• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Đại Nghịch Tiên Đế (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 10: Trị thương

Tiếng kêu pha chút khinh thường của mèo con khiến Đỗ Trạch Dương không hài lòng: “Ta nói này Thiện Gia, ngươi cả ngày chỉ biết chui vào lòng An Chi Tranh ngủ nướng thì có tư cách gì mà cười nhạo ta hả?”

Mèo con duỗi eo, liếc Đỗ Trạch Dương một cái, ánh mắt như muốn nói ‘đây là tiếng kêu của loài mèo chúng ta đấy, tiếng kêu êm tai này đương nhiên có quyền miệt thị suy nghĩ của ngươi!’

Đỗ Trạch Dương cõng An Chi Tranh đi về hướng Y Quán, đương nhiên không nhìn thấy ánh mắt của mèo con.

Đỗ Trạch Dương vừa đi vừa thở hổn hển: “An Chi Tranh, trông ngươi gầy yếu thế mà sao nặng vậy nhỉ...”

An Chi Tranh cười: “Tiểu tử mập, ngươi có biết không, khi ngươi cõng theo một người rồi phát hiện người trên lưng mỗi lúc một nặng thì chắc chắn không phải chuyện tốt rồi!”

“Tại sao? Thế chứng tỏ điều gì?” “Chứng tỏ ngươi mệt rồi!”

Đỗ Trạch Dương ngẩn người, dẩu môi: “Lúc này rồi mà ngươi còn tâm trạng nói giỡn hả, đừng tưởng ta không biết nhé. Mẫu thân ta từng kể, ngày trước mẫu thân ta cõng tổ mẫu tới Y Quán. Đi được nửa đường bỗng thấy người trên lưng mỗi lúc một nặng, sau đó chạy thêm một quãng thì tổ mẫu ta đã tắt lịm hơi thở.... Sau đó Khúc Phong Tử của Y Quán giải thích, con người ta chết đi sẽ

nặng lên. Nhưng An Chi Tranh, ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, ngươi không chết được đâu! ”

“Ta không dễ dàng chết thêm lần nữa đâu!”

Đỗ Trạch Dương không hiểu ý, chỉ tưởng An Chi Tranh muốn nhắc tới chuyện xém chút nữa bỏ mạng khi bị đám Cao Đệ đánh.

Nó nào biết, người nó đang cõng trên lưng từng giao chiến ác liệt với rất nhiều cao thủ ở Núi Thương Man, đó là trận đấu làm đổi thay non cao sông dài.

Lần đấy An Chi Tranh đã gần chạm tới cái chết. Nhưng cũng nhờ trận chiến ác liệt đó, hắn mới hiểu được số người muốn loại trừ hắn ở Hoàng triều Đại Hi không chỉ có những kẻ thể hiện ra mặt, thậm chí còn bao kẻ từng kề vai chiến đấu vào sinh ra tử với hắn!

Nhà của An Chi Tranh cách Y Quán Phố Nam Sơn không xa, y thuật của Khúc Phong Tử không tồi, nhưng con người Y rất tham lam. Nếu không có tiền, dù bệnh nhân có bỏ mạng trước cổng thì Y cũng chẳng ra tay cứu chữa.

Lúc Đỗ Trạch Dương cõng An Chi Tranh chạy tới cửa Y Quán, đồ đệ của Khúc Phong Tử là Khúc Lưu Nhi đang xếp ván đóng cửa. Trời đã tối, đường cái không một bóng người. Khúc Lưu Nhi tuổi chừng bảy, tám, trắng trẻo nhỏ nhắn, việc xếp ván đóng cửa này có vẻ quá sức với nó. Khúc Lưu Nhi mi thanh mục tú, hai mắt to tròn, lông mi cong hình lá liễu, khuôn mặt hơi nhọn, nhìn khá giống nữ nhân.

“Lưu Nhi, nhanh đi gọi sư phụ của ngươi ra cứu An Chi Tranh.”

Đỗ Trạch Dương thở hổn hển vọt vào Y Quán, dọa cho Khúc Lưu Nhi giật thót.

Vừa quay người trông thấy An Chi Tranh người đầy máu, mặt Khúc Lưu Nhi bỗng biến sắc.

Chuyện An Chi Tranh đánh nhau với đám lưu manh của Ác Bá Hội bên ngoài Tửu quán đã được lan truyền ồn ào xôn xao.

Cho nên suy nghĩ đầu tiên của Khúc Lưu Nhi là, An Chi Tranh bị đám lưu manh kia đánh đến thảm hại rồi.

“Nhưng.... nhưng Sư phụ sẽ không chữa trị cho nó đâu!”

Cả phố Nam Sơn đều biết Khúc Phong Tử có ba quy tắc không khám bệnh...lúc uống rượu không khám, trời tối không khám, không có tiền không khám.

Giọng nói của Khúc Lưu Nhi rất nhẹ nhàng, luống cuống nói: “Trời tối rồi, Sư phụ sắp ra ngoài uống rượu rồi....”

“Nhưng không cứu nó là nó chết đấy!” Đỗ Trạch Dương gào lên một câu, ngữ khí khẩn cầu.

Đang lúc Khúc Lưu Nhi không biết phải làm sao, thì Khúc PhongTử ốm tong teo như cành tre khô, tuổi chừng năm mươi, để chòm râu dê, khuôn mặt xấu xí như ma quỷ từ bên trong đi ra: “Kẻ nào giở trò ngang ngược thế hả, cũng không nhìn xem đây là nơi nào. Ở Phố Nam Sơn này, chưa một ai dám xông vào Y Quán của Khúc gia đâu nhé!”

Thấy Khúc Phong Tử đi ra, Đỗ Trạch Dương cuống quýt cõng An Chi Tranh tới: “Khúc gia, cầu xin ông cứu An Chi Tranh với, nó bị thương rất nặng!”

Khúc Phong Tử liếc nhìn An Chi Tranh một cái, bỗng giật thót trước bộ dạng máu me đầm đìa của hắn, nhưng Y nhanh chóng bình tĩnh lại, lắc đầu: “Người ở Huyễn Thế Trường Cư đều biết, Khúc gia ta có ba quy tắc không khám bệnh. Tối không khám bệnh, không tiền không khám, uống rượu không khám, mà hai ngươi vi phạm vào cả ba quy tắc trên. Đi đi, hôm nay Khúc gia ta không chấp nhặt với trẻ con các ngươi, biến đi là được. ”

Đỗ Trạch Dương móc một thỏi bạc đập xuống quầy hàng: “Khúc gia, ta có tiền!”

Khúc Phong Tử vừa nhìn thấy thỏi bạc lớn dính máu, hai mắt lập tức sáng lên: “Cái này...”

Đỗ Trạch Dương vội vàng hỏi:

“Đủ hay không? Không đủ thì trong nhà vẫn còn, ngươi cứ tùy ý ra giá.”

Khúc Phong Tử hơi khó xử: “Ngươi cũng biết ta là người coi trọng nguyên tắc ...trời tối không khám, uống rượu không khám...nhưng các ngươi có tiền thì nên nói sớm chút, mau mau vào trong. Lưu Nhi, còn không mau đỡ An ca ca xuống. Sao lại để cả người dính đầy máu như này, thật bất cẩn quá mà.”

An Chi Tranh hơi ngạc nhiên, Đỗ Trạch Dương còn đang cõng hắn trên lưng, Khúc Phong Tử không thể nhìn rõ được, ấy nhưng thay vì nói khắp người An

Chi Tranh chảy đầy máu, Y lại nói cả người An Chi Tranh dính máu, hẳn là Y đã biết máu trên y phục An Chi Tranh chẳng phải máu của hắn.

Khúc Lưu Nhi vội vàng chạy tới đỡ An Chi Tranh rời khỏi lưng Đỗ Trạch Dương. Nhìn sắc mặt trắng bệch cùng thân thể nhuốm đỏ của An Chi Tranh, nó sợ đến đứng tim.

“Đỡ nó cho ta bắt mạch.”

Khúc Phong Tử vén ống tay lên, nắm lấy mạch môn của An Chi Tranh, sau một lát mặt bỗng biến sắc:

“Điều này...điều này sao có thể được? Ngươi...ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?”

Y kêu lên một tiếng rồi bất giác trốn về sau.

“Sao vậy Khúc gia?” Đỗ Trạch Dương cuống quýt hỏi.

Mặt Khúc Phong Tử trắng như tờ giấy: “Tuy ta không làm nhiều việc thiện, nhưng chưa bao giờ làm điều ác, vị Quỷ Gia này, có muốn lấy mạng người cũng đừng đến tìm ta chứ... Ngươi có oan khuất gì cứ đi tìm kẻ thù của ngươi là được rồi mà, chỗ ta chuyên trị bệnh cứu người, trước nay chưa từng hại ai đâu!”

Nghe Y nói xằng xiên, Đỗ Trạch Dương vội kéo tay Y: “Rốt cuộc ông có cứu nó không hả?”

Khúc Phong Tử hất tay Đỗ Trạch Dương ra: “Nó là người chết mà! Ta cứu thế nào được?”

Khúc Lưu Nhi chau mày, duỗi tay bắt mạch cho An Chi Tranh, sau đó sắc mặt bỗng thay đổi: “Ngũ tạng bị tổn thương hết, lá lách đã dập rồi, gan cũng nứt, rõ ràng.... rõ ràng phải chết rồi mới đúng! ”

An Chi Tranh thở hắt ra, sau đó cười với Khúc Lưu Nhi: “Giờ vẫn chưa chết nhé, nhưng nếu các người không nhanh chóng cứu chữa thì chắc ta không chống cự thêm được bao lâu nữa đâu. Ngũ tạng tổn thương là thật, nhưng không nghiêm trọng như hai người nghĩ đâu. Nếu có thảo dược Xà Tuyến Tử, Cửu Nhãn Tuyết Diệp, Chu Sa Đảm, Xa Vi thì làm phiền lấy một ít tới đây, sau đó dùng Tam Độc Huyết làm thuốc dẫn, sắc cho ta một thang để ta uống luôn.”

“Nhảm nhí!”

Khúc Phong Tử nghe An Chi Tranh nói tới mấy vị thuốc liền nổi giận:

“Không hiểu y thuật thì đừng nói bậy. Mấy vị thuốc mà ngươi nói căn bản không thể uống chung được với nhau, ai uống cũng sẽ chết. Dù ngươi là quỷ thì Khúc gia ta cũng không thể bốc thuốc linh tinh để chữa trị.”

An Chi Tranh khẽ vỗ vai Đỗ Trạch Dương: “Đưa tiền ra!”

Đỗ Trạch Dương lấy thêm một nắm bạc đặt lên bàn: “Làm theo lời vị huynh đệ này của ta đi, tuy ta không biết nó hiểu y thuật từ bao giờ nhưng ta tin tưởng nó!”

“Chuyện này không liên quan tới tiền nong!” Khúc Phong Tử lớn tiếng nói:

“Làm thầy thuốc, phải có nguyên tắc của mình. Ba quy tắc không chữa trị kia của ta có thể dùng tiền để giải quyết, nhưng đơn thuốc kia tuyệt đối không được! Ta không cứu ngươi thì thôi, nhưng nếu ta đã mở cửa chữa trị, thì không thể để ngươi chết trong Y Quán của ta. Một khi truyền ra ngoài, danh tiếng của Y Quán sẽ bị hủy hoại. Lưu Nhi, lấy một viên Tiểu Hoàn Đan ra cho nó uống, sau đó bốc thuốc theo phương thuốc trị nội thương mà ta dạy con. Dù tiểu tử này chỉ còn nước chết thì ta cũng phải kéo hắn ra khỏi Quỷ Môn Quan.”

“Cứ bốc thuốc như lời ta nói đi.”

An Chi Tranh nói: “Dược lực của Tiểu Hoàn Đan quá mạnh. Tuy thân thể ta được rèn luyện, nhưng nội tạng bên trong tổn thương cả rồi, không chống chọi nổi dược lực. Tuy mấy vị thuốc mà ta nói đều có độc tính, nhưng giải quyết được điều cấp bách trước tiên là cầm máu. Hiện tại nội tạng của ta bị thương, thuốc bình thường không thể cầm máu nhanh. Nhưng thuốc độc thì làm được. Tuy có mạo hiểm, nhưng vẫn hơn tiếp tục chảy máu. Hơn nữa chỉ cần tính toán số lượng thuốc độc vừa đủ, thì sẽ không chết người.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Khúc Phong Tử chau mày, nửa tin nửa ngờ: “Sao ngươi biết những điều này?”

An Chi Tranh đáp: “Lúc chặt củi ở sau núi, ta từng đọc được một cuốn sách cổ, trong đó ghi lại vài phương thuốc. Có điều sách cổ đã nát lắm rồi, giờ cũng không còn nữa. Nếu ngươi bốc thuốc như lời ta nói, ta sẽ viết phương thuốc trong sách cổ cho ngươi.”

Khúc Phong Tử trầm mặc một lúc rồi nói: “Cứu sao được loại người muốn tìm đường chết, lát nữa ngươi uống xong thuốc độc của ngươi thì ra khỏi Y Quán

của ta mà chết, đừng có chết trong này! Ngoài ra, ngươi viết luôn phương thuốc cổ trong cuốn sách kia đi, ta không thu phí khám chữa bệnh nữa!”

Nói rồi Khúc Phong Tử đẩy số bạc trên quầy về phía An Chi Tranh, nhưng ngón tay vẫn quấn lấy như không nỡ rời xa!

“Tiền là của ngươi!” An Chi Tranh khoát tay nói: “Ngươi tìm giúp ta một cái thùng gỗ lớn, ta muốn tắm rửa!”

Khúc Phong Tử lại nổi đóa: “Giờ nội tạng của ngươi đang xuất huyết, ngâm nước ấm có khác gì tự tìm đường chết không hả!”

An Chi Tranh lại lắc đầu: “Cứ làm theo lời ta nói đi, chết cũng không liên quan tới ngươi!”

Khúc Phong Tử phất tay: “Ngươi muốn chết mặc ngươi! Lưu Nhi, con tới hầu hạ cho nó về chầu ông bà luôn đi!”

Nói rồi Y quay người, thuần thục thu lại đống bạc rồi sải bước vào phòng. Khúc Lưu Nhi chẳng biết làm sao cho phải, lúng túng nhìn An Chi Tranh.

An Chi Tranh mỉm cười với nó: “Đừng sợ, ta hiểu thương thế của mình. Phiền ngươi bốc thuốc theo phương thuốc ta dặn, sau đó chuẩn bị một thùng gỗ đầy ắp nước ấm. Còn có...chuẩn bị một viên Tiểu Hoàn Đan, về sau ta cần dùng tới! ”

Khúc Lưu Nhi cuống quýt chạy đi làm việc, không rõ vì sao, nó cảm thấy nên tin tưởng đứa nhỏ lớn hơn nó chỉ một, hai tuổi này. Lúc nó chạy, hai đầu gối hơi sát vào nhau, dù bắt chước nhưng vẫn lộ sơ hở.

“Khúc Phong Tử chưa tính là kẻ xấu đâu!”

An Chi Tranh dựa lưng về phía sau: “Khúc Lưu Nhi là một nữ hài tử, hơn nữa chẳng có chút quan hệ huyết thống gì với Khúc Phong Tử, có lẽ Y nhận nuôi Khúc Lưu Nhi!”

“Sao ngươi biết?”

“Khúc Lưu Nhi xinh đẹp không?”

“Đẹp!”

“Khúc Phong Tử có anh tuấn không?”

“Còn phải nói sao?”

“Thế ngươi nói xem, dù Khúc Phong Tử lăn giường với một tiên nữ thì cũng chẳng thể sinh ra một nữ nhi xinh đẹp như Khúc Lưu Nhi, nhỉ? ”

Đỗ Trạch Dương ngẩn người: “Nói có lý lắm, dù đứa nhỏ chỉ di truyền từ Khúc Phong Tử một phần thôi cũng đã không đẹp đẽ gì cho cam rồi! Haiz sao ngươi tọc mạch thế hả, chuyện này liên quan mốc gì tới ngươi, ngươi tới khám bệnh mà! ”

An Chi Tranh cười lắc đầu, không nói gì thêm.

Hắn ôm mèo nhỏ trong lòng, tay khẽ vuốt ve, thầm nghĩ Khúc Phong Tử và Khúc Lưu Nhi nhất định có câu chuyện gì đó đặc biệt.

Ngay lúc này, có ba thiếu niên vận y phục đen bằng gấm bước vào, mặt sa sầm, ánh mắt sắc lẹm.

Sau khi bước vào, chúng nhìn quanh nhìn quất, cuối cùng dừng mắt trên người An Chi Tranh, ánh mắt không sao che giấu được địch ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom