• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 441-450

Chương 441: Hàn Lôi Long xin tha mạng

Không gian lặng ngắt như tờ!

Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt!

Hàn Lôi Long ngã dưới đất, xương bánh chè bên chân phải đã gãy nát, máu thịt lẫn lộn.

Sau lưng ông ta, năm trăm đệ tử của võ đường nhà họ Hàn lập tức xông đến bao vây xung quanh Hàn Lôi Long, hơn nữa còn bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau, vẻ mặt hung tợn nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm!

Mấy huấn luyện viên có thực lực binh vương còn lại cũng đứng mũi chịu sào, vội vã chạy đến đỡ Hàn Lôi Long dậy, hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng: “Đường chủ, ông sao rồi?”

Hàn Lôi Long ôm lấy chân phải có xương bánh chè bị gãy, vẻ mặt tái nhợt!

Từ giây phút này trở đi, ông ta biết rằng ở tỉnh không còn Hàn Lôi Long nữa!

Xương bánh chè chân phải đã gãy nát!

Điều này thật sự gây tổn hại lớn đến thực lực của Hàn Lôi Long!

Kể từ ngày hôm nay, địa vị của võ đường nhà họ Hàn sẽ phải hứng chịu những ảnh hưởng to lớn!

Mà tất cả những điều này đều do nam thanh niên thoạt nhìn trông rất bình thường này gây ra.

“Giết! Báo thù cho đường chủ!”

“Giết hắn đi!”

“Võ đường nhà họ Hàn không thể bị sỉ nhục, giết hắn, mau giết hắn đi!”

Giữa những tiếng ầm ầm, năm trăm đệ tử của võ đường nhà họ Hàn cùng giơ nắm đấm và gậy lên rồi xông về phía Tiêu Chính Văn.

Đúng lúc này, mây đen phía chân trời liền ùn ùn kéo đến.

Tiêu Chính Văn đút hai tay trong túi quần, lạnh nhạt liếc nhìn năm trăm đệ tử võ đạo đang xông đến trước mắt.

Đột nhiên, anh bỗng nhiên chuyển động và lao về phía trước.

Ngay sau đó, anh giống như biến thành Ám Dạ Quân Vương và Dục Huyết Tu La!

Chỉ vài cú đấm, mấy trăm bóng người đang xông đến trước mắt đều đồng loạt văng ra xa.

Lúc này, Tiêu Chính Văn chính là thần chết!

Mỗi một đấm là đánh bay một người.

Mỗi một cú đá là đá văng mười mấy người!

Hoàn toàn là sự tàn sát đơn phương.

Năm trăm đệ tử kia giống như bông lúa trong mưa bão, đổ rạp xuống chỉ trong nháy mắt!

Không quá năm phút đồng hồ, một đám đệ tử võ đạo nằm la liệt dưới đất, người gãy tay gãy chân, người thì lún bụng!

Số người vẫn còn đứng vững như cũ không vượt quá ba mươi!

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều sững sờ!

Cùng lúc này, đám mây đen dày kịt sau lưng Tiêu Chính Văn khiến anh trông cứ như thần chết, hai mắt toát lên sát khí ngút trời.

Hàn Lôi Long nhìn những đệ tử của mình nằm dưới đất, lại nhìn hơn hai mươi đệ tử còn sót lại, hoàn toàn chấn động và kinh sợ!

Chuyện này… sao có thể chứ?

Năm trăm đệ tử mà giờ chỉ còn lại hơn hai mươi người.

Dù có là ông ta, dưới vòng vây của năm trăm đệ tử cũng không thể đánh bại toàn bộ một cách nhẹ nhàng điềm nhiên như thế!

Đây hoàn toàn là mãnh hổ lao vào bầy dê, giống như bước vào nơi không người!

Tiêu Chính Văn này còn ghê gớm hơn nhiều so với những gì mà mình nghĩ!

“Mày muốn chết à?”

Lúc Hàn Lôi Long vẫn còn kinh động, đám huấn luyện viên thực lực binh vương còn lại phẫn nộ xông lên, rút ra một con dao găm bén nhọn từ bên hông muốn đâm vào tim Tiêu Chính Văn.

Thế nhưng!

Keng một tiếng!

Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh sắc nhọn giống như một luồng sáng được bắn ra, chặt đứt con dao găm kia, sau đó vô tình xuyên qua ngực tên huấn luyện viên, để lại một mảng máu đỏ thẫm.

Bụp!

Tên huấn luyện viên thực lực binh vương vừa bước được một bước!

Miệng hắn phun ra máu tươi, cúi đầu nhìn vết thương đang ứa máu trên ngực rồi quỳ phịch xuống đất, sau đó không ngừng nôn ra máu, ngã trên vũng máu của chính mình!

Chết thẳng cẳng!

Không gian lặng thinh!

Hai mươi mấy đệ tử bên cạnh Hàn Lôi Long đều đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ kinh hãi tột độ!

Mà lúc này, Tiêu Chính Văn đã cầm theo con dao quân đội năm cạnh nhuốm máu chậm rãi bước tới.

Lúc này, anh giống như Tu La, mỗi bước chân đều đang giẫm lên lồng ngực của bọn chúng, khiến chúng có cảm giác tim như đang bị ai đó bóp nghẹt!

Bịch!

Hơn hai mươi đệ tử vội vàng quỳ xuống đất, thảm thiết cầu xin:

“A a! Đừng giết chúng tôi! Xin cao nhân giơ cao đánh khẽ!”

“Chúng tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi, xin anh nương tay!”

“Tôi vẫn chưa muốn chết, tôi không muốn chết đâu, xin đừng giết chúng tôi mà…”

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người nhà họ Khương ai nấy cũng đều ngơ ngác!

Không chân thật lắm thì phải!

Đây có còn là nhà họ Hàn vừa diễu võ giương oai nữa hay không?

Chỉ trong nháy mắt, năm trăm đệ tử mà nhà họ Hàn dẫn tới chỉ còn lại hơn hai mươi người đang quỳ dưới đất kia…

Hơn nữa, ngay cả Hàn Lôi Long cũng bị thương, còn có cả một huấn luyện viên có thực lực binh vương đã chết!

Điều này khiến bọn họ quá mức kinh ngạc!

Mà điều khủng khiếp nhất là tất cả những điều này đều do một tay tên tàn dư nhà họ Tiêu – Tiêu Chính Văn gây nên.

Anh ta mạnh như vậy thật sao?

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đứng trước đám người đang quỳ dưới đất, ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Lôi Long đang đứng tít dưới cuối hàng.

Hàn Lôi Long chưa mở miệng đã nhịn đau mà quỳ xuống, mạnh mẽ dập đầu và gào lên: “Xin cậu Tiêu tha cho tôi một mạng!”

“Ôi trời!”

Mọi người liền trở nên náo động.

Tất cả người nhà họ Khương đều mang theo vẻ mặt kinh ngạc.

Hàn Lôi Long hống hách tự cao, gia chủ Hàn Lôi Long của nhà họ Hàn ở tỉnh, một trong năm tông sư mạnh nhất của giới võ thuật tỉnh lại quỳ xuống để cầu xin Tiêu Chính Văn tha mạng!

“Tha cho ông một mạng ư?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Trước đó ông có từng nghĩ sẽ tha cho tôi một mạng hay không?”

Câu nói này khiến cho Hàn Lôi Long như rơi xuống vực thẳm, cả người run lẩy bẩy!

Bây giờ ông ta mới hiểu mình đã chọc giận người như thế nào!

Một cậu thanh niên mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã mạnh hơn mình gấp nhiều lần.

Loại thực lực này không phải thứ mà Hàn Lôi Long ông ta có thể tưởng tượng nổi!

Cao thủ như này thì thân phận và địa vị nhất định không hề thấp!

Bản thân sao có thể chọc giận một người như thế chứ!

“Cậu Tiêu, tôi sai rồi! Cầu xin cậu tha cho tôi một mạng! Chỉ cần cậu không giết tôi, dù điều kiện có là gì thì Hàn Lôi Long tôi cũng có thể đáp ứng! Sau này, bất kỳ lúc nào cậu Tiêu cần thì Hàn Lôi Long tôi cũng sẽ hết mực nghe theo!”

Hàn Lôi Long quỳ dưới đất, cứ thế dập đầu lia lịa.

Lúc này, người nhà họ Khương đã đứng dậy hết cả.

Có người đỡ Khương Thái Xương chậm rãi bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn.

Khương Thái Xương cũng bày ra vẻ mặt vừa sống sót sau kiếp nạn, nói với Tiêu Chính Văn: “À, Tiêu Chính Văn, hay là tha cho gia chủ Hàn đi… Dù gì ông ta cũng là gia chủ của nhà họ Hàn ở tỉnh, địa vị ở tỉnh không hề thấp kém. Nếu như ông ta xảy ra mệnh hệ gì ở Tu Hà, ở nhà họ Khương của tôi thì những gia tộc khác ở tỉnh, còn có những nhân vật lớn trong giới võ thuật ở tỉnh nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà họ Khương…”

Khương Thái Xương nói không hề sai.

Đám người nhà họ Khương cũng hùa theo:

“Phải đó Tiêu Chính Văn, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta vẫn nên bỏ qua cho Hàn Lôi Long đi”.

“Tiêu Chính Văn, cậu đừng làm loạn thêm nữa! Mặc dù chúng tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, nhưng so với nhà họ Hàn ở tỉnh mà nói thì nhà họ Khương chúng ta vẫn còn quá yếu kém, không đấu lại được họ đâu!”



“Lão gia đã lên tiếng rồi, cậu còn do dự gì nữa thế?”

Tiêu Chính Văn khẽ nhướng mày, lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Khương đang nhao nhao giảng đạo lý với mình.

Đám người này đúng là lành sẹo thì quên đau!

Ban nãy vẫn còn quỳ dưới đất xin tha mạng, thế mà bây giờ lại đứng về phía kẻ khác luôn rồi!

Thậm chí có một số người còn uy hiếp mình nữa!

Đám người nhà họ Khương bị ánh mắt của Tiêu Chính Văn dọa sợ run lẩy bẩy, vội vàng rụt cổ lại, không dám nhìn thẳng!

Ai dám nhìn thẳng vào sát thần này cơ chứ!

Còn chưa nhìn thấy nhiều người nằm la liệt dưới đất như vậy hay sao?

Ngay cả Hàn Lôi Long cũng đã quỳ xuống xin tha mạng rồi.

Lúc này, nghe thấy Khương Thái Xương xin tha cho mình thì Hàn Lôi Long cũng bám được vào cái phao cứu mạng, gào lên: “Đúng đúng đúng, lão gia nói rất phải! Hàn Lôi Long tôi chết đi cũng không sao, nhưng mà sau khi nhà họ Hàn biết được nhất định sẽ không để yên đâu! Còn có những gia chủ khác ở tỉnh và những nhân vật lớn trong giới võ thuật tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua! Chi bằng cậu Tiêu tha cho tôi đi, tôi sẽ lập tức rời khỏi Tu Hà! Chỉ cần cậu Tiêu ở Tu Hà thì người nhà họ Hàn nhất định sẽ không đặt chân đến Tu Hà nửa bước! Xin cậu Tiêu tha cho tôi…”
Chương 442: Chấn động giới võ thuật tỉnh

Sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên u ám, lúc này, Khương Vy Nhan cũng chạy từ sân nhỏ đến.

Thấy cảnh tượng trước mắt, cô ngây ra như phỗng, lộ vẻ kinh hãi, bụm miệng, vô cùng kinh ngạc.

“Chính Văn, chuyện… chuyện gì đây?”, Khương Vy Nhan sốt ruột lo lắng hỏi.

Bên kia, Từ Phân thấy Khương Vy Nhan tới thì oà khóc, hét toáng lên: “Vy Nhan ơi, cô tới rồi, suýt chút nữa là tôi và bố cô đã chết rồi…”

“Mẹ, chuyện gì vậy?”

Khương Vy Nhan vội dìu Từ Phân, tuy là mẹ kế nhưng suy cho cùng vẫn là mẹ.

Khương Vy Nhan vô cùng ngạc nhiên khi nhìn Khương Học Bác, đám người nhà họ Khương và Khương Văn Kỳ đang nằm dưới đất tựa vào lồng ngực Khương Mỹ Nghiên và Tiết Mai.

“Rốt… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Khương Vy Nhan hoảng hốt nhìn Tiêu Chính Văn.

Lúc này, người nhà họ Khương cũng vội vã hét lên:

“Vy Nhan, cô tới rồi! Cô mau khuyên Tiêu Chính Văn đi!”

“Phải đó! Không nên giết gia chủ Hàn, nếu không thì nhà họ Khương chúng ta thực sự xong đời mất!”

“Đắc tội nhân vật lớn ở tỉnh, dù là cả Tu Hà cũng không gánh vác nổi trách nhiệm đâu! Huống hồ nhà họ Khương nho nhỏ ở Tu Hà chúng ta!”

Nghe tiếng bàn tán không ngừng của mọi người, Khương Vy Nhan cũng hiểu được ngọn nguồn sự việc.

Nghĩ một hồi, cô nói với Tiêu Chính Văn: “Chính Văn, hay là bỏ qua cho gia chủ Hàn đi, suy cho cùng cũng không có hậu quả nghiêm trọng nào. Nhà họ Khương chỉ là một gia tộc nhỏ bé ở Tu Hà, không chọc nổi mấy nhân vật lớn và gia tộc lớn ở tỉnh đâu. Hơn nữa, giờ gia chủ Hàn đã như này, có lẽ cũng đã chịu trừng phạt thích đáng rồi”.

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn cau mày.

Hàn Lôi Long đang quỳ dưới đất dập đầu liên tục, gào lên: “Phải phải phải, tiểu thư Khương nói đúng, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình, mong cậu Tiêu rộng lượng tha mạng cho tôi! Sau khi quay về, chắc chắn tôi sẽ nói với mấy người bạn ở tỉnh, bảo bọn họ tuyệt đối không ra tay với nhà họ Khương, mong cậu Tiêu giơ cao đánh khẽ”.

Đám đệ tử của võ đường nhà họ Hàn đang quỳ dưới đất cũng không ngừng dập đầu xin tha thứ, cả người run bần bật!

Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn Khương Vy Nhan rồi lạnh lùng nói: “Hàn Lôi Long, ông nhớ cho kỹ, cái mạng này của ông là vợ tôi cho! Cút về tỉnh đi! Nếu còn có lần sau thì nhất định tôi sẽ san bằng nhà họ Hàn và cả giới võ thuật ở tỉnh!”

Câu nói này của anh tựa như sấm rền, ầm ầm vang dội.

Hàn Lôi Long nhanh chóng dập đầu, hét lên: “Vâng vâng vâng! Tôi sẽ nghe theo lời dạy dỗ của cậu Tiêu!”

Dứt lời, ông ta được đám đệ tử dìu xuống, đưa theo hai thi thể của hướng dẫn viên có thực lực binh vương, rời khỏi nhà họ Khương!

Sau khi thấy Hàn Lôi Long rời đi, người nhà họ Hàn mới thở phào nhẹ nhõm!

Nhưng chỉ trong chốc lát.

Khương Văn Kỳ một mực giả chết lập tức nhảy dựng lên từ dưới đất, khuôn mặt ngập tràn vẻ vừa sống sót sau tai nạn, thở phào một hơi.

Sau đó ông ta tỏ vẻ căm hận xông đến, chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn rồi bắt đầu mắng chửi: “Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn! Mày xem đi, đều tại mày mà nhà họ Khương tao suýt chút nữa rơi vào cảnh diệt tộc rồi! Vậy mà mày còn có mặt mũi đứng đây, mày cút, cút mau!”

Khương Văn Kỳ mở miệng nói, đám người nhà họ Khương vốn bực mình cũng mắng tiếp:

“Đúng! Đều tại mày! Nếu không phải vì mày thì bọn tao sẽ quỳ dưới đất như chó chết xin người khác tha mạng sao?”

“Mẹ kiếp! Lớn tới chừng này rồi ông đây còn chưa quỳ trước ai bao giờ!”

“Lão gia, mau đuổi nó khỏi nhà họ Khương đi!”

Đối diện với lời quát tháo của mọi người, Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng cau mày!

Sau đó, trong sự sửng sốt của mọi người, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, bóp lấy cổ của Khương Văn Kỳ, nhấc cả người ông ta lên, lạnh lùng nói: “Khương Văn Kỳ, những lời này tôi không muốn nói lần thứ hai! Nể tình ông là bác cả của Vy Nhan nên tôi không giết ông. Nhưng nếu ông lại dám có ý đồ gì với vợ và con gái của tôi thì kết cục của ông chỉ có cái chết!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn ném Khương Văn Kỳ xuống đất khiến hai chân ông ta mềm nhũn, ngã phịch xuống đất!

Tiêu Chính Văn xoay người dẫn Khương Vy Nhan đang lưỡng lự rời đi.

“Văn Kỳ, ông không sao chứ?”

“Bố, bố sao rồi?”

Tiết Mai và Khương Mỹ Nghiên vội xông đến, đỡ Khương Văn Kỳ ngồi dậy.

Lúc này, Khương Văn Kỳ điên tiết, chỉ vào bóng dáng Tiêu Chính Văn đang rời đi rồi gào mồm lên: “Tiêu Chính Văn! Mày chẳng qua chỉ là con chó hoang, cậy có chút bản lĩnh liền coi trời bằng vung phải không? Nói cho mày biết, ở cái Hoa Quốc này còn có người giỏi hơn mày, mày đừng có mà vênh váo ngông cuồng! Sớm muộn gì cũng có ngày tao bắt mày quỳ trước mặt tao, dập đầu xin lỗi tao!”



Còn bên này, sau khi Hàn Lôi Long quay về tỉnh đã náo động cả giới võ thuật tỉnh!

“Sao cơ? Hàn Lôi Long bị người đánh gãy một chân ư? Võ đường nhà họ Hàn có năm trăm võ sĩ mà bị thương hơn bốn trăm sáu mươi người? Ba người hướng dẫn cấp binh vương đều chết hết sao?”

“Trời ơi! Không phải nhà họ Hàn này tới Tu Hà để dạy dỗ thằng ở rể nhà họ Khương nhỏ bé sao? Sao lại thành ra nông nỗi này rồi?”

“Hàn Lôi Long có thực lực quân vương huyền cấp hai sao đấy! Nằm trong top năm người mạnh nhất ở giới võ thuật tỉnh! Là tông sư võ đạo! Ai có thể đánh gãy chân ông ta thế?”

Bỗng chốc, cả giới võ thuật và nhiều gia tộc giàu có đều thảo luận về chuyện võ đường nhà họ Hàn!

Thậm chí có người manh động, bắt đầu chiếm đoạt địa bàn và tụ điểm buôn bán của võ đường nhà họ Hàn ở tỉnh!

Bởi vì, có thể nói là lần này võ đường nhà họ Hàn tổn thất tài nguyên nghiêm trọng!

Lúc này ở nhà họ Hàn, Hàn Lôi Long đang trong sảnh lớn, chân phải đã bó bột, bác sĩ bảo về cơ bản thì cái chân này đã bị phế bỏ!

Trong ngoài nhà họ Hàn, bóng người vội vã qua lại, cấp dưới không ngừng xông vào báo cáo, vài địa bàn và việc làm ăn của nhà họ Hàn đã bị gia tộc khác chiếm mất!

Hàn Lôi Long cũng bất lực.

“Bỏ đi, bỏ đi! Mau công bố ra bên ngoài, kể từ ngày hôm nay, nhà họ Hàn chính thức rút lui khỏi giới võ thuật tỉnh”.

Hàn Lôi Long xua tay nói, khoảnh khắc này ông ta cứ như đã già đi mười mấy tuổi!

Tông sư võ đạo hạng nhất ở tỉnh – Hàn Lôi Long lúc này như đã bước qua cái tuổi gần đất xa trời.

Tin nhà họ Hàn lui khỏi giới võ thuật truyền ra ngoài đã dấy lên một trận náo loạn ở tỉnh!

Nhà họ Hàn xưng bá mấy chục năm trong giới võ thuật đã lui như vậy ư?

Thực sự khiến người khác phải thổn thức!

Mà cùng lúc này!

Tại một cuộc hội nghị bàn tròn trong một võ đường thế giới ngầm

Mười mấy nhân vật đại diện của giới võ thuật tỉnh đã ngồi vào chỗ, còn có mười mấy võ sư của các võ quán lớn nhỏ cũng tề tựu đông đủ.

Đặc biệt ở hàng đầu tiên có năm chiếc ghế, lúc này đã có bốn người nam nữ có vóc dáng, tuổi tác không giống nhau ngồi xuống.



Một chỗ trống trong đó viết tên Hàn Lôi Long!

Bầu không khi trong cả võ đường trông có vẻ rất ngột ngạt!

Mọi người đều đang nhỏ giọng thảo luận gì đó.

Mà lúc này, ở phía sau từ từ xuất hiện tiếng gậy gõ xuống sàn!

Mọi người lập tức đứng dậy, liếc nhìn với ánh mắt vô cùng sùng bái!

Ngay cả bốn nhân vật đại diện cho tông sư đứng đầu giới võ thuật cũng mau chóng đứng dậy, kích động nhìn ông cụ đang đi tới!

Ông cụ khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi, đầu bạc hoa râm, sắc mặt hồng hào, mặc bộ thái cực quyền màu trắng.

Bên đó còn có một thiếu nữ trẻ tuổi chừng mười bảy, mười tám tuổi cũng mặc đồ trắng giản dị, buộc tóc đuôi ngựa, trẻ tuổi xinh đẹp, vẻ ngoài ưa nhìn, tràn trề khí chất thuần khiết của một cô gái tuổi trăng tròn.

Ông cụ bước tới đằng trước, thản nhiên vẫy tay, ra ý mọi người ngồi xuống.

Sau đó, cụ ta ngồi trên ghế chủ trì ở chính giữa, lên tiếng: “Nếu mọi người đã tới đông đủ thì chúng ta bàn chuyện chính đi. Tôi cũng đã nghe nói về chuyện của nhà họ Hàn. Chuyện này đối với giới võ thuật mà nói đúng là một sự nhục nhã lớn! Do đó, tôi mới xuống núi, tụ họp mọi người tới đây là để cùng nhau nghĩ cách đối phó với thằng ở rể nhỏ bé Tiêu Chính Văn!”
Chương 443: Hiệp hội võ thuật tỉnh chiêu mộ nhân tài

Ông cụ vừa dứt lời, nhân vật đại diện của giới võ thuật xung quanh lần lượt bàn tán xôn xao.

Ông cụ này là người sáng lập ra giới võ thuật của tỉnh, còn là nguyên chủ tịch hiệp hội võ thuật tỉnh.

Chỉ là, giờ đã nghỉ hưu, lùi về phía sau, rất ít khi quan tâm đến chuyện trong giới võ thuật.

Nhưng sự việc lần này xảy ra tại võ đường nhà họ Hàn, đã làm kinh động đến giới võ thuật của tỉnh.

Vậy nên bốn nhân vật đại diện cho giới võ thuật, lần lượt lên tiếng mời cụ ta ra mặt.

Dù sao, Hà Lão mới là người có tiếng nói trong giới võ thuật tỉnh.

Chỉ cần có cụ ta chống lưng thì những việc sau đó bọn họ không cần kiêng dè gì nữa.

Hơn nữa, Hà Lão này chính là một tông sư võ đạo, thực lực mười năm trước đã đạt cấp quân vương.

Chỉ có điều, vài năm nay, Hà Lão rất ít khi ra tay, một mực không quan tâm đến chuyện của giới võ thuật, vậy nên, rất nhiều người suýt chút nữa đã quên mất sự tồn tại của Hà Lão.

Cô thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi năng động hoạt bát bên cạnh Hà Lão chính là cháu gái của cụ ta, tên là Hà Linh Nhi.

Nghe nói, ở độ tuổi này, cô ta đã sớm là một cường giả thực lực binh vương huyền cấp hai sao!

Tương lai tiền đồ võ thuật không thể coi thường!

Thấy mọi người xôn xao bàn tán, Hà Lão ngồi xuống, chậm rãi nhấp ngụm trà.

Bốn người đại diện giới võ thuật ngồi bên cạnh, nói nhỏ với Hà Lão điều gì đó.

Một lúc sau, một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, cao chừng một mét sáu mươi hơn, trông có vẻ thấp lùn.

Nhưng mọi người ở đây đều không dám coi nhẹ ông ta.

Bởi vì, ông ta chính là đường chủ võ đường nhà họ Ô ở tỉnh – Ô Vĩnh Bình, một vị cường giả cấp quân vương!

Nghe đâu, vài năm gần đây, Ô Vĩnh Bình đã đột phá đến thực lực của một quân vương cấp ba sao!

Điều này có thật hay không thì chẳng ai biết được.

Ô Vĩnh Bình đứng dậy, trên người toát ra sát khí lạnh lùng khiến người người rét run, nói: “Hà Lão, chuyện của nhà họ Hàn lần này chính là sự sỉ nhục và khiêu khích đối với giới võ thuật chúng ta! Một thằng ở rể nhỏ bé ở Tu Hà, lại dám láo toét và coi thường giới võ thuật, chúng ta nên phái một đội quân tinh nhuệ hợp sức lại, đến Tu Hà, tìm nhà họ Khương và Tiêu Chính Văn hỏi cho ra lẽ! Nhất định phải khiến người ở Tu Hà, đám người ở tỉnh và giới võ thuật bốn thành phố xung quanh nhìn cho rõ, giới võ thuật của tỉnh chúng ta, không dễ chọc vào!”

“Đúng! Đường chủ Ô nói không sai! Nhất định phải bắt Tiêu Chính Văn trả giá!”

“Dám thách thức giới võ thuật chúng ta, đúng là tự tìm đường chết!”

“Bây giờ, trong tỉnh và cả giới võ thuật bốn thành phố bên cạnh không ít người đang bàn tán về giới võ thuật của chúng ta, nói chúng ta là những con hổ giấy miệng hùm gan sứa! Đúng là bắt nạt người quá đáng!”

Ngay sau đó, bảy tám người của giới võ thuật lần lượt lên tiếng ủng hộ Ô Vĩnh Bình.

Hà Lão lặng lẽ gật đầu, nghiêng đầu liếc nhìn một người đàn ông trung niên, mở miệng hỏi: “Đường chủ Đường, thấy ý kiến này thế nào?”

Người đàn ông trung niên tên là Đường Ngọc Sơn, là gia chủ nhà họ Đường đứng đầu giới võ thuật, cũng chính là đường chủ võ đường nhà họ Đường ở tỉnh, hiện giờ đang là hội trưởng hiệp hội võ thuật tỉnh!

Tính tình ông ta khôn khéo, nhiều mưu nhiều kế, thận trọng tỉ mỉ.

Hơn nữa, bản thân Đường Ngọc Sơn chính là một đại tông sư võ đạo, thực lực năm năm trước đã là quân vương thiên cấp bốn sao!

Ông ta là người đầu tiên đạt được thực lực này trong giới võ thuật tỉnh.

Lúc này, Hà Lão mở miệng hỏi, Đường Ngọc Sơn cũng chắp tay mỉm cười, sau đó đứng dậy nói: “Ý kiến của đường chủ Ô, tôi cảm thấy chưa ổn thỏa lắm”.

Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Ô Vĩnh Bình tối sầm lại, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo!

Những người ủng hộ Ô Vĩnh Bình xung quanh đều mang sắc mặt u ám.

“Đường Ngọc Sơn, ý của ông là gì?”, Ô Vĩnh Bình không phải là người tính tình hiền lành, ông ta lạnh lùng hỏi thẳng: “Chẳng lẽ, ông muốn để giới võ thuật chúng ta trở thành trò cười trong miệng thiên hạ? Hay là nói, Đường Ngọc Sơn ông tuổi cao rồi, không còn kiệt xuất như hồi còn trẻ nữa, muốn yên ổn hưởng thụ à? Nếu đã như vậy, thì ông mau từ chức hội trưởng hiệp hội võ thuật, để cho người có năng lực đảm nhiệm!”

Câu nói này khiến đám người ở dưới không dám ho he gì.

Trong giới võ thuật tỉnh, có tin đồn rằng võ đường nhà họ Ô và nhà họ Đường không hòa hợp cho lắm.

Hôm nay xem ra, quả nhiên đúng là như vậy.

Loại chuyện như thế này, bọn họ tốt nhất không nên can dự vào, nếu không sẽ rước họa vào thân, đối với bọn họ đều không có lợi.

Đường Ngọc Sơn bình tĩnh cười nói: “Đường chủ Ô, đừng tức giận thế. Tôi nói như vậy thì ắt có lý lẽ của tôi. Đường chủ Hàn là một trong năm đại tông sư của giới võ thuật tỉnh chúng ta, thực lực của ông ta là quân vương huyền cấp hai sao! Với thực lực như vậy, lại cộng thêm thực lực của hai huấn luyện viên cấp binh vương và năm trăm đồ đệ ở võ đường, đi một chuyến đến Tu Hà rõ ràng là bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó! Nhưng bây giờ kết quả lại là đường chủ Hàn bị gãy một chân, năm trăm đồ đệ của võ đường bị thương hơn bốn trăm sáu mươi người, cộng thêm Ngưu Mãng lúc trước thì tổng cộng ba huấn luyện viên thực lực cấp binh vương đều chết tại Tu Hà!”

“Đường chủ Ô, ông nói cho tôi biết, dựa vào thực lực của ông, có thể làm được như thế không?”

Một câu nói khiến tất cả chết lặng!

Sắc mặt Ô Vĩnh Bình u ám, ánh mắt lóe lên tia sáng!

Đúng vậy, chỉ dựa vào thực lực quân vương cấp ba sao của ông ta, đối phó với Hàn Lôi Long quân vương huyền cấp hai sao, năm trăm đồ đệ của võ đường nhà họ Hàn và hai huấn luyện viên thực lực binh vương, cũng không có khả năng thắng lớn như vậy…

Nói cách khác, thực lực của thằng ở rể Tiêu Chính Văn ở Tu Hà, chắc chắn cao hơn cả quân vương huyền cấp hai sao!

Ít nhất cũng là thực lực quân vương huyền cấp ba sao!

Ô Vĩnh Bình rơi vào trầm mặc.

Toàn bộ người ở đây cũng im lặng.

Bởi vì, bọn họ đều hiểu ra một điều.

Một thằng con rể nhỏ bé ở Tu Hà, sẽ có được loại thực lực lớn mạnh như vậy sao?

Quá khủng bố!

Đường Ngọc Sơn thấy mọi người đều trầm mặc, tiếp tục nói: “Mọi người, theo như tin tức tôi vừa nghe ngóng được, thằng con rể của nhà họ Khương ở Tu Hà – Tiêu Chính Văn, thực lực tuyệt đối không dưới quân vương cấp ba sao. Với thực lực của thanh niên đó, mọi người dám khẳng định có thể đối phó với cậu ta mà không bị tổn hại gì không?”

“Trước khi đến đây, tôi đã đi gặp đường chủ Hàn, ông ta nói với tôi rằng, mọi người trong hiệp hội võ thuật của chúng ta tuyệt đối đừng dại gì mà đắc tội với thanh niên đó. Nếu không, hậu quả chúng ta không thể tưởng tượng được”.

“Vốn dĩ tôi cũng không tin. Cho đến khi đường chủ Hàn nói chuyện này với tôi…”

Mọi người nghe xong, lần lượt ngẩng đầu hỏi Đường Ngọc Sơn: “Đường chủ Hàn, đường chủ Hàn nói gì vậy?”



Vẻ mặt Đường Ngọc Sơn nghiêm trọng, thở dài nói: “Đường chủ Hàn nói rằng, đối phương đã đánh gãy chân của ông ta chỉ bằng một đòn!”

“Ầm!”

Toàn bộ chết lặng, tất cả mọi người hít sâu vào một hơi khí lạnh!

Một đòn?

Trời ơi!

Lại chỉ dùng một đòn đã đánh bại được Hàn Lôi Long – quân vương huyền cấp hai sao?

Điều này thật ngoài sức tưởng tượng!

Nghe xong, sắc mặt Hà Lão đang ngồi uống trà cũng u ám lại, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Một đòn sao?

Hay lắm…

Đó chẳng phải là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi à?

Trẻ như vậy mà đã có bản lĩnh mạnh mẽ đến thế, thực sự là khó tưởng tượng nổi.

Thấy sắc mặt mọi người đều nghiêm trọng, Đường Ngọc Sơn nói tiếp: “Vì vậy, để đối phó với Tiêu Chính Văn, hiệp hội võ thuật tỉnh đã ra quyết định, chiêu mộ nhân tài!”
Chương 444: Lấy anh nhé?

Ầm!

Một câu nói, khiến cả võ đường như có tiếng sấm vang rền!

Chiêu mộ?

Mười mấy đại biểu võ giả đang đứng xung quanh đều ngẩn ra, bàn tán ầm ĩ!

Ô Vĩnh Bình là người đầu tiên nhảy ra, hét lên: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Đánh đường chủ Hàn bị thương thành dạng này, còn định dìm giới võ thuật tỉnh ta vào vòng xoáy của dư luận. Vậy mà các người còn muốn chiêu mộ người như vậy?”

“Đúng vậy, đường chủ Đường, làm thế khác nào tát thẳng vào mặt giới võ thuật tỉnh chúng ta chứ?”

“Tôi không đồng ý cho cậu ta vào!”

“Một thằng ở rể nhà họ Khương Tu Hà nhỏ nhoi, có tư cách gì mà được chiêu mộ vào giới võ thuật tỉnh?”

Đối mặt với sự phản đối hung hãn của mười mấy người này, Đường Ngọc Sơn chỉ cười nhạt, quay sang nhìn Hà Lão bên cạnh, nói: “Hà Lão, cụ thấy thế nào?”

Lúc này Hà Lão mới chậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn về phía Đường Ngọc Sơn, cười nói: “Tiểu Đường, đừng nói là cậu muốn cho Tiêu Chính Văn này tham gia đại hội võ thuật Lục Thành cùng chúng ta vào tháng sau đấy nhé?”

Đường Ngọc Sơn bật cười, nói: “Chả giấu được cụ chuyện gì cả”.

Hà Lão lạnh nhạt gật đầu, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.

Sau đó Hà Lão khẽ ho một tiếng, đám người ồn ào xung quanh cũng trở nên yên lặng.

“Đường chủ Đường đã có quyết định như vậy thì làm theo thôi. Ở độ tuổi này mà có được thực lực như vậy quả nhiên là người tài. Giới võ thuật tỉnh ta cũng nên khoan dung mới đúng. Chúng ta chiêu mộ những người trẻ tuổi này, cũng chính là một cách tăng thêm nhiệt huyết và sức sống cho giới võ thuật tỉnh ta. Chúng tôi đều có tuổi rồi, không thể nhìn sự phát triển của giới võ thuật bằng con mắt già nua này được”.

“Theo tin tức mà tôi nhận được, sự phát triển của giới võ thuật các thành phố xung quanh đã thu hút không ít những nhân tài mới. Đương nhiên, giới võ thuật tỉnh chúng ta cũng không thể cứ bảo thủ không chịu thay đổi. Cùng với sự đi lên của thời đại mới, chúng ta phải tìm kiếm những cơ hội phát triển mới”.

“Tiểu Đường, cậu bố trí đi”.

Dứt lời, cụ ta chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Vừa đi được hai bước, cụ ta đột nhiên dừng lại, nói: “Đại hội võ thuật Lục Thành vào tháng tới, nếu có thể chiêu mộ được Tiêu Chính Văn đó tham gia thì báo danh luôn cho cậu ta đi”.

“Vâng, Hà Lão”.

Đường Ngọc Sơn cung kính chắp tay nói, tiễn nhìn Hà Lão rời đi.

Mãi đến khi Hà Lão đi rồi, trong võ đường mới vang lên tiếng bàn tán ầm ĩ!

“Chuyện quái gì đây? Thật sự muốn chiêu mộ tên ở rể Tiêu Chính Văn đó sao?”

“Chịu chết! Hà Lão già rồi hay gì? Sao lại đồng ý cơ chứ…”

“Haizz, chẳng lẽ giới võ thuật ở tỉnh chúng ta lại yếu như vậy sao? Còn phải phải mời thêm người ngoài là thằng ở rể Tu Hà để trợ giúp?”

Nhiều người vẫn giữ nguyên định kiến, tỏ ra e dè khi thấy Tiêu Chính Văn được chiêu mộ vào giới võ thuật tỉnh.

Vì đối với họ mà nói, đây không phải là chuyện tốt gì cho cam!

Hơn nữa, dân địa phương chắc chắn bài ngoại!

Nhất là Ô Vĩnh Bình, ông ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Ngọc Sơn, giọng nói không chút cảm xúc: “Đường Ngọc Sơn, ông mưu trí thật đấy! Vậy tôi sẽ chờ xem, tên Tiêu Chính Văn mà ông để ý có thể đại diện cho võ thuật tỉnh chúng ta hay không, có giành được thứ hạng tốt trong đại hội võ thuật Lục Thành hay không?”

“Chúng ta đi!”

Dứt lời, Ô Vĩnh Bình xua tay, dẫn người rời đi!

Đường Ngọc Sơn nhìn đám người rời đi, bên cạnh vẫn còn một nam một nữ đang ngồi, là hai vị tông sư của giới võ thuật tỉnh.

“Đường Ngọc Sơn, ông có chắc thằng nhóc đó có thể đại diện cho giới võ thuật tỉnh ta, đạt thành tích tốt trong đại hội võ thuật Lục Thành không?”

Một người phụ nữ trung niên, mặc bộ đồ thời Đường màu đỏ, dáng người cao gầy, làn da được chăm sóc rất tốt, khuôn mặt hơi lạnh lùng.

Đường Ngọc Sơn quay đầu lại nói với người phụ nữ trung niên: “Đường chủ Hoắc, bà cho rằng những người trong giới võ thuật tỉnh hiện giờ như chúng ta có thể đạt được thành tích tốt trong đại hội võ thuật Lục Thành sao? Giới võ thuật tỉnh ngày nay đã hữu danh vô thực. Bà nhìn những người vừa rồi đi, có ai là không tham gia vì lợi ích của bản thân chứ? Đã có lúc nào bọn họ quan tâm đến sự phát triển của giới võ thuật tỉnh chưa? Nếu vậy, tại sao chúng ta không tìm một người khác biệt, nói không chừng còn mang đến phong cách khác người?”

Vẻ mặt đường chủ Hoắc nghiêm túc, lông mày lá liễu hơi nhíu lại, đôi môi đỏ mọng mở miệng nói: “Đường Ngọc Sơn, ông không lo đến lúc đó cậu ta thất bại, ông không thể giữ được vị trí hội trưởng hiệp hội này nữa sao?”

Đường Ngọc Sơn cười nói: “Có mỗi cái chức hội trưởng hiệp hội thôi mà, ai muốn làm thì làm”.

Đường chủ Hoắc khẽ gật đầu, nói: “Hi vọng ông sẽ không làm chúng tôi thất vọng, không làm giới võ thuật tỉnh thất vọng”.

Dứt lời, mấy người họ cùng rời đi.

Đường Ngọc Sơn đứng ở võ đường, đằng sau còn có một người.

Đó là Trương Lập Thiết của võ đường nhà họ Trương, một trong tứ đại tông sư của giới võ thuật tỉnh ngày nay.

“Ông Đường, hành động này của ông mạo hiểm quá. Ô Vĩnh Bình không dễ đối phó đâu. Phía sau ông ta, còn có nhà họ Viên chống đỡ”, vừa nói, ánh mắt Trương Lập Thiết lập tức tràn đầy lạnh lùng.

Đường Ngọc Sơn cười nói: “Tôi biết, nên tôi mới làm vậy”.



Mà bên này, sau khi Hà Lão rời võ đường dưới lòng đất, cụ ta quay trở lại xe của mình.

Trong xe, cô gái trẻ Hà Linh Nhi hỏi: “Ông ơi, Tiêu Chính Văn mà ông nhắc đến có phải có thực lực rất mạnh không?”

Hà Lão bật cười, nói: “Con nhóc này, sao thế, trong lòng vẫn không phục à?”

Hà Linh Nhi bĩu môi, tỏ vẻ kiêu ngạo, nói: “Đâu ạ, cháu chỉ tò mò về anh ta thôi. Nghe các ông nói, anh ta có vẻ như mới khoảng hai mươi tuổi, vậy mà đã có thực lực quân vương địa cấp ba sao rồi ạ? ”

Cụ ta gật đầu, nói: “Đúng vậy, giang sơn ắt có người tài, cậu ta còn trẻ như vậy đã có được thực lực mạnh kinh người, không thể xem thường! Người như vậy nhất định không phải là một tồn tại vô danh! Thằng Đường Ngọc Sơn kia đang nghĩ cái gì, ông đây biết hết”.

“Ông nội, ý của ông là Tiêu Chính Văn có thân phận khác thường?”

Hà Linh Nhi nghi ngờ hỏi, chớp chớp đôi mắt to.

Hà Lão nhìn thấu nhưng không nói thật, cụ ta mỉm cười, nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, đến lúc đó cháu sẽ biết”.

Dứt lời, xe nổ máy, lao vào màn đêm.

Tại Tu Hà.

Trong sân nhỏ.

Khương Vy Nhan đang quan sát Tiêu Chính Văn thật kĩ.

Tiêu Chính Văn ngồi đó với vẻ mặt đau khổ, tủi thân.

“Nói đi, có phải anh đang giấu em chuyện gì không?”

Khương Vy Nhan khoanh hai tay trước ngực, hất cằm, mang theo khí chất của nữ chủ nhân.

Tiêu Chính Văn nhìn ngang nhìn dọc, cười ha ha, nói: “Vợ ơi, anh thật sự không giấu em chuyện gì cả. Anh không phải lính xuất ngũ, trước kia anh từng là sĩ quan chỉ dạy võ thuật trong quân đội. Phải đối phó với đám người đó nên thân thủ mới tốt như vậy”.



“Đơn giản vậy thôi?”

Khương Vy Nhan đã rút kinh nghiệm nên tiếp tục hỏi, cái nhìn đầy sắc bén.

“Ừ, đơn giản vậy thôi”.

Tiêu Chính Văn vội vàng đứng dậy, kéo Khương Vy Nhan ngồi xuống, bóp vai cô, nói: “Đúng rồi, vài ngày nữa là tới đám cưới của chúng ta, em có kế hoạch gì?”

Khương Vy Nhan nghe thấy vậy, gương mặt cô thoáng qua vẻ vui mừng, kích động, sau đó lại trở nên cô đơn, nói: “Tiêu Chính Văn, hay là, chúng ta đừng làm nữa…”

“Không làm nữa? Tại sao?”, Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.

Khương Vy Nhan nói một cách ngượng ngịu: “Em lo, kết hôn cùng ngày với chị Mỹ Nghiên, chúng ta sẽ trở thành trò cười mất…”

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn bước đến chỗ Khương Vy Nhan, ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cười nhẹ: “Vy Nhan, tin anh, anh nhất định sẽ khiến em trở thành cô dâu hạnh phúc và xinh đẹp nhất thế gian này. Mặc dù, chúng ta đã ở bên nhau chưa đầy ba tháng, nhưng anh, Tiêu Chính Văn, thề với trời, mỗi ngày trong tương lai, anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ con gái của chúng ta. Nơi nào có em, nơi đó là nhà của Tiêu Chính Văn anh”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn quỳ một gối xuống, nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Khương Vy Nhan, lấy ra một chiếc nhẫn, chậm rãi luồn vào ngón tay cô, nói: “Gả cho anh, em nhé?”

Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn mà nước mắt lưng tròng, gật đầu đáp: “Vâng!”
Chương 445: Tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội mới

Ngày hôm sau.

Tu Hà xảy ra một chuyện làm chấn động toàn bộ các gia tộc giàu có Tu Hà, cũng như tất cả các thế lực!

Tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà sắp thay người!

Nói cách khác, thiếu tá Hàn Lợi Dân bị điều đi khỏi Tu Hà để nhậm chức ở Long Kinh!

Anh ta được thăng chức!

Đồng thời, Sở chỉ huy quân đội Tu Hà cũng sẽ chào đón một sĩ quan chỉ huy mới!

Nghe nói quân chức không hề nhỏ!

Là một vị tướng quân!

Ngay khi tin tức được truyền ra, cả Tu Hà đều náo động!

Một vị tướng quân đến bất ngờ, nhậm chức tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!

Đất trời Tu Hà sắp thay đổi rồi sao?

Đột nhiên, gia chủ của các gia tộc lớn ở Tu Hà, cũng như nhiều nhân vật nổi tiếng, lần lượt đến Sở chỉ huy quân đội Tu Hà để xác minh tính xác thực của tin tức!

Cuối cùng, Hàn Lợi Dân bị làm phiền tới mức không còn cách nào khác, nên đã phái một đại đội binh lính đến canh giữ cổng Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!

Tất cả những gia tộc giàu có đến thăm dò tin tức đều bị chĩa súng lui về!

Tuy nhiên, sau cùng thì tin đồn cũng được xác minh!

Thiếu tá Hàn Lợi Dân thực sự sẽ được điều động rời khỏi Tu Hà để đảm nhiệm chức vụ của mình ở Long Kinh!

Mà Sở chỉ huy quân đội Tu Hà cũng sẽ chào đón một tổng tư lệnh mới!

Quân chức cụ thể không thể nói rõ, chỉ có thể biết là vị tướng quân này đến từ Bắc Lương!



Đúng lúc này, trong phòng làm việc của tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, Tiêu Chính Văn thản nhiên ngồi trên sofa, còn Hàn Lợi Dân ngồi đối diện, cung kính pha trà.

“Chủ soái, đây cũng là nhiệm vụ vừa thay đổi do cấp trên điều xuống. Từ bây giờ, anh sẽ là tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà”.

Hàn Lợi Dân mỉm cười.

Tiêu Chính Văn ngồi trên ghế sofa, nhíu mày nói: “Đây là ý của Long Các? Để tôi thuận tiện làm tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà?”

Hàn Lợi Dân cười nhạt, nói: “Đúng vậy, chủ soái, đây là ý của Long Các, còn đây là tài liệu sắp xếp nhiệm vụ”.

Nói xong, Hàn Lợi Dân đưa tài liệu cho Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn nhận lấy, anh liếc nhìn, lập tức nhíu mày, sau đó ném tập tài liệu lên bàn trà, hai tay chắp sau đầu, cười nói: “Mấy ông già này hay thật đấy, bắt tôi tiện tay cai quản mấy chục nghìn quân ở Sở chỉ huy quân đội Tu Hà”.

Hàn Lợi Dân cũng cười theo, nói: “Chủ soái, tập tài liệu này thì sao?”

Tiêu Chính Văn thở dài nói: “Nếu đã là ý của Long Các thì cứ quyết định vậy đi”.

Hàn Lợi Dân lập tức đứng dậy, cung kính chào anh rồi nói: “Chúc mừng chủ soái, chính thức nhậm chức tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!”

Tiêu Chính Văn xua tay, đứng dậy, vỗ vai Hàn Lợi Dân và nói: “Khi đến Long Kinh, anh cố gắng làm việc. Có vấn đề gì cứ liên hệ trực tiếp với văn phòng liên lạc Bắc Lương của Long Kinh”.

“Cảm ơn chủ soái!”

Hai mắt Hàn Lợi Dân đỏ hoe.

Tiêu Chính Văn cười nhạt, xoay người chuẩn bị rời đi.

Hàn Lợi Dân vội vàng nói: “Đúng rồi chủ soái, tối nay sẽ có một bữa tiệc. Vừa để tiễn thuộc hạ rời khỏi Hà, đến Long Kinh nhậm chức, vừa để chào đón tổng tư lệnh mới, anh thấy nên sắp xếp như thế nào?”

Tiêu Chính Văn cau mày, nói: “Tùy anh, đừng để lộ thân phận của tôi là được”.

“Thuộc hạ tuân lệnh”, Hàn Lợi Dân đáp.

Tiêu Chính Văn vừa rời Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, liền đi tìm Long Nhị và Long Tứ, liên lạc với Long Các.

“Ông Tần, các ông có ý gì vậy?”, Tiêu Chính Văn gọi điện thoại, có chút bất mãn.

Ở đầu bên kia điện thoại, Tần Hán Quốc đang họp trong Long Các, mỉm cười nói: “Tiêu Chính Văn, đây là ý của lão thủ trưởng của cậu! Làm cho hẳn hoi vào! Những chuyện khác cậu đừng hỏi nhiều”.

Tiêu Chính Văn cau mày, hít sâu một hơi nói: “Vậy tôi chỉ có một điều kiện, binh lính đóng quân ở Tu Hà, tôi muốn đổi thành năm mươi nghìn binh lính Bắc Lương”.

Tần Hán Quốc suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, năm mươi nghìn binh lính Bắc Lương, lập tức lên đường đổi cho binh lính đang đóng quân ở Tu Hà”.

Tiêu Chính Văn đồng ý rồi cúp điện thoại.

Tại phòng họp Long Các.

Đứng trước bản đồ Hoa Quốc rộng lớn, Giang Vạn Long giơ hai tay lên, giọng nói vang lên như tiếng chuông hỏi: “Cậu ấy nói sao?”

Tần Hán Quốc mỉm cười, nói: “Yêu cầu binh lính đang đóng quân ở Tu Hà đổi thành năm mươi nghìn binh lính Bắc Lương”.

Giang Vạn Long gật đầu không nói gì.

Sau đó, ông ấy xoay người, sắc mặt lạnh lùng, hết sức nghiêm túc, nói: “Vừa nhận được tin tức từ Thiên Tử Các, Xích Diệm Vương sắp trở lại rồi. Ý của Thiên Tử là có thể sẽ giao ba trăm nghìn quân Phá Long cho Xích Diệm Vương”.

Nghe thấy lời này.

Tần Hán Quốc, và cả hai vị các lão khác đều cau mày, thần sắc u ám!

“Cái gì? Xích Diệm Vương sẽ trở lại?”

“Sao Thiên Tử có thể làm vậy được chứ? Tiêu Chính Văn vì Hoa Quốc, lập được vô vàn chiến công lừng lẫy! Sao Xích Diệm Vương vừa về đã muốn đoạt lấy chức vị chủ soái Bắc Lương của Tiêu Chính Văn? Đây không phải là tước binh quyền sao?”

“Không được! Tôi lập tức đến Thiên Tử Các, hỏi Thiên Tử rõ ràng chuyện này!”

Ba vị các lão vô cùng tức giận!

Xích Diệm Vương này từng là thống soái đội quân Xích Diệm năm trăm nghìn lính của Hoa Quốc, công lao to lớn!

Tuy nhiên, mười năm trước, quân Xích Diệm xảy ra nổi loạn!

Xích Diệm Vương với tư cách là thống soái, mang trong mình trách nhiệm không thể chối bỏ!

Sau đó, quân Xích Diệm bị giải tán, đội quân năm trăm nghìn lính bị điều đi các chiến khu khác nhau!

Còn Xích Diệm Vương cũng bị tước binh quyền, giáng xuống làm thường dân!

Bây giờ, hắn lại dám quay về triều đình!

Thiên Tử định làm gì đây?

Giang Vạn Long lạnh lùng nói: “Được rồi! Đừng cãi nhau nữa! Chuyện này còn chưa có quyết định cuối cùng. Thằng nhóc Tiêu Chính Văn đã vì Hoa Quốc mà hi sinh nhiều như vậy, chúng ta không thể để cậu ấy thất vọng! Nếu sau cùng Thiên Tử đưa ra quyết định, tôi đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn”.

Sắc mặt của Tần Hán Quốc sa sầm, tức giận nói: “Xích Diệm Vương chết tiệt! Tuy rằng sự việc năm đó không phải là do hắn chỉ thị, nhưng hắn không thể trốn tránh trách nhiệm được! Nếu không phải sẽ gây ảnh hưởng quá lớn, lão phu đã liên danh định tội hắn rồi! ”

“Thế phải làm gì bây giờ? Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đám cưới của Tiêu Chính Văn rồi”, Bành Chấn Quốc nói.

Giang Vạn Long sầm mặt xuống, hít sâu một hơi nói: “Bất kể như thế nào, cứ tiến hành như bình thường! Nhất định phải tổ chức cho thằng nhóc đó một Quốc Hôn hoàn mỹ!”



Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn đã trở về sân nhỏ.

Tuy nhiên, khi vừa về đến nhà, anh đã bị Khương Vy Nhan kéo đến biệt viện nhà họ Khương.

Lúc này, tại biệt viện nhà họ Khương, mọi người đang thảo luận về việc thay đổi tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội Tu Hà thay tổng tư lệnh được lan truyền hôm nay.

“Mọi người mau đưa ra ý kiến đi. Nếu thiếu tá Hàn Lợi Dân rời đi, chuyện hợp tác của chúng ta với bọn họ phải làm sao?”

Khương Thái Xương ngồi chính giữa, lo lắng hỏi.

Phía dưới, một đám người nhà họ Khương đang ngồi, sắc mặt ai nấy đều khó coi.

Khương Văn Kỳ nói: “Bố, nếu không thì cử người tới Sở chỉ huy quân đội Tu Hà xem thế nào? Tiện chào hỏi tổng tư lệnh mới”.

“Đúng, đúng, đúng! Văn Kỳ nói đúng đấy, mau làm đi!”



“Tôi nghe nói một nửa các gia tộc giàu có ở Tu Hà đang cố gắng dò hỏi thân phận và sở thích của tổng tư lệnh mới”.

“Nào chỉ có vậy! Tôi còn nghe nói có nhiều người đang suy nghĩ về việc hợp tác lần trước với tập đoàn Lợi Dân cơ! Một số còn lo cho mấy dự án trong tay nhà họ Khương chúng ta!”

Đám người này, tôi một câu, ông một câu, tạo ra cảnh tượng hết sức hỗn loạn.

Lúc này, Khương Mỹ Nghiên đột nhiên nhìn về phía góc Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đang đứng, nói: “Ông ơi, để gia đình Khương Vy Nhan đi gặp tổng tư lệnh mới đi! Chẳng phải là họ hợp tác với tập đoàn Lợi Dân sao? Bọn họ đi là danh chính ngôn thuận còn gì”.

“Đúng, đúng! Mỹ Nghiên nói đúng”.

Khương Văn Kỳ lập tức đồng ý, hùa theo: “Vy Nhan, chuyện này cứ giao cho nhà cô nhé, nhanh lên, đừng lãng phí thời gian!”

Khương Vy Nhan khó xử ra mặt, nói: “Bác cả, chúng cháu cũng không quen tổng tư lệnh mới, chuyện này…”

“Đó là chuyện của mấy cô cậu! Chốt như vậy nhé! Nếu không gây dựng được quan hệ tốt với tổng tư lệnh mới, tôi thấy nhà cô cậu rời khỏi nhà họ Khương luôn đi! Cuộc họp kết thúc!”

Khương Văn Kỳ nói xong, lập tức xua tay, đỡ Khương Thái Xương rời khỏi sảnh chính.

Lúc này, Khương Vy Nhan vẫn còn ngơ ra, vẻ mặt đầy tủi thân và lúng túng.

Khương Học Bác cũng bất lực lắc đầu, nói: “Vy Nhan, chuyện này chỉ có thể trông cậy vào cô rồi”.

“Trông cậy vào cô ta? Học Bác ông bị dở hơi à? Trông cậy vào cô ta, thì nhà chúng ta khác nào uống gió Tây Bắc mà sống! Mau về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Khương kiếm ăn đi!”

Từ Phân bất mãn nói, trong lòng vô cùng tức giận!
Chương 446:Cậu ta là tổng tư lệnh mới ư?

Khương Học Bác cũng sửng sốt, sau đó bất lực lắc đầu xoay người định rời đi.

Lúc này, Khương Vy Nhan lo lắng nói: “Chúng ta nên làm sao đây? Đi đâu mới làm quen được với tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội mới đến chứ?”

Tiêu Chính Văn hờ hững nói: “Trước tiên cứ xem đi đã, nói không chừng thiếu tá Hàn Lợi Dân vẫn rời đi mà đang chào hỏi đâu đó”.

Khương Vy Nhan quay đầu lại, ngờ vực nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Thật sự đơn giản như anh nói sao?”

Tiêu Chính Văn khẽ cười không nói gì.

Sau đó, hai người chuẩn bị đi đến Sở chỉ huy quân đội Tu Hà.

“Bố cũng đi cùng xem sao”, Khương Học Bác nghĩ một hồi nói.

Từ Phân rất không muốn đi nhưng cuối cùng vẫn đi theo, thuận tiện gọi theo Khương Thần lái xe chở bọn họ đi.

Dù sao Khương Văn Kỳ cũng giao chuyện này cho cả nhà họ, nếu giải quyết không tốt thì với tính cách của Khương Văn Kỳ, chắc chắn ông ta sẽ báo thù, đuổi cả nhà họ ra khỏi nhà họ Khương.

Thế nên Từ Phân và Khương Thần vẫn đi cùng để giải quyết chuyện liên quan đến những ngày tháng tốt đẹp sau này của mình.

Chẳng bao lâu, cả nhà năm người đã đến cổng Sở chỉ huy quân đội Tu Hà.

Vừa định lái xe vào trong thì hai binh lính gác cổng bước đến, còn cầm súng để trước ngực ra hiệu cho họ dừng xe lại, bước xuống.

Khương Thần vội vã cửa mở, cúi người kính cẩn cười nói: “Chào trưởng quan, chúng tôi đến gặp thiếu tá Hàn Lợi Dân, chúng tôi là người nhà họ Khương, có chuyện muốn nói với thiếu tá Hàn Lợi Dân”.

Kết quả binh lính đó lạnh lùng nói: “Xin lỗi, thiếu tá Hàn Lợi Dân đã bị điều động khỏi Tu Hà, vừa đi nửa tiếng trước”.

Nghe vậy, Khương Thần ngơ ngác, nói: “Vậy tôi đến tìm tổng tư lệnh Sở chỉ huy mới”.

Thái độ của binh lính đó vẫn lạnh lùng, giơ tay ra hiệu cho Khương Thần lùi về sau nói: “Xin lỗi, không có thông báo liên quan đến Sở chỉ huy quân đội. Mấy ngày nay, bất kể là ai cũng không thể vào Sở chỉ huy quân đội, mời cậu về cho”.

Khương Thần còn muốn nói gì đó nhưng đối phương đã giương súng chĩa lên ngực cậu ta, nghiêm giọng nói: “Lập tức lùi lại! Dám tự tiện xông vào Sở chỉ huy quân đội thì phải chết!”

Khương Thần sợ hãi vội vàng giơ hai tay lên cao lùi về sau mấy bước.

Từ Phân và Khương Học Bác cũng xuống xe.

“Con trai, sao vậy?”, Từ Phân tỏ vẻ quan tâm, đồng thời cũng tức giận nhìn binh lính đó quát: “Cậu làm gì vậy? Sao có thể tùy tiện chĩa súng vào người con trai tôi? Con trai tôi phạm pháp à? Chúng tôi đến gặp thiếu tá Hàn Lợi Dân, chúng tôi là người nhà họ Khương! Mau bảo thiếu tá Hàn ra đây”.

Người phụ nữ Từ Phân này hung dữ như cọp cái!

Cho dù đang ở đâu cũng mở miệng ra là quát tháo.

Kết quả!

Binh lính đó mở chốt an toàn chĩa súng vào Từ Phân, tức giận nói: “Hỗn láo! Nơi này là Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, không có bất kỳ thông báo nào thì không được vào trong! Các người mà làm loạn ở đây nữa thì tôi sẽ nổ súng!”

Ôi mẹ ơi!

Binh lính đó dọa Từ Phân chết khiếp, bà ta vội vàng lùi về sau mấy bước trốn sau lưng Khương Thần, hai mẹ con cùng tựa vào nhau.

“Cái… cái tên lính như cậu có biết nói lý lẽ không hả? Chúng tôi đến tìm thiếu tá Hàn, chúng tôi là nhà họ Khương, có hợp tác với thiếu tá Hàn!”, Từ Phân cứng đầu nói.

Khương Học Bác cũng bước đến giải thích: “Thưa trưởng quan, chúng tôi thật sự có hợp tác với thiếu tá Hàn, chúng tôi đến tìm cậu ấy có chút việc”.

Binh lính đó lạnh lùng nhìn họ, nói: “Hừ! Hôm nay có một đống người đến tìm thiếu tá Hàn, ai cũng nói có hợp tác với thiếu tá Hàn. Lẽ nào chúng tôi đều cho vào à? Đi ngay! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng đấy!”

Nói xong.

Binh lính đó nổ súng bắn lên trời cảnh cáo.

Khiến Từ Phân và Khương Thần khiếp sợ che tai lại hét lên.

Họ sợ hãi rụt người lại như con chim cút.

Cùng lúc đó, xung quanh cũng có không ít người đại diện của các gia tộc ở Tu Hà đến tìm thiếu tá Hàn đang đứng một bên lặng lẽ quan sát, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng khi thấy người gặp họa.

“Ha ha, đó chẳng phải là người nhà họ Khương sao? Họ thế mà cũng bị đuổi ra”.

“Nhìn họ xem, hệt như tên hề. Thật sự nghĩ mình có hợp tác với thiếu tá Hàn là có thể tùy ý ra vào Sở chỉ huy quân đội Tu Hà à?”

“Thiếu tá Hàn đã đi rồi, xem ra tổng tư lệnh Sở chỉ huy mới này là người có tính cách cứng rắn”.

Tiếng cười nhạo và khinh thường của đám người đối diện khiến sắc mặt Từ Phân càng khó coi hơn, bà ta tức giận giậm chân!

Sắc mặt Khương Học Bác cũng khá xám xịt.

Lúc này Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan cũng xuống xe đi đến xem xét tình hình.

“Đã nói là đừng đến rồi, cứ về nhà thu dọn đồ đạc cút khỏi nhà họ Khương!”, Từ Phân tức giận nói.

Sắc mặt Khương Vy Nhan nặng nề nói: “Làm sao đây? Không vào trong được, không gặp được tổng tư lệnh Sở chỉ huy mới, thế chẳng phải hợp tác của chúng ta…”

“Anh đến hỏi thử xem, mọi người cứ đợi đi”.

Lúc này, Tiêu Chính Văn bỗng nói.

Họ đều ngờ vực nhìn Tiêu Chính Văn.

Nhất là Từ Phân khinh thường nói: “Cậu thử ư? Tiêu Chính Văn, cậu nghĩ mình là ai vậy? Sao hả, chẳng lẽ chỉ dựa vào một câu nói của cậu mà họ có thể cho chúng tôi vào trong à?”

Khương Thần cũng cười nhạo nói: “Tiêu Chính Văn, trước đây quả thật anh có chút quan hệ với thiếu tá Hàn nhưng bây giờ thiếu tá Hàn đã bị điều đi khỏi Tu Hà rồi, tổng tư lệnh Sở chỉ huy mới chắc hẳn không dễ nói chuyện, anh nghĩ mình là ai chứ? Muốn vào là vào à?”

Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói: “Anh… có thể được sao?”

Tiêu Chính Văn hờ hững cười nói: “Thử sẽ biết thôi”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn cất bước đi về phía mấy binh lính gác cổng đó, chỉ nói vài câu sau đó đi đến phòng gác lại nói với binh lính một lúc.

Trong lúc này, Từ Phân và Khương Thần luôn tỏ ra khinh thường.

“Tôi muốn xem xem chỉ dựa vào mấy câu của một tên vô dụng như cậu, bọn tôi có thể vào trong hay không”.

Từ Phân nói.

“Phải đó! Nếu anh ta có thể giúp chúng ta vào trong thì con sẽ quỳ xuống gọi anh ta là anh rể, nuốt luôn cái xe này cũng được”.

Khương Thần nói hùa theo, trong mắt chứa đầy sự khinh bỉ.

Sau đó Tiêu Chính Văn bình thản đi đến nói: “Được rồi, vào thôi”.

Soạt!

Mọi người đều ngơ ngác.

“Cứ… cứ thế cho chúng ta vào à?”

Người kinh ngạc nhất là Từ Phân và Khương Thần, cả hai đều trợn tròn mắt, không dám tin nói.

Mẹ nó!

Cứ thế mà vào sao?

Khương Thần sửng sốt, nuốt nước bọt, mình phải nuốt trọn xe này à?

Khương Vy Nhan cũng ngờ vực nói: “Tiêu Chính Văn, anh không đùa chứ?”

Tiêu Chính Văn nhún vai nói: “Lên xe”.

Anh nói xong, mọi người liền lên xe.

Tiêu Chính Văn lái xe vào trong, sau đó trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người, hai binh lính gác cổng đó cũng kính cẩn cúi chào chiếc xe, không dám ngăn cản nữa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Từ Phân, Khương Thần, Khương Học Bác và Khương Vy Nhan ngồi trên xe cũng kinh ngạc không thôi.

Không chỉ họ mà những người đại diện cho các gia tộc ở Tu Hà đang vất vả đợi bên ngoài cũng ngơ ngác, trên mặt đều viết mấy chữ nghi hoặc và kinh hãi.

“Mẹ ơi! Sao họ được vào rồi thế?”

“Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải nói là tổng tư lệnh Sở chỉ huy mới không gặp ai cả sao?”

“Nhanh nhanh! Chúng ta cũng vào đi!”

Sau đó đám người gianh trành nhau để vào trong.

Nhưng ngay sau đó, họ lại bị binh lính chĩa súng vào, hoảng sợ lùi lại!



Lúc này đã chọc giận không ít người, cãi nhau một trận.

“Tại sao các cậu lại cho họ vào?”

“Đúng thế! Các cậu phân biệt đối xử, chúng tôi sẽ tố cáo các cậu”.

Thế nhưng binh lính gác cổng đó nghiêm giọng nói: “Họ được tổng tư lệnh Sở chỉ huy đồng ý cho vào, các người có giấy công văn gì không?”

“Nói bậy! Lúc nãy các cậu còn không cho họ vào mà, sao cái tên vô dụng ăn bám nhà họ Khương đó mới nói vài câu, các cậu đang cho họ vào rồi? Tôi thấy các cậu đã nhận gì đó của họ rồi!”

“Phải, tôi muốn vạch trần các cậu!”

Mấy người đó nhao nhao kêu gào.

Bỗng nhiên một nhóm binh lính cầm súng chạy đến, bao vây lấy họ.

Binh lính dẫn đầu đó nghiêm giọng nói: “Tại sao à? Vì cái tên vô dụng ăn bám mà các người nói chính là tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội mới nhậm chức của chúng tôi! Mau cút đi! Nhớ kỹ, ai dám làm lộ thân phận của tổng tư lệnh thì sẽ bị xử bắn!”

“Ầm!”

Câu nói này như sét đánh ngang tai, trong đầu mấy người này vang lên tiếng ầm.

Bên này, xe vào chạy và Sở chỉ huy quân đội, Từ Phân ngờ vực nhìn đám người ồn ào phía sau nói: “Này, Học Bác, Vy Nhan, hình như họ đang cãi nhau thì phải, nói cái gì mà tổng tư lệnh mới … đang ở trên xe chúng ta?”
Chương 447: Có một điều kiện

Nghe vậy, những người trên xe đều rơi vào im lặng, ngờ vực và ngạc nhiên liếc nhìn Tiêu Chính Văn đang lái xe!

Tiêu Chính Văn cũng sửng sốt, chân đạp phanh, chiếc xe lập tức dừng lại.

“Ôi! Tiêu Chính Văn, cậu lái xe kiểu gì vậy hả? Có biết lái xe không thế? Không biết thì để Khương Thần nhà tôi lái”.

Cú phanh gấp làm Từ Phân chưa ngồi chắc đổ người về phía trước, đầu đập vào lưng ghế.

Tiêu Chính Văn cũng tỏ vẻ xin lỗi nói: “Tôi xin lỗi, quên nhìn đường”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn tiếp tục lái xe.

Khương Vy Nhan nghi ngờ nhìn Từ Phân nói: “Mẹ, mẹ nói thật à?”

Từ Phân cũng khó hiểu nói: “Có lẽ là nghe nhầm chăng…”

“Vậy chắc mẹ nghe nhầm rồi đấy! Tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội mới nhậm chức sao có thể ở trên xe của chúng ta được?”

Khương Thần cười nhạo nói: “Con chắc chắn không phải rồi, bố cũng thế, chỉ còn lại Tiêu Chính Văn, lẽ nào anh ta là tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội mới?”

Cậu ta vừa nói vậy, trong xe lại rơi vào im lặng!

Phải không?

Mọi người đều thấy ngờ vực.

Nếu không phải, vậy lúc nãy sao Tiêu Chính Văn chỉ nói mấy câu mà binh lính đã cho vào rồi?

Khương Vy Nhan cũng nhíu mày nhìn Tiêu Chính Văn đang lái xe bên cạnh hỏi: “Tiêu Chính Văn, lúc nãy anh nói gì với họ vậy? Tại sao mấy binh lính đó lại cho chúng ta vào thế?”

Tiêu Chính Văn suy nghĩ hồi lâu giải thích: “Rất đơn giản, mọi người quên lần này tổng tư lệnh mới nhậm chức được điều đến từ đâu à?”

Nghe anh nói vậy, Khương Vy Nhan nhíu mày, cô không hề để ý đến cái này.

Ngược lại Khương Thần nói: “Bắc Lương! Nghe nói tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội mới nhậm chức đến từ Bắc Lương”.

“Ồ ồ ồ! Tôi biết rồi, Tiêu Chính Văn, anh là lính xuất ngũ ở Bắc Lương, vậy chắn hẳn là anh đã nói thân phận của mình với họ, đúng không?”

Tiêu Chính Văn nhìn Khương Thần qua kính chiếu hậu, cười nói: “Phải, tôi đã nói với họ mình cũng là lính xuất ngũ từ Bắc Lương nên họ mới cho tôi vào!”

Nghe vậy, Khương Thần tự hào khoanh hai tay trước ngực, tỏ ra mình thật thông minh quá nói: “Ha ha ha, tôi đoán đúng đấy”.

Đúng là thông minh quá đi!

Tự like cho mình một cái!

Nghe vậy, Từ Phân cũng thở phào, sau đó hùa theo nói: “Nói như vậy là cậu quen với tổng tư lệnh mới đến ư, vậy cậu mau nói mấy lời dễ nghe chút để móc nối quan hệ với người ta. Như vậy, sau này nhà chúng ta mới ngẩng cao đầu ở Tu Hà chứ nhỉ?”

Vừa nghĩ đến đó, khuôn mặt Từ Phân hiện lên vẻ kích động và vô cùng phấn khích.

Mặc dù hưởng chút hào quang của Tiêu Chính Văn này nhưng cũng không ngăn được bà ta cảm thấy kiêu ngạo.

Nhưng Khương Vy Nhan lại nhíu mày nói: “Mẹ à, mẹ đang nghĩ gì vậy, đây là Sở chỉ huy quân đội, đâu phải là nơi có thể tùy tiện nói đến quan hệ gì đó…”

Khương Học Bác cũng gật đầu nói: “Vy Nhan nói đúng đấy”.

Tiêu Chính Văn cũng cười nói: “Mặc dù tôi là lính xuất ngũ của Bắc Lương nhưng Bắc Lương rộng lớn như vậy, tôi thật sự không quen với tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội mới này…”

Nghe vậy, Từ Phân lập tức thay đổi sắc mặt nói: “Sao cậu lại vô dụng như vậy? Tốn năm năm mà chẳng lấy được chiến công hay quân hàm nào thế! Đúng là tức chết mất!”

Không lâu sau, mọi người xuống xe, sau khi nói rõ mục đích đến thì có người tiếp khách dẫn họ đến phòng tiếp khách.

Tiêu Chính Văn cũng tìm được cơ hội ra khỏi phòng tiếp khách, đi thẳng đến văn phòng tổng tư lệnh.

Lúc này Long Tứ đang ở trong văn phòng, cung kính bước đến đón anh: “Chủ soái, đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi”.

Tiêu Chính Văn ngồi trên sofa nói: “Được, vậy anh đi thay tôi”.

“Vâng, tôi đi đây”.

Dứt lời, Long Tứ ra khỏi văn phòng đi thẳng đến phòng tiếp khách.

Vừa đẩy cửa bước vào, bốn người Khương Vy Nhan vội vã đứng lên, kính cẩn nhìn Long Tứ mặc quân phục: “Chào tổng tư lệnh!”

Thế nhưng Long Tứ chỉ lạnh nhạt xua tay nói: “Ngại quá, tôi không phải tổng tư lệnh, tôi chỉ là trợ lý bên cạnh tổng tư lệnh thôi. Bây giờ tổng tư lệnh đang rất bận, anh ấy bảo tôi đến nói chuyện với các người”.

Từ Phân kích động cười nói: “Được được được, vậy mau nói đi”.

Sau đó, Long Tứ tường thuật lại ngắn gọn mấy vụ hợp tác mà tập đoàn Lợi Dân để lại, trên nguyên tắc, không có gì thay đổi.

Cũng làm mấy người Khương Vy Nhan thở phào nhẹ nhõm.

Không đến năm phút sau, Long Tứ lại đứng dậy bắt tay với bốn người nói: “Vậy tôi đi trước đây, các vị cứ ngồi lại một lát nữa đi”.

Từ Phân và Khương Học Bác cung kính cười nói: “Được được, cậu cứ đi làm việc đi”.

Mới đi ra ngoài vài bước, Long Tứ bỗng xoay người lại nói: “Đúng rồi, tối nay có tiệc mừng chào đón tổng tư lệnh mới nhậm chức, các vị có muốn tham gia không?”

Nghe vậy, Khương Vy Nhan rất vui mừng!

Cô chưa kịp nói gì thì Từ Phân và Khương Thần mở to mắt vội vã đồng ý lời mời: “Anh mời chúng tôi đến tham gia tiệc chào đón tổng tư lệnh à? Tham gia chứ, nhất định chúng tôi sẽ tham gia!”

Long Tứ khẽ cười rồi xoay người rời đi.

Trong phòng tiếp khách, Từ Phân kích động không thôi!

“Trời ạ! Tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội mới nhậm chức lại mời chúng ta tham gia tiệc chào đón của cậu ấy à? Chồng ơi, em không nằm mơ chứ?”

Khương Học Bác cũng liên tục gật đầu, rất phấn khích nói: “Không ngờ lại có thể tham gia tiệc mừng như thế này lúc còn sống. Chúng ta mau về nhà chuẩn bị thôi”.

“Đúng đúng! Nhanh lên, chúng ta về thôi”, Từ Phân cũng rất mừng rỡ.

Lúc này Khương Vy Nhan nói: “Tiêu Chính Văn vẫn chưa quay lại”.

“Đợi cậu ta làm gì? Nước tiểu thằng lười biếng đó nhiều vậy”, Từ Phân bất mãn nói.

Vừa lúc Tiêu Chính Văn mở cửa bước vào.

Từ Phân trợn mắt nhìn anh rồi kéo Khương Học Bác rời đi.

Tiêu Chính Văn cũng không nói gì, họ lái xe rời khỏi Sở chỉ huy quân đội Tu Hà.

Về đến biệt thự nhà họ Khương, lúc Khương Văn Kỳ và Khương Thái Xương biết chuyện, Khương Văn Kỳ vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, hỏi: “Chú hai, chỉ mời người nhà chú thôi à? Không mời những người khác sao?”

Khương Học Bác lúng túng nói: “Chuyện này… anh cả, lúc cậu ấy nói hình như chỉ mời nhà bọn em…”

Khương Học Bác nhìn về phía Từ Phân bên cạnh.



Từ Phân vội lên tiếng, kiêu ngạo nói: “Đúng vậy! Chỉ mời nhà bọn tôi thôi!”

Nghe vậy, Khương Văn Kỳ đố kị đỏ cả mắt, nịnh nọt nói: “Chú hai, nói thế nào thì anh cũng là anh cả của chú phải không? Chú nhất định phải dẫn cả nhà tụi anh đến tham gia bữa tiệc lần này. Đây là cơ hội tốt cho nhà họ Khương chúng ta phát triển. Thân là anh cả, anh cũng nên góp một phần sức lực, còn bố nữa, chú không thể không dẫn bố đi chứ?”

Nghe ông ta nói vậy, Khương Học Bác sửng sốt. Ông ta nhìn Khương Thái Xương ngồi trên ghế thái sư nói: “Chuyện này… không phải em không muốn, nhưng đối phương chỉ mời cả nhà bọn em, em cũng không biết có được không…”

Từ Phân lập tức nói: “Khương Văn Kỳ, bây giờ anh mới biết anh ấy là em trai của anh, tôi là em dâu của anh à? Trước đây sao không thấy anh như vậy nhỉ? Muốn tham gia cùng chúng tôi ư, không có cửa đâu!”

Khương Văn Kỳ sửng sốt, mặc dù không vui nhưng vẫn lấy lòng nói: “Em dâu, trước đây đều là lỗi của anh cả, em tha thứ cho anh đi. Nói thế nào chúng ta cũng là người một nhà mà. Em yên tâm, bữa tiệc tối nay cả nhà các em làm chủ, bọn em chỉ đi theo thôi”.

Dứt lời Khương Văn Kỳ nhìn Khương Thái Xương.

Khương Thái Xương cũng hắng giọng nói: “Học Bác, cứ vậy đi, bố cũng muốn đi xem sao, không đến nỗi con không cho bố đi chứ?”

Khương Học Bác lúng túng nhìn Từ Phân, rồi lại nhìn Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn cầu cứu.

Lúc này, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói: “Có thể dẫn theo cả nhà bác cả nhưng tôi có một điều kiện”.
Chương 448: Con rể tôi quen tổng tư lệnh

Nghe vậy, Khương Văn Kỳ trợn mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng sao? Câm miệng lại cho tôi!”

“Đúng vậy, lúc không cần anh nói thì đừng có nói linh tinh!”, Khương Mỹ Nghiên tiếp lời quát mắng.

Thậm chí, ngay cả Khương Học Bác cũng cau mày trừng mắt liếc xéo Tiêu Chính Văn!

Nhưng Từ Phân lại ngắt lời Khương Học Bác đang định mở miệng nói: “Đúng! Con rể nhà chúng tôi nói rất đúng, trừ khi đáp ứng một điều kiện của chúng tôi!”

Mặc dù Từ Phân không biết Tiêu Chính Văn muốn nói gì, nhưng nhất định là có lợi cho bọn họ!

Dứt lời, Khương Học Bác, Khương Vy Nhan, bao gồm cả nhà ba người Khương Văn Kỳ và Khương Thái Xương đều nhìn Từ Phân bằng ánh mắt nghi hoặc.

Hôm nay Từ Phân đổi tính rồi sao?

Tự nhiên lại nói giúp Tiêu Chính Văn?

Tiêu Chính Văn nhướng mày, anh không ngờ rằng Từ Phân lại nói giúp cho anh.

Nhưng anh cũng không kéo dài thời gian mà nói thẳng: “Tối nay, có thể đưa gia đình nhà ông và lão gia đến, nhưng, bố vợ tôi, nhất định phải làm vị trí giám đốc bộ phận trong công ty, dự án hợp tác của vợ tôi cũng nhất định phải được hỗ trợ toàn bộ từ công ty, ngoài ra, tôi cảm thấy nhà chúng tôi có vẻ hơi bé, muốn đổi một căn lớn hơn một chút”.

Nghe xong những lời này, sắc mặt một nhà ba người Khương Văn Kỳ lập tức trở nên u ám.

Nhưng Từ Phân lại rất kích động vội vàng đứng lên tiếp lời: “Đúng đúng đúng! Tiêu Chính Văn nói rất đúng! Chồng tôi nhất định phải làm giám đốc bộ phận trong công ty! Còn nhà chúng tôi cũng quá bé, chúng tôi muốn chuyển ra ngoài, biệt thự nhỏ cũng được”.

Từ Phân nói xong, Khương Thần nhanh chóng nhíu chặt mày liếc mắt nói: “Mẹ, còn con, còn con nữa…”

“Đúng rồi, còn có Thần Nhi nhà chúng tôi cũng cần phải thăng chức, làm phó giám đốc bộ phận marketing hoặc bộ phận gì cũng được”, con sư tử cái Từ Phân rống lên.

Cả sảnh lớn đều im bặt!

Tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn Từ Phân.

Sắc mặt Khương Văn Kỳ rất khó coi, lập tức quát: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Đây mà là một điều kiện sao?”

Tiêu Chính Văn bật cười: “Vậy không còn gì để nói nữa rồi? Nếu đã như vậy, thì thứ lỗi không thể đi cùng. Vợ ơi, chúng ta đi thôi”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn cầm tay Khương Vy Nhan chuẩn bị rời đi.

Lúc này, Khương Văn Kỳ cuống lên, vội vàng gọi giật lại, nở nụ cười: “Từ từ đã, Tiêu Chính Văn, đừng vội thế, chuyện gì cũng có thể bàn bạc, có thể bàn bạc”.

Tiêu Chính Văn nghiêng đầu, bình tĩnh liếc nhìn Khương Văn Kỳ.

Khương Văn Kỳ liếc nhìn Khương Thái Xương đang ngồi, lão cũng khẽ gật đầu, như thể đã ngầm đồng ý quyết định này.

Sau đó, ông ta mới hắng giọng: “Được, tôi đồng ý với cậu”.

Nghe xong, Từ Phân kích động nhảy dựng lên nói lớn: “Tốt quá rồi! Những lời này không được rút lại đâu đấy!”

“Viết giấy ký tên đi”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

“Còn phải viết giấy ký tên nữa sao?”, giọng Khương Văn Kỳ cao lên tám cấp.

“Đúng vậy! Viết giấy ký tên vào!”, Từ Phân tiếp lời, ánh mắt liếc Tiêu Chính Văn mang theo sự tán thưởng.

Con rể tốt.

Hôm nay cũng có ích đấy!

Tiếp sau đó, Khương Văn Kỳ lập một bản cam kết đưa cho Tiêu Chính Văn.

Chưa đưa đến tay, đã bị Từ Phân cướp lấy, nhìn bản cam kết bằng ánh mắt lấp lánh, khóe miệng kéo đến tận mang tai.

“Mau xem, mau xem đi”.

Từ Phân cầm bản cam kết đưa cho Khương Học Bác và Khương Thần bên cạnh liếc nhìn, ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ.

Khương Văn Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Cam kết viết xong rồi, buổi tiệc tối nay, cả nhà tôi nhất định phải được tham dự”.

Tiêu Chính Văn nở nụ cười nhạt, quay người đưa Khương Vy Nhan rời khỏi biệt viện nhà họ Khương.

Từ Phân và Khương Học Bác cũng đưa theo Khương Thần nhanh chóng đuổi theo.

Trên đường đi, Từ Phân gọi Tiêu Chính Văn lại, nói: “Được đấy Tiêu Chính Văn, cũng biết tính kế đấy nhỉ, ngày trước không nhìn ra, bây giờ cảm thấy cậu còn có ích. Có điều, đừng cho rằng lần này giúp đỡ được bọn tôi, là bọn tôi sẽ thay đổi cách nhìn về cậu. Con đường sau này còn dài lắm”.

Dứt lời, Từ Phân mau chóng đưa Khương Thần và Khương Học Bác ra ngoài xem biệt thự.

Bên này, Tiêu Chính Văn cũng đưa Khương Vy Nhan đi, lúc chiều họ đã dọn đi khỏi ngôi nhà nhỏ kia.

Nhà họ Khương vẫn sở hữu một vài bất động sản.

Khương Văn Kỳ cho họ một căn hộ ba phòng ngủ hai phòng tắm, rộng khoảng một trăm hai mươi mét vuông, cách nhà họ Khương không xa.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan có thể đến ở được luôn.

Na Na được ôm vào lòng, ngắm nhìn nhà mới, ánh mắt tràn đầy niềm vui.

“Na Na, sau này đây chính là nhà mới của chúng ta, con có vui không, có thích không?”, Tiêu Chính Văn ôm Na Na hỏi.

Na Na gật đầu vâng dạ, cười nói: “Vui lắm ạ, thích lắm ạ”.

Nói xong, cô bé nhảy xuống từ vòng tay của Tiêu Chính Văn, chạy quanh ngôi nhà mới.

Chạng vạng tối.

Cả nhà ba người Khương Văn Kỳ và Khương Thái Xương tổng cộng là bốn người, đã sớm đứng trước cửa nhà mới của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.

Khương Mỹ Nghiên khoanh tay, bất mãn lẩm bẩm nói: “Lề mà lề mề, cũng không biết đang làm gì nữa! Chẳng lẽ là cố ý bắt chúng ta đợi ở đây sao?”

Sắc mặt Khương Văn Kỳ u ám.

Có điều, ông ta cũng không nói gì, chỉ im lặng ghi nhớ trong lòng.

Bên này, Khương Vy Nhan cũng đang ôm lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn, đi ra khỏi nhà mới.

Khương Vy Nhan tối nay thực sự rất đẹp!

Một chiếc váy dài đen hở lưng, lộ ra tấm lưng trắng nõn mịn màng, đặc biệt là vòng eo uyển chuyển, khiến đàn ông nhìn thấy liền không rời bước nổi!

Ngoài ra còn có cổ chữ V, thậm chí có thể thấy được một nửa đường cong đầy đặn trắng trẻo.

Kết hợp với đôi giày cao gót tối màu, làm Khương Vy Nhan giống như một ngôi sao thời trang!

Hơn nữa, cô còn trang điểm khéo léo, đôi môi hồng, chiếc mũi cao, đôi mắt quyến rũ, thật sự kích thích hormone nam giới!

“Chồng ơi, em mặc thế này thật sự không có vấn đề gì sao? Có hở quá không?”

Khương Vy Nhan không quen lắm, cúi đầu nhìn ngực của mình, bộ ngực cao đầy, quả thực là khiến người khác phải ghen tị!

Ngay cả Khương Mỹ Nghiên đang đợi ngoài cửa cũng phải đỏ mắt ghen tị khi thấy Khương Vy Nhan ăn mặc và trang điểm như một ngôi sao!

Đây là đến tham dự bữa tiệc sao?

Cứ như đến tham gia tuyển chọn người đẹp không bằng!

Tiêu Chính Văn cười nói: “Không sao đâu, bữa tiệc tối nay rất quan trọng, có thể kết giao không ít nhân vật lớn, rất có lợi cho tương lai của em. Ít nhất cũng phải ăn mặc thế này, em cứ yên tâm, có anh ở bên cạnh, ai dám đến làm phiền em thì anh sẽ đánh hắn bỏ chạy!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn còn vung nắm đấm.

Khương Vy Nhan trừng mắt quyến rũ nhìn anh nói: “Anh không được phép làm bậy, tối nay đều là những nhân vật quan trọng!”

Tiêu Chính Văn nhún vai, khoác tay Khương Vy Nhan, đến trước mặt mấy người Khương Văn Kỳ.

Khương Mỹ Nghiên đố kị nói: “Hừ! Ăn mặc y hệt con hồ ly tinh, không biết còn tưởng rằng cô đang đi quyến rũ đàn ông!”

Nghe xong, Tiêu Chính Văn nhíu mày lạnh lùng nói: “Cô nói lại lần nữa thử xem!”

“Nói thì nói, sợ anh chắc!”, Khương Mỹ Nghiên vốn đợi chờ đã thấy không vui, mở miệng liền mắng chửi: “Ăn mặc lộ liễu như vậy, không phải là hồ ly tinh thì là gì?”

Bốp!



Tiêu Chính Văn nhấc tay, tát thẳng lên mặt cô ta, lạnh lùng nói: “Bố cô không dạy dỗ cô, vậy để tôi dạy cô, ăn nói phải tôn trọng người khác!”

Khương Mỹ Nghiên hoảng hốt, ôm lấy bên má đỏ rực, gào lên: “Bố, ông nội, mọi người nhìn xem, Tiêu Chính Văn dám đánh con!”

Khương Thái Xương nhíu chặt mày: “Đủ rồi! ồn ào quá, nhìn xem thành cái bộ dạng gì rồi, mau đi thôi”.

Dứt lời, Khương Thái Xương quay người bước lên xe.

Khương Mỹ Nghiên trừng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, cũng quay người lên xe.

Còn Khương Học Bác, Từ Phân và Khương Thần đã đến Sở chỉ huy quân đội Tu Hà từ sớm!

Nhưng.

Khi bọn họ đang vui mừng hớn hở thì lại bị mấy binh lính gác cổng chĩa súng dọa nạt quay lại!

Sau khi cãi vã, đối phương còn dùng báng súng đánh mạnh lên mặt của Khương Thần và Từ Phân, tức giận nói: “Không có thiệp mời, không được vào! Mau đi đi! Nếu không sẽ bắn chết!”

“Các… các anh! Chúng tôi mới đến đây buổi sáng, trợ lý bên cạnh tổng tư lệnh bảo chúng tôi đến tham dự mà! Các anh còn dám không cho bọn tôi vào sao?”

Từ Phân đỡ Khương Thần đứng dậy, nửa bên má của hai mẹ con đỏ ửng in hằn vết báng súng, hét lớn: “Các anh xong đời rồi! Tôi sẽ báo cáo với tổng tư lệnh của các anh! Để anh ấy trừng phạt các anh!”

“Nếu không đi thì tôi sẽ cho mấy người ăn đạn!”

Binh lính đó lấy ra khẩu súng bên lưng chĩa thẳng vào Từ Phân!

Từ Phân tức muốn chết, cuống lên nói: “Con rể tôi chính là lính xuất ngũ ở Bắc Lương! Cậu ta… cậu ta quen với tổng tư lệnh!”
Chương 449: La hét ầm ĩ

Câu nói này của Từ Phân khiến mấy tên binh lính kia sững sờ!

“Chúng tôi được điều tới từ Bắc Lương, con rể bà tên gì?”

Tên binh lính dẫn đầu có thái độ thoải mái hơn hỏi.

Từ Phân lập tức trả lời: “Tiêu Chính Văn, con rể tôi tên Tiêu Chính Văn! Cậu ta là binh lính xuất ngũ từ Bắc Lương, còn là sĩ quan chỉ dạy võ thuật!”

Tên binh lính kia nghe vậy lập tức hỏi vài câu với người bên kia tai nghe.

Khoảng hai ba phút sau, binh lính đột nhiên giương súng lên nhắm thẳng vào Từ Phân, tức giận nói: “Bắc Lương không có sĩ quan chỉ dạy võ thuật đã xuất ngũ nào tên Tiêu Chính Văn cả! Bà có biết giả mạo quân nhân Hoa Quốc là tội gì không hả? Lập tức bắt bọn họ lại!”

Ngay lập tức, ba bốn binh lính trang bị vũ khí bước tới, đè Từ Phân, Khương Thần và Khương Học Bác xuống đất!

Lúc này, Từ Phân chết lặng, hét toáng lên: “Các người… Sao có thể tùy tiện bắt người chứ! Mau thả chúng tôi ra…”

Khương Thần tức giận chửi bới: “Mẹ nó! Chúng ta bị Tiêu Chính Văn lừa rồi! Anh ta căn bản là không phải sĩ quan chỉ dạy võ thuật đã xuất ngũ ở Bắc Lương! Tên vô dụng này, hãm hại chúng ta rồi!”

Khương Học Bác cũng vô cùng tức giận, nói: “Không ngờ tên Tiêu Chính Văn này lại lừa dối chúng ta!”

Sau đó, ba người bị binh lính kéo khỏi mặt đất.

“Nhốt bọn họ lại, đợi tổng tư lệnh đến tra khảo!”, binh lính dẫn đầu lạnh lùng nói.

Từ Phân hoảng sợ, nhanh chóng cầu xin: “A a a, đừng mà… Chúng tôi… Chúng tôi thật sự tới đây để tham dự bữa tiệc… Mạo danh binh lính Bắc lương chính là tên vô dụng Tiêu Chính Văn kia, không phải chúng tôi…”

Khương Thần cũng khóc lóc thảm thiết, vô cùng sợ hãi!

Lúc này, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đúng lúc lái xe qua.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ vội vàng xuống xe.

Khương Vy Nhan xông đến, hét lớn: “Bố, mẹ, có chuyện gì vậy?”

Từ Phân nhìn Khương Vy Nhan, lập tức hét lên: “Vy Nhan à, cuối cùng con cũng tới rồi, con mau bảo bọn họ thả bố mẹ ra…”

Khương Vy Nhan lập tức nói với đám binh lính: “Thưa các anh, đây là bố mẹ của tôi, bọn họ đã làm sai gì vậy?”

Đám binh lính nhìn Khương Vy Nhan, lạnh lùng nói: “Bọn họ không có thiệp mời, cố ý xông vào bữa tiệc, còn mạo danh binh lính đã xuất ngũ ở Bắc Lương! Chúng tôi phải bắt người để tra hỏi! Cô là con gái của bọn họ à?”

Nghe vậy, Khương Vy Nhan sững sờ, gật đầu trả lời: “Đúng vậy, nhưng chúng tôi được mời tới buổi tiệc”.

“Không thể nào! Tất cả mọi người tham dự buổi tiệc đều sẽ có giấy mời! Cô hãy đưa giấy mời ra đây, nếu không cả cô cũng sẽ bị bắt!”

Binh lính đó lạnh lùng nói, khẩu súng trong tay chĩa vào Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan sợ hãi.

Cô phát hiện, trên người đám binh lính này đằng đằng sát khí, không giống như binh lính đóng tại địa phương, mà giống như từ biên giới đến.

“Con gái à! Đều tại tên Tiêu Chính Văn kia! Con biết không, bọn họ nói với bố mẹ là sĩ quan chỉ dạy võ thuật đã xuất ngũ ở Bắc Lương không có người nào tên Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn vẫn luôn lừa dối chúng ta trong suốt thời gian qua”.

Từ Phân khóc lóc, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi.

“Cái gì?”

Nghe thấy điều này, Khương Vy Nhan sững sờ.

Tiêu Chính Văn không phải là binh lính xuất ngũ ở Bắc Lương sao?

Thấy Khương Vy Nhan không lấy thiệp mời ra, binh lính kia phất tay, lạnh lùng nói: “Đưa cô ta đi cùng”.

Lúc này, bảy tám binh lính nữa lại bước lên, áp giải Khương Vy Nhan đi trước, theo sau là ba người nhà Khương Văn Kỳ, cả Khương Thái Xương cũng bị áp giải đi.

Lúc này, Khương Văn Kỳ mới phản ứng lại.



“Này này này, các người làm gì vậy? Sao lại bắt chúng tôi?”

“Chúng tôi là khách được mời đến tham dự bữa tiệc! Các người dựa vào đâu mà bắt chúng tôi?”

“Khương Vy Nhan! Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải nói là các người được mời đến sao?’

Ngoài cửa trở nên hỗn độn.

Đám người Khương Văn Kỳ gào mồm mắng chửi, còn Từ Phân khóc lóc gào thét.

Lúc này, Tiêu Chính Văn mới đỗ xe xong liền bước tới.

Từ xa nhìn thấy cảnh này, anh nhanh chóng chạy lại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Từ Phân nghe thấy tiếng của Tiêu Chính Văn, liền gào mồm quát mắng: “Tiêu Chính Văn! Mày còn dám đến đây à? Đều tại mày nên bọn tao mới bị bắt đấy! Chẳng phải mày nói mày là sĩ quan chỉ dạy võ thuật đã xuất ngũ ở Bắc Lương sao? Tại sao bọn họ lại nói Bắc Lương không có người như mày? Mày luôn lừa dối Vy Nhan, lừa dối cả nhà này có phải không?”

“Tiêu Chính Văn! Mày đúng là gan to bằng trời rồi! Đến cả quân nhân xuất ngũ ở Bắc Lương mà cũng dám giả danh! Lần này vì mày mà bọn tao thảm rồi! Bị bắt đi tra hỏi!”

“Là cậu ta, cậu ta chính là Tiêu Chính Văn! Tên vô dụng mạo danh quân nhân xuất ngũ Bắc Lương!”

Mấy người họ la hét ầm ĩ.
Chương 450: Vy Nhan, lâu rồi không gặp

Sắc mặt Khương Vy Nhan trở nên buồn rầu, mắt đỏ hoe, như thể bị người mình yêu nhất lừa dối, cô nhìn Tiêu Chính Văn, rơi nước mắt hỏi: “Chính Văn, có phải trước giờ anh luôn lừa dối em không?”

Tiêu Chính Văn sững sờ, lắc đầu: “Không, anh thật sự không lừa em, Vy Nhan, em phải tin anh…”

Lúc này, tên binh lính dẫn đầu quay lại nhìn Tiêu Chính Văn!

Bởi vì trời đã tối, vì vậy đối phương nhìn không rõ, phải tiến lên mấy bước, mới có thể nhìn rõ mặt Tiêu Chính Văn!

Lúc này, tên binh lính kia vô cùng kinh ngạc, hoảng sợ!

Chủ… chủ soái?

Không ngờ lại là chủ soái!

Tên binh lính lập tức đứng nghiêm, hành lễ, kính cẩn nói: “Thuộc hạ, Cảnh Thiết, chỉ huy đại đội ba của tiểu đoàn năm thuộc sư đoàn bảy của quân Phá Long Bắc Lương, thưa chủ…”

Chưa kịp nói hết, ánh mắt của Tiêu Chính Văn đã chặn đứng cách xưng hô tôn kính của đối phương.

Sau đó, anh bước lên, nói: “Sao thế, tôi mới rời đi chưa được nửa năm mà các cậu đã không nhận ra tôi rồi à?”

Tên binh lính nghi hoặc, nhìn Tiêu Chính Văn máy mắt liên lục, anh ta mới phản ứng lại, nhanh chóng cười nói: “Ha ha ha, chỉ huy Tiêu, thật xin lỗi, là sơ xuất của thuộc hạ… Anh ở Bắc Lương, không dùng tên này…”

Tiêu Chính Văn thờ ơ nói: “Đó là biệt danh của tôi! Mau thả vợ và người nhà của tôi ra đi!”

“Rõ!”

Cảnh Thiết lập tức quay người, ra hiệu thả người nhà họ Khương.

Lúc này, Khương Vy Nhan và đám người nhà họ Khương đều chết lặng!

Chuyện gì vậy?

Chẳng phải nói Tiêu Chính Văn mạo danh quân nhân Bắc Lương sao?

Sao bây giờ lại xảy ra tình huống này, bọn họ quen nhau à?

Cảnh Thiết nhanh chóng bước tới, xin lỗi Khương Vy Nhan: “Chị dâu, thật xin lỗi, là sơ xuất của chúng tôi! Mong chị lượng thứ!”

Lúc này, Cảnh Thiết vô cùng hoảng loạn.

Ai mà ngờ được.

Người trước mắt lại là vợ của chủ soái chứ!

Ban đầu, bọn họ nhận được thông báo trong ngày là đến Tu Hà, nhận nhiệm vụ bảo vệ chủ soái!

Khương Vy Nhan cũng mỉm cười, nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Chính Văn: “Chuyện này là sao vậy?”

Tiêu Chính Văn bật cười, giải thích: “Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Lúc ở Bắc Lương, tên của anh không phải là Tiêu Chính Văn, anh sử dụng biệt danh. Em cũng biết đấy, tính bảo mật ở chiến khu rất cao, vì vậy, bọn họ đều không biết tên thật của anh…”

Nghe xong câu này, Khương Vy Nhan mới đột nhiên hiểu ra.

Đám người Từ Phân cũng tỉnh ngộ, sắc mặt mới dần bình tĩnh lại.

“Nhìn xem! Tôi nói rồi, con rể tôi là sĩ quan chỉ dạy võ thuật đã xuất ngũ ở Bắc Lương! Các anh đều không tin, còn muốn bắt chúng tôi! Bắt đi, bây giờ cho các người bắt đấy!”

Từ Phân xông về phía Cảnh Thiết quát lớn.

Cảnh Thiết bất lực, không ngừng xin lỗi.



Khương Học Bác nhanh chóng kéo Từ Phân lại, sợ bà ta sẽ gây chuyện.

Mặc dù Tiêu Chính Văn và bọn họ quen nhau, nhưng dù sao cũng xuất ngũ rồi, nếu thật sự chọc giận đám binh lính này thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

Sau đó, mấy người họ thuận lợi bước nào địa điểm tổ chức buổi tiệc.

Vừa bước nào cửa, nhà họ Khương đã bị choáng ngợp bởi quy cách bài trí của hội trường.

Chỗ này… thật quá trang trọng!

Hơn nữa, người có mặt ở đây đều là những nhân vật có tiếng ở Tu Hà!

Rất nhiều người nhà họ Khương không quen.

Lúc cả nhà Khương Vy Nhan xuất hiện ở hội trường, tự nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người!

Đặc biệt là Khương Vy Nhan, tối nay cô ăn mặc rất quyến rũ và thời trang, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người!

Trong hội trường, có rất nhiều thiếu gia gia đình giàu có, cũng như các nhân vật lớn như tổng giám đốc các doanh nghiệp, bọn họ đều tỏ ra hứng thú với Khương Vy Nhan.

Trong đó, có một chàng trai trẻ đẹp trai, mặc bộ vest trắng, nhấp một ngụm rượu Whisky, sau đó mỉm cười, quan sát Khương Vy Nhan rồi nói: “Vy Nhan, lâu rồi không gặp, không ngờ, bây giờ em vẫn xinh đẹp như vậy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom