• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1189: Quỷ Y Môn

Lúc này trong một căn phòng tổng thống sang trọng ở Giang Trung.

Một người đàn ông tóc vàng khoảng ba mươi tuổi đang ôm hai người mẫu xinh đẹp, miệng ngậm điếu xì gà, nghe một người đàn ông da trắng bên cạnh báo cáo.

“Ồ? Ý cậu là tên Tiêu Chính Văn đó cũng đắc tội với người của liên minh võ thuật sao?”

Người đàn ông tóc vàng chính là Charlie.

Lần này gã đến Giang Trung là muốn giết Tiêu Chính Văn.

Nhưng có kinh nghiệm từ lần trước, gã quyết định không ra tay với Tiêu Chính Văn, mà giải quyết mấy chưởng giáo hoặc môn chủ tông môn của Hoa Quốc trước.

Đổ tội giết họ lên người Tiêu Chính Văn.

Đến lúc đó chắc chắn Tiêu Chính Văn không thoát đâu được.

Nếu không võ tông cũng sẽ không bỏ qua cho Tiêu Chính Văn.

Nhưng khiến gã không ngờ được là trước đó Tiêu Chính Văn đã đắc tội với liên minh võ thuật.

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

“Charlie, chúng ta có thể lợi dụng chuyện này, chúng ta có cách liên hệ với bên liên minh võ thuật”.

Người đàn ông da trắng bên cạnh Charlie thấp giọng nói.

“Ừ, tốt lắm. Lập tức liên lạc với liên minh võ thuật nói là ba ngày sau tôi muốn quyết đấu với Tiêu Chính Văn. Nếu hắn dám trốn thì võ tông ở tỉnh Xuyên cứ đợi bị tiêu diệt”.

Dứt lời, Charlie bóp nát ly nước trong tay.

“Vâng!”

Người đàn ông da trắng đáp, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng tổng thống.

Charlie là con trai nối dõi của gia tộc Asia Lanci, bất kể gã đi đến đâu cũng đều rất cao ngạo, ai ai cũng biết.

Dù lúc đến giết Từ Kiêu Long cũng cực kỳ phô trương.

Nếu có thể giết được Tiêu Chính Văn thì cũng khiến cuộc đời của gã bước lên đỉnh cao.

Quay về Âu Lục chắc chắn có thể trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Quyền lợi và danh dự sẽ hơn hẳn tộc trưởng gia tộc Asia Lanci.

Điều quan trọng nhất là nghe nói trên người Tiêu Chính Văn còn có một trái tim rồng.

Lấy được tim rồng thì gã chắc chắn sẽ được Thập Tôn Quang Minh khen ngợi, như thế gã có thể bước vào đội ngũ lãnh đạo nòng cốt từ một thành viên ngoại vi của tổ chức.

Thậm chí công lao lần này có thể cho gã cơ hội thay thế vị trí của Âm Dương Tôn.

Charlie càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vời.

Dường như quyền lợi và địa vị đang vẫy tay với gã, chiếc ghế sáng lấp lánh đó đang đợi gã bước đến.

Ngày hôm sau.

Khi Charlie truyền tin tức sẽ quyết đấu với Tiêu Chính Văn vào ba ngày sau ra ngoài, cả giới võ thuật tỉnh Xuyên đều chấn động.

Nhất là nửa câu sau.

Nếu Tiêu Chính Văn chạy trốn, các môn phái trong võ tông tỉnh Xuyên đều sẽ bị tiêu diệt.

Chiêu này của Charlie quả thật cực kỳ ngang ngược và điên cuồng.

Nhưng võ tông lại bất lực với người thừa kế của gia tộc Asia Lanci này.

Nội bộ võ tông cũng gửi thông báo đến các tông môn lớn, tuyệt đối không thể làm tổn hại đến tính mạng của Charlie.

Đối phương như một tên côn đồ tay đang mài con dao dài.

Mà họ lại được thông báo rằng không thể giết tên côn đồ này, đây chẳng khác gì đang lấy dây trói tay chân họ lại, bảo họ sao không hoảng hốt cho được.

Ngược lại ông Lư vừa bị đuổi ra khỏi Thanh Phong Môn khi nghe được tin tức này, hai mắt cụ ta sáng rực lên.

Cơ hội báo thù của cụ ta đến rồi.

Lúc ông Lư đang suy nghĩ cách đối phó với Tiêu Chính Văn thì một người đàn ông da trắng đến gần ông Lư.

Người này chính là tay sai thân cận của Charlie.

“Chào ông, tôi là Lomer, là người đại diện cho anh Charlie. Tôi nghĩ ông cũng đã nghe tin anh Charlie hẹn đánh với Tiêu Chính Văn. Vì sự an toàn của các môn phái võ tông, tôi hy vọng ông có thể tổ chức một trận đấu công bằng cho hai người họ”.

Lomer ngoài mặt thì mỉm cười nhưng ánh mắt lại lóe lên tia sáng lạnh lùng.

Ông Lư đắc ý gật đầu nói: “Tôi cũng nghe nói đến tin tức này rồi, Tiêu Chính Văn quá ngông cuồng, không biết sao lại đắc tội với gia tộc Asia Lanci? Có điều, các cậu yên tâm, võ tông Hoa Quốc chúng tôi đều là người hiểu lý lẽ”.

“Chuyện của Tiêu Chính Văn cứ để tôi, có lẽ cậu ta không sống được đến ngày quyết đấu đó đâu”.

Ông Lư lộ ra vẻ nham hiểm, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không phải! Ông đừng hiểu lầm ý của anh Charlie, trước trận đấu Tiêu Chính Văn tuyệt đối không thể chết. Dù có chết, hắn cũng phải chết trong tay anh Charlie”.

Lomer chính trực nói.

Trận đấu lần này liên quan đến cuộc sống sau này của Charlie.

Nếu Tiêu Chính Văn không chết trong tay Charlie thì còn có ý nghĩa gì nữa?

Nghe thế ông Lư sửng sốt vài giây, sau đó mới cười nói: “Ồ, nếu đã thế thì cậu hãy chuyển lời đến cho cậu Charlie, chắc chắn mọi chuyện sẽ làm theo ý của cậu ấy, Tiêu Chính Văn sẽ chết trong trận đấu với cậu ấy”.

Nghe ông Lư nói thế, hai người cùng nhìn nhau bật cười.

Sau khi tiễn Lomer rời đi, ông Lư chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại mấy vòng trong phòng.

Người đầu tiên cụ ta nghĩ đến là dược sư Hoàng ở Dược Vương Cốc.

Nhưng sau khi suy xét cẩn thận, cụ ta vẫn bác bỏ ý nghĩ này.

Nếu người này có thể xuống núi đối phó với Tiêu Chính Văn, e là Tiêu Chính Văn cũng không sống đến ngày hôm nay.

Người này không phải là người mà liên minh võ thuật có thể dễ dàng điều khiển, suy cho cùng cụ ta cũng cùng cấp bậc với Võ Thí Thiên.

Suy nghĩ lại xoay chuyển, cụ ta nghĩ đến một cao thủ trong tỉnh Xuyên.

Lâm Thiên Đức của Quỷ Y Môn!

Quỷ Y Môn cũng được xem là môn phái trong võ tông, nhưng bị gọi với cái tên “thành phần cặn bã của võ đạo”.

Tuy nhiên Quỷ Y Môn lại là tông môn kỳ quái, vừa giỏi về cách dùng độc vừa giỏi về y thuật.

Hơn nữa còn là tông môn hoạt động dựa vào y thuật nổi tiếng nhất ngoài Dược Vương Cốc.

Nghĩ đến đây, ông Lư vội rút điện thoại ra gọi cho Lâm Thiên Đức – môn chủ của Quỷ Y Môn.
Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Những người có danh tiếng cực kỳ tệ như Lâm Thiên Đức có thể nhận được điện thoại của ông Lư quả thật là mộ tổ tiên đã xanh cỏ.

Đừng thấy liên minh võ thuật là tổ chức dân gian mà lầm, địa vị của liên minh võ thuật rất cao.

Có thể được ông Lư đánh giá cao, tương lai của Quỷ Y Môn rất đáng mong đợi.

Lâm Thiên Đức vui mừng bắt máy nói: “Ông… ông Lư, sao lại có thời gian rảnh gọi cho tôi thế?”

“Ông là Lâm Thiên Đức phải không?”

Ông Lư kiêu ngạo nói.

“Phải, phải, tôi là Lâm Thiên Đức. Ông Lư có chuyện gì chỉ bảo, cho dù có bảo tôi lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng không từ chối”.

Lâm Thiên Đức mừng rỡ nói.

“Ừ, riêng tấm thành lòng của ông, sau khi tôi về sẽ nói mấy lời khen ngợi ông với minh chủ”.

Nói đến đây, ông Lư bỗng thay đổi chủ đề, trầm giọng nói: “Sáng nay chắc ông cũng nghe tin Charlie hẹn giao đấu với Tiêu Chính Văn rồi nhỉ?”

Lâm Thiên Đức sửng sốt.

Quỷ Y Môn nằm ở sâu trong núi, nhiều tin tức đều bị phong tỏa.

Đừng nói là chuyện sáng nay, ngay cả chuyện tháng trước mà có thể lan truyền đến chỗ cụ ta cũng là một kỳ tích.

“À… à thì, ông Lư, không giấu gì ông, tôi ở tít tận trong rừng sâu, nhận được tin tức đâu nhanh đến thế? Nhưng ông cứ nói, ông cần tôi làm gì?”

Ông Lư cân nhắc một chút rồi nói: “Ông lập tức dẫn theo mấy người nữa đến Giang Trung, tôi có việc quan trọng muốn giao cho ông làm”.

Lâm Thiên Đức không ngờ mình đã già mà vẫn có thời cơ tốt đến với mình.

Sau khi liên tục nói cảm ơn ông Lư, cụ ta gọi hai đệ tử mà mình tâm đắc nhất vội vã chạy đến Giang Trung.

Chỉ tốn không đến nửa ngày Lâm Thiên Đức đã cấp tốc đến nơi ông Lư đã hẹn trước đó.

Bước vào một sân nhỏ, Lâm Thiên Đức cúi chào ông Lư đang ngồi thưởng thức trà.

Đầu tiên cụ ta nịnh nọt tâng bốc ông Lư một hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi: “Ông Lư, không biết ông gọi tôi đến là có gì muốn giao phó?”

“Chữa trị vết thương, chắc hẳn ông làm được nhỉ?”

Ông Lư bình thản nói.

Hả?

Lâm Thiên Đức hơi nhíu mày nói: “Ông Lư, thế thì phải xem bị thương thế nào, nếu bị thương quá nặng e là tôi vẫn chưa có khả năng…”

Không để cụ ta nói hết câu, ông Lư ngắt lời: “Không phải bảo ông chữa trị vết thương cứu người mà là chữa trị để giết người, nhưng không thể chết ngay lập tức”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom