• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1315: Trúng độc

Lạc Thiên Trạch cúi đầu trầm tư nói: “Ông hai, đối phó với Tiêu Chính Văn, Thần Mê Hương của Thiên Thần Tông chúng ta cũng sẽ có tác dụng như đối phó với những người khác sao?”

Thần Mê Hương của Thiên Thần Tông cũng vô cùng nổi tiếng ở trong võ tông.

Nghe nói, chỉ cần ngửi phải mùi hương này thì ngay cả người ở cảnh giới Thiên Thần cũng sẽ mất đi toàn bộ chiến lực!

“Đương nhiên, dù là cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần thì cũng không có cách nào tránh được Thần Mê Hương!”

Ông lão vô cùng tự tin lên tiếng.

Lạc Thiên Trạch âm thầm nghiến răng, vì phương thuốc dân gian Bát Cực Tục Mệnh Đan, nhà họ Lạc đáng để thử, Thiên Thần Tông cũng đáng để mạo hiểm một phen.

“Cứ theo những gì chúng ta bàn bạc trước đây, tổ chức một buổi hội họp của dược tông rồi lừa Khương Vy Nhan đến, khi đó Tiêu Chính Văn không thể không tìm tới, bất luận là ai dính phải phương thuốc dân gian này thì chúng ta đều có thể đạt được ý nguyện!”

Nghe ông lão nói xong, Lạc Thiên Trạch khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Được, giờ tôi sẽ đi sắp xếp!”

“Đợi một chút, bố trí vài thứ hay ho trên đường cho Tiêu Chính Văn đã!”

Ông lão nói với ánh mắt u ám như diều hâu.

“Ông hai, ý của ông là...?”

Lạc Thiên Trạch nhíu mày hỏi.

“Đề phòng ngộ nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn!”

Ông lão lạnh lùng nói.

“Vâng!”

Lạc Thiên Trạch nói xong thì quay người rời khỏi khoảng sân nhỏ.

Lúc này, ở Thương Lĩnh xa xôi, Tiêu Chính Văn vừa rời khỏi núi Thương Lĩnh.

Men theo đường núi đi hết một buổi sáng, trước mặt xuất hiện một quán trà nhỏ, nó lập tức thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn.

Không phải quán trà này có điểm đặc biệt gì mà là ông chủ ngồi trước cửa đang pha một ấm trà thơm nức mũi.

Tiêu Chính Văn tò mò tiến lên trước hỏi: “Ông cụ, đây là trà gì mà thơm thế?”

Ông chủ quán trà hiền hậu nói: “Đây là Vân Vụ Mao Phong! Được hái trên núi Vân Vụ! Không tệ đúng không?”

Ông chủ đắc ý nhấp một ngụm, lại rót cho Tiêu Chính Văn một tách trà nhỏ.

Mới uống một ngụm nhỏ, Tiêu Chính Văn đã cảm thấy hương thơm tràn ra bốn phía, lục phủ ngũ tạng đều vô cùng sảng khoái.

“Loại trà ngon như vậy, bao nhiêu tiền thế?”

Tiêu Chính Văn trước giờ thường không uống cà phê mà chỉ thích thưởng trà.

Gặp được loại trà ngon đương nhiên không thể bỏ qua.

“Tiền nong gì ở đây, cứ đưa mười hay hai mươi tệ gì cũng được, chỗ này cậu thích uống bao nhiêu thì uống! Nếu như không đủ thì chỗ tôi vẫn còn, có thể đem về nhà uống!”

Ông chủ tiệm trà nói rồi đưa cho Tiêu Chính Văn một cái túi giấy da bò.

Bên trong không đến nửa cân thì cũng phải chừng bốn lạng, Tiêu Chính Văn tiện tay lấy ra một trăm tệ từ trong túi đưa cho ông chủ quán trà.

“Không cần nhiều tiền như vậy đâu, trà nhà tôi tự hái, không tốn tiền!”

Ông chủ nói, đang định tìm tiền thối lại cho Tiêu Chính Văn thì bị anh từ chối.

Ông chủ quán trà nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Tiêu Chính Văn, nụ cười trên mặt dần đông cứng lại, trong ánh mắt khẽ lộ ra vẻ u ám lạnh lẽo.

“Thằng ranh này trúng kế rồi!”

Lúc này, một ông lão tóc trắng bước ra từ bên trong rừng cây phía sau quán trà, nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, bật cười với vẻ đắc ý.

“Đáng tiếc thật, loại trà ngon như vậy, phí phạm rồi!”

Ông chủ quán trà giơ tay hất nước trà trong tách xuống đất.

Tiện tay lấy ra hai viên thuốc từ trong người rồi nuốt xuống.

“Cậu chủ Thiên Trạch nói rồi, đối phó với thằng ranh này thì phải thận trọng một chút! Thuốc của ông sẽ không quá liều đấy chứ?”

Ông chủ quán trà nhìn ông lão tóc trắng nói.

“Chỉ có một giọt!”

Ông lão tóc trắng cười nhạt nói.

Thứ ông ta dùng là một loại độc dược làm tê liệt thần kinh, chỉ cần một giọt là có thể giết chết một con voi lớn.

Tiêu Chính Văn có thần thông quảng đại tới mức nào cũng chỉ cần một giọt độc dược là đủ để mất mạng.

Hơn nữa hiệu quả gây tê liệt thần kinh của thuốc thường rất chậm, cần khoảng thời gian khá lâu mới đột nhiên phát tác.

Sau mười mấy ngày nữa, khi Tiêu Chính Văn trúng độc mà chết thì cũng sẽ chẳng có một ai nghi ngờ bọn họ.

“Ừ, bình tĩnh đợi cậu ta nhắm mắt thôi!”

Ông chủ quán trà đắc ý cười nói.

Thật ra sau khi Tiêu Chính Văn uống tách trà đó xong thì đã cảm thấy có gì đó khác thường!

Dù sao lúc này, từ trường trong cơ thể anh chỉ biến hoá nhỏ thì anh cũng có thể cảm nhận được rất rõ.

Tiêu Chính Văn lại đi thêm vài cây số nữa, từ trường trong cơ thể đột nhiên trở nên rối loạn, trước mắt còn có một loại cảm giác choáng váng.

Là trà độc?

Trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi trầm xuống, nơi này hoang vu không một bóng người, nếu như anh trúng độc hoặc bị mai phục thì kết quả khó lòng mà tưởng tượng nổi!

Quả nhiên giống như những gì Tiêu Chính Văn nghĩ, vừa mới bước được thêm một trăm mét nữa đã có một bóng người chặn ngang trước lối đi của anh.

“Nhóc con, cậu đã trúng độc rồi, Lạc Thanh Phong tôi đặc biệt tới đây để nhận xác cậu, nếu như cậu tự chặt đứt hai chân thì tôi có thể tha cho cậu tội chết!”

Lạc Thanh Phong làm ra vẻ độ lượng.

Nghe có vẻ như Lạc Thanh Phong vô cùng rộng lượng, thật ra Lạc Thanh Phong rõ hơn bất cứ ai, Tiêu Chính Văn thà tử trận chứ cũng nhất quyết không chịu quy phục đối phương.

Bởi vì điều này không chỉ ảnh hưởng tới thể diện của cụ ta mà đồng thời cũng ảnh hưởng tới thể diện của Thiên Thần Tông.

Bản thân mất mặt thì không sao!

Thế nhưng làm mất mặt tông môn, một khi bị người của chấp sự hay chấp pháp đường biết được thì sẽ bị tru di cửu tộc.

Bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ có một con đường là chiến đấu với cụ ta.

Cụ ta còn nói như vậy vì muốn sau khi giết chết Tiêu Chính Văn thì sẽ có thêm danh tiếng độ lượng.

“Nếu như ông và ông ta cùng chặt đứt hai chân, tôi có thể bảo đảm cho an toàn tính mạng của hai người! Nếu không, ông ta sẽ chết, tất cả mọi kinh mạch trong người ông cũng sẽ đứt đoạn!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Ồ!”

Lạc Thanh Phong nhíu mày lạnh lùng hừ một tiếng, Tiêu Chính Văn cũng mạnh miệng quá rồi đấy.

“Ha ha!”

Lạc Thanh Phong nghe vậy thì ngửa mặt cười lớn, đây là chuyện buồn cười nhất mà cụ ta từng được nghe.

Bây giờ đám thanh niên đều bị sao vậy chứ? Lẽ nào trước khi ăn to nói lớn đều không chịu suy xét một chút tới cảnh ngộ của bản thân à?

“Hy vọng thực lực của cậu có thể tương xứng với sự ngông cuồng này!”

Lạc Thanh Phong nói rồi sải bước nhẹ nhàng tiến về phía Tiêu Chính Văn.

“Rắc rắc rắc!”

Đôi giày da sáng loáng dưới chân đạp lên trên mặt đất đầy sỏi đá, phát ra những tiếng vang rất khẽ.

Thế nhưng mỗi một tiếng vang đều khuấy động linh hồn của tất cả mọi người.

“Tiêu Chính Văn, chuyện tới nước này mà cậu vẫn không chịu cúi đầu sao? Lẽ nào tự chặt đứt hai chân và khấu đầu nhận tội lại không tốt hơn cái chết à?”

Lạc Thanh Phong lạnh lùng nói.

Tiêu Chính Văn lắc đầu cười nói: “Trước đây tôi không có thù oán gì với mấy người, dạo này cũng chẳng gây thù ở đâu, vậy thì có tội gì để mà nhận chứ?”

“Vợ cậu đã lấy đi phương thuốc dân gian Bát Cực Tục Mệnh Đan vốn dĩ thuộc về Thiên Thần Tông chúng tôi, cậu thử nói xem cậu có tội hay không?”

Lạc Thanh Phong lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, phẫn nộ gầm gừ.

Lúc nói chuyện, Lạc Thanh Phong đã cách Tiêu Chính Văn chưa tới năm bước chân.

Đối với người bình thường mà nói thì đây là một khoảng cách an toàn, thế nhưng đối với cao thủ mà nói thì năm bước chính là khoảng cách của cái chết!

“Cậu chết đi!”

Lạc Thanh Phong nói, mũi chân chạm đất, cơ thể giống như mũi tên rời khỏi cánh cung bay vọt ra trước.

Thân pháp của cụ ta quả thực rất nhanh, nhanh tới độ mọi người gần như không thể nhìn rõ động tác.

Thế nhưng đối với Tiêu Chính Văn mà nói, thân pháp mà cụ ta luôn kiêu ngạo lại chậm như rùa bò.

Thấy Lạc Thanh Phong đã truy giết tới ngay sát phía trước, Tiêu Chính Văn đột ngột giơ tay lên, nhưng một giây sau, anh không khỏi ngơ ngác, thực lực của anh giờ lại không thể sử dụng được dù chỉ một chút?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom