• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 451-460

Chương 451: Long Nhất xảy ra chuyện rồi

Khương Vy Nhan quay đầu, nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú trước mặt.

Đầu tiên cô không dám xác nhận, sau đó ngạc nhiên nghi ngờ hô lên: “Anh… anh là anh Thiên Thụy?”

Lương Thiên Thụy nở nụ cười lịch thiệp, làm động tác bắn tim đẹp trai, nói: “Là anh đây, không ngờ em vẫn còn nhớ anh”.

Dứt lời, Lương Thiên Thụy dang hai cánh tay, ôm chầm lấy Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan hơi sững sờ, nhưng cũng ôm lại đối phương một cách rất lịch sự, sau đó thì tách ra.

Trong mắt cô chứa đầy vẻ vui mừng.

Lương Thiên Thụy là bạn chơi cùng với cô lúc nhỏ, cũng là bạn khác giới quan trọng nhất của cô, vẫn luôn đối xử với hắn như anh trai của mình.

Nhất là lúc tiểu học và trung học, bất luận xảy ra chuyện gì, Lương Thiên Thụy đều sẽ đứng trước mặt Khương Vy Nhan, giúp cô che mưa chắn gió.

Lúc đó, cô và Lương Thiên Thụy được người khác gọi là kim đồng ngọc nữ, thanh mai trúc mã.

Nhưng sau này, lúc học cấp ba Lương Thiên Thụy đã theo bố mẹ hắn ra nước ngoài, vừa đi thì đã hơn mười năm.

Không ngờ, hôm nay lại gặp hắn ở đây, trong lòng Khương Vy Nhan rất kích động.

Giống như thế, trong lòng Lương Thiên Thụy cũng vô cùng kích động.

Không ngờ, em gái lúc nhỏ đã trở nên duyên dáng yêu kiều, hấp dẫn quyến rũ như thế.

Dáng người này, nhan sắc này, đều là tiêu chuẩn kén vợ hoàn hảo nhất trong lòng Lương Thiên Thụy!

Hắn đã thích Khương Vy Nhan!

“Sao anh lại về rồi?”, Khương Vy Nhan lên tiếng hỏi trước.

Lương Thiên Thụy cười hờ hững, nói: “Ừ, anh tính về định cư, sau đó định mở một công ty ở Tu Hà, nếu có hứng thú thì đến công ty anh xem xem”.

“Được thôi”, Khương Vy Nhan cười rất vui vẻ: “Công ty anh Thiên Thụy mở, đương nhiên em phải đi xem rồi”.

Lương Thiên Thụy mỉm cười, nâng ly tỏ ý Khương Vy Nhan hãy uống một hớp.

Hắn nhìn đầu Khương Vy Nhan ngửa lên, cái cổ trắng nõn như thiên nga, còn có xương quai xanh mê người, cùng với nửa ngực đầy đặn và vòng eo yêu kiều kia, không khỏi kích thích hormone nam tính của Lương Thiên Thụy!

Quá đẹp!

Quá hoàn mỹ!

Người phụ nữ này, mới là tiêu chuẩn mình theo đuổi.

Chính vào lúc Khương Vy Nhan và Lương Thiên Thụy nói chuyện vui vẻ, Tiêu Chính Văn chậm rãi đi đến.

Cùng lúc nhìn thấy Lương Thiên Thụy, đương nhiên đối phương cũng nhìn thấy Tiêu Chính Văn, khóe mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, nghi ngờ hỏi: “Vy Nhan, người này là?”

Vy Nhan?

Tiêu Chính Văn nhíu mày!

Người đàn ông này, lại gọi vợ mình thân mật như thế!

“Ừ, anh Thiên Thụy, giới thiệu với anh, người này là chồng em, Tiêu Chính Văn”.

Khương Vy Nhan kéo cánh tay Tiêu Chính Văn rất thản nhiên, giới thiệu với Lương Thiên Thụy.

Nghe vậy!

Lương Thiên Thụy như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, vẻ lạnh lùng giấu sâu trong ánh mắt chợt lướt qua!

Cái gì?

Khương Vy Nhan vậy mà lại kết hôn rồi?

Tại sao?

Tại sao lại như vậy?

Lẽ nào cô đã quên ước định lúc nhỏ rồi sao?

Không phải nói, phải đợi nhau mãi à?

Nhưng Lương Thiên Thụy che giấu cảm xúc của mình rất giỏi, hắn khẽ mỉm cười, giơ tay ra bắt tay với Tiêu Chính Văn rất lịch thiệp: “Chào anh, tôi là Lương Thiên Thụy”.

Mặc dù hắn che giấu vẻ lạnh lùng trong ánh mắt của mình rất kỹ, nhưng Tiêu Chính Văn liếc mắt vẫn nhìn thấu được tâm tư của đối phương.

Anh giơ tay ra, bắt tay với Lương Thiên Thụy, hờ hững nói: “Tiêu Chính Văn, chồng của Khương Vy Nhan”.

Tuyên bố chủ quyền.

Hai người bắt tay, âm thầm phân cao thấp.

Nhưng dáng vẻ Tiêu Chính Văn ung dung, trái lại là Lương Thiên Thụy thì khóe miệng hơi co rút, nhanh chóng rút tay ra, cười ha ha một câu: “Vy Nhan này, không ngờ em đã kết hôn rồi, anh còn ngây thơ cho rằng em sẽ đợi anh đấy”.

Khương Vy Nhan cũng đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Anh Thiên Thụy, đó đã là lời trẻ con lúc nhỏ, sao anh vẫn còn nhớ chứ”.

Lương Thiên Thụy mỉm cười, nói: “Ha ha ha, anh đùa với em thôi. Đúng rồi, chồng em làm gì thế? Người đàn ông có thể khiến em gái Vy Nhan của anh coi trọng như vậy, chắc chắn không phải thân phận bình thường nhỉ?”

Nhắc đến điều này, Khương Vy Nhan hơi bối rối.

Vừa định mở miệng thì Khương Thần bên kia đã chạy qua, nói: “Lương Thiên Thụy, anh Thiên Thụy? Là anh sao?”

Lương Thiên Thụy ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt đầy kích động của Khương Thần thì hơi ngạc nhiên, cười theo nói: “Khương Thần?”

Khương Thần kích động ôm chầm lấy Lương Thiên Thụy, cứ như anh em ruột gặp mặt, gào lên: “Anh Thiên Thụy! Em nhớ anh chết đi được! Sao anh lại về nước vậy?”

Lương Thiên Thụy cũng mỉm cười, nói một câu: “Ồ, về định cư mở công ty”.

Khương Thần nghe vậy, mặt đầy vui mừng, sau đó nhìn sang Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn, cứ như vội vàng thể hiện, nói lớn tiếng: “Anh Thiên Thụy, em giới thiệu với anh, người trước mắt anh là chồng của chị em, Tiêu Chính Văn! Anh đoán xem anh ta làm nghề gì?”

Lương Thiên Thụy mỉm cười, nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Nhìn dáng vẻ tuấn tú lịch sự của anh Tiêu, anh nghĩ chắc cũng là thiếu gia của đại gia tộc nhỉ?”

“Ha ha ha!”

Khương Thần lập tức cười ồ lên, vỗ vai Lương Thiên Thụy, nói: “Anh Thiên Thụy! Anh đoán sai rồi! Anh ta chỉ là một kẻ bám váy vợ, ở rể nhà bọn em! Bây giờ hình như đang làm vệ sĩ gì đó… Dù sao cũng không đáng nhắc tới”.

Nghe vậy!

Khóe mắt Lương Thiên Thụy lóe lên vẻ nghi ngờ, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười khẩy hờ hững như có như không.

Ở rể?

Còn là một vệ sĩ?

Thú vị đấy!

Khương Vy Nhan vậy mà lại thích người như thế?

Lương Thiên Thụy cười ha ha, nói: “Quả nhiên tuấn tú lịch sự, không tầm thường”.

Lúc đám người nói chuyện, đột nhiên Tiêu Chính Văn nhận được tin nhắn của Long Tứ gửi đến, có chuyện khẩn cấp.

Cho nên, anh nói nhỏ với Khương Vy Nhan mấy câu, nói là gặp mấy chiến hữu cũ, rồi cũng rời khỏi đó.

Có điều trước khi đi, anh còn cố ý liếc nhìn Lương Thiên Thụy, để lại một ánh mắt chỉ có đối phương mới hiểu được.



Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đã rời đi, Lương Thiên Thụy cũng gan dạ hơn nhiều, hỏi Khương Vy Nhan: “Em Vy Nhan, sao em lại gả cho một tên lính giải ngũ vô dụng thế? Anh ta có thể cho em cuộc sống thế nào? Anh nghe Khương Thần nói, hoàn cảnh ở nhà họ Khương của em bây giờ rất không ổn? Đều là vì tên Tiêu Chính Văn đó sao?”

Khương Vy Nhan nghe vậy, sắc mặt hơi khó coi, nói: “Anh Thiên Thụy, anh không được nói Tiêu Chính Văn như vậy. Anh ấy là chồng em, còn anh là anh trai từ nhỏ em vẫn luôn rất kính trọng”.

Lương Thiên Thụy hơi nhíu mày, nói: “Chính vì anh là anh của em, anh xem em như em gái nên mới không muốn thấy em sống cùng với người như vậy!”

“Vy Nhan…”

Nói xong, Lương Thiên Thụy can đảm hơn, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại như không xương của Khương Vy Nhan, nói một cách trìu mến: “Trước nay anh chưa từng đối xử với em như em gái, lẽ nào tâm tư của anh dành cho em, em không rõ sao? Vy Nhan à, lần này trở về, có một nửa nguyên nhân cũng là vì em. Anh muốn lấy em, muốn em làm vợ của Lương Thiên Thụy anh!”

Khương Vy Nhan bị dọa sợ, vội rút bàn tay nhỏ từ trong tay của Lương Thiên Thụy ra, nói năng ấp a ấp úng: “Anh Thiên Thụy, anh… Anh đừng như vậy, em đã kết hôn rồi, em yêu Tiêu Chính Văn, em thật sự vẫn luôn xem anh như anh trai mà thôi…”

Dứt lời, Khương Vy Nhan xoay người bỏ đi, Lương Thiên Thụy cũng vội đuổi theo.

Mà bên này, Tiêu Chính Văn đến văn phòng của tổng tư lệnh.

Lúc này, Long Tứ và mấy binh lính Bắc Lương đang đứng trong văn phòng với vẻ mặt nghiêm trọng.

Sau khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn đi vào, mặt Long Tứ đầy vẻ nôn nóng, hô lớn: “Chủ soái, vừa nãy tin từ Bắc Lương truyền đến, Long Nhất xảy ra chuyện rồi!”
Chương 452: Trở về Bắc Lương!
Long Nhất xảy ra chuyện rồi?
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn lập tức cau mày, anh lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Long Tứ lập tức trả lời: “Long Nhất tuân lệnh chủ soái đi điều tra chuyện nhà họ Viên. Anh ấy điều tra ra được một số manh mối nên đã đến năm nước biên giới. Nhưng tất cả đều là âm mưu của nhà họ Viên! Sau khi đại ca Long Nhất đi tới biên giới, liền bị bốn chiến thần của năm nước biên giới cùng một trăm nghìn binh lính bao vây! Sau cùng, đại ca Long Nhất người ít không đánh lại đông, bị đối phương bắt giữ rồi!”
“Đây là tình báo khẩn cấp từ Long Kinh! Đối phương nói, nếu muốn Long Nhất bình an trở về Hoa Quốc, chủ soái nhất định phải một mình đến thị trấn trung lập của năm nước biên giới – thị trấn Thụy Hi, để tiến hành đàm phán!”
“Nếu không, năm ngày sau, họ sẽ công khai hành quyết đại ca Long Nhất!”
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Chính Văn tối sầm xuống, ánh mắt không giấu được lửa giận!
Rầm!
Đột nhiên, sát khí trên người Tiêu Chính Văn như bùng nổ, một nắm đấm đánh vỡ bàn làm việc, lạnh giọng nói: “Năm nước biên giới này quá xấu xa! Nhân danh vua Bắc Lương, thông báo chính thức tới bọn chúng, nếu dám tổn thương tính mạng thuộc hạ của tôi! Đội quân ba trăm nghìn lính Phá Long Bắc Lương sẽ lao thẳng vào, tấn công các thành phố chính của bọn chúng! Giết sạch không tha!”
“Ngoài ra, nói với bọn chúng rằng ngày mai, chắc chắn tôi sẽ đến thị trấn Thụy Hi!”
Tiêu Chính Văn tức giận!
Long Nhất là thuộc hạ đi theo anh nhiều năm, giờ phút này lại bị bắt sống, anh nhất định không thể trơ mắt nhìn được!
Nhà họ Viên!
Được lắm!
Dám bố trí âm mưu hãm hại thuộc hạ tao!
Anh chưa tìm đến gây sự bọn chúng thì thôi, bọn chúng lại còn dám nhe nanh hăm doạ!
Sau đó, Tiêu Chính Văn quay người rời khỏi phòng làm việc, đi tới sảnh chính.
Trước khi rời Tu Hà đến năm nước biên giới Bắc Lương, anh vẫn phải giải quyết một số việc cá nhân!
Lúc này, Khương Vy Nhan đang bị Lương Thiên Thụy bám lấy.
Hiển nhiên là Khương Vy Nhan có chút bất lực, chán ghét nói: “Anh Thiên Thụy, anh đừng nói nữa, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng em đã kết hôn rồi, chồng em đối xử với em rất tốt, em rất yêu anh ấy. Nếu anh thực sự vẫn xem em là cô em gái Vy Nhan năm xưa, thì anh chúc phúc cho em, được không?”
Vẻ mặt Lương Thiên Thụy hết sức lạnh lùng, nhưng vẫn rất kiên nhẫn nói: “Vy Nhan, em không thể tiếp tục sai lầm nữa! Tiêu Chính Văn chả làm được tích sự gì, sao có thể xứng với em được chứ? Anh Thiên Thụy mới là chân mệnh thiên tử của em! Anh trở về lần này là vì anh rất muốn lấy em, hãy tin anh! Anh cam đoan có thể làm cho em sống hạnh phúc gấp nghìn lần bây giờ! ”
Dứt lời, Lương Thiên Thụy đưa tay nắm lấy cánh tay của Khương Vy Nhan.
Nhưng!
Đột nhiên, bỗng có một bàn tay to khỏe nắm lấy tay Lương Thiên Thụy, đẩy hắn lùi về sau!
Lương Thiên Thụy sửng sốt, trên mặt tràn đầy tức giận, hắn quay sang nhìn, là Tiêu Chính Văn!
Khương Vy Nhan cũng có chút kinh hãi, núp sau lưng Tiêu Chính Văn, nhìn thấy bộ dạng âm u như trời bão của anh, lập tức nói: “Chính Văn, đừng hiểu lầm, bọn em chỉ là…”
Tiêu Chính Văn khẽ liếc nhìn Khương Vy Nhan, hỏi: “Anh ta quấy rối em?”
Khương Vy Nhan sửng sốt, nhìn Lương Thiên Thụy cũng đang sầm mặt xuống, lắc đầu nói: “Đâu có”.
Tiêu Chính Văn cau mày, sau đó quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lương Thiên Thụy, cảnh cáo: “Tổng giám đốc Lương, Khương Vy Nhan là vợ tôi và tôi là chồng của cô ấy. Tôi khuyên anh đừng quấy rối cô ấy! Nếu không, đừng trách tôi không đâu lại đi ‘hỏi thăm’ anh”.
Nghe vậy, Lương Thiên Thụy chế nhạo, kéo áo vest và lạnh nhạt nói: “Tiêu Chính Văn, anh lấy đâu ra tự tin để nói chuyện với tôi như thế? Anh chẳng qua chỉ là một thằng vô dụng ở rể mà thôi. Vy Nhan nhìn trúng loại rác rưởi như anh, chắc chắn là do bị anh dùng lời ngon tiếng ngọt lừa! Tôi khuyên anh tốt nhất nên ly hôn với Vy Nhan ngay lập tức, để tôi có thể mang lại một cuộc sống tốt nhất cho cô ấy!”
Dứt lời, vẻ mặt của Lương Thiên Thụy tràn đầy tự tin.
Trước một thằng vô dụng như Tiêu Chính Văn, hắn mới là người toả sáng.
Nhưng Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm của mình, đấm thẳng vào mặt hắn, nói: “Tự tin của tôi đây này!”
“A!”
Lương Thiên Thụy hét lên, ôm chặt cái mũi đầy máu, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt vừa đau đớn vừa tức giận, hét lên: “Anh… Cái tên lỗ mãng! Anh dám ra tay đánh tôi?”
Tiếng hét của hắn ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt trong hội trường.
Ai nấy đều bàn tán chỉ trỏ.
Khương Vy Nhan cũng bị cú đấm của Tiêu Chính Văn làm cho kinh hãi, cô vội vàng kéo anh, lo lắng nói: “Chính Văn, anh làm gì vậy?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Lương Thiên Thụy đang không ngừng chảy máu mũi, nói: “Dạy cho anh ta một bài học”.
Khương Vy Nhan tức giận đến mức dậm chân, sau đó vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương của Lương Thiên Thụy, tức giận nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, nói: “Chính Văn! Sao anh lại lỗ mãng như vậy? Anh ấy là anh Thiên Thụy của em, bọn em chỉ là mối quan hệ anh em bình thường! Không phải như những gì anh nghĩ đâu!”
Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày, vừa định giải thích.
Nhưng Lương Thiên Thụy lại đột nhiên xua tay, nói: “Vy Nhan, không sao, anh không sao. Là do anh không tốt, vừa rồi trong lúc tức giận anh lỡ lời, anh cũng chỉ muốn cuộc sống sau này của em tốt hơn mà thôi. Không ngờ lại chọc em rể tức giận”.
Sau cùng, Lương Thiên Thụy xin lỗi Tiêu Chính Văn, nói: “Tôi xin lỗi, Tiêu Chính Văn, là tôi nói sai trước, đắc tội anh rồi”.
Bây giờ thì hay rồi, khung cảnh lập tức trở nên náo loạn.
“Oa, Lương Thiên Thụy bị đánh xong còn xin lỗi, rộng lượng quá đi”.
“Chậc chậc, ngược lại, Tiêu Chính Văn quá nhỏ nhen! Hơn nữa còn là một tên lỗ mãng, bốc đồng!”
“Đúng vậy! Nếu có người chồng như vậy, tôi thấy sau này dễ xảy ra bạo lực gia đình lắm! Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ chọn tổng giám đốc Lương. Nghe nói anh ta mới từ nước ngoài trở về, tài sản lên đến trăm triệu tệ!”
Tất cả mọi người, tôi một câu, anh một câu, đều đang coi thường Tiêu Chính Văn.
Nghe thấy những lời này, Khương Vy Nhan càng cảm thấy bối rối, bắt đầu có chút tức giận với Tiêu Chính Văn.
Cô lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó đỡ Lương Thiên Thụy, nói: “Em đưa anh đến phòng y tế”.
Dứt lời, cô đỡ Lương Thiên Thụy đi ngang qua Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn còn muốn giữ Khương Vy Nhan, nhưng cô lại hất tay anh ra, lạnh lùng nói: “Em không muốn nhìn thấy anh, anh bốc đồng quá đấy!”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn sững người tại chỗ, nhìn bóng lưng Khương Vy Nhan đang rời đi, trong lòng cảm thấy rất buồn bực.
Bởi vì chuyện của Long Nhất, anh rất dễ bị kích thích, cho nên khó tránh khỏi có chút tức giận.
Lúc này, Long Tứ đã đi tới, nói nhỏ: “Chủ soái, phi cơ chuyên dụng đã được bố trí”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, nhìn theo hướng Khương Vy Nhan vừa rời đi, nói với Long Tứ: “Bố trí một ít người bảo vệ Khương Vy Nhan”.
“Vâng! Thưa chủ soái!”, Long Tứ đáp lại.
Sau đó, Tiêu Chính Văn trực tiếp bước ra khỏi sảnh chính trong lời bàn tán của đám người, cùng Long Tứ đến một sân bay quân sự trên núi phía sau của Sở chỉ huy quân đội!

Tiêu Chính Văn nhìn Sở chỉ huy quân đội được giăng đèn sáng rực rỡ, sau đó đi thẳng lên máy bay, không quay lại nhìn!
Giải quyết chuyện Long Nhất trước, anh sẽ giải thích cho Khương Vy Nhan khi quay lại.
Sau đó, phi cơ cất cánh từ từ, nhanh chóng biến mất khỏi Sở chỉ huy quân đội!
Đêm đó, máy bay đã bay thẳng đến Bắc Lương!
Ba tiếng sau, khi phi cơ chuẩn bị hạ cánh, Tiêu Chính Văn đột nhiên nhận được một cuộc gọi, màn hình hiển thị số vệ tinh đã được mã hóa!
Vừa kết nối cuộc gọi, bên kia liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Vua Bắc Lương, hoan nghênh đã trở lại Bắc Lương, đã lâu không gặp”.
“Mày là ai?”, Tiêu Chính Văn lạnh giọng hỏi.
“Ha ha, đương nhiên là bạn cũ của mày rồi. Tướng quân Long Nhất, thuộc hạ trung thành nhất của mày, đang nằm trong tay bọn tao”.
“Các người muốn làm gì? Tôi cảnh cáo các người! Nếu các người dám làm gì anh ta, tôi sẽ giết sạch không tha!”
“Ha ha ha, vua Bắc Lương vẫn ‘máu’ như ngày nào! Đừng lo, trước khi gặp được mày, hắn vẫn an toàn. Thị trấn Thụy Hi, núi Long Môn, bọn tao đợi mày”.
Dứt lời, “tút tút tút”, đầu bên kia trực tiếp cúp điện thoại!
Chương 453: Biên giới, núi Long Môn!

Tiêu Chính Văn ngồi trên phi cơ, vẻ mặt u ám đến đáng sợ!

Trong cabin, một số binh lính Bắc Lương bao gồm cả Long Tứ, đều rùng mình!

Sát khí khủng khiếp thật đấy!

Sát khí này khiến nhiệt độ xung quanh giảm đi mấy độ!

Ngay sau đó, chiếc phi cơ đã hạ cánh tại sân bay quân sự ở Bắc Lương!

Ngay sau khi xuống máy bay, số điện thoại vệ tinh tiếp tục gọi lại!

“Vua Bắc Lương, trước khi mặt trời mọc ngày mai, mày đi một mình tới núi Long Môn ở thị trấn Thụy Hi! Nếu bọn tao phát hiện mày mang theo binh lính, bọn tao sẽ công khai xử tử Long Nhất! Tới lúc đó, mày chỉ có thể tới dọn xác cho thuộc hạ mình!”

Nói xong, đối phương lập tức cúp máy!

Hàng lông mày Tiêu Chính Văn nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm nghị.

Anh vừa xuống phi cơ mà đối phương đã biết rồi!

Lẽ nào, hành tung của anh bị lộ?

Nội bộ Bắc Lương có gián điệp?

Tiêu Chính Văn không có thời gian để suy nghĩ, anh lên chiếc xe jeep quân sự đã chuẩn bị từ lâu, nhanh chóng đến tổng bộ tác chiến của chiến khu Bắc Lương!

Khi anh vừa bước xuống xe, một nhóm binh lính và sĩ quan mặc quân phục đã lao về phía anh!

Đi đầu là một người phụ nữ, mặc quân phục màu xanh đậm, khí thế anh dũng, trên vai có ngôi sao vàng, sau lưng là một nữ thiếu tướng, và một nhóm binh lính cũng mặc quân phục!

“Nghiêm! Chào!”

Trước cổng tổng bộ tác chiến, hàng nghìn binh lính đứng nghiêm chào, động tác chỉnh tề, tiếng hô hào sảng!

“Chủ soái, cuối cùng anh cũng quay về rồi”.

Nữ tướng quân bước tới, vẻ mặt đầy kích động.

Cô ấy là cấp dưới của Tiêu Chính Văn, biệt hiệu Hoa Hồng Đỏ!

Ngoài tám Long Tướng, cô ấy là thuộc hạ đắc lực nhất!

Thực lực cũng đạt đến cấp chiến thần!

Hơn nữa, cô ấy còn phụ trách mọi công việc hậu cần lớn nhỏ của tổng bộ chiến khu Bắc Lương và mạng lưới tình báo bí mật của Bắc Lương!

Hoa Hồng Đỏ chính là quản gia của nơi đây.

Dù sao, một đám đàn ông ở với nhau, không có phụ nữ là không được.

Hoa Hồng Đỏ lúc hai mươi hai tuổi được Tiêu Chính Văn cứu thoát khỏi một ngôi làng bị tàn sát trên chiến trường biên giới. Chỉ sau vài năm đào tạo ngắn ngủi, giờ đây cô ấy đã trở thành một nữ tướng có tiếng tăm vang khắp Bắc Lương!

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt gật đầu, nói: “Cho các anh em lui đi, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, tôi lập tức đến thị trấn Thụy Hi!”

Nghe thấy vậy, đôi mày hình kiếm của Hoa Hồng Đỏ nhíu chặt lại.

“Chủ soái, có phải anh vì đại ca Long Nhất xảy ra chuyện nên mới vội vàng đến biên giới như vậy không?”

Tiêu Chính Văn không nói nhiều.

Hiện tại hành tung của anh có lẽ đã bị lộ, cho nên anh không thể nói nhiều, càng không thể dẫn người đi cùng.

Một khi dẫn theo người, tính mạng của Long Nhất sẽ gặp nguy hiểm!

Anh biết đường đến núi Long Môn ở thị trấn Thụy Hi sẽ rất nguy hiểm. Núi Long Môn bây giờ chắc chắn là một nơi đầm rồng hang hổ, đối phương nhất định đang đợi anh chủ động sa lưới, sau đó bắt sống!

“Hoa Hồng!”

“Có mạt tướng!”

“Chuẩn bị chu đáo trang bị chiến đấu!”

“Rõ!”

Hoa Hồng Đỏ lập tức cúi đầu đáp, sau đó nhanh chóng chuẩn bị trang bị chiến đấu!

Áo chống đạn hiệu suất siêu cao, hai khẩu súng lục, năm quả lựu đạn, dao găm quân sự và một viên đạn vinh quang!

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Tiêu Chính Văn mặc áo chống đạn vào, trang bị đầy đủ, rút con dao quân đội năm cạnh ra khỏi thắt lưng, sau đó lại nhét trở lại.

Tiêu Chính Văn nhảy lên chiếc xe jeep quân sự đã chuẩn bị sẵn, liếc nhìn Hoa Hồng Đỏ trước mặt, vươn tay xoa đầu cô ấy, mỉm cười nói: “Chăm lo chuyện nhà cho tốt, chờ tôi trở về”.

Hoa Hồng Đỏ vô cùng cảm động, đôi mắt có chút đỏ lên, nói: “Chủ soái, anh cho tôi đi cùng đi, dẫn theo mấy chục nghìn anh em nữa, được không?”

Tiêu Chính Văn khẽ mỉm cười nói: “Không được, tôi có thể tự mình đi. Nếu tới hoàng hôn ngày mai tôi còn chưa trở về, cô lập tức dẫn theo hai trăm nghìn quân Phá Long cùng Long Nhị tới Long Bát, đến núi Long Môn, san bằng nơi đó, giết sạch chư hầu và cường giả cấp chiến thần của năm nước!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn trực tiếp đạp ga!

Chiếc xe jeep như một con dã thú, gầm rú xé tan màn đêm, lao vào bóng tối vô tận!

Bắc Lương, nằm ở biên giới của Hoa Quốc, hơn nữa còn là nơi rừng sâu núi hiểm!

Thị trấn Thụy Hi là một địa điểm chiến lược quan trọng, nơi Hoa Quốc giáp với năm nước!

Dân số chỉ hơn một trăm nghìn người.

Năm xưa, nơi đây đã bị tàn phá bởi các cuộc chiến tranh của sáu nước!

Nhưng về sau, với sự trợ giúp của đội quân ba trăm nghìn lính Phá Long, Tiêu Chính Văn đã trực tiếp ra uy, làm kinh hãi năm nước, biến nơi đây thành khu vực trung lập, cấm mọi cuộc chiến tranh!

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là thị trấn Thụy Hi không thể sử dụng các thủ đoạn bẩn thỉu!

Hơn nữa, trong vài năm trở lại đây, thị trấn Thụy Hi đã trở thành một thị trấn không nằm trong khu vực quản lý, phát triển thế lực gián điệp sáu nước, đồng thời chiếm đóng thế lực vũ khí các nước!

Tuy nhiên, có một truyền thuyết lưu truyền!

Đó là, ở Hoa Quốc phương Đông, có một vị thống soái cấp năm sao, tại chính biên giới này, đã từng chặt đầu tám vị cường giả cấp chiến thần, và làm hai cường giả cấp chủ soái bị thương nặng!

Chính kết quả này đã đổi lại sự trung lập của thị trấn Thụy Hi ngày nay!

Trận chiến đó, đánh đến nỗi trời đất mù mịt!

Vì vậy ở đây, danh hiệu của Long Vương phương Đông rất vang dội, khiến ai nấy đều phải khâm phục, cũng khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi!

Tuy nhiên, chưa một ai từng nhìn thấy Long Vương phương Đông đó!

Đồng thời.

Tại ranh giới núi Long Môn cách thị trấn nhỏ Thụy Hi mười kilomet.

Lúc này, gần núi Long Môn, trong rừng rậm, có một yếu địa quân sự!

Hàng trăm binh lính được trang bị vũ khí đầy đủ, bảo vệ nghiêm ngặt nhà giam dưới lòng đất của một pháo đài quân sự, trông chừng một người đàn ông đang bị giam giữ bởi những sợi xích nặng hàng trăm kilogam!

Người đàn ông này chính là Long Nhất, người đứng đầu trong tám tướng quân Bắc Lương, và là phó thống lĩnh của đội quân ba trăm nghìn lính Phá Long. Ở Bắc Lương, anh ta là một nhân vật dưới một người, trên vạn người!

Người Long Nhất bê bết máu, bộ quân phục đã rách nát từ lâu, thân thể cường tráng đầy vết thương.

Anh ta cúi đầu, thở nặng nề, khóe miệng không ngừng chảy máu.

Trên mặt đất, xung quanh được bố trí vô số trực thăng quân sự, hơn một chục xe bọc thép có khả năng sát thương khủng bố, và xe jeep quân sự!

“Báo cáo!”

Lúc này, một người lính mặc quân phục vội vàng xông vào pháo đài quân sự trong núi, chào: “Báo cáo tướng quân, vua Bắc Lương đã đến Bắc Lương. Nửa giờ trước, anh ta đã xuất phát từ chiến khu, đi đến núi Long Môn!”

Tại pháo đài trong hang đá được trang bị đầy đủ chiến đấu, một người đàn ông trung niên vạm vỡ mặt đen thui quay người, đi tới trước tấm bản đồ trên tường.

Gương mặt chữ điền, bên trên có một vết sẹo đáng sợ.

Giọng nói của gã có chút khàn khàn, tựa như bị đạn đại bác ném trúng, lạnh lùng nói: “Một mình?”

“Vâng, chỉ có một mình vua Bắc Lương!”



“Tốt lắm!”

Giọng nói khàn khàn lại vang lên: “Lập tức thông báo cho các tướng quân khác về cuộc họp tác chiến liên hợp, thông báo luôn cho họ rằng kẻ thù của chúng ta đã đến!”

Không lâu sau!

Một số xe jeep quân sự xuất phát từ thị trấn Thụy Hi, đi thẳng đến núi Long Môn, đến pháo đài quân sự này!

Sau đó, toàn bộ núi Long Môn vang lên tiếng cười nhạo báng của một số người: “Ha ha ha! Vua Bắc Lương, lần này núi Long Môn là nơi chôn xương của mày! Năm nước tao, một trăm vạn quân, đã trang bị đầy đủ, sẵn sàng chiến đấu, bọn tao đã bao vây biên giới từ một tháng trước! Ngoài ra còn có mười cường giả cấp chiến thần và ba cường giả cấp chủ soái. Dù mày có mạnh cỡ nào cũng không thoát chết được đâu!”

Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng không biết tại núi Long Môn, phòng họp chiến tranh liên hợp của năm quốc gia đã bố trí một kế hoạch chi tiết cho anh!

Mười cường giả cấp chiến thần và ba cường giả cấp chủ soái!

Thủ đoạn này đã nhiều năm không xuất hiện!

Bởi vì Tiêu Chính Văn quá mạnh, khiến cho năm nước biên giới không tài nào ngồi yên được!

Vì vậy, bọn họ mới lên kế hoạch này, để Tiêu Chính Văn chết nơi biên giới, để Hoa Quốc mất đi một cường gỉa đỉnh cao cấp chủ soái!
Chương 454: Giết không cần lý do

Lúc này, Tiêu Chính Văn đang lái xe jeep, chiếc xe như một con dã thú, gầm lên trong đêm.

Anh nhanh chóng đến biên giới Hoa Quốc.

“Đứng lại!”

Phía trước đột nhiên vang lên tiếng còi báo động, và đèn rọi bật sáng, chỗ Tiêu Chính Văn được chiếu sáng như ban ngày.

Ba chiếc xe jeep quân dụng, hai chiếc xe bọc thép, và mười mấy chiến sĩ biên phòng vũ trang đầy đủ nhảy xuống xe, giơ súng, bước từng bước về phía Tiêu Chính Văn, kiểm tra theo luật.

Tiêu Chính Văn phanh gấp xe.

Két!

Lốp xe ma sát với mặt đất, làm bụi đất màu vàng bay tung mù.

Mở cửa, bước xuống xe.

Tiêu Chính Văn điềm nhiên lấy một điếu thuốc ra, châm lửa rít một hơi.

Mười mấy chiến sĩ biên phòng chạy tới, nhìn thấy Tiêu Chính Văn thì lập tức đứng nghiêm chào, vô cùng sùng bái và cung kính thốt lên: “Chào!”

“Chào mừng chủ soái!”

Giọng nói sang sảng, ở vùng biên giới đồng không mông quạnh, nghe rất xa xôi.

“Các anh em vất vả rồi!”

Tiêu Chính Văn mỉm cười, bước lên mấy bước, lấy thuốc ra đưa cho hai sĩ quan dẫn đầu, vỗ vai họ nói: “Lâu rồi không gặp”.

“Chủ soái, không ngờ anh lại trở về, bên ngoài cứ đồn anh sắp rời khỏi Bắc Lương. Các anh em đều lo lắng chết đi được! Ở Bắc Lương thì anh mới là chủ soái của chúng tôi, là vua Bắc Lương mà chúng tôi sùng bái và kính phục nhất”.

Sĩ quan dẫn đầu tỏ vẻ vô cùng kích động, mắt còn rơm rớm.

Tiêu Chính Văn mỉm cười.

“Chủ soái, anh đi đâu vậy?”, sĩ quan kia hỏi.

Tiêu Chính Văn nhìn dãy núi trùng điệp phía xa, nụ cười trên khuôn mặt dần đông cứng lại, thay vào đó là sát khí lạnh lẽo vô cùng sắc bén, đáp: “Tôi muốn đến núi Long Môn ở Thụy Hi”.

“Một mình anh sao?”, rõ ràng sĩ quan kia hơi lo lắng, sau đó nói: “Chủ soái, hiện giờ thị trấn Thụy Hi loạn lắm! Gián điệp năm nước có ở khắp nơi, và cả một số kẻ buôn bán vũ khí bất hợp pháp nữa! Một mình anh đi nguy hiểm lắm! Hay là chúng tôi đi với anh nhé?”

Tiêu Chính Văn xua tay, hút nốt điếu thuốc trong tay, vứt xuống đất giẫm lên, rồi đáp: “Không cần đâu, một mình tôi là đủ rồi, các anh hãy canh giữ nhà cẩn thận”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn trịnh trọng vỗ vai sĩ quan kia, tiện tay ném cho anh ta một bao thuốc.

Sau đó, anh xoay người rời đi.

Chiếc xe jeep quân dụng phát ra tiếng gầm trầm thấp, bánh xe nhanh chóng chuyển động, khiến bụi bay mù trời, sau đó đi mất.

Mười mấy chiến sĩ lặng lẽ nhìn theo chiếc xe jeep.

Một chiến sĩ trẻ tuổi hỏi: “Đội trưởng, chủ soái đến núi Long Môn một mình làm gì vậy? Tôi nghe nói gần đây thị trấn Thụy Hi tập trung không ít binh lính của năm nước. Gần núi Long Môn còn có mấy chục nghìn binh lính năm nước bày trận…”

Vị sĩ quan kia lắc đầu đáp: “Tôi cũng không rõ, nhưng tôi tin chủ soái! Bởi vì anh ấy là long soái năm sao của Hoa Quốc! Với thực lực của chủ soái, đừng nói là núi Long Môn nhỏ bé, cho dù là nơi tường đồng vách sắt như ở phương Tây, chẳng phải anh ấy vẫn bình yên vô sự trở về sao? Đừng nghĩ nhiều nữa, tiếp tục canh gác!”

“Rõ!”

Tiểu đội này nhanh chóng rời đi.

Tiêu Chính Văn lái xe ra khỏi biên giới.

Sau đó anh băng qua con đường núi rậm rạp, nhanh chóng đến nơi cách thị trấn Thụy Hi một kilomet.

Đây là một vách thung lũng.

Trong rừng rậm còn có tiếng gầm gào trầm thấp của không ít dã thú, cùng với tiếng hót của chim muông.

Tiêu Chính Văn nhanh chóng xuống xe, sau khi giấu chiếc xe jeep quân dụng đi, một mình anh vượt qua nửa sườn núi, đến một vách đá nhỏ đủ chứa năm người đứng. Anh lấy một chiếc kính viễn vọng trong balo sau lưng, ngồi xổm xuống, nhìn về thị trấn ở tít sâu trong rừng rậm.

Ba mặt là núi, một mặt là nước, có vị trí chiến lược rất lớn.

Nơi này trở thành cửa ải quan trọng thông tới năm nước.

Lúc này, thông qua kính viễn vọng vẫn có thể nhìn thấy trong thị trấn Thụy Hi, dòng người nườm nượp, xe quân đội của các thế lực và các binh lính có vũ trang đang đi tuần khắp nơi.

Cổng Đông và cổng Bắc là hai cổng vào quan trọng, đã bị quân đội tinh nhuệ của thị trấn phong tỏa, bất cứ ai ra vào thị trấn đều phải kiểm tra nghiêm ngặt.

Tiêu Chính Văn quan sát một lúc, sắc mặt nghiêm trọng.

Sau đó.

Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra, gọi cho số trước đó.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Tôi đã đến thị trấn rồi, các anh ở đâu?”

“Vua Bắc Lương hành động nhanh quá, vào từ cổng Đông sẽ có người của chúng tôi tiếp ứng cho anh”.

Đối phương nói xong thì cúp máy luôn.

Tiêu Chính Văn nhìn thị trấn Thụy Hi trước mắt, yên lặng một lúc, sau đó nhảy xuống vách núi, nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Cùng lúc đó, trong pháo đài quân sự núi Long Môn.

Lúc này, trong trại đã có không ít lính đánh thuê tụ tập.

Người đàn ông mặc quân phục dẫn đầu trên mặt có vết sẹo, sắc mặt lạnh lùng, nhếch mép cười dữ tợn, ngồi trong bộ chỉ huy tác chiến, đang hút thuốc.

“Báo cáo tướng quân Trà Tụng, vua Bắc Lương đã xuất quan, với tốc độ của anh ta thì hiện giờ đã sắp đến thị trấn Thụy Hi! Các tai mắt trong thị trấn đã bắt đầu tuần tra gắt hơn!”

“Tốt lắm, chỉ cần Tiêu Chính Văn xuất hiện ở thị trấn Thụy Hi, thì lập tức bắt anh ta! Giết luôn không cần lý do!”

Sắc mặt tướng quân Trà Tụng lạnh lùng, giọng nói khàn khàn.

“Ngoài ra, lập tức dặn dò bên dưới, nếu Tiêu Chính Văn sống sót rời khỏi thị trấn Thụy Hi, chỉ cần anh ta vào địa phận núi Long Môn, thì phải giết bằng mọi giá! Hãy nhớ là anh ta rất mạnh! Bảo các anh em cẩn thận chút! Đừng để bị lộ!”

“Rõ!”



Lúc này, Tiêu Chính Văn đang đi trong đêm tối, cuối cùng anh cũng đến được thị trấn Thụy Hi trước khi trời sáng.

Nhưng anh lại xuất hiện ở cổng Tây.



Sau đó, anh trà trộn vào đoàn người vào cổng Tây buôn bán, sau khi tránh được mấy chốt gác tuần tra, anh đã thành công vào được thị trấn.

Còn lúc này, ở cổng Đông.

Một người đàn ông xuất hiện ở cổng, thu hút sự chú ý của lực lượng canh giữ ở đây.

Mười mấy binh lính mang súng lập tức bao vây người đàn ông lại.

Tên sĩ quan dẫn đầu nở nụ cười lạnh lùng, bước từ sau đám người ra, hút điếu xì gà, chân đi bốt da, nhìn người đàn ông đeo khẩu trang màu đen trước mặt, cười nói: “Ha ha ha, vua Bắc Lương, không ngờ anh dám đến đây một mình thật! Bắt anh ta lại!”

Mười mấy binh lính lập tức xông tới.

Người đàn ông kia phản kháng mấy cái cho có lệ, sau khi đạp ngã mấy người, liền bị mấy khẩu súng chĩa thẳng vào đầu.

Sau đó, anh ta liền ngoan ngoãn chịu trói.

Tên sĩ quan dẫn đầu cười ha hả nói: “Tôi còn tưởng Long Vương phương Đông giỏi giang đến đâu, xem ra chỉ chém gió là giỏi! Không ngờ lại bị Tạp Tán tôi bắt được!”

Dứt lời, hắn lột chiếc khẩu trang của người kia xuống.

Bỗng nhiên!

Hắn nhíu mày, gầm lên: “Anh không phải vua Bắc Lương?”

Người đàn ông kia tỏ vẻ khó hiểu, lạnh lùng đáp: “Tôi chưa từng nói tôi là vua Bắc Lương!”

Dứt lời, anh ta đẩy mấy người trước mặt ra, nghênh ngang bước vào thị trấn từ cổng Đông.

Sắc mặt tên Tạp Tán kia lạnh lùng, tức giận ném chiếc khẩu trang trong tay xuống đất, gầm lên: “Thông báo với các anh em! Vua Bắc Lương đã trà trộn vào thị trấn! Tất cả hành sự cẩn thận!”
Chương 455: Cường giả chiến thần tập kết

Dứt lời, hắn nhanh chóng bước tới chòi canh gác, gọi đến một số điện thoại, nói: “Tướng quân Trà Tụng, thuộc hạ làm việc sơ sót, vua Bắc Lương không xuất hiện ở cổng Đông, anh ta đã tìm một thế thân qua mắt chúng tôi ạ!”

“Tôi đã đoán được trước rồi, vua Bắc Lương không dễ gì để các cậu bắt được thế đâu. Thông báo với các anh em, hết sức cẩn thận, canh phòng nghiêm ngặt, dùng máy bay không người lái tuần tra thị trấn, chú ý chặt chẽ tình hình trong trấn, phải tìm bằng được vua Bắc Lương!”

“Rõ!”

Đúng lúc tướng quân Trà Tụng nói xong, một người đàn ông vô cùng vạm vỡ bước vào, người kia cao hai mét, bắp chân còn to hơn cả vòng eo của người bình thường.

Sắc mặt gã u ám, lạnh lùng nói bằng tiếng Hoa Quốc rất lưu loát.

“Tướng quân Trà Tụng, anh cẩn thận thái quá rồi đấy! Cứ để mười cường giả chiến thần như chúng tôi vào thị trấn, giết hắn chẳng phải là được sao? Cần gì phải vòng vo như vậy? Vua Bắc Lương cũng chỉ có một mình, còn chúng tôi đều là những cường giả nổi tiếng thế giới! Cho dù hắn có ba đầu sáu tay, thì cũng không thể sống sót mà bước ra khỏi thị trấn được!”

Tướng quân Trà Tụng nhìn gã đàn ông kia, đáp: “Anh chưa từng giao đấu với vua Bắc Lương, nên không biết anh ta đáng sợ đến mức nào đâu. Anh có biết vào ba năm trước, ở chính nơi này, anh ta đã giết chết bao nhiêu cường giả chiến thần trong trận phong soái không? Trong trận chiến ở biên giới, một mình anh ta xông vào doanh trại năm trăm nghìn người của địch, giết mấy cường giả chiến thần, khiến hai thống soái bị thương nặng, sau khi bắt sống bọn họ, lại bình an vô sự rời đi…”

Nói đến đây, trong mắt tướng quân Trà Tụng tỏ vẻ sợ hãi.

“Ha ha”.

Một tiếng cười duyên dáng vang lên.

Lại có một cô gái vóc dáng yểu điệu bước vào, mặc quần áo da màu đỏ tươi, tóc tết bím, trên bắp đùi và mắt cá chân đều là trang bị chiến đấu như dao găm, phi tiêu…

Ả ta cười khẽ, nói: “Tôi đã nghe danh của vua Bắc Lương từ lâu rồi! Hôm nay, nếu như có thể giao đấu với cường giả như anh ta thì rất lấy làm vinh hạnh! Tướng quân Trà Tụng, anh phải bảo các thuộc hạ của anh chấp hành nhiệm vụ cẩn thận nhé! Đừng bất cẩn bị giết, để anh ta vào đây được thì thú vị đấy”.

Tướng quân Trà Tụng nhìn cô nàng trước mặt, cười lạnh lùng đáp: “Tường Vy, năm đó anh ruột của cô chết trong tay anh ta đấy, thực lực của anh ta không đơn giản như cô tưởng đâu”.

“Ha ha ha”.

Ngay sau đó, một tiếng cười thô lỗ vang lên từ ngoài cửa.

Sau đó, một người đàn ông cả người nhuốm đầy máu tanh và sát khí cất bước tiến vào.

Sự xuất hiện của gã khiến nhiệt độ trong trại đột ngột giảm xuống mười mấy độ.

“Hừ! Một vua Bắc Lương thôi mà, nếu hắn dám xuất hiện, thì Bách Lý Huyền Kiếm tôi sẽ khiến hắn đầu một nơi người một nẻo!”

“Sao có thể thiếu Dạ Kiêu tôi chứ?”

Cùng lúc đó, ở một phía khác cũng vang lên giọng nói lạnh lùng.

Sau đó, mấy bóng dáng khí thế mạnh mẽ xuất hiện trong pháo đài quân sự này.

Mười cường giả cấp chiến thần đã tề tựu đông đủ.

Trà Tụng nhìn mười cường giả hàng đầu trước mặt, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm trọng.

Những người này đều là cường giả chiến thần của các nước, thực lực đều vô cùng xuất sắc.

Nhưng hình như bọn họ vẫn chưa biết sự mạnh mẽ và khủng khiếp của vua Bắc Lương, vẫn không hiểu nguyên tắc hành sự của vua Bắc Lương.

“Hy vọng trận này có thể lấy được đầu của vua Bắc Lương!”

Trong lòng Trà Tụng thầm than.

Sau đó, hắn bước đến một chỗ, gọi cho một số điện thoại thần bí, lạnh lùng nói: “Tôi đã tập hợp đội quân một trăm nghìn người và mười cường giả cấp chiến thần, cùng với hai cường giả cấp chủ soái theo dặn dò của ông! Hiện giờ, vua Bắc Lương đã vào thị trấn Thụy Hi! Lần này, tôi sẽ lấy được đầu của anh ta! Nhưng các ông cũng phải làm được chuyện đã hứa với chúng tôi! Nếu không, bất kể các ông là ai, tôi cũng sẽ khiến các ông phải trả cái giá tương tự!”

“Tốt lắm! Tướng quân Trà Tụng, hợp tác vui vẻ! Một tỷ USD đã được chuyển vào tài khoản của anh! Điều kiện còn lại thì chờ anh lấy được đầu của vua Bắc Lương sẽ thực hiện”.

Đầu bên kia điện thoại là một giọng nói lạnh lùng, nói xong thì cúp máy.

Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn đã thành công vào được thị trấn Thụy Hi.

Anh lau lớp bụi trên mặt đi, đội mũ che, bước đi trên đường.

Lúc này đang là buổi sáng sớm, người trên đường không đông lắm, rất nhiều cửa hàng địa phương cũng vừa mới bắt đầu mở hàng.

Anh rẽ mấy cái ngõ, sau đó đến thẳng một sàn nhảy.

Anh vào cửa, lấy một chiếc huy hiệu màu vàng ra, trên huy hiệu có một con rồng vàng.

Người đàn ông canh cửa nhìn thấy huy hiệu rồng vàng liền cho qua luôn, sau đó kéo rèm cửa xuống.

Tiêu Chính Văn và người đàn ông kia đi vào một cánh cửa bí mật phía sau sàn nhảy, men theo cầu thang, đi xuống dưới.

Người đàn ông gõ cánh cửa sắt.

Giữa cánh cửa sắt có một lỗ nhỏ được mở ra, người đàn ông đưa huy hiệu rồng vàng vào trong, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng mở cửa.

Tiêu Chính Văn lập tức lách vào.

Đập vào mắt anh là một căn phòng xa hoa, sofa xếp hai bên, chính giữa là một chiếc bàn làm việc, trên đó để rất nhiều tiền.

Xung quanh phòng còn có mấy người địa phương vóc dáng cường tráng, thắt lưng giắt súng.

Lúc này.

Một người đàn ông trung niên mặc áo hoa, đội mũ hoa, cổ đeo một chiếc dây chuyền vàng to tướng bước từ phía sau ra.

“Ha ha ha, khách quý, khách quý! Không ngờ Long Vương phương Đông lại đến chỗ tôi thế này”.

Người đàn ông kia nở nụ cười gian xảo, vừa cười liền để lộ mấy cái răng vàng.

Trong tay ông ta cầm chai Whisky, rót cho Tiêu Chính Văn một ly, rồi ngồi đối diện anh, cười hỏi: “Đại nhân Long Vương có dặn dò gì thế?”

Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lẽo, nói thẳng: “Giải quyết mấy cái đuôi trong thị trấn giúp tôi”.

Người đàn ông kia cười đáp: “Đại nhân Long Vương, cậu nói đùa rồi. Cậu có biết từ lúc cậu bước chân vào thị trấn này thì đã bị người của năm nước để ý không? Theo tin tình báo tôi nhận được, tướng quân Trà Tụng đã bày thiên la địa võng ở núi Long Môn, chỉ chờ cậu mắc bẫy thôi”.

Tiêu Chính Văn cười nhạt, giơ một ngón tay lên, nói: “Một trăm triệu tệ, giải quyết mấy cái đuôi ở thị trấn. Hoặc là tôi bảo một tiểu đội của quân Phá Long lập tức xuất phát, quét sạch chỗ này?”

Nghe thấy thế!

Mấy tên vệ sĩ quanh phòng rút ngay súng ở thắt lưng ra, chĩa vào Tiêu Chính Văn, tức giận gầm lên.

“Chán sống à?”

“Dám ăn nói với đại nhân của bọn tao như vậy!”

“Đại nhân! Giết hắn đi! Lấy số tiền thưởng hai trăm triệu tệ của năm nước!”

Tiêu Chính Văn cười điềm nhiên, cầm ly rượu trên bàn lên, uống mấy ngụm.

Sau đó!

Tiêu Chính Văn bỗng có hành động!

Anh đập mạnh ly rượu, trúng mặt tên vệ sĩ gần anh nhất.

Một tiếng ầm vang lên.

Ly rượu vỡ tan tành, tên vệ sĩ kia lập tức vỡ đầu chảy máu, ngã ngửa xuống đất.

Mấy tên còn lại thấy thế, lập tức định rút súng ra.

Nhưng!

Bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trên sofa đâu còn bóng dáng của Tiêu Chính Văn nữa.

Cùng lúc đó, một giọng nói quỷ dị đã xuất hiện đằng sau tên răng vàng kia.

Trong tay Tiêu Chính Văn cầm một khẩu súng bạc, chĩa vào huyệt thái dương ông ta, nói: “Chọn cái nào?”

“…”



Mấy tên vệ sĩ hoảng hốt.

Đây chính là Long Vương phương Đông sao?

Thực lực mạnh quá đi mất!

Trán của tên răng vàng kia túa mồ hôi lạnh, cười khan, giơ tay ra hiệu cho mấy thuộc hạ cất súng đi.

Tiêu Chính Văn cũng ngồi trở lại sofa, bốt da gác lên bàn trà.

Tên răng vàng đứng dậy, bước đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại vệ tinh gọi cho một số, nói: “Lập tức giải quyết mấy cái đuôi trong thị trấn đi!”

Nói xong câu này, ông ta cười như không cười nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Đại nhân Long Vương, tôi làm vậy coi như đắc tội với thế lực của năm nước rồi đấy”.

Tiêu Chính Văn đứng dậy, ung dung đáp: “Cho dù thế lực năm nước bị giết hết, thì Quỷ Đầu Kim ông cũng vẫn sẽ sống yên ổn ở thị trấn Thụy Hi”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn đi luôn.

Mấy tên vệ sĩ nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Chính Văn, nói với Quỷ Đầu Kim: “Đại nhân, cứ để hắn đi như vậy sao? Món tiền thưởng kia tận hai trăm triệu đấy!”

Bốp!

Quỷ Đầu Kim tát cho hắn một cái bạt tai, lạnh lùng nói: “Mày nghĩ là trước khi giết được cậu ta, thì chúng ta có thể sống được chắc? Hãy nhớ cho kĩ! Cho dù đắc tội thế lực năm nước, thì cũng đừng đắc tội Long Vương phương Đông! Bởi vì đắc tội cậu ta là chết chắc! Cậu ta chính là một sát thần, hiểu chưa?”
Chương 456: Lục soát cho tôi

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã rời khỏi thị trấn Thụy Hi, cái đuôi của thế lực năm nước phía sau đã bị người của Quỷ Đầu Kim giải quyết xong xuôi.

Bây giờ anh chỉ có một thân một mình, lái chiếc xe việt dã đến núi Long Môn!

Cách núi Long Môn khoảng một cây số, Tiêu Chính Văn nhảy xuống và che xe lại.

Sau đó, anh lao ra trước, giống như một con khỉ linh hoạt chuyển động qua lại trong rừng cây!

Chẳng mấy chốc, anh đã leo lên một vách núi dựng đứng, đến được đỉnh núi gần núi Long Môn, ẩn nấp trong một bụi cây và lấy ra kính viễn vọng, cẩn thận quan sát môi trường địa lí và bố trí canh phòng chiến lược của núi Long Môn phía đối diện.

Quả nhiên, Tiêu Chính Văn đã phát hiện ra dưới chân núi có một trăm chiếc xe bọc thép đã xếp hàng chờ sẵn, tất cả đều được trang bị vũ khí sát thương khủng bố!

Gần đó còn có hai mặt trận bằng phẳng cho máy bay hạ cánh, trên đó có sáu máy bay trực thăng vũ trang đang đậu!

Các đồn bốt có binh lính tuần tra được phân bố rải rác khắp núi Long Môn.

Giữa không trung còn có máy bay không người lái giám sát chặt chẽ.

Với sự kiểm soát nghiêm ngặt như vậy, e là một con ruồi cũng khó mà bay vào!

Tiêu Chính Văn cau mày, rút một thanh socola có hàm lượng calo cao từ bên hông ra ăn.

Sau đó, anh ngồi xổm tại chỗ chờ đợi thời cơ!

Cả núi Long Môn đã trở thành một nơi cực kỳ nguy hiểm.

Nếu là trước đây, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ xông thẳng ra giết sạch bọn chúng không còn mảnh giáp.

Nhưng bây giờ, Long Nhất đang ở trong tay bọn chúng, anh không dám tuỳ tiện làm bừa!

Nếu không sẽ không có cách gì đảm bảo được sự an toàn của Long Nhất.

Đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì Tiêu Chính Văn bắt đầu hành động!

Anh khẽ chui vào rừng sâu, sau đó chậm rãi tiến lại gần núi Long Môn.

Ngay sau đó, anh đã đến một đồn bốt!

Mười mấy binh lính tuần tra, một xe bọc thép, còn có đại bác và đài liên lạc!

Thậm chí anh còn phát hiện ra khá nhiều quân đánh lén được bố trí ở điểm cao bên cạnh.

Tiêu Chính Văn không hề tuỳ tiện hành động mà chậm chạp rời đi, sau đó ẩn nấp ở trong một lùm cây gần đó!

Đợi một lát, anh túm được một tên lính của đối phương đang đi tiểu một mình.

Anh chậm rãi chuyển động tiếp cận đối phương, sau đó xông đến túm chặt lấy cổ của tên lính, rắc một tiếng, bẻ gãy luôn cổ hắn!

Sau đấy anh khẽ đặt tên đó nằm xuống đất.

Kế đó, anh rút bộ đàm liên lạc mà tên đó mang theo bên người, ép cổ họng, nói: “Có chuyện rồi! Khu vực số bảy dưới chân núi có động tĩnh khác lạ!”

Không lâu sau, mười mấy binh lính canh gác lái xe bọc thép tiến đến vị trí mà Tiêu Chính Văn vừa thông báo!

Mà Tiêu Chính Văn lại âm thầm tiến lại gần nơi đóng quân, cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỷ, hành động như loài báo săn, nhanh chóng giải quyết được ba binh lính đang đứng gác, tất cả đều chết tức tưởi!

Sau đó, Tiêu Chính Văn bước vào trong lều bạt, trộm đi bản đồ bố trí canh phòng của núi Long Môn!

Sau khi anh nhét bản đồ bố trí canh phòng vào bên hông thì thẳng thừng châm lửa đốt cháy cả lều bạt.

Khi Tiêu Chính Văn vừa quay bước rời đi!

Căn lều bạt đó chợt phát ra một tiếng nổ động trời.

Lửa cháy đỏ rực!

Mấy thùng đạn dược và thuốc nổ đều bị đốt cháy.

Mà người gây ra vụ việc này – Tiêu Chính Văn đã rời khỏi hiện trường, tiến về phía pháo đài quân sự ở lưng chừng núi.

Dựa theo bản đồ bố trí canh phòng, Long Nhất đang bị nhốt trong địa lao của pháo đài quân sự, có hàng trăm binh lính được trang bị vũ trang canh phòng nghiêm ngặt.

Mà đối phương lại muốn lừa mình lên đỉnh núi.

Lúc này đỉnh núi chính là một thiên lôi địa võng!

Mười cường giả cấp chiến thần đang ở trước một đạo quán vô cùng cũ nát, yên lặng chờ Tiêu Chính Văn xuất hiện!

Mười bóng hình, mười chiến thần mạnh mẽ!

Cả người toát lên sát khí ngất trời!



Lúc này, Bách Lý Huyền Kiếm đứng ở bên rìa đỉnh núi, cúi đầu quan sát nơi bùng lên ngọn lửa dữ dội dưới chân núi, cười khẩy nói: “Hắn đến rồi”.

Nghe vậy, chín người còn lại cũng bật cười lạnh lùng.

“Tướng quân Trà Tụng quá sợ hãi tên Tiêu Chính Văn này rồi, thật chẳng có chút tác phong nào của một vị tướng lĩnh. Đối phó với một mình hắn thôi mà cũng phải bày ra thế trận như này”.

Gã đàn ông cao hai mét với những bắp thịt cuồn cuộn bức người cười chế giễu.

Tường Vy lạnh lùng nhìn hắn, vừa nghịch con dao găm trong tay vừa nói: “Không cần biết anh ta mạnh thế nào, cuối cùng thì cũng phải chết dưới dao của tôi thôi”.

Mà lúc này, dưới chân núi đang loạn hết cả lên.

Sau khi tướng quân Trà Tụng biết được đồn bốt đã phát nổ thì lập tức điều động binh lính đến khu vực đó tiến thành tìm kiếm trên diện rộng!

Thế nhưng vẫn không thu được gì.

Tướng quân Trà Tụng cáu giận, gào mồm lên: “Đội quân thiết giáp, đội máy bay không người lái và mười nghìn binh lính, toàn bộ đều tập trung lại đây! Lục soát cho tôi! Nhất định phải tìm cho được bóng dáng của vua Bắc Lương! Anh ta nhất định còn ở trên núi, chưa đi được bao xa đâu!”

“Rõ!”


Chương 457: Mày sẽ phải chết dưới tay tao
Không lâu sau, đội quân thiết giáp, đội máy bay không người lái và mười nghìn binh lính đổ dồn toàn lực phong toả toàn bộ khu vực!
Mà lúc này, Tiêu Chính Văn đã mặc trên người bộ đồ binh lính, ẩn nấp trong đám người đi vây bắt.
Nhìn thấy tướng quân Trà Tụng chỉ đứng cách mình mấy trăm mét, Tiêu Chính Văn khẽ nhếch khoé miệng và nở một nụ cười khẩy.
Đối với anh mà nói, khoảng cách mấy trăm mét này đủ để lấy được đầu của quân địch rồi!
Thế nhưng, anh không thể rút dây động rừng!
Mục tiêu của anh bây giờ là cứu được Long Nhất!
Sau khi gây ra rối loạn, Tiêu Chính Văn chậm rãi tách khỏi đại đội quân đi vây bắt, sau đó tìm cơ hội để xông lên pháo đài quân sự ở lưng chừng núi!
Lúc này, gần pháo đài quân sự chỉ có mấy chục binh lính được trang bị vũ trang đang canh giữ, còn có vài chiếc xe bọc thép và xe jeep.
Tiêu Chính Văn cứ thế bước ra, nói với giọng điệu y như bọn chúng: “Tướng quân Trà Tụng hạ lệnh, mấy người lập tức xuống núi vây bắt vua Bắc Lương!”
Mấy chục binh lính nhìn Tiêu Chính Văn lúc này đang mặc quân trang giống như bọn chúng, thoạt đầu hơi hoài nghi, lạnh lùng hỏi: “Mệnh lệnh của tướng quân Trà Tụng? Anh ấy lệnh cho chúng tôi canh giữ nơi này không được rời đi nửa bước”.
“Hỗn xược! Tôi còn có thể lừa gạt mấy người được hay sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Mấy chục binh lính lúc này cũng đã nhìn rõ quân hàm trên vai Tiêu Chính Văn, chính là quân hàm trung tá!
“Trưởng quan!”
Chớp mắt, mấy chục binh lính cùng nhau cúi chào.
Tiêu Chính Văn xua tay, nói: “Mau chóng qua đó đi, nơi này để tôi canh giữ là được rồi”.
“Rõ!”
Mấy chục binh lính cùng đồng thanh đáp lời rồi lập tức rời đi.
Thế nhưng, lúc này lại có một sĩ quan mang quân hàm thiếu tá đi ra từ bên trong pháo đài, sa sầm mặt mũi, nói: “Anh là ai? Tại sao chưa từng gặp mặt?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhướng mày, cả người toát lên khí thế lạnh lùng, nói: “Việc tôi là ai mà cũng cần phải báo cáo cho một thiếu tá nhỏ bé như cậu hay sao?”
Vẻ mặt của tên thiếu tá kia chợt trở nên vô cùng khó coi, đầu tiên là cung kính, sau đó tay trái chậm rãi đặt lên lưng quần, nói: “Trung tá, thật sự xin lỗi, mời anh nói ra khẩu lệnh!”
Khẩu lệnh?
Tiêu Chính Văn cau mày.
Bầu không khí căng thẳng đột nhiên như được kéo căng ra!
Mấy chục binh lính kia cũng chậm rãi nắm chặt báng súng!
Thiếu tá đó cũng từng bước tiến lại gần nơi Tiêu Chính Văn đang đứng.
Trong nháy mắt!
Tiêu Chính Văn xông thẳng lên, nhanh như cắt rút ra một khẩu súng trường từ bên hông, bắn liên tục hai phát!
Một phát trúng vào ấn đường của tên thiếu tá kia, khiến hắn ngã gục luôn tại chỗ!
Một phát trúng vào ngực trái của tên lính đang giơ súng lên phía sau, viên đạn xuyên thẳng vào, để lại một mảng máu tươi!
“Pằng pằng pằng!”
Trong nháy mắt liền trở thành một cuộc đấu súng dữ dội!
Mấy chục binh lính lập tức nhắm thẳng về phía Tiêu Chính Văn mà bóp cò!
Thế nhưng, Tiêu Chính Văn đã nhanh nhẹn nấp ra phía sau một chiếc xe Jeep quân dụng.
“Keng keng keng!”
Những làn đạn dày đặc đồng loạt lao tới, mang theo cả tiếng gầm phẫn nộ của bọn chúng.
Tiêu Chính Văn rút ra một quả pháo từ bên hông rồi dùng lực ném thẳng ra trước. Một tiếng nổ lớn vang lên, đồng thời cũng khiến cho mấy người ngã quỵ, máu thịt lẫn lộn!
Sau đó, anh lăn ra và trượt dài mấy chục mét trên mặt đất, trong tay cầm theo hai khẩu súng lục, ngắm bắn vào mấy chục binh lính trước mắt rồi bóp cò!
Pằng!
Pằng!

Pằng!
Mỗi phát súng đều hạ gục được một tên.
Gần như chưa đến năm phút, phía trước pháo đài quân sự đã có cả đám người bê bết máu nằm quằn quại dưới đất!
Mà Tiêu Chính Văn lại lành lặn đứng trước cửa, lạnh lùng liếc nhìn một cái rồi quay người định xông vào trong pháo đài.
Thế nhưng!
Ngay lúc đó!
Một bóng người tràn đầy sát khí điên cuồng xông ra từ trong pháo đài, vung nắm đấm mạnh mẽ đánh vào mặt của Tiêu Chính Văn!
Rầm!
Tiêu Chính Căn lập tức giơ tay đỡ lấy.
Thế nhưng vẫn bị một lực đánh vô cùng thô bạo đẩy văng ra xa vài mét!
Sau khi anh đứng vững mới phát hiện ra gã đàn ông vạm vỡ cao hai mét trước mắt, cả người cơ bắp cuồn cuộn, mang theo hơi thở của một cường giả cấp chiến thần đang lạnh lùng nhìn mình đầy dữ tợn!
“Cái tên Bách Lý Huyền Kiếm này đoán không sai tí nào! Mày gây ra động tĩnh lớn như vậy, mục đích quả nhiên là ở đây!”
“Vua Bắc Lương, lần đầu gặp mặt, tao là Huyết La Sát đến từ nước Bắc Ấn! Hôm nay mày sẽ phải chết dưới tay tao!”
Chương 458: Một nắm đấm giết chết chiến thần

Huyết La Sát – cường giả cấp chiến thần của Nước Bắc Ẩn, xếp thứ tư trong bảng xếp hạng!

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày khi nghe tên của đối phương!

Hình như cái tên Huyết La Sát này mình từng nghe ở đâu đó rồi.

Có lần một mình hắn xông vào giết cả đội quân khoảng chừng một nghìn người, cả đội quân bị giết sạch đã tạo nên tiếng xấu của Huyết La Sát!

Hơn nữa tên tuổi của người này ở nước Bắc Ẩn cũng rất hung tợn độc ác!

Đặc biệt là ở năm quốc gia vùng biến giới, hắn thực sự là kẻ ác!

Số người chết dưới tay hắn ít nhất cũng mười nghìn!

Lúc này, Huyết La Sát cười gằn một cách dữ tợn, nhìn Tiêu Chính Văn ở trước mặt, hắn kích động tung nắm đấm, cú đấm mang theo luồng gió mạnh mẽ lao về phía Tiêu Chính Văn!

“Hôm nay, tao sẽ giết Long Vương phương Đông và trở thành cường giả mạnh nhất!”

Huyết La Sát gào mồm lên, lực của cú đấm vô cùng lớn như viên đạn đại bác, nhanh chóng tấn công tới!

Tiêu Chính Văn nghiêng người vội tránh né!

“Ầm!”

Cú đấm của Huyết La Sát đập mạnh vào bức tường đá bên cạnh Tiêu Chính Văn.

Ầm, bức tường đá nứt ra rồi vỡ tung!

Ầm ầm!

Nhiều cục đá vỡ rơi từ núi xuống!

Thấy Tiêu Chính Văn tránh được cú đấm của mình, Huyến La Sát càng phấn khích hơn, nói: “Có thể tránh khỏi cú đấm của tao, mày có tư cách đấu một trận với tao đấy!”

Dứt lời, thân hình Huyết La Sát xông tới chỗ Tiêu Chính Văn, vung nắm đấm và đá chân liên tục.

Mỗi nắm đấm và cú đá đều mang sức mạnh phá huỷ trời đất.

Nếu là người bình thường thì sớm đã chịu không nổi sức gió từ cú đấm, chết luôn tại chỗ!

Nhưng Tiêu Chính Văn lại tựa như con khỉ linh hoạt, nhanh chóng tránh né.

Đột nhiên!

Tiêu Chính Văn vung tay, đấm mạnh về phía Huyết La Sát, đối đầu với cú đấm của đối phương!

Thấy cảnh tượng này, Huyết La Sát nở nụ cười dữ tợn, hét lên: “Muốn chết hả? Lại dám phản đòn nắm đấm của tao!”

Ngay lập tức, nắm đấm của hắn sử dụng sức lực toàn thân, tựa như lửa bùng cháy, nắm đấm trở nên mờ nhạt và đỏ ửng!

Huyết La Sát tưởng tượng ra cảnh nắm đấm của mình sẽ đánh Tiêu Chính Văn nát thành từng mảnh!

“Ầm!”

Nắm đấm hai người chạm vào nhau, phát ra tiếng vang khó chịu cực lớn, tựa như tiếng bom nổ.

Khu vực trăm mét xung quanh đều bị chấn động bởi một lực vô cùng lớn!

Ngay sau đó, tiếng xương vỡ vang dội khắp nơi!

Huyết La Sát đang đầy tự tin và cười khẩy thì đột nhiên hoảng sợ và không dám tin!

Vì trong mắt, hắn nhận ra cú đấm của mình đang nhanh chóng bị vỡ vụn từng chút một!

Một luồng sức mạnh cực lớn nhanh chóng lan khắp cánh tay thông qua nắm đấm!

Sau đó, trong lúc Huyết La Sát đang cực kỳ hoảng sợ thì tay phải hắn đã bị một sức mạnh cực lớn truyền vào rồi biến dạng!

Trong chốc lát, cả cánh tay phải của hắn máu me be bét, lộ ra xương trắng!

“A!”

Huyết La Sát kêu gào thảm thiết, chấn động lùi về cả chục mét, ầm, hắn đập mạnh vào bức tường pháo đài quân sự rồi rơi xuống đất!

Còn Tiêu Chính Văn vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, thu tay về, khoé mắt loé lên vẻ lạnh lùng thấu xương, thơ ơ liếc nhìn Huyết La Sát đang ôm cánh tay máu me be bét, nói một câu: “Mày thua rồi”.

“Không! Tao không thể thua! Mày chết đi!”

Huyết La Sát hung tợn gào lên, vội vàng đứng dậy, rồi siết chặt nắm đấm tay trái, sải bước xông về phía Tiêu Chính Văn, nhảy lên không trung hơn ba mét!

Trong phút chốc, Huyết La Sát nhảy vào không trung, khuôn mặt muốn giết người đầy dữ tợn đấm vào đầu Tiêu Chính Văn!

Cú đấm này có lực ít nhất cũng năm nghìn cân!

Cho dù là bức tường đá, áo giáp sắt, đại bác đều sẽ bị đập vỡ trong tích tắc!

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn đứng yên, nhướng mày nhìn Huyết La Sát ở trong không trung đang đánh về phía mình, anh bình thản giơ nắm đấm lên nghênh đón!

Ầm!

Hai cú đấm chạm nhau!

Tiếng xương cốt vỡ lại kêu lên lần nữa!

“A!”

Huyết La Sát lại kêu rên bi thảm, cơ thể bay thẳng ra ngoài!

Tiêu Chính Văn thừa thắng xông lên, bổ nhào tới, nhảy lên không trung, trong phút chốc đã tới trước mặt Huyết La Sát còn chưa rơi xuống, anh giơ nắm phải lên, đấm từ trên xuống, ầm, đấm vào ngực Huyết La Sát!

Trong khoảnh khắc đó, con ngươi Huyết La Sát co rút lại, trơ mắt nhìn người đàn ông tựa như thiên thần giáng thế đấm vào ngực mình!

Rầm, cơ thể Huyết La Sát bị cú đấm của Tiêu Chính Văn đánh bầm dập, tựa như thiên thạch rơi xuống đất, tạo thành một cái lỗ lớn hình người!

Ngực hắn bị lõm vào hoàn toàn, máu tươi trào ra từ miệng, trộn lẫn với nội tạng bị vỡ!

Hắn trừng mắt nhìn bầu trời đang dần trở nên u ám, vừa hoảng sợ, vừa do dự chần chừ…

“Quá, quá mạnh… Là Long Vương phương Đông sao?”

Đây là lời cuối cùng Huyết La Sát để lại trên thế gian.

Tới lúc chết, hắn cũng không tin được bản thân là cường giả cấp chiến thần xếp thứ tư của nước Bắc Ẩn lại bị đối phương đánh chết chỉ bằng một nắm đấm!

Tiêu Chính Văn mặc kệ Huyết La Sát đang nằm trong vũng máu, xông thẳng vào trong pháo đài quân sự, tới chỗ nhà giam!

Nhưng lúc này trong nhà giam không có một bóng người!

Ở cửa nhà giam có dòng chữ do con dao găm thép để lại:

Nếu muốn cứu Long Nhất, một cuộc chiến sống còn ở đạo quán trên đỉnh núi!

Thấy dòng chữ này, Tiêu Chính Văn cau mày, xoay người nhanh chóng rời khỏi pháo đài quân sự, sau đó lái xe jeep, đạp mạnh ga, lốp xe ma sát mặt đất cuốn tung cỏ và đất còn ẩm ướt, nhanh chóng xuất phát, dọc theo đường núi đi thẳng lên một mạch!



Mà lúc này, ở vách đá trên đỉnh núi, Bách Lý Huyền Kiếm đứng chắp tay, nhìn chằm chằm đường núi phía dưới.

Khi thấy chiếc xe jeep xông tới như mũi tên chọn, gã nở nụ cười khẩy, nói: “Hắn tới rồi, Huyết La Sát chết rồi”.

Nghe thấy vậy, tám người còn lại đều nhăn mặt.

Tuy nhiên, đa số mọi người đều cười nhạo.

“Cái tên lỗ mãng Huyết La Sát đó đã định trước là chết trong tay vua Bắc Lương rồi”.

“Ha ha, bớt đi một đối thủ cạnh tranh cũng tốt. Vua Bắc Lương, để tôi giết!

“Em gái, anh trai em còn chết trong tay hắn, chỉ dựa vào em thôi sao, còn non lắm! Đứng qua một bên đi”.

Đột nhiên, trên đỉnh núi, sát khí trên người bọn chúng vô cùng mạnh mẽ chợt tăng vọt!

Tường Vy giơ tay, phi tiêu hình vòng cung ngay eo chợt bắn ra, bắn trúng gã đàn ông đang được bao phủ bởi lớp áo gió màu đen vừa giễu cợt mình, con sư tử đá bên cạnh hắn cũng bị đánh nát trong nháy mắt!

“Đây là lần cuối cùng, nếu còn sỉ nhục anh tôi thì giết không thương tiếc!”

Tường Vy lạnh lùng nói, đưa tay lấy lại phi tiêu hình vòng cung đang bay ngược về.

Từ đầu tới cuối, gã đàn ông mặc khoác đen và đội mũ đen không hề động đậy, thậm chí lúc đầu con sư tử đá ở bên tai bị bắn nát, đầu của gã không hề lệch đi chút nào!

“Được rồi! Hắn tới rồi!”

Bách Lý Huyền Kiếm lạnh lùng nói, không nén được sự phấn khích và kích động trên mặt!

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của chín người, chiếc xe jeep dọc theo đường núi, ở cuối con đường, tiếng động cơ vang ầm rồi nhảy vọt lên, cách mặt đất chừng ba bốn mét, tựa như xe đang bay!
Chương 459: Nghênh chiến, chiến thần Cửu Tôn!

Rầm!

Khi chiếc xe jeep hạ cánh, để lại những vết lốp kéo dài trên mặt đất!

Cùng lúc đó, cửa xe bị đá văng ra, rầm một tiếng, đập vỡ tường đá!

Tiêu Chính Văn từ trên ghế lái bình tĩnh bước xuống, vẻ mặt mang theo sát khí nồng đậm, nhìn chằm chằm chín bóng dáng uy phong lẫm liệt trước mặt!

Chín chiến thần!

Quả nhiên khó chơi!

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn xuất hiện ở trước mặt, vẻ mặt của chín chiến thần đều tràn đầy hưng phấn.

Bách Lý Huyền Kiếm bỗng cảm nhận được khí chất của người thủ lĩnh, đứng dậy định nói, nhưng Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng ngắt lời gã, nói: “Long Nhất đâu?”

Lông mày Bách Lý Huyền Kiếm nhếch lên, có chút không vui nói: “Vua Bắc Lương, đến đây rồi, chuyện sống chết của mày không phải do mày quyết định đâu! Chỉ khi mày đánh bại được bọn tao, mày mới có tư cách gặp thuộc hạ của mình! Bằng không, hôm nay, cả mày và thuộc hạ của mày đều sẽ bỏ mạng ở núi Long Môn này, biến thành một đám xương trắng ởn không một ai đoái hoài!”

“Mày là ai?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

Bách Lý Huyền Kiếm đột nhiên kích động đến mức muốn hộc máu, khóe miệng khẽ run lên, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Mày không biết tao là ai?”

Đáng ghét!

Hắn thậm chí không biết gã là ai?

Gã là cường giả cấp chiến thần đứng thứ ba nước Bắc Việt đấy!

Bách Lý Huyền Kiếm!

Đã từng một mình xông vào doanh trại năm trăm nghìn quân địch, lấy được thủ cấp của tướng địch!

“Có cần phải biết một kẻ sắp chết không?”, Tiêu Chính Văn nói.

Một câu nói, phá vỡ đạo quán trước mắt, gợi dậy cơn sóng dữ dội như biển bão!

Quá ngang ngược!

Bách Lý Huyền Kiếm hừng hực lửa giận trong lòng!

Đứng trước mặt gã là chín vị cường giả cấp chiến thần, là những tồn tại đứng đầu nhiều quốc gia!

Vậy mà trong mắt hắn hiện lên toàn vẻ khinh thường!

Đáng ghét!

“Mày đang tìm đường chết đấy!”

Bách Lý Huyền Kiếm tức giận hét lên, vừa định ra tay, khí thế hung ác phía sau lưng gã đã bộc phát ra ngoài!

Cùng lúc đó, vài chiếc phi tiêu mang theo sát khí lạnh thấu xương, chớp nhoáng lao vào không trung nhắm thẳng Tiêu Chính Văn!

Ba chiếc phi tiêu hình vòng cung xoay với tốc độ cao trên không trung, âm thanh của lưỡi dao sắc bén vang lên “vù vù vù” vô cùng chói tai, tựa như cắt đứt không khí!

Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn người phụ nữ đột nhiên lao về phía anh, thoạt nhìn có chút nghi hoặc, sau đó đột nhiên ra tay!

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Anh lấy vô số kim châm bằng thép không gỉ từ thắt lưng, phi mạnh, cảnh tượng giống như hoa lê mưa bão, trực tiếp bắn ra trên không trung!

Leng keng, leng keng!

Khoảnh khắc chiếc kim châm bay va chạm với phi tiêu, ở giữa lập tức bùng lên tia lửa sáng rực!

Sau đó, phi tiêu vòng về hướng người phụ nữ, kim châm cũng bay ngược trở lại trên tay của Tiêu Chính Văn.

Vù!

Giây tiếp theo!

Sát khí lạnh lùng của con dao găm cứa thẳng về phía cổ Tiêu Chính Văn!

Cơ thể Tiêu Chính Văn hơi ngả về phía sau, con dao găm tỏa ra ánh sáng lạnh thấu xương, cách cổ anh chỉ nửa tấc, đâm xuyên qua không khí!

“Nhanh quá!”

Đây là phản ứng của tám vị chiến thần còn lại sao?

Vốn tưởng rằng Tường Vy ra một loạt chiêu nối liền đã vô cùng kinh ngạc, đủ nhanh, cũng đủ để chết người!

Tuy nhiên, bọn chúng không ngờ rằng động tác của Tiêu Chính Văn dường như còn nhanh hơn!

Có vẻ như hắn đã nhìn thấu từng chiêu trí mạng của Tường Vy!

Ngay cả Bách Lý Huyền Kiếm lúc này cũng phải nhíu mày!

Nếu gã đấu với Tường Vy, dưới môt loạt chiêu nối liền của ả ta, gã sẽ chỉ có 60% cơ hội chiến thắng!

Đây là thực lực của vua Bắc Lương sao?

Cường giả cấp chủ soái mạnh nhất của Hoa Quốc phương Đông?

Đây có phải là khoảng cách giữa cường giả cấp chủ soái và cường giả cấp chiến thần không?

Hàng lông mày của Bách Lý Huyền Kiếm nhíu lại, có chút không tin nổi, xen lẫn vẻ tức giận!

Gã dừng chân ở cấp chiến thần đã mấy năm rồi, không thể đột phá lên được!

Phải trải qua một trận đại chiến cực kỳ oanh liệt mới có thể đột phá!

Mà lần này, mười cường giả cấp chiến thần vây giết một cường giả đỉnh cao cấp chủ soái, là cơ hội tốt nhất để gã đột phá!

Chỉ cần giết được vua Bắc Lương, gã có thể lấy đó làm cơ hội đột phá cấp chủ soái!

Tuy nhiên, tới thời điểm này, xem ra có vẻ rất khó!

Trong khi Bách Lý Huyền Kiếm đang suy nghĩ, Tiêu Chính Văn và Tường Vy đã ra vô số chiêu tấn công nhau!

Tường Vy xoay người đá mạnh, ả ta nâng đôi chân ngọc thon gọn thẳng tắp, giống như một chiếc roi thép, đập mạnh vào đầu Tiêu Chính Văn!

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn không hề tránh, anh giơ tay lên, siết chặt mắt cá chân của Tường Vy!

Bất kể Tường Vy có cố gắng cử động thế nào, chiếc chân ngọc đó cũng không thể tiến về phía trước nửa tấc!

Đột nhiên!

Ả ta dùng chân trái đạp xuống đất, cả người bay lên không trung, xoay tròn trên không, đầu gối trái đập vào cằm Tiêu Chính Văn!

Nhưng Tiêu Chính Văn dường như đã nhìn thấu động tác của ả ta từ lâu, nhanh chóng giơ tay còn lại lên, ấn mạnh đầu gối trái của Tường Vy, đè ả ta xuống, sau đó nhấc chân đẩy mạnh, thô bạo đánh vào lưng của Tường Vy!

Bịch!

Tường Vy đau đớn, bị Tiêu Chính Văn ném thẳng sang một bên, nặng nề đập vỡ trụ đá bên cạnh, lăn xuống đất, phun ra mấy ngụm máu!

Nhưng đôi mắt ả ta lại đỏ rực, mang theo hận ý, ả ta nhanh chóng đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng, cầm dao găm, định lao về phía Tiêu Chính Văn!

Nhưng lúc này, Bách Lý Huyền Kiếm đã đứng ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

Bảy người còn lại cũng lần lượt tiến lên phía trước, đứng thành một hàng, sát khí nổi lên cuồn cuộn, xé rách bầu trời!

Tám cường giả cấp chiến thần nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng quái dị!

Vừa rồi bọn chúng đều bị thực lực của Tiêu Chính Văn khống chế!

Cường giả mạnh như vậy, nếu không hợp lực, bọn chúng hoàn toàn không có khả năng đánh bại anh!

Mặc dù bọn chúng đều là những cường giả cấp chiến thần hàng đầu ở các nước, nhưng khi đối mặt với sự tồn tại đỉnh cao cấp chủ soái, một đấu một không khác nào tự tìm đường chết!

“Cùng xông lên!”

“Được! Mau giết hắn!”

“Không kéo dài thời gian được nữa!”

Ngay khi vừa dứt lời, trừ Tường Vy, tám cường giả cấp chiến thần đột nhiên tấn công dữ dội về phía Tiêu Chính Văn!

Trên đỉnh núi Long Môn, trước đạo quán đổ nát, một trận chiến kinh hoàng đã nổ ra!

Tiêu Chính Văn đơn độc chiến đấu chống lại tám cường giả cấp chiến thần!

Tám kẻ này cũng không phải hạng xoàng, là cường giả thực sự, đều có tầm hiểu biết uyên thâm và độc nhất về võ thuật và các chiêu thức trí mạng!

Ở thế giới này, chỉ cần thực lực đạt tới cấp chiến thần, đều không thể dùng lẽ thường để nói chuyện!

Trước đạo quán, vô số bóng người vụt qua, đá vỡ vụn tung bay trong không trung, nắm đấm lao ra vun vút!

Khí thế của Tiêu Chính Văn vững mạnh như thần, toàn thân toả ra ý chí chiến đấu cuồng bạo long trời lở đất, không ngừng ra chiêu, đồng thời phản lại đòn công kích của tám chiến thần!

Mỗi một đối thủ đều ra chiêu thức trí mạng!

Cho dù Tiêu Chính Văn là cường giả cấp chủ soái, lúc này phải đối diện với đòn công kích của tám cường giả cấp chiến thần bốn sao cũng có chút vất vả!

Không bao lâu sau, trên người Tiêu Chính Văn đã xuất hiện vô số vết thương, nhưng cơn đau trên cơ thể lại khiến lực chiến đấu và sát khí của anh như bùng phát mạnh hơn rất nhiều!

Tám đối thủ cũng không hề dễ dàng!



Sau vài hiệp chiến đấu, Tiêu Chính Văn vẫn mạnh mẽ như thần, hơn nữa tinh thần chiến đấu còn không ngừng dâng trào!

Đối phương thì ngược lại, nhiều người trong số bọn chúng bị thương, sức mạnh cũng bắt đầu suy giảm!

Nếu không nhanh chóng giải quyết Tiêu Chính Văn, tám người bọn chúng rất có thể sẽ bỏ mạng tại đây!

Rầm!

Trận chiến tiếp tục nổ ra!

Cơ thể Tiêu Chính Văn bị đánh bay lên không trung!

Trong đám đối thủ, tên mặc áo gió màu đen bị đạp vào đầu bay ra mấy chục mét, đập mình vào đạo quán phía sau!

Tiêu Chính Văn cũng ngã vật ra, nhưng hai tay nhanh chóng đỡ trên mặt đất, cả người như lò xo, lập tức đứng bật dậy!

Ngay lúc anh vừa đứng dậy, một thanh kiếm dài toả ánh sáng lạnh lẽo chém tới, khiến khói bụi mịt mù, đồng thời chém vỡ nát viên gạch đá màu xanh bên cạnh Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn bay lên không trung, lao về phía sau vài mét, rồi lao xuống như một con báo. Anh rút con dao quân đội năm cạnh từ thắt lưng, đâm về phía Bách Lý Huyền Kiếm, chặn lại Nhuyễn Kiếm của gã, phát ra âm thanh lanh lảnh, ở giữa không ngừng phóng ra tia lửa sáng rực!

Tuy nhiên, ngay sau đó, Nhuyễn Kiễm đó lập tức vỡ nát!

Bách Lý Huyền Kiếm trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng, tốc độ của con dao quân đội năm cạnh không hề giảm, đâm thẳng vào lồng ngực của gã!
Chương 460: Một mình thảm sát!

Phịch!

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Bách Lý Huyền Kiếm xoay người sang một bên, con dao quân đội năm cạnh đâm vào xương bả vai của gã, máu chảy ròng ròng!

Trận chiến khốc liệt vẫn tiếp tục diễn ra!

Trước đạo quán, bóng người bay qua vun vút.

Thời gian trôi qua, hết người này đến người khác ngã xuống.

Một hồi lâu sau tại đỉnh núi Long Môn, trước đạo quán.

Trên mặt đất, có tám xác chết nằm la liệt!

Chỉ có hai người đang đứng!

Cả người Tiêu Chính Văn bê bết máu, bộ đồng phục rằn ri của anh rách nát, khuôn mặt có chút bầm tím, trên người cũng có vết thương, nhưng đều không gây chết người.

Còn tám cường giả cấp chiến thần đều đã chết!

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, tràn đầy sát khí, anh đi về phía Tường Vy, cường giả cuối cùng!

Tường Vy giờ phút này đã hoảng hốt ra mặt, cơ thể mềm nhũn ngồi trên mặt đất, hoàn toàn không có bất kỳ ý phản kháng nào!

Quá… quá mạnh!

Đây có phải là thực lực của một cường giả cấp chủ soái không?

Tám chiến thần cấp bốn sao đều đã bỏ mạng tại đây!

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang từng bước đi về phía mình, cả người Tường Vy bắt đầu run lên!

Khí thế thật mạnh mẽ, luồng sát khí lạnh thấu xương!

Cảm giác ớn lạnh bao trùm cả ngọn núi này khiến Tường Vy run lên từ tận tâm hồn!

Ả ta là cường giả cấp chiến thần bốn sao mạnh mẽ, lúc này lại yếu ớt ngồi sụp trên mặt đất như một cô gái nhỏ, toàn thân run rẩy!

Đây là biểu hiện của sự sợ hãi, là phản ứng theo bản năng!

Chính bởi vì Tiêu Chính Văn quá mạnh mẽ!

Tám chiến thần đều đã chết!

Bịch bịch bịch, đôi giày da to của Tiêu Chính Văn giẫm lên mặt đất, phát ra âm thanh nhịp nhàng, dừng trước mặt Tường Vy, anh nhìn xuống ả ta, lạnh giọng hỏi: “Long Nhất đang ở đâu?”

Lúc này, Tường Vy cảm thấy mình dường như thở không ra hơi, khí thế toả ra từ cơ thể Tiêu Chính Văn quá mạnh, chèn ép khiến ả ta cảm thấy ngột ngạt, như cảm nhận được cái chết!

Ả ta run rẩy vươn tay chỉ vào bên trong đạo quán.

Tiêu Chính Văn cất bước xông thẳng vào đạo quán, lúc này nhìn thấy Long Nhất nằm trên mặt đất, thương tích đầy mình, hôn mê bất tỉnh!

“Long Nhất!”

Tiêu Chính Văn gầm lên một tiếng, nhanh chóng chạy tới, kiểm tra vết thương của Long Nhất!

Bị thương rất nặng!

Chân tay gãy hết!

Ngực và bụng cũng phải chịu một tác động rất lớn, nguyên nhân là do bị cao thủ không ngừng đấm đá!

Chấn thương như vậy, có lẽ chỉ có cường giả cấp chủ soái mới chịu được!

Nhìn thấy cơ thể đầy máu của Long Nhất, trong mắt Tiêu Chính Văn cuồn cuộn sát ý cuồng bạo!

Sát khí này trong nháy mắt quét qua cả núi Long Môn!

Tướng quân Trà Tụng đang săn tìm bóng dáng Tiêu Chính Văn dưới chân núi cũng đột nhiên sững sờ!

Lúc này cũng mới có phản ứng, hắn hét lớn: “Không ổn! Trúng kế rồi! Mau! Mau lên đỉnh núi ngay! Tất cả mọi người, mang theo trang bị!”

Đột nhiên, dưới chân núi Long Môn, hàng chục nghìn binh lính vũ trang đầy đủ xông lên đỉnh núi!

Tiêu Chính Văn đang quỳ một gối trước mặt Long Nhất, anh giơ tay lên, mấy kim châm lóe lên ánh sáng màu bạc, đâm thẳng vào huyệt đạo trên đỉnh đầu, tim, ngũ tạng của Long Nhất!

“Phịch!”

Đột nhiên, Long Nhất tỉnh lại, phun ra một ngụm máu đen, mở to đôi mắt lim dim, nhìn thấy Tiêu Chính Văn ở trước mặt, vội vàng muốn đứng dậy quỳ xuống nói: “Chủ… chủ soái…”

Tuy nhiên, tay chân đều bị gãy, Long Nhất không thể gượng dậy được.

Tiêu Chính Văn cũng giữ Long Nhất, giọng điệu nghiêm trọng nói: “Không cần lễ nghĩa nhiều, anh chịu đựng một chút!”

Vẻ kiên định lóe lên từ khóe mắt Long Nhất, anh ta nghiến răng nghiến lợi!

Rắc vài tiếng!

Tiêu Chính Văn dùng tay không nối liền phần xương tay chân đã gãy của Long Nhất, toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy nửa phút, nhưng lại đau đến mức không phải ai cũng có thể chịu đựng được!

Hàm răng Long Nhất gần như bị nghiền nát, trên trán không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, chịu đựng cơn đau khủng khiếp khi nối xương tứ chi!

Tiếp sau đó, Tiêu Chính Văn luồn sợi chỉ qua kim châm, nhanh chóng khâu lại vết thương trên người Long Nhất!

Toàn bộ động tác cực kỳ nhanh chóng!

Chiếc kim châm trong tay Tiêu Chính Văn tựa như ánh sáng lấp lánh qua lại không ngớt, tốc độ hết sức nhanh, ngay sau đó, anh đã khâu xong vài vết thương bắt đầu nhiễm trùng trên cơ thể Long Nhất!

Xong xuôi, Têu Chính Văn kéo Long Nhất từ mặt đất lên, khoác tay lên vai anh ta, hỏi: “Có thể đi được không?”

Long Nhất nghiêm túc gật đầu: “Được!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn mang theo Long Nhất, nhanh chóng rời khỏi quán đạo!

Khi anh bước đến cửa, Tường Vy vẫn còn ngồi trên mặt đất.

Nhìn Tiêu Chính Văn đang chuẩn bị rời đi, Tường Vy cuối cùng thu hết can đảm và hét lên: “Vua Bắc Lương, mày có nhớ Quỷ Khấp chết trong tay mày ba năm trước không?”

Tiêu Chính Văn dừng lại, lông mày cau lại, sau đó nói: “Không nhớ”.

Sau đó, anh tiếp tục cất bước đi về phía xe jeep.

Rầm!

Vào thời điểm đó, Tường Vy đã tuyệt vọng!

Ả ta luôn muốn báo thù cho anh trai mình, mà bây giờ, kẻ thù đang ở ngay trước mặt, nhưng ả ta không tài nào giết được!

Thậm chí kẻ thù còn không nhớ tên anh trai mình. Có lẽ, từ đầu đến cuối, người đàn ông này thậm chí còn không biết tên anh trai mình…

Có quá nhiều cường giả chết trong tay vua Bắc Lương.

Tường Vy khóc thầm, nhìn Tiêu Chính Văn leo lên xe jeep.

Nhưng…

Đúng lúc này.

Xung quanh đỉnh núi, hàng chục chiếc xe jeep, xe bọc thép và hàng trăm lính tiên phong bất ngờ lao tới, vũ trang đầy đủ, giương súng nhắm vào Tiêu Chính Văn đang ngồi ở giữa xe jeep!

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Tiêu Chính Văn nhíu mày!

Tướng quân Trà Tụng cũng bước ra từ phía sau đám đông với vẻ mặt giễu cợt, thắt lưng cũng có súng, rút một điếu thuốc trên túi ngực, châm lửa nhấp hai ngụm rồi cười nói: “Vua Bắc Lương, đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay sẽ bị Trà Tụng tôi bắt giữ!”

Khi Trà Tụng nói, khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ lạnh lùng hung dữ.

Long soái cấp năm sao mạnh nhất của Hoa Quốc đang bị bị hắn bao vây!

Tiêu Chính Văn bước xuống xe, lạnh lùng liếc nhìn hàng trăm tên lính cầm súng xung quanh, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Anh cho rằng nhiều người như vậy có thể giết tôi?”

Nghe thấy vậy, Trà Tụng nhíu mày nói: “Vua Bắc Lương, anh ngang ngược quá đấy! Hôm nay, đạo quán này chính là nơi chôn anh đấy!”

“Đừng quên, tôi còn có mười cường giả cấp chiến thần! Nếu như bọn họ ra tay, anh chết là cái chắc!”

Hắn lạnh lùng cười ha hả.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, bật cười: “Anh đang nói đến bọn chúng sao?”

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa đưa tay chỉ đám người trên bậc thềm đạo quán!

Chỗ đó, cơ thể vốn đã lạnh ngắt của tám cường giả chấn động lòng người, khiến Trà Tụng run lên bần bật, trên khóe trán túa ra mồ hôi lạnh!

“Chuyện này… chuyện này sao có thể như vậy được?”

Trà Tụng hốt hoảng!

Trước mặt hắn, tám xác chết đều là cường giả cấp chiến thần!

Họ thực sự đã chết?

Một giây tiếp theo, Trà Tụng quyết định dứt khoát, xua tay, gầm lên: “Bắn! Giết anh ta cho tôi!”

Nhưng!



Ngay khi lời nói của hắn vừa vang lên, Tiêu Chính Văn đã hành động!

Tiêu Chính Văn giơ tay rút mười mấy kim châm chỗ thắt lưng, phi mạnh, trong nháy mắt, đâm xuyên qua giữa lông mày của đám lính xung quanh, chỉ còn hiện một chấm máu đỏ!

Sau đó, kim châm bay trở lại tay Tiêu Chính Văn, tất cả binh lính này đều ngã vật xuống đất, chết thảm!

Chỉ trong nháy mắt, hàng chục binh lính đã được giải quyết!

Cảnh tượng này khiến Trà Tụng hoảng sợ!

“Bắn! Giết anh ta đi!”, Trà Tụng gầm lên.

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, hắn thấy một bóng người biến mất trước mắt mình!

Tiêu Chính Văn như một bóng ma, bay lướt qua trước mặt mười mấy binh lính, con dao quân đội năm cạnh trên tay cứa xuyên cổ và tim của bọn chúng!

Trong phút chốc, đám người ngã xuống, bị con dao lạnh lẽo cắt đứt sinh mạng!

Cứ như vật, bóng dáng của Tiêu Chính Văn liên tục thay đổi vị trí, mỗi lần như vậy, đều có thể “thu” được một lượng sinh mạng lớn của đám binh lính!

Số lính còn lại kinh hãi không thôi, liên tục bắn vào tàn ảnh của Tiêu Chính Văn, nhưng kết cục toàn là bắn chết đồng đội của mình!

Khung cảnh trước mặt đạo quán hỗn loạn vô cùng!

Trà Tụng hoảng sợ, kinh hãi tột độ, nhanh chóng xoay người chạy trốn!

Tuy nhiên, một giọng nói tựa như thần chết vang lên sau lưng hắn.

“Trà Tụng, anh muốn chạy đi đâu?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom