• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-266

Chương 244: Tô Mộc hộc máu




Chương 244: Tô Mộc hộc máu
“Tô Mộc? Ha ha, đến lúc này rồi ngươi còn trông cậy gã lệ quỷ kia có thể tới cứu ngươi? Hắn bị hồn tiệm đuổi theo lâu như vậy có lẽ bây giờ đã hồn phi phách tán, cho dù ngươi có gọi Đại La thần thiên tới cũng vô ích.” Kim Đạt Hải cười nói, lúc này gần như hắn đã điên cuồng, cười lớn giống như kẻ điên.
“Phải không? Vợ ta vẫn còn ở trong tay ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ cứ như vậy chết sao?” Từ trên đỉnh đầu lần nữa truyền tới một âm thanh cao ngạo, chính là giọng đặc biệt lạnh như băng của Tô Mộc. Lần này anh ấy nói rất to, không chỉ tôi nghe thấy mà ngay cả Kim Đạt Hải đứng trước mặt tôi cũng cứng đờ người, ngẩng đầu nhìn tới hướng âm thanh truyền tới.
Âm thanh vừa rồi kia chính là từ cửa động trên đỉnh đầu mà nước đang chảy xuống truyền tới, nước từ cửa động kia càng ngày càng đen, lúc trước chỉ là tối màu, không biết từ lúc nào nước đã trở nên đen như mực.
Kim Đạt Hải thấy vậy run lên một cái, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, gương mặt đang cười như điên biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt không thể tin nổi. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn đầm nước đen dưới chân, một hồi lâu sau mới nói: “Không ngờ ngươi có thể chạy thoát khỏi tay hồn tiệm. Nếu đã tới thì lộ diện đi.”
“Ha ha.” Tô Mộc cười lạnh một tiếng. Sau đó nước đen dưới chân tôi bắt đầu cuồn cuộn, theo dòng nước đen cuồn cuồn có một thân thể đàn ông to lớn được tạo thành từ nước đen từ từ nhô lên, khi hiện thành hình nhìn vóc dáng đúng là Tô Mộc.
Sau khi dòng nước đen biến thành hình rõ ràng, sau đó lại dần dần biến đổi, không bao lâu sau Tô Mộc đẹp đẽ, ánh mắt sáng quắc, sống mũi cao nhất cùng với cánh môi rất sống động hiện ra trước mắt tôi. Anh ấy lạnh như băng nhìn chằm chằm Kim Đạt Hải ở đối diện, dù không nói gì nhưng lại có một sự chấn nhiếp từ người anh ấy thả ra ngoài khiến Kim Đạt Hải sợ hãi trong lòng, trong nháy mắt không biết nên làm gì, tiến không được mà lui cũng không xong.
Hắn đưa mắt nhìn đại trận Niết Bàn sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là Kim Đạt Hải có thể bỏ thân thể bệnh tật kia, lần nữa có thân thể tráng kiện và mệnh nghịch thiên, sau đó dấn thân vào con đường luyện công leo lên tột đỉnh vinh quang của đời người.
Nhưng hết lần này đến lần khác Lại xảy ra chuyện không may, nửa đường lại xuất hiện Tô Mộc. Anh ấy là lệ quỷ, bây giờ hồn tiệm không có ở bên người Kìm Đạt Hải, không có người có thể khắc chế Tô Mộc, chỉ bằng tu vi của Kim Đạt Hải thì cho dù có mười người như thế cũng không thể sánh ngang bằng Tô Mộc.
Dường như trong nháy mắt cục diện đã thay đổi hoàn toàn. Có điều bây giờ Tô Mộc giống như không có tâm tư thu phục Kim Đạt hải, lạnh lùng nhíu hắn một cái rồi xoay người đi tới bên cạnh tôi.
"Dương Dương, anh tới trễ.” Tô Mộc nói
Anh ấy lần nữa mở miệng đã không còn nửa điểm lạnh như băng trong giọng nói như vừa rồi với Kim Đạt Hải, dịu dàng phải chết, nhiệt độ giống như ngay lập tức chuyển từ trời đông giá rét tháng chạp biến thành nắng xuân tháng ba.
Tôi không biết phải hình dung tâm tình của tôi lúc này thế nào, càng vui hơn khi trúng số trăm tỷ ấy chứ.
Tôi liền òa khóc, gọi tên Tô Mộc một tiếng, sau đó phi thân nhào vào ngực anh ấy.
Chẳng qua là tôi muốn di chuyển mới phát hiện chân tôi vẫn còn gắn chặt trên đài tế, căn bản không nhúc nhích được nửa bước.
“Ta cho ngươi một cơ hội, mau chóng mở cấm chế trên người vợ ta ra, ta đảm bảo ngươi có thể chết nhanh một ít, sẽ không qua mức thống khổ.” Ánh mắt Tô Mộc trở lại trên người Kim Đạt Hải, nói.
Kim Đại Hải cảm nhận được ánh mắt của Tô Mộc, toàn thân run rẩy. Ánh mắt của hắn nhanh chóng liếc qua Tô Mộc sau đó rơi vào người tôi, con người đảo nhanh, hiển nhiên còn đang nghĩ phương pháp đối phó.
Tô Mộc cũng không nôn nóng, ánh mắt chỉ nhàn nhạt nhìn Kim Đạt Hải.
Tôi mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình của Kim Đạt Hải lúc này, hắn giống như chuột con bị mèo bắt được đem đùa bỡn, vừa hoản loạn vừa sợ hãi, quan trọng nhất vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ cần Tô Mộc chưa ra tay thì hắn còn có cơ hội chạy thoát.
Con ngươi của hắn đảo mấy vòng, sau đó đột nhiên lông mày Kim Đạt Hải nhăn lại giống như vừa bị thương, lần nữa há miệng thì từ trong miệng của hắn đã ọc ra một vũng máu tươi, đầu lưỡi cũng líu lại, nói rất khó nghe: “Tô tiên sinh, tôi đã rút cấm chế khỏi Lộc tiểu thư, tôi có thể đi được chưa?”
“Em thấy thế nào?” Tô Mộc khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại.
“Không được, không thể thả hắn đi. Bây giờ em vẫn không nhúc nhích được, hơn nữa trong tay hắn có nhất ký của Diệp Tử Phong, để hắn đi sẽ có họa sau này. Hôm nay hắn có thể bắt em tới cắt máu Niết Bàn thì ai biết sau này hắn có thể hay không sẽ lại đi gieo họa cho cô gái khác. Tô Mộc…”
“Sẽ không! Tôi tuyệt đối sẽ không hại ai nữa, sau khi tôi đi một giờ sau cô có thể di chuyển được, tôi thề!” Không đợi tôi nói xong Kim Đạt Hải đã nôn nóng giơ ba ngón tay lên nói, vừa nói miệng vẫn ộc máu ra ngoài.
Xem ra phương pháp hắn phá giải cấm chế chính là cắn đầu lưỡi của mình, cũng không biết hắn không làm chủ được hay bị Tô Mộc dọa sợ mà lại làm chuyện độc ác với chính miệng của mình như vậy. Nhìn lượng máu trong miệng hắn ộc ra có lẽ đầu lưỡi cũng sắp rớt, cũng may hắn không thiếu máu, nếu không vừa rồi dùng nhiều máu để bày trận Niết Bàn, bây giờ lại vì giải cấm chế mà mất nhiều máu như vậy thì người bình thường đã sớm không chịu nổi nói chi là nghĩ biện pháp trốn.
Tô Mộc cười một chút, giống như chợt được tôi nhắc nhở vậy, đưa tay ra hướng về phía Kim Đạt Hải, nói: “Dương Dương nói không sai, giao sách trong tay ngươi ra đi, chỉ cần ngươi chịu giao sách ra cho ta thì ta sẽ cho ngươi mười phút chúng ta sẽ coi như không nhìn thấy ngươi.”
“Thật?” Mắt Kim Đạt Hải sáng lên, sau đó liên tục gật đầu như sợ Tô Mộc đổi ý, nhanh chóng từ trong lòng ngực lấy ra một tấm da mềm được cuốn lại ném cho Tô Mộc, sau đó thân thể hắn lắc lư một cái ngã vào tròng dòng nước đen, biến mất không thấy.
“Tô Mộc, không thể để hắn chạy như vậy, anh phải đuổi theo hắn nếu không hắn sẽ không chịu từ bỏ, nhất định sẽ cón tiếp tục tìm người để tiến hành Niết Bàn, cho dù hắn thật sự hối cải thì vì chuyện này hắn cũng đã hại chết ba mạng người, phải bắt hắn chịu sự trừng phạt của pháp luật!” Tôi vội kêu lên.
Không đợi tôi nói xong hết, Tô Mộc ở bên cạnh đột nhiên ‘hự’ một tiếng, cả người cúi xuống, một hớp máu đen từ trong miệng anh ấy phun ra ngoài, văng ra thành một vũng.
“Tô Mộc?” Tôi kêu lên một tiếng, sợ hãi cúi người nhìn Tô Mộc. Lúc này toàn thân anh ấy đã mềm nhũn, ngồi bên cạnh tôi tê liệt, đầu uể oải dựa lên đôi chân đang cứng đơ của tôi.
Biến cố tới quá đột ngột, quá sợ hãi khiến chân tay tôi luống cuống, tôi chỉ có thể ngồi xuống đỡ để Tô Mộc thoải mái dựa vào trên người tôi, vừa gọi lớn tên anh ấy vừa hỏi anh ấy thế nào, vừa rồi mới còn thật tốt sao đột nhiên lại bị thương nặng như vậy.
“Suỵt! Kim Đạt Hải còn chưa đi xa, em nhỏ tiếng một chút kẻo lại khiến hắn quay lại.” Tô Mộc uể oải nâng tay lên, ngón tay dài nhẹ nhàng chạm vào trên môi tôi, dịu dàng nói.
Tôi không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể mím chặt môi lại, gật đầu một cái.
Nhìn Tô Mộc trong nháy mắt trở nên yếu ớt như vậy khiến tim tôi đau đớn như bị kim châm, nhưng tôi lại không làm được gì cả.
Giờ khắc này, tôi chưa bao giờ oán hận chính mình như vậy, cho tới bây giờ tôi vẫn ích kỷ chỉ mong Tô Mộc có thể tới bảo vệ tôi, bây giờ Tô Mộc bị thương còn tôi ngay cả năng lực bảo vệ anh ấy cũng không có!
Cũng may Kim Đạt Hải nóng lòng chạy thoát thân không quay lại nữa, tôi ôm Tô Mộc vừa khóc vừa khẽ gọi anh ấy.
Sau khi anh ấy nôn ra máu làn da liền nhợt nhạt, nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống rất nhiều, thậm chí ngay cả ý thức cũng sắp không còn tỉnh táo.
Tôi chỉ có thể không ngừng xoa xoa lên người anh ấy, muốn cho nhiệt độ cơ thể anh ấy giảm chậm một chút, đồng thời vừa khóc vừa mắng: “Gã ngốc này, anh mở mắt ra cho em! Không cho phép anh ngủ nghe không! Anh ngủ lần này sẽ không tỉnh lại nữa! Tô Mộc thúi, sao anh lại không nghe lời, lúc trước chính anh mắng em như vậy, bây giờ anh lại còn ngủ. Hu hu…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom