• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1252: Lấy máu của anh để tế kiếm của tôi

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn nhảy một bước ra, cơ thể lập tức bật lên bay thẳng lên đỉnh núi Bách Nhật.

Đông Phương Ngạo Vũ ngẩng đầu lên nhìn vách núi cao vời vợi, khinh thường cười khẩy, sau đó cũng theo sát phía sau bay lên đỉnh núi.

Khác với Tiêu Chính Văn, Đông Phương Ngạo Vũ gần như chậm rãi bay lên đến đỉnh núi trông như một ông tiên.

Hắn làm thế khiến không ít người bên dưới đều cảm thán, đây quả là kỳ tích.

“Không thể nào, sao… sao anh ta lại giống như bị gió thổi bay lên vậy?”

“Cái gì mà gió thổi bay lên, đó gọi là phi thăng”.

“Haizz, có vẻ như Đông Phương Ngạo Vũ có xác suất thắng nhiều hơn”.

Nhiều người bên dưới đều bắt đầu bàn luận.

Nghe tiếng bàn luận của người bên dưới, Đông Phương Ngạo Vũ không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.

“Tiêu Chính Văn, trước khi chết hãy nhìn thế giới phồn thịnh này lần cuối đi, đây có thể là lần cuối cùng anh thưởng thức vẻ đẹp của thế giới này đó, trong mắt tôi anh chẳng đáng một xu nào cả”.

“Nhưng anh cũng xem như là người tài giỏi thật sự của lớp trẻ trong gần một trăm năm nay. Ở tuổi này mà có thể ra oai với thế giới, ngạo mạn xưng hùng xưng bá, có giết anh cũng không làm mất mặt anh đâu”.

Đông Phương Ngạo Vũ chắp một tay sau lưng, cực kỳ kiêu ngạo cao giọng nói.

Thậm chí hắn có ý thêm trận pháp vào giọng nói của mình để nó truyền ra xa hơn, không chỉ người dưới chân núi có thể nghe được mà người ở cả Long Kinh cũng có thể nghe rõ mồn một.

Nghe thế, các vị trưởng lão ở Long Các và võ tông đều lộ ra vẻ tức giận.

Mấy vị trưởng lão tông miếu tức giận đập mạnh vào bàn nói: “Tên khốn Đông Phương Ngạo Vũ này! Cậu ta… cậu ta thật sự xem mình là nhân vật lớn đấy à? Hôm nay nếu cậu ta dám làm thế, mấy ông già chúng ta liên hợp lại tiêu diệt cậu ta”.

Lúc này Tiêu Chính Văn đứng trên đỉnh núi Bách Nhật bình tĩnh nhìn Đông Phương Ngạo Vũ: “Có vẻ như anh rất tự tin?”

Đông Phương Ngạo Vũ kiêu ngạo nhìn Tiêu Chính Văn, đồng thời khí thế bỗng tăng lên đến cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao.

Trong vòng một trăm mét xung quanh bỗng nổi lên một trận cuồng phong, cây cối trên núi đều điên cuồng lắc lư.

Mây trên bầu trời cuồn cuộn, hiện tượng này khiến mọi người đều kinh ngạc, hoảng sợ.

Mấy người Tần Vũ đã từng gặp cường giả cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao.

Đặc biệt là Độ Thiên Chân Nhân của Thiên Kiếm Tông vốn dĩ là cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp bốn sao, nhưng trên người Độ Thiên Chân Nhân chưa từng có hiện tượng này.

“Đây… đây quả là bản lĩnh thần tiên!”

“Sư phụ chắc chắn cũng chưa có khí thế như vậy”.

Nhìn mây cuồn cuộn trên bầu trời, thay đổi rất nhiều hình thù, mấy đệ tử của Thiên Kiếm Tông cũng lên tiếng thảo luận.

“Nhìn thấy chưa? Đây chính là sự cách biệt giữa tôi và anh!”

“Đừng nói là cảnh giới Thiên Vương bốn sao, ngay cả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, anh cũng tuyệt đối không có bản lĩnh này”.

“Trước đây chỉ cần anh xuất hiện sẽ khiến mọi người xung quanh sẽ sợ hãi, nhưng bây giờ thì sao? Có người nào trong số họ không kinh ngạc vì bản lĩnh của tôi không?”

“Đây là điểm thấp kém của anh, anh chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Sở dĩ anh có thể đi đến ngày hôm nay chẳng qua là vì mấy đối thủ anh từng đánh quá tầm thường”.

Giọng Đông Phương Ngạo Vũ như xuyên qua bầu trời vang vọng khắp núi rừng.

Đông Phương Tiếu thấy thế cũng gật đầu lia lịa.

Quả nhiên Đông Phương Ngạo Vũ không phụ sự kỳ vọng của nhà họ Đông Phương, chỉ dựa vào bản lĩnh này đủ để ra uy với Tiêu Chính Văn rồi.

Mà sự thật cũng đúng như thế, mấy người Tần Vũ đều thầm đổ mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.

Thấy bản lĩnh khó lường của Đông Phương Ngạo Vũ, Tần Vũ còn nghĩ bản thân anh ta không thể nào giao đấu với Đông Phương Ngạo Vũ.

Thậm chí người ta chỉ cần nhấc tay lên thì anh ta đã rơi đầu rồi.

Nhưng đây chưa là gì, ngay khi mọi người còn đang ngạc nhiên thì chỉ thấy Đông Phương Ngạo Vũ lật tay lại.

“Vù vù vù!”

Lá cây khắp núi khắp đồng đều úa vàng, sau đó rơi xuống.

Phải biết rằng, bây giờ đang là giữa mùa hè nóng bức.

Nhưng mọi thứ xung quanh đều mang bầu không khí của mùa thu.

Bản lĩnh này quả thật có thể hình dung bằng từ điêu luyện sắc sảo.

“Thế nào hả Tiêu Chính Văn? Anh và tôi đều là người cùng tuổi, vài năm trước tôi đã có bản lĩnh như vậy rồi, còn anh thì sao? Dù bây giờ, e là anh cũng không làm được như tôi nhỉ?”

“Anh nói thử xem tôi có lý do không tự tin được sao? Anh có tư cách gì mà đứng chung một chỗ với tôi?”

Từng câu từng chữ của Đông Phương Ngạo Vũ đều lộ ra vẻ kiêu ngạo, mắt nhìn xung quanh, dường như tất cả những người dưới chân đều như những con kiến bé nhỏ.

Ít nhất bề ngoài, Đông Phương Ngạo Vũ quả thật đã có bản lĩnh cực mạnh, là người có thể điều khiển sự thay đổi của bốn mùa, có thể thay đổi hiện tượng thiên nhiên.

Quan trọng nhất là trước đó thậm chí không ai biết thực lực của hắn, ngay cả Hắc Băng Đài cũng không thể tra ra được sức mạnh thật sự của hắn, chỉ biết hắn đạt cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

Bây giờ mọi người mới hiểu tại sao Đông Phương Ngạo Vũ lại ngông cuồng như thế.

Hắn quả thật có tư cách ra vẻ ta đây.

“Hơn nữa tôi còn muốn nói với anh một chuyện. Sở dĩ tôi muốn đấu với anh tuyệt đối không phải vì gia tộc Đông Phương, càng không phải vì bốn gia tộc lớn”.

Nghe hắn nói thế, Đông Phương Tiếu và Viên Sùng Long đều sửng sốt.

Nhất là Đông Phương Tiếu suýt thì mắt rơi cả ra ngoài.

Đông Phương Ngạo Vũ nói thế là có ý gì?

Đông Phương Ngạo Vũ lạnh lùng liếc nhìn mấy người Đông Phương Tiếu và Viên Sùng Long, lạnh lùng nói: “Tôi là đệ tử chân truyền của Hoa Sơn Trấn Tông, sao có thể bị bốn gia tộc lớn tùy ý sai bảo thế được?”

“Trong mắt tôi, đừng nói là gia tộc Đông Phương, dù là bốn gia tộc lớn thì đã sao. Sở dĩ muốn đấu với anh là vì Đông Phương Ngạo Vũ tôi muốn lấy máu của anh tế kiếm của tôi”.

“Bắt đầu từ hôm nay, Đông Phương Ngạo Vũ tôi mới là sự tồn tại cao thượng ở Hoa Quốc, chỉ có tôi mới có thể kế thừa Quốc Vận, một bước trở thành cường giả cảnh giới Thiên Thần”.

Hắn vừa nói thế, Viên Sùng Long nhìn Đông Phương Tiếu đầy vẻ sâu xa.

Trong mắt còn ẩn chứa vẻ oán hận.

Gia tộc Đông Phương đúng là có rất nhiều người tài giỏi, Đông Phương Ngạo Vũ thế mà lại nói ra mấy những đại nghịch bất đạo như vậy trước mặt vô số người.

Sau này bảo bốn gia tộc lớn để mặt mũi ở đâu?

“Tình hình trong tương lai sẽ xảy ra thay đổi long trời lở đất, sao Tiêu Chính Văn anh có thể biết những thứ này được? Đối diện với thời thế đó, anh chỉ có thể để mặc gió thổi đi như mấy chiếc lá rụng này thôi, nhưng tôi thì khác, tôi mới là người được mọi người yêu mến trong thời thế sau này”.

Giọng Đông Phương Ngạo Vũ vang vọng, khí thế lại tăng lên.

Bỗng chốc đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

Lúc này từng đám mây trên bầu trời đã trở thành những đám mây đen kịt, hơn nữa từng luồng sấm chớp liên tục đánh xuyên vào những đám mây.

Cảnh tượng đó khiến cả Đông Phương Tiếu phải hoảng sợ.

Chỉ có Vũ Thiên Tôn và Thí Thần vẫn bình thản nhìn mọi thứ đang diễn ra.

Đông Phương Ngạo Vũ đúng là không tầm thường, cũng mạnh hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều nhưng chút bản lĩnh này chẳng là gì với cường giả cảnh giới Thiên Thần cả.

“Sư phụ à, Đông Phương Ngạo Vũ này mạnh quá, Tiêu Chính Văn…”

Nguyệt Ảnh hơi lo lắng quay đầu lại nhìn Miyamoto Kenichi.

“Hừ, đây chỉ là trận pháp, không phải cậu ta có thật sự có thể thay trời đổi đất đâu, những thứ này đều là ảo ảnh, không phải thật. Màn chém giết thật sự còn phải dựa vào bản lĩnh thật”.

“Nhưng cũng phải thừa nhận Đông Phương Ngạo Vũ khiến sư phụ mở rộng tầm nhìn, trong các cường giả cảnh giới Thiên Vương ở Hoa Quốc lại có cao thủ như vậy, thật khiến Vy Hào chúng ta thấy hổ thẹn”.

Lời nói của Miyamoto Kenichi như đánh vỡ sự diệu kỳ trong này.

Đồng thời cụ ta cũng không khỏi đánh giá Đông Phương Ngạo Vũ cao hơn.

Thảo nào mấy ngọn núi lớn ở Hoa Quốc có thể ảnh hưởng đến đại nạn ở Hoa Quốc mấy lần khiến Hoa Quốc mỗi lần đều có thể tái sinh lại, bên trong cũng không phải không có đạo lý.

“Anh có thể biết đây là bản lĩnh gì không? Nói cho anh biết đây chính là trận pháp tuyệt diệu có một không hai của Hoa Sơn Trận Tông, chết trong trận pháp này cũng xem như anh may mắn đấy”.

Nói đến đây, Đông Phương Ngạo Vũ bỗng giơ cánh tay trái lên, sau đó lật tay lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom