• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 929: Gặp Hán Vương

Đầu dây bên kia, Hắc Long đang ở bộ chỉ huy tác chiến chiến khu Nam Lĩnh, nhận được điện thoại của Tiêu Chính Văn thì cười nói: “Chủ soái Tiêu của tôi, sao vậy, có chuyện gì mà phải tìm tôi gấp như thế?”

Tiêu Chính Văn điềm nhiên nói: “Sơn trang Ly Long của Tây Sa thuộc phạm vi quản lý của ông phải không?”

Hắc Long nhíu mày, nhanh chóng tra vị trí địa lý, nói: “Thuộc phạm vi quản lý của tôi, có điều Tây Sa này tiếp giáp với đường bờ biển, chỉ cách nước Thổ Áo một bãi biển, cũng thuộc vào đường biên giới. Sao thế, cậu đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Chắc ông cũng biết chuyện của Hán Vương rồi nhỉ”.

Nghe tới hai chữ Hán Vương, Hắc Long lập tức đanh mặt lại, ánh mắt trở nên lo lắng và nặng nề, đáp: “Tôi đã nghe nói rồi, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hán Vương vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tới sơn trang Ly Long ở Tây Sa gặp mặt ông ta”.

Tiêu Chính Văn nói.


“Hán Vương liên lạc với cậu ư?”

Hắc Long nghe vậy thì trong lòng cũng thấp thỏm hồi hộp!

Hán Vương là nhân vật đã làm mưa làm gió trong thời đại của Thiên Tử nhiệm kỳ trước!

“Cậu định làm thế nào?”

Hắc Long trầm mặc một lúc rồi hỏi.

Tiêu Chính Văn trả lời: “Nếu người ta đã có lời mời thì sao có thể không đi được chứ? Ngày mai tôi sẽ đến Tây Sa, chúng ta hẹn gặp nhau ở sân bay nhé”.

“Được!”

Hắc Long đáp lời.

Sau đó, hai người cúp điện thoại.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, anh vẫn chưa nói chuyện này cho Khương Vy Nhan biết.

Suy cho cùng, anh cũng sợ Khương Vy Nhan sẽ lo nghĩ linh tinh.

Tiêu Chính Văn đành viện cớ là ra ngoài giải quyết việc riêng.

Ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn ngồi máy bay tới Tây Sa.

Sân bay đã thực hiện lệnh giới nghiêm.

Hắc Long dẫn đầu năm trăm quân Hắc Long tại Nam Lĩnh, bố trí khắp xung quanh sân bay.

Máy bay hạ cánh, Tiêu Chính Văn đi theo binh lính đến phòng tiếp khách VIP, gặp mặt Hắc Long.

“Cậu định làm thế nào?”

Lúc này, bên trong phòng tiếp khách, Hắc Long mặc quân trang, đeo sao vàng trên vai, ngồi trên ghế sofa cau mày hỏi.

Tiêu Chính Văn đứng bên cửa sổ, nhìn khung cảnh sân bay bên ngoài, quay người nói: “Tối nay, sơn trang Ly Long sẽ có một bữa tiệc riêng, tôi cần ông âm thầm cử ra mười nghìn quân Hắc Long bao vây nghiêm ngặt sơn trang Ly Long. Tới lúc đó, nếu như xảy ra bất cứ chuyện gì không thể dự liệu được thì cứ dùng hoả lực bao phủ sơn trang Ly Long, huỷ diệt nó hoàn toàn!”

Nghe tới đây, Hắc Long sững sờ, cau mày nhìn Tiêu Chính Văn rồi nói: “Cậu điên rồi! Dùng hoả lực bao phủ ư? Vậy cậu thì phải làm sao?”

Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Ông không cần phải lo lắng cho chuyện sống chết của tôi, Hán Vương mới là nhân vật nguy hiểm cực độ! Nếu như lần này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cứ làm theo những gì tôi đã nói!”

Nghe vậy, Hắc Long trầm mặc.

Nghĩ ngợi mãi một lúc lâu, ông ta mới nói: “Nếu như thật sự gặp phải tình huống đặc biệt thì cậu chắc chắn bao nhiêu phần trăm là mình có thể rời khỏi đó?”

Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ, nói: “Không có gì chắc chắn cả. Theo những gì Thiên Tử nói, Hán Vương rất có khả năng là cường giả Thiên Vương cấp địa ba sao! Một cường giả như vậy không phải người mà tôi có thể đối kháng được! Có điều tôi sẽ cố hết sức để khống chế ông ta. Ông dẫn theo quân Hắc Long hành động theo tình hình thực tế”.

Hắc Long gật đầu, trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Chính Văn đã vào nghỉ ngơi tại khách sạn ở Tây Sa.

Buổi tối, sơn trang Ly Long đèn đuốc rực rỡ, bãi đỗ xe trước cửa chật kín đủ loại xe sang.

Porsche, Bentley, Ferrari, Rolls Royce, dòng gì cũng có.

Còn có không ít xe của quân khu!

Trên thảm đỏ đều là những nhân vật có máu mặt ở Tây Sa.

Cả sơn trang Ly Long được xây dựng trên đường bờ biển, đập vào mắt là đại dương bao la, ầm ầm tiếng sóng vỗ.



Lúc này.

Một chiếc xe sang đỗ lại trước cửa, Tiêu Chính Văn bước từ trên xe xuống, ngẩng đầu nhìn sơn trang Ly Long chật kín đủ loại xe sang trước mắt, khoé mắt loé lên một tia sáng.

Sau đó, anh tiến về phía trước, đi thẳng vào trong đại sảng buổi tiệc của sơn trang Ly Long.

Đám người đang ăn uống linh đình trước mắt đều là những nhân vật lớn trong giới chính trị và có cả đại gia trong các giới ở Tây Sa!

Hội trường còn có không ít sĩ quan mặc quân phục cũng đang cười nói chuyện trò rôm rả.

Nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra trước mắt, trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi thắc mắc.

Theo lý mà nói, Hán Vương không nên lộ mặt ở một nơi như này mới đúng.

Dù gì hiện tại trên toàn bộ lãnh thổ Hoa Quốc đều không có bất cứ chút ít thông tin gì liên quan đến Hán Vương, có thể dùng cụm từ “phong toả triệt để” để hình dung.

Thế nên tổ chức một buổi tiệc quy mô lớn như vậy không hề phù hợp với lẽ thường.

Chẳng bao lâu sau, ông chủ của sơn trang Ly Long bước lên sân khấu đọc lời chào mừng.

Tiêu Chính Văn đứng trong đám người, cũng coi như hiểu được bữa tiệc tối này là do sơn trang Ly Long đứng ra tổ chức, mục đích là để tiến hành quyên góp từ thiện.

Nói là quyên góp từ thiện, thế nhưng dường như những người ở đây ai cũng biết mục đích thật sự.

“Xem ra, Hán Vương này chính là người giật dây phía sau”, Tiêu Chính Văn nhủ thầm trong lòng.

Đúng lúc này, hai tên vệ sĩ mặc vest đen cũng tiến về phía Tiêu Chính Văn, khách khí nói: “Anh Tiêu, ông chủ nhà tôi có lời mời anh”.

“Ông chủ nhà anh?”

Tiêu Chính Văn cau mày nhìn hai tên vệ sĩ mặc vest đen đang đứng trước mặt mình.

Nghĩ ngợi một lát, anh cũng đi theo hai vệ sĩ này tới tầng ba của sơn trang, gặp được Hán Vương trong truyền thuyết tại một phòng họp riêng tư.

Trước mắt Tiêu Chính Văn là một ông cụ dù đã tuổi già nhưng lại có khí thế uy nghiêm, chắp tay sau lưng, tóc bạc trắng đầu, dáng người thẳng tắp quay lưng lại với cửa chính, đứng trước ô cửa sổ kiểu Tây Âu.

“Cậu đến rồi”.

Ông cụ đó từ tốn lên tiếng, chất giọng trầm lắng như mang theo cả tiếng sấm sét khiến cho người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.

Tiêu Chính Văn cau mày nhìn ông cụ đang đứng quay lưng lại với mình.

Khoảnh khắc này, anh có cảm giác như mình đang đối diện với tông chủ Võ Thí Thiên của Võ Thần Tông.

Trên người ông cụ này không biết là vô tình hay cố ý lại toát ra một luồng sức mạnh khủng khiếp hơn bản thân anh gấp mấy lần!

Ít nhất thì cũng là sức mạnh của Thiên Vương cấp địa ba sao!

Tiêu Chính Văn khẽ nhướng mày, cả người căng cứng, thần thái nghiêm túc.

“Ông là Hán Vương à?”, Tiêu Chính Văn lên tiếng hỏi.

Cụ ta khẽ cười rồi quay người lại, để lộ ra gương mặt vuông, trên mặt nở nụ cười nhạt, thoạt nhìn thì thần sắc nghiêm túc, khí thế uy nghiêm, có một loại cảm giác không giận mà uy.

Đặc biệt là cặp lông mày của cụ ta cứ như mang theo tia sét xuyên người.

Bên trong hốc mắt, đôi mắt phức tạp loé lên ánh sáng chói mắt, khiến cho Tiêu Chính Văn khẽ run lên trong lòng!

Mạnh thật!

Chỉ một ánh mắt mà đã khiến cho Tiêu Chính Văn cảm thấy có phần hơi rối loạn.

Cụ ta cười nói: “Hán Vương, đã rất nhiều năm không nghe thấy hai chữ này rồi, nếu như cậu thích gọi như vậy thì cũng được”.

Dứt lời, cụ ta đi tới bên ghế sofa rồi ngồi xuống, sau đó bình thản pha trà, rót ra hai tách, đẩy một tách trà tới trước mặt Tiêu Chính Văn, giơ tay tỏ ý mời, nói: “Chủ soái Tiêu, nếu đã tới rồi thì mời cậu ngồi, nếm thử trà Phổ Nhĩ của tôi xem mùi vị thế nào”.

Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, nghĩ ngợi rồi bước lên trước ngồi xuống đối diện Hán Vương.

Tiếp đó, anh cầm tách trà nhỏ màu xanh ngọc bích lên rồi nhấp một ngụm.

Trà này quả thực không tệ, thơm dịu, còn có tác dụng an thần.

Hán Vương cười nói: “Đây là loại trà tôi đã hỏi xin một vị cao tăng ở một ngôi chùa cổ, theo như cao tăng đó nói, loại trà này có công dụng kéo dài tuổi thọ và an thần. Chủ soái Tiêu cảm thấy thế nào?”

Tiêu Chính Văn bình thản gật đầu nói: “Quả đúng là trà ngon, chỉ có người pha trà là tôi chưa thể đánh giá được”.

Nghe tới đây, Hán Vương liền bật cười rồi tự mình nhấp một ngụm trà, sau đó hỏi: “Trong mắt chủ soái Tiêu, tôi là người như thế nào?”
Nghe đến vấn đề này, Tiêu Chính Văn nhíu mày không biết mục đích của Hán Vương là gì.

Nhưng Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Kẻ phản nước, phản vua”.

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Hán Vương khẽ cười nói: “Phản nước, phản vua… hóa ra trong mắt người đời tôi là kẻ gian ác như thế”.

Tiêu Chính Văn nhíu mày cảm giác câu này của Hán Vương có ý nghĩa sâu xa khác.



Như thể cả thế giới đều hiểu lầm cụ ta.

“Hán Vương, tôi đã nghe nói về chuyện của ông rồi, phản nước phản vua là sự thật”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Hán Vương gật đầu dường như cũng không muốn cãi lại: “Đúng thế, đúng là tôi phản bội lại Hoa Quốc, phản bội lại Thiên Tử hiện tại, nhưng chủ soái Tiêu có biết tại sao không?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Chẳng lẽ không phải vì dã tâm của ông sao?”

“Dã tâm?”

Nghe đến hai chữ này, Hán Vương trầm tư nói: “Không có dã tâm, mà chỉ có đức hạnh thì có thể trở thành Hán Vương của Hoa Quốc được sao? Có tài gì có thể giúp Thiên Tử hiện tại ngồi vững trên cái ghế kia?”

Nghe cụ ta nói thế, Tiêu Chính Văn im lặng không đáp.

Hán Vương nói tiếp: “Hoa Quốc cần một thống soái lớn mạnh có thể ra uy với các nước, chứ không phải mềm mỏng ngoại giao. Thế giới này chỉ có nắm đấm, chỉ có sức mạnh quân đội hùng hậu mới có thể đứng trên đỉnh cao của thế giới. Hoa Quốc vốn dĩ có thể trở thành bá chủ của thế giới nhưng vì có quá nhiều nghị quyết mềm mỏng, cứ mãi đứng một chỗ, tôi chỉ là một người cải cách thời đại thôi. Muốn Hoa Quốc đứng trên đỉnh cao của thế giới thì phải khiến trăm nước khuất phục sợ hãi Hoa Quốc, chỉ có như vậy Hoa Quốc mới có thể phát triển vững chắc được”.

Nói xong Hán Vương còn chưa hài lòng.

Tiêu Chính Văn bình thản nghe hết.

Sau đó anh nói: “Hoa Quốc chưa bao giờ dựa vào việc uy hiếp ai để đứng trên đỉnh cao của thế giới cả. Văn hóa năm nghìn năm của Hoa Quốc chưa từng dựa vào nắm đấm gì mà ông nói đó mới trở thành nước lớn của phương Đông. Tư tưởng của ông khác hoàn toàn với văn hóa ăn sâu vào xương cốt của Hoa Quốc. Người như ông rất nguy hiểm bởi vì trong mắt ông chỉ có quyền lực và bạo lực mới có thể giải quyết vấn đề. Đây là thủ đoạn cấp thấp, cũng là cách khiến người đời cảm thấy trơ trẽn nhất”.

“Hán Vương, ông già rồi. Đã nhiều năm thế rồi mà ông vẫn còn chìm đắm trong dã tâm của mình, say đắm dưới chủ nghĩa bá quyền của mình”.

“Tôi không biết là ông đã đạt được chủ nghĩa bá chủ hay chủ nghĩa bá quyền khống chế ông nữa”.

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, sắc mặt Hán Vương tối sầm lại, lạnh lùng hỏi: “Cậu cũng nghĩ tôi làm vậy là sai à? Trong mắt cậu, nguyên tắc và tư tưởng làm việc của tôi cũng sai ư?”

“Sai hết! Cực kỳ sai!”

Tiêu Chính Văn không hề nhân nhượng mà đả kích: “Nguyên tắc làm việc của ông, nắm đấm và sức mạnh quân sự mà ông nói chỉ làm ông ngày thêm thù hận mà thôi. Một lời không hợp thì ông sẽ phát động chiến tranh, như thế chỉ càng khiến nhân dân lưu lạc không nơi nương tựa, mất đi người thân, như thế chỉ khiến họ càng thêm hận thù và khiếp sợ”.

“Đến lúc đó Hoa Quốc không chỉ không thể phát triển bình ổn mà ngược lại sẽ rơi vào các kiểu chủ nghĩa hận thù và khủng bố, nước Đăng Đáp là ví dụ điển hình nhất”.



“Hiện tại trên trường quốc tế, nước Đăng Đáp đã mất đi lòng dân, mất đi sự tự do, nhân quyền và công chính mà họ hướng đến. Nếu Hoa Quốc làm theo suy nghĩ của ông, sớm muộn gì cũng có ngày trở thành nước Đăng Đáp tiếp theo”.

“Đủ rồi!”

Hán Vương bỗng nổi giận bóp nát tách trà trong tay, sau đó đứng dậy đi đến trước cửa sổ, quay lưng lại với Tiêu Chính Văn nói: “Hôm nay tôi không nói với cậu những chuyện này nữa. Chủ soái Tiêu, tôi đã bày bố năm nghìn tử sĩ của quân đoàn Đồ Long khắp sơn trang Ly Long này, cậu nghĩ tối nay cậu có thể ra khỏi đây sao?”

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn bình tĩnh đứng lên, khẽ cười nói: “Hán Vương muốn trở mặt đấy à?”

Hán Vương xoay người nở nụ cười nham hiểm nói: “Dù sao nếu tôi muốn quay lại Hoa Quốc thì chủ soái Tiêu và ba trăm nghìn quân Phá Long của cậu sẽ là vật cản đầu tiên của tôi, thế nên tôi giết chết cậu ở đây là quá hợp lý”.

Tiêu Chính Văn gật đầu chắp tay ra sau, bình thản cười nói: “Hán Vương nói đúng, nhưng trước khi đến tôi cũng có chuẩn bị rồi. Bên ngoài sơn trang Ly Long có mười nghìn quân Hắc Long Nam Lĩnh đều được trang bị đầy đủ vũ khí. Nếu trong sơn trang xảy ra bất kỳ tình huống đặc biệt nào thì hỏa lực của mười nghìn quân Hắc Long sẽ bao phủ cả sơn trang. Đến lúc đó có lẽ kết cục của Hán Vương và tôi sẽ giống nhau”.

“Không ai có thể sống sót dưới hỏa lực của quân Hắc Long cả”.

“Dù Hán Vương có là cường giả Thiên Vương cũng không thể”.

Nói đến đây, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên ánh sáng, khí thế trên người bỗng bùng phát.

Hán Vương nhíu mày nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn như đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc sau, Hán Vương nói: “Quả nhiên chủ soái Tiêu không phải đơn giản, hôm nay đến đây thôi, tiễn khách”.

Cụ ta vừa dứt lời, cửa lớn mở ra, Tiêu Chính Văn cũng không lề mề mà xoay người đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi sơn trang Ly Long, Tiêu Chính Văn chậm rãi đi trong màn đêm rồi lái xe rời đi.

Lúc này trên lầu của sơn trang Ly Long, Hán Vương nhìn Tiêu Chính Văn lái xe rời xe qua cửa sổ. Sau đó nói với người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngắn màu đen ở phía sau: “Cậu có nghĩ cậu ta là biến số đó không?”

Người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngắn màu đen đó có dáng người gầy gò, mặt hình chữ điền, mắt xếch lên, cả người tỏa ra sát khí lạnh lẽo.

Lúc này ông ta hơi cong người nói: “Hán Vương, theo tôi thấy không thể xem thường Tiêu Chính Văn này, dù sao cậu ta cũng là cháu của Tiêu Long. Còn cậu ta có phải là biến số hay không vẫn chưa đến lúc nên vẫn phải quan sát thêm”.

Hán Vương gật đầu, sau đó xoay người lại hỏi: “Việc tôi giao cho cậu thế nào rồi?”

Người đàn ông trung niên áo khoác ngắn màu đen đó cung kính đáp: “Thưa Vương, đã sắp xong rồi, trong vòng một tháng hai trăm nghìn tử sĩ quân đoàn Đồ Long sẽ lẻn vào Hoa Quốc. Lúc đó chỉ cần Hán Vương ra lệnh thì hai trăm nghìn tử sĩ Đồ Long sẽ khởi nghĩa vũ trang, đổ máu chiến đấu vì Hán Vương, tạo ra thời đại và huy hoàng thuộc về Hán Vương”.

Nói đến đây, người đàn ông trung niên đó kích động không thôi.

Cứ như ông ta đã nhìn thấy được một cảnh tượng phồn thịnh khác.

Hán Vương gật đầu, híp mắt nói: “Thiên Tử hiện tại hồ đồ, ngu ngốc, quá mềm mỏng với các quốc gia thù địch nên phải có người có sức mạnh chuyển hóa thế cục Hoa Quốc hiện tại, mà tôi chính là Thiên Tử trời định”.

“Đúng thế, Hán Vương mới là Thiên Tử chân chính”.

20210728103839-tamlinh247.jpg
1627475774095.png


“Không cần. Phái Quang Minh không phải là nơi chúng ta có thể dễ dàng trà trộn vào! Bên trong đó có sự tồn tại của đám quái vật! Ngay cả bản soái muốn gia nhập vào phái Quang Minh cũng cần phải trải qua cuộc cuộc đánh giá nghiêm ngặt”.

Hán Vương nói, ánh mắt đầy vẻ sâu xa.

Phái Quang Minh là tổ chức mang tính toàn cầu.

Số người không nhiều, nghe nói cả phái Quang Minh chỉ có mười người.

Mười người này được gọi là Thập Tôn Quang Minh.

Mỗi người đều là cường giả cảnh giới Thiên Vương.



Hơn nữa, Thập Tôn này đều có danh hiệu riêng, nếu một trong số đó chết đi, đều sẽ có người mới thay thế.

Lời tuyên thệ của phái Quang Minh là ánh sáng không bao giờ bị dập tắt!

Nhìn nhận theo cách này, mọi người sẽ nghĩ rằng phái Quang Minh chính là đại diện của chính phái.

Nhưng không ai biết phái Quang Minh là sự tồn tại thế nào.

“Chẳng lẽ chúng ta từ bỏ như vậy sao?”

Người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngắn màu đen ngập ngừng hỏi.

Hán Vương gật đầu: “Từ bỏ! Làm những gì bây giờ chúng ta cần làm là được. Chúng ta không nên can thiệp vào tổ chức thần bí bên kia thế giới như phái Quang Minh. Tiêu Long gia nhập phái Quang Minh, bất kể là vì mục đích gì thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch và hành động tiếp theo của chúng ta”.

“Rõ!”

Người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngắn màu đen cung kính đáp, sau đó lui ra khỏi phòng họp.

Bên này, sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi sơn trang Ly Long đã đến gặp Hắc Long ở một ngôi biệt thự khác.

Lúc này, xung quanh biệt thự đã được bao vây bởi quân Hắc Long.

“Gặp Hán Vương chưa? Bọn họ nói gì?”

Hắc Long nôn nóng hỏi.

Tiêu Chính Văn thản nhiên đáp: “Không nói gì, chỉ nói suy nghĩ cá nhân của mình thôi”.

“Suy nghĩ cá nhân? Là có ý gì?”

Hắc Long cảm thấy khó hiểu, cau mày hỏi.

Tiêu Chính Văn lại nói: “Chuyện dài lắm, Hắc Long, Hán Vương tuyệt đối không đơn giản đâu! Ông ta nhất định là có âm mưu gì đó! Chúng ta phải chuẩn bị trước! Từ cuộc nói chuyện hôm nay với Hán Vương cho thấy, người này có rất nhiều tham vọng! Tôi nghi ngờ rằng ông ta sẽ gây bất lợi cho Hoa Quốc!”

“Gây bất lợi cho Hoa Quốc?”

Hắc Long nhíu mày, sắc mặt u ám, nói: “Ý cậu là Hán Vương sẽ bí mật hành động sao?”

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Không phải là không có khả năng này! Trong tay Hán Vương có hai trăm nghìn quân đoàn Đồ Long, nếu ông ta bí mật đưa những tử sĩ này vào Hoa Quốc thì đây sẽ là một thảm họa lớn cho Hoa Quốc! Vì vậy, chúng ta nhất định phải nâng cao tinh thần cảnh giác, từ giờ trở đi, kiểm tra nghiêm ngặt tất cả các chiến khu lớn, biên giới và cả cửa khẩu hải quan!”

Nghe vậy, Hắc Long gật đầu: “Ừ, cậu nói cũng có lý, tôi sẽ lập tức thu xếp ngay”.

Nói xong, Hắc Long lấy điện thoại ra gọi điện đến phòng chỉ huy chiến khu Nam Lĩnh để hạ lệnh.

Đồng thời, Tiêu Chính Văn cũng thông báo cho chiến khu Bắc Lương.



Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Tiêu Chính Văn vẫn hơi lo lắng, anh bấm số gọi cho Tần Hán Quốc: “Ông Tần, tôi có chuyện cần báo với ông”.

Lúc này, Tần Hán Quốc đang giải quyết công việc ở Long Các, nhận được điện thoại của Tiêu Chính Văn, thấy hơi kinh ngạc, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi vừa gặp mặt Hán Vương”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

“Cái gì?”

Bên kia điện thoại, Tần Hán Quốc kinh ngạc đứng bật dậy, vẻ mặt kinh hãi nói: “Cậu gặp mặt Hán Vương rồi ư? Ông ta không làm gì cậu sao?”

Tiêu Chính Văn lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa, nhưng mà ông Tần, tôi nghĩ Hán Vương đang có hành động mờ ám nào đó, Long Các cần gấp rút đề phòng”.

Nghe vậy, Tần Hán Vương nhíu mày, hỏi: “Cậu chắc chắn Hán Vương có hành động mờ ám sao?”

Tiêu Chính Văn cau mày, nghiêm túc gật đầu: “Tôi chắc chắn!”

“Được! Tôi sẽ thông báo cho toàn bộ Long Các, cả bên Thiên Tử Các nữa!”

Tần Hán Vương nói xong lập tức cúp điện thoại, thông báo cho ba vị trưởng lão khác của Long Các.

Giang Vạn Long nghe được chuyện này, nhíu chặt mày, chắp tay, đi tới đi lui trong phòng họp của Long Các, sau đó, đấm mạnh vào bàn trong phòng họp, tức giận nói: “Hán Vương! Đúng là tự đâm đầu vào tường! Lập tức thông báo cho các chiến khu lớn, gia tăng cảnh giác, tôi sẽ đến Thiên Tử Các!”

Nói xong, một mình Giang Vạn Long đi tới Thiên Tử Các ngay trong đêm.

Lúc này, Thiên Tử vẫn đang trị thương, thấy Giang Vạn Long đến cũng hơi kinh ngạc hỏi: “Ông Giang, muộn như vậy rồi sao ông lại đột ngột đến đây?”

Giang Vạn Long hơi cúi người, sau đó nói: “Thiên Tử, xảy ra chuyện rồi! Hôm nay, Tiêu Chính Văn đã gặp Hán Vương ở Tây Sa! Mặc dù Tiêu Chính Văn đã trở về an toàn, nhưng cậu ấy nói Hán Vương có âm mưu gì đó, chúng ta phải nâng cao cảnh giác!”

Nghe vậy, Thiên Tử nhíu mày, mặc áo choàng màu vàng nhạt đi đi lại lại trong đại điện, trầm giọng nói: “Lập tức thông báo cho chiến khu Long Kinh, thiết lập giới nghiêm toàn thành phố! Ngoài ra, thông báo cho cấm vệ quân, tuần tra Long Kinh 24/24!”

“Rõ!”

Giang Vạn Long đáp xong lập tức quay người rời khỏi Thiên Tử Các.

Trong đại điện, một mình Thiên Tử đứng trên ban công, nhìn thành phố cổ kính bên ngoài, ngước đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, nói: “Hán Vương, ông vẫn định ra tay sao?”

Một lúc lâu sau, ông Long đi đến phía sau Thiên Tử, nói: “Thiên Tử, có cần liên hệ với Võ Thần Tông không?”

Thiên Tử trầm mặc một lát, ánh mắt lóe lên, nói: “Không cần! Vẫn chưa đến bước đường đó!”

Nói xong, Thiên Tử nói tiếp: “Ngoài ra, thông báo cho các vị trưởng lão ở tông miếu, trấn thủ bốn cổng trong trong thành Long Kinh và sáu cổng ngoài thành! Đề phòng các nước có mưu đồ khác! Đặc biệt là bốn chiến trường ngoài vùng”.

Ông long nghe vậy, hơi nhíu mày, nói: “Thiên Tử, thật sự cần phải thông báo cho các vị trưởng lão ở tông miếu sao? Các nước khác cho dù có dã tâm thì cũng không dám ra tay với Hoa Quốc vào lúc này. Đặc biệt là bốn chiến trường ngoài vùng, bây giờ đang đình chiến, chắc là bọn họ sẽ không phái cường giả đến tấn công Hoa Quốc đâu?”

Thiên Tử lắc đầu, nói: “Mọi chuyện không thể xem nhẹ được. Bốn chiến trường ngoài vùng là chiến trường của cường giả, đều là những kẻ đã trải qua cuộc chiến tàn khốc nhất, nếu bọn họ muốn ra tay thì đến lúc đó chuẩn bị cũng không kịp nữa”.

Ông Long gật đầu, nói: “Nhưng tôi lo đến lúc đó không đủ nhân lực, một mặt là sự dòm ngó của các nước khác, mặt khác là vô số cường giả của bốn chiến trường ngoài vùng... E là các vị trưởng lão ở tông miếu cũng không ứng phó kịp...”

Nghe thấy vậy, Thiên Tử trầm mặc.

“Ông cảm thấy Tiêu Chính Văn thế nào?”

Thiên Tử đột nhiên quay người, nghiêm túc nhìn ông Long rồi hỏi.
1627475785480.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom