Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 935-937

Tiêu Chính Văn nghe xong, nheo mắt lại, nói: “Tôi tới ngay!”

Dứt lời, anh cũng mặc kệ hai người Vương Ngọc Sương và Đới Tịch Dao, chui thẳng vào trong xe, đạp chân ga, động cơ nổ mạnh, chiếc xe lao vụt ra ngoài!

Hai người này vừa mới lấy lại tinh thần thì xe của Tiêu Chính Văn đã chạy được một con phố!

“Haiz, tên khốn kiếp! Sao có thể bỏ mình lại đây chứ? Tức chết mất!”

Vương Ngọc Sương tức tối giậm chân, khoanh hai tay trước ngực.

Đới Tịch Dao mắt sáng như sao, hai tay ôm má, gương mặt si mê nói: “Đẹp trai quá! Ngọc Sương, hình như mình yêu anh ấy rồi...”

Nghe vậy, Vương Ngọc Sương sững sờ, quay đầu khinh thường nhìn cô ta nói: “Không có tiền đồ gì cả! Cậu cả ngày chỉ biết mê trai thôi, nhìn thấy trai đẹp là yêu luôn vậy hả?”

Đới Tịch Dao lè lưỡi, sau đó hai người cũng gọi xe nhanh chóng đuổi theo.



Bên này, Tiêu Chính Văn đã lái xe tới phòng nghiên cứu của nhà họ Vương.

Két! Chiếc xe phanh gấp, tạo vòng cung một trăm tám mươi độ tuyệt đẹp, lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra làn khói trắng xóa mù mịt!

Rầm!

Tiêu Chính Văn đạp cửa xe bước xuống, nhìn một đám vệ sĩ mặc vest đen ngã lăn dưới đất trước cửa phòng nghiên cứu!

Anh nhướng mày, vội vàng tiến vào.

Đập vào mắt là cảnh tượng phòng nghiên cứu bừa bộn, dưới đất vệ sĩ nằm la liệt, chân đứt tay rời máu me lênh láng!

Còn có rất nhiều người bị trúng đạn!

Mà lúc này!

Tầng hai của phòng nghiên cứu đột nhiên có đám người mặc trang phục tác chiến màu đen, đeo mặt nạ đen, toàn thân trang bị đầy đủ vũ khí xông ra!

Bọn chúng đều có súng và nhắm vào Tiêu Chính Văn ở tầng một!

Lúc đó, một gã đô con với làn da đen sạm bước ra từ sau mười mấy tên lính đánh thuê này, trong tay còn cầm theo một con dao găm sáng chói, cười lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn từ trên cao!

“Cậu Tiêu! Cứu tôi! Cứu tôi!”

Lúc này, mặt mũi Vương Thiên Hành bầm dập bị người ta lôi ra từ trên tầng hai, treo giữa không trung, toàn thân be bét máu.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu, hai mắt lóe lên sát khí lạnh lùng, liếc nhìn Vương Thiên Hành đang bị treo trên tầng hai, sau đó ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm đám lính đánh thuê, hắng giọng nói: “Thả người!”

Gã đô con đó nhếch mép, cười khẩy, sau đó nhảy từ trên tầng hai xuống.

Rầm!

Hai chân của hắn tiếp đất, sàn nhà liền nứt toác!

Nhưng hắn không mảy may bị thương!

Tầng này cao ít nhất phải sáu mét, mà hắn nhảy xuống lại không bị thương tí nào!

Tiêu Chính Văn nhướng mày, bất chợt cảm nhận được khí thế bất thường của hắn!

Rất trần trụi, bá đạo, vững chắc!

Cường giả chiến thần!

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày!

Thế lực sau lưng hắn khá mạnh!

Lại có thể mời được cường giả chiến thần ra tay!

“Nghe nói mày là vệ sĩ nhà họ Vương mới mời đến?”

Gã đàn ông đô con nói bằng tiếng Hoa Quốc bập bẹ, giọng điệu cực kì khinh thường, nói tiếp: “Muốn tao thả người thì phải đánh bại được tao!”

Dứt lời, tên cầm đầu đội lính đánh thuê làm động tác móc tay với Tiêu Chính Văn, thái độ cực kì khiêu khích!

Vương Thiên Hành bị treo trên tầng hai kêu la nói: “Cậu Tiêu, cứu tôi...”

Đôi mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng lạnh tanh, nhìn người đàn ông trước mặt lắc đầu nói: “Cường giả chiến thần, nếu ra ngoài thế giới thì đã trở thành một người lỗi lạc! Nhưng hôm nay ông không nên tới đây. Bây giờ tôi chỉ cho ông một cơ hội, thả người, cút khỏi Hoa Quốc! Nếu không hôm nay các ông đều phải chết ở nơi này!”

“Ha ha ha!”

Tên cầm đầu lính đánh thuê nghe vậy liền cười phá lên, cực kì kiêu ngạo nói: “Tốt lắm! Người Hoa Quốc quả nhiên rất ngạo mạn! Nếu đã như vậy tao sẽ đích thân ra tay đánh mày tàn phế! Cho mày biết, người Hoa Quốc chỉ biết ba hoa khoác lác, trên thực tế lại chỉ là đám kiến hôi, yếu đuối!”

Dứt lời!

Rầm!

Hai chân của tên cầm đầu lính đánh thuê đó giẫm mạnh xuống đất, gạch sứ dưới đất đều bị lực lớn làm vỡ tung!

Sau đó, hắn siết chặt nắm đấm, như sấm sét lao thẳng vào mặt Tiêu Chính Văn!



Vương Thiên Hành đang bị treo trên tầng hai lúc này thấy động tác của tên cầm đầu lính đánh thuê, cũng hết sức sợ hãi, lòng chùng xuống!

Quá... quá mạnh!

Những tên lính đánh thuê đứng trên ban công tầng hai cũng buông lỏng cảnh giác, lạnh lùng nhìn đòn tấn công của đại ca bọn chúng vào Tiêu Chính Văn!

Trước đây, bọn chúng đã được chứng kiến năng lực của tên cầm đầu!

Chưa từng thất bại!

Cơ bản là bị một đòn giết chết!

Nhưng cảnh tượng của giây tiếp theo khiến bọn chúng hết sức kinh ngạc!

Tiêu Chính Văn đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy, chỉ điềm tĩnh nhấc tay, bốp, anh vững vàng bao lấy nắm đấm của tên cầm đầu đội lính đánh thuê!

Một tiếng bịch cực lớn vang lên!

Nắm tay của hắn bị nổ tung trong tay của Tiêu Chính Văn, như quả đạn đại bác bùng nổ dưới mặt đất.

Nhưng điều khiến tất cả mọi người phải hít sâu một hơi đã xảy ra.

Cú đấm này không hề làm tổn thương đến Tiêu Chính Văn.

Thậm chí anh không cần phải di chuyển nửa bước, điềm nhiên đứng tại chỗ như cũ!

Nụ cười tự tin của tên cầm đầu đội lính đánh thuê lập tức đông cứng lại!

“Không thể nào!”

Hắn giận dữ gầm lên, muốn rút nắm đấm ra, tấn công vào Tiêu Chính Văn lần nữa!

Nhưng ngay sau đó, hắn mới phát hiện ra, nắm đấm của hắn không thể rút ra được, vì đã bị Tiêu Chính Văn nắm chặt.

Tiếp theo, trong ánh mắt kinh hoàng của hắn là nụ cười lạnh lùng của Tiêu Chính Văn, anh nói: “Ông đã mất đi cơ hội để sống sót!”

Dứt lời!

Tiêu Chính Văn phát lực trên nắm đấm!

Răng rắc!

Anh đã bóp vỡ nắm đấm của tên cầm đầu đội lính đánh thuê!

Khoảnh khắc này, nắm đấm như bao cát lớn bị bóp vỡ, máu me be bét!

Tên cầm đầu kêu gào thảm thiết, đột nhiên nhấc chân muốn đá vào ngực của Tiêu Chính Văn!

Nhưng!

Lại thêm một tiếng răng rắc vang lên!

Tiêu Chính Văn còn hành động nhanh hơn hắn, anh nhấc chân đá vào đầu gối của tên cầm đầu!

Chân của hắn bị gãy trong chớp mắt, quỳ rạp dưới đất!

Sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của tên cầm đầu, Tiêu Chính Văn giơ tay, con dao găm trên hông anh đột nhiên bay ra, vù vù xuyên qua cổ họng của hắn, một lượng lớn máu tươi chảy ra, sau đó con dao cắm phập xuống mặt đất cách đó năm mét!

Sàn nhà đã bị con dao găm cắm làm nứt toác!

Còn tên cầm đầu trừng lớn hai mắt, máu tươi từ cổ họng phun ra!

Hắn còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã ngã phịch trong vũng máu, mất đi sự sống!

Cảnh này đã làm tất cả mọi người chấn động mạnh!

Mười mấy tên lính đánh thuê trên tầng hai gần như đồng loạt nổ súng vào Tiêu Chính Văn!

Nhưng!

Điều khiến bọn chúng càng kinh ngạc hơn đã xảy ra.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, ánh mắt bừng bừng sát khí!

Tiếp đó, anh giơ tay, những viên đạn đang bay tới đột ngột dừng lại giữa không trung!

Con dao quân đội năm cạnh trong tay anh bắn thẳng ra, uốn lượn như rắn, thân mình lóe sáng, bay vút xuyên qua ngực của mười mấy tên lính đánh thuê trên tầng hai!

Bịch bịch bịch!

Những tên lính đánh thuê này lộn nhào rơi từ trên tầng hai xuống đất, máu nhuốm đỏ cả sàn nhà!

Chỉ trong thời gian rất ngắn, anh đã giải quyết xong tất cả!

Vương Thiên Hành bị treo trên không trung sợ hãi trợn mắt há mồm.

Tiêu... Tiêu Chính Văn mới là sát thần!
Ngay sau đó Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh cắt đứt sợi dây thừng, Vương Thiên Hành rơi từ trên không trung xuống, ông ta gào lên vì hoảng sợ.

Nhưng lúc ông ta phản ứng lại thì đã được Tiêu Chính Văn đỡ được ông ta.

“Cậu Tiêu, tôi sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức này”.

Sau khi anh buông ra thì Vương Thiên Hành quỳ xuống đất đập đầu với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn vội vàng đỡ ông ta dậy nói: “Trách nhiệm của tôi mà, số liệu nghiên cứu an toàn chứ?”

Vương Thiên Hành đứng dậy lau mồ hôi và máu trên mặt nói: “An toàn, rất an toàn. Dù phải liều mạng tôi cũng không giao số liệu nghiên cứu ra đâu”.

Tiêu Chính Văn gật đầu.

Lúc này Vương Ngọc Sương và Đới Tịch Dao chạy vào nhìn thấy cảnh tượng máu me trước mặt cũng hít sâu một hơi. Sau đó mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, hai người bèn chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo.



Lúc hai người tạm ổn nhìn thấy Vương Thiên Hành cả người be bét máu, Vương Ngọc Sương mới hốt hoảng chạy đến gào khóc: “Bố, bố không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Vương Thiên Hành lắc đầu cười nói: “Bố không sao, may mà cậu Tiêu đến kịp chứ không con cũng không còn gặp được bố rồi”.

Nghe thế, Vương Ngọc Sương quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó cúi người chín mươi độ nói: “Anh Tiêu, cảm ơn anh đã cứu bố tôi. Tôi xin lỗi về những chuyện trước đó, mong anh hãy bảo vệ chúng tôi”.

Tiêu Chính Văn nhìn Vương Ngọc Sương nói: “Ừ tôi sẽ bảo vệ cả hai!”

Vương Ngọc Sương này chỉ quen thói kiêu ngạo, chứ tính cách vẫn khá tốt.

Lúc này Đới Tịch Dao đứng bên cạnh si mê, ngưỡng mộ nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt đắm đuối.

Người đàn ông này mạnh mẽ quá!

Mình rất thích anh ta, muốn có được anh ta!

“Cậu Tiêu, tiếp theo chúng ta làm sao đây?”, Vương Thiên Hành dè dặt hỏi.

Bây giờ ông ta hơi hối hận rồi.

Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ nói: “Tối nay bắt gọn hết cả đám”.

Nghe anh nói vậy, Vương Thiên Hành khẽ giật lông mày, cơ thể hơi run, hiển nhiên đã đoán được Tiêu Chính Văn định làm gì.

Thế nên ông ta lo lắng hỏi: “Cậu Tiêu, cậu chắc chứ?”

Tiêu Chính Văn chỉ khẽ cười.

Sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Hắc Long nói: “Hắc Long, nhanh chóng tập hợp năm nghìn quân Hắc Long đến bảo vệ biệt thự nhà họ Vương. Tối nay tôi muốn toàn bộ thế lực nước ngoài bí mật lẻn vào Hoa Quốc phải biến mất trên mảnh đất mà ngay cả thánh thần cũng không thể xâm phạm này”.

“Được, tôi lập tức điều động binh lính cho cậu”.

Hắc Long đáp.

Tối hôm đó năm nghìn quân Hắc Long được trang bị đầy đủ vũ khí hạng nặng nhân lúc trời tối phục kích gần biệt thự nhà họ Vương.

Buổi chiều cùng ngày, Tiêu Chính Văn bảo Vương Thiên Hành cố ý truyền một vài thông tin ra ngoài là tối nay kỹ sư ở biệt thự nhà họ Vương và quân khu Hoa Quốc sẽ thay đổi hướng chuyển số liệu dự án tên lửa đạn đạo.

Đương nhiên cũng nói rằng biệt thự nhà họ Vương sẽ có quân đội hùng hậu canh gác.

Lúc này trong vòng năm dặm biệt thự nhà họ Vương.

Một số thế lực nước ngoài đang bí mật xuất phát đến biệt thự nhà họ Vương.

Những người này đều là quân đoàn lính đánh thuê và tổ chức sát thủ hàng đầu ở nước ngoài.

Chúng đều trải qua huấn luyện rất nghiêm khắc.

Chưa đến mười phút, chúng đã xuất hiện cách biệt thự nhà họ Vương một nghìn mét.

Thậm chí mấy thế lực nước ngoài đã biết và nhìn thấy nhau rồi.

Nhưng mọi người đều lý trí không ra tay với nhau, thậm chí còn ăn ý quyết định ai có bản lĩnh thì người đó lấy số liệu nghiên cứu đi.

Lúc này trong biệt thự nhà họ Vương, Vương Thiên Hành căng thẳng đi qua đi lại trong phòng khách, hai tay để ra sau lưng, trán ướt đẫm mồ hôi.

Còn Tiêu Chính Văn lại bình thản ngồi trên ghế sofa xem trận đấu bóng.

Vương Ngọc Sương cũng khá căng thẳng và lo lắng ngồi một bên nhìn bố mình đi qua đi lại.

“Bố, bố đừng đi qua đi lại thế nữa, con chóng mặt quá”, Vương Ngọc Sương nói.

Vương Thiên Hành sắp sốt ruột đến chết mất, nhìn Tiêu Chính Văn ngồi trên sofa hỏi: “Cậu Tiêu, cậu không lo lắng chút nào sao? Cậu truyền tin tức ra ngoài như thế, sợ là tối nay mười mấy thế lực nước ngoài đó sẽ xông vào đây mất”.

Tiêu Chính Văn vẫn bình thản nói: “Không sao, tôi tự có sắp xếp của mình”.



“Sắp xếp gì?”

Vương Ngọc Sương hỏi.

Trong lòng cô ta bây giờ, Tiêu Chính Văn là người đàn ông đáng tin cậy để dựa vào nhất.

Tiêu Chính Văn nhìn cô ta nói: “Lát nữa cô sẽ biết”.

Câu nói này càng khiến Vương Thiên Hành lo sợ.

Cũng vào lúc này, bỗng có mấy vệ sĩ từ bên ngoài chạy vào, căng thẳng nói: “Ông chủ, bọn tôi phát hiện có mấy thế lực đáng nghi trong vòng một nghìn mét, chắc là thế lực nước ngoài. Chúng ta phải làm sao đây?”

Vương Thiên Hành nghe thế cũng sốt ruột đáp lời: “Ngăn lại! Nhất định không được để chúng xông vào! Bảo mọi người tập hợp hết ở trước cổng. Phải nhớ đây là cuộc chiến một mất một còn, chiến đấu vì Hoa Quốc”.

“Vâng!”

Mấy vệ sĩ đó lập tức gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !


Lúc này Vương Thiên Hành đã không ngồi yên được nữa, ông ta nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu Tiêu, rốt cuộc cậu định làm gì? Chúng đã đến rồi…”

Tiêu Chính Văn khẽ cười nói: “Ông chủ Vương đừng gấp gáp nóng vội, chỉ mới bắt đầu thôi”.

Mà cùng lúc đó, mấy thế lực nước ngoài ở bên ngoài biệt thự liếc nhìn đồng hồ, chuẩn bị xông thẳng vào biệt thự.

Mấy tổ chức sát thủ cứ như báo săn mồi trong đêm tối nhanh chóng chạy qua rừng cây xanh hóa, trèo lên tường rồi xông vào biệt thự.

Nhưng!

Sau khi mấy sát thủ này vào đến bên trong thì không có động tĩnh gì nữa.

Trong phạm vi năm trăm mét của toàn bộ biệt thự đều chìm trong yên tĩnh.

Tổ chức sát thủ trong bóng đêm và những người còn lại nhìn nhau.

“Đại ca, chuyện gì thế?”, một sát thủ trong đó khó hiểu hỏi.

Tên thủ lĩnh của tổ chức sát thủ cau mày, vung tay lên trầm giọng nói: “Các cậu lên đi!”

Trong phút chốc, bốn năm tên sát thủ lại xông vào trong, trèo lên tường, động tác rất nhanh nhẹn.

Nhưng!

Ngay tức khắc chúng không có động tĩnh gì.

Lúc này mấy tổ chức sát thủ khác mai phục xung quanh đều sởn tóc gáy.

Ngay sau đó!

Thi thể của mười mấy tên sát thủ đã trèo tường vào trong trước bị ném từ trong biệt thự ra.

Tất cả đều đã chết!

Hơn nữa đều là một dao chí mạng!

Lúc này mấy thành viên của tổ chức sát thủ đó đều hít sâu một hơi.

“Sao… sao lại thế này?”

“Trong biệt thự có cao thủ!”

“Chúng ta có rút lui hay không?”

Thoáng chốc mấy sát thủ này đều nhìn đại ca của mình.

Đại ca đó cũng sa sầm mặt mày, sự lạnh lùng toát ra từ hai hàng mày nói: “Rút cái gì mà rút? Nhiệm vụ lần này là năm mươi triệu tệ, các cậu đi đâu mà kiếm được số tiền đó. Cùng xông vào đi! Tôi không tin nhà họ Vương nhỏ bé này có bản lĩnh mời được cao thủ”.

Dứt lời, mấy sát thủ tổ chức gần đó đều nhìn nhau, sau đó quyết định cùng nhau tấn công.

Bốn năm sát thủ lập tức lao vào trong.

Nhưng khi chúng nhảy lên tường mới há hốc mồm nhìn rõ cảnh tượng trong biệt thự.
1627648348121.png

Trong nháy mắt!

Pằng pằng pằng!

Tiếng súng chấn động!

Loạt đạn dày đặc bắn chết toàn bộ sát thủ vừa nhảy lên tường!

Những sát thủ này căn bản không có thời gian phản ứng, toàn bộ đều ngã xuống đất!

Thế nhưng tất cả những chuyện này cũng chỉ phát sinh trong một khoảng thời gian rất ngắn!

Bên ngoài biệt thự, binh đoàn lính đánh thuê vẫn mai phục trong bóng tối, lúc này nhìn thấy lửa đạn ngút trời từ bên trong biệt thự, còn cả một số sát thủ không kịp chạy thoát thân đều bị bắn chết hết, thì cũng đầm đìa mồ hôi lạnh!

Chuyện này cũng quá doạ người rồi nhỉ?


Mặc dù bọn họ là lính đánh thuê quốc tế nhưng cũng không thể chết như vậy được!

Trong nháy mắt, mấy tổ chức sát thủ này gần như đều bị tiêu diệt hết!

Cứ thế, những binh đoàn lính đánh thuê còn lại đều đưa mắt nhìn nhau, do dự có nên xông ra hay không!

Mà lúc này.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước cửa chính biệt thự nhà họ Vương.

Tiêu Chính Văn!

Anh chắp tay sau lưng, sát khí ngút trời, quét mắt nhìn bốn phía, sau lưng cũng có một đoàn binh lính vác súng trên vai!

Lúc này, ánh mắt anh giống như sao trời nhìn thẳng vào trong màn đêm đen, sau đó mở lời: “Các vị, nếu đã tới rồi thì đừng có giấu đầu hở đuôi nữa. Tôi chỉ cho mấy người thời gian một phút để suy nghĩ thôi, hoặc là lập tức rút khỏi Tây Sa, rút khỏi Hoa Quốc! Hoặc là bỏ mạng tại nơi này!”

Một câu nói giống như tiếng sấm vang vọng khắp không gian.

Câu nói này đầy sức uy hiếp!

Đám sát thủ và cả binh đoàn lính đánh thuê đang ẩn nấp trong màn đêm, cùng đưa mắt nhìn nhau!

“Được! Bọn chúng chỉ có vài người như thế, sợ cái gì! Xông lên, giết chết hắn, lấy số liệu về đây!”

“Đúng! Giết! Giết hết toàn bộ bọn chúng!”

Một giây sau, binh đoàn lính đánh thuê lao ra từ trong màn đêm, xông thẳng về phía mấy người Tiêu Chính Văn!

Thế nhưng bọn chúng vừa mới đứng dậy!

Pằng pằng pằng!

Những tiếng súng vang dội như xé rách màn đêm u tối!

Những tên lính đánh thuê vừa mới đứng dậy chuẩn bị xông đến giết Tiêu Chính Văn trúng đạn ngay giữa trán, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống vũng máu!

“Xạ thủ bắn tỉa! Có xạ thủ bắn tỉa!”

Lúc này, đám lính đánh thuê trở nên hoang mang, lập tức ngồi xổm lên mặt đất, ẩn nấp vào trong bóng tối!

Ở gần biệt thự nhà họ Vương, Tiêu Chính Văn đã cho sắp xếp một trăm xạ thủ bắn tỉa từ lâu!

Những sát thủ và lính đánh thuê ẩn nấp trong màn đêm sớm đã bị Tiêu Chính Văn nắm rõ như lòng bàn tay!

Tiêu Chính Văn nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Còn hai mươi giây cuối cùng”.

Câu nói này khiến cho toàn bộ đám sát thủ và binh đoàn lính đánh thuê trong bóng đêm đều trở nên căng thẳng, trán không tự chủ được mà đổ mồ hôi lạnh!

Thế nhưng không một ai đứng ra lựa chọn đầu hàng.

Dù gì bọn chúng cũng là binh đoàn lính đánh thuê nổi tiếng của quốc tế, sẽ không dễ dàng bị Tiêu Chính Văn doạ nạt.

Nhìn thấy thời gian sắp hết, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Ba!”

“Hai!”

“Một!”

“Rất đáng tiếc, mấy người đã đưa ra lựa chọn sai lầm! Giết!”

Câu nói cuối cùng của Tiêu Chính Văn giống như tiếng sấm chấn động khắp không gian!

Ngay sau đó!

Rầm rầm!

Trong màn đêm, bốn bề biệt thự nhà họ Vương đột nhiên xuất hiện một đoàn binh lính quân Hắc Long đều được trang bị vũ trang!

Trong nháy mắt, năm nghìn quân Hắc Long đã hoàn toàn bao vây xung quanh phạm vi ba kilomet!


Tổ chức sát thủ và binh đoàn lính đánh thuê ẩn nấp trong màn đêm kia lúc này mới phản ứng trở lại, bọn họ đã bị bao vây rồi.

Từ trên cao nhìn xuống có thể trông thấy tổ chức sát thủ và binh đoàn lính đánh thuê rải rác kia đều đã bị quân Hắc Long vây hãm!

“Trúng kế rồi! Chạy mau!”

“Giết hết!”

“Giết hết!”

Trong nháy mắt, tổ chức sát thủ và binh đoàn lính đánh thuê đó cùng tiến về một phía để phá vòng vây!

Pằng pằng pằng!

Bịch bịch bịch!

Tiếng súng lập tức vang lên, khói lửa ngất trời!

Cuộc chiến đã bùng nổ!

Thế nhưng, chỉ trong vòng mười phút, tổ chức sát thủ và binh đoàn lính đánh thuê đã bị năm nghìn quân Hắc Long tiêu diệt hoàn toàn!

Cuối cùng khi đếm lại số người thì trong năm nghìn quân Hắc Long chỉ có vài người trúng đạn, số còn lại đều không hề bị thương!

Mà lúc này, trên bãi cỏ của biệt thự nhà họ Vương đã chất đầy khoảng hai trăm cái xác.

Toàn bộ đều là thế lực bên ngoài biên giới.

Hai bố con Vương Thiên Hành và Vương Ngọc Sương khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sợ tới mức nửa ngày trời cũng không thốt nên lời.

Đồng thời, sự tôn kính đối với Tiêu Chính Văn ở trong lòng bọn họ cũng tăng thêm một bậc!

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Nếu như không có Tiêu Chính Văn thì đêm nay chắc chắn nhà họ Vương đã bị tiêu diệt!

Lúc này, Tiêu Chính Văn rảo bước đi tới trước mặt một tên đội trưởng của binh đoàn lính đánh thuê đã bị bắt, cúi đầu nhìn hắn rồi lạnh lùng hỏi: “Mày thuộc binh đoàn lính đánh thuê nào?”

Tên đội trưởng có huyết thống người Châu Á cười lạnh lùng rồi mắng chửi: “Mẹ kiếp! Tao đến từ quân đoàn tử sĩ lãng khách của gia tộc Miyamoto thuộc đế quốc Đại Linh! Tao khuyên mày tốt nhất lập tức thả tao ra! Nếu không quân đoàn tử sĩ lãng khách của tao nhất định sẽ báo thù!”

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhướng mày, trong ánh mắt loé lên vẻ lạnh lùng và lửa giận ngút trời!

Bốp!

Tiêu Chính Văn giơ chân đạp lên ngực và bụng của gã đàn ông đó, đá văng hắn ra xa mười mấy mét, rầm một tiếng, va vào một bức tường rồi mới ngã lên đống đổ nát!

Gã đàn ông đó vùng vẫy bò lên từ trong đống đổ nát, vẻ mặt phẫn nộ, máu nhuốm đầy mặt, ôm lấy ngực gầm lên: “Chó chết! Mày đáng chết!”

Bốp!

Thế nhưng, một giây sau, trong ánh mắt kinh hoảng của hắn, Tiêu Chính Văn lao đến giơ chân đạp thẳng vào đầu của đối phương, mạnh mẽ ghì đầu hắn lên bãi cỏ, đưa một nửa gương mặt của hắn cắm vào trong đất!

Sau đó, Tiêu Chính Văn từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt loé lên vẻ lạnh lùng, nói: “Một nước bại trận nhỏ bé mà cũng dám tự xưng đế quốc Đại Linh trước mặt tao! Trận chiến một trăm năm trước chúng mày đã thua rồi! Bây giờ vẫn còn dám đặt chân vào Hoa Quốc và làm chuyện xấu xa! Lẽ nào Koizumi Terushita của chúng mày đã quên lời thề với Hoa Quốc sau thất bại của trận chiến ba năm trước rồi hay sao?”

Nghe vậy!

Gã đàn ông đó run bần bật, da đầu tê rần!

Koizumi Terushita là sĩ quan chỉ huy tối cao của chiến khu trong nước bọn chúng.

Trận chiến ba năm trước là một cuộc chiến tranh bí mật!

Là trận chiến mới chống lại Hoa Quốc do bọn chúng lên kế hoạch.

Thế nhưng, rất đáng tiếc là nó đã bị quân Phá Long Bắc Lương của Hoa Quốc bóp nát rồi!

Sau chuyện đó, Koizumi Terushita cũng lập lời thề tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa!

Đương nhiên, chuyện này cũng không có bao nhiêu người biết, là cơ mật của quân đội!

Mà gia tộc Miyamoto của binh đoàn lính đánh thuê lãng khách bọn chúng cũng là một trong số những người châm ngòi cho cuộc chiến đó.

Vậy nên bọn chúng mới biết được một chút thông tin.

Người đàn ông trước mắt là ai?

Tại sao lại biết chuyện này?
1627648356703.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom