• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1188: Xâm phạm Hoa Quốc thì phải chết

Mặc dù trong lòng ông Lư rất căm hận, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu lia lịa đồng ý, ngoài ra còn thề với Tiêu Chính Văn sẽ không bao giờ tới Giang Trung!

“Cút!”

Một chữ “cút” vừa thốt ra khỏi miệng, ông Lư như được đại xá, vừa chạy vừa liên tục nói xin lỗi Tiêu Chính Văn, chẳng bao lâu sau đã chạy mất dạng.

Mãi tới khi ông Lư chạy xa, Lạc Cửu Anh mới thở dài, nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, cậu không nên thả cho ông ta đi! Lần này cậu tha cho ông ta một con đường sống, về sau người này nhất định sẽ báo thù!”

Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Thả cho ông ta đi cũng là bởi không còn cách nào khác, mặc dù liên minh võ thuật chỉ là một tổ chức trong dân gian, thế nhưng quyền lợi trong võ tông lại rất lớn, uy danh cũng cực kỳ cao!”

“Nếu cứ như vậy mà giết chết người này, e rằng tôi thật sự sẽ trở thành kẻ địch chung của võ tông trong thiên hạ!”

Thật ra cũng không phải Tiêu Chính Văn chưa từng nghĩ tới việc tha cho ông Lư thì cụ ta nhất định sẽ gây thêm phiền toái cho mình.

Thế nhưng đối diện với sự đối chọi gay gắt của võ tông trong thiên hạ, không chỉ là Tiêu Chính Văn, ngay cả tập đoàn Vy Nhan cũng sẽ mãi mãi không còn ngày tháng bình yên!

Một người có mạnh tới đâu cũng không thể đối đầu với tất cả mọi người trong thiên hạ, Tiêu Chính Văn đương nhiên hiểu rõ đạo lý này!

“Cậu Tiêu, tôi xin thề tuyệt đối sẽ không đối địch với cậu Tiêu thêm lần nào nữa, cả đời này, Lạc Cửu Anh sẽ chỉ ở ẩn tại nơi đây, không dính dáng tới chuyện của võ tông!”

Lạc Cửu Anh khẳng định với Tiêu Chính Văn.

Những gì cụ ta có thể làm cũng chỉ có nhiêu đây.

Dù gì Thanh Phong Môn cũng chỉ là một tông môn nhỏ trong võ tông mà thôi.

Căn bản chẳng là gì so với Võ Thần Tông chứ chưa nói đến tầm ảnh hưởng gì lớn!

Ngay cả năng lực lên tiếng kêu oan cho Tiêu Chính Văn cũng không có!

“Cảm ơn môn chủ Lạc rất nhiều, mong ông giữ gìn sức khoẻ!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn khẽ chắp tay về phía Lạc Cửu Anh, sau đó sải bước tiến về phía trước sơn môn.

Lúc này, toàn bộ mấy trăm đệ tử trên dưới của Thanh Phong Môn đều cung kính nể phục Tiêu Chính Văn!

Ban nãy mọi người đều nhìn thấy rất rõ, Tiêu Chính Văn dấn thân vào trận chiến khốc liệt, suýt chút nữa đã mất mạng.

Mà tới cuối cùng lại nương tay với Lạc Cửu Anh, chỉ đâm bị thương chân của Lạc Cửu Anh, chứ không hề lấy mạng của cụ ta!

Tấm lòng anh cao thượng tới mức nào chứ?

Sự khoan hồng độ lượng ra sao?

“Cung tiễn cậu Tiêu!”

Tất cả đệ tử của Thanh Phong Môn đều đồng thanh hô lên, thanh âm vang vọng khắp cả sơn cốc!

Tia sáng yếu ớt của ráng chiều chiếu rọi lên người Tiêu Chính Văn, nhất thời khiến cho đám người của Thanh Phong Môn có một loại ảo giác!

Người đàn ông này như bước ra từ trong ráng chiều, tương lai nhất định sẽ bước lên đỉnh cao huy hoàng!

Mọi người không khỏi liếc mắt nhìn theo bóng lưng xuống núi của Tiêu Chính Văn, trong lòng vô cùng kính nể!

“Môn chủ…”

Một người quản lý đi tới trước mặt Lạc Cửu Anh.

“Thông báo ra bên ngoài, kể từ ngày hôm nay bắt đầu phong toả núi không tiếp khách, tôi không gặp bất cứ ai hết, đặc biệt là người của liên minh võ thuật!”

Nói xong, Lạc Cửu Anh gọi hai đệ tử tới đỡ mình quay trở lại phòng.

Mặc dù cụ ta đã giữ được một mạng, thế nhưng vết thương lại vô cùng nghiêm trọng, vừa mới trở về phòng đã ngã xuống giường bất tỉnh nhân sự!

Ở một diễn biến khác, Tiêu Chính Văn vừa trở về Giang Trung đã nhận được điện thoại của Tần Vũ.

“Cậu Tiêu, quả nhiên như những gì cậu nói, những cao thủ Âu Lục đó đã tới đánh úp Liễu Thanh, chỉ có điều Liễu Thanh không ở trong quân doanh, vậy nên lần này bọn chúng đã tốn công vô ích!”

“Ừ, vậy thì tốt!”

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói.

Chỉ cần Liễu Thanh bình an vô sự, hai trăm nghìn quân Phá Long ở Bắc Lương sẽ không phải đối diện với cục diện rắn mất đầu.

“Mặc dù Liễu Thanh bình an vô sự, thế nhưng có một tin cực kỳ không tốt, Charlie đã lên tiếng muốn đến Giang Trung lấy đầu của cậu!”

Tần Vũ trầm giọng nói.

Những người này nếu như đường đường chính chính tới tìm Tiêu Chính Văn đấu võ thì anh ta sẽ không lo lắng.

Thực lực của Tiêu Chính Văn quá mức rõ ràng, không phải bất cứ ai cũng có thể làm Tiêu Chính Văn bị thương!

Thế nhưng vấn đề chính là đám người này sẽ chỉ dùng một số thủ đoạn ám sát mà thôi!

Hơn nữa còn đến với bộ dạng thần không biết quỷ không hay!

Cho đến tận bây giờ, Hắc Băng Đài cũng không có cách nào điều tra được nơi ở của đám người này!

“Ồ? Hắn muốn đến lấy đầu của tôi ư? Vậy vừa hay có thể báo thù cho Từ Kiêu Long rồi, tôi cầu còn chẳng được!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng.

Tất cả hành vi của Charlie đã chạm đến giới hạn của Tiêu Chính Văn!

Bất luận hắn có đến từ gia tộc lớn mạnh nào của Âu Lục thì Tiêu Chính Văn chắc chắn cũng sẽ khiến hắn không thể trở về được nữa!

“Hắn là người của gia tộc Asia Lanci, ý của Thiên Tử là tuyệt đối không thể giết người này, tầm ảnh hưởng của gia tộc này ở Âu Lục rất lớn, giết hắn thì có thể sẽ ảnh hưởng tới quan hệ ngoại giao giữa Hoa Quốc và các nước Âu Lục!”

Tần Vũ vội vàng khuyên nhủ.

Charlie đáng chết, nhưng bởi vì một người mà ảnh hưởng tới quan hệ giữa Hoa Quốc và những quốc gia lớn mạnh của Âu Lục thì đúng là lợi bất cập hại!

“Anh Tần, quan hệ ngoại giao phải dựa vào thực lực để nói chuyện, nếu lần này tha cho Charlie, lần tới bọn chúng sẽ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi gì để hãm hại chủ soái các chiến khu của Hoa Quốc nữa đây? Chúng ta sẽ càng khó mà đề phòng!”

Thật ra dù có thả Charlie đi thì quan hệ ngoại giao giữa các nước Âu Lục và Hoa Quốc cũng không có bất cứ thay đổi gì, chỉ khiến bọn chúng cho rằng Hoa Quốc đang kiêng dè thực lực của bọn chúng mà thôi!

Ngược lại còn khiến cho mấy nước nhỏ bé này ngày càng táo tợn hơn!

“Chuyện này…”

Tần Vũ hơi ngập ngừng, thấp giọng nói: “Cậu Tiêu, dù có thế nào cũng đừng làm trái ý Thiên Tử, hơn nữa quả thực cũng có lí do không thể giết người của gia tộc Asia Lanci.

“Một ông trùm dầu mỏ của nước ta hiện đang bị giam giữ tại một nước nhỏ ở Phi Lục, chỉ khi người của gia tộc Asia Lanci ra mặt thì ông ta mới có thể được thả ra bình an vô sự!”

“Sự sống chết của người này có liên quan tới hơn nửa nguồn cung ứng dầu mỏ của Hoa Quốc, hơn nữa, các dự án trong tay ông ta đều có giá trị lên tới mấy chục tỷ đô la, nếu như ông ta xảy ra chuyện gì thì số tiền này và những dự án mà Hoa Quốc đã nỗ lực mười mấy năm đều sẽ cuốn trôi hết theo dòng nước!”

Tần Vũ thấy Tiêu Chính Văn kiên quyết như vậy thì không khỏi lên tiếng khuyên nhủ!

Dù gì phần chuôi cũng ở trong tay đối phương, đổi lại thể diện của Hoa Quốc chỉ là một mặt, quan trọng hơn là ông trùm trong giới kinh doanh này buộc phải bình an trở về Hoa Quốc!

Nếu không thì tổn thất sẽ không có cách nào đo đếm được!

“Cùng lắm thì tôi đích thân đi cứu! Thế nhưng Charlie lại dám coi thường chủ soái chiến khu của Hoa Quốc chúng ta, ra đòn hiểm ác với chủ soái chiến khu, hắn nhất định phải chết ở Hoa Quốc!” Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

“Động đến người của Hoa Quốc, có xa mấy cũng sẽ giết không tha!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại.

Còn Tần Vũ ở đầu dây bên kia lại hoàn toàn sững sờ!

Anh ta đờ đẫn cầm điện thoại, quay đầu nhìn về phía hai viên chức và Thiên Tử đang đứng bên cạnh, mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra.

“Thiên Tử, Tiêu Chính Văn đang lên cơn điên rồi! Ở Hoa Quốc, danh tiếng của cậu ta lẫy lừng, nhưng ở Phi Lục thì có mấy người biết cậu ta là ai? Cậu ta đi cứu ư? Dựa vào đâu để cứu!”

Một viên chức tức giận, bộ râu không ngừng rung lên, lớn tiếng nói.

“Đúng thế, dù Tiêu Chính Văn có chút thực lực, nhưng một người đối kháng với một quốc gia thì đúng là quá mức hống hách, cậu ta rõ ràng là không biết trời cao đất dày!”

Chỉ có Tần Vũ trầm mặc rất lâu mới ngẩng đầu nói với Thiên Tử: “Thiên Tử, người mà Tiêu Chính Văn đã muốn giết thì dù có mười người cũng không thể ngăn nổi, Thiên Tử xem chuyện này nên giải quyết thế nào?”

Thiên Tử liếc mắt nhìn ba người trước mặt, im lặng một lát mới lên tiếng: “Ông Trần, phiền ông đích thân tới Giang Trung một chuyến, nếu như Charlie quả thực đang ở đó thì nhớ kỹ rằng nhất định phải bảo vệ cho tính mạng của hắn, nếu không e rằng Lục Hoài Viễn sẽ chết ở Phi Lục!”

“Vâng ạ!”

Viên chức đó cúi người hành lễ, sau đó chắp hai tay lại nhìn chằm chằm vào Thiên Tử.

Thiên Tử hơi sững sờ trong chốc lát, sau đó vội vàng cầm bút lên viết một bản thánh chỉ đưa cho ông Trần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom