• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1251: Đông đảo người xem

“Người này là ai vậy, phô trương thế?”

Tả Hàng Đồ nhìn đội xe bên dưới, thậm chí giữa không trung còn có máy bay trực thăng đi theo bảo vệ.

Chỉ riêng số vệ sĩ thôi cũng không dưới trăm người, đen kịt một màu tiến về phía đỉnh núi.

“Người thừa kế thứ hai của gia tộc Russell Rowland, người này không đơn giản chút nào, là thủ lĩnh của tổ chức tội phạm số một Âu Lục! Hơn nữa, hắn còn kiểm soát tận mấy công ty xuyên quốc gia, là một nhân vật có thực lực!”

Tần Vũ híp mắt giải thích cho Tả Hàng Đồ.

Vừa dứt lời, lại có một đội xe khác chậm rãi dừng lại.

Một người đàn ông da trắng có dáng người cao lớn đẩy cửa xe bước xuống trước tiên, vào khoảnh khắc nhìn thấy người này, Tần Vũ không khỏi nhíu mày nói: “Sao ông ta cũng đến đây vậy?”

“Người này…”

Tả Hàng Đồ liếc nhìn người đàn ông trung niên.

“Người sáng lập ra Ám Tiễn, thủ lĩnh của tổ chức sát thủ lớn nhất toàn cầu, Victor! Người này là một nhân vật truyền kỳ, mười tuổi đã vượt ngục thành công vô số lần, mười lăm tuổi đã có thể đánh bại cường giả ở cảnh giới Thiên Vương, hiện tại là một trong số ít sát thủ có thực lực ở cảnh giới Thiên Vương ba sao!”

“Đồng thời cũng là người sáng lập ra tổ chức sát thủ lớn nhất trên thế giới!”

Nói xong, Tần Vũ khẽ nghiến răng!

Các mối quan hệ của người nhà họ Đông Phương thật sự quá rộng!

Đúng lúc này, hai người đang đi bộ lên núi lập tức thu hút sự chú ý của vô số cường giả, thậm chí có một số người còn đứng dậy cúi người thật sâu với hai người đó!

“Vũ Thiên Tôn! Thí Thần!”

Lúc này, Tần Vũ cũng không tự chủ được mà đứng dậy theo.

Dù những người phía trước có khoa trương tới độ nào thì cũng chỉ như mây khói thoảng qua, mà cường giả thật sự, không cần phô trương, sự xuất hiện của chính họ đã là điều phô trương nhất rồi!

Chỉ thấy hai người Vũ Thiên Tôn và Thí Thần vừa nói vừa cười giống như đang dạo chơi, căn bản không có chút cảm giác lo lắng nào.

Chỉ là khi bước tới khoảng đất trống bên cạnh đỉnh núi Bách Nhật, Vũ Thiên Tôn liếc nhìn về phía mấy người Tả Hàng Đỗ một cái, ánh mắt đó giống như đang nói lát nữa tôi sẽ tiễn mất người về trời!

Chẳng bao lâu sau, một tốp người Vy Hào mặc đồng phục cũng leo lên đỉnh núi, thế nhưng lại chẳng buồn nhìn về phía nhà họ Đông Phương dù chỉ một lần, mà ngồi thẳng xuống bên cạnh mấy người Tả Hàng Đồ.

“Hừ, ghê đấy, đám chó của gia tộc Russell Rowland đều đến đủ cả rồi!”

Thương Nguyệt nhếch miệng nói với vẻ mặt khinh thường.

“Thí Thần cũng có mặt!”

Nguyệt Ảnh nhìn Thí Thần bên phía đối diện, sắc mặt khẽ biến đổi.

“Sợ cái gì, sư phụ cũng ở đây!”

Thương Nguyệt bật cười lạnh lùng.

Chẳng bao lâu sau, một ông cụ râu tóc bạc phơ mặc đồ Vy Hào, đi guốc gỗ, nhàn nhã đi tới bên dưới chòi che nắng, trước khi ngồi xuống còn gật đầu tỏ ý với mấy người Tả Hàng Đồ.

“Những… những người này từ đâu tới vậy? Không phải vị trí đối diện là…”

“Suỵt!”

Tần Vũ vội vàng dùng tay ra hiệu, nhíu mày nói: “Đừng nói linh tinh, đây là đại sư kiếm đạo rất cao siêu của Vy Hào, người đời gọi là Miyamoto Kenichi Đông Hoàng! Còn cả đệ tử của ông ta, Thương Nguyệt và Nguyệt Ảnh, cũng xem như là bạn bè của cậu Tiêu đấy!”

“Cái gì?”

Tả Hàng Đồ không khỏi ngẩn ra.

“Đừng quá kinh ngạc, cũng đừng coi thường ông cụ kia, đó là cường giả ở cảnh giới Thiên Thần đấy! Giơ tay thôi cũng có thể tiêu diệt tất cả chúng ta!”

Tần Vũ điềm nhiên nói.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tả Hàng Đồ khẽ biến đổi.

Ban đầu, khi tất cả mọi người hay tin Vũ Thiên Tôn và Miyamoto Kenichi cùng dự định tới xem trận chiến này thì còn hiểu sai, cho rằng hai người bọn họ đều đến để giết Tiêu Chính Văn!

Thế nhưng không một ai lường được Miyamoto Kenichi lại đứng về phía Tiêu Chính Văn!

Ngay cả Đông Phương Tiếu phía đối diện cũng sững sờ!

“Vũ Thiên Tôn, ông Miyamoto không phải người của phái Quang Minh sao?”

Đông Phương Tiếu hỏi với vẻ không hiểu gì cả.

Giữa phái Quang Minh và Hoa Sơn có thoả thuận, lẽ nào không phải người của bọn họ nên giúp Đông Phương Ngạo Vũ sao?

“Không sai, thế nhưng, trong phái Quang Minh, ý kiến của mọi người không hề thống nhất, vậy nên tôi mới phải gọi Thí Thần cùng tới, hai người chúng tôi…”

Vũ Thiên Tôn vẫn chưa nói hết câu, lại có một ông cụ khác từ trên trời rơi xuống!

Không sai, từ trên trời rơi xuống!

Ầm!

Khi cơ thể của ông cụ đáp đất, Tần Vũ là người đầu tiên đứng phắt dậy.

“Tiêu Long!”

“Tiêu Long!”

“Là Tiêu Long?”

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Tiêu Long, phần lớn vẫn là ánh mắt ngạc nhiên.

Mấy chục năm trước, Long Kinh đồn thổi rằng Tiêu Long đã chết!

Hôm nay mặc dù Tiêu Long đã già đi mấy phần, thế nhưng cụ ấy vẫn còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mọi người, lại còn với tư thái ngông nghênh như vậy, người khác sao có thể không kinh ngạc cho được.

“Ha ha ha! Hôm nay mọi người tới đông đủ thật đấy!”

Tiêu Chính Văn liếc nhìn về phía Vũ Thiên Tôn và Thí Thần với vẻ sâu xa.

“Tiêu Long!”

Mắt Vũ Thiên Tôn rực lửa trừng mắt nhìn Tiêu Long.

“Vũ Thiên Tôn, đừng nổi giận, hôm nay chúng ta tới để xem hai thanh niên đấu võ, mấy ông già như chúng ta không cần phải tham gia vào! Hơn nữa, xung quanh có nhiều người như vậy, chúng ta mà ra tay thì sẽ khiến cả người vô tội bị thương!”

Miyamoto Kenichi đứng dậy, vừa nở một nụ cười ấm áp vừa nói.

Chỉ là trong ánh mắt của cụ ta lại mang theo sát khí nồng đậm!

Xoẹt!

Đông Phương Tiếu không ngờ tình thế lại phát triển tới nước này, trong lòng vừa suy tính vừa nhìn về phía mấy người Vũ Thiên Tôn.

Lúc này, sắc mặt của Vũ Thiên Tôn và Thí Thần cũng rất khó coi.

Miyamoto Kenichi đã tỏ rõ lập trường, rõ ràng là muốn đứng về cùng một phía với Tiêu Long, hai đấu hai, hai người bọn họ căn bản không có cơ hội chiến thắng!

Đông Phương Ngạo Vũ điềm nhiên đứng dậy, nhìn về phía đối diện bằng ánh mắt lạnh lùng.

Dù bên phía Tiêu Chính Văn có phô trương tới mức nào thì hắn cũng tự tin sẽ chiến thắng!

Từ nhỏ đến lớn hắn đều ở Hoa Sơn, nếm trải bao nhiêu khổ cực, bị giày vò bao nhiêu lần?

Không dưới một trăm cái thước đã bị đánh gãy!

Hôm nay, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ trở thành hòn đá ngáng đường dưới chân hắn.

Hắn không vì gia tộc Đông Phương, cũng không phải vì bốn gia tộc lớn mà là vì chính bản thân hắn! Vì tiền đồ của hắn!

Một loại khí thế không giận mà uy dâng lên từ gót chân của Đông Phương Ngạo Vũ, mây đen đột nhiên ùn ùn kéo đến, che phủ khắp cả đất trời một phương!

Tiêu Chính Văn chậm rãi bước lên bãi đất trống của đỉnh núi Bách Nhật, nhìn Đông Phương Ngạo Vũ bằng ánh mắt điềm nhiên.

Lúc này, luồng sức mạnh của Tiêu Chính Văn lúc ẩn lúc hiện, hết sức bình tĩnh, giống như trận đại chiến sắp diễn ra không hề liên quan đến anh!

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn thản nhiên như vậy, Lý Lộ Lộ cao ngạo đứng lên, khoác lấy cánh tay của Đông Phương Ngạo Vũ, nói với Dương Linh Nhi: “Dương Linh Nhi, so với bạn trai của tôi, thần tượng của cô hình như quá tầm thường rồi nhỉ?”

“Tôi đã nói từ lâu rồi, Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường, bình thường tới mức tôi còn khinh không buồn nhìn anh ta một cái!”

Giọng nói của Lý Lộ Lộ vang khắp không gian, thế nhưng không có một ai dám tiến lên trước phản bác.

Bởi vì Đông Phương Ngạo Vũ lúc này thật sự giống như thiên thần hạ thế, uy phong lẫm liệt!

“Hừ! Còn chưa ra tay, tất cả đều chưa thể biết trước được!”

Dương Linh Nhi nghiến răng đáp trả.

“Ha ha, vậy thì cô mở to mắt ra mà xem cho kĩ nhé!”

Lý Lộ Lộ lạnh lùng cười nói.

Lúc này, trong đám người lại vang lên tiếng ồn ào, chỉ thấy đại diện của bốn gia tộc lớn, đi đầu là Viên Sùng Long đồng loạt đi ra khỏi đám người bước về phía gia tộc Đông Phương.

Bốn gia tộc lớn hội tụ, bất luận là thế trận hay là uy danh thì đều không hề kém cạnh bên phía Tiêu Chính Văn.

Đông Phương Ngạo Vũ chậm rãi bước xuống bậc thang, lúc này, hắn giống như một thiên thần đang liếc mắt nhìn chúng sinh, ánh mắt quét qua một lượt gương mặt của tất cả những người đang đứng bên dưới.

Sự kiêu ngạo, sự siêu nhiên đó khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc!

“Tiêu Chính Văn!”

Giọng nói này giống như vang lên từ trên chín tầng mây, trong vòng mấy chục cây số xung quanh đỉnh núi Bách Nhật đều nghe thấy rõ mồn một!

Lúc này, so với một Tiêu Chính Văn bình thường tới mức không thể bình thường hơn, hắn chính là đứa con cưng của trời, không hổ là cường giả hàng đầu trong tầng lớp thế hệ trẻ tuổi!

Thậm chí, hắn cho rằng Tiêu Chính Văn không xứng để làm đối thủ của mình, không xứng để hắn phải gióng trống khua chiêng đánh giết ở nơi này như vậy!

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, điềm nhiên nhìn về phía Đông Phương Ngạo Vũ, làm một động tác tay tỏ ý mời.

“Xin mời!”

Tiêu Chính Văn hờ hững lên tiếng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom