• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1250: Ngày quyết đấu

"Ông Đông Phương, sự sắp xếp của Thiên Tử, tôi nghĩ tôi không nói, ông cũng nghe nhắc đến rồi, trong thành Long Kinh đã điều động đại quân, việc này có nghĩa là gì ông cũng biết rõ rồi đấy!"

"Trận chiến ngày mai, nếu có thể tránh được, tôi khuyên ông một câu, đừng làm ảnh hưởng đến hòa khí giữa nhà họ Đông Phương và Thiên Tử!"

Tần Vũ nghiêm túc nói.

Tần Vũ nói xong, Đông Phương Tiếu lạnh lùng bật cười, lắc đầu đáp: "Nếu tôi nghe không lầm thì cậu Tần tới đây để cầu xin cho Tiêu Chính Văn sao?"

"Nhưng hôm ấy khi Tiêu Chính Văn giết con trai nối dõi nhà họ Đông Phương, sao lại không thấy cậu Tần xuất hiện can ngăn? Xác của Đông Phương Viêm còn chưa lạnh, Đông Phương Tiếu tôi sao có thể tha cho Tiêu Chính Văn được chứ?"

"Lúc này mới biết tới cầu xin nhà họ Đông Phương chúng tôi, lẽ nào cậu Tần không cảm thấy đã muộn rồi sao? Có những chuyện đạn đã lên nòng, không thể không bắn! Mời cậu Tần trở về cho!"

Nói đến đây, khuôn mặt già nua của Đông Phương Tiếu đã lạnh như băng.

Lúc này Đông Phương Tiếu hoàn toàn không thể giữ thể diện cho Tần Vũ được nữa.

Đồng thời việc Thiên Tử có ý định đàn áp bốn gia tộc lớn đã là sự thật không thể chối cãi!

Nhà họ Đông Phương, tuyệt đối không thỏa hiệp với bất kỳ ai về chuyện của Tiêu Chính Văn nữa!

Cho dù là thế gia hay Thiên Tử cũng đều như vậy, cuối cùng vẫn phải nhắc tới chữ "lợi"!

Chỉ cần giết chết Tiêu Chính Văn, Thiên Tử mất đi chỗ dựa, tương lai sẽ lại làm hòa với bốn gia tộc lớn, việc này cũng không phải là không có khả năng!

Huống hồ, còn có dược sư Hoàng bên cạnh quan sát, xem xét toàn diện, chỉ cần Tiêu Chính Văn chết, Thiên Tử chỉ có thể cúi đầu chịu thua trước bốn gia tộc lớn!

Một người nhìn xa trông rộng như Đông Phương Tiếu, sao có thể không nhìn ra được đạo lý đơn giản như vậy!

"Ông Đông Phương, vì lợi ích của bản thân, ông đã không ngần ngại bắt tay với Vũ Thiên Tôn thậm chí là phái Quang Minh để bóp chết quân thần của Hoa Quốc, ông làm như vậy là đang tự mình phá hủy trường thành!"

"Nếu Tiêu Chính Văn chết, ông cho rằng nhà họ Đông Phương còn có giá trị sao?"

Tần Vũ lại lên tiếng.

"Tiêu Chính Văn? Hừ, nhà họ Đông Phương chúng tôi chưa từng xem Tiêu Chính Văn ra gì, tôi chỉ thắc mắc tại sao Thiên Tử lại không tin tưởng nhà họ Đông Phương như vậy, tại sao lại liên tục trấn áp chúng tôi?"

Đông Phương Tiếu trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lùng nói.

Trước đây, hàng chục mỏ vàng của nhà họ Đông Phương mở ở Tây Nam đều bị lực lượng địa phương niêm phong đóng cửa, sau đó, quyền quản lý bến cảng ở Hải Vân cũng bị Hoa Quốc thu hồi.

Ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể lập tức nhìn ra được Thiên Tử có dụng ý gì!

Với sự đàn áp rõ ràng như vậy, ngày diệt vong của nhà họ Đông Phương đã gần trong gang tấc.

Vốn dĩ Đông Phương Tiếu không nên nói những điều như vậy, bất kể khi nào, Thiên Tử cũng là người có quyền lực tối cao nhất, bốn gia tộc lớn chỉ có thể tuân theo quyết định của Thiên Tử.

Nhưng cụ ta thực sự nuốt không trôi!

"Ông Đông Phương, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Hoa Quốc hiện giờ không còn là thời đại do bốn gia tộc lớn thao túng nữa, từ khi Thiên Tử cũ băng hà, vận mệnh của Hoa Quốc đã nằm trong tay triều đình rồi”.

Tần Vũ lạnh lùng cảnh cáo.

Thật ra có một số việc Tần Vũ không thể nói rõ.

Cái gọi là vận mệnh trong tay triều đình, chính là ám chỉ, sống chết của nhà họ Đông Phương hay bốn gia tộc lớn, đều nằm trong tay Thiên Tử!

Chỉ cần một lời nói của Thiên Tử, nhà họ Đông Phương lập tức bị tiêu diệt trong nháy mắt!

"Tôi không muốn nói đến chuyện vận mệnh thế nào, nhưng đã giết con trai nối dõi của nhà họ Đông Phương, nếu nhà họ Đông Phương tôi còn không ra mặt nữa, e rằng một ngày nào đó, cả nhà tôi cũng sẽ bị giết sạch!"

"Tần Vũ, tôi tin rằng trước khi cậu tới, chắc cũng đã nghe nói Vũ Thiên Tôn và Thí Thần trước sau gì cũng tới Hoa Quốc, vì vậy, cậu lo lắng Tiêu Chính Văn đến lúc đó sẽ bại trận, cho nên tới đây để ngăn cản trận quyết chiến ngày mai đúng không? Thật đáng tiếc, tất cả đã quá muộn!"

Đông Phương Tiếu lạnh lùng bật cười.

"Ông Đông Phương, tôi nghĩ ông đã hiểu lầm rồi. Tôi chỉ không hy vọng Long Kinh nhuốm máu vì trận chiến ngày mai, càng không hy vọng Long Kinh xảy ra biến cố lớn, tôi chưa từng cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết, thậm chí lúc Tiêu Long vẫn còn khỏe mạnh thì chuyện đó càng không có khả năng!"

"Vì vậy, tôi cũng muốn nhắc nhở ông, nhà họ Tiêu cũng có thực lực của nhà họ Tiêu!"

Tần Vũ lạnh lùng nói.

Vốn dĩ muốn tới khuyên ngăn cụ ta, nhưng Đông Phương Tiếu lại không biết đối nhân xử thế, bởi vậy, Tần Vũ cũng không thể dùng giọng điệu và lời nói tử tế được.

"Hừ, nếu đã như vậy, chuyến đi này của cậu Tần thật sự lãng phí rồi! Chi bằng chúng ta cứ chờ tới lúc đó xem xem, nhà họ Tiêu có thực lực thâm hậu, hay nhà họ Đông Phương chúng tôi có nền móng thâm sâu hơn!"

Đông Phương Tiếu tức giận đứng bật dậy, sự phẫn nộ bao phủ khắp khuôn mặt!

Nếu không phải vì thân phận của Tần Vũ thì cụ ta đã xuống tay giết chết anh ta luôn rồi!

"Được, được lắm! Đến lúc đó, ông Đông Phương đừng hối hận! Tần Vũ xin cáo từ!"

Nói xong, Tần Vũ tức giận xoay người, sải bước rời khỏi biệt thự nhà họ Đông Phương.

Nhìn thấy Tần Vũ đã đi xa, trên mặt Đông Phương Ngạo Vũ lộ ra vẻ khinh thường.

"Hiện giờ mới biết sợ, thật nực cười! Tiêu Chính Văn, hừ!"

Đông Phương Tiếu trừng mắt nhìn bóng lưng Tần Vũ nói một câu, bầu không khí xung quanh lập tức giảm xuống mức đóng băng.

Đêm đó, nhiều người đã chạy đến khu vực lân cận đỉnh núi Bách Nhật chiếm một chỗ ngồi đẹp từ trước.

Toàn bộ Long Kinh, thậm chí toàn bộ Hoa Quốc, không ai muốn bỏ lỡ trận chiến kinh thiên động địa này.

Ngay cả Lãnh Kế Hồng cũng không kìm lòng được mà vội vã từ Giang Trung bay đến.

Người thân và bạn bè của nhà họ Lãnh, hơn hai mươi người đã đến chỉ để cổ vũ cho Tiêu Chính Văn.

Cho đến ngày nay, người nhà họ Lãnh và Tiêu Chính Văn đã thân thiết như anh em ruột thịt, có vinh cùng hưởng, có họa cùng chịu, vì vậy Tiêu Chính Văn tuyệt đối không thể thua!

Nếu không phải Độ Thiên Chân Nhân phải canh gác biệt thự nhà họ Tiêu thì cụ ta cũng đã tới đây từ lâu.

Không chỉ vậy, Thiên Kiếm Tông cũng phái hơn mười đệ tử đến đỉnh núi Bách Nhật, hơn nữa còn dựng lều che nắng.

Mặc dù Lạc Cửu Anh trước đây đã từng thề, nhưng lần này cụ ta cũng vội đến đỉnh núi Bách Nhật, không đến vì Tiêu Chính Văn, cũng không phải đến xem Tiêu Chính Văn trở thành trò cười.

Mà là cụ ta muốn xem vị Thiên Tử của Hoa Quốc mà cụ ta vô cùng tôn sùng, hôm nay có phong thái thế nào!

Bên phía Long Kinh, mới sáng sớm Tả Hàng Đồ đã dẫn một đội cảnh vệ quân tới đỉnh núi Bách Nhật, sau khi dựng xong lều che nắng thì ngồi đợi trận chiến bắt đầu.

Đám người Tần Vũ cũng lần lượt xuất hiện, cùng với ông Dương và Dương Linh Nhi, bọn họ đều được Tả Hàng Đồ mời vào lều che nắng để quan sát trận chiến .

Lúc này, xung quanh Đỉnh núi Bách Nhật, đã có vô số những nhân vật có máu mặt.

Có người ở giới võ tông, cũng có người ở giới kinh doanh, còn có cả người trong quân đội...

Vô số ông trùm, tất cả đều cầm kính viễn vọng, nhìn về phía đỉnh núi Bách Nhật.

Hàng trăm nghìn người dân Long Kinh cũng đổ xô đến chân núi Bách Nhật với biểu ngữ: Tiêu Chính Văn tất thắng, vẫy cờ cổ vũ cho Tiêu Chính Văn.

Cảnh tượng vô cùng hoành tráng!

Đám người Đông Phương Tiếu không khỏi thầm ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt!

Không ngờ Tiêu Chính Văn vẫn có ảnh hưởng đáng sợ như vậy ở Hoa Quốc!

Lúc này, một chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi dừng lại dưới chân núi, Lý Lộ Lộ khoác tay Đông Phương Ngạo Vũ, chậm rãi đi lên đỉnh núi Bách Nhật.

So với những người chào đón Tiêu Chính Văn, bên nhà họ Đông Phương ngoại trừ người của bốn gia tộc lớn thì số người đến cổ vũ ít ỏi tới mức đáng thương, thậm chí không ít ông trùm có quan hệ làm ăn với bốn gia tộc lớn cũng sợ không dám lộ mặt.

Chỉ sợ mình sẽ bị liên lụy!

Dù sao Thiên Tử cũng đứng về phía Tiêu Chính Văn, bọn họ tới cổ vũ Đông Phương Ngạo Vũ, cũng đồng nghĩa với việc đối đầu với Thiên Tử ở một mặt nào đó.

"Hừ, nhà họ Đông Phương làm trò cười lớn, sao lại chỉ có không tới một trăm người đến vậy, thật sự không hợp với khí chất của bốn gia tộc lớn!"

Tả Hàng Đồ cười khẩy, mỉa mai nói.

"Ồ? Tướng quân Tả bây giờ nói vậy e là còn quá sớm!"

Đông Phương Tiếu từ tốn trả lời với đầy vẻ tự tin.

Đúng lúc này, một đoàn xe lớn chậm rãi chạy tới chân núi, một người đàn ông trung niên phong thái hiên ngang bước xuống xe, nhìn về phía nhà họ Tiêu, nở nụ cười.

"Hy vọng tôi không đến muộn!"

Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói, đi về phía Đông Phương Tiếu.

"Cậu Roman, chào mừng cậu!"

Đông Phương Tiếu hãnh diện đứng lên nghênh đón người thừa kế thứ hai của gia tộc Russell Rowland!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom