• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-267

Chương 245: Một chuyện khác




Chương 245: Một chuyện khác
Tôi khóc thắt ruột thắt gan, nhưng cho dù tôi khóc thế nào thì thân thể Tô Mộc cũng càng ngày càng lạnh, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không thấy nữa.
Không phải anh ấy sắp chết chứ?
Tôi nhìn dáng vẻ của anh ấy đột nhiên hiện lên suy nghĩ này, vạn quỷ chết mới có một thành hồn tiệm, còn lại chín ngàn chín trăm chín mươi chín quỷ sau khi chết sẽ hóa thành hư vô. Tôi không dám đánh cuộc Tô Mộc sau khi chết còn có cơ hội biến thành hồn tiệm hay không nên chỉ có thể đem dốc toàn lực chút âm khí trên người dù không còn nhiều rót lên trên người Tô Mộc.
Nhưng lúc này không giống ngày xưa, trước kia chỉ cần âm khí đi đến gần người Tô Mộc thì thân thể anh ấy sẽ hút lại, thật giống như nam châm vậy, sau đó sẽ hút âm khí vào bên trong cơ thể. Bây giờ từ trong cơ thể anh ấy lại truyền tới cảm giác bài xích, giống như bên trong thân thể anh ấy có thứ gì đó đẩy ra, mặc cho tôi cố gắng thế nào thì âm khí cũng không đi vào được quá phân nửa.
Tôi hoàn toàn bối rối, ngồi bệt xuống đất không thể làm được gì. Nếu như Tô Mộc lại chết như vậy thì có phải tôi sẽ không còn được gặp anh ấy?
Tim tôi giống như bị kim châm vậy, cũng không quản Tô Mộc có thể hấp thu âm khí hay không liền cố hết sức đem âm khí đập lên người Tô Mộc, bây giờ đầu óc tôi trống rỗng, chỉ còn lại một ý niệm, Tô Mộc không thể chết được!
Chúng tôi còn chưa cử hành hôn lễ, đứa con của chúng tôi còn chưa ra đời, anh ấy không thể cứ như vậy bỏ mặc tôi được!
Tôi vừa vỗ vào gò má Tô Mộc vừa gọi tên anh ấy, trong lúc hốt hoảng thì đột nhiên có một đồ vật rơi ra, mềm mềm, là di thư của Diệp Phong mà vừa rồi Kim Đạt Hải đã ném lại.
Trong thoáng chốc tôi sửng sốt một chút, ngẩn người nhìn di thư, rồi chợt nhớ tới Kim Đạt Hải có thể lợi dụng quyển di thư này nuôi dưỡng hồn tiệm, vậy có phải tôi cũng có thể dựa theo phương pháp trong di thư đem Tô Mộc dưỡng thành hồn tiệm không?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong lòng tôi liền kích động, không sai, đây là phương pháp duy nhất tôi có thể nghĩ đến để giữ lại Tô Mộc!
Vội vàng nhặt di thư lên, tôi thật nhanh lật tìm trong đó, không bao lâu tôi đã tìm được một trang ghi liên có liên quan đến hồn tiệm. Chẳng qua trên trang này ngoại trừ hai chữ hồn tiệm thì những chữ khác một chữ tôi cũng không nhận ra, phía trên rõ ràng cũng là viết chữ hán nhưng tôi xem như mật mã vậy, căn bản không biết trên đó viết ý gì
Đưa mắt nhìn hồn phách Tô Mộc càng ngày càng yếu ớt, trên trán tôi không khỏi chảy xuống chút mồ hôi lạnh. Ngay tại khi tôi không biết làm thế nào thì sau lưng tôi đột nhiên truyền tới giọng lo lắng của Đường Dũng: “Dương Dương, em sao rồi? Có bị thương không?”
“Đường Dũng? May quá! Anh có thể tới? Mau giúp tôi xem một chút, Tô Mộc đây là bị làm sao, anh mau mau cứu anh ấy!” Lúc này giọng của Đường Dũng trong lòng tôi giống như tiếng nói của ông trời, là chú cứu thế vậy.
Đầu anh ta đã nhô lên khỏi mặt nước, toàn thân đang quẫy đạp cố gắng nổi lên, thấy tôi gọi anh ta liền hít sâu một hơi, hai cánh tay ở trong nước quơ mạnh khiến nước văng tung tóe.
Tôi nôn nóng muốn chết, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào hai chân của tôi đã có thể di chuyển, đi tới đi lui ở trên đài tế.
Nhưng không biết là Đường Dũng cố tình đối nghịch với tôi hay thế nào, tôi càng cuống cuồng thì anh ta càng đứng yên tại chỗ, mặc cho anh ta đập nước mạnh thế nào cũng không dịch chuyển về phía trước dù chỉ một chút.
Sau khi đập mấy cái, đầu Đường Dũng đột nhiên chìm xuống, ngoi lên một chút rồi lại chìm trong nước. Một hồi lâu tôi mới nghe được một âm thanh không rõ ràng: “Cứu mạng, anh lại quên cách bơi…”
Trời mẹ… tôi có thể chửi tục không?
Tôi gấp đến độ còn muốn giết người, phi người nhảy một cái vào trong nước, nhanh chóng bơi đến chỗ Đường Dũng. Mới vừa đến gần anh ta một chút thì anh ta liền bám chặt lấy người tôi như vòi bạch tuộc, sau đó nằm trên người tôi, đầu miễn cưỡng ngoi lên trên mặt nước, miệng há to thở đốc.
Lúc này tôi đã không còn tâm tình mắng anh ta, gắng hết sức mang anh ta quay lại. Sau khi quay lại đài tế, tôi không kịp nghỉ ngơi mà lôi Đường Dũng đến trước mặt Tô Mộc, vội la lên: “Anh mau xem cho anh ấy, đột nhiên lại cứ như vậy, anh ấy bị làm sao?”
“Khụ khụ… Dương Dương, em đừng có gấp được không? Mạng Tô Mộc cũng là mạng, mạng của anh cũng là mạng mà. Vừa rồi suýt chút nữa chết chìm, từ từ đã.”
“Từ từ cái gì mà từ từ, bây giờ anh đã không thể chết được rồi, xem Tô Mộc quan trọng hơn.” Tôi dường như đã kêu to lên, đã là lúc nào rồi mà Đường Dũng còn tâm tư ba hoa với tôi.
Đường Dũng bị tôi gầm lên một tiếng liền đột nhiên im lặng mấy giây không nói gì.
Bầu không khí trong nháy mắt có chút căng thẳng, có điều Đường Dũng rất nhanh liền phản ứng, nhìn tôi ai oán rồi nói: “Chưa thấy ai thiên vị như vậy, anh cùng Tô Mộc đều thích em, dựa vào cái gì em lại chỉ quan tâm một mình anh ta?”
Sau đó Đường Dũng lẩm bẩm trong miệng liên tục, tôi cũng không có tâm tư nghe xem cụ thể anh ta đang nói gì.
Cũng may mặc dù ngoài miệng anh ta than như vậy nhưng động tác vẫn rất nhanh chóng, vươn ra hai ngón tay đặt lên cổ tay Tô Mộc, hai mắt nhắm nghiền, nghiêm túc cảm thụ thân thể Tô Mộc, giống như thầy thuốc Đông y bắt mạch vậy.
Tôi ở bên lo lắng thở mạnh cũng không dám, rất sợ tạo ra tiếng động ảnh hưởng tới chẩn đoán của Đường Dũng.
Phải tới nửa giờ, Đường Dũng hồi lâu đều không mở mắt, cũng lại không có bất kỳ động tác gì, giống như Đường Dũng cùng Tô Mộc đều bị đông cứng vậy.
Tôi ở bên cạnh đã gấp gáp như kiến trên chảo nóng, vừa lo lắng vừa sợ hãi, càng nhiều hơn chính là nôn nóng.
Nhưng nhìn Đường Dũng đang tập trung thế kia, tôi hết lần này đến lần khác đều không dám đi tới quấy rầy, rất sợ tôi động một cái lại khiến suy nghĩ của Đường Dũng bị loạn, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đứng chờ bên cạnh.
Thời gian lúc này như trôi chậm lại, chưa bao giờ tôi thấy nó đi chậm như vậy.
Ước chừng lại thêm nửa giờ, Đường Dũng vẫn không nhúc nhích. Lúc này sự kiên nhẫn của tôi đã sớm tới giới hạn, cả người cũng đang run run, tay tôi thậm chỉ đã không còn khống chế được, nhanh chóng ngồi xổm xuống đưa tay hướng tới Đường Dũng, muốn hỏi Đường Dũng rốt cục là thế nào.
Ngay khi trong lòng tôi vô cùng đau khổ thì đột nhiên miệng Đường Dũng phát ra một tiếng kêu khẽ, sau đó đầu ngục xuống một cái, bất động.
“Đường Dũng?” Tôi sợ hết hồn, rốt cuộc không nhịn được liền gọi tên Đường Dũng.
Trả lời tôi lại là một tiếng khẽ, khò… khò…
Sau đó hô hấp anh ta càng ngày càng đều đặt, tiếng khò nổi lên xung quanh sao nghe giống như tiếng ngáy. Đường Dũng đã ngủ rồi?!
Ở thời khắc quan trọng như vậy?
Đầu tôi ong một chút, trống rỗng, giống như nổ tung vậy. Lúc này toàn thân tôi đều biến thành một thùng chứa thuốc nổ tùy lúc có thể bị lửa giận đốt.
“Đường! Dũng!” Dường như tôi nghiến răng nói ra hai chữ, tôi giận đến sôi cả người, từng trận từng trận khó chịu ập đến ngực giuống như khí quản của tôi bị bóp vậy, khó thở.
Đường Dũng hơi giật giật, lau nước miếng một cái rồi đổi một tư thế thoải mái ngủ tiếp, chỉ là lần này anh ta ngủ không được mấy giây thì đột nhiên tỉnh lại, giật mình một cái ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng nhìn tôi: “Dương Dương? Vừa rồi em gọi anh sao? Anh không nghe thấy gì cả.”
“Anh-nói-sao?” Tôi lạnh tanh nhìn anh ta, gằn từng chữ nói.
Anh ta thấy biểu cảm của tôi không đúng, đáy mắt thoáng qua vẻ nghi ngoặc, sau đó ánh mắt theo hướng tôi nhìn rồi nhìn sang Tô Mộc.
Thấy Tô Mộc trong nháy mắt anh ta giống như thấy quỷ, run run một chút, khẽ kêu một tiếng rồi sau đó mới lảo đảo đứng dậy, nhìn tôi cười khan hai tiếng, nói: “Thật ra anh ta không có chuyện gì cả, chỉ là ở cùng hồn tiệm thời gian lâu như vậy nên hồn phách bị chấn có chút hỗn loạn, chỉ cần đưa về nghỉ ngơi cho khỏe là được, không cần phải làm gì cả, chỉ chừng một hai năm là có thể hết bệnh.”
“Thật? Vậy thì tốt.” Tôi liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, anh ấy không có chuyện gì thì tốt. Nhưng sau đó nghe phải một hai năm mới hết bệnh, giọng tôi nháy mắt lại cao lên: “Một hai năm? Nhất định phải lâu như vậy sao? Chúng ta không thể làm gì để giúp anh ấy sao?”
“Ta đây tại sao phải giúp tình địch của mình? Để cho anh ta nhanh tỉnh không phải chính là tự tìm phiền toái cho mình sao? Anh ta ngủ nhiều một chút cũng tốt, như vậy anh liền có thể thay anh ta ở bên cạnh em, chăm sóc em, bảo vệ em. Có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén… Dương Dương, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế này được không, anh thấy sợ…”
“A, anh còn biết sợ…” Tôi cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn anh ta.
Vừa rồi tôi còn đem anh ta làm chúa cứu thế, cho dù mình suýt chút nữa chết đuối cứu anh ta cũng không sao, vậy mà anh ta lại ở giây phúc khẩn cấp như vậy ngủ ngon khiến tôi lo lắng vô ích.
Bây giờ tôi còn có thể đứng nói chuyện mà không ra tay cũng đã là tốt lắm rồi.
"Em... Được rồi, em liền ỷ vào việc anh thích em, ở trước mặt em không còn cách nào khác em liền có thể ức hiếp anh, muốn anh cứu hắn đúng không, cũng không phải không được, nhưng em phải đáp ứng anh một việc." Đường Dũng thở dài, thỏa hiệp nói.
Anh ta đã thỏa hiệp, tôi cũng không nhăn mặt nữa, liền hỏi anh chuyện gì, chỉ cần tôi muốn làm, tôi đều đồng ý với anh.
"Em muốn làm... như vậy mà gọi là đáp ứng hay sao, dù sao chuyện này đều có lợi cho em." Đường Dũng cũng bị tôi làm cho bực tức, nhưng trước mặt tôi anh cũng hết cách, nói: "Em còn nhớ rõ đã đáp ứng cùng anh đi Thái Lan đón Diệu Diệu không..."
Thấy anh ta nói chuyện này, không đợi anh nói xong, tôi đã nói: "Không nhớ, có việc này sao?"
"Em!" Sắc mặt Đường Dũng xấu đi, không dám tin nhìn tôi.
Sau khi nhìn ra tôi đang giả ngu anh mới liếc mắt, tức giận nói: "Không nhớ rõ thì thôi, anh cũng không nhớ được có cách nào để đánh thức Tô Mộc..."
"Sao lại không nhớ chứ, không phải là hai mươi ngày nữa đi Thái Lan hay sao, tôi đã đồng ý với anh, nói lời giữ lời, vừa nãy chỉ đùa thôi, nhìn bộ dáng của anh kìa, tức giận cái gì chứ…”Tôi thấy tình hình không đúng liền cười hắc hắc, giả ngu nói.
Dù sao sau khi biết được Tô Mộc không có việc gì, tâm tình tôi trong nháy mắt thoải mái rất nhiều, dù bây giờ cổ tay tôi đều thụ thương, chảy không ít máu, tinh thần tôi vẫn rất phấn chấn.
"Ha ha, như vậy còn được, bất quá anh có nghĩa vụ nhắc nhở em một chút, không phải hai mươi ngày, mà là mười lăm ngày, sau khi bị thương em đã ngủ bốn hôm trong bệnh viện." Đường Dũng nói.
Tôi liền yên lòng, tùy tiện khoát tay với Đường Dũng một cái, nói: "Thôi đi, như nhau thôi, mười lăm ngày thì mười lăm ngày, em đã có hộ chiếu, Thái Lan lại là quốc gia dễ đến, mặc kệ còn bao nhiêu ngày, chỉ cần Tô Mộc tỉnh lại, anh bảo ngày nào đi thì tôi đi.”
"Tôi chỉ nhắc nhở em, chuyện chính muốn nói không phải việc này." Đường Dũng ngắt lời tôi.
Tôi liền ngây người, bất ngờ nhìn Đường Dũng, hỏi: "Không phải việc này vậy thì còn có chuyện gì nữa?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom