• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 922-928

Luồng sức mạnh này bao trùm cả đại sảnh chỉ trong nháy mắt!

Khoảnh khắc đó, trong mắt Tiêu Chính Văn, sau lưng Võ Thí Thiên đang ngồi thẳng trên ghế đá kia như có ba con rồng đen khủng bố và hung ác cùng lao về phía anh, phát ra những tiếng gầm gừ dữ tợn!

Ầm!

Một giây sau, luồng sức mạnh này bao trùm lên người Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn cũng không thể chống đỡ nổi, xương bánh chè khuỵu xuống thêm lần nữa, quỳ phịch một tiếng lên trên mặt đất!

Cả mặt đất lập tức rạn nứt rồi lan rộng ra khắp bốn phía!

Cả người Tiêu Chính Văn run bần bật, vừa vùng vẫy vừa chống cự!

Rầm!

Trên người Tiêu Chính Văn cũng toát ra khí thế vô cùng khủng bố.

Hơi thở Thiên Vương một sao lan ra khắp đại điện!

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Khoảnh khắc đó, sau người Tiêu Chính Văn giống như xuất hiện một con rồng vàng, nó vây quanh anh, gầm gừ bên trong đại điện, đối kháng với khí thế trên người Võ Thí Thiên!

Thế nhưng rất rõ ràng!

Khí thế của Tiêu Chính Văn yếu hơn rất nhiều so với Võ Thí Thiên!

Rắc!

Chỉ trong khoảnh khắc, khí thế Thiên Vương trên người Tiêu Chính Văn đã sụp đổ!

Tai mắt mũi miệng của Tiêu Chính Văn đều chảy máu, sắc mặt dữ tợn, chống đỡ áp lực quá đỗi mạnh mẽ đang đè trên người mình!

Khoảnh khắc đó, hai tay anh chống trên mặt đất, cả người giống như đang gánh vác cả bầu trời!

“A a a!”

Tiêu Chính Văn gầm lên, phát ra tiếng kêu như loài dã thú, muốn nâng áp lực trên người dậy!

Thế nhưng.

Võ Thí Thiên vẫn lạnh lùng, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt sắc bén, cười khẩy nói: “Vậy mà vẫn có thể chịu đựng được, huyết mạch nhà họ Tiêu quả nhiên đáng sợ!”

Nói xong, Võ Thí Thiên giơ một ngón tay lên.

Ầm!

Trong nháy mắt, áp lực khủng bố trên người Tiêu Chính Văn lập tức tan biến hết!

Tiêu Chính Văn cũng có cơ hội tạm nghỉ, anh hít sâu một hơi, nhướng mày, khắp mặt be bét máu, ánh mắt uy nghiêm nhìn Võ Thí Thiên đang ngồi trên ghế đá!

“Võ Thí Thiên!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, cả người ngập tràn sát khí!

Võ Thí Thiên chỉ nhếch môi cười nhạt, sau đó ngón tay lại hạ xuống thêm lần nữa!

Rầm rầm rầm!

Trong nháy mắt, bốn tầng áp lực nặng nề giống như một cái búa từ trên trời rơi xuống, mạnh mẽ đè lên trên người Tiêu Chính Văn!

Mỗi một tầng áp lực đều khiến cho cơ thể của Tiêu Chính Văn hạ thấp thêm một chút!

Sau bốn tầng áp lực, cả người Tiêu Chính Văn đã bị đè bẹp trên mặt đất!

Mặt đất đều nứt toác ra!

Mà lúc này, Võ Thí Thiên cũng điềm nhiên thu tay lại, ông ta đứng dậy, bước từng bước xuống dưới, lạnh lùng nói: “Vua Bắc Lương, đến Võ Thần Tông của tôi thì phải làm theo quy định của nơi này”.

Vừa nói dứt lời.

Tiêu Chính Văn lau máu trên khoé miệng, cười gằn vài tiếng, bò dậy từ trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng đầy phẫn nộ nhìn Võ Thí Thiên đang đứng trước mặt, nói: “Hôm nay tôi đến đây là có một vấn đề muốn hỏi tông chủ Võ”.

“Mời hỏi”, Võ Thí Thiên chắp tay sau lưng, bình thản nói.

“Có phải thảm án nhà họ Tiêu có liên quan đến ông và Võ Thần Tông hay không?”

Tiêu Chính Văn hỏi, trong đáy mắt ngập tràn sát khí!

Võ Thí Thiên lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, cười nói: “Tôi nói là có liên quan thì cậu sẽ thế nào?”

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày, sát khí trên người đột nhiên bộc phát, siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Vậy thì tôi buộc phải tiêu diệt cả Võ Thần Tông thôi!”

“Ha ha ha!”

Võ Thí Thiên ngửa mặt cười lớn, nói: “Quyết đoán đấy! Đột nhiên tôi thấy thích cá tính này của cậu rồi! Nhưng mà vua Bắc Lương, nơi này là Võ Thần Tông, cậu nghĩ rằng bản thân có thể làm được gì?”

“Hiện giờ trong mắt tôi, cậu chẳng khác gì với mấy loài sâu bọ, chỉ cần tông chủ tôi muốn giết cậu thì cũng chỉ trong tích tắc mà thôi”.

Nói xong, cả đại điện đều rơi vào tĩnh lặng!

Võ Thí Thiên không hề nói đùa.

Đối với ông ta, bây giờ giải quyết Tiêu Chính Văn chỉ là chuyện phút chốc!

Tiêu Chính Văn lau máu nơi khoé miệng, cười lạnh lùng nói: “Vậy ư? Vậy thì sao tông chủ Võ vẫn còn chưa ra tay đi?”

Câu nói này khiến cho Võ Thí Thiên cau mày lại, sát khí bất chợt đông cứng trên gương mặt!

“Cậu thật sự cho rằng tôi không dám giết cậu sao?”

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Võ Thí Thiên lạnh lùng nói, giơ tay lên, túm lấy gáy của Tiêu Chính Văn!

Thế nhưng!

Vù!

Một con dao găm lao thẳng tới từ phía cửa chính đại điện.

Võ Thí Thiên lập tức lùi ra sau một bước, con dao đó xuyên thẳng qua khe hở giữa ông ta và Tiêu Chính Văn, sau đó “phập” một tiếng, cắm lên ghế đá phía trên cao!

Ầm!

Ghế đá liền vỡ vụn!

Võ Thí Thiên cau mày, lửa giận thổi bùng lên trong đáy mắt, quay đầu lại, phẫn nộ nhìn bóng người lúc này đang sải bước tiến vào từ phía cửa chính.

Bóng người đó mặc áo khoác dài màu đen rộng thùng thình, lạnh lùng nói: “Võ Thí Thiên, ra tay với cháu trai của tôi là ông đang muốn Võ Thần Tông bị tôi tiêu diệt à?”

Tiêu Long!

Tiêu Chính Văn quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Long đã đi tới trước mặt mình.

Tiêu Long nhìn thấy những vết thương trên người Tiêu Chính Văn thì sắc mặt lập tức trở nên u ám.

Dám đánh cháu mình bị thương, tên Võ Thí Thiên này đúng là chán sống rồi!

Sau khi Võ Thí Thiên nhìn rõ người đến là ai, ông ta cười khẩy, nói: “Không ngờ là Đại nguyên soái của Hoa Quốc năm xưa thật sự vẫn còn sống”.

“Tiêu Long, ông nên biết rằng tự ý xông vào Võ Thần Tông của tôi chính là tội chết!”

“Dù cho năm đó ông có là Thiên Long Đại nguyên soái thì hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là kẻ thấp hèn giấu đầu lòi đuôi mà thôi!”

Tiêu Long chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Võ Thí Thiên, nói: “Võ Thí Thiên, ông đang muốn ra tay với tôi sao?”

Câu nói này khiến bầu không khí bên trong đại điện trở nên nặng nề hơn!

Ầm!

Trong nháy mắt, khí thế trên người Võ Thí Thiên và Tiêu Long đều bộc phát ra bên ngoài!

Cả đại điện gần như không thể chịu nổi khí thế khủng khiếp trên người hai bọn họ.

Võ Thí Thiên cau mày, thấy mình có xu thế bị Tiêu Long lấn át thì lập tức lạnh lùng nói: “Tiêu Long! Ông thật sự muốn đối đầu với Võ Thần Tông sao?”

Tiêu Long lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Không phải tôi đối đầu với Võ Thần Tông mà là Võ Thần Tông của ông có món nợ máu với nhà họ Tiêu của tôi!”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt Võ Thí Thiên liền trở nên cứng đờ, sau đó lên tiếng: “Nhà họ Tiêu giữ gìn cuốn sách Thiên Sơn Thư Lục cả nghìn năm rồi, năm đó nếu như không phải ông cứ khăng khăng không chịu cho bên ngoài mượn thì cũng sẽ không dẫn tới thảm kịch như thế! Tất cả những chuyện này đều là sai lầm của một mình Tiêu Long ông!”

“Ha ha ha!”

Tiêu Long cười lớn, nói: “Võ Thí Thiên, ông vẫn giống như ngày trước thích già mồm lấn át lẽ phải, đâm bị thóc chọc bị gạo! Thiên Sơn Thư Lục là của nhà họ Tiêu, Võ Thần Tông có tư cách gì để tranh giành cơ chứ?”

“Hừ!”

Võ Thí Thiên bực bội hừ một tiếng, nói: “Tôi không muốn tranh cãi với ông! Chuyện ngày hôm nay, tôi không truy cứu nữa, dẫn cậu ta xuống núi đi! Kể từ ngày hôm nay, Tiêu Chính Văn chính là kẻ thù của Võ Thần Tông chúng tôi!”

Tiêu Long bật cười lạnh lùng, nói: “Như thế thì tốt”.

Nói xong, Tiêu Long quay người dẫn Tiêu Chính Văn rời khỏi đại điện.

Cửa chính, Tần Hán Quốc thấy Tiêu Chính Văn cả người đầy máu thì vô cùng lo lắng hỏi: “Tiêu Chính Văn, cậu không sao chứ?”

Tiêu Chính Văn lau máu trên mặt, trong mắt ngập tràn lửa giận, nói: “Tôi không sao”.

Dứt lời, ba người cùng rời khỏi Võ Thần Tông.

Bước ra khỏi tông môn Võ Thần Tông, Tiêu Long quay người nhìn Tiêu Chính Văn lúc này đang vô cùng nhếch nhác, nói: “Thằng nhóc này! Chẳng phải ông từng nói không được tuỳ tiện đặt chân tới Võ Thần Tông, càng không được nảy sinh xung đột với Võ Thần Tông rồi hay sao? Sao cháu lại không chịu nghe lời?”

Tiêu Chính Văn nhìn Tiêu Long, nói: “Tại sao lại không thể? Biết bao nhiêu mạng người của nhà họ Tiêu đều trở nên rẻ rúng vì sự ích kỷ của bọn chúng! Vừa nãy sao ông không giết chết ông ta luôn đi!”

Tiêu Long nhìn Tiêu Chính Văn, thở dài, nói: “Cháu thật sự cho rằng giết Võ Thí Thiên dễ như thế sao? Võ Thần Tông tuyệt đối không đơn giản như cháu nghĩ! Giết được một Võ Thí Thiên thì sẽ có Võ Thí Thiên thứ hai! Thực lực của cháu hiện giờ vẫn chưa đủ, liều mạng với Võ Thần Tông là chuyện chẳng có lợi gì cho cháu, cho Bắc Lương và cho cả Hoa Quốc!”

“Thằng nhóc này! Nghe lời ông nội, cố gắng để nâng cao thực lực của bản thân! Chỉ khi cháu đủ mạnh rồi thì mới có quyền lên tiếng!”

Nói xong, Tiêu Long nhìn Tần Hán Quốc rồi quay người rời đi.

Tiêu Chính Văn nhìn Tiêu Long rời đi, nhíu chặt mày lại.

Cuối cùng, anh quay đầu nhìn Võ Thần Tông, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Võ Thần Tông, tôi nhất định sẽ đặt chân tới đây thêm lần nữa!

Tới lúc đó tôi tất sẽ tiêu diệt sạch cả Võ Thần Tông!

Sau đó, Tiêu Chính Văn và Tần Hán Quốc rời khỏi Võ Thần Tông, trở về Giang Trung ngay trong đêm.

Buổi tối, trong biệt thự.

Khương Vy Nhan vô cùng do dự nói với Tiêu Chính Văn: “Chồng à, em có chuyện muốn nói với anh”.

“Chuyện gì vậy em?”

Tiêu Chính Văn hỏi.

“Mấy người bác cả muốn tới Giang Trung, ngày mai sẽ đến”, Khương Vy Nhan nói, trong ánh mắt có vẻ hơi ngập ngừng.

“Khương Văn Kỳ? Sao bọn họ lại đến Giang Trung?”

Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
Khương Vy Nhan khá khó hiểu: “Em cũng không rõ nữa. Sáng nay em mới nhận được điện thoại, họ cũng chẳng nói gì qua điện thoại cả chỉ nói là mai sẽ đến Giang Trung, bảo bọn em cứ đón tiếp thật chu đáo”.

“Chồng à, anh nói xem em và nhà họ Khương đã cắt đứt hoàn toàn rồi, nếu bác cả muốn đến đây, em vẫn phải ra mặt tiếp đón sao?”

Lúc này Khương Vy Nhan cảm thấy hơi bối rối.

Mặc dù cô đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Khương, cũng đã rời xa Tu Hà đến Giang Trung.

Nhưng lòng cô vẫn cảm thấy rất buồn.

Người một nhà ruột thịt, có mâu thuẫn gì cũng không thể cắt đứt được tình thân, huống hồ còn là người thân sống với nhau hơn hai mươi năm.

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Thật ra Khương Vy Nhan cũng muốn dứt hẳn, mặc kệ cả gia đình Khương Văn Kỳ.

Nhưng sau khi cô nói với Khương Học Bác chuyện này, Khương Học Bác lại khuyên cô nên đi gặp…

Khương Học Bác nói, sau khi ông ta chết còn phải chôn cất tại nhà thờ tổ tiên của nhà họ Khương.

Nếu thật sự không còn quan hệ với nhà họ Khương nữa thì Khương Học Bác là đứa con cháu chẳng ra gì của nhà họ Khương, là đứa vứt bỏ tổ tiên.

Thế nên vì bố mình mà bây giờ Khương Vy Nhan lại dao động.

Thấy Khương Vy Nhan rối bời như vậy, Tiêu Chính Văn biết Khương Vy Nhan đang suy nghĩ gì: “Em đi gặp đi, chỉ khi gặp họ mới chứng tỏ được em thật sự đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Khương. Đôi khi càng không gặp thì càng thể hiện rõ chúng ta quá để ý đến nó. Vừa lúc cũng xem xem lần này cả nhà Khương Văn Kỳ đến đây làm gì”.

Nghe Tiêu Chính Văn trấn an, Khương Vy Nhan mỉm cười gật đầu.

Gặp thì gặp thôi.

Quang minh chính đại mà gặp để người ta khỏi nói ra nói vào, cũng để mình khỏi ở đây suy nghĩ lung tung.

Ngày hôm sau.

Một chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay Giang Trung.

Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên ra khỏi sân bay, đeo kính râm nhìn quang cảnh Giang Trung rồi tấm tắc vài tiếng.

“Con gái, Giang Trung và Tu Hà đúng thật là khác hẳn”.

Khương Văn Kỳ ngồi trong xe nhìn tòa nhà cao tầng xung quanh, trên đường có rất nhiều hiệu thuốc, cửa hàng, ông ta thầm cảm thán.

Lúc này Khương Mỹ Nghiên đang dặm lại lớp trang điểm, cô ta mặc váy siêu ngắn màu đỏ, bên trên là áo sơmi khoét khá sâu lộ ra bộ ngực trắng nõn nhìn rất gợi cảm.

Bộp.

Cô ta đóng hộp trang điểm lại liếc nhìn cảnh vật bên đường qua cửa sổ, mắt lóe lên vẻ khinh thường nói: “Bố, cái nơi nghèo kiết xác này kém xa Tu Hà. Vừa xuống máy bay, con đã ngửi thấy các mùi thuốc Đông y khó ngửi”.

Khương Văn Kỳ liếc nhìn cô ta nói: “Giang Trung vốn dĩ là thành phố y dược, thoang thoảng mùi thuốc cũng rất bình thường. À phải rồi, lát nữa đến công ty của Khương Vy Nhan, con đừng gây mâu thuẫn gì với nó. Lần này chúng ta đến đây là có chuyện cầu cạnh nó, nếu gây chuyện thì sau này rất khó mở lời”.

Khương Mỹ Nghiên bực bội hừ một tiếng, đáp: “Bố, con biết nhưng con không hiểu tại sao phải đến tìm Khương Vy Nhan. Nhà chúng ta đã có mâu thuẫn lớn với nhà họ như thế rồi, ngộ nhỡ cô ta trở mặt thì làm sao?”

Khương Văn Kỳ đảo mắt nói: “Yên tâm đi, con nhóc Khương Vy Nhan sẽ không làm thế đâu. Nói thế nào thì trong người nó vẫn còn dòng máu của nhà họ Khương, nếu nó cương quyết thế, đến lúc đó chúng ta bóc phốt lên mạng”.

Dứt lời, Khương Văn Kỳ nở nụ cười tà ác như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Khương Mỹ Nghiên gật đầu.

Không lâu sau, xe dừng ngay trước cửa tập đoàn Vy Nhan.

Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên vừa xuống xe cũng bị chấn động bởi tòa nhà tập đoàn Vy Nhan trước mặt.

Tòa nhà này có hơn một trăm tầng, thế mà đều là của tập đoàn Vy Nhan.

Tất nhiên là tập đoàn Vy Nhan vừa chuyển đến đây.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Chỉ riêng tiền thuê thôi, một năm cũng phải tốn mấy trăm triệu rồi.

Đứng trước cửa tập đoàn, Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên không khỏi hít sâu một hơi.

Hai bố con trố mắt nhìn nhau, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và ngờ vực.

Công ty này do Khương Vy Nhan mở sao?

Lớn hơn công ty nhà họ Khương mấy chục lần.

“Bố, đây là công ty do con ranh Khương Vy Nhan mở ra sao?”, Khương Mỹ Nghiên hơi chấn động, vẫn chưa hết kinh ngạc.

Khương Văn Kỳ cũng sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn lại.

Mặc dù rất không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng ông ta mở điện thoại ra kiểm tra địa chỉ, gật đầu nói: “Ừ, chính là nơi này. Không ngờ, Khương Vy Nhan lại lập ra một công ty lớn như vậy ở Giang Trung…”

Càng nghĩ, sắc mặt Khương Văn Kỳ càng khó coi.

Khương Vy Nhan rời khỏi nhà họ Khương lại có thể sống tốt như vậy.

Điều này khiến Khương Văn Kỳ rất khó chịu.

Sắc mặt Khương Mỹ Nghiên cũng trở nên u ám nói: “Bố, đã như thế, con nghĩ Khương Vy Nhan cũng không thiếu tiền, lát nữa chúng ta đòi thêm hai trăm triệu tệ nữa, bố thấy sao?”

Khương Văn Kỳ sáng mắt, gật đầu nói: “Đúng rồi, phải đòi thêm hai trăm triệu tệ nữa”.

Sau đó hai người ngẩng cao đầu bước vào tòa nhà.

Dù sao cũng là công ty của cháu gái mình, Khương Văn Kỳ tự cho là điều đương nhiên.

Vừa bước vào trong, cô lễ tân đã ngăn họ lại hỏi: “Xin lỗi, cho hỏi hai người tìm ai?”

Khương Văn Kỳ chắp hai sau lưng, hất cằm lên nói: “Tôi tìm Khương Vy Nhan”.

“Ông tìm sếp Khương à? Có hẹn trước không?”, cô lễ tân mỉm cười hỏi.

Nghe thế, Khương Văn Kỳ sa sầm mặt mày, giơ tay lên tát vào mặt cô ấy một bạt tai, mắng nhiếc: “Hẹn trước? Mở to mắt chó của cô ra mà nhìn cho rõ đi, tôi là người cần phải hẹn trước sao? Tôi là bác cả của sếp Khương các cô, bảo nó mau xuống đây gặp tôi”.

Cô lễ tân bị Khương Văn Kỳ tát đến mức ngơ ngác, che gò má sưng tấy, uất ức nghẹn ngào: “Sao ông lại đánh người?”

“Hừ!”

Khương Văn Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, quát: “Đánh vì cô không biết điều”.

“Đúng thế, một lễ tân mà cũng dám cản đường chúng tôi à? Bảo Khương Vy Nhan mau lăn xuống đây gặp chúng tôi”.

Khương Mỹ Nghiên đứng bên cạnh cũng khoanh hai tay trước ngực, kiêu ngạo quát.

Cô lễ tân đó rất ấm ức nhưng vì trách nhiệm nên cô ấy vẫn nói: “Xin lỗi, không hẹn trước thì sếp Khương không gặp”.

“Cái gì? Đồ khốn này, cô còn dám cãi lại? Tôi đánh chết cô”.

Nghe thế, Khương Văn Kỳ nổi giận giơ tay lên định tát cô ấy một cái nữa.

Nhưng!

Bộp!

1627362624431.png

“Cậu!”

Khương Văn Kỳ rất tức giận.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Chính Văn, ông ta sợ rùng mình.

Nhưng bị Tiêu Chính Văn đánh trước mặt bao nhiêu người như thế, Khương Văn Kỳ cực kỳ phẫn nộ.

Nhất là bây giờ người xung quanh đến vây xem càng lúc càng đông, Khương Văn Kỳ càng không thể nhẫn nhịn.

Ông ta tức giận hét lên: “Tiêu Chính Văn, cậu đừng có mà đe dọa tôi, tôi không sợ đâu. Nói thế nào thì tôi cũng là bác cả của Khương Vy Nhan, dù các người không nhận thì đây là chuyện không thể thay đổi. Hôm nay tôi không xin lỗi, tôi xem cậu có thể làm gì tôi”.

“Đúng thế!”

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Khương Mỹ Nghiên cũng hùa theo, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh tưởng mình là vua Bắc Lương thì có thể ép buộc được chúng tôi à?”

Nghe hai bố con này nói thế, Tiêu Chính Văn nhíu mày, sắc mặt nhanh chóng trở nên u ám.

Anh bước lên trước nói: “Nếu thế thì xin lỗi nhé”.

Rầm!

Tiêu Chính Văn lập tức giơ chân lên tung một cú đá khiến hai bố con Khương Văn Kỳ văng ra xa.

Hai người bị đá bay ra khỏi tòa nhà công ty như hai con chó.

“Ôi trời!”

Khương Văn Kỳ lăn dưới đất, ôm ngực kêu lên mấy tiếng, sau đó nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang đứng trước cửa công ty, quát: “Tiêu Chính Văn, cậu điên rồi”.

Khương Mỹ Nghiên bị ngã sõng soài, gương mặt được trang điểm xinh đẹp cũng bị chà trên mặt đất, quái gở nói: “Đánh người! Tập đoàn Vy Nhan đánh người!”

Tiêu Chính Văn làm như không thấy.

Anh lạnh lùng nhìn hai bố con Khương Văn Kỳ, nói với bảo vệ: “Trông chừng bọn họ cẩn thận, tôi chưa cho phép thì không được cho họ vào trong, dám xông vào thì cứ đánh gãy chân”.

“Vâng!”

Mấy bảo vệ đáp, sau đó nhìn chằm chằm hai bố con Khương Văn Kỳ.

Còn Tiêu Chính Văn xoay người đi vào tòa nhà.

Khương Văn Kỳ được Khương Mỹ Nghiên đỡ dậy, bây giờ hai bố con trông rất nhếch nhác, vô cùng tức giận.

“Tiêu Chính Văn, cậu đợi đó cho tôi!”

“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cậu hối hận”.

Khương Văn Kỳ tức giận mắng mấy câu, cả người đều đang run rẩy.

Khương Mỹ Nghiên cũng mắng hùa theo, sau đó hỏi: “Bố, giờ chúng ta phải làm sao đây? Tiêu Chính Văn tuyên bố không muốn cho chúng ta vào trong gặp Khương Vy Nhan”.

“Hừ!”

Khương Văn Kỳ bực bội hừ một tiếng, sau đó rút điện thoại ra gọi cho Khương Vy Nhan quát: “Khương Vy Nhan, mày có ý gì hả? Mày dám đối xử với bác cả mày thế à? Còn cố ý bảo Tiêu Chính Văn đến làm mất mặt tao phải không? Trong mắt mày còn có người bác cả tao không, còn có nhà họ Khương, còn ông nội đã chết của mày không hả?”

Lúc này trong văn phòng tổng giám đốc.

Khương Vy Nhan đứng tựa vào bên bàn làm việc, bày ra đường cong hoàn hảo, điện thoại lật ngược lên đặt trên bàn.

Tiêu Chính Văn nhàn nhã ngồi trên ghế sofa thưởng thức trà.

Lúc này điện thoại vang lên tiếng quát mắng của Khương Văn Kỳ.

Khương Vy Nhan bất lực nói: “Chồng à, anh đánh bác ấy sao?”

Tiêu Chính Văn nhún vai nói: “Ừ, ông ta đánh lễ tân của chúng ta, anh đánh ông ta một trận”.

Khương Vy Nhan thở dài, sau đó nhấn điện thoại cố định nói: “Dẫn họ lên đây đi”.

Mấy phút sau, trước cửa công ty một người đàn ông có vẻ như là giám đốc nói với Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên: “Sếp Khương mời hai người lên”.

Khương Văn Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, đẩy mấy bảo vệ chặn đường ông ta ra gầm gừ: “Cút ra! Mấy cậu nhớ đó cho tôi”.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Sau đó Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên tức giận đùng đùng bước vào phòng làm việc của Khương Vy Nhan.

Vừa bước vào văn phòng, Khương Văn Kỳ chỉ vào Khương Vy Nhan đang ngồi trên ghế làm việc mở mồm mắng nhiếc: “Khương Vy Nhan, mày có ý gì hả? Cố ý phải không? Tao là bác cả của mày đấy, mày lại để tao mất mặt trước nhiều người như thế hả?”

Khương Mỹ Nghiên cũng chạy vào, đầu tiên là lướt nhìn văn phòng.

Lớn thật!

Phòng làm việc rộng hơn năm trăm mét vuông, lớn gấp ba bốn lần phòng làm việc chủ tịch của nhà họ Khương.

Giờ Khương Vy Nhan này phất lên như diều gặp gió.

Hơn nữa cô ta vừa nhìn đã nhận ra Khương Vy Nhan ăn mặc toàn là đồ hiệu nổi tiếng quốc tế.

Đắt hơn quần áo và trang sức trên người cô ta rất nhiều.

Trước đây, Khương Mỹ Nghiên là thiên nga cao quý khi ở trước mặt Khương Vy Nhan.

Còn bây giờ cô ta có cảm giác mình cứ như một con vịt xấu xí.

Điều này khiến Khương Mỹ Nghiên rất khó chịu.

Thế nên cô ta lớn tiếng mắng: “Khương Vy Nhan, đừng nghĩ cô có người chồng như vậy thì thế nào cũng được. Đời này lên voi xuống chó mấy hồi!”

“Họ không biết nhưng nhà họ Khương đều biết rất rõ. Cô chẳng qua chỉ là một đứa hèn hạ bán thân để có được vị trí hôm nay mà thôi, tưởng mình đổi chỗ ở khác thì sẽ trở thành phượng hoàng ư?”

Cô ta vừa dứt lời.

Khương Vy Nhan đã bước thẳng đến trước mặt Khương Mỹ Nghiên, sau đó giơ tay lên tát cho cô ta một bạt tai.

Cái tát vang vọng khắp phòng làm việc.

Khương Mỹ Nghiên bị tát đầu nghiêng sang một bên, ngạc nhiên trừng mắt, không thể tin được quay đầu lại nhìn Khương Vy Nhan.

“Mày… mày dám đánh tao?”

Khương Mỹ Nghiên sắp phát điên rồi, cô ta ôm gò má sưng lên của mình, mắt hiện lên sự phẫn nộ tột độ.

Khương Vy Nhan lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén nói: “Khương Mỹ Nghiên, tôi cảnh cáo chị đây là Giang Trung, là tập đoàn Vy Nhan, là công ty của tôi và Chính Văn chứ không phải là Tu Hà, càng không phải là công ty nhà họ Khương. Chị không có tư cách hô to gọi nhỏ với tôi ở đây”.

“Ngoài ra, những lời nói và hành động vừa rồi của chị đã cấu thành tội phỉ báng. Chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể báo cảnh sát đến bắt chị”.

Chỉ hai câu thôi đã khiến Khương Mỹ Nghiên khiếp sợ sửng sốt, cô ta ôm mặt không biết nên nói gì.

Khương Văn Kỳ cũng bị khí thế trên người Khương Vy Nhan dọa sợ chết khiếp.

Đến mức ông ta vẫn còn đang rất tức giận nhưng vẫn phải đè nén cơn giận xuống.

Lúc này Khương Vy Nhan quay đầu lại lạnh lùng nhìn Khương Văn Kỳ nói: “Có chuyện gì sao?”

Vốn dĩ Khương Văn Kỳ còn rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc này khi đối diện với khí thế bức người của Khương Vy Nhan, ông ta chỉ có thể nuốt nước bọt, cười gượng nói: “Vy Nhan à, cũng không có gì, chỉ là dạo này công ty nhà họ Khương xảy ra chút chuyện, muốn hỏi mượn cháu ít tiền”.

“Mượn tiền?”

Khương Vy Nhan nhíu mày, nhìn Tiêu Chính Văn ngồi trên sofa, sau đó hỏi: “Mượn bao nhiêu?”

Nghe thế, Khương Văn Kỳ cười nói: “Không nhiều, không nhiều, cũng chỉ có năm trăm triệu tệ thôi”.

Năm trăm triệu tệ?

Mà còn nói không nhiều ư?

Khương Vy Nhan đanh mặt nói: “Bác cả, bác đang đùa với cháu à? Năm trăm triệu tệ mà bác còn nói không nhiều sao? Bây giờ giá trị thương mại của cả công ty nhà họ Khương cũng một tỷ tệ mà bác lại mở miệng nói mượn năm trăm triệu tệ sao?”

Khương Văn Kỳ hiếm khi xấu hổ, cười nói: “Chẳng phải gặp phải tình huống đặc biệt nên vốn đầu tư của công ty bị thiếu sao? Vy Nhan, cháu nhìn đi, bây giờ công ty này của cháu đã trở thành công ty đứng đầu giới y dược Giang Trung rồi, giá trị thương mại lên đến mấy chục tỷ tệ. Năm trăm triệu tệ này chỉ là chút tiền tiêu vặt của cháu thôi mà. Cháu cũng không nỡ nhìn nhà họ Khương phá sản vậy chứ? Nói thế nào thì đây cũng là mồ hôi nước mắt sinh thời của ông nội cháu”.

Nói đến mấy chuyện này, Khương Vy Nhan nhíu mày, cô không thể quyết định được.

Nói thật cô không muốn cho mượn.

Loại người như Khương Văn Kỳ thì mượn rồi xem như là cho không ông ta.

“Có thể mượn nhưng phải ghi giấy nợ”.

Lúc này Tiêu Chính Văn bỗng lên tiếng.
Viết giấy nợ?

Nghe tới đây, sắc mặt Khương Văn Kỳ đột nhiên sa sầm.

Nhưng ông ta nhớ tới cảnh Tiêu Chính Văn đạp ông ta vừa nãy nên không dám nói gì nữa.

Ông ta ngẫm nghĩ rồi nở nụ cười nói: “Cháu rể à, đều là người một nhà, cần gì phải dùng giấy vay nợ chứ? Chỉ cần công ty nhà họ Khương vượt qua được giai đoạn khó khăn này, bác sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho các cháu”.

“Ha ha”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Trên thế giới này, dù phải tin con lợn có thể leo cây cũng không thể tin lời nói của Khương Văn Kỳ ông”.

“Cậu!”

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Khương Văn Kỳ tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể phản bác.

Dù sao, bây giờ ông ta đang cầu xin người ta, cho nên chỉ đành quay đầu nhìn Khương Vy Nhan, nhắc đến tình thân khóc lóc kể lể: “Vy Nhan à, bác cũng không dễ dàng gì, cả nhà họ Khương đều phải dựa dẫm vào bác. Lần này tiền bạc thiếu thốn, nếu không có đủ năm trăm triệu tệ thì công ty nhà họ Khương sẽ phá sản, nhà họ Khương coi như đi đời! Tới lúc đó, cả nhà bác sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ kiếm sống. Phần mộ của ông nội cháu có lẽ cũng sẽ bị người ta đào lên mất...”

“Ông nội cháu năm xưa yêu thương cháu như vậy, cháu không thể thấy nhà họ Khương chết mà không cứu chứ?”

Khương Vy Nhan nghe những lời này xong, gương mặt trở nên hơi bối rối.

Nghĩ đến khoảng thời gian ở nhà họ Khương, quả thực cô cũng rất đau lòng.

Thấy Khương Vy Nhan dao động, Khương Văn Kỳ nói tiếp: “Vy Nhan, coi như bác cầu xin cháu”.

Dứt lời, Khương Văn Kỳ định quỳ xuống.

Thấy vậy, Khương Vy Nhan vội vàng đỡ ông ta dậy nói: “Bác, bác đừng làm như vậy! Cháu cho bác vay tiền!”

Nghe xong, sắc mặt Khương Văn Kỳ vui vẻ, kích động đứng lên giả vờ lau nước mắt nói: “Vy Nhan! Vẫn là cháu nhớ đến sự tốt đẹp của nhà họ Khương! Trước đây bác sai rồi, là bác có lỗi với cháu…”

Nghe thấy thế, Khương Vy Nhan khẽ cau mày, nói: “Mọi chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại”.

Nói xong, Khương Vy Nhan quay người, gọi điện thoại cho phòng tài vụ lấy danh nghĩa cá nhân chuyển cho công ty nhà họ Khương năm trăm triệu tệ.

Khương Văn Kỳ cũng vội vàng nghe điện thoại của trợ lý.

“Chủ tịch Khương! Tài khoản công ty vừa nhận được năm trăm triệu tệ! Ông mượn được thật ạ?”

Nghe thấy lời này của trợ lý, Khương Văn Kỳ cũng yên tâm hơn, nói: “Mau dùng tiền vào những việc cần thiết đi, hai ngày nữa tôi sẽ về”.

Sau đó, Khương Văn Kỳ cúp điện thoại, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói, mà vội vã rời khỏi văn phòng.

Cứ như thể ông ta đang sợ Tiêu Chính Văn lại đề cập tới chuyện giấy vay nợ.

Khương Vy Nhan thấy Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên rời đi, trong lòng rất khó chịu.

Tiêu Chính Văn đứng lên, an ủi cô: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, coi như em báo đáp công ơn dưỡng dục của nhà họ Khương đi”.

Khương Vy Nhan nhướng mày, nhìn vào mắt Tiêu Chính Văn, gật đầu rồi bất lực thở dài.

Năm trăm triệu tệ này coi như là tấm lòng cuối cùng của cô với nhà họ Khương.

Sau này sự sống chết của nhà họ Khương sẽ không còn liên quan gì tới cô nữa.

Bên này, Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên vừa rời khỏi tập đoàn Vy nhan, sắc mặt lập tức trở nên kích động và phấn khích!

“Bố! Khương Vy Nhan này ngu quá! Lại cho chúng ta vay năm trăm triệu tệ thật!”

Khương Mỹ Nghiên hào hứng chết đi được!

Nhà họ Khương thực ra chỉ thiếu ba trăm triệu tệ!

Bây giờ, hai trăm triệu tệ tiền dư sẽ hoàn toàn rơi vào trong túi của bọn họ!

Khương Văn Kỳ cũng không dám tin, nói: “Đúng vậy, bố không ngờ tiền lại vào túi dễ như vậy”.

Mà lúc này, Khương Mỹ Nghiên nghiêng đầu nhìn tập đoàn Vy Nhan sau lưng, nói với Khương Văn Kỳ: “Bố, giờ Khương Vy Nhan giàu có như thế, hay là chúng ta lấy danh nghĩa bọn họ mở công ty chi nhánh ở Tu Hà?”

“Mở công ty chi nhánh ở Tu Hà?”, Khương Văn Kỳ vô cùng kinh ngạc hỏi.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

“Bố nhìn đi, tập đoàn Vy Nhan phát triển mạnh ở Giang Trung như thế, hơn nữa gần đây còn đang mở rộng đấu thầu đầu tư, nhất định là có rất nhiều người đóng góp tiền để hợp tác, chúng ta lợi dụng thân phận này thu hút đối tác đến công ty nhà họ Khương?”

Khương Mỹ Nghiên nôn nóng nói.

Đồng thời, trong lòng cô ta như bừng sáng!

Chủ ý này quả thực không tệ!

“Ý của con là bố có thể dựa vào thân phận bác cả của Khương Vy Nhan, lấy danh nghĩa của Khương Vy Nhan và tập đoàn Vy Nhan để tiến hành một số hoạt động thương mại, thu thập vốn, mở rộng công ty nhà họ Khương ư?”

Khương Văn Kỳ lập tức nghe hiểu cách nghĩ của con gái mình.

“Không chỉ có thể mượn danh nghĩa của Khương Vy Nhan, con nghĩ ngay cả Tiêu Chính Văn cũng được luôn! Bố nghĩ mà xem, nếu chúng ta bí mật đi gặp một vài khách hàng, bọn họ nghe thấy có quan hệ với vua Bắc Lương không phải sẽ ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta hay sao?”

Khương Mỹ Nghiên nở nụ cười nham hiểm và đắc ý.

“Con nói có lý lắm, nhưng bố sợ những người đó không dễ bị lừa như vậy”.

Ánh mắt Khương Văn Kỳ sáng rực, suy nghĩ đến tính khả thi của kế sách này.

“Ôi bố à, chúng ta không làm sao biết không thành công chứ? Dù sao thì công ty nhà họ Khương cũng đang xuống dốc rồi đúng không? Nếu thành công vậy thì chúng ta chẳng phải sẽ phát triển hơn sao?”

Khương Mỹ Nghiên vội vàng nói.

“Được! Vậy chúng ta thử xem, con đi nghe ngóng xem đối tác tiềm năng nào có ý hợp tác, chúng ta phải mau chóng gặp mặt những người đó trước”.

Khương Văn Kỳ nói.

“Được, bố đợi tin tốt của con”.

Khương Mỹ Nghiên mỉm cười, sau đó dìu bố cô ta gọi xe, tới khách sạn gần đó tạm thời nghỉ chân.

Buổi chiều, Khương Mỹ Nghiên trang điểm, tiến vào giới con nhà giàu của Giang Trung.

Buổi tối, Khương Mỹ Nghiên trở về khách sạn, trong tay cầm theo một tờ giấy.

“Bố, đây là những đối tác rất có ý muốn hợp tác, chỉ là quy mô công ty bọn họ không được lớn lắm, nên mặc dù mong muốn của bọn họ rất mãnh liệt nhưng tập đoàn Vy Nhan lại không gặp mặt đàm phán với họ ngay. Chúng ta có thể ra tay với những người này”, Khương Mỹ Nghiên nói.

“Ồ? Đưa bố xem nào, công ty dược phẩm Doãn Lạc, công ty dược phẩm Bảo Lệ... còn rất nhiều”.

Khương Văn Kỳ đếm sơ qua, ít nhất phải có mười mấy đối tác.

Mặc dù những đối tác này đều có quy mô công ty bình thường, nhưng nếu chiếm được nguồn tài nguyên này của bọn họ vậy thì cũng sẽ là một lực lượng không thể coi thường.

“Nhiều thật đấy, bố không ngờ sức ảnh hưởng của tập đoàn Vy Nhan lại lớn như vậy”.

“Con sắp xếp những công ty này theo thứ tự, chúng ta có thể ra tay từ chủ tịch Trần Doãn Lạc của công ty dược phẩm Doãn Lạc đầu tiên”.

Khương Mỹ Nghiên chỉ vào cái tên đầu tiên trên tờ giấy.

Công ty dược phẩm Doãn Lạc là một công ty dược liệu ở Giang Trung, có danh tiếng nhỏ, lượng tài sản khoảng bốn năm mươi triệu tệ.

Ngày hôm sau.

Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên tới chào hỏi.

“Hả? Tôi nhớ trước đó đã hỏi giám đốc nghiệp vụ của tập đoàn Vy Nhan rồi, họ bảo tôi đợi ít nhất một tuần, sao chưa gì đã tìm tới tôi rồi?”

Trần Doãn Lạc mời hai bố con Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên uống trà, nói.

“Chào sếp Trần, tôi chính là người phụ trách dự án của tập đoàn Vy Nhan. Đồng thời cũng là bác ruột của tổng giám đốc Khương Vy Nhan tập đoàn Vy Nhan, đây là chị họ của nó. Vì dự án của chúng tôi không ở Giang Trung, mà ở Tu Hà, nên sếp Trần chưa nghe nói tới cũng là chuyện bình thường”.

Khương Văn Kỳ thấy đối phương không nói gì, liền nhắc tới Khương Vy Nhan.

“Ồ ra là như thế, hân hạnh, hân hạnh”.

1627362639412.png

Mười triệu tệ?

Trần Doãn Lạc trợn tròn hai mắt.

Vừa mở miệng đã hô mười triệu tệ thì hơi quá rồi nhỉ!

“Sao nào, sau này lợi nhuận mà ông có thể nhận được từ dự án này sẽ không chỉ là con số đó, ông không muốn hợp tác thì tôi cũng không bắt ép, chúng ta đi thôi Mỹ Nghiên”.

Khương Văn Kỳ làm ra vẻ không quan tâm, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Ôi, không ngờ đối tác đầu tiên của chúng ta lại không biết tính toán như vậy, đúng là hên cho đối tác tiếp theo”.

Khương Mỹ Nghiên lắc đầu, làm ra vẻ cảm thấy đáng tiếc thay cho Trần Doãn Lạc.

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Đây là chiêu trò giật dây mà hai bố con cô ta đã thương lượng kỹ với nhau ngay từ đầu, bây giờ phối hợp với nhau cũng vô cùng ăn khớp.

“Đợi đã, đợi đã, tôi vẫn chưa nói là không đầu tư mà, tôi nhất định sẽ đầu tư mười triệu tệ, chỉ là tôi muốn gọi một cuộc điện thoại hỏi bên phía tập đoàn Vy Nhan, xác định lại xem có phải hai người thật sự có thể đại diện cho tập đoàn Vy Nhan hay không”.

Trần Doãn Lạc vội vàng chặn đường đi của hai người Khương Văn Kỳ.

“Sếp Trần à, chuyện làm ăn luôn đề cao chữ tín, bộ dạng này của ông đã nói lên rằng ông không tín nhiệm chúng tôi, nếu đã như vậy thì cũng không cần phải bàn tiếp làm gì nữa”.

Khương Văn Kỳ nói xong lại chuẩn bị rời đi.

“Ôi, đừng đừng đừng, là tôi thiếu sự tín nhiệm rồi, ký, tôi lập tức ký luôn đây”.

Trần Doãn Lạc cắn răng ký hợp đồng với hai người này ngay lập tức.

“Vừa nhìn đã biết sếp Trần là người làm chuyện lớn, chúng tôi đã nhận được tiền rồi, mong chúng ta hợp tác vui vẻ. Chúng tôi sẽ lập tức triển khai dự án bên phía Tu Hà, tới lúc đó mời sếp Trần tham dự lễ cắt băng khánh thành của chúng tôi”.

Khương Văn Kỳ cười híp mắt rời khỏi công ty dược phẩm Doãn Lạc cùng Khương Mỹ Nghiên.

Ngay sau đó, hai bố con cô ta lại đến công ty dược phẩm tiếp theo, dùng chiêu trò y như vậy, hơn nữa không có ai dám chất vấn thân phận của hai người họ.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, hai người đã gom góp được số tiền một trăm triệu tệ.

Mà Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn thì vẫn chưa biết tất cả những chuyện này.

Sau ba ngày, cửa phòng làm việc của Khương Vy Nhan bị người ta đẩy ra, mười mấy luật sư bước vào với vẻ mặt nghiêm túc.

“Sếp Khương, chúng tôi nhận uỷ thác tới để đòi tiền, hy vọng cô có thể hoàn lại tiền ngay lập tức”.

Nói xong, những luật sư này đưa cho Khương Vy Nhan xem những bản hợp đồng mà hai bố con Khương Văn Kỳ đã ký với ông chủ các công ty.

“Đó là do bác cả và chị họ của tôi ký, không liên quan gì với tôi cả”.

Khương Vy Nhan liếc nhìn những bản hợp đồng này rồi lập tức giải thích.

“Bọn họ lấy danh nghĩa của cô thì có nghĩa là vẫn có quan hệ với cô, hy vọng cô có thể nhanh chóng hoàn tiền lại, nếu không thì chúng tôi sẽ kiện cô”.

Luật sư nghiêm túc nói.

“Được rồi, cho tôi chút thời gian, tôi sẽ hoàn lại tiền cho bọn họ theo đúng kỳ hạn”.

Khương Vy Nhan tạm thời đồng ý trước.

Đợi sau khi những luật sư này rời đi, Khương Vy Nhan xoa sống mũi của mình.

“Không ngờ hai con người khốn nạn này lại lợi dụng tên tuổi của mình để vơ vét tài sản phi pháp!”

Khương Vy Nhan lập tức nổi giận!

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Khương Văn Kỳ, thẳng thừng chất vấn: “Khương Văn Kỳ! Ông có biết mấy người đã làm chuyện thất đức gì không?”

Lúc này Khương Văn Kỳ đã tới sân bay Giang Trung với Khương Mỹ Nghiên, nhận được điện thoại thì lạnh lùng cười đáp: “Ôi chao, cô cháu gái của tôi, như thế này là sao? Đã xảy ra chuyện gì mà lửa giận lại lớn như vậy hả?”

Dứt lời, ông ta còn nhìn sang Khương Mỹ Nghiên bên cạnh với vẻ mặt đắc ý.

“Khương Văn Kỳ! Ông dám lấy danh nghĩa tập đoàn Vy Nhan để lửa đảo kiếm tiền khắp nơi ở Giang Trung! Ông phải hoàn trả lại số tiền này ngay lập tức! Nếu không thì tôi sẽ khởi kiện ông!”

Khương Vy Nhan lạnh lùng nói, chút hy vọng đối với nhà họ Khương ở trong lòng đã hoàn toàn bị dập tắt.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Nghe thấy lời này, Khương Văn Kỳ cười ha ha, nói: “Khương Vy Nhan, cô hồ đồ rồi đấy à? Tôi làm những chuyện này lúc nào mà sao tôi lại không biết nhỉ? Cô không được ngậm máu phun người đâu đấy nhé! Tôi còn phải kiện cô tội phỉ báng mới đúng!”

“Ông!”

Khương Vy Nhan tức tới mức ngực không ngừng phập phồng!

“Gì mà vơ vét tài sản phi pháp, nói khó nghe như vậy, tôi nói cho cô biết này Khương Vy Nhan, đừng có mà xấc xược với tôi, tôi lợi dụng danh tiếng của mấy người đấy, cô có thể làm gì được tôi nào?”

“Dù sao tôi cũng đã làm rồi, bọn họ muốn gây sự thì cũng sẽ tìm Khương Vy Nhan cô chứ chẳng phải Khương Văn Kỳ tôi đâu”.

Tiếp đó, Khương Văn Kỳ bất cần nói.

Những hợp đồng đó ông ta đều đã giở trò gian lận, căn bản không thể tra ra ông ta được.

“Khương Văn Kỳ, tôi hỏi ông lần cuối, ông chắc chắn là không trả lại tiền đúng không?”

Khương Vy Nhan vô cùng phẫn nộ nói.

“Không trả! Tôi nói cho cô biết Khương Vy Nhan, cô là người nhà họ Khương, công ty nhà họ Khương xảy ra vấn đề cô cũng có trách nhiệm. Bây giờ công ty nhà họ Khương ở trong tay tôi huy hoàng trở lại rồi, cô nên cảm ơn tôi mới đúng”.

Khương Văn Kỳ nở nụ cười nham hiểm và đắc ý.

“Ông nói hơi quang minh chính đại quá thì phải, cái gì gọi là huy hoàng trở lại, ông đang dựa vào thực lực của bản thân để khiến cho công ty nhà họ Khương huy hoàng trở lại sao? Ông dựa vào tên tuổi của tập đoàn Vy Nhan chúng tôi để kiếm tiền phi pháp thì có”.

Khương Vy Nhan lặp lại.

“Con ranh nhà cô nói cái gì cơ, thực lực của tôi làm sao? Lúc tôi đặt chân vào giới kinh doanh một mình đảm đương cả công ty thì cô vẫn còn chưa ra đời đâu! Tôi là bác cả của cô, cô nên tỏ ra tôn trọng tôi hơn đi!”

Khương Văn Kỳ trợn trừng hai mắt, muốn dùng thân phận của mình để áp chế Khương Vy Nhan.

“Xin lỗi nhé! Ông đã không còn là bác cả của tôi từ lâu rồi! Từ khoảnh khắc ông nội đuổi tôi ra khỏi nhà họ Khương thì Khương Vy Nhan tôi đã không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Khương nữa! Bây giờ tôi cảnh cáo ông, lập tức trả lại tất cả số tiền ông đã lừa đảo! Nếu không thì ông tự mình mà gánh lấy hậu quả!”

Khương Vy Nhan lạnh lùng nói, trong mắt ngập tràn lửa giận!

“Tự mình gánh lấy hậu quả? Buồn cười chết mất thôi! Tôi thì có thể có hậu quả gì cơ chứ, cô mới là người nên nghĩ xem bản thân phải giải quyết những vấn đề này ra sao đi!”

Khương Văn Kỳ cười khẩy nói, không hề mảy may sợ hãi.

Cạch!

Khương Vy Nhan thẳng tay cúp điện thoại, không còn tâm trạng để tiếp tục nói chuyện.

Khương Văn Kỳ ngơ ngác, thấy điện thoại ngắt rồi thì cũng mắng chửi vài câu, sau đó lại nở nụ cười xảo quyệt, nói: “Khương Vy Nhan này vẫn còn muốn đe doạ uy hiếp mình sao? Nực cười, coi mình là đứa nhát cáy ư?”

Khương Mỹ Nghiên đứng bên cạnh cười nói: “Bố, đừng quan tâm tới cô ta nữa, bây giờ chúng ta có số tiền này trong tay, nhà họ Khương nhất định có thể trở thành gia tộc giàu có hàng đầu Tu Hà rồi!”



Mà bên này, sau khi Khương Vy Nhan cúp điện thoại thì lại gọi cho Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn đến công ty rất nhanh, nhìn thấy Khương Vy Nhan đang khoanh tay trước ngực, đứng trước cửa sổ lớn đặt sát đất.

“Sao thế, có chuyện gì mà lại gọi anh tới đây gấp như vậy?”

Tiêu Chính Văn bước vào trong, bình tĩnh hỏi.

Khương Vy Nhan quay người lại, vẻ mặt phẫn nộ, nói: “Chồng à, Khương Văn Kỳ lợi dụng danh tiếng của tập đoàn Vy Nhan lừa đảo mười mấy công ty ở Giang Trung, kiếm được một trăm triệu tệ một cách phi pháp! Bây giờ luật sư của những công ty này đều tìm đến tập đoàn Vy Nhan yêu cầu chúng ta trả lại tiền”.

Nghe tới đây, Tiêu Chính Văn nhướng mày, cứ như đã đoán được từ lâu rồi, cười lạnh lùng nói: “Anh biết rồi”.

“Anh biết rồi?”

Khương Vy Nhan hoài nghi mở to hai mắt.

Tiêu Chính Văn điềm nhiên ngồi lên ghế sofa, nói: “Ừ, lần trước sau khi bọn họ rời khỏi nơi này anh đã tìm người theo dõi bọn họ. Mấy ngày nay bọn họ đi đâu, làm gì anh đều biết cả”.

“Chồng à, sao anh không nói cho em biết sớm? Cũng không ngăn bọn họ lại?”

Khương Vy Nhan rảo bước đến gần, tỏ ý trách móc kéo lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cười nói: “Anh tự có dự định của mình. Với loại người như hai bố con Khương Văn Kỳ, chưa dạy cho bọn họ một bài học cả đời khó quên thì vẫn chưa chịu quay đầu lại đâu. Nếu như bọn họ muốn hãm hại em và công ty thì anh sẽ bắt bọn họ phải trả cái giá gấp mười lần!”
Nghe vậy, Khương Vy Nhan thắc mắc: “Anh muốn làm gì?”

Tiêu Chính Văn chăm chú nhìn Khương Vy Nhan, hỏi lại: “Em có muốn lấy lại công ty nhà họ Khương không?”

Nghe anh nói thế, Khương Vy Nhan sửng sốt.

Công ty nhà họ Khương là tâm huyết của ông nội cô, nhưng ông nội đã qua đời rồi. Hơn nữa, Khương Vy Nhan cũng chưa bao giờ quên trước kia ông nội đã tuyệt tình với cô như thế nào.

Nếu có thể lấy lại được công ty nhà họ Khương, Khương Vy Nhan đương nhiên đồng ý.

“Muốn”, Khương Vy Nhan gật đầu, nói.

Tiêu Chính Văn đáp lời: “Vậy là được, anh sẽ xử lý chuyện này, em chỉ cần an tâm ở công ty chờ tin tức tốt của anh”.

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn lập tức rời đi.

Ra khỏi tòa nhà công ty, anh gọi điện thoại cho Ôn Bất Lâm: “Lập tức dẫn người phong tỏa sân bay Giang Trung, dẫn hai người kia về cho tôi!”

“Vâng!”

Ở đầu dây bên kia, Ôn Bất Lâm cung kính đáp.

Sau đó, ông ấy nhanh chóng chọn một trăm binh sĩ được trang bị đầy đủ vũ trang chạy thẳng đến sân bay.

Ngay lúc này, bên trong sân bay, Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên chuẩn bị lên máy bay.

Đột nhiên, một trăm binh lính cầm súng xông đến, bao vây Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên.

Khương Văn Kỳ lập tức giơ hai tay lên, sắc mặt hoảng sợ, hỏi: “Mấy người… mấy người muốn làm gì?”

Ôn Bất Lâm đi ra từ phía sau đám binh lính, nhếch môi nhìn Khương Văn Kỳ, cười hỏi: “Hai người là Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên đúng không?”

Khương Văn Kỳ liếc nhìn Khương Mỹ Nghiên rồi gật đầu.

Suy cho cùng, trước mặt là binh lính có súng, bọn họ không dám phản kháng.

“Vậy thì đúng người rồi, dẫn đi!”

Ôn Bất Lâm ra lệnh, mấy binh lính tiến lên bắt giữ Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên, sau đó áp giải họ ra xe quân dụng đang chờ bên ngoài.

Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên giãy giụa không ngừng, gào thét: “Mấy người dựa vào đâu mà bắt chúng tôi? Chúng tôi đã phạm tội gì? Các người cố tình bắt người vô tội! Tôi sẽ đến Sở chỉ huy quân đội tố cáo các người!”

Nhưng căn bản là không ai thèm nghe tiếng gào của bọn họ.

Chẳng mấy chốc, Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên đã bị dẫn đến phòng thẩm vấn trong Sở chỉ huy quân đội Giang Trung.

Không bao lâu sau, Tiêu Chính Văn cũng bước vào.

Vừa nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Khương Văn Kỳ kích động đứng bật dậy, mắng mỏ: “Tiêu Chính Văn! Hóa ra là mày! Mau bảo bọn chúng thả chúng tao ra ngoài! Bọn mày dựa vào đâu mà bắt chúng tao? Đừng tưởng mày là vua Bắc Lương mà coi thường pháp luật Hoa Quốc!”

“Đúng thế! Tiêu Chính Văn, anh mau nói bọn họ thả chúng tôi ra ngoài! Bằng không, chúng tôi sẽ đến tổng bộ Sở chỉ huy quân đội tố cáo anh!”

Khương Mỹ Nghiên cũng la ầm lên.

Nhưng.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn hai bố con cô ta, nhấc chân đá thẳng vào bụng Khương Văn Kỳ!

Ầm!

Cả người Khương Văn Kỳ bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào tường rồi ngã phịch xuống, ông ta ôm bụng, lăn lộn trên mặt đất.

Cú đá này, Tiêu Chính Văn chẳng dùng bao nhiêu sức lực.

Bằng không, chỉ với một cú đá là có thể đạp Khương Văn Kỳ chết tươi!

Thấy Khương Văn Kỳ nằm dưới đất rên rỉ không ngừng, Khương Mỹ Nghiên bị dọa đến mức hai chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác tại chỗ.

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đi về phía mình, Khương Mỹ Nghiên vội hét lên: “Không! Không! Đừng đánh tôi! Tôi không dám, tôi không dám nữa…!”

“Hừ!”

Tiêu Chính Văn hừ một tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn Khương Văn Kỳ nằm dưới sàn, giọng nói lạnh tanh: “Tôi chỉ cho các người một cơ hội để lựa chọn. Thứ nhất, trả lại toàn bộ số tiền các người lừa đảo!”

“Không thể nào! Đó là số tiền chúng tao cực khổ kiếm ra! Lừa đảo gì chứ! Mày ngậm máu phun người!”

Dù Khương Văn Kỳ đang lăn lộn dưới đất nhưng vẫn còn sức gào thét như cũ.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Nghe thấy câu này, Tiêu Chính Văn bật cười khinh bỉ: “Khương Văn Kỳ, ông đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại bước lên một bước, đạp lên đầu Khương Văn Kỳ.

“A! Đầu của tôi, đầu của tôi… sắp vỡ rồi!”

Khương Văn Kỳ khổ sở rên rỉ.

Giây phút đó, ông ta cảm thấy đầu mình như bị xe lu cán qua cán lại.

Cơn đau kinh khủng khiến toàn thân ông ta run lẩy bẩy.

“Có trả hay không?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng chất vấn, tròng mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

“Trả… Trả! Trả trả trả! Cầu xin cậu, mau nhấc ra đi! Đầu tôi sắp nổ tung rồi, sắp nổ tung rồi…”

Khương Văn Kỳ khổ sở hô hoán.

Ai mà biết được Tiêu Chính Văn lại bạo lực như vậy chứ!

Tiêu Chính Văn khịt mũi, nhấc chân lên rồi liếc nhìn Khương Văn Kỳ, nói: “Thứ hai, năm trăm triệu tệ kia coi như là số tiền thu mua toàn bộ cổ phần hiện có của công ty nhà họ Khương. Nói cách khác, bắt đầu từ hôm nay, công ty nhà họ Khương không còn là công ty của Khương Văn Kỳ ông nữa, mà sẽ thuộc quyền sở hữu của Khương Vy Nhan!”

“Cái gì?”

Nghe thấy vậy, Khương Văn Kỳ kích động bò dậy, trên mặt tràn đầy tức giận, chỉ thẳng Tiêu Chính Văn mà gào thét: “Mày nói gì? Thu mua công ty nhà họ Khương ư? Còn muốn đuổi tao khỏi công ty? Tiêu Chính Văn, mày cứ nằm mơ đi! Điều kiện này, tao kiên quyết không đồng ý!”

“Vậy à?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Chỉ một ánh mắt đã khiến Khương Văn Kỳ sợ run người, không tự chủ mà lui về sau mấy bước.

“Cậu… Cậu muốn làm gì? Tiêu Chính Văn, tôi nói cho cậu biết, cho dù bây giờ cậu giết chết tôi thì tôi cũng không nhượng bộ đâu! Đây là ranh giới cuối cùng của Khương Văn Kỳ tôi!”

Khương Văn Kỳ nuốt nước bọt, cắn răng nói.

Ông ta không phải là kẻ ngu, đương nhiên ông ta hiểu rõ, nếu công ty nhà họ Khương bị thu mua vậy cả gia đình ông ta chỉ còn nước ra đường ăn xin mà sống.

“Ranh giới cuối cùng? Cũng thú vị đấy, vậy tôi cũng muốn nhìn xem, ông có thể vì ranh giới cuối cùng này mà kiên trì được bao lâu”.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh thấu xương.

Ngay sau đó, anh bóp cổ Khương Văn Kỳ, xốc ông ta từ dưới đất đứng lên, lạnh giọng nói: “Khương Văn Kỳ! Tôi đã điều tra rõ ràng, nhà họ Khương bây giờ đã hao hụt mất ba trăm triệu tệ, nếu không có khoản tiền này, nhà họ Khương phá sản chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Bây giờ, chúng tôi dùng năm trăm triệu tệ thu mua toàn bộ nhà họ Khương là vì muốn tốt cho ông. Bằng không, năm trăm triệu tệ này, một xu tôi cũng không cho ông mượn! Đến lúc đó, nhà họ Khương cũng chỉ còn nước phá sản, mà cả gia đình ông sẽ phải gánh trên lưng một món nợ kếch xù hơn ba trăm triệu tệ!”

“Tôi làm việc cũng không muốn quá tuyệt tình, cho nên, bây giờ là đang ôn hòa thương lượng chuyện thu mua với ông”.

“Nếu ông đồng ý thì gật đầu, nếu không đồng ý thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ông!”

Dứt lời, toàn thân Tiêu Chính Văn tỏa ra một luồng sát khí ngút trời.

Luồng sát khí này khiến cho Khương Văn Kỳ dù không thở nổi nhưng cũng phải run rẩy cả người.

Cả mặt ông ta đỏ bừng, hai mắt trợn trừng, giãy giụa không ngừng.

“Tôi… Tôi đồng ý…”

Khương Văn Kỳ rặn ra một câu, dùng hết sức gật đầu.

Không còn cách nào khác, giây phút đó, ông ta cảm nhận rõ ràng cái chết đang đến gần trong gang tấc!

Cái gì mà ranh giới cuối cùng, đều là giả hết!

Mạng mới là thật!

Ầm!

Tiêu Chính Văn tiện tay ném Khương Văn Kỳ lộn nhào trên mặt đất, tay ông ta ôm cổ, há to miệng thở hổn hển, ho sặc sụa.

Còn Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng nhìn ta, nói: “Cút khỏi Giang Trung! Cút khỏi Tu Hà! Nếu để tôi gặp lại các người, nhất định giết không tha!”

1627362656453.png

Sau khi làm xong tất cả, Tiêu Chính Văn quay về tập đoàn Vy Nhan, anh kể lại mọi chuyện với Khương Vy Nhan mà không hề giấu giếm.

Bởi vì cô có quyền được biết.

Sau khi nghe Tiêu Chính Văn nói xong, Khương Vy Nhan im lặng một lúc, rồi nói: “Chồng ơi, cảm ơn anh”.

Tiêu Chính Văn cười đáp: “Cảm ơn gì chứ, từ nay về sau công ty của nhà họ Khương là của em. Cả nhà Khương Văn Kỳ sẽ không dám xuất hiện ở Tu Hà và Giang Trung nữa đâu”.

Khương Vy Nhan gật đầu, thở dài nặng nề.

Cách làm của Tiêu Chính Văn mặc dù độc đoán, nhưng có lẽ là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề.



Ở bên này, Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên khốn đốn rời khỏi Giang Trung. Sau khi trở về Tu Hà, họ bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Khương, rời khỏi Tu Hà.

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Bởi vì, có một nhóm binh lính với súng đạn sẵn sàng đang đợi ở cửa.

Khi họ nhìn thấy những binh lính này, Khương Văn Kỳ quỳ thẳng xuống đất, hét lớn: “Tiêu Chính Văn! Mày làm như vậy là muốn đuổi cùng giết tận nhà tao sao?”

“Lên xe!”

Nhóm binh lính đó lạnh lùng nói, rồi thẳng tay đẩy cả nhà Khương Văn Kỳ lên xe.

“Các cậu muốn đưa chúng tôi đi đâu?”

Khương Văn Kỳ hỏi.

Đội trưởng dẫn đầu đám người cười khẩy, nói: “Đại Tây Bắc! Đi khai hoang!”

“A? Đại Tây Bắc sao?”

“Cái gì? Anh muốn bắt chúng tôi đi khai hoang ư?”

Nghe đến đây, Khương Mỹ Nghiên ngất xỉu ngay tại chỗ!

Cô ta là con gái nhà giàu, từ nhỏ đã được chiều chuộng, chưa từng phải làm việc gì, làm sao có thể chịu được môi trường ở Đại Tây Bắc được chứ!

Lại còn khai hoang…

Sau khi chuyện của nhà họ Khương được giải quyết xong, Tiêu Chính Văn cũng có thời gian mấy ngày để nghỉ ngơi.

Trong thời gian này, anh tiếp tục đào sâu nghiên cứu hai mảnh giấy cuối cùng của cuốn sách Thiên Sơn Thư Lục mà Tiêu Long đã đưa cho anh.

Những gì được ghi lại trong đó đều là võ công và tâm pháp mà chỉ có những cao thủ cảnh giới Thiên Vương mới có thể hiểu được, còn có một số kỹ thuật giết người đặc biệt khác, và cách vận dụng một số sức mạnh đặc biệt vượt qua các khái niệm thông thường.

Tiêu Chính Văn nghiên cứu cẩn thận trong một tuần, mới chỉ hiểu được phần nhập môn cơ bản.

Mặc dù Tiêu Chính Văn cảm thấy bản thân lĩnh hội rất chậm, nhưng nếu Tiêu Long biết được điều này, cụ ấy nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc!

Nhớ lúc đầu, Tiêu Long đã phải nghiên cứu suốt mười ngày mới hiểu được phần nhập môn!

Tiêu Chính Văn đã nhanh hơn cụ ấy đến ba ngày!

Thật sự là một tên quái vật!

Đồng thời, trong khoảng thời gian này, Tiêu Chính Văn không ngừng luyện tập cùng Khương Vy Nhan, giúp cô học thêm một số chiêu thức mạnh mẽ để tự vệ và giết địch!

Khương Vy Nhan học hỏi nhanh chóng, tiếp thu và vận dụng cũng rất linh hoạt.

Rất nhiều lần, Tiêu Chính Văn đã khống chế cảnh giới của mình, khi đấu tay đôi với Khương Vy Nhan ở cùng một cảnh giới, anh suýt chút nữa đã bị Khương Vy Nhan đánh bại!

Điều này khiến cho Tiêu Chính Văn vô cùng kinh ngạc!

Tốc độ học tập của Khương Vy Nhan thật sự quá nhanh!

Hơn nữa, luồng sức mạnh bá đạo của Tiêu Long còn sót lại trong cơ thể Khương Vy Nhan, cũng đang không ngừng ảnh hưởng đến thực lực của cô.

Đôi khi, Khương Vy Nhan đấu tay đôi với Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn cảm thấy Khương Vy Nhan như trở thành một con người khác, cô trở nên cực kỳ bá đạo, tràn đầy khí chất nữ vương!

Đặc biệt là tính cách không bao giờ chịu khuất phục trước thất bại của cô, thật sự rất giống anh!

Hơn nửa tháng cứ như vậy trôi qua.

Dưới sự hướng dẫn của Tiêu Chính Văn, thực lực của Khương Vy Nhan đã đạt đến thực lực của một chiến thần huyền cấp hai sao!

Hôm nay, Tiêu Chính Văn ở nhà với Na Na.

Hai bố con vừa chơi được một lúc, thì Long Ngao bước vào rồi cúi người nói: “Long Vương”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, đứng dậy đi đến phòng khách với Long Ngao, anh nói: “Có chuyện gì vậy?”

Long Ngao nói: “Long Vương, tôi đã điều tra được một số tin tức về Hán Vương”.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi: “Tin tức gì?”

Long Ngao nhanh chóng trả lời: “Có vẻ như Hán Vương đã đào tạo ra hai trăm nghìn tử sĩ ở trong và ngoài nước, gọi là quân đoàn Đồ Long! Hai trăm nghìn tử sĩ này rải rác khắp nơi trên thế giới. Chỉ riêng ở Hoa Quốc đã có tới năm mươi nghìn tử sĩ đang hoạt động ngầm trong các chiến khu khác nhau!”

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi!

Hai trăm nghìn tử sĩ!

Quân đoàn Đồ Long!

Lại còn đang hoạt động ngầm trong các chiến khu khác nhau!

Mỗi thứ trong số này cũng đủ để làm rung chuyển Hoa Quốc!

Hán Vương vậy mà có thể chiêu mộ hai trăm nghìn tử sĩ. Sức mạnh này không thể coi thường!

“Còn gì nữa không?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Long Ngao nói: “Ngoài ra, khi chúng tôi đang điều tra một số tin tức về Hán Vương, chúng tôi đã gặp phải một số cản trở, nhưng kỳ lạ là sự cản trở này lại biến mất rất nhanh. Sau đó chúng tôi mới có trong tay những tin tức này. Long Vương, tôi nghi ngờ, có người đang dẫn dắt chúng ta đi điều tra tin tức về Hán Vương”.

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày, anh chắp tay sau lưng ngẫm nghĩ.

“Là bạn hay là thù?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Vẻ mặt Long Ngao trở nên nghiêm túc, anh ta lắc đầu nói: “Tạm thời vẫn chưa điều tra được. Lực lượng này rất bí mật và kỳ lạ. Lúc đầu, dù chúng tôi có điều tra như thế nào cũng không thể tìm được manh mối, sau đó lại vô cùng thuận lợi. Long Vương, anh nói xem, có phải là có ai đó cũng muốn nhắm vào Hán Vương, nhưng lại không dám trực tiếp đối đầu, nên mới mượn tay điện Thần Long chúng ta để đạt được mục đích?”

Vừa nghe thấy vậy, người đầu tiên Tiêu Chính Văn nghĩ ngay đến Thiên Tử.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn đã nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này.

Thiên Tử từng nói rằng sẽ giúp anh, nhưng phong cách làm việc của ông ấy không phải như thế này.

Do đó, chắc chắn là có thế lực bên thứ ba nhúng tay vào.

Sau khi cân nhắc một lúc, Tiêu Chính Văn nói: “Tiếp tục điều tra, bảo các anh em cẩn thận hơn”.

“Vâng, thưa Long Vương”.

Long Ngao đáp một câu rồi rời khỏi biệt thự.

Không lâu sau khi Long Ngao rời đi, Tiêu Chính Văn nhận được một cuộc gọi lạ.

Vừa kết nối, một giọng nam trầm đục truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại, nghe rất có tinh thần, trong lời nói còn mang theo cả sức uy hiếp đáng kinh ngạc!

“Xin chào, vua Bắc Lương”.

Bên kia nhàn nhạt nói một câu.

“Ông là ai?”

Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.

“Sao, chẳng phải gần đây vua Bắc Lương vẫn đang điều tra tin tức về tôi sao?”, đối phương lại nói.

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn run rẩy, ánh mắt trở nên sắc bén, cả người không khỏi căng thẳng!

“Hán Vương?”

Tiêu Chính Văn hỏi.

Đối phương cười khẩy nói: “Mấy chục năm nay tôi đã không dùng danh xưng danh giá Hán Vương này rồi, bây giờ nghe lại, thật sự khiến cho người ta cảm giác như cách xa một thế giới”.

Tiêu Chính Văn nhíu chặt lông mày, anh hỏi: “Ông muốn làm gì?”

Hán Vương nói: “Nếu vua Bắc Lương đang điều tra tin tức về tôi, tại sao chúng ta lại không gặp mặt trực tiếp để nói chuyện nhỉ?”

“Được! Thời gian, địa điểm!”

Tiêu Chính Văn chỉ suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định.

Không vào hang cọp sao bắt được cọp con!

Anh hiểu rõ đạo lý này.

Nếu đối phương đã dám gọi điện thoại cho anh, chứng tỏ đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Tốt lắm! Rất có khí phách! Cũng rất can đảm! Không hổ là cháu trai của Tiêu Long, tính cách thật sự giống hệt ông ta năm đó!”
1627362665028.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom