Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1191: Tương kế tựu kế

Tiêu Chính Văn thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn bọn họ, điềm nhiên nói với hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông: “Nếu còn gặp loại người này thì cứ thẳng tay đánh đuổi, không cần phải báo cáo với tôi!”

Dứt lời, anh quay người trở lại biệt thự.

Mà bên này.

Hai đệ tử của Lâm Thiên Đức lấm lem bụi đất chạy trở về khóc lóc kể lại một lượt với Lâm Thiên Đức.

Ông Lư nheo mắt liếc nhìn hai người bọn họ, lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng, sao Tiêu Chính Văn chịu nghe lời trước thái độ này của mấy người được chứ!”

Thấy ông Lư nổi giận, Lâm Thiên Đức vội vàng tiến lên trước: “Mong ông Lư nguôi giận, giờ tôi sẽ đích thân đi một chuyến, nhất định sẽ bắt Tiêu Chính Văn phải ngoan ngoãn nghe lời!”

Nói xong, cụ ta trừng mắt nhìn hai đệ tử, bực dọc nói: “Còn không mau đi theo tôi!”

Hai người chỉ đành cúi đầu đi theo phía sau Lâm Thiên Đức, lần thứ hai đến trước cửa biệt thự nhà họ Tiêu.

Hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông đứng gác trước cửa thấy hai người một cao một thấp cùng quay trở lại thì trợn mắt, tay cầm chuôi kiếm, lạnh lùng nói: “Xem ra ban nãy dạy dỗ mấy người vẫn còn chưa đủ!”

“Đừng đừng đừng! Hai cậu xin hãy bớt giận, tôi là Lâm Thiên Đức, đặc biệt đến đây chào hỏi cậu Tiêu!”

Lâm Thiên Đức làm ra vẻ thấp hèn đến cầu cạnh, tiến lên trước cười nói với hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông.

Ở đời có câu đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.

Một mặt địa vị của Lâm Thiên Đức bày ra trước mắt, có nói thế nào thì cụ ta cũng là môn chủ của Quỷ Y Môn!

Người có thanh danh như cây cao có bóng, đệ tử của Thiên Kiếm Tông đương nhiên sẽ không vô lễ với cụ ta!

Hơn nữa, so với hai đệ tử của cụ ta, Lâm Thiên Đức cũng tỏ ra biết điều hơn nhiều, thái độ ban đầu vô cùng thành khẩn.

“Hai người còn không mau cút lại đây!”

Lâm Thiên Đức phẫn nộ gào lên với hai đệ tử sau lưng, hai người cúi đầu, chán nản tiến lên phía trước.

“Xin lỗi hai người anh em này đi!”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc Lâm Thiên Đức đang có dụng ý gì.

Thế nhưng lúc bọn họ còn đang chần chừ thì cả hai đều bị Lâm Thiên Đức giáng cho một bạt tai đau điếng!

“Mấy người bị điếc hả?”

Lâm Thiên Đức lại phẫn nộ gầm lên.

Thấy Lâm Thiên Đức thật sự nổi nóng, hai người của Quỷ Y Môn vội vàng khom lưng nói với hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông: “Xin lỗi, ban nãy là hai người chúng tôi chó cậy thế chủ, nói năng không suy nghĩ, xin hai vị bỏ qua cho chúng tôi!”

Màn biểu diễn của Lâm Thiên Đức khiến hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông đều ngơ ngác.

“Chuyện này…”

“Môn chủ Lâm, ông khách khí rồi, không biết lần này ông đến đây...”

Hai người thấy Lâm Thiên Đức ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì cũng không tiện nói năng lỗ mãng, chỉ đành tiến lên trước dò hỏi.

“Ồ, Lâm Thiên Đức tôi tự biết mình tiếng tăm không tốt, cũng chẳng có cống hiến gì cho võ tông, ngược lại còn vấy bẩn thanh danh võ tông, vừa hay đi ngang qua địa giới Giang Trung, nghe nói Charlie vừa mới thách đấu với cậu Tiêu mà trên người cậu Tiêu lại bị thương!”

“Do đó tôi muốn đến hỏi thăm cậu Tiêu, hy vọng có thể giúp đỡ cậu Tiêu một tay, cũng coi như tôi làm được một việc tốt cho võ tông trong chuyến đi lần này!”

Thái độ của Lâm Thiên Đức vô cùng khiêm nhường, biểu cảm vô cùng thành khẩn, những lời này khiến cho hai đệ tử võ tông kia cảm động hết mực.

“Môn chủ Lâm, vậy ông cứ đợi ở đây một lát, chúng tôi vào bẩm báo với anh Tiêu một tiếng!”

Nói xong, một đệ tử trong số đó lập tức bước vào trong sân.

Anh ta đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, rồi thuật lại một lần những lời vừa nãy của Lâm Thiên Đức.

Độ Thiên Chân Nhân cười khẩy, nói: “Loại tài năng thấp kém đó mà cũng dám khoe mẽ trước mặt cậu Tiêu ư? Để tôi…”

“Từ đã!”

Chưa đợi Độ Thiên Chân Nhân nói xong, Tiêu Chính Văn đã xua tay ngắt lời: “Nếu Lâm Thiên Đức hống hách tỏ vẻ thì đuổi ông ta đi cũng không có gì thất lễ, thế nhưng ông ta lại khiêm nhường ngoan ngoãn như vậy, nếu chúng ta đuổi đi thì nhất định sẽ bị người đời bàn tán!”

“Cậu Tiêu, nhưng tên này tuyệt đối không có ý tốt!”

Độ Thiên Chân Nhân lại nhắc nhở lần nữa.

Tiêu Chính Văn cười nhạt nói: “Giặc đến tướng ngăn, nước đến đất chặn! Cho ông ta vào đi!”

Đệ tử của Thiên Kiếm Tông nghe vậy liền quay người đi tới cửa chính, dẫn Lâm Thiên Đức và hai tên đệ tử cùng vào trong đại sảnh.

Vừa bước vào cửa, Lâm Thiên Đức chẳng nói năng gì, trước tiên là giáng cho hai tên đệ tử của mình một cái tát, sau đó chỉ xuống chân của Tiêu Chính Văn rồi nói: “Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu Tiêu!”

Tiêu Chính Văn khẽ xua tay nói: “Bỏ đi, tôi không phải loại người nhỏ nhen hay để bụng, cho bọn họ ra ngoài đi!”

“Còn không mau cảm ơn ân đức của cậu Tiêu!”

Lâm Thiên Đức trừng mắt nhìn hai đệ tử, bực dọc nói.

“Cảm ơn cậu Tiêu đại nhân đại lượng!”

Hai tên đệ tử chắp tay dập đầu, sau đó lùi ra sau với vẻ vô cùng biết ơn.

Sau khi hai tên đó rời đi, Lâm Thiên Đức mới khom lưng nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, đều trách tôi ngày thường quản thúc không nghiêm, vậy nên đám đệ tử mới mạo phạm tới cậu Tiêu như thế!”

“Không sao, chuyến đi này của môn chủ Lâm là vì chuyện gì vậy?”

Tiêu Chính Văn xua tay, khẽ cười nói.

Lâm Thiên Đức liếc mắt nhìn Độ Thiên Chân Nhân, hơi ngập ngừng rồi nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, phải nói rằng những năm gần đây, đặc biệt trong lớp thế hệ người trẻ tuổi, tôi khâm phục nhất là cậu Tiêu!”

“Chưa nói đến chuyện cậu đích thân lãnh đạo quân Phá Long đánh bại liên quân năm nước, chỉ riêng chuyện cậu vững vàng bảo vệ được biên cương Hoa Quốc thì đã là đại anh hùng mà cả Hoa Quốc không một ai không biết tới, không một ai không nể phục!”

Tiêu Chính Văn nhìn Lâm Thiên Đức không chút biểu cảm.

Lão già này đúng là không mở mồm thì thôi, chỉ cần mở mồm thì đều là mấy lời hoa mỹ!

Càng là loại người này thì càng phải đề phòng hơn!

“Mấy ngày này vừa hay tôi có việc đi qua Giang Trung, nghe nói một người tên là Charlie muốn hẹn cậu Tiêu, không may là hình như mấy ngày trước cậu Tiêu vừa bị thương ở Thanh Phong Môn!”

“Theo những gì tôi biết, tên Charlie này có xuất thân không thấp, còn là người của gia tộc Asia Lanci, vì lo lắng cho thương tích của cậu Tiêu nên tôi đã đặc biệt tới để trị thương cho cậu!”

“Mặc dù y thuật của tôi cũng bình thường, nhưng vẫn có danh xưng là Quỷ Y, nếu như có thể giúp đỡ được cho cậu Tiêu thì quả là vinh hạnh cho tôi!”

Lâm Thiên Đức tỏ ra vô cùng thành khẩn, cứ như ông ta thật sự đến đây với một trái tim nhiệt tình đầy thành ý.

“Lâm Thiên Đức, ông vẫn luôn là loại người không có lợi thì không xun xoe, e rằng trị bệnh cho cậu Tiêu không phải mục đích của ông đâu nhỉ!”

Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Thiên Đức, khắp người tỏa ra sát khí bừng bừng!

Trước giờ Độ Thiên Chân Nhân chẳng thèm giữ thái độ tốt khi nói chuyện với loại người này.

Đối với loại người như Lâm Thiên Đức, Độ Thiên Chân Nhân chỉ hận không thể giết luôn cho xong!

Chính vì trong võ tông có loại người thối nát này nên mới huỷ hoại hết danh tiếng của võ tông!

“Ô..”

Lâm Thiên Đức hơi ngơ ngác, sau đó thấy sát khí xung quanh người Độ Thiên Chân Nhân thì trong lòng cũng khẽ run lên.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, Lâm Thiên Đức đã lập tức có toan tính trong lòng.

“Thật ra… Tôi cũng tự biết mình chẳng có tiếng tăm tốt đẹp gì, Quỷ Y Môn của tôi vẫn ở nơi góc xó biết bao năm nay, người của tông môn trở nên suy bại đều là do một mình Lâm Thiên Đức tôi gây ra!”

“Thêm trăm năm nữa thì biết đi gặp tổ sư các đời như thế nào đây? Vậy nên tôi muốn mượn danh tiếng của cậu Tiêu để xoá bỏ nghiệp chướng của mình, nếu như có thể giúp đỡ cậu Tiêu một tay thì cũng coi như đóng góp được chút ít cho võ tông Hoa Quốc!”

Lâm Thiên Đức vừa nói vừa lau nước mắt, trên mặt hoàn toàn là vẻ hối hận, bộ dạng muốn sửa chữa mọi sai lầm trước kia ngay từ giờ phút này.

“Hừ!”

Ngay cả một dấu chấm câu trong lời nói của cụ ta, Độ Thiên Chân Nhân cũng không tin!

“Ồ? Vậy thì theo những gì ông vừa nói, ông thật sự muốn giúp đỡ tôi?”

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Lâm Thiên Đức rồi nói.

Thấy Tiêu Chính Văn lên tiếng, mắt Lâm Thiên Đức lập tức sáng bừng lên, vội vàng tiến lên trước nói: “Không sai, xin cậu Tiêu cho tôi một cơ hội để được hối lỗi sửa sai!”

Dứt lời, Lâm Thiên Đức lại khom lưng thêm ba lần nữa trước mặt Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Môn chủ Lâm khách khí như vậy, nếu như tôi còn không tiếp nhận ý tốt của môn chủ Lâm thì đúng là không phải phép! Môn chủ Lâm, mời!”

Dứt lời Tiêu Chính Văn chỉ vào vị trí bên cạnh mình.

“Chủ thượng, không thể tin tưởng loại người này đâu!”

Độ Thiên Chân Nhân thấy Tiêu Chính Văn thật sự để cho Lâm Thiên Đức giúp trị thương cũng cuống cuồng cả lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom