• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1312: Bát Cực Tục Mệnh Đan

“Đại trưởng lão, có một số việc dù nguy hiểm đến đâu thì chúng ta cũng phải làm, đúng không?”

Tiêu Chính Văn nghiêng đầu cười nói với Đại trưởng lão.

Trong ánh mắt của Tiêu Chính Văn, Đại trưởng lão chỉ thấy mỗi sự kiên định!

“Haizz! Vua Bắc Lương, nếu cậu đã quyết thì tôi cũng không nói thêm gì nữa, chúc cậu bình an trở về!”

Dứt lời, Đại trưởng lão chắp tay với Tiêu Chính Văn, sau đó nhanh chóng đi xuống chân núi.

Xế chiều hôm đó, nhà họ Trương đã nói lời xin lỗi với Tiêu Chính Văn thông qua các phương tiện truyền thông.

Liên minh võ thuật cũng đứng ra lên tiếng, Đoàn Hải Long còn tuyên bố thẳng trước mặt truyền thông rằng, ông ta và Tiêu Chính Văn không thù không oán, lúc trước do bị kẻ hèn hạ xúi bậy nên mới nhằm vào Tiêu Chính Văn!

Tất cả mọi việc đều giống như những gì dược sư Hoàng dự đoán từ trước.

Cuối cùng, sự xuất hiện của Nhạc Trung Kỳ đã giúp Tiêu Chính Văn lật ngược tình thế, tìm được đường sống trong cõi chết!

“Môn chủ, ông đúng là tính toán như thần, nghe người võ tông kể lại, lúc ấy, Tiêu Chính Văn đã bị Bạch Diên Vũ đẩy vào bước đường cùng, nhưng ngay tại thời khắc quan trọng nhất, Nhạc Trung Kỳ đột nhiên xuất hiện, giết không ít người võ tông của Bạch Diên Vũ!”

“Ngay cả cụ tổ nhà họ Trương cũng bị vả cho mấy bạt tai!”

Đại trưởng lão Dược Vương Cốc vội vội vàng vàng chạy tới, báo cáo với dược sư Hoàng về kết quả trận đánh ở núi Thương Lĩnh!

Dược sư Hoàng khẽ gật đầu.

Quả nhiên không sai, một khi Nhạc Trung Kỳ đã chú ý đến Tiêu Chính Văn, thì chỉ dựa vào nhà họ Trương mà muốn giết Tiêu Chính Văn sao?

Đúng là không biết tự lượng sức mình!

“Môn chủ, tiếp theo chúng ta…”

Đại trưởng lão vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía dược sư Hoàng.

“Tiếp theo? Còn phải hỏi à? Đương nhiên là đứng về phía Tiêu Chính Văn, chúng ta chỉ cần đi theo cường giả là được, giống như Thanh Vân Tông vậy, dưới phe cánh của Tiêu Chính Văn, Dược Vương Cốc muốn bay thẳng lên trời còn khó ư?”

Dược sư Hoàng mỉm cười nói.

Hả?

Nghe nói thế, ngay cả Đại trưởng lão cũng sững sờ.

Dược sư Hoàng cao ngạo cỡ nào, sao có thể dễ dàng khuất phục người khác thế kia?

“Môn… môn chủ, tôi không nghe lầm chứ? Ý của ông là khuất phục dưới chân Tiêu Chính Văn à?”

Dược sư Hoàng chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng cười nói: “Khuất phục người ta có gì không tốt? Chỉ khi ông càng gần với đối thủ, khi cậu ta hoàn toàn không còn đề phòng với ông, thì ông mới có thể ra đòn, hoàn toàn đánh bại cậu ta!”

Nghe nói đến đây, Đại trưởng lão mới hiểu được dụng ý của dược sư Hoàng.

Quy thuận Tiêu Chính Văn, chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi.

Mượn thanh thế của Tiêu Chính Văn, phát triển thực lực của Dược Vương Cốc, cho đến khi có năng lực đối chọi với Tiêu Chính Văn thì đột ngột ra tay, giẫm chết Tiêu Chính Văn dưới chân mình!

“Quả nhiên là môn chủ suy nghĩ thấu đáo! Có điều, trước đó quan hệ của chúng ta với tập đoàn Vy Nhan khá căng thẳng, bây giờ đường đột như vậy, Tiêu Chính Văn liệu có tính toán với chúng ta không?”

Đại trưởng lão lo âu nói.

Dược sư Hoàng chắp một tay sau lưng, bước chân thong thả đi qua đi lại: “Đương nhiên không thể đi tay không được, chúng ta ít nhất cũng phải cho họ thấy thành ý, muốn chiếm được lòng tin của người khác thì trước hết phải chiếm được lòng tin của chính mình!”

“Chiếm được lòng tin của chính mình ư?”

Đại trưởng lão không hiểu gì, ngẩng đầu nhìn dược sư Hoàng bằng ánh mắt ngờ vực!

“Không sai, khiến cho bản thân mình tin! Cảnh giới tối cao nhất của việc nói dối, không phải là lừa gạt người khác, mà là ngay chính bản thân mình cũng bị lừa, ngay cả bản thân mình cũng tin vào lời nói dối đó!”

Dược sư Hoàng thản nhiên đáp.

“Ý của môn chủ là…”

Đại trưởng lão dường như nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc nhìn về phía dược sư Hoàng.

“Không sai, công thức của Bát Cực Tục Mệnh Đan nằm trong tay chúng ta chẳng qua chỉ là một món bảo vật trấn cốc mà thôi, nhưng nếu như đưa nó cho Tiêu Chính Văn thì cậu ta sẽ nghĩ thế nào?”

Hai mắt dược sư Hoàng lóe lên tia sáng sắc lạnh.

“Môn chủ, đây là công thức điều chế quan trọng nhất Dược Vương Cốc chúng ta đấy, Thiên Tử đã từng đến tận nơi để đòi mà ông cũng không chịu dâng lên, hôm nay lại đưa cho Tiêu Chính Văn, có phải hơi…”

Thật ra suy cuối cùng, trong lòng Đại trưởng lão vẫn rất không nỡ.

Bát Cực Tục Mệnh Đan là tuyệt bí giúp mọi người ở Dược Vương Cốc kéo dài tuổi thọ!

Tương truyền, đơn thuốc này là bí đan dược đặc biệt do người sáng lập Dược Vương Cốc điều chế, trong thiên hạ cũng chỉ có mỗi một mình Dược Vương Cốc nắm giữ!

Đây cũng là pháp bảo quan trọng nhất giúp Dược Vương Cốc có thể tùy ý giao lưu với võ tông trong thiên hạ!

Mất đi Bát Cực Tục Mệnh Đan, địa vị của Dược Vương Cốc ở võ tông cũng sẽ rớt xuống đáy vực!

“Đại trưởng lão, thật ra chúng ta vốn không cần đến đơn thuốc này, đơn thuốc này đều nằm trong lòng chúng ta! Mà Tiêu Chính Văn nhận được đơn thuốc này cũng sẽ không dễ tiết lộ cho người ngoài!”

“Đồ vật quý như vậy mà Dược Vương Cốc chúng ta còn dâng lên được, chẳng lẽ còn chưa đủ để cậu ta nhìn thấy thành ý của chúng ta sao?”

Nghe thấy vậy, Đại trưởng lão gật đầu lia lịa.

Nếu như làm vậy cũng không có thành ý thì trên thế giới này không có bất kỳ điều gì có thể xem là thành ý được nữa!

Đúng như câu nói của dược sư Hoàng, cảnh giới tối cao của việc lừa gạt người khác chính là lừa gạt được chính bản thân mình!

“Tôi đã hiểu ý của môn chủ, chúng ta dùng đơn thuốc này đổi lấy sự tin tưởng của Tiêu Chính Văn, cậu ta đương nhiên sẽ không nghi ngờ, sẽ càng thêm lơi lỏng đề phòng chúng ta!”

“Chỉ có điều, bên phía Thanh Vân Tông, có phải chúng ta cũng nên…”

“Lưu Sùng Hằng vốn chẳng tạo được mối uy hiếp gì, ông ta đã bị Tiêu Chính Văn đánh gãy sống lưng, tuy Thanh Vân Tông cũng là dược tông nhưng đơn thuốc của bọn họ sao có thể so sánh với đơn thuốc của Dược Vương Cốc chúng ta chứ?”

“Tạm thời, để cậu ta an tâm thì phải gần gũi hơn với Thanh Vân Tông! Thậm chí, có thể tặng cho bọn họ một ít đơn thuốc không mấy quan trọng và dược liệu thượng hạng trong Dược Vương Cốc chúng ta, luôn nhớ một tôn chỉ rằng, thả con săn sắt bắt con cá rô”.

Dược sư Hoàng híp mắt nói.

“Vâng! Tôi hiểu rồi, môn chủ nhìn xa trông rộng thật khiến tôi xấu hổ!”

Nói xong, Đại trưởng lão cúi chào dược sư Hoàng rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

Xế chiều hôm đó, Đại trưởng lão của Dược Vương Cốc đích thân đến cửa biệt thự nhà họ Tiêu!

“Ôi? Đây không phải là Đại trưởng lão của Dược Vương Cốc sao? Cậu Tiêu vẫn chưa về đâu!”

Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng liếc xéo Đại trưởng lão và nói.

“Anh Độ Thiên à, mặc dù Dược Vương Cốc chúng tôi là dược tông nhưng vốn dĩ vạn tông vẫn cùng một đường, chúng ta cũng coi như một nửa đồng môn, cần gì phải đuổi khéo cách xa nghìn mét?”

“Tôi không muốn thừa nhận cũng không được, đúng là giữa Dược Vương Cốc và cậu Tiêu có xảy ra chút hiểu lầm, nhưng đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày mới thấy ai thật lòng!”

Lần này tôi tới là mang theo thành ý của Dược Vương Cốc, nếu không tin, có thể bảo Lưu Sùng Hằng của Thanh Vân Tông kiểm tra!”

Đại trưởng lão vừa nói vừa lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ làm bằng gỗ đàn hương.

Độ Thiên Chân Nhân nhìn lướt qua cái hộp gỗ nhỏ đó, cau mày hỏi: “Trong đây là cái gì?”

“Anh Độ Thiên đừng lo lắng, đây không phải là ám khí đâu, anh xem thử đi!”

Vừa nói, Đại trưởng lão vừa mở hộp gỗ ra, nằm bên trong là một cuộn khăn lụa màu vàng sáng!

Trên khăn lụa thêu chằng chịt mấy hàng chữ nhỏ!

“Ôi! Bát Cực Tục Mệnh Đan?”

Thấy mấy chữ to trên đó, sắc mặt Độ Thiên Chân Nhân bất chợt thay đổi!

Trong võ tông, ai mà không biết Bát Cực Tục Mệnh Đan là bảo vật của Dược Vương Cốc chứ?

Hôm nay Đại trưởng lão đem theo loại thuốc này đến xin gặp mặt, Độ Thiên Chân Nhân không khỏi thầm giật mình!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom