• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1254: Muốn đánh thì đánh

“Người này là chân truyền của Hoa Sơn Trận Tông, xem ra trận đấu này Tiêu Chính Văn gặp nguy hiểm rồi”.

Mắt Miyamoto Kenichi lóe sáng nói.

Tiêu Long vẫn không nói lời nào, mặc dù cụ ấy cũng rất lo lắng nhưng Tiêu Chính Văn có thể đột phá được hay không còn phải xem trận đấu này thế nào.

Chỉ cần Tiêu Chính Văn có thể phát huy giống lúc ở Kaman, chắc chắn Đông Phương Ngạo Vũ khó có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn.

Điều khiến Tiêu Long cực kỳ khó hiểu là có rất nhiều trận pháp đã bị thất truyền gần một nghìn năm ở Hoa Quốc.

Không ngờ trong mấy danh sơn nổi tiếng lại còn lưu giữ.

Xem ra ở Hoa Quốc, nơi thật sự bí ẩn khó lường vẫn là mấy đại danh sơn.

Chỉ có khám phá sự kỳ diệu của mấy đại danh sơn mới có thể biết sự thật về trận pháp thất truyền và nguyên nhân tại sao năm tim rồng lại hội tụ và phân tán vào vài nghìn năm trước.

Không chỉ có phái Quang Minh đang điều tra mà ngay cả các lãnh đạo cấp cao của Hoa Quốc cũng đang điều tra.

Lúc này trên đỉnh núi Bách Nhật, Tiêu Chính Văn liên tục thay đổi nhiều cách tấn công nhưng đều vô dụng.

Bất kể chiêu thức có kỳ lạ thế nào nhưng chỉ cần tiếp xúc với màn sáng đó thì đều biến mất bặt vô âm tín như bỏ cát vào biển.

“Tiêu Chính Văn, sao đến giờ anh vẫn chưa hiểu thế? Cách biệt giữa tôi và anh như rãnh trời, không thể vượt qua đâu. Bất kể anh có đánh thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm tôi bị thương”.

Đông Phương Ngạo Vũ cực kỳ kiêu ngạo cười khẩy nói.

Sự thật cũng đúng là thế, cho dù có dùng cách gì, nếu không thể phá vỡ màn sáng trước mặt hắn thì mọi thứ đều uổng phí.

Cũng có thể nói dù Tiêu Chính Văn có ra sức đánh đi chăng nữa thì cuối cùng cũng không thể so được với Đông Phương Ngạo Vũ.

“Giờ thì cho anh mở rộng tầm nhìn về điểm kỳ diệu của trận pháp”.

Đông Phương Ngạo Vũ lạnh lùng nói.

Hắn vừa dứt lời, màn sáng đó bỗng biến mất, trận pháp của hắn cũng sắp đến cực điểm.

Hắn vừa đánh ra một đòn, cây cối xung quanh đều bị một cơn gió mạnh quật ngã.

Uy lực này có thể hình dung bằng câu ông trời cũng không cản nổi.

Mọi thứ trong vài cây số xung quanh đỉnh núi Bách Nhật gần như đều nằm trong tầm kiểm soát của Đông Phương Ngạo Vũ.

Ngay cả trời đất cũng trở thành vũ khí trong tay hắn, ập xuống theo đòn tấn công của hắn.

Trận đấu đến cấp độ này đã không còn là trận quyết đấu của cảnh giới Thiên Vương bình thường nữa.

Thậm chí có thể nói là trận đấu kết hợp trận pháp với sức mạnh.

Trận pháp hệt như một luồng sức mạnh kỳ quái vô hình không nhìn thấy cũng không sờ được, dù sức lực có lớn đến thế nào thì cũng chẳng thể nào chống đối lại sự tồn tại bí ẩn không sờ được, cũng không nhìn thấy nhưng lúc nào cũng có thể đe dọa đến mình.

“Ầm ầm ầm!”

Đông Phương Ngạo Vũ vừa giơ tay lên, trong không khí vang lên tiếng phá vỡ không gian.

Tiêu Chính Văn vội vàng lách người sang một bên, đòn tấn công đánh hụt vào khoảng không nhưng uy lực mạnh mẽ đó đánh trúng mặt đất cắt mất ba mét đỉnh núi Bách Nhật.

Đây là tảng đá hiên ngang đứng vững dù đã trải qua bao phong ba bão táp trong vài nghìn năm.

Dù có cho nổ bằng hàng trăm nghìn quả pháo kích cỡ lớn cũng rất khó cắt được nửa tấc đỉnh núi.

Nhưng Đông Phương Ngạo Vũ chỉ dùng một cú đấm đã san bằng cả ba mét của đỉnh núi, đây là uy lực mạnh đến mức nào?

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng không khỏi khẽ nhíu mày, cú đấm vừa rồi tuyệt đối không phải là thực lực của bản thân Đông Phương Ngạo Vũ mà hắn đang mượn sức của trận pháp.

Nói cách khác, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của hắn đều có trận pháp trong đó, thế nên uy lực mới mạnh đến thế.

Cứ như thể trên nắm tay hắn được lắp thêm một bộ máy tăng sức mạnh, phóng đại sức mạnh ban đầu chỉ một kilogram lên không chỉ một nghìn lần.

Mà cảnh giới của Đông Phương Ngạo Vũ lại cao hơn Tiêu Chính Văn một bậc.

Thế nên trận chiến này càng thêm khó khăn với Tiêu Chính Văn.

Thảo nào trước khi khai chiến, Đông Phương Ngạo Vũ lại có thể tự tin như thế.

Cùng lúc đó, đòn tấn công của Đông Phương Ngạo Vũ dồn dập hơn, mỗi một chiêu thức đều mang theo thiên uy vô hạn như thể ngay cả trời đất này cũng đang kề vai sát cánh chiến đấu với hắn.

Tay trái của hắn cũng đang cầm một thanh kiếm quang phát ra ánh sáng chói mắt.

Đánh bừa một kiếm có thể chấn động hư không, dường như ngay cả không khí cũng bị hắn chia cắt.

Thí Thần cười khẩy nhìn cảnh tượng này.

Trận đấu giữa Tiêu Chính Văn và Đông Phương Ngạo Vũ đến bước này thì Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn rơi vào thế yếu.

Thậm chí có thể nói thẳng ra là bây giờ Tiêu Chính Văn cực kỳ tốn sức khi chống đỡ, còn đánh thế nào nữa đây?

Sao cậu ta có thể thắng Đông Phương Ngạo Vũ được chứ?

Dù Tiêu Chính Văn có sử dụng thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ thì cũng vô ích.

Trận đấu cấp bậc này đã vượt ra khỏi trình độ mà một vũ khí hay một kỹ năng võ thuật nào đó có thể xoay chuyển tình thế.

Đây là đối đầu về thế, bên Đông Phương Ngạo Vũ rõ ràng đã hình thành thế áp đảo.

Còn bên Tiêu Chính Văn chỉ có thể lùi từng bước, từng bước né đòn.

Giống như một người liên tục bị bắn tỉa ở khoảng cách hơn hai nghìn mét, dù mấy phát súng đầu đều né được nhưng một trăm, một nghìn phát súng thì sao né được đây?

Chỉ cần bị trúng một phát đạn thì chắc chắn sẽ chết.

Mặc dù Tiêu Chính Văn cũng đang cố gắng tránh đòn, thỉnh thoảng còn đánh trả lại nhưng không thể gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì với Đông Phương Ngạo Vũ.

“Đừng cố chấp phản kháng nữa! Mọi sự phản kháng của anh đều vô ích thôi. Tiêu Chính Văn, đừng nói anh chỉ là Thiên Vương thiên cấp, dù bây giờ anh có là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng không thể làm tôi bị thương”.

“Cường giả cùng cấp bậc chết trong tôi không dưới năm người, anh tuổi gì mà muốn thắng tôi!”

Đông Phương Ngạo Vũ vừa nói vừa tăng thêm thế tấn công.

“Ồ? Xem ra trận pháp mới là thứ quan trọng quyết định thắng thua”.

Lúc này Tiêu Chính Văn đã nhìn rõ mọi thứ.

Trước đó Tiêu Chính Văn chỉ đang thăm dò giới hạn của Đông Phương Ngạo Vũ, đến giờ Tiêu Chính Văn mới thật sự ra tay.

Chỉ thấy khí thế của Tiêu Chính Văn bỗng tăng lên, quanh người tỏa ra ánh sáng màu vàng.

“Tim rồng Kim Long!”

Vũ Thiên Tôn đập vào tay vịn trên ghế đứng phắt dậy.

Hôm trước, sau khi luồng ánh sáng này xuất hiện, cụ ta còn chẳng có lấy một chút can đảm để ra tay.

Cảm giác đó quả thật rất đáng sợ, ngay cả cảnh giới Thiên Thần như cụ ta cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Sau khi ánh sáng vàng đó xuất hiện, Tiêu Chính Văn lại đánh ra thêm một đòn tấn công nữa.

Lần này ánh sáng chắn trước mặt Đông Phương Ngạo Vũ lại xảy ra va chạm mãnh liệt với cú đấm của Tiêu Chính Văn.

Bùm!

Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, Đông Phương Ngạo Vũ liên tục lùi về sau mấy bước.

“Tiêu Chính Văn, hóa ra anh cũng có con át chủ bài. Vậy thì càng tốt, hôm nay chúng ta dùng trận pháp quyết định thắng thua”.

Thật ra Đông Phương Ngạo Vũ không bất ngờ với trận pháp của Tiêu Chính Văn.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã có được tim rồng Kim Long, đó là tim rồng tượng trưng cho trận pháp.

Đồng thời tất cả trận pháp kỳ diệu trong thế gian đều được ghi chép lại trong đó.

Nhưng có được trận pháp không đồng nghĩa với việc Tiêu Chính Văn có thể sử dụng.

Vừa cần có sự tích lũy theo thời gian vừa cần có cao nhân chỉ dạy.

Nếu không dù hình ảnh trận pháp nhiều hơn cũng là chỉ là truyện tranh lấy ra để dỗ trẻ con mà thôi.

Nhưng Tiêu Chính Văn có không?

Bất kể là cái nào, Tiêu Chính Văn cũng không có.

Nếu hoàn toàn dựa vào bản thân tự lĩnh ngộ, chỉ đi đường vòng cũng phải mất mười mấy năm.

Có lẽ dành cả cuộc đời cũng không thể với đến ngưỡng cửa của trận pháp.

Đông Phương Ngạo Vũ trở nên điên cuồng hơn, hơi thở cả người hắn cũng bùng phát, khí thế cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng bị hắn đẩy lên cực điểm.

Trong không khí thậm chí còn loáng thoáng nghe được tiếng sấm sét, mọi người đứng dưới núi không khỏi hoảng sợ.

Ngay cả đám người Đông Phương Tiếu và Viên Sùng Long cũng không khỏi trợn to mắt, liên tục nuốt nước bọt.

Đây quả thật là trận đại chiến chưa từng có.

Ít nhất hai cụ tổ nhà họ Viên không bằng người thanh niên hơn hai mươi tuổi Đông Phương Ngạo Vũ này.

Nhất là khi nhìn thấy cảnh tượng gió mây trên trời đổi sắc, mọi người càng kinh ngạc gấp mấy lần.

“Đông Phương Tiếu, ông… ông vẫn không định bảo cậu ta dừng tay à?”

Lúc này Tần Vũ cũng căng thẳng đứng lên từ đằng xa liếc nhìn Đông Phương Tiếu, lớn tiếng hét lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom