• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2696-2700

Chương 2696: Đẩy vào hố lửa

“Thật ra, đại chiến mà, trong địch có ta, trong ta có địch đều là chuyện hết sức bình thường, cứ phải có một nguồn tin tức qua lại”.

“Hơn nữa tin tức mà chúng cung cấp cho vùng ngoài vũ trụ có hạn, nếu chúng dám gây chuyện ở vùng ngoài lãnh thổ, Thiên Đạo Minh Ước cũng sẽ không tha cho chúng”.

“Nói cách khác, chúng là gián điệp của hai bên, chẳng qua cái chết của chúng sẽ được vùng ngoài vũ trụ cực kỳ coi trọng, thậm chí có thể sẽ dẫn đến hàng loạt phản ứng”.

Những lời mà cụ tổ nhà họ Trần nói khiến mấy người Tiêu Chính Văn nhíu mày.

Xem ra tình hình phức tạp hơn Tiêu Chính Văn nghĩ rất nhiều.

Đại chiến giữa vùng ngoài vũ trụ và vùng ngoài lãnh thổ chắc không chỉ đánh hơn hai ngàn năm, thậm chí có khả năng là hàng chục ngàn năm, hoặc hàng trăm ngàn năm.

Chẳng qua sách sử lúc đó đã thất lạc rồi, bên thế tục mới không có một chút thông tin nào.

Hoặc là những việc mà Sơn Hải Kinh của Hoa Quốc ghi chép lại chính là trận chiến thật xảy ra ở chiến trường vùng ngoài lãnh thổ thời xa xưa.

“Thật ra giết Điền Kỵ ngược lại sẽ trúng gian kế của người có lòng bất chính, dù sao Điền Kỵ cũng có độ nổi tiếng, từng hành động của ông ta đều bị mọi người nhìn thấy, có muốn giấu cũng không được”.

“Nếu đổi thành một người không có tiếng tăm thì sẽ nguy hiểm cho vùng ngoài lãnh thổ nhiều”.

“Ồ? Vùng ngoài vũ trụ có nhiều gián điệp lẻn vào vùng ngoài lãnh thổ thế à?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

“Dĩ nhiên trận chiến này đã gần hàng chục ngàn năm, Hồng Ấn chỉ là một người những người lẻn vào vùng ngoài lãnh thổ, hơn nữa ông ta vào vùng ngoài lãnh thổ chưa đến một trăm năm đã cấu kết với nhà họ Khổng”.

“Đám người Tử Dư, Tử Cống đều nghe theo lệnh của ông ta. Thậm chí ngay cả con cháu Khổng Khưu cũng khá thân thiết với ông ta, đây chỉ là tầm ảnh hưởng của một người thôi đấy”.

Cụ tổ nhà họ Trần nói đến đây thì quay sang nhìn Tiêu Chính Văn.

Dĩ nhiên Tiêu Chính Văn hiểu rõ những lời ông ta nói, cái chết của Điền Kỵ là mở màn cho trận chiến kế tiếp.

Có thể nói trận quyết đấu sống còn giữa địa cầu và vùng ngoài vũ trụ sắp bắt đầu.

“Nếu chiến tranh nổi lên, có lẽ vùng ngoài lãnh thổ sẽ có nội loạn, đến lúc đó trước sau đều có địch, không chỉ vùng ngoài lãnh thổ bị nguy hiểm mà ngay cả thế tục cũng không thể tránh được”.

“Năm đó sở dĩ Đế Tuấn muốn lập ra thế giới ngoài lãnh thổ này là vì bảo vệ thế tục, nếu vùng ngoài lãnh thổ bị ngoài vũ trụ tấn công thì giới thế tục cũng gặp nguy”.

Tiêu Chính Văn trầm tư một lúc rồi nói: “Nói cách khác, Thiên Đạo Minh Ước vốn dĩ bày bố vừa để mặc Điền Kỵ và người nhà họ Khổng, vừa âm thầm cài người vào bên cạnh chúng”.

“Chỉ đợi lúc các bên ngoài vũ trụ đánh vào ngoài lãnh thổ, trung tâm nở hoa, phải không?”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

Tiêu Chính Văn cũng hay thường dùng cách chiến đấu dụ địch này.

“Ha ha!”

Nghe thế ông lão ngửa mặt lên bật cười nói: “Quả nhiên cậu Tiêu mưu lược hơn người! Nhưng nếu cậu Tiêu đã nhìn được đến mức này, tại sao còn muốn đưa đám người họ vào chỗ chết?”

“Gia chủ Trần, tôi có một việc không rõ, mong được chỉ bảo”, không đợi Tiêu Chính Văn lên tiếng, Hắc Bá ở bên cạnh bỗng chen lời.

Ông lão nhìn Hắc Bá gật đầu nói: “Mời Thái Bá nói”.

“Nếu đã biết rõ là thế thì trước đó khi cậu Tiêu ra tay, tại sao Thiên Đạo Minh Ước không ra mặt ngăn cản?”, Hắc Bá khó hiểu hỏi.

“Phái người? Người của chúng đã bị giết ở giữa đường, người nhà họ Khổng đâu thể ngồi không mặc kệ? Khắp Thiên Đạo Minh Ước đều có tai mắt của nhà họ Khổng, cậu nghĩ nhà họ Khổng không dám ra tay độc ác với người của Thiên Đạo Minh Ước sao?”

Vừa nghe thế ngày cả Hắc Bá cũng sửng sốt.

Lẽ nào nhà họ Khổng đã quyết tâm đẩy vùng ngoài lãnh thổ vào hố lửa sao?
Chương 2697: Mượn dao giết người

Nhà họ Khổng vừa âm thầm giết người của Thiên Đạo Minh Ước vừa phân bố lực lượng tấn công vào điện Thần Long? Chuyện này… chẳng phải là đã phạm phải đại kỵ của nhà võ rồi sao?”, Hắc Bá khó hiểu hỏi.

“Tấn công điện Thần Long? Các cậu nghĩ nhà họ Khổng đều dồn hết tinh lực vào thế tục sao?”

“Thật ra chúng chỉ muốn tiêu diệt ý niệm còn sót lại của Hạng Vũ thôi, sau đó mượn tay Tiêu Chính Văn giết Kiếm Thánh và người của Vạn Kiếm Cốc, mượn đao giết người đó”.

Ông lão nói ra sự thật.

“Gì cơ?”

Nghe thế lòng Hắc Bá chùng xuống.

“Thật ra, dù người âm phủ có đánh tới, cậu nghĩ với thế lực của nhà họ Khổng thì không thể làm gì được chúng sao? Cậu đừng quên có ba ngàn đệ tử của Khổng Khưu, còn cậu mới gặp được mấy người?”, ông lão nói tiếp.

Nghe đến đây Hắc Bá ngạc nhiên đến sửng sốt.

Đúng như cụ tổ nhà họ Trần nói, ba ngàn đệ tử của Khổng Khưu, nhưng kẻ gây rối ở ngoài lãnh thổ chỉ có đám người Tử Cống, những người khác thậm chí còn chưa lộ mặt.

Mặc dù Tử Cống vẻ ngoài hung dữ nhưng trong đám đệ tử đó, thực lực của ông ta chỉ có thể được xem là cấp trung mà thôi, những cao thủ thật sự chưa từng ra tay.

Điều này chứng tỏ nhà họ Khổng đang tính toán một ván cờ rất lớn.

“Vậy chiến trường ngoài vũ trụ thì sao?”, Hắc Bá bỗng nghĩ đến một khả năng khác.

“Thật ra bên đó đã bị các đệ tử dưới trướng của Khổng Khưu phong tỏa hoàn toàn, không ai biết được tình hình cụ thể bên đó thế nào, cũng không có ai có thể đột phá phong tỏa đó đi vào chiến trường vũ trụ”.

Nghe thế Hắc Bá hít một hơi khí lạnh: “Vậy chẳng phải có nghĩa là cắt đứt đường lui của những người đang đánh giết ở chiến trường ngoài vũ trụ sao?”

“Đúng thế, thế nên mới nói Điền Kỵ hay Tử Cống gì đó, dù chúng có gây chuyện đến lật trời hoặc bị ai giết đã không còn quan trọng nữa”, cụ tổ nhà họ Trần bình thản nói.

“Nhưng nếu theo như ông nói thì tại sao Thiên Đạo Minh Ước lại mặc kệ cho nhà họ Khổng làm loạn?”

“Dù sao từ góc độ nào đó, vùng ngoài lãnh thổ là địa bàn của Thiên Đạo Minh Ước, ai sẽ nhường địa bàn của mình cho người khác chứ?”

Dù sao thực lực của Thiên Đạo Minh Ước cũng ở đó, ngay cả Hạng Vũ cũng không thể thoát khỏi sự tàn độc của Thiên Đạo Minh Ước, mấy người nhà họ Khổng sao lại có thể thoát khỏi sự trừng phạt của Thiên Đạo Minh Ước?

“Nói hay lắm, thật ra Thiên Đạo Minh Ước không phải đang dung túng cho nhà họ Khổng, mà là họ không có lý do gì ra tay, vì vẫn còn phiền phức lớn hơn đang đợi Thiên Đạo Minh Ước giải quyết”, cụ tổ nhà họ Trần nói ra điểm mấu chốt.

“Cái gì? Phiền phức lớn hơn?”

Nghe thế Hắc Bá nhíu chặt mày, trầm tư một lúc mới quay sang nói: “Rốt cuộc là người nào có thể khiêu chiến với Thiên Đạo Minh Ước?”

“Dù là các thế lực ngoài vũ trụ cũng không thể trói buộc tay chân của Thiên Đạo Minh Ước ở ngoài lãnh thổ chứ?”

Hắc Bá vừa nói thế, ngay lập tức trong đầu ông ta xuất hiện một cái tên.

Có thể nói người này là truyền thuyết của cả vùng ngoài lãnh thổ, cũng là truyền kỳ của cả thế giới.

“Lẽ nào ông ta đã nghiêng về bên ngoài vũ trụ rồi?”

Hắc Bá run giọng nói.

Dĩ nhiên cụ tổ nhà họ Trần biết người mà ông ta nói là ai, thế nên Hắc Bá chưa nói tên người này ra.

“Ngoài ông ta ra thì còn ai có năng lực và lá gan lớn như thế?”, cụ tổ nhà họ Trần thở dài.

“Nhưng… chẳng phải người này vẫn luôn bảo vệ chiến trường ngoài vũ trụ sao? Nếu nói ngay cả ông ta cũng đứng về phía ngoài vũ trụ, vậy chẳng phải ngoài lãnh thổ nguy hiểm trùng trùng à?”, Hắc Bá hoảng sợ hỏi.

“Thế nên mới nói tình hình hiện giờ vô cùng phức tạp, rất nhiều việc ngay cả nhà họ Trần tôi cũng không thăm dò được tin tức, càng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.

“Nhưng dạo gần đây, các thế lực ngoài lãnh thổ nhất là đám lão già lánh đời nhiều năm đều lần lượt xuất hiện, đây là tín hiệu bất thường”, cụ tổ nhà họ Trần nói tiếp.

Mặc dù ngoài lãnh thổ tạm thời không có biến động gì quá lớn nhưng đây đã là dấu hiệu rồi.

Không chừng nhân tài đó là bí ẩn mà ngoài vũ trụ bố trí ở ngoài lãnh thổ.

“Nhưng từ trước đến giờ ông ta đều xuất hiện trước mặt mọi người với thân phận của Thiên Đạo Minh Ước, lợi ích gì mà có thể mua chuộc được ông ta vậy?”, Hắc Bá khó hiểu hỏi.

Xét về địa vị, cả ngoài lãnh thổ có mấy ai có thể sánh ngang với ông ta?
Chương 2698: Không đơn giản

Nếu xét về thực lực, cả ngoài lãnh thổ ai mà không nể mặt ông ta, ngay cả người như Bạch Khởi cũng từng chỉ là một người hâm mộ của ông ta thôi.

Nếu ngay cả người như thế cũng đứng về phía vùng ngoài vũ trụ thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

“Nếu ông ta là người của Thiên Đạo Minh Ước thật thì sao Thiên Đạo Minh Ước lại phái người đuổi giết ông ta? Năm đó sở dĩ ông ta đến chiến trường ngoài vũ trụ còn chẳng phải là vì bị Thiên Đạo Minh Ước tập trung toàn bộ lực lượng đánh đuổi sao?”

“Nhưng hiện giờ nói mấy chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa, dù sao chuyện này người này cũng không phải là chuyện chúng ta có thể can thiệp, tôi nghĩ lúc này cậu Tiêu cũng nên hiểu rõ tình cảnh của ngoài lãnh thổ”.

“Thế nên ý của tôi là tạo mối quan hệ với cậu Tiêu, cho dù nể mặt Trần Huy Tổ hay nể tình vùng ngoài lãnh thổ và thế tục cùng phía, tôi và cậu đều nên hợp sức đánh địch”.

Cụ tổ nhà họ Trần nói thẳng mục đích của mình.

Trần Huy Tổ bên cạnh mấy lần muốn nói rồi thôi, những chuyện như vậy không phải là chuyện ông ta có thể nhiều chuyện.

“Đương nhiên là được, chỉ cần nhà họ Trần không ăn cây táo rào cây sung, mọi chuyện có thể thương lượng”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.

“Được! Cậu Tiêu đường xa đến đây, tôi đã chuẩn bị bữa tiệc mời khách”.

Nói rồi cụ tổ nhà họ Trần đứng lên nói với Tiêu Chính Văn: “Rất hân hạnh được đón tiếp cậu Tiêu”.

“Cậu Tiêu, chi bằng ở lại ăn một bữa cơm rồi đi”, Trần Huy Tổ cũng bước đến nói.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn Trần Huy Tổ, gật đầu nói: “Ừ!”

Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu đồng ý, Trần Huy Tổ vui mừng không thôi.

Dù sao Tiêu Chính Văn và người điện Thần Long mới được xem là người nhà của ông ta, còn nhà họ Trần thì Trần Huy Tổ không muốn đưa ra phán xét gì nữa.

“Ông Trần, hôm nay tôi và ông không say không về”, Lý Bạch nhìn bóng lưng cụ tổ nhà họ Trần, nhỏ giọng nói với Trần Huy Tổ.

Lúc này ở bên chiến trường ngoài vũ trụ, Hồng Ấn chắp một tay ra sau lưng trầm giọng dặn dò: “Dặn dò bên dưới chuẩn bị hết mọi thứ”.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, vầng trăng chiếu xuống nhân gian, trong sân vườn nhà họ Trần đèn đuốc sáng choang.

Trong phòng sách, vài thị nữ đang bưng trà rót rượu cho cụ tổ nhà họ Trần.

“Cụ tổ, lẽ nào nhà họ Trần chúng ta phải hợp sức với Tiêu Chính Văn thật sao?”

Dù sao nhà họ Trần có lai lịch khá lớn, hơn nữa bây giờ cũng xem như là quản lý cấp cao trong cấp cao ở vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí từng thống lĩnh sự hưng thịnh, suy tàn của vô số thế lực lớn.

Hàng ngàn năm nay lại chỉ có nhà họ Trần đứng vững không ngã.

Điều này chứng tỏ đặc thù của nhà họ Trần và thế mạnh của họ.

So ra thì điện Thần Long chẳng là gì cả, cùng lắm chỉ là một trong các thế lực mới được nhà họ Trần xem trọng.

“Chẳng qua là lợi dụng chúng thôi, bây giờ điện Thần Long lớn mạnh, vừa lúc có thể cho ta dùng, không cần phải trở mặt”, ông lão lạnh lùng nói.

“Vậy tại sao cụ tổ còn muốn mời tiệc Tiêu Chính Văn? Thế này cũng nể mặt hắn quá đó”, một thị nữ khác bất mãn nói.

Nghe thế, cụ tổ nhà họ Trần vuốt râu cười nói: “Bây giờ sắp đến loạn thế, nhà họ Trần muốn có được lợi ích từ trong loạn thế thì phải mượn sức người khác mới được”.

“Đúng rồi, sắp xếp chuyện bên ngoài vũ trụ thế nào rồi?”

Cụ tổ nhà họ Trần quay đầu sang hỏi.

Có là ai cũng không ngờ nhà họ Trần cũng có thông đồng với thế lực ngoài vũ trụ vào hơn một trăm năm trước.

“Cậu chủ Phong đã đích thân đến đó rồi”, thị nữ nhỏ giọng đáp.

Cụ tổ nhà họ Trần gật đầu, Trần Phong trước giờ làm gì cũng thành thục, ông ta có thể yên tâm hoàn toàn.

Chỉ cần không có gì ngoài ý muốn thì không lâu nữa bên phía ngoài vũ trụ sẽ đánh vào ngoài lãnh thổ như cụ ta nghĩ, thậm chí tấn công vào thế tục.

Còn bên Tiêu Chính Văn, có Trần Huy Tổ đi cùng, mọi người đang ngồi trong sân nói chuyện phiếm.

Thấy trái phải không ai để ý, Trần Huy Tổ mới hạ giọng nói: “Cậu Tiêu, nhà họ Trần không đơn giản đâu”.

Tiêu Chính Văn gật đầu: “Tôi biết”.

“Vậy chúng ta không cần phái người đến chiến trường ngoài vũ trụ sao?”, Trần Huy Tổ ngờ vực hỏi.

“Không cần nữa, chắc bây giờ phái người đến cũng tốn công vô ích, huống gì chỉ một hai người không thể ngăn được thế lực lớn của ngoài vũ trụ”.

Tiêu Chính Văn tự có tính toán riêng về chuyện này, thật ra Tiêu Chính Văn đã nhìn ra đám người Kiếm Thánh và Điền Kỵ có vấn đề rồi.

Nhưng cuối cùng Tiêu Chính Văn vẫn ra tay giết họ, dù sao trong Thiên Sơn Thư Lục cũng không phải không có ghi chép về vùng ngoài vũ trụ, đám người ngoài vũ trụ cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết.

Ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng từng xem thường Tiêu Chính Văn thì sao vùng ngoài vũ trụ lại coi trọng Tiêu Chính Văn được chứ?
Chương 2699: Miếng thịt béo bở

Hai người nói chuyện thêm một lúc thì bữa tiệc cũng bắt đầu.

Thật ra mọi người đều biết rõ thế cục trước mắt, vì vậy cả bữa tiệc đều sóng yên biển lặng.

Cho đến khi bữa tiệc kết thúc.

Trước khi dẫn theo một đám người rời đi, Tiêu Chính Văn mới quay lại nói: “Ông Trần, tôi biết nhà họ Trần có thế lực sâu rộng, nhưng bất kể thế nào, chỉ cần Trần Huy Tổ là người của điện Thần Long chúng tôi một ngày, thì mãi mãi sẽ là anh em của Tiêu Chính Văn tôi!”

“Không chỉ bây giờ mà sau này cũng vậy!”

Ý tứ trong lời nói của Tiêu Chính Văn rất rõ ràng, đó là cảnh cáo nhà họ Trần phải chăm sóc cho Trần Huy Tổ thật tốt, hơn nữa còn đang uy hiếp cụ tổ nhà họ Trần.

“Anh…”

Thị nữ bên cạnh còn chưa kịp nói xong, cụ tổ nhà họ Trần đã phất tay ngắt lời: “Cậu Tiêu yên tâm, Trần Huy Tổ không chỉ là bạn của cậu Tiêu, mà còn là con cháu của nhà họ Trần chúng tôi!”

“Chuyện gia đình nhà họ Trần không phiền cậu Tiêu phải nhọc lòng!”

Giọng điệu của cụ tổ nhà họ Trần vô cùng bình tĩnh, không hề có chút tức giận nào.

Ngay cả thị nữ bên cạnh cũng ngạc nhiên.

Dù sao đây cũng là địa bàn của nhà họ Trần, Tiêu Chính Văn lại dám uy hiếp cụ tổ trước mặt mọi người nhà họ Trần, việc này chứng tỏ không coi nhà họ Trần ra gì.

Vậy mà cụ tổ lại có thể dễ dàng bỏ qua sao?

“Được, vậy tôi không làm phiền mọi người nữa, tạm biệt!” Tiêu Chính Văn cười nhạt, chắp tay chào cụ tổ nhà họ Trần.

Cụ tổ nhà họ Trần có nghe lời cảnh cáo của Tiêu Chính Văn hay không cũng không liên quan gì đến anh.

Sau khi đoàn người của Tiêu Chính Văn rời đi, Trần Huy Tổ vừa quay người lại, thị nữ phía sau ông ta trừng mắt tức giận quát: “Còn không mau cút ra nhà sau! Ông có tư cách gì mà ngồi cùng bàn với cụ tổ?”

Tiêu Chính Văn vừa rời đi, bầu không khí đã khác hoàn toàn.

Trần Huy Tổ chỉ ngẩng đầu nhìn thị nữ, khẽ nghiến răng, nhưng không hề phản bác, chậm rãi đi về phía nhà sau.

“Sao thế, gặp mấy tên hậu bối xong thì quên hết quy tắc rồi hả?”

Trần Huy Tổ còn chưa bước vào cửa, tiếng quát tháo của thị nữ lại vang lên.

Trần Huy Tổ dừng bước, kìm nén cơn tức giận, quay đầu nhìn thị nữ.

“Sao thế?” thị nữ trừng mắt, tiến lên một bước.

“Trần Huy Tổ biết sai rồi!”

Cuối cùng, Trần Huy Tổ chỉ đành cúi đầu, chắp tay với thị nữ, sau đó cúi người chào cụ tổ nhà họ Trần.

Cụ tổ nhà họ Trần nhìn chằm chằm Trần Huy Tổ một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Đi nghỉ ngơi đi!”

Nghe cụ tổ nói vậy, Trần Huy Tổ mới dám đứng dậy rời đi.

“Nhớ cho kỹ, thân là người nhà họ Trần thì phải tuân thủ quy tắc! Hơn nữa, ông phải hiểu thân phận của mình là gì! Ông không phải cậu chủ nhà họ Trần!”

Giọng nói lạnh lùng của thị nữ vang lên phía sau Trần Huy Tổ.

Trần Huy Tổ kìm nén cơn giận, bước nhanh vào nhà.

“Cụ tổ, tên Trần Huy Tổ này thật hỗn láo! Tôi thấy đám người Tiêu Chính Văn dạy hư ông ta rồi!” thị nữ nhìn theo bóng lưng Trần Huy Tổ, lạnh lùng mắng chửi.

“Đây đều là chuyện vặt vãnh, hơn nữa, cậu ta còn trẻ, thiếu kinh nghiệm!” cụ tổ nhà họ Trần nói xong ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.

“Nếu không phải cụ tổ ngăn cản thì tôi phải khiến ông ta nhớ kỹ, nhà họ Trần chúng ta sao có thể dung túng cho một kẻ ngỗ ngược như vậy!”

Trong đám người làm nhà họ Trần, thị nữ bên cạnh cụ tổ có thể nói là dưới một người trên vạn người, nhưng dù sao đi nữa, cô ta đối như với Trần Huy Tổ như vậy cũng thật quá đáng.

Nhưng cụ tổ và đám người nhà họ Trần không ai đứng lên nói một câu công bằng cho Trần Huy Tổ, thậm chí trong mắt bọn họ, đây là điều đương nhiên.

“Ít nhất bây giờ, chúng ta vẫn phải để nó sống thật tốt, nếu không có nó, miếng thịt béo bở như điện Thần Long sẽ rơi vào miệng người khác!” cụ tổ nhà họ Trần chế nhạo.

“Ồ?”

Thị nữ khó hiểu hỏi: “Chúng ta vừa tạo mối quan hệ với giới thế tục, cụ tổ đã có kế hoạch gì rồi sao?”

“Ha ha!”
Chương 2700: Ánh trăng chói mắt

Cụ tổ vuốt râu cười nói: “Cô thật sự cho rằng tôi chỉ mời đám người Tiêu Chính Văn đến đây đi dạo thôi sao? Thật ra tôi đang muốn nhân cơ hội này xem thử thái độ của Tiêu Chính Văn”.

“Bây giờ, Trần Huy Tổ đã là một quân bài trong tay tôi. Chỉ cần có quân bài này, điện Thần Long sẽ do chúng ta điều khiển. Cho dù thế lực ở vùng ngoài vũ trụ đánh tới đây, có điện Thần Long trong tay cũng sẽ khiến nhà họ Trần chúng ta thêm tư cách thương lượng!”

Đây cũng là lý do vừa rồi nghe những lời đe dọa của Tiêu Chính Văn rất rõ ràng, nhưng cụ tổ nhà họ Trần không phản bác lại ngay.

Đối với những người có cấp bậc như bọn họ, lợi ích luôn được đặt lên hàng đầu, còn thể diện hay hư danh gì đó không còn quan trọng nữa.

Càng không thể vì vài lời đe dọa mà hủy hoại lợi ích sau này.

Đúng như thị nữ nói, trong mắt cụ tổ nhà họ Trần, cả Tiêu Chính Văn và điện Thần Long chỉ là một đám quê mùa ngỗ ngược mà thôi.

Hơn nữa, Tiêu Chính Văn càng lộ vẻ sắc sảo thì ngược lại càng cho thấy sự nông nổi, càng dễ bị nhà họ Trần uy hiếp.

Dù sao thì đối phó với một tên vui mừng lộ rõ trên mặt còn dễ hơn đối phó với người hỉ nộ vô thường, điềm tĩnh như nước.

Sau khi đoàn người của Tiêu Chính Văn đi được một đoạn đường dài, sắc mặt của Tần Lương Ngọc và Lý Bạch chợt sa sầm.

Nhìn thoáng qua bọn họ đã biết thời gian qua Trần Huy Tổ sống trong nhà họ Trần như thế nào.

Chẳng qua là vì Tiêu Chính Văn ngăn cản, cho nên mới không vạch trần chuyện này.

Đặc biệt là Lý Bạch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu Tiêu, Trần Huy Tổ rất thích uống rượu, sao có thể bỏ rượu được chứ? Rõ ràng là bị nhà họ Trần…”

“Đương nhiên là tôi biết!” Tiêu Chính Văn cắt ngang lời Lý Bạch.

Suốt thời gian qua, có loại người nào mà Tiêu Chính Văn chưa từng gặp?

Trình độ quan sát vẻ mặt của người khác đương nhiên là hơn hẳn Lý Bạch.

Nhưng càng như vậy, Tiêu Chính Văn càng phải nhẫn nhịn, nếu không, Trần Huy Tổ sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn bất cứ lúc nào.

“Cậu Tiêu, nếu đã vậy thì tại sao chúng ta không đưa ông ta đi cùng luôn? Tôi rất lo sau khi chúng ta rời đi, Trần Huy Tổ sẽ gặp nguy hiểm!” Lý Bạch cũng lo lắng nói.

Trong số bọn họ, tình bạn giữa Lý Bạch và Trần Huy Tổ là sâu nặng nhất. Vì vậy, khi thấy tình hình bây giờ của Trần Huy Tổ, Lý Bạch càng lo lắng hơn, nóng lòng muốn dẫn ông ta ra khỏi hang cọp ngay lập tức.

“Nếu ông ta thật sự muốn đi thì không ai có thể ngăn cản ông ta. Nếu ông ta đã không muốn đi thì chứng tỏ ông ta đã có kế hoạch của riêng mình” Tiêu Chính Văn nói.

Thực ra Tiêu Chính Văn cũng biết sở dĩ Trần Huy Tổ không muốn rời khỏi nhà họ Trần là để lấy lại những thứ vốn nên thuộc về mình.

Ban đầu, lúc nhà họ Trần bị tiêu diệt, cả gia đình già trẻ lớn bé đều bị giết gần hết.

Lúc đó, Trần Huy Tổ đã cầu cứu nhà họ Trần, nhưng nhà họ Trần lại thờ ơ, có thể nói, từ lúc đó, trong lòng Trần Huy Tổ đã hoàn toàn xóa bỏ nhà họ Trần.

Trần Huy Tổ vẫn cố chấp quay về nhà họ Trần, vậy thì đương nhiên phải có ý đồ gì đó.

Nhưng điều Tiêu Chính Văn lo lắng nhất chính là ý đồ của Trần Huy Tổ đã bị cụ tổ nhà họ Trần nhìn thấu từ lâu rồi.

Xét về thủ đoạn, mười Trần Huy Tổ cũng không phải là đối thủ của cụ tổ nhà họ Trần.

Chung quy lại, Trần Huy Tổ rất khó chiếm được chút lợi ích gì từ nhà họ Trần.

Vì vậy, trước khi rời đi, Tiêu Chính Văn mới nói những lời này với cụ tổ nhà họ Trần, hơn nữa còn âm thầm bày trận pháp trong nhà họ Trần.

Chỉ cần Trần Huy Tổ xảy ra chuyện gì, Tiêu Chính Văn sẽ cảm nhận được ngay.

Hơn nữa, Tiêu Chính Văn cũng định nhân cơ hội này để tăng thêm kinh nghiệm cho Trần Huy Tổ.

Mặc dù tuổi thật của Trần Huy Tổ lớn hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều, nhưng tính cách của ông ta vẫn như một đứa trẻ.

“Chúng ta đi thôi!”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa quay đầu nhìn về hướng Đông Nam.

Ánh trăng tản mạn khắp nơi!

Nhưng ánh trăng lúc này lại hơi dị thường, ánh trăng vốn rất sáng, nhưng chắc chắn không thể sáng như vậy được, nhưng ánh trăng đêm nay lại vô cùng chói mắt.

Lúc này, trên chiến trường vùng ngoài vũ trụ, các vì sao trên trời trở nên mờ mịt, thậm chí còn không có nổi một tia ánh trăng, nhìn xung quanh, chỉ có bóng tối vô tận.

Hồng Ấn kiêu hãnh đứng dưới bầu trời đêm, đối mắt như xuyên qua bóng tối vô tận trước mắt, nhìn thẳng vào đầu bên kia của vũ trụ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom