• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 930-934

Nghe đến vấn đề này, Tiêu Chính Văn nhíu mày không biết mục đích của Hán Vương là gì.

Nhưng Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Kẻ phản nước, phản vua”.

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Hán Vương khẽ cười nói: “Phản nước, phản vua… hóa ra trong mắt người đời tôi là kẻ gian ác như thế”.

Tiêu Chính Văn nhíu mày cảm giác câu này của Hán Vương có ý nghĩa sâu xa khác.



Như thể cả thế giới đều hiểu lầm cụ ta.

“Hán Vương, tôi đã nghe nói về chuyện của ông rồi, phản nước phản vua là sự thật”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Hán Vương gật đầu dường như cũng không muốn cãi lại: “Đúng thế, đúng là tôi phản bội lại Hoa Quốc, phản bội lại Thiên Tử hiện tại, nhưng chủ soái Tiêu có biết tại sao không?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Chẳng lẽ không phải vì dã tâm của ông sao?”

“Dã tâm?”

Nghe đến hai chữ này, Hán Vương trầm tư nói: “Không có dã tâm, mà chỉ có đức hạnh thì có thể trở thành Hán Vương của Hoa Quốc được sao? Có tài gì có thể giúp Thiên Tử hiện tại ngồi vững trên cái ghế kia?”

Nghe cụ ta nói thế, Tiêu Chính Văn im lặng không đáp.

Hán Vương nói tiếp: “Hoa Quốc cần một thống soái lớn mạnh có thể ra uy với các nước, chứ không phải mềm mỏng ngoại giao. Thế giới này chỉ có nắm đấm, chỉ có sức mạnh quân đội hùng hậu mới có thể đứng trên đỉnh cao của thế giới. Hoa Quốc vốn dĩ có thể trở thành bá chủ của thế giới nhưng vì có quá nhiều nghị quyết mềm mỏng, cứ mãi đứng một chỗ, tôi chỉ là một người cải cách thời đại thôi. Muốn Hoa Quốc đứng trên đỉnh cao của thế giới thì phải khiến trăm nước khuất phục sợ hãi Hoa Quốc, chỉ có như vậy Hoa Quốc mới có thể phát triển vững chắc được”.

Nói xong Hán Vương còn chưa hài lòng.

Tiêu Chính Văn bình thản nghe hết.

Sau đó anh nói: “Hoa Quốc chưa bao giờ dựa vào việc uy hiếp ai để đứng trên đỉnh cao của thế giới cả. Văn hóa năm nghìn năm của Hoa Quốc chưa từng dựa vào nắm đấm gì mà ông nói đó mới trở thành nước lớn của phương Đông. Tư tưởng của ông khác hoàn toàn với văn hóa ăn sâu vào xương cốt của Hoa Quốc. Người như ông rất nguy hiểm bởi vì trong mắt ông chỉ có quyền lực và bạo lực mới có thể giải quyết vấn đề. Đây là thủ đoạn cấp thấp, cũng là cách khiến người đời cảm thấy trơ trẽn nhất”.

“Hán Vương, ông già rồi. Đã nhiều năm thế rồi mà ông vẫn còn chìm đắm trong dã tâm của mình, say đắm dưới chủ nghĩa bá quyền của mình”.

“Tôi không biết là ông đã đạt được chủ nghĩa bá chủ hay chủ nghĩa bá quyền khống chế ông nữa”.

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, sắc mặt Hán Vương tối sầm lại, lạnh lùng hỏi: “Cậu cũng nghĩ tôi làm vậy là sai à? Trong mắt cậu, nguyên tắc và tư tưởng làm việc của tôi cũng sai ư?”

“Sai hết! Cực kỳ sai!”

Tiêu Chính Văn không hề nhân nhượng mà đả kích: “Nguyên tắc làm việc của ông, nắm đấm và sức mạnh quân sự mà ông nói chỉ làm ông ngày thêm thù hận mà thôi. Một lời không hợp thì ông sẽ phát động chiến tranh, như thế chỉ càng khiến nhân dân lưu lạc không nơi nương tựa, mất đi người thân, như thế chỉ khiến họ càng thêm hận thù và khiếp sợ”.

“Đến lúc đó Hoa Quốc không chỉ không thể phát triển bình ổn mà ngược lại sẽ rơi vào các kiểu chủ nghĩa hận thù và khủng bố, nước Đăng Đáp là ví dụ điển hình nhất”.



“Hiện tại trên trường quốc tế, nước Đăng Đáp đã mất đi lòng dân, mất đi sự tự do, nhân quyền và công chính mà họ hướng đến. Nếu Hoa Quốc làm theo suy nghĩ của ông, sớm muộn gì cũng có ngày trở thành nước Đăng Đáp tiếp theo”.

“Đủ rồi!”

Hán Vương bỗng nổi giận bóp nát tách trà trong tay, sau đó đứng dậy đi đến trước cửa sổ, quay lưng lại với Tiêu Chính Văn nói: “Hôm nay tôi không nói với cậu những chuyện này nữa. Chủ soái Tiêu, tôi đã bày bố năm nghìn tử sĩ của quân đoàn Đồ Long khắp sơn trang Ly Long này, cậu nghĩ tối nay cậu có thể ra khỏi đây sao?”

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn bình tĩnh đứng lên, khẽ cười nói: “Hán Vương muốn trở mặt đấy à?”

Hán Vương xoay người nở nụ cười nham hiểm nói: “Dù sao nếu tôi muốn quay lại Hoa Quốc thì chủ soái Tiêu và ba trăm nghìn quân Phá Long của cậu sẽ là vật cản đầu tiên của tôi, thế nên tôi giết chết cậu ở đây là quá hợp lý”.

Tiêu Chính Văn gật đầu chắp tay ra sau, bình thản cười nói: “Hán Vương nói đúng, nhưng trước khi đến tôi cũng có chuẩn bị rồi. Bên ngoài sơn trang Ly Long có mười nghìn quân Hắc Long Nam Lĩnh đều được trang bị đầy đủ vũ khí. Nếu trong sơn trang xảy ra bất kỳ tình huống đặc biệt nào thì hỏa lực của mười nghìn quân Hắc Long sẽ bao phủ cả sơn trang. Đến lúc đó có lẽ kết cục của Hán Vương và tôi sẽ giống nhau”.

“Không ai có thể sống sót dưới hỏa lực của quân Hắc Long cả”.

“Dù Hán Vương có là cường giả Thiên Vương cũng không thể”.

Nói đến đây, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên ánh sáng, khí thế trên người bỗng bùng phát.

Hán Vương nhíu mày nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn như đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc sau, Hán Vương nói: “Quả nhiên chủ soái Tiêu không phải đơn giản, hôm nay đến đây thôi, tiễn khách”.

Cụ ta vừa dứt lời, cửa lớn mở ra, Tiêu Chính Văn cũng không lề mề mà xoay người đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi sơn trang Ly Long, Tiêu Chính Văn chậm rãi đi trong màn đêm rồi lái xe rời đi.

Lúc này trên lầu của sơn trang Ly Long, Hán Vương nhìn Tiêu Chính Văn lái xe rời xe qua cửa sổ. Sau đó nói với người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngắn màu đen ở phía sau: “Cậu có nghĩ cậu ta là biến số đó không?”

Người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngắn màu đen đó có dáng người gầy gò, mặt hình chữ điền, mắt xếch lên, cả người tỏa ra sát khí lạnh lẽo.

Lúc này ông ta hơi cong người nói: “Hán Vương, theo tôi thấy không thể xem thường Tiêu Chính Văn này, dù sao cậu ta cũng là cháu của Tiêu Long. Còn cậu ta có phải là biến số hay không vẫn chưa đến lúc nên vẫn phải quan sát thêm”.

Hán Vương gật đầu, sau đó xoay người lại hỏi: “Việc tôi giao cho cậu thế nào rồi?”

Người đàn ông trung niên áo khoác ngắn màu đen đó cung kính đáp: “Thưa Vương, đã sắp xong rồi, trong vòng một tháng hai trăm nghìn tử sĩ quân đoàn Đồ Long sẽ lẻn vào Hoa Quốc. Lúc đó chỉ cần Hán Vương ra lệnh thì hai trăm nghìn tử sĩ Đồ Long sẽ khởi nghĩa vũ trang, đổ máu chiến đấu vì Hán Vương, tạo ra thời đại và huy hoàng thuộc về Hán Vương”.

Nói đến đây, người đàn ông trung niên đó kích động không thôi.

Cứ như ông ta đã nhìn thấy được một cảnh tượng phồn thịnh khác.

Hán Vương gật đầu, híp mắt nói: “Thiên Tử hiện tại hồ đồ, ngu ngốc, quá mềm mỏng với các quốc gia thù địch nên phải có người có sức mạnh chuyển hóa thế cục Hoa Quốc hiện tại, mà tôi chính là Thiên Tử trời định”.

“Đúng thế, Hán Vương mới là Thiên Tử chân chính”.
1627545394613.png


“Không cần. Phái Quang Minh không phải là nơi chúng ta có thể dễ dàng trà trộn vào! Bên trong đó có sự tồn tại của đám quái vật! Ngay cả bản soái muốn gia nhập vào phái Quang Minh cũng cần phải trải qua cuộc cuộc đánh giá nghiêm ngặt”.

Hán Vương nói, ánh mắt đầy vẻ sâu xa.

Phái Quang Minh là tổ chức mang tính toàn cầu.

Số người không nhiều, nghe nói cả phái Quang Minh chỉ có mười người.

Mười người này được gọi là Thập Tôn Quang Minh.

Mỗi người đều là cường giả cảnh giới Thiên Vương.



Hơn nữa, Thập Tôn này đều có danh hiệu riêng, nếu một trong số đó chết đi, đều sẽ có người mới thay thế.

Lời tuyên thệ của phái Quang Minh là ánh sáng không bao giờ bị dập tắt!

Nhìn nhận theo cách này, mọi người sẽ nghĩ rằng phái Quang Minh chính là đại diện của chính phái.

Nhưng không ai biết phái Quang Minh là sự tồn tại thế nào.

“Chẳng lẽ chúng ta từ bỏ như vậy sao?”

Người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngắn màu đen ngập ngừng hỏi.

Hán Vương gật đầu: “Từ bỏ! Làm những gì bây giờ chúng ta cần làm là được. Chúng ta không nên can thiệp vào tổ chức thần bí bên kia thế giới như phái Quang Minh. Tiêu Long gia nhập phái Quang Minh, bất kể là vì mục đích gì thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch và hành động tiếp theo của chúng ta”.

“Rõ!”

Người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngắn màu đen cung kính đáp, sau đó lui ra khỏi phòng họp.

Bên này, sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi sơn trang Ly Long đã đến gặp Hắc Long ở một ngôi biệt thự khác.

Lúc này, xung quanh biệt thự đã được bao vây bởi quân Hắc Long.

“Gặp Hán Vương chưa? Bọn họ nói gì?”

Hắc Long nôn nóng hỏi.

Tiêu Chính Văn thản nhiên đáp: “Không nói gì, chỉ nói suy nghĩ cá nhân của mình thôi”.

“Suy nghĩ cá nhân? Là có ý gì?”

Hắc Long cảm thấy khó hiểu, cau mày hỏi.

Tiêu Chính Văn lại nói: “Chuyện dài lắm, Hắc Long, Hán Vương tuyệt đối không đơn giản đâu! Ông ta nhất định là có âm mưu gì đó! Chúng ta phải chuẩn bị trước! Từ cuộc nói chuyện hôm nay với Hán Vương cho thấy, người này có rất nhiều tham vọng! Tôi nghi ngờ rằng ông ta sẽ gây bất lợi cho Hoa Quốc!”

“Gây bất lợi cho Hoa Quốc?”

Hắc Long nhíu mày, sắc mặt u ám, nói: “Ý cậu là Hán Vương sẽ bí mật hành động sao?”

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Không phải là không có khả năng này! Trong tay Hán Vương có hai trăm nghìn quân đoàn Đồ Long, nếu ông ta bí mật đưa những tử sĩ này vào Hoa Quốc thì đây sẽ là một thảm họa lớn cho Hoa Quốc! Vì vậy, chúng ta nhất định phải nâng cao tinh thần cảnh giác, từ giờ trở đi, kiểm tra nghiêm ngặt tất cả các chiến khu lớn, biên giới và cả cửa khẩu hải quan!”

Nghe vậy, Hắc Long gật đầu: “Ừ, cậu nói cũng có lý, tôi sẽ lập tức thu xếp ngay”.

Nói xong, Hắc Long lấy điện thoại ra gọi điện đến phòng chỉ huy chiến khu Nam Lĩnh để hạ lệnh.

Đồng thời, Tiêu Chính Văn cũng thông báo cho chiến khu Bắc Lương.



Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Tiêu Chính Văn vẫn hơi lo lắng, anh bấm số gọi cho Tần Hán Quốc: “Ông Tần, tôi có chuyện cần báo với ông”.

Lúc này, Tần Hán Quốc đang giải quyết công việc ở Long Các, nhận được điện thoại của Tiêu Chính Văn, thấy hơi kinh ngạc, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi vừa gặp mặt Hán Vương”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

“Cái gì?”

Bên kia điện thoại, Tần Hán Quốc kinh ngạc đứng bật dậy, vẻ mặt kinh hãi nói: “Cậu gặp mặt Hán Vương rồi ư? Ông ta không làm gì cậu sao?”

Tiêu Chính Văn lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa, nhưng mà ông Tần, tôi nghĩ Hán Vương đang có hành động mờ ám nào đó, Long Các cần gấp rút đề phòng”.

Nghe vậy, Tần Hán Vương nhíu mày, hỏi: “Cậu chắc chắn Hán Vương có hành động mờ ám sao?”

Tiêu Chính Văn cau mày, nghiêm túc gật đầu: “Tôi chắc chắn!”

“Được! Tôi sẽ thông báo cho toàn bộ Long Các, cả bên Thiên Tử Các nữa!”

Tần Hán Vương nói xong lập tức cúp điện thoại, thông báo cho ba vị trưởng lão khác của Long Các.

Giang Vạn Long nghe được chuyện này, nhíu chặt mày, chắp tay, đi tới đi lui trong phòng họp của Long Các, sau đó, đấm mạnh vào bàn trong phòng họp, tức giận nói: “Hán Vương! Đúng là tự đâm đầu vào tường! Lập tức thông báo cho các chiến khu lớn, gia tăng cảnh giác, tôi sẽ đến Thiên Tử Các!”

Nói xong, một mình Giang Vạn Long đi tới Thiên Tử Các ngay trong đêm.

Lúc này, Thiên Tử vẫn đang trị thương, thấy Giang Vạn Long đến cũng hơi kinh ngạc hỏi: “Ông Giang, muộn như vậy rồi sao ông lại đột ngột đến đây?”

Giang Vạn Long hơi cúi người, sau đó nói: “Thiên Tử, xảy ra chuyện rồi! Hôm nay, Tiêu Chính Văn đã gặp Hán Vương ở Tây Sa! Mặc dù Tiêu Chính Văn đã trở về an toàn, nhưng cậu ấy nói Hán Vương có âm mưu gì đó, chúng ta phải nâng cao cảnh giác!”

Nghe vậy, Thiên Tử nhíu mày, mặc áo choàng màu vàng nhạt đi đi lại lại trong đại điện, trầm giọng nói: “Lập tức thông báo cho chiến khu Long Kinh, thiết lập giới nghiêm toàn thành phố! Ngoài ra, thông báo cho cấm vệ quân, tuần tra Long Kinh 24/24!”

“Rõ!”

Giang Vạn Long đáp xong lập tức quay người rời khỏi Thiên Tử Các.

Trong đại điện, một mình Thiên Tử đứng trên ban công, nhìn thành phố cổ kính bên ngoài, ngước đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, nói: “Hán Vương, ông vẫn định ra tay sao?”

Một lúc lâu sau, ông Long đi đến phía sau Thiên Tử, nói: “Thiên Tử, có cần liên hệ với Võ Thần Tông không?”

Thiên Tử trầm mặc một lát, ánh mắt lóe lên, nói: “Không cần! Vẫn chưa đến bước đường đó!”

Nói xong, Thiên Tử nói tiếp: “Ngoài ra, thông báo cho các vị trưởng lão ở tông miếu, trấn thủ bốn cổng trong trong thành Long Kinh và sáu cổng ngoài thành! Đề phòng các nước có mưu đồ khác! Đặc biệt là bốn chiến trường ngoài vùng”.

Ông long nghe vậy, hơi nhíu mày, nói: “Thiên Tử, thật sự cần phải thông báo cho các vị trưởng lão ở tông miếu sao? Các nước khác cho dù có dã tâm thì cũng không dám ra tay với Hoa Quốc vào lúc này. Đặc biệt là bốn chiến trường ngoài vùng, bây giờ đang đình chiến, chắc là bọn họ sẽ không phái cường giả đến tấn công Hoa Quốc đâu?”

Thiên Tử lắc đầu, nói: “Mọi chuyện không thể xem nhẹ được. Bốn chiến trường ngoài vùng là chiến trường của cường giả, đều là những kẻ đã trải qua cuộc chiến tàn khốc nhất, nếu bọn họ muốn ra tay thì đến lúc đó chuẩn bị cũng không kịp nữa”.

Ông Long gật đầu, nói: “Nhưng tôi lo đến lúc đó không đủ nhân lực, một mặt là sự dòm ngó của các nước khác, mặt khác là vô số cường giả của bốn chiến trường ngoài vùng... E là các vị trưởng lão ở tông miếu cũng không ứng phó kịp...”

Nghe thấy vậy, Thiên Tử trầm mặc.

“Ông cảm thấy Tiêu Chính Văn thế nào?”

Thiên Tử đột nhiên quay người, nghiêm túc nhìn ông Long rồi hỏi.
1627545419919.png


Lễ rửa tội Quốc Vận rất khó vượt qua.

Đó là sự thừa nhận số mệnh của một nước, người không kiên định thì sẽ không có cách nào chịu đựng được!

Đồng thời!

Quốc Vận này, cũng có thể rửa tội cho quân đội chiến khu, nâng cao năng lực chiến đấu và tố chất cơ thể cho các binh lính.

Nhưng cũng đồng thời, một trăm nghìn người trải qua lễ rửa tội của Quốc Vận, có thể có năm mươi nghìn người thành công, đã là kết quả vô cùng không tệ rồi.

Thiên Tử im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: “Trước tiên cứ sắp xếp như vậy đi, bảo các chiến khu lớn tăng cường đề phòng, bảo mấy vị trưởng lão trấn giữ cửa thành, nếu có người ngoài biên giới xâm phạm, nhất định phải giết ngay! Ngoài ra, chú ý tình hình của bốn chiến trường lớn ngoài vùng, nếu có cường giả đánh tới thì phải nhanh chóng thông báo cho tôi”.

“Vâng, thưa Thiên Tử!”



Ông Long trả lời, sau đó xoay người rời khỏi Thiên Tử Các.

Ra khỏi Thiên Tử Các, một bóng người xuất hiện trong bóng tối, quỳ một chân cung kính phía sau ông Long.

“Cậu lập tức trở về Võ Thần Tông, báo cho tông chủ biết, Hán Vương trở về với hai trăm nghìn tử sĩ trong tay, có mưu đồ xấu với Hoa Quốc! Ngoài ra, Thiên Tử đã mời trưởng lão tông miếu, trấn thủ bốn cửa nội thành và sáu cửa ngoại thành! Còn nữa, Thiên Tử khẳng định, rất có khả năng là có cường giả ở chiến trước ngoài vùng sẽ trở lại. Bảo tông chủ đưa ra quyết định!”

Ông Long vội vàng nói, sắc mặt lạnh lùng, thần sắc nghiêm trọng.

“Rõ!”

Bóng người kia nhanh chóng biến mất trong bóng tối!

Ông Long ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời sao, ánh mắt sâu xa mà lại lạnh như băng.

Cùng lúc này.

Bên phía Tiêu Chính Văn, đang nói chuyện với Hắc Long.

“Tiêu Chính Văn, làm giúp tôi một chuyện”.

Hắc Long cười híp mắt, nhíu mày, bày ra bộ dạng “tôi coi cậu là người anh em thì phải ra sức tận dụng”.

“Ông đường đường là chủ soái Hắc Long, còn cần tôi giúp đỡ gì chứ?”

Tiêu Chính Văn cười nhạt.

Hắc Long nhún vai: “Vốn dĩ không cần cậu giúp đâu, nhưng tôi sắp ra nước ngoài tham gia cuộc thi đấu quân sự sáu nước liên hợp, không có nhiều thời gian để ý đến tình hình của chiến khu Nam Lĩnh”.

Tiêu Chính Văn suy nghĩ, đáp: “Nói đi, chuyện gì. Có điều, tôi phải nói rõ trước, thời gian của tôi không nhiều”.

Có vẻ như Hắc Long đã dự đoán từ sớm rằng Tiêu Chính Văn sẽ đồng ý nên vội cười nói: “Chuyện nhỏ, chút chuyện nhỏ, đầu tiên, giúp tôi trông nom chiến khu Nam Lĩnh, thứ hai, thay tôi bảo vệ vài người”.

Nghe vậy Tiêu Chính Văn nhướng mày, hỏi: “Bảo vệ vài người? Hắc Long, ông có biết bảo chủ soái của một chiến khu bảo vệ vài người thì phải trả cái giá lớn cỡ nào không?”

Hắc Long vừa nghe thì biết Tiêu Chính Văn đang có tính toán riêng: “Được, được, cậu có điều kiện gì thì cứ nói thẳng”.

Tiêu Chính Văn nói: “Điều kiện à, tạm thời không biết, đợi tôi nghĩ ra rồi tìm ông. Nói đi, người nào, quan trọng như vậy, lại có thể mời được chủ soái chiến khu Nam Lĩnh đích thân chọn người bảo vệ”.

Lúc này sắc mặt Hắc Long nghiêm túc, nói: “Đối phương là một thế gia giàu có của vùng này – nhà họ Vương. Ông cụ của nhà họ Vương trước đây là thủ trưởng cũ của tôi, con trai ông ấy – Vương Thiên Hành dấn thân vào kinh doanh, cũng có danh tiếng không nhỏ ở vùng này”.

“Ông bảo tôi đi bảo vệ một thế gia giàu có ư?”, Tiêu Chính Văn nhướng mày.

Hắc Long vội nói: “Không phải, cậu nghe tôi nói đã. Cả nhà Vương Thiên Hành này đang thực hiện dự án nghiên cứu khoa học kỹ thuật trang bị quân sự. Gần đây, công ty của ông ta đã nghiên cứu ra một loại tên lửa đạn đạo kiểu mới, có thể tự động xoay chuyển. Loại tên lửa đạn đạo này rất có ích với việc nâng cao sức mạnh chiến khu quân sự cả Hoa Quốc. Đáng tiếc là, dự án nghiên cứu không biết bị ai tiết lộ, đã thu hút sự chú ý của thế lực bên ngoài biên giới”.

“Dựa theo tình hình tôi điều tra, đã có mười mấy thế lực bên ngoài biên giới, bí mật lẻn vào thành phố Tây Sa!”

“Mặc dù tôi đã phát người âm thầm giải quyết mấy thế lực ngoài biên giới, nhưng trong số đó, cũng không thiếu những thế lực ngầm có uy danh hiển hách trên thế giới. Cho nên, bây giờ tôi mới nhờ cậu bảo vệ nhà họ Vương này giúp tôi”.

Nghe xong, Tiêu Chính Văn coi như đã hiểu.

Suy nghĩ một hồi, anh gật đầu, nói: “Được, tôi đồng ý. Bảo vệ tốt cho nhà họ Vương cũng tương đương với việc bảo vệ thành quả nghiên cứu tên lửa đạn đạo tự động xoay chuyện kiểu mới”.

“Không sai!”

Hắc Long vỗ đùi, mặt đầy vẻ kích động!

Loại kỹ thuật tên lửa đạn đạo xoay chuyển kiểu mới này, ngay cả Mễ Quốc cũng vừa mới nắm vững!

Nếu Hoa Quốc cũng có kỹ thuật này thì tương đương với việc chúng ta trở thành quốc gia thứ hai toàn thế giới nắm vững kỹ thuật.

Loại thành tựu này, không thua gì vũ khí hạt nhân ban đầu!



Thoáng chốc, bên phía Hắc Long đã liên lạc với Vương Thiên Hành của nhà họ Vương, tỏ ý sẵn sàng phái một đại diện, bảo vệ nhà họ Vương và cô chủ nhà họ Vương.

Đương nhiên, Hắc Long cũng không tiết lộ thân phận của Tiêu Chính Văn.

Một là sợ gây ra phiền phức không cần thiết, hai là sợ đánh rắn động cỏ.

Kế hoạch của ông ta và Tiêu Chính Văn rất đơn giản, đó là dẫn rắn ra khỏi hang, một lưới tóm gọn!

Nếu thế lực bên ngoài biên giới đã ngấp nghé kỹ thuật nghiên cứu tên lửa đạn đạo xoay chuyển này, vậy thì họ sẽ khiến những thế lực bên ngoài biên giới lẻn vào Hoa Quốc này, hoàn toàn ở lại Hoa Quốc, không thể về nước được nữa!

Không bao lâu, điện thoại của Vương Thiên Hành đã gọi đến.

Trong điện thoại, Vương Thiên Hành tỏ thái độ nhún nhường, nói: “Cậu Tiêu, nghe nói cậu là lính giải ngũ của Bắc Lương, chúng tôi vô cùng ngưỡng mộ cậu, hy vọng có thể gặp mặt cậu”.

“Được”.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Hắc Long ở đối diện, hờ hững nói, sau đó cúp máy.

Hắc long cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy được rồi, tôi đi trước đây, cậu tạm ở lại đây nhé”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, tiễn Hắc Long.

Đồng thời, anh gọi điện cho Khương Vy Nhan báo bình an và nói sẽ trì hoãn vài ba ngày.

Sáng hôm sau, Vương Thiên Hành cho tài xế và xe chuyên dụng đến biệt thự gần đó, đón Tiêu Chính Văn đến nhà họ Vương.

Chớp mắt, anh đã đến biệt thự của Vương Thiên Hành.

Tiêu Chính Văn vừa vào biệt thự thì bắt đầu quan sát bộ cục biệt thự, cùng với hệ thống bảo an của biệt thự.

Về mảng bảo an này thì Vương Thiên Hành làm rất tốt, trong ngoài biệt thự đều lắp đặt camera, thậm chí còn sắp xếp rất nhiều vệ sĩ.

Nhưng Tiêu Chính Văn nhìn một lượt, lắc đầu bất lực, thẳng thắn đả kích: “Kém! Vô cùng kém! Lực lượng bảo vệ và hệ thống giám sát của các ông như vậy, không cần nói đến thế lực bên ngoài biên giới, cho dù một tên trộm chuyên nghiệp, cũng có thể lẻn vào thành công”.

Nghe thấy câu này, sắc mặt Vương Thiên Hành tối sầm lại!

Sắc mặt của mấy đội trưởng vệ sĩ phía sau ông ta, cũng hết sức u ám!

“Người này là ai? Không phải cậu ta đến xin làm vệ sĩ chứ? Nói chuyện lại ngông cuồng như vậy?”

“Hệ thống bảo vệ của chúng tôi đều là tiên tiến nhất nước ngoài! Cậu dựa vào đâu mà nói kém?”

“Mẹ kiếp! Thằng ranh này cũng biết giả vờ quá đấy! Làm như cậu ta là chuyên nghiệp lắm vậy!”

Nhưng lúc này, Vương Thiên Hành lại cười lớn rồi nói: “Được! Cậu Tiêu, tôi rất tôn trọng năng lực nghề nghiệp của cậu! Cậu là người chủ soái Hắc Long giới thiệu đến, tôi cũng không muốn làm khó cậu gì cả. Nếu năng lực nghề nghiệp của cậu không đủ tiêu chuẩn, vậy thì mong cậu lập tức rời khỏi nhà họ Vương!”

Thật ra Vương Thiên Hành đã nổi giận, ông ta đã đưa ra điều kiện rất cao, mới mời Tiêu Chính Văn đến, không ngờ Tiêu Chính Văn lại không hề giữ thể diện cho mình.

“Nghe nói bản lĩnh của cậu không tệ, hơn nữa còn là lính giải ngũ Bắc Lương, cũng có nghĩa là cậu từng đụng đến súng?”

“Có đôi lúc tôi sẽ tiến hành giao dịch với những người nước ngoài vùng biển duyên hải, mà trên người bọn họ có vài người mang theo súng, nếu xảy ra ẩu đả bằng vũ khí, tôi muốn biết kỹ thuật bắn súng của cậu có đạt yêu cầu hay không”.

Dứt lời, Vương Thiên Hành vỗ tay, một tên vệ sĩ đi đến, đưa cây súng cho Tiêu Chính Văn.

Sau đó vệ sĩ kia để quả táo lên mặt bàn, ý là bảo Tiêu Chính Văn nổ súng bắn quả táo.

Khoảng cách của Tiêu Chính Văn với quả táo không tới năm mươi mét, lúc này anh nhíu mày.

Sau đó, Tiêu Chính Văn không thèm suy nghĩ, giơ súng trong tay lên, cuối cùng nổ liên tiếp mấy phát súng về phía vệ sĩ, dọa tên vệ sĩ kia nhảy dựng lên!

Nhưng sau đó tên vệ sĩ kia phát hiện trên người mình không có vết thương, mà áo và quần đều rơi rớt, chỉ còn lại một chiếc quần lót xuất hiện trước mặt Vương Thiên Hành.

Kỹ thuật súng ghê gớm này, khiến Vương Thiên Hành cũng giật nảy mình theo tên vệ sĩ kia!

Thậm chứ bàn tay đang châm thuốc của Vương Thiên Hành không ngừng run rẩy.

“Ông chủ Vương, để tôi châm thuốc cho ông”.

Sau đó họng súng của Tiêu Chính Văn xoay qua, cuối cùng nhắm chuẩn vào ông chủ Vương.

Người khác còn chưa phản ứng kịp, Tiêu Chính Văn đã bóp cò, sau đó viên đạn lướt qua tay của Vương Thiên Hành, châm điếu thuốc trong tay Vương Thiên Hành.

“Không biết kỹ thuật súng của tôi có khiến ông hài lòng hay không?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Vương Thiên Hành sững sờ tại chỗ hồi lâu sau, mới gật đầu một cách cứng đờ: “Hài lòng… Hài lòng”.

Bây giờ ông ta nào dám nói không hài lòng, kỹ thuật súng của Tiêu Chính Văn quả thật đạt đến cấp bậc thần súng!

“Lợi hại... lợi hại quá!”

“Thậm chí ngay cả xạ thủ chuyên nghiệp có lẽ cũng không làm được như vậy”.

“Quá đáng sợ!”

Trước những lời kích động không dứt, Tiêu Chính Văn đặt súng dưới bục.

Thực ra vừa nãy anh thể hiện kỹ năng bắn súng thì Vương Thiên Hành đã rất kính phục anh.

Nhưng khí thế trên người Tiêu Chính Văn quá mạnh mẽ, vượt qua cả ông chủ là Vương Thiên Hành nên khiến ông ta cảm thấy rất khó chịu.

Dù sao cũng không có vệ sĩ nào lại chĩa họng súng vào ông chủ của mình, hành động này của Tiêu Chính Văn là để ra oai với ông ta.



Mặc dù ông ta đang tức giận nhưng cũng cảm thấy rất bình thường, vì ông ta nhìn ra được sự kiêu ngạo trong con người Tiêu Chính Văn không giống những binh lính giải ngũ khác.

Sự kiêu ngạo này khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.

Đồng thời cũng khiến ông ta thấy an tâm, ông ta thầm nghĩ rằng nếu Tiêu Chính Văn có thể làm vệ sĩ cho ông ta thì anh nhất định sẽ là một dũng tướng.

“Còn kiểm tra gì nữa, cứ việc nói với tôi”.

Hai tay Tiêu Chính Văn chắp sau lưng, đợi Vương Thiên Hành đưa ra bài kiểm tra khác cho anh.

“Trong phòng khách này của chúng tôi tổng cộng bài trí ba camera giấu kín, hai máy nghe trộm. Nếu trong vòng nửa tiếng cậu tìm ra được những thứ này thì bài kiểm tra thứ hai coi như đạt yêu cầu”.

Dẫu sao thì Vương Thiên Hành tìm vệ sĩ chứ không phải tìm côn đồ.

Vệ sĩ nhất định phải bảo vệ tốt an toàn của bản thân ông ta và bảo vệ được bí mật riêng tư của ông ta.

Tìm máy nghe trộm và camera giấu kín là năng lực cơ bản.

Suy cho cùng, ông ta và con gái đang nghiên cứu về dự án trang thiết bị quân sự!

Bị người khác nghe trộm là chuyện bình thường!

Cho nên chủ thuê được bảo vệ an toàn, và bí mật của dự án được an toàn cũng rất quan trọng!

“Không cần đến nửa tiếng, cho tôi một phút là đủ!”

Tiêu Chính Văn thành thạo bước xuống bục, nhanh chóng lấy ra một chiếc máy nghe trộm, sau đó là dưới sofa, và trong cả bình hoa cạnh bể cá cũng tìm ra được camera giấu kín.

Động tác nhanh nhẹn linh hoạt, không hề do dự và chậm chạp, như thể những chiếc camera này do anh đích thân lắp đặt.

Ba chiếc camera và hai máy nghe trộm đã được tìm ra trong chốc lát, mà Tiêu Chính Văn vẫn chưa dừng lại, còn tìm ra được một chiếc máy nghe trộm khác trong góc khuất của chiếc bàn ăn trong phòng khách.

Thậm chí khe cửa phòng ngủ cũng tìm được máy nghe trộm, ngay cả phích cắm điện cũng phát hiện ra một camera khác.

Những vị trí của camera và máy nghe trộm này ngay cả Vương Thiên Hành còn không biết.

Thấy những thiết bị theo dõi vứt đầy dưới đất, Vương Thiên Hành sợ hãi trợn mắt há mồm.

Không ngờ có người nhân cơ hội ông ta không có ở nhà đã lắp đặt nhiều camera trong nhà như vậy, ngay cả vệ sĩ của ông ta còn không phát hiện ra.

Quá đáng sợ, hóa ra nhất cử nhất động của ông ta đều nằm trong sự quan sát của đối phương.

Sau đó, Tiêu Chính Văn bước đến trước mặt một tên vệ sĩ, tên đó sợ hãi nhìn anh.

Ngay giây sau, Tiêu Chính Văn đấm vào bụng, rồi kéo cổ áo hắn, vòng qua vai ném hắn xuống đất.

Tên vệ sĩ đó không hề có sức phản kháng, cả người ngã phịch dưới đất, toàn thân rã rời hoàn toàn buông lỏng.

Tiêu Chính Văn mở rộng cổ áo hắn ra, lấy ra một máy nghe trộm và tìm thấy thiết bị theo dõi đặt trong giày hắn.

Vương Thiên Hành vừa nhìn đã phát hiện được, hóa ra là do vệ sĩ của ông ta bán đứng, là hắn đã lắp đặt những thiết bị theo dõi này.

“Đồ khốn! Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tôi không hề bạc đãi cậu, vậy mà cậu lại bán đứng tôi!”

Vương Thiên Hành cực kì tức giận, vì tên vệ sĩ này là người thân cận bên cạnh ông ta, là một trong những người ông ta tin tưởng nhất, không ngờ lại là kẻ phản bội.

“Tạm thời có nhiêu đấy, thực ra tôi phát hiện trong biệt thự và cả trong xe của ông, còn có rất nhiều thiết bị theo dõi khác. Có lẽ là do thế lực bên ngoài bố trí, nói cách khác, ông chủ Vương, tình hình nhà ông bây giờ cực kì nguy hiểm”.



“Đương nhiên, nếu ông muốn thẩm vấn thuộc hạ, tôi cũng có thể giúp. Ông cũng biết tôi là binh lính Bắc Lương, có kỹ năng phỏng vấn tội phạm một cách bài bản”.

Tiêu Chính Văn cử động nắm đấm của mình.

Vương Thiên Hành thấy mắt anh rực sáng, không biết nên nói gì.

Lần này ông ta thực sự đào được bảo vật, một vị binh vương toàn năng!

“Cậu Tiêu, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, về vấn đề tiền lương, cậu ra giá đi”.

Vương Thiên Hành đã nghĩ thông rồi, bất kể Tiêu Chính Văn có ra giá cao cỡ nào thì ông ta đều có thể chấp nhận.

“Không cần ông bỏ một xu nào cả, tiền tôi không thiếu, tôi làm như vậy chỉ là giúp đỡ một người bạn”.

Tiêu Chính Văn hờ hững nói.

“Hiểu rồi”.

Vương Thiên Hành gật đầu, bắt đầu suy ngẫm về mối quan hệ của anh với chủ soái Hắc Long.

“Đúng rồi, cậu Tiêu, chúng tôi đã làm xong bữa tối, cậu có muốn ăn bữa cơm cùng chúng tôi không?”

Trong khi hai người đang nói chuyện thì người giúp việc đã bê món ăn lên bàn, Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo nữa liền ngồi xuống.

Vương Thiên Hành rót rượu cho Tiêu Chính Văn, những vệ sĩ khác chưa từng được đối đãi như thế này.

Lúc này, một giọng nói trong trẻo và vang dội truyền tới: “Ai đã tự ý vào phòng tôi làm xáo trộn hết cả lên thế này!”

Dứt lời, một cô gái xinh đẹp mặc quần jeans và áo phông bước ra khỏi phòng.

“Đây là Vương Ngọc Sương, con gái tôi”.

Vương Thiên Hành nhân cơ hội này giới thiệu con gái mình với Tiêu Chính Văn.

Vương Ngọc Sương là cô gái khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, không chỉ xinh đẹp mà trên người còn mang khí chất lạnh lùng diễm lệ của một nữ tổng giám đốc.

Có lẽ trong khi Tiêu Chính Văn kiểm tra camera đã lật tung căn phòng của cô ta lên, nên lúc này cô ta rất tức giận, vừa bước vào đã hỏi tội, gương mặt xinh đẹp bừng bừng lửa giận.

Vương Thiên Hành vội vàng giải thích với con gái ông ta: “Bố nói này, vừa nãy cậu Tiêu vào phòng con để tìm camera và máy nghe trộm thôi”.

“Hơn nữa còn tìm thấy hai camera trong phòng con đó! May mà cậu Tiêu phát hiện ra, bên trong còn có thiết bị ghi hình, nếu bị người khác chụp trộm hình ảnh riêng tư của con thì toang rồi!”

Vương Thiên Hành nói xong, trong lòng còn cảm thấy cực kì may mắn.

“Cái gì? Chúng ta bị theo dõi thật ạ?”

Vương Ngọc Sương nghe vậy cũng hơi hoảng sợ.

Nhưng cô ta lại càng tức giận hơn.

“Dù vậy nhưng lúc hai người vào phòng con kiểm tra thì cũng phải nói với con một tiếng chứ! Không nói một lời mà đã tự ý bước vào phòng con, còn chưa được sự đồng ý của con, vậy là sao? Hai người làm như vậy khiến con rất tức giận!”

Vương Ngọc Sương bực bội ngồi xuống, nhìn Tiêu Chính Văn ngồi đối diện, tùy ý hỏi: “Anh ta là ai, sao anh ta có tư cách ăn cơm cùng chúng ta?”

“Cậu Tiêu trên danh nghĩa là làm vệ sĩ cho nhà chúng ta, nhưng thực tế cũng là bạn của bố, bản lĩnh của cậu ấy tài giỏi, con nên tôn trọng cậu ấy”.

Vương Thiên Hành nói với vẻ sâu xa.

Vốn dĩ cô ta không thoải mái với Tiêu Chính Văn, bây giờ nghe anh chỉ là vệ sĩ trong lòng càng cảm thấy không vui, không nhịn được đứng dậy mắng mỏ: “Một tên vệ sĩ thôi mà, sao con phải tôn trọng anh ta chứ, anh ta chỉ là người làm công thôi!”

“Ngọc Sương! Con quá hỗn láo rồi đấy! Nếu chỉ là một vệ sĩ bình thường bố sẽ coi trọng cậu ấy sao? Con mau ngồi xuống cho bố, xin lỗi cậu Tiêu mau!”

Vương Thiên Hành tức giận nói.

Tiêu Chính Văn là chiến thần mà ông ta cầu thần bái phật còn không được, có Tiêu Chính Văn bảo vệ bên cạnh mình tương đương với cái mạng thứ hai của ông ta.

Không ngờ con gái ngang bướng ngổ ngáo quen rồi, bây giờ ngay cả khách quý ông ta coi trọng cũng không coi ra gì, thật là quá đáng!
1627545440346.png

Lời nói dõng dạc hùng hồn này chiếm được thiện cảm của rất nhiều vệ sĩ.

Thậm chí ngay cả Tiêu Chính Văn cũng phải nhìn Vương Thiên Hành bằng ánh mắt khác, không ngờ ông bố này lại biết lẽ phải ghê.

Ngẫm nghĩ một hồi, Vương Ngọc Sương chỉ có thể siết chặt nắm đấm, nghiến răng đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói với anh một câu: “Tôi xin lỗi”.

“Con xin lỗi có thể có chút thành ý được không? Có phải con vẫn chưa biết mình sai ở đâu hay không hả?”

Vương Thiên Hành khá bực mình khi nhìn bộ dạng không cam lòng của con gái mình.

Mặc dù con gái ông ta rất thành thạo trong việc nghiên cứu dự án, nhưng cô ta rất ít khi tiếp xúc với mọi người, không biết đối nhân xử thế nên mới hình thành nên tính cách cao ngạo.

Vương Ngọc Sương quả thật không biết mình sai ở đâu, bản thân cô ta chẳng qua chỉ mắng vệ sĩ trong nhà thôi mà. Cô ta nghĩ, chỉ cần mình có tiền thì có thể đổi vệ sĩ bất cứ lúc nào, mình có lỗi gì chứ?

Nhưng mình là con gái ông ấy, thế mà ông ấy chẳng hề bảo vệ con gái mình ngược lại đi nói đỡ cho người ngoài.

Vương Ngọc Sương ấm ức rơi nước mắt.



Tiêu Chính Văn thở dài: “Không sao, được rồi”.

Tất nhiên anh sẽ không cãi nhau với cô chủ nhà này.

Không chỉ là vì không cần thiết mà cũng là vì anh không có ý nghĩ này.

“Thật sự xin lỗi, là do tôi không dạy dỗ con cái đàng hoàng. Tôi mời cậu một ly xem như xin lỗi thay con gái”.

Vương Thiên Hành lại rót thêm rượu cho Tiêu Chính Văn.

“Mọi người cứ ăn tự nhiên đi, con no rồi! Giận no rồi”.

Vương Ngọc Sương nhìn bố mình cung kính với một vệ sĩ như thế thì càng thêm tức giận đứng dậy rời đi.

Về đến phòng, Vương Ngọc Sương càng nghĩ lại càng tức.

Thậm chí cô ta còn tìm quản gia để hỏi tại sao bố mình lại có thái độ như thế với vệ sĩ.

“Đó là vì cậu Tiêu thật sự có bản lĩnh, cũng không phải cô không biết cách làm người của ông chủ. Nếu Tiêu Chính Văn không có bản lĩnh thì tại sao bố cô lại coi trọng cậu ta như thế chứ?”

“Người ta là lính xuất ngũ ở Bắc Lương, không chỉ giỏi võ, hơn nữa dùng súng cũng rất chuẩn, khả năng trinh sát bậc nhất, quan trọng hơn là người ta không thiếu tiền. Người ta đến đây bảo vệ cho ông chủ và cô chủ chỉ vì muốn giúp đỡ bạn bè mà thôi”.

Mặc dù mấy lời của quản gia khiến Vương Ngọc Sương biết thêm về sự lợi hại của Tiêu Chính Văn, nhưng cô ta vẫn cảm thấy không phục.

Đến tối, cô ta gọi điện thoại cho bạn thân của mình kể khổ.

“Tịch Dao, bố mình đúng là quá đáng lắm luôn… Ông ấy làm thế là làm xấu mặt mình trước mặt bao nhiêu người, mình không nuốt trôi cục tức này”.

Vương Ngọc Sương vừa khóc vừa kể khổ với Đới Tịch Dao – bạn thân của cô ta.

Đới Tịch Dao không chỉ là bạn thân của cô ta mà gia đình cũng là gia tộc quyền quý cao sang.

Nghe cô bạn thân của mình chịu ấm ức, cô ta đưa ra đề nghị cho bạn mình: “Mình có cách này, chẳng phải bố cậu nghĩ anh ta rất giỏi sao? Chỉ cần làm anh ta bị đánh một trận, mất mặt một lần thì bố cậu sẽ thay đổi suy nghĩ về anh ta ngay thôi”.



Sáng sớm hôm sau, Vương Ngọc Sương nói với bố mình: “Lát nữa con đi chơi, bố có thể cho con mượn Tiêu Chính Văn một lát không?”

“Mượn cậu ấy cùng đi ra ngoài ư? Có phải con lại muốn giở trò gì không?”

Vương Thiên Hành vừa nghe thế đã biết con gái mình chẳng có ý gì tốt.

“Không phải… Chẳng phải bố nói anh ta là lính Bắc Lương xuất ngũ sao? Con có người bạn rất quý binh lính Bắc Lương nên con muốn dẫn đến cho cậu ấy gặp một lát”.

Vương Ngọc Sương bịa bừa ra một lời nói dối.

“… Nếu cậu Tiêu chịu ra ngoài với con thì hai đứa đi đi”.

Vương Thiên Hành biết con gái mình không phục Tiêu Chính Văn nhưng ông ta không vạch trần mà để cho Tiêu Chính Văn tự giải quyết.

Mặc dù Vương Ngọc Sương không muốn xuống nước tìm Tiêu Chính Văn nhưng vì trả thù Tiêu Chính Văn, nên cô ta vẫn làm ra vẻ khách sáo đến cạnh Tiêu Chính Văn nói rõ sự việc.

“Mặc dù tôi là lính Bắc Lương xuất ngũ nhưng trong quân đội có rất nhiều chuyện bí mật, nên nếu bạn cô hỏi đông hỏi tây tôi thì tôi cũng không thể trả lời được”.

“Nhưng nếu chỉ muốn gặp tôi thì tôi có thể đi đến đó với cô”.

Tiêu Chính Văn nói.

“Được!”

Vương Ngọc Sương thấy anh đồng ý cũng mừng thầm, không hề che giấu niềm phấn khích trên mặt.

Vương Thiên Hành thấy Tiêu Chính Văn đi theo sau Vương Ngọc Sương ra ngoài cũng lặng lẽ gửi tin nhắn cho Tiêu Chính Văn: “Nếu con gái tôi có làm chuyện gì quá đáng thì cậu hãy tha thứ cho nó, nó còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện”.

“Ông yên tâm đi, tôi chưa đến nỗi đi so đo với một cô gái”.

Tiêu Chính Văn đã biết Vương Ngọc Sương hẹn mình ra ngoài có ý đồ nhưng cũng không quan tâm lắm.

“Cô Vương, cho hỏi chúng ta phải đi đâu?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

“Đến hộp đêm Thiên Đường”.



Vương Ngọc Sương ra lệnh, Tiêu Chính Văn lái xe đi theo định vị đến hộp đêm Thiên Đường.

Xe vừa dừng lại, Vương Ngọc Sương lặng lẽ gửi một tin cho bạn thân của mình là Đới Tịch Dao.

Đới Tịch Dao còn mời một vài lính đặc chủng đã xuất ngũ đến mai phục trước cửa hộp đêm, yêu cầu lính đặc chủng phải bắt Tiêu Chính Văn lại.

Đến lúc đó sẽ bảo mấy tên côn đồ họ mời đến trói Tiêu Chính Văn lại rồi đánh một trận, sau đó chụp lại bộ dạng nhếch nhác của Tiêu Chính Văn gửi cho Vương Thiên Hành.

Có lẽ Vương Thiên Hành sẽ nghĩ Tiêu Chính Văn không đáng tin, vô cùng yếu ớt.

Nghĩ đến đây, Vương Ngọc Sương xuống xe trước bước đến trước cửa, cô ta phải giả vờ bị gạ gẫm theo những gì đã bàn bạc.

Khi Vương Ngọc Sương bước đến cửa hộp đêm, mấy tên côn đồ mai phục ở đó chạy đến chỗ cô ta.

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn túm lấy cổ áo phía sau ôm cô ta vào lòng, rồi xoay người vung chân sang ngang đá mấy tên côn đó chạy đến văng ngã xuống đất.

Động tác của anh nhanh nhẹn linh hoạt như mây trôi nước chảy, thậm chí Vương Ngọc Sương vẫn chưa kịp phản ứng thì mấy tên côn đồ đó đã ngã xuống đất.

Sau khi bị đá ngã xuống, chúng lập tức rút lưỡi dao trong tay ra lao về phía Tiêu Chính Văn.

Động tác của bọn chúng rất nhanh, vì chúng đều từng là lính đặc chủng xuất ngũ thế nên bản lĩnh cũng mạnh hơn người bình thường.

Lưỡi dao lóe sáng cứa vào người Tiêu Chính Văn mấy lần, nhưng cơ thể linh hoạt của Tiêu Chính Văn né tránh được từng đòn công kích của đối phương.

Mấy lần nghĩ lưỡi dao đó sẽ đâm vào người Tiêu Chính Văn, Vương Ngọc Sương sợ hãi nhắm mắt lại. Nhưng Tiêu Chính Văn không chỉ tránh được đòn tấn công mà thậm chí còn tấn công trực diện hạ gục hết đám đánh lén.

Trong vòng mấy phút ngắn ngủi, cả đám côn đồ đều ngã bẹp dí dưới đất.

Tiêu Chính Văn tránh được lưỡi dao trong tay chúng, một tay túm lấy đầu của một tên côn đồ trong đó rồi hung hăng đập đầu hắn xuống đất, máu bắn tung tóe.

Hơn nữa còn lấy lưỡi dao trong tay kề trên cổ đối phương.

“Nói, ai bảo các anh đến đây? Nếu các anh dám nói nửa lời dối trá, tôi chắc chắn các anh sẽ chết rất thê thảm”.

Sát khí trên người Tiêu Chính Văn đột ngột tỏa ra khiến chúng run lẩy bẩy, ngay cả Vương Ngọc Sương cũng cảm thấy sợ hãi.

Mấy tên côn đồ bị Tiêu Chính Văn đánh này đều là lính đặc chủng được huấn luyện đặc biệt, nên lúc này cũng nghiến răng nghiến lợi không hé môi dù đang đối diện với áp lực từ Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn thấy bọn chúng không chịu nói, đang định ra tay thì bỗng có người ra đến ngăn anh lại.

“Mau dừng tay lại! Do tôi sai bảo đấy”.

Đới Tịch Dao thấy sắp xảy ra chuyện lớn thì lập tức chạy ra ngăn Tiêu Chính Văn lại.

Lúc này Vương Ngọc Sương mới hoàn hồn, nói với Tiêu Chính Văn: “Anh mau dừng tay lại, họ không phải là người xấu mà là người được tôi mới đến thử anh đấy”.

Vốn dĩ còn nghĩ có thể nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Tiêu Chính Văn, nhưng không ngờ lại bị Tiêu Chính Văn đánh ra nông nỗi này.

“Tôi sẽ nói lại chuyện hôm nay cho bố cô”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Đừng mà! Đừng nói với bố tôi, nếu bố tôi mà biết, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua tôi!”

Cuối cùng Vương Ngọc Sương cũng biết sợ.

Hôm qua vì cô ta mắng Tiêu Chính Văn mà bố cô ta đã bắt cô ta phải xin lỗi đối phương.

Nếu giờ bố cô ta mà biết cô ta sai người gây rắc rối, thì không biết ông ta sẽ phạt nặng đến mức nào.

“Vậy được thôi, tôi tạm thời không nhắc đến chuyện hôm nay, nếu lần sau cô còn dám gây phiền phức cho tôi thì tôi sẽ ra tay không thương tiếc đâu”.

Tiêu Chính Văn buông con dao găm trong tay xuống, cười nói với Vương Ngọc Sương.

Bây giờ anh cũng đã nắm được thóp của cô gái này rồi, sau chuyện này có lẽ Vương Ngọc Sương cũng sẽ tém tém lại.

Đới Tịch Dao đi đến, vừa vỗ tay vừa nói với Tiêu Chính Văn nói: “Lúc nãy anh rất đẹp trai lại còn ngầu, chỉ trong chốc lát mà đã giải quyết được hết các cao thủ mà tôi mời đến, không hổ là lính xuất ngũ của Bắc Lương. Thế chắc chắn anh đã từng gặp vua Bắc Lương rồi nhỉ, anh ấy thế nào? Có đẹp trai không?”

“Bọn họ cho anh bao nhiêu tiền, tôi ra giá gấp đôi, anh làm vệ sĩ của tôi được không?”

Đới Tịch Dao nháy mắt với Tiêu Chính Văn.

Cô gái này trạc tuổi Vương Ngọc Sương nhưng lại có vẻ dễ thương hơn Vương Ngọc Sương nhiều.

Không chỉ mặc một bộ váy công chúa màu hồng mà đôi mắt to long lanh, cũng trang điểm rất tỉ mỉ, khuôn mặt hình trái xoan như một con búp bê đáng yêu.

“Xin lỗi nhé, tôi vô giá”.

Tiêu Chính Văn cười nói.

“Ôi trời! Vệ sĩ này cũng ngầu quá, cá tính thế. Tôi thích rồi đấy, anh về cùng tôi đi”.

Đới Tịch Dao nghe thế không chỉ không giận mà ngược lại còn đi vòng quanh Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn gãi đầu, hai người này đúng là trái ngược nhau.

Mặc dù Vương Ngọc Sương trông có vẻ chín chắn, nhưng nội tâm vẫn là một người khá trẻ con.
1627545452844.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom