• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1313: Cho Dược Vương Cốc một con đường sống

Nhìn bài thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan, Độ Thiên Chân Nhân chần chừ do dự, Dược Vương Cốc sẽ tự tay đưa thứ đồ quan trọng như thế cho người khác sao?

Bản thân Độ Thiên Chân Nhân cũng không dám tin đây là thật.

Nhưng người ta đã đưa theo thành ý đến thì cứ để họ vào trước đã.

Nghĩ đến đây, Độ Thiên Chân Nhân trầm giọng nói: “Vậy được, ông đợi một chút, tôi báo lại với cô Khương một tiếng”.

Dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân xoay người đi vào biệt thự nhà họ Tiêu.

Lúc này Khương Vy Nhan đang tập khống chế từ trường theo cách Tiêu Chính Văn dạy cho cô.

Mặc dù tiến bộ không nhiều nhưng ít nhất bây giờ Khương Vy Nhan cũng có thể điều khiển được đồ vật bình thường.

Những đồ vật khá nhẹ như bình hoa đều có thể dịch chuyển khoảng vài mét trong trường hợp không dùng đến ngoại lực.

Thấy Độ Thiên Chân Nhân từ ngoài đi vào, Khương Vy Nhan lau mồ hôi trên trán nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Ông cụ, có chuyện gì sao?”

“Cô Khương, người của Dược Vương Cốc muốn gặp, hơn nữa còn là Đại trưởng lão đứng sau dược sư Hoàng, có địa vị và thân phận ở Dược Vương Cốc. Cô có muốn gặp ông ta không?”

Nghe đến ba chữ Dược Vương Cốc, Khương Vy Nhan không khỏi nhíu mày.

Trước giờ Khương Vy Nhan có ấn tượng cực kỳ tệ với Dược Vương Cốc.

Mặc dù khoảng thời gian gần đây, hai bên không có bất kỳ mối giao thiệp nào nhưng lập trường của đối phương lại chưa từng thay đổi.

Trong thời gian này, Dược Vương Cốc từng có vài hành động nhỏ, Khương Vy Nhan cũng nhìn thấy hết.

Chỉ là hai bên đều không trở mặt với nhau hoàn toàn thế nên Khương Vy Nhan không truy cứu đến cùng.

Càng chưa từng nhắc đến với Tiêu Chính Văn.

Bây giờ sao Dược Vương Cốc lại bảo người đến nhỉ?

Còn cử một trưởng lão có địa vị rất cao nữa chứ?

“Họ có nói là chuyện gì không?”

Khương Vy Nhan cau mày hỏi.

“Cô Khương, lần này Dược Vương Cốc đặc biệt đến để tặng phương thuốc, trong tay Đại trưởng lão là bài thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan, nhưng tôi không rõ về y thuật nên không thể đoán được thật hay giả”.

Độ Thiên Chân Nhân đáp.

Khương Vy Nhan nhíu mày nói: “Thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan? Đó là cái gì?”

“Cô Khương, trong võ tông có ba bảo vật lớn, đứng đầu là thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan, đồng thời cũng là tuyệt kỹ độc quyền của Dược Vương Cốc. Trong tất cả các y tông dược tông, chỉ có Dược Vương Cốc mới có phương thuốc này”.

“Nghe nói đây là một loại thuốc do cốc chủ đầu tiên của Dược Vương Cốc tự mình nghiên cứu ra, trộn tám loại dược liệu cực kỳ hiếm thấy trong thế giới. Người bình thường uống một viên là có thể kéo dài tuổi thọ”.

“Nếu người võ tông uống thì có thể tăng thực lực. Nhưng thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan cực kỳ khó tìm, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao địa vị của Dược Vương Cốc được kính trọng trong võ tông như thế”.

“Tôi lo thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan mà Đại trưởng lão đem đến tặng không phải là phương thuốc thật, thế nên mới mời cô Khương giải quyết”.

Khương Vy Nhan cau mày suy xét một lúc lâu.

Nếu nói đến mấy phương thuốc đại loại như thế này thì Khương Vy Nhan vẫn là một người ngoài.

Nhất là mấy bài thuốc của võ tông, có bản chất khác biệt rất nhiều so với thuốc Đông y truyền thống.

Rất nhiều cách sử dụng dược liệu không hề liên quan đến nhau.

Thậm chí vài loại thuốc có dược tính khắc chế lẫn nhau.

Nhưng kỳ lạ là chỉ cần sử dụng đúng các bài thuốc trong võ tông thì lại có hiệu quả hơn công thức y học nhiều.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Khương Vy Nhan vẫn nghĩ đến Lưu Sùng Hằng.

Dù sao Thanh Vân Tông cũng là tông phái về dược, mặc dù danh tiếng trong dược tông của Lưu Sùng Hằng không bằng dược sư Hoàng nhưng ít nhất cũng xem như là người trong ngành.

“Ông cụ, bảo ông ta vào đi, dù thế nào cũng không thể từ chối người lặn lội đường xa mấy trăm cây số để đến đây”.

Sau đó Khương Vy Nhan lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lưu Sùng Hằng.

Dạo gần đây, Lưu Sùng Hằng đang nghiên cứu một loại thuốc mới có thể chống ung thư, nhưng tiến độ lại cực kỳ chậm.

Một mặt là dược liệu thượng hạng rất khó tìm.

Mặt khác là phương thuốc của Thanh Vân Tông có hạn, tự nghiên cứu và chế thuốc đâu có dễ như trong tưởng tượng.

Nhận được tin nhắn của Khương Vy Nhan, mới đầu Lưu Sùng Hằng không để ý, nhưng khi ông ta nhìn thấy mấy chữ thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan thì mắt không khỏi lóe lên tia sáng.

Vãi!

Phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan không chỉ là người trong võ tông trông mòn cả mắt mà ngay cả người của dược tông và y tông cũng tha thiết ước mơ.

“Môn chủ, ông… ông đang nghĩ đến cách giải quyết của phương thuốc này sao?”

Mấy đệ tử Thanh Vân Tông bên cạnh thấy mắt Lưu Sùng Hằng bỗng lóe sáng thì ghé đến hỏi.

“Hừ, cách giải quyết ư? Có thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan thì còn nghiên cứu thuốc gì nữa? Mọi người cứ đợi ở đây, tôi đi một lát rồi về”.

Dứt lời, Lưu Sùng Hằng không giải thích nhiều bèn chạy thẳng đến biệt thự nhà họ Tiêu.

Lúc này Đại trưởng lão đã được Độ Thiên Chân Nhân dẫn vào phòng khách.

Thấy Khương Vy Nhan, Đại trưởng lão lập tức cúi đầu chào: “Sếp Khương, tôi đường đột rồi. Trước đây Dược Vương Cốc tôi có làm gì sai thì mong sếp Khương lượng thứ”.

Nói xong, hai tay ông ta đưa bài thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan qua.

“Đây là phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan mà Dược Vương Cốc lưu truyền hàng nghìn năm, tôi nhận lệnh của cốc chủ dược sư Hoàng đến đây tặng bài thuốc này, xin sếp Khương vui lòng nhận cho”.

Độ Thiên Chân Nhân nhận lấy hộp gỗ rồi đưa cho Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan cũng không liếc nhìn bài thuốc trong hộp gỗ, mỉm cười nói: “Thật ra từ đầu đến cuối tập đoàn Vy Nhan chúng tôi chưa từng nghĩ sẽ đối địch với bất kỳ một ai, nhưng Dược Vương Cốc cứ luôn nhắm vào tập đoàn Vy Nhan”.

“Nếu Dược Vương Cốc đã có ý chủ động bắt tay làm bạn thì tập đoàn Vy Nhan chúng tôi cũng sẽ không từ chối, nhưng tôi mong chuyện tương tự như vậy sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa”.

Lời nói của Khương Vy Nhan có mềm dịu có cứng rắn, vừa tỏ rõ lập trường của mình vừa cảnh cáo Đại trưởng lão của Dược Vương Cốc.

Nghe cô nói thế, Đại trưởng lão không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Khương Vy Nhan.

Điều này khác hoàn toàn với miêu tả của mọi người ở Dược Vương Cốc về Khương Vy Nhan.

Đừng nhìn vẻ ngoài mềm yếu của Khương Vy Nhan mà lầm, thật ra bên trong cô vẫn rất mạnh mẽ và cứng cỏi.

Những người như vậy khó đối phó hơn người có thái độ cứng rắn rất nhiều.

“Sếp Khương yên tâm, lần này Dược Vương Cốc chúng tôi thật lòng muốn hóa giải ân oán với tập đoàn Vy Nhan. Hơn nữa ý của môn chủ cũng muốn có quan hệ tốt với cậu Tiêu, hai bên vốn dĩ không nên trở thành kẻ thù”.

“Đều do mấy đứa nhỏ của Dược Vương Cốc tự đại ngông cuồng nên mới đắc tội với sếp Khương và cậu Tiêu. Trước giờ tôi và môn chủ bận trăm công nghìn việc, không thể hiểu rõ tình hình nên mới khiến hai bên chúng ta hiểu lầm nhiều đến thế”.

“Nhưng từ nay về sau, chỉ cần sếp Khương hoặc cậu Tiêu mở lời thì Dược Vương Cốc tôi nhất định sẽ làm theo”.

Độ Thiên Chân Nhân đảo mắt nhìn Đại trưởng lão hơi nhíu mày, mấy lời này đã nói rõ ý của Dược Vương Cốc rồi.

Rõ ràng là muốn nghe theo Tiêu Chính Văn.

Nhưng người của Dược Vương Cốc bướng bỉnh không nghe theo ai, chưa có ai trong võ tông có thể sai khiến được họ.

Thế nên Độ Thiên Chân Nhân không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

“Đại trưởng lão khách sáo rồi, tập đoàn Vy Nhan chúng tôi chỉ mong sau này mọi người hòa hợp, còn cái này thì tôi không dám nhận”.

Khương Vy Nhan bình tĩnh từ chối đề nghị của Đại trưởng lão.

Tâm trạng Đại trưởng lão không khỏi sa sút, sửng sốt một chốc, sau đó cười nói: “Sếp Khương, thật ra… Dược Vương Cốc sắp không chống đỡ được nữa, tiền chi tiêu ăn uống hàng ngày quá lớn, tôi muốn xin sếp Khương cho Dược Vương Cốc một con đường sống”.

Đại trưởng lão vừa nói vừa giả vờ cúi người ba lần với Khương Vy Nhan.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom