• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1190: Không cút thì giết

Nghe thấy thế, Lâm Thiên Đức không khỏi sửng sốt.

Chữa trị để chết?

“Chuyện này… không khó, nhưng tôi thật sự không hiểu ý của ông Lư lắm”.

Đến lúc này Lâm Thiên Đức vẫn mờ mịt không hiểu mục đích ông Lư gọi cụ ta đến Giang Trung là gì.

Nếu bàn đến việc cứu người, Lâm Thiên Đức nghĩ mình không chỉ thua kém dược sư Hoàng về cấp bậc mà là cách biệt một trời một vực.

Nhưng bảo cụ ta giết người, vậy thì có rất nhiều cách.

“Là thế này…”

Sau đó ông Lư kể lại ân oán của mình với Tiêu Chính Văn, rồi nói ngắn gọn mấy câu giải thích về cuộc hẹn đánh nhau giữa Charlie và Tiêu Chính Văn.

Sau khi nghe ông Lư kể xong, Lâm Thiên Đức nhíu mày rơi vào trầm tư một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nói: “Ông Lư, vậy ý của ông là đầu độc?”

Ông Lư nhíu mày trợn mắt nhìn Lâm Thiên Đức nói: “Nói bậy! Tôi là trưởng lão liên minh võ thuật, sao có thể làm mấy chuyện bỉ ổi như thế chứ?”

“Hơn nữa Charlie là người nước ngoài, khiêu chiến với người có công của Hoa Quốc, tôi đâu thể đầu độc người có công với Hoa Quốc. Rõ ràng là ông muốn bôi nhọ nhân phẩm của tôi”.

Vãi chưởng!

Lâm Thiên Đức bị ông Lư mắng đến mức lú lẫn, lần này cụ ta hoàn toàn ngơ ngác, trán toát mồ hôi lạnh, thận trọng nói: “Ông Lư, vậy… rốt cuộc ý ông là sao?”

Ông Lư sa sầm mặt mày liếc nhìn Lâm Thiên Đức nói: “Trước đó Tiêu Chính Văn không may bị thương trong trận đấu với Lạc Cửu Anh, thế nên cậu ta vẫn phải chữa trị vết thương cho đến trước trận đấu, nhưng… một số vết thương không chữa khỏi, ông hiểu chứ?”

Lâm Thiên Đức chớp mắt, phải mất một lúc lâu cụ ta mới hiểu được ý đồ của ông Lư.

Mẹ kiếp, đây chẳng phải vẫn đầu độc Tiêu Chính Văn sao?

Mẹ kiếp, đúng là lại xây dựng hình tượng cho mình.

“Trước khi trận đấu diễn ra, Tiêu Chính Văn không thể chết, ông hiểu ý tôi chứ?”

Ông Lư lạnh lùng nói.

“Tôi hiểu!”

Ý của ông Lư là đầu độc thuốc có tính phát tán chậm, ít nhất Tiêu Chính Văn không được xảy ra chuyện gì trong vòng ba ngày.

Nhưng chỉ cần Tiêu Chính Văn dùng sức hoặc đấu võ với người khác thì thuốc độc sẽ lập tức phát tán ra khắp người.

Suy đi nghĩ lại, Lâm Thiên Đức nảy sinh một ý nghĩ.

Trong sư môn có một loại thuốc bột là Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán, loại thuốc độc này cực kỳ phù hợp với yêu cầu của ông Lư.

Lâm Thiên Đức đảo mắt rồi gọi hai đệ tử đến, dặn dò vài câu sau đó hai tên đệ tử nhận lệnh rời khỏi đó.

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng đang nghỉ ngơi chữa trị vết thương trong biệt thự nhà họ Tiêu.

Anh bị thương không nghiêm trọng lắm, không phải bị người khác đánh mà là vì lúc đó tình hình quá khẩn cấp nên mới quá sức.

Lúc đỡ một đòn của Lạc Cửu Anh, Tiêu Chính Văn đã hơi suy yếu.

Thế nên khí huyết mới trào lên, anh nôn ra một ngụm máu.

Chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức thêm là có thể hồi phục.

Nhưng điều khiến anh bất ngờ là ông Lư lại không sai người đến đánh lén anh.

Chuyện này vừa là chuyện tốt, cũng vừa là chuyện xấu.

Suy cho cùng Tiêu Chính Văn đã gặp ông Lư, có thể nói người này cực kỳ nham hiểm độc ác, tâm địa lại rất hẹp hòi.

Nếu lúc đó ông Lư sai người đến bị Độ Thiên Chân Nhân giết thì sau này có lẽ ông Lư sẽ hơi kiêng kỵ.

Nhưng bây giờ không thể không đề phòng ông Lư.

“Chủ thượng, Charlie chủ động khiêu khích, cậu lại đang bị thương, chi bằng để tôi đến đó nhận lời thách đấu với tên kia”.

Độ Thiên Chân Nhân nói với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Không cần, chỉ có tôi mới có thể giết người này, nếu người khác giết hắn e là sẽ chọc phải tai họa lớn. Mấy ngày nay ông phải để ý đến động tĩnh quanh biệt thự, tôi lo tên họ Lư đó sẽ không để yên đâu”.

Độ Thiên Chân Nhân gật đầu.

Trưởng lão liên minh võ thuật có thể huy động một lực lượng vô cùng lớn mạnh, quả thật không thể không tăng cường phòng vệ.

Đúng lúc này, bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu có hai người đàn ông trung niên một cao một thấp đi đến.

Hai người đứng trước cổng biệt thự nhà họ Tiêu nhìn một hồi lâu, sau đó người đàn ông có vóc dáng cao bước đến trước một bước cao ngạo nói với hai đệ tử Thiên Kiếm Tông: “Nơi này là nhà của Tiêu Chính Văn à?”

“Vâng, cho hỏi hai vị là ai?”

Đệ tử Thiên Kiếm Tông bước đến cười nói với người đàn ông cao lớn.

Dù sao cũng không biết rõ thân phận và chủ ý của đối phương mà lại tùy tiện ra tay đánh người cũng rất vô lễ.

Nhưng người đàn ông có vóc dáng cao đó lại bĩu môi, híp mắt, lộ ra vẻ mặt cực kỳ thiếu đòn.

“Bảo cậu ta ra đây đón! Chúng tôi là đệ tử của môn chủ Lâm – Lâm Thiên Đức. Sư phụ tôi nói trận chiến của Tiêu Chính Văn và Charlie liên quan đến thể diện của võ tông Hoa Quốc nên ông ấy đặc biệt xuống núi để chữa trị vết thương cho cậu ta”.

“Sư phụ tôi chưa từng chủ động giúp ai, lần này cũng là vì võ tông mới phá vỡ nguyên tắc, có thể được sư phụ tôi cứu chữa là phúc đức tám đời của Tiêu Chính Văn đấy”.

Người đàn ông cao lớn cao ngạo lớn giọng nói.

Hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông liếc mắt nhìn nhau.

Chuyện lớn như thế họ đâu dám tự ý quyết định nên vội vàng chạy vào biệt thự nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, bên ngoài có hai người đàn ông trung niên tự xưng là đệ tử tâm đắc của Lâm Thiên Đức”.

“Còn bảo anh mau chóng ra đón, nói là Lâm Thiên Đức đích thân xuống núi chữa trị vết thương cho anh. Còn nói Lâm Thiên Đức vì thể diện của võ tông Hoa Quốc nên mới phá vỡ nguyên tắc”.

Cái gì?

Lâm Thiên Đức?

Tiêu Chính Văn chưa từng nghe đến cái tên này, nhưng Độ Thiên Chân Nhân lại chẳng lạ gì người này.

Mấy năm nay thanh danh của Lâm Thiên Đức rất bê bối, nói cụ ta có thể cứu người thì chẳng ai thèm tin.

Nói cụ ta đầu độc giết người thì mười người đã có hết chín người đều nghi ngờ cụ ta.

Loại người này có thể bỗng dưng chạy đến chữa trị vết thương cho Tiêu Chính Văn được sao?

“Chủ thượng, danh tiếng của người này không tốt, hơn nữa còn là người xấu, tôi nghĩ…”

Độ Thiên Chân Nhân chưa nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã hiểu tường tận mọi chuyện.

Chắc hẳn là sát thủ do ông Lư sai đến.

Còn mượn lý do chữa trị vết thương, sau đó đầu độc anh.

“Bảo chúng cút đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Nãy giờ hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông đã ngứa mắt hai người đàn ông trung niên đó rồi, vừa nghe Tiêu Chính Văn nói thế hai người đáp một tiếng, sau đó chạy như bay ra ngoài.

“Anh Tiêu nói hai người mau cút đi, nếu không sẽ đánh gãy chân chó của hai người đấy”.

Hai người không ngờ Tiêu Chính Văn lại ngang ngược như thế, dám không nể mặt nể mũi gì.

“Cậu phải nói rõ bọn tôi là đệ tử của Quỷ Y Môn”.

Người đàn ông dáng vẻ thấp bé bước đến chỉ vào hai đệ tử Thiên Kiếm Tông tức giận quát tháo.

“Nói các anh đó! Cút được bao xa thì cút đi cho ông! Nếu không ông đây đánh gãy chân các anh đấy”.

Một đệ tử khác của Thiên Kiếm Tông rút kiếm ra, hai mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, đằng đằng sát khí bước về phía hai người kia.

“Tiêu Chính Văn đúng là không biết tốt xấu, sư… sư phụ bọn tôi nể mặt cậu ta cũng là người trong võ tông nên mới xuống núi giúp đỡ, các cậu… các cậu muốn làm gì?”

Hai đệ tử của Lâm Thiên Đức đâu phải là đối thủ của hai người Thiên Kiếm Tông này.

Xét về cảnh giới không phải chỉ thua kém một chút.

Hơn nữa hai người này đã kìm nén cơn giận của mình nãy giờ, chả biết hai tên ất ơ này từ đâu đến mà mở miệng ra là cứ bảo anh Tiêu phải đích thân ra tận cửa đón.

Các người là cái thá gì?

Hai người đang định ra tay thì Tiêu Chính Văn chậm rãi bước đến, đảo mắt nhìn hai người kia sau đó khoát tay với hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông.

“Anh Tiêu, hai tên này quá ngông cuồng, mở miệng ra là bảo anh đích thân ra đón, đúng là không biết trời cao đất dày”.

Một đệ tử của Thiên Kiếm Tông tức giận đến mức mặt mày tím tái, nghiến răng nghiến lợi mắng.

Tiêu Chính Văn bình thản cười nói: “Về nói lại với sư phụ các anh, tốt nhất bớt đục nước béo cò đi, nếu không ông ta không thể chịu được hậu quả đâu”.

“Tiêu Chính Văn, cậu có ý gì? Sư phụ bọn tôi không quản ngại đường sá xa xôi đến giúp cậu, còn cậu lại không phân biệt tốt xấu”.

Hai tên đệ tử của Lâm Thiên Đức chỉ vào Tiêu Chính Văn mắng.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn hai người nói: “Nếu các anh còn nói thêm nửa chữ nữa thì đừng trách tôi nhẫn tâm”.

Anh vừa dứt lời, một đệ tử của Thiên Kiếm Tông vung tay lên đấm vào mặt tên có vóc dáng cao lớn kia một cú khiến hắn văng ra xa hơn hai mét, sau đó lăn ra xa ba bốn mét.

“Anh Tiêu đánh các anh cũng sợ bẩn tay, nếu không cút đi thì các anh đừng mơ có thể rời khỏi đây”.

Hai đệ tử Thiên Kiếm Tông bước đến giơ kiếm lên.

“Tiêu… Tiêu Chính Văn, cậu… cậu đợi đó! Bọn này về nói lại với sư phụ!”

Thấy đệ tử của Thiên Kiếm Tông đánh mình thật, tên thấp bé đó cũng hoảng hốt vội vã bò dậy, hai người mau chóng bỏ chạy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom