• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 421-430

Chương 421: Đàm phán

Lúc Tiêu Chính Văn quay về, Khương Vy Nhan và những người phụ trách có liên quan cũng đã được thả ra.

Khi cô thấy Tiêu Chính Văn đứng chờ mình ở cổng, hai mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra, chạy bước nhỏ tới nhào vào lòng anh, tủi thân bật khóc nức nở.

Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng ôm lấy Khương Vy Nhan, dịu dàng an ủi: “Ổn rồi, ổn rồi, không sao hết, chúng ta về nhà nào”.

“Vâng”.

Khương Vy Nhan khẽ gật đầu, bước cùng Tiêu Chính Văn quay về sân nhỏ.

Về phần sự cố an toàn, qua cuộc họp báo của Châu Nham Chính đã kịp thời công bố rõ ràng với bên ngoài rằng có người ác ý hãm hại công ty nhà họ Khương…



Hôm sau.

“Hi, An An, chào buổi sáng”.

Tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà, Tiêu Chính Văn nhàn rỗi đến chán ngắt, đến cửa hàng Starbucks ở sảnh tầng một của công ty, định mua một cốc đồ uống lại tình cờ bắt gặp An An đang cầm mấy cốc Starbucks, vẻ mặt vội vã.

Cô gái này càng ngày càng lớn, à không, càng ngày càng xinh hơn rồi.

Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng thêu hoa, kết hợp với một chiếc váy xếp ly ngắn màu đen, tôn lên thân hình hoàn hảo, quyến rũ.

Nhất là đôi chân ngọc ngà trắng nõn như sữa, thẳng tắp, thon thả khiến bao gã đàn ông ao ước.

Đôi ngực căng tròn được áo sơ mi ôm trọn, vừa nhìn đã khiến người khác nghẹt thở.

“Tiêu Chính Văn?”, An An ngạc nhiên thốt lên.

“Sao vậy, có vẻ cô không muốn gặp tôi lắm nhỉ”.

Tiêu Chính Văn ngượng ngùng mỉm cười, nói.

“Anh nói gì thế?”

An An nghi hoặc hỏi, sau đó bật cười: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi xuống mua giúp tổng giám đốc mấy ly cà phê, hôm nay có đoàn đại diện của công ty dược Lực Dương đến công ty bàn chuyện hợp tác, tôi bận quá nên không chú ý tới anh mà thôi”.

“À, ra vậy, ha ha…”

Gương mặt Tiêu Chính Văn chợt ửng đỏ, còn tưởng mình đã chọc giận gì cô trợ lý tổng giám đốc này nữa cơ.

“Tôi cầm giúp cô, vừa lúc tôi cũng đi lên”.

Tiêu Chính Văn phát huy hoàn hảo sức hấp dẫn của một người đàn ông tốt.

Thời gian chờ thang máy, Tiêu Chính Văn tò mò hỏi: “Đoàn đại diện của công ty dược Lực Dương đến công ty bàn chuyện hợp tác à?”

“Ừ”, An An khẽ vuốt tóc mai, hơi ngập ngừng nói: “Thật ra tôi vừa nghe được đại khái từ văn phòng tổng giám đốc, công ty dược Lực Dương chuẩn bị chấm dứt toàn bộ hợp tác với tập đoàn Đỗ Thị, tổng giám đốc hiện đang phiền não về chuyện này”.

Chấm dứt hợp tác?

Tiêu Chính Văn cau mày, trong lòng có dự cảm xấu.

Sau khi nói vài câu với An An, Tiêu Chính Văn trầm ngâm đi về phía phòng marketing, trùng hợp đụng phải Hà Thục Tuệ.

Người phụ nữ này đã sớm không còn dáng vẻ kiêu ngạo ở công ty lúc trước, bây giờ gặp Tiêu Chính Văn lại cúi đầu mà đi, hệt như chuột thấy mèo.

Hà Thục Tuệ cũng rất bất lực, lẩm bẩm: “Sao lại đụng phải anh ta chứ, thật xui xẻo!”

Nghĩ vậy, cô ta quay đầu, vội vàng đi lướt qua Tiêu Chính Văn.

“Giám đốc Hà, làm gì mà vội vàng quá vậy?”, Tiêu Chính Văn cười nhạt.

Hà Thục Tuệ ngây người, đứng sững lại, hung hăng trừng mắt với anh: “Tiêu Chính Văn, chúng ta không thù không oán, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Cô ta bị ám ảnh bởi Tiêu Chính Văn, sợ tên ác ma này lại đánh mình thêm mấy cái.

Tiêu Chính Văn nhún vai, mặt không có hứng thú, nói: “Không có gì, chỉ là chào hỏi cô thôi mà”.

“Khốn nạn!”

Hà Thục Tuệ giậm chân, giẫm lên đôi giày cao gót xoay người rời đi.

He he, người phụ nữ này xem ra bị mình đánh tan lá chắn tâm lý rồi.

Tiêu Chính Văn quay lại phòng marketing, rảnh rỗi buồn chán cùng Trương Sở Sở xem ‘Thiên sứ đến bên tôi’, một bộ phim hoạt hình không thể bỏ qua giành cho các chàng trai.

Nhân tiện, Tiêu Chính Văn cũng tạo tài khoản riêng trên Tiktok: Anh Văn vô địch của bạn.

Đột nhiên, tất cả mọi người phòng kinh doanh đồng loạt đứng dậy chỉnh tề như quân đội, ánh mắt nghiêm trang nhìn lối ra vào của phòng.

Tám người đàn ông mặc vest đen, xếp thành hai hàng, mỗi bên bốn người, đi thẳng vào trong, giữa hai hàng người mặc vest đen, Đỗ Tình Tuyết và một người đàn ông trung niên bước vào.

Đỗ Tình Tuyết và người đàn ông trung niên này đến thị sát phòng marketing.

Người đàn ông trung niên tầm bốn mươi năm mươi tuổi, khí thế uy nghiêm, bước đi vững vàng như rồng như hổ, thể hiện sự tự tin và bản lĩnh của một ông chủ doanh nghiệp.

“Khí thế mạnh thật, đúng là ông chủ lớn”.

Trương Sở Sở nói mấy câu, thủ thỉ vào tai Tiêu Chính Văn: “Ông ta chính là chủ tịch tập đoàn dược Lực Dương, Tống Khánh Lâm, nghe nói lần này đến tập đoàn Đỗ Thị chúng ta là để bàn bạc về dự án hợp tác”.

Bàn chuyện hợp tác?

Tiêu Chính Văn thờ ơ liếc nhìn Tống Khánh Lâm, anh đã gửi một tin nhắn cho Lý Trường Thắng, trong nháy mắt đã nắm rõ mọi thông tin về Tống Khánh Lâm!

Tài sản năm tỷ tệ!

Còn nhiều tiền hơn Đỗ Tình Tuyết!

“Nhân vật lớn như vậy đích thân đến tập đoàn Đỗ Thị chúng ta bàn chuyện làm ăn, sao tôi cảm thấy tình hình hơi sai sai”.

Tiêu Chính Văn lẩm nhẩm mấy câu, trong lòng anh hiểu rõ, dựa theo tính tính của Đỗ Tình Tuyết, nếu công ty dược Lực Dương có bất kỳ mối đe dọa nào bên trong thì đoán rằng hai bên đều không có lợi.

“Có gì không đúng chứ, tập đoàn Đỗ Thị và công ty dược Lực Dương lần này hợp tác là chuyện rất quan trọng. Chủ tịch công ty họ đích thân đến, nói không chừng có dự án lớn nào đó. Nếu chúng ta thương lượng ổn thỏa thì không lo tiền lương không tăng đâu”.

Trương Sở Sở vui vẻ cười nói.

Không biết không có tội.

Ngay khi Tiêu Chính Văn đang suy đoán ý đồ của công ty dược Lực Dương là gì, Triệu Mẫn – trưởng phòng marketing đã tiến lên chào hỏi.

Cô ta tươi cười nói: “Chủ tịch Tống, không ngờ ông đến sớm hơn cả dự kiến, bên này chúng tôi còn chưa kịp chuẩn bị chu đáo để đón tiếp ông”.

Triệu Mẫn quả nhiên là một người phụ nữ ưu tú chốn công sở, lời nói hết sức toàn vẹn, khó lòng bắt bẻ.

Đặc biệt hôm nay cô ta mặc váy ngắn màu đỏ, kết hợp cùng áo sơ mi trắng thành thục, tôn lên thân hình quyến rũ trưởng thành.

Tống Khánh Lâm mỉm cười: “Ha ha, không ngờ lại được trưởng phòng Triệu đích thân tiếp đãi, là vinh hạnh của tôi. Cô là đóa hoa trong giới doanh nhân ở Tu Hà chúng ta đó”.



“Nào có, nào có, chủ tịch Tống quá lời rồi. Đóa hoa của giới doanh nhân Tu Hà phải là tổng giám đốc Đỗ của chúng tôi mới phải”.

Triệu Mẫn nở nụ cười tươi tắn, cô ta lăn lộn chốn công sở mấy năm liền, đã luyện được bản lĩnh nói chuyện đúng thời điểm.

Lời khen của đàn ông, cô ta cũng nghe nhiều rồi.

“Anh Tiêu, sao tôi cảm thấy chủ tịch Tống có ý với trưởng phòng Triệu nhỉ”, Trương Sở Sở gãi đầu nói.

Tiêu Chính Văn chế nhạo: “Đàn ông mà, thấy người đẹp không nhịn được phải liếc nhìn nhiều chút”.

Hôm nay Đỗ Tình Tuyết mặc áo sơ mi voan màu đen, quần ống rộng bằng lụa mềm mại, đi đôi giày cao gót nhọn tầm ba đến bốn phân, nhìn rất phóng khoáng, thành thục.

“Chủ tịch Tống, chúng ta vào trong rồi nói”, Đỗ Tình Tuyết mỉm cười nói.

“Được”.

Tống Khánh Lâm đáp lời, đi vào phòng họp cùng Triệu Mẫn và Đỗ Tình Tuyết.

Trong phòng họp, một mình Tống Khánh Lâm ngồi trên ghế sofa lớn bằng da, nhấp một ngụm trà Long Tỉnh hảo hạng.

Bao quanh ông ta là tám thuộc hạ oai vệ, chia đều hai bên, mặt luôn đeo kính râm.

Đỗ Tình Tuyết và Triệu Mẫn ngồi một bên bàn hội nghị, máy tính xách tay Apple đang trình chiếu trên màn hình.

“Tình Tuyết à, mặc dù chú và bố cháu có giao tình sâu đậm, về lý mà nói thì cháu cũng nên gọi chú một tiếng chú, nhưng lần này tập đoàn Đỗ Thị và Lực Dương hợp tác, e là chú cũng chỉ coi trọng năng lực thôi”.

Tống Khánh Lâm vốn là người nóng nảy nên vào thẳng vấn đề: “Toàn bộ kế hoạch đầu tư và nghiên cứu của dự án khiến Lực Dương tiêu tốn không ít tiền, nhưng thời gian không chờ ai, cộng thêm bên Long Kinh dạo này rất kín tiếng, tin tức về vụ thuốc giả đã khiến quốc gia bắt đầu chú ý đến ngành dược rồi. Lực Dương đầu tư mấy dự án bên đó cũng gặp chút rắc rối, nguồn vốn khó đáp ứng được. Vì vậy, sau khi thảo luận cùng ban giám đốc, bọn chú đã quyết định tạm thời rút vốn khỏi dự án nghiên cứu thuốc của tập đoàn Đỗ Thị”.

Tống Khánh Lâm dựa lưng vào ghế sofa, uống một ngụm trà Long Tỉnh, rồi ngồi đó chờ hai người trước mặt trả lời hoặc đám phán.
Chương 422: Rút vốn thì rút vốn đi
“Rút vốn ư?”
Đỗ Tình Tuyết nhíu chặt mày, mặc dù đã nhận thông báo từ sớm, nhưng lúc này nghe thấy chủ tịch của Lực Dương đích thân nói ra, khó tránh khỏi hơi ngạc nhiên.
“Chú Tống, sao lại đột nhiên rút vốn vậy? Cháu biết rõ chuyện bên phía Long Kinh, Đỗ Thị cũng có đầu tư bên Long Kinh, nhưng vụ án này cũng không có ảnh hưởng lớn gì đến sản nghiệp của hai nhà chú và cháu, không biết tại sao chú Tống lại vội rút vốn như vậy? Hay là chú Tống nghe được tin đồn gì?”
Đỗ Tình Tuyết sẽ không nói mà không chắc chắn.
Cô ta đã âm thầm điều tra kỹ, những sản nghiệp của công ty dược Lực Dương ở Long Kinh hoàn toàn không hề chịu bất cứ ảnh hưởng nào, công ty vẫn hoạt động rất tốt.
Vậy nên mới nói, nhất định Tống Khánh Lâm có nguyên nhân khác.
“Cháu Tình Tuyết à, trước tiên cháu đừng vội, đây không phải chuyện một mình chú có thể quyết định, dù sao đây cũng là kết quả mà hội đồng quản trị của công ty chú đã bàn bạc trao đổi”.
Tống Khánh Lâm gật đầu cười nói: “Với mối quan hệ tốt của chú với bố cháu, chút chuyện này chú vẫn sẽ giúp. Chỉ là chú không dễ ăn nói với bên hội đồng quản trị. Vì chuyện này mà chú đã trở mặt cãi nhau một trận với mấy lão già kia, nhưng kết quả của cuộc họp vẫn là rút vốn đầu tư”.
Đỗ Tình Tuyết rơi vào trầm tư, nhíu chặt mày.
Lúc này Triệu Mẫn bên cạnh chen lời cười nói: “Ôi, chủ tịch Tống, chuyện gì cũng có cách giải quyết cả mà, tôi nghĩ ông là người rõ nhất về dự án nghiên cứu lần này, lợi nhuận của nó không cần tôi nói chắc chủ tịch Tống cũng hiểu, huống hồ, bây giờ dự án đã sắp đến gần hồi cuối, đột nhiên Lực Dương nói muốn rút vốn, điều này khiến Đỗ Thị chúng tôi cũng rất khó khăn”.
“Cũng không hẳn là buộc phải rút vốn”, Tống Khánh Lâm đột nhiên cười nói: “Thật ra còn có một cách khác, không biết cháu Tình Tuyết suy nghĩ thế nào?”
Đỗ Tình Tuyết nhíu đôi mày thanh tú, lúc nhìn sang Tống Khánh Lâm thì thầm cười khẩy: “Đồ cáo già, cuối cùng cũng sắp lộ đuôi rồi!”
“Liên quan đến hợp tác lần này, Lực Dương bọn chú chỉ chiếm ba mươi phần trăm lợi nhuận, qua cuộc thảo luận của hội đồng quản trị, nếu không rút vốn, vậy Lực Dương bọn chú ắt sẽ phải bỏ rất nhiều vốn để hoàn thành dự án này. Đây là lần đầu tiên Lực Dương bỏ ra số tiền lớn để đầu tư như vậy, nên bọn chú cần bảo đảm đủ lợi nhuận để thu được lợi tức”.
Tống Khánh Lâm rất biết cách quan sát sắc mặt người khác để mở lời, câu tiếp theo của ông ta khiến phòng họp nhanh chóng trở nên yên tĩnh: “Năm mươi phần trăm! Bọn chú cần lợi nhuận năm mươi phần trăm, đồng thời bọn chú cần công ty các cháu chuyển nhượng mọi trao quyền cùng với số liệu thí nghiệm liên quan đến dự án nghiên cứu thuốc mới lần này”.
“Không thể nào! Kinh doanh không phải làm như vậy! Năm mươi phần trăm lợi nhuận đã vượt qua giới hạn của bọn cháu, hơn nữa số liệu liên quan đến dự án nghiên cứu, trước đó chúng ta đã bàn xong rồi, chỉ có thể thuộc về công ty bọn cháu!”
Sắc mặt Đỗ Tình Tuyết hết sức u ám, giọng điệu cũng trở nên sắc bén: “Các chú như vậy là đơn phương phá vỡ hợp đồng!”
Thái độ của Đỗ Tình Tuyết vô cùng không thân thiện, uổng cho mình gọi ông ta là chú nhiều năm như vậy, không ngờ đối phương lại muốn không làm mà có ăn!
Đôi mắt Tống Khánh Lâm lóe sáng, ông ta cũng không trông mong cô cháu gái họ Đỗ này sẽ đồng ý ngay lần bàn bạc đầu tiên, ông ta cười nói: “Đây chỉ là điều kiện của hội đồng quản trị bọn chú đưa ra, cháu không cần nổi giận, chú nghĩ liên quan đến dự án nghiên cứu lần này, cháu nên rõ hơn bất kỳ ai trong bọn chú, đây là một bước chuyển mình lớn của tập đoàn Đỗ Thị, cũng là bước đi cần thiết để Đỗ Thị tiến quân vào Long Kinh. Chú nghĩ bố cháu chuẩn bị lâu như vậy, sẽ không để nó trôi theo dòng nước như thế, cháu suy nghĩ thử, nghĩ kỹ rồi chúng ta lại bàn tiếp, thế nào?”
Đã nói đến nước này rồi, trong lời nói của Tống Khánh Lâm rõ ràng mang theo ý uy hiếp.
Đỗ Tình Tuyết nhíu mày: “Chú Tống, chú đang uy hiếp cháu sao?”
“Haizz, cháu gái à, cháu nói câu này quá nặng lời rồi, chú và bố cháu có quan hệ tốt nhiều năm như vậy, chú làm vậy cũng là suy nghĩ cho cháu thôi. Mặc dù bây giờ ông ấy không ở Tu Hà, nhưng đã bàn giao lần hợp tác này cho cháu phụ trách, đủ để thấy kỳ vọng của ông ấy đối với cháu”.
Tống Khánh Lâm nở nụ cười gian xảo như cáo già.
Đỗ Tình Tuyết nghe vậy, trên mặt bừng bừng lửa giận, vẻ mặt vốn đã lạnh lùng lại càng như băng tuyết!
“Cháu thấy chúng ta hoàn toàn không cần phải bàn tiếp nữa, rút vốn thì rút vốn, dự án nghiên cứu lần này không có Lực Dương của các chú thì Đỗ Thị bọn cháu vẫn sẽ tiếp tục tiến hành”.
Chương 423: Ông biết tôi sao?

Tống Khánh Lâm nghe vậy, trên gương mặt cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười khẩy: “Cháu gái à, chú biết tính tình cháu từ nhỏ đã lạnh lùng, mạnh mẽ và háo thắng quen rồi. Nhưng dự án nghiên cứu lần này cháu rõ hơn ai hết, không có công ty Lực Dương đầu tư cho các cháu thì các cháu rất khó tiến hành tiếp. Cho dù các cháu có thể nghiên cứu nhưng kênh tiêu thụ sau này các cháu xử lý thế nào? Thành phố Tu Hà có phân nửa kênh tiêu thụ đều trong tay Lực Dương, các cháu muốn tiến quân vào Long Kinh thì cũng phải thông qua việc hợp tác với Lực Dương, cho nên chú vẫn hy vọng cháu suy nghĩ cẩn thận”.

“Suy cho cùng đây là chiến lược bố trí tiến quân vào Long Kinh của các cháu, nếu như lần này thua rồi, vậy Đỗ Thị các cháu sẽ phải biến mất ở khu vực thành phố Tu Hà”.

Đỗ Tình Tuyết im lặng, Tống Khánh Lâm nói không sai, Đỗ Thị đã đầu tư quá nhiều vốn cho dự án nghiên cứu lần này, nếu dự án thất bại nửa đường, vậy sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Đỗ Thị!

Trao đổi với Triệu Mẫn mấy phút, Đỗ Tình Tuyết ngẩng đầu, mặt lạnh tanh, nói: “Bốn mươi phần trăm! Đây là giới hạn của cháu, cũng là sự nhượng bộ lớn nhất mà Đỗ Thị có thể đưa ra! Số liệu của dự án nghiên cứu, bọn cháu sẽ không đưa!”

Đỗ Tình Tuyết cắn răng, sự nhượng bộ này đã khiến cô ta rất khó chịu, không ngờ đến giờ phút quan trọng này, Lực Dương lại giở thủ đoạn như vậy!

Nếu như bố mình ở đây thì ông ấy sẽ xử lý thế nào?

Đỗ Tình Tuyết không biết thế nào, cũng không để ý những thứ này.

Tống Khánh Lâm cười khẩy, đứng dậy phủi bộ vest rồi nói: “Cháu gái à, cháu vẫn còn nhiều thứ phải học đấy. Bốn mươi phần trăm là giới hạn của cháu, nhưng năm mươi phần trăm là giới hạn của chú. Cháu vẫn nên suy nghĩ kỹ đi, không cần trả lời chú vội”.

Tống Khánh Lâm dứt lời, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Mà lúc này, một giọng nói không lạnh không nóng, đẩy cửa đi vào.

“Công ty dược Lực Dương muốn rút vốn thì cứ rút đi. Tập đoàn Đỗ Thị chúng tôi không cần ý tốt của chủ tịch Tống. Không có vốn đầu tư của công ty chủ tịch Tống thì việc nghiên cứu và tiêu thụ của thuốc mới này, chúng tôi vẫn có thể làm tốt”.

Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng bước vào phòng.

Toàn bộ mọi người đều quay đầu nhìn sang, thoáng chốc sắc mặt đã trở nên u ám.

Đỗ Tình Tuyết sững sờ, sau đó nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Tiêu Chính Văn, ai cho anh vào đây, ra ngoài trước đi!”

Triệu Mẫn cũng nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông đột nhiên xông vào này, ánh mắt nghi ngờ chăm chú nhìn anh.

Người đàn ông này chính là vệ sĩ tin đồn bên cạnh tổng giám đốc Đỗ sao?

Mạnh miệng thật đấy!

Lẽ nào anh ta không biết, việc hợp tác với công ty Lực Dương lần này có ý nghĩa gì với tập đoàn Đỗ Thị sao?

Đây chẳng phải là gây chuyện vớ vẩn sao?

Thế nhưng.

Lúc này Tống Khánh Lâm lại đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, cười nhạt nói: “Cậu là Tiêu Chính Văn à?”

Ánh mắt Tiêu Chính Văn nghi ngờ, hỏi ngược lại: “Ông biết tôi sao?”

Tống Khánh Lâm che giấu cơn giận của mình, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, nói: “Tôi từng nghe Thiên Lỗi nhắc đến, bên cạnh tổng giám đốc Đỗ có một vệ sĩ giỏi, hôm nay được gặp đúng là hiếm thấy, hiếm thấy”.

Tống Thiên Lỗi?

Tiêu Chính Văn đáp lại bằng nụ cười giả tạo.

Bên này, Đỗ Tình Tuyết vội đứng ra, nói: “Chủ tịch Tống, cháu đưa chú ra ngoài trước”.

Tống Khánh Lâm trả lời: “Được, vậy thì làm phiền tổng giám đốc Đỗ rồi”.

Nói xong câu này, ông ta nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt nham hiểm, rồi rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Lúc Đỗ Tình Tuyết đi qua bên cạnh Tiêu Chính Văn, cô ta nhíu mày thấp giọng nói bên tai anh: “Sau này đừng tùy tiện vào văn phòng của tôi!”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, không nói gì.



Mà lúc này, hiển nhiên anh cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình chăm chú, vừa quay mặt qua đã nhìn thấy khuôn mặt sáng bừng.

Triệu Mẫn vẫn cứ quan sát Tiêu Chính Văn, người đàn ông này đến công ty không bao lâu, mà danh tiếng đã vang xa trong công ty.

Mặc dù đều là những “sự tích” không đáng tin, nhưng cô ta cũng nghe như sấm rền bên tai.

Tiêu Chính Văn nở nụ cười tươi rói, Triệu Mẫn cũng mỉm cười đáp lại.

Đây là người phụ nữ thành thục như hoa, chắc chắn là một cực phẩm!

Khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, là một người đàn ông, có lẽ cũng không nhịn được mà muốn đến gần cô ta!

Người này tốt hơn nhiều so với khí chất lạnh lùng cao quý của Đỗ Tình Tuyết, cô ta giống như một đóm lửa, khiến người ta không cầm lòng được chỉ muốn nhào tới!

Tiêu Chính Văn cười híp mắt, hoàn toàn không che giấu ánh mắt của mình, thậm chí cố ý dừng trước ngực của đối phương mấy giây.

Triệu Mẫn không phải phụ nữ bình thường, đương nhiên hiểu sự nóng bỏng trong mắt Tiêu Chính Văn.

Lần đầu tiên cô ta cảm thấy người đàn ông này rất thú vị, vậy mà lại dám nhìn chằm chằm vào mình to gan như vậy.

Mặt cô ta mang theo nụ cười, để lại một dấu ngón cái đầy ẩn ý rồi bước trên giày cao gót rời khỏi văn phòng.

Đủ loại tình cảm mà!
Chương 424: Một tay che trời

Ba bốn giờ chiều, công ty bỗng thông báo mở cuộc họp quản lý cấp cao khẩn cấp khiến mọi người hoảng hốt.

Nhất là vào thời điểm quan trọng này, cũng không biết ai đã tung tin ra ngoài, tin tức công ty dược Lực Dương sắp rút vốn đầu tư lan nhanh trong khắp công ty.

“Khốn kiếp! Là kẻ nào? Rốt cuộc là ai đã tung tin đồn này! Tra ngay cho tôi”.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Đỗ Tình Tuyết tức giận cả người run rẩy: “Còn nữa, lát nữa bảo các trưởng phòng của các bộ phận đến phòng họp”.

Lần đầu tiên An An thấy tổng giám đốc tức giận như vậy, vội đáp: “Vâng, bây giờ tôi đi sắp xếp ngay”.

Nói xong cô ta vội vã đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, đứng ngoài cửa hít một hơi thật sâu.

“Trợ lý An, cô sao vậy?”

Bỗng một giọng nói làm An An giật mình ngẩng đầu lên nhìn thì nhận ra đó là Tiêu Chính Văn.

“Sao anh lại đến nữa?”, cô ta hỏi.

Tiêu Chính Văn gãi đầu nhìn văn phòng tổng giám đốc, vẻ mặt tỏ vẻ vô tội nói: “Tổng giám đốc Đỗ bảo tôi đến”.

An An gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Lát nữa anh nói chuyện cẩn thận một chút, bây giờ tổng giám đốc Đỗ đang rất tức giận”.

Tiêu Chính Văn khẽ cười, nói cảm ơn rồi đẩy cửa bước vào trong.

Quả nhiên nhiệt độ trong văn phòng thấp đến đáng sợ, vẻ lạnh lùng của nữ nhân trước mặt có thể khiến người đối diện lạnh sống lưng.

“Tổng giám đốc Đỗ, cô tìm tôi à?”, Tiêu Chính Văn cười ha hả hỏi.

Hôm nay tâm trạng của Đỗ Tình Tuyết rất không tốt. Cô ta đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra thành phố Tu Hà bên ngoài, thở dài rồi xoay người lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tôi đã xử lý ổn thỏa chuyện lần trước ở khách sạn rồi”.

Hóa ra là chuyện này à, Tiêu Chính Văn thở phào nhẹ nhõm nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Đỗ Tình Tuyết, anh nhận ra tổng giám đốc lạnh lùng này đang nhìn anh bằng ánh mắt dò xét và hiếu kỳ.

“Tôi thấy rất kỳ lạ, anh là một lính xuất ngũ nhưng sao lại có bản lĩnh đáng sợ đến vậy chứ?”

Cuối cùng Đỗ Tình Tuyết cũng hỏi được thắc mắc cứ quay quẩn trong đầu cô ta mấy ngày nay.

Đỗ Tuyết Tình không phải chưa từng gặp người biết đánh nhau nhưng so với Tiêu Chính Văn của tối hôm đó thì quả thực một trời một vực.

Ngay cả quyền vương bị truy nã toàn quốc cũng bị giết chỉ trong một chiêu!

Anh ta thật sự có thực lực cấp bậc quân vương sao?

Tiêu Chính Văn hờ hững cười nói: “Thật ra thì lúc còn ở trong quân ngũ, tôi là một huấn luyện viên võ thuật”.

“Huấn luyện viên võ thuật?”

Đỗ Tình Tuyết cau mày cũng không hỏi gì nhiều nữa mà nói: “Tiêu Chính Văn, tôi sẽ sắp xếp lại cho anh một công việc, tiền lương gấp mười lần bây giờ, anh có đồng ý làm không?”

Công việc mới?

Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, cuối cùng bình thản nói: “Có thể nhưng vẫn là những điều kiện cũ, tôi cần phải có đủ thời gian tự do”.

“Được”, Đỗ Tình Tuyết đồng ý, sau đó xua tay tỏ ý Tiêu Chính Văn có thể đi.

Tiêu Chính Văn ra khỏi văn phòng tổng giám đốc không lâu thì nhìn thấy một đám lãnh đạo cấp cao của công ty đi vào phòng họp.

Anh rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đi dạo quanh công ty, kết quả ông trời trêu người, thế mà để anh đụng phải Lý Hán Minh.

Lý Hán Minh dẫn theo hai tên cấp dưới mặc đồ vest màu đen, bên cạnh còn ôm Hà Thục Tuệ đầy vẻ quyến rũ.

“Tiêu Chính Văn? Sao anh lại đi lung tung ở đây, không làm việc sao?”

Lý Hán Minh đanh mặt lại, lấy khí thế của lãnh đạo ra để chỉ trích: “Ngày nào cũng thấy anh nhàn rỗi, cũng không biết Đỗ Tình Tuyết nghĩ thế nào nữa. Hôm nay tôi sẽ nhắc đến vấn đề sa thải anh ở cuộc họp!”

Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!

Tiêu Chính Văn đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng nhìn Lý Hán Minh.

“Anh nhìn gì mà nhìn, không phục sao? Tôi nói cho anh biết, trong mắt tôi không chứa nổi một hạt cát, ngày mai anh không cần phải đi làm nữa”.

Lý Hán Minh chỉ vào Tiêu Chính Văn lớn giọng quát.

Tiêu Chính Văn nhún vai nói: “Phó tổng giám đốc Lý, vậy thì xin lỗi nhé. Tổng giám đốc Đỗ vừa sắp xếp cho tôi một công việc mới, hay là anh đi hỏi ý kiến của cô ấy đi”.

Lý Hán Minh nhíu mày kêu la oang oác: “Đỗ Tình Tuyết có giỏi lắm cũng chỉ là một tổng giám đốc, tôi là phó tổng giám đốc, có quyền sắp xếp và điều động nhân sự. Tôi không tin cô ấy có thể một tay che trời!”

“Phải đó! Phó tổng giám đốc Lý của chúng tôi tốt xấu gì cũng là phó tổng giám đốc của công ty, từ lúc nào mà một nhân viên quèn như anh lại dám chỉ tay năm ngón đủ điều với phó tổng giám đốc Lý!”

Nói Hà Thục Tuệ này có đầu óc cũng được đi, cô ta muốn nhân lúc này chèn ép Tiêu Chính Văn, trút giận giúp Lý Hán Minh nhằm lấy được chút thiện cảm từ Lý Hán Minh.

Hơn nữa bản thân cô ta cũng rất ghét Tiêu Chính Văn.

Chỉ mong sao có thể tìm được cơ hội đạp chết anh!

Bốp!

Ngay lúc Hà Thục Tuệ vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn tát cô ta một bạt tai.

Động tác rất dứt khoát.

Không hề kiêng dè việc đang ở ngay trước mắt Lý Hán Minh.

Hà Thục Tuệ trố mắt che bên mặt đã in hằn năm dấu tay đỏ, trợn mắt nhìn Tiêu Chính Văn. Một lát sau cô ta mới thét lên: “Anh dám đánh tôi? Phó tổng giám đốc Lý, anh ta dám đánh em đấy!”
Chương 425: Không biết tự lượng sức mình

Lý Hán Minh cũng giật mình với hành động ra tay tàn nhẫn của Tiêu Chính Văn, nhưng sau đó hắn liền nổi giận.

Dám đánh phụ nữ của mình ngay trước mặt mình!

Hắn chỉ vào Tiêu Chính Văn quát ầm lên: “Anh dám đánh cô ấy! Anh có biết cô ấy là ai không?”

“Tôi biết, là tình nhân của anh!”

Tiêu Chính Văn tỏ ra chẳng có gì nói.

“Anh!”

Lý Hán Minh tức giận đến mức mặt đỏ bừng, giơ tay lên định đánh Tiêu Chính Văn.

Nhưng hắn đâu phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn. Khi đến gần, hắn bị Tiêu Chính Văn đè cánh tay lên tường.

“Anh buông tay ra! Tôi là phó tổng giám đốc công ty đấy, anh dám ra tay đánh tôi như vậy, tôi sẽ sa thải anh ngay!”

Lý Hán Minh vùng vẫy nói.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng ghé sát tai hắn nói: “Phó tổng giám đốc Lý, đừng mãi dùng cái chức phó tổng giám đốc ra để hù dọa người khác, càng đừng cứ mở miệng ra là sa thải người ta. Tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng tôi vẫn bình yên đứng ở đây đấy thôi!”

Lý Hán Minh dữ tợn rống lên: “Anh được lắm! Tôi muốn xem thử, bây giờ anh ra tay với tôi thì lát nữa sẽ phải giải thích thế nào với Đỗ Tình Tuyết”.

Tiêu Chính Văn không sợ nhất là người khác đe dọa mình, tay anh dùng sức ép chặt Lý Hán Minh kêu la oai oái, khiến Hà Thục Tuệ và hai tên cấp dưới sợ hãi trốn đi.

“Đánh người! Bảo vệ, bảo vệ!”

Hà Thục Tuệ lớn giọng hô hoán, ngay lập tức cả đại sảnh của công ty đều trở nên ồn ào náo loạn.

Vài bảo vệ tức tốc chạy đến, dẫn đầu là đội trưởng bảo vệ Lưu Phong.

Họ vừa chạy đến đã thấy một màn tranh chấp không rõ nguyên nhân.

“Cậu còn đứng đó nhìn cái gì? Còn không mau bắt anh ta cho tôi!”, Lý Hán Minh hét lên với Lưu Phong.

Lưu Phong cười gượng gọi hai bảo vệ, sau đó bước đến nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, anh có thể buông tay ra trước không? Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống từ từ nói, nếu không được thì tôi đi gọi tổng giám đốc Đỗ”.

Lý Hán Minh tức giận quát: “Các cậu làm ăn kiểu gì vậy? Cái quái gì mà anh Tiêu, mau bắt anh ta lại cho tôi. Nếu không các cậu đều sẽ bị sa thải!”

“Anh phiền thật đấy”.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, tay càng thêm dùng sức làm một cánh tay của Lý Hán Minh trật khớp.

“A!”

Lý Hán Minh đau đớn hét lên, túm lấy cánh tay bị trật khớp của mình: “Bắt anh ta lại cho tôi, nếu không các cậu sẽ bị sa thải!”

Lưu Phong cũng kinh hãi, không ngờ Tiêu Chính Văn lại nóng nảy như vậy.

“Anh Tiêu, tôi xin lỗi nhé”.

Lưu Phong cũng biết tình hình lúc này, hắn bước đến giữ chặt Tiêu Chính Văn rồi gọi hai cấp dưới dẫn anh đến phòng bảo vệ.

“Phó tổng giám đốc Lý, hay là anh cứ đi bệnh viện trước đi?”, Lưu Phong gật đầu nói.

Lý Hán Minh đạp vào ngực hắn mắng vài câu rồi dẫn Hà Thục Tuệ mặt mũi trắng bệch rời khỏi đại sảnh công ty, trước khi đi hắn còn nói: “Trông chừng cẩn thận đấy cho tôi! Lát nữa tôi quay lại nếu không thấy người thì tôi sẽ tìm các cậu tính sổ!”

Lưu Phong bò dậy, chỉnh lại cái mũ bảo vệ, thở dài rồi chạy nhanh về phòng bảo vệ.

Trong phòng bảo vệ, Tiêu Chính Văn ngồi đó với dáng vẻ bất cần đời, trên bàn trước mặt có nào là trái cây, nào là thuốc lá.

Mấy bảo vệ cung phụng anh như cung phục thần tiên.

Hết cách rồi, lúc nãy đội trưởng Lưu đã dặn dò, nhất định phải bày đồ ăn thức uống ra, người này chính là vệ sĩ thân cận của tổng giám đốc tập đoàn chúng ta đấy.

Mối quan hệ không tầm thường.

Nghe nói có quan hệ rất tốt trong đời sống cá nhân với tổng giám đốc.

Tiêu Chính Văn cũng không ngờ mình lại được đối xử đặc biệt như vậy, cứ thế nhàn nhã ăn chuối.

Cũng lúc này, cửa phòng bảo vệ bị đạp tung, có ba người đàn ông tức giận đi vào, cũng mặc đồng phục bảo vệ.

“Đội… đội trưởng Vương, sao hôm nay anh lại đến đây?”

Một bảo vệ lúc nãy dẫn Tiêu Chính Văn đến đây, lập tức mỉm cười bước đến đón.

“Cút sang một bên!”

Gã đàn ông lực lưỡng được gọi là đội trưởng Vương đó cao khoảng một mét tám, thân hình khá cường tráng, một mình hắn cũng chiếm hết cả một cánh cửa.



Hắn bước vào với khí thế bừng bừng, tay còn cầm một cây côn điện, trợn hai mắt chỉ vào Tiêu Chính Văn: “Mày là Tiêu Chính Văn à? Có phải lúc nãy mày đánh phó tổng giám đốc Lý không?”

Tiêu Chính Văn tiếp tục ăn chuối, bắt chéo hai chân lại không thèm để ý đến hắn.

Anh còn liếc nhìn thấy hai tên bảo vệ đi cùng kia đẩy hai bảo vệ trước đó ra ngoài, còn thuận tay khóa trái phòng bảo vệ lại.

Hơ hơ, đến tìm cái chết à?

“Tính tình cũng khá đấy, không biết lát nữa mày có thể chịu được không”.

Đội trưởng Vương đó cười khẩy, côn điện trong tay đâm dọc theo thắt lưng của Tiêu Chính Văn.

Bịch!

Gần như trong tích tắc, một cơ thể vạm vỡ mềm nhũn ngã xuống đất.

Hai bảo vệ khác đứng ngay ở cửa vẫn chưa kịp hiểu ra là chuyện gì thì thấy đội trưởng Vương của mình đã ngã xuống đất.

Lúc này tay của người đàn ông tên là Tiêu Chính Văn đó lại cầm côn điện xẹt lửa màu xanh đang giẫm lên mặt đội trưởng Vương, nói: “Lần sau trước khi ra tay hãy tự biết lượng sức mình đã nhé?”
Chương 426: Dạy anh ta một bài học nhớ đời

Hai tên bảo vệ đứng canh ngoài cửa mắt thấy tình hình bên trong liền trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Đó chính là đội trưởng Vương, một đấu ba không thành vấn đề, vậy mà bây giờ lại bị điện giật nằm rạp xuống đất.

“Tên khốn mày ở đâu chui ra, muốn chết hả?”

Một trong hai tên bảo vệ sắc mặt u ám, lấy ra gậy chống bạo động từ thắt lưng, đột nhiên xông lên đánh thẳng vào đầu của Tiêu Chính Văn!

Nếu một gậy này mà đánh vào đầu thì không biến thành đần độn cũng bị bại não!

Tiêu Chính Văn nhướng mày, cảm xúc trên mặt nhanh chóng trở nên lạnh lùng, khí thế trên người cũng vô cùng sắc bén!

Anh không ngờ đối phương dám ra đòn hiểm với mình!

Trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn đã cướp được cây gậy từ trong tay của tên bảo vệ, đồng thời trong khi tên bảo vệ còn đang sững sờ thì anh đã đá một cước khiến hắn va vào cửa sổ kính!

Rầm rầm rầm!

Cửa kính vỡ vụn, tên bảo vệ bay thẳng ra từ cửa kính, nặng nề ngã phịch xuống đất, mãi một lúc lâu vẫn không đứng lên được!

Tên còn lại sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì đã sợ hãi run lẩy bẩy, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha mạng: “Anh Tiêu, anh rộng lượng từ bi, chúng em cũng là làm theo lệnh của phó giám đốc Lý, anh đừng…”

Bịch!

Tiêu Chính Văn nhấc chân đá một cước khiến hắn bay ra ngoài từ cửa chính.

Toàn bộ cánh cửa bật tung vì lực va chạm quá lớn, nửa cánh còn lại cũng bị bung ra!

Có thể tưởng tượng được bây giờ Tiêu Chính Văn tức giận đến mức nào!

Lúc này hai tên đàn em của Lưu Phong ở bên ngoài đã sợ tới mức chết lặng tại chỗ, tư thế ngay ngắn, thầm lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, quá mạnh mẽ! Không hổ danh là vệ sĩ số một của tập đoàn chúng ta!”

Hai cú đá này có thể nói đã tạo nên ấn tượng sâu sắc trong lòng hai tên bảo vệ đó.

Tiêu Chính Văn ra khỏi phòng bảo vệ, đạp mạnh lên ngực tên bảo vệ đang giả vờ như chó chết khiến hắn hét toáng lên, ôm lấy đùi Tiêu Chính Văn xin tha.

“Quay về nói với phó giám đốc Lý của các người, đừng chọc vào tôi!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, giọng nói như ma quỷ vọng lên ở cửa phòng bảo vệ.

Tiêu Chính Văn nhấc chân, tên bảo vệ vội vàng ôm ngực, cảm ơn rối rít kéo theo người anh em đang nằm dưới đất, cũng mặc kệ đội trưởng Vương đang bị điện giật hôn mê liền vội vàng bỏ chạy thoát thân.

Bọn họ vừa chạy không xa, liền gọi điện thoại cho Lý Hán Minh: “Phó giám đốc Lý, đội trưởng Vương bị điện giật ngất đi rồi, chúng tôi cũng bị đánh…”

Lý Hán Minh vừa rời khỏi bệnh viện, trên cổ quấn băng gạc, một cánh tay đang quấn dở, nghe vậy liền nổi trận lôi đình, lập tức chửi mắng: “Chúng mày chả được cái tích sự gì! Ngay cả một tên vệ sĩ nhỏ bé mà cũng không xong, ngày mai đừng đi làm nữa!”

“Phó… phó giám đốc Lý, hắn còn có lời muốn chuyển đến anh”.

“Nói!”

Lý Hán Minh hậm hực nói.

“Hắn nói, tốt nhất anh đừng chọc vào hắn, nếu không…”

Cúp điện thoại, Lý Hán Minh đá vào lốp xe Maserati: “Mẹ nó, dám uy hiếp ông đây! Tao không tin trị không nổi Tiêu Chính Văn mày!”

“Ôi chao, phó giám đốc Lý, anh bị làm sao thế, sao tức giận vậy?”

Hà Thục Tuệ vừa mới ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy Lý Hán Minh đang bực tức, nhanh chóng chạy tới, dùng vòng ngực 86 của cô ta uốn éo ôm cánh tay của Lý Hán Minh.



Lý Hán Minh hung ác bóp mạnh một bên ngực tròn trịa của cô ta, nói: “Còn ai vào đây nữa! Chính là tên Tiêu Chính Văn, năm lần bảy lượt chống lại anh!”

“Phó giám đốc Lý, thực ra em không hiểu lắm, Tiêu Chính Văn chỉ là một nhân viên nhỏ bé, sao anh mãi mà chẳng làm gì được anh ta thế?”

Hà Thục Tuệ thắc mắc.

Nhắc đến chuyện này, Lý Hán Minh cực kì tức giận, hắn châm một điếu thuốc nói: “Anh không làm gì được hắn sao? Nếu không phải Đỗ Tình Tuyết cản trở thì sao anh lại không làm gì được hắn chứ?”

Tròng mắt Hà Thục Tuệ khẽ chuyển động, bộ ngực khủng áp sát vào người Lý Hán Minh, hai cái đùi trắng như tuyết kề sát vào eo Lý Hán Minh, thì thầm: “Phó giám đốc Lý, thực ra em có quen biết vài người, nếu như chúng ta không thể dạy dỗ Tiêu Chính Văn ở công ty thì chi bằng dạy anh ta một bài học nhớ đời ở bên ngoài”.

Lý Hán Minh nghe xong, cảm thấy rất có lý, vội hỏi: “Người nào, thực lực ra sao? Lần trước tên Tống Thiên Lỗi đó gọi vài người đến, kết quả không biết thế nào mà bị người ta đánh tơi tả”.

“Anh yên tâm, người này em vừa quen biết mấy ngày trước, có chút danh tiếng trong thế giới ngầm ở Tu Hà, nghe nói trong tay có ba bốn mươi đàn em cơ”, Hà Thục Tuệ nói.

“Được, em mau liên hệ ngay cho anh!”

Lý Hán Minh nóng lòng muốn dạy dỗ Tiêu Chính Văn, tốt nhất là để Tiêu Chính Văn biến mất khỏi Tu Hà mãi mãi!
Chương 427: Anh Bạch hẹn ăn tối

Hà Thục Tuệ gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu quyến rũ cười nói: “Anh Triều, anh còn nhớ em không?”

“Cô là?”

Đầu bên kia truyền đến một giọng nói u ám.

“Em là Hà Thục Tuệ đây”.

Hà Thục Tuệ liếc nhìn Lý Hán Minh bên cạnh cười nói: “Em tìm anh có việc cần giúp đỡ, ông chủ em muốn gặp anh”.

“Ồ, được thôi, hẹn địa điểm đi”.

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười nham hiểm.

“Được, vậy thì chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà hàng Tứ Xiên ngã tư đường Vọng Đình”.

Hà Thục Tuệ cúp điện thoại, tay ra dấu Ok với Lý Hán Minh.

Lý Hán Minh nở nụ cười, tiến lên ôm eo Hà Thục Tuệ, hôn mạnh mẽ lên mặt cô ta, một tay nhào nặn bộ ngực đầy đặn của cô ta rồi nói: “Người đẹp, làm tốt lắm, tối nay anh sẽ bắt em quỳ xuống gọi bố ơi”.

“Ôi, đáng ghét, đang trên đường lớn đấy”.

Hà Thục Tuệ cố ý hờn dỗi, một người đàn ông như Lý Hán Minh làm sao mà nhịn được.



Bên này Tiêu Chính Văn hiên ngang bước ra từ phòng bảo vệ quay về phòng marketing, vừa vào cửa người đẹp An An đã đâm vào lồng ngực Tiêu Chính Văn, cái ôm mềm mại đàn hồi khiến Tiêu Chính Văn hơi ngượng ngùng!

“Cô không sao chứ?”, Tiêu Chính Văn vội hỏi.

Trợ lý An lùi lại vài bước, hai má đỏ ửng, vén tóc mai ra sau tai, lắc đầu nói: “Không sao”.

Nói xong câu này, cô ta đỏ mặt, nhanh chóng đi vòng qua người Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn thấy An Nhã chạy nhanh như bay, cũng bất lực lắc đầu.

Khoảng bốn giờ chiều, từng nhóm người đi ra khỏi phòng họp, lúc đi ngang qua phòng marketing, Tiêu Chính Văn thấy rõ ràng trên mặt bọn họ mang theo sự tức giận, lo lắng, hoang mang.

“Anh Tiêu, nghe nói công ty Lực Dương sắp thu hồi vốn đầu tư, chuyện này có thật không nhỉ?”

Trương Sở Sở dáng vẻ ủ rũ, ghé đầu vào cánh tay Tiêu Chính Văn hỏi nhỏ.

Tiêu Chính Văn trừng mắt nhìn anh ta: “Anh nghe chuyện này ở đâu vậy?”

Trương Sở Sở liếc mắt nhìn đồng nghiệp xung quanh, ghé tai nói: “Tôi có một bạn học làm việc ở công ty Dược Lực Dương, hôm nay công ty họ mở cuộc họp khẩn, nói muốn thu hồi vốn đầu tư của tập đoàn Đỗ Thị”.

Tiêu Chính Văn nghe xong, nhíu mày lại, không ngờ con cáo già Tống Khánh Lâm lại dám làm như vậy.

Vậy chẳng phải Đỗ Tình Tuyết đang trong tình thế khó xử sao?

Haizz, thôi kệ đi.

Hay là giúp cô ấy một tay?

Nghĩ vậy, Tiêu Chính Văn vào phòng vệ sinh, gọi điện thoại cho Lý Trường Thắng nói: “Lập tức sắp xếp đầu tư vốn vào tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà”.

“Vâng, ông chủ”.

Lý Trường Thắng cung kính đáp lời, sau đó nhanh chóng sắp xếp nhân viên, kết nối với tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà.

Làm xong việc, Tiêu Chính Văn liền tan làm.

Khi quay trở về sân nhỏ, Khương Vy Nhan kích động kéo lấy anh nói: “Chính Văn, tối nay em có hẹn với anh Bạch, anh đi cùng em nhé”.

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn ngạc nhiên, hỏi lại: “Tối nay em có hẹn với anh Bạch sao?”

Không thể nào!

Sao Long Nhị không báo gì cho anh biết?

Chẳng lẽ, Long Nhị lại quên?

“Đúng vậy, sao thế?”, Khương Vy Nhan nghi ngờ hỏi.

Tiêu Chính Văn nở nụ cười, nói: “Không sao, hẹn ở đâu thế?”

“Nhà hàng Thiên Long”, Khương Vy Nhan đáp.

“Ồ, vậy anh vào trong thay quần áo”, Tiêu Chính Văn nói.

Sau đó, anh nhanh chóng vào nhà vệ sinh, gọi điện cho Long Nhị, lạnh lùng nói: “Chuyện này là sao? Tối nay Khương Vy Nhan có hẹn ăn tối với tôi à?”

“Chủ soái, anh nói gì thế?”, Long Nhị mơ hồ khó hiểu nói!



“Anh Bạch, anh Bạch đó!”, Tiêu Chính Văn vội nói.

Lúc này Long Nhị mới phản ứng lại: “Đâu có đâu, không phải anh nói rằng, đợi anh có thời gian mới sắp xếp sao?”

Không có ư?

Tiêu Chính Văn cau mày, anh đã hiểu ra mọi chuyện!

Xong rồi!

Khương Vy Nhan bị lừa rồi!

Có người dám mạo danh thân phận của anh!

Long Nhị bên kia điện thoại cũng lập tức phản ứng lại, nói: “Chủ soái, anh đừng nôn nóng, tôi lập tức đi điều tra”.

“Nhanh lên!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại, trong lòng thầm nghĩ, ai dám cả gan mạo danh mình?

Nếu đã như vậy thì anh phải đi xem xem.

Kẻ dám mạo danh anh là ai!

Nghĩ vậy, Tiêu Chính Văn thay quần áo, đến nhà hàng Thiên Long cùng Khương Vy Nhan.
Chương 428: Bảo tôi mời rượu ư? Anh vẫn chưa đủ tư cách

Phòng bao ở tầng hai không tính là rẻ, cũng không đắt, giá tầm cỡ trung.

Đây cũng là mức giá Khương Vy Nhan có thể mời.

Sau khi hai người vào phòng bao, Khương Vy Nhan ngồi xuống ghế, rõ ràng có hơi căng thẳng và lo lắng.

Tiêu Chính Văn bình thản ngồi bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, vẫn cứ nhíu mày. Anh đang nghĩ rốt cuộc là ai dám giả danh anh Bạch, còn liên lạc với Khương Vy Nhan.

“Tiêu Chính Văn, anh nói xem lát nữa anh Bạch đến, chúng ta nên nói gì?”, Khương Vy Nhan hỏi.

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt đáp: “Nói gì cũng được”.

Sau đó Tiêu Chính Văn thử thăm dò hỏi: “Vy Nhan, em liên hệ với anh Bạch này thế nào vậy?”

Khương Vy Nhan khẽ cười nói: “Không phải em liên hệ mà anh Bạch chủ động liên hệ với em”.

“Chủ động liên hệ với em sao?”

Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, thầm có dự cảm chẳng lành.

“Phải, sao vậy? Có vấn đề gì ư?”, Khương Vy Nhan hỏi.

Tiêu Chính Văn cau mày, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng hờ hững: “Lẽ nào em không thấy anh Bạch này hơi có vấn đề sao?”

Hả?

Khương Vy Nhan sửng sốt, sau đó cười nói: “Có thể có vấn đề gì chứ, có phải anh nghĩ nhiều quá rồi không?”

“Có thể người này là giả thì sao?”, Tiêu Chính Văn nói.

Câu này khiến Khương Vy Nhan ngơ ngác, nhíu mày tức giận nói: “Tiêu Chính Văn, lát nữa anh Bạch đến, anh không thể nói như vậy. Sao anh ấy có thể là giả được, ai mà dám giả danh anh Bạch chứ?”

“Em đừng quên, chuyện Ngô Khoan Nghiệp dám tìm người giả mạo đại sư Bàng – Bàng Ngọc Thành”.

Tiêu Chính Văn nhắc nhở.

Ánh mắt Khương Vy Nhan thoáng qua tia phức tạp. Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Sẽ không đâu, anh đừng nghĩ nhiều quá”.

Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra.

Đi vào trước là bốn vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính râm, khí thế bừng bừng, đầy vẻ uy hiếp!

Sau đó một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ vest trắng, đeo mặt nạ ngẩng cao đầu đi vào.

Giữa các cử chỉ đều thể hiện được khí thế của địa vị và quyền lực.

Đây chính là anh Bạch giả mạo mình sao?

Tiêu Chính Văn cau mày, chỉ mong sao bây giờ có thể bước đến lột mặt nạ của người đó ra để xem thử là ai dám giả danh mình.

Lúc này, Khương Vy Nhan đã hoảng hốt đứng dậy cúi người với anh Bạch vừa bước vào: “Chào anh Bạch, tôi là Khương Vy Nhan”.

Nói xong, thấy Tiêu Chính Văn vẫn chưa đứng lên, Khương Vy Nhan lập tức vươn tay kéo góc áo Tiêu Chính Văn. Lúc này anh mới uể oải đứng dậy, nở nụ cười giả tạo.

Anh Bạch giả đeo mặt nạ đó khẽ gật đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua căn phòng bao dường như hơi bất mãn nói: “Tiểu thư Khương, phòng bao này của cô cũng kém chất lượng quá rồi nhỉ? Thế mà cô lại mời tôi đến cái nơi tầm thường như vậy à, phải chăng cô hơi xem thường tôi?”

Câu nói của hắn khiến bầu không khí trong phòng bao trở nên lạnh lẽo!

Khương Vy Nhan run rẩy, hơi sợ hãi và xấu hổ vội cúi người xin lỗi: “Tôi xin lỗi anh Bạch, tôi… tôi sẽ đổi phòng ngay”.

Cô cứ tưởng anh Bạch sẽ không có ý kiến gì với kiểu phòng bao như vậy.

Nhưng bây giờ xem ra là mình nghĩ nhiều quá rồi.

Cũng đúng.

Nhân vật tầm cỡ như anh Bạch đây mà lại ngồi ăn trong một căn phòng bao tầm trung quả thật không phù hợp với thân phận.

Thấy Khương Vy Nhan muốn đổi phòng, anh Bạch giả mạo xua tay lạnh nhạt nói: “Thôi vậy, cứ thế này đi”.

Dứt lời, anh Bạch tự nhiên ngồi vào vị trí chính giữa.

Trán Khương Vy Nhan cũng lấm tấm mồ hôi, cô thở phào kéo Tiêu Chính Văn ngồi xuống.

Từ lúc anh Bạch bước vào cửa, Tiêu Chính Văn vẫn quan sát đối phương, dáng vẻ giả tạo, đôi mắt dưới lớp mặt nạ kia không hề có ý tốt gì khi nhìn Khương Vy Nhan.

Nhất là bốn vệ sĩ đằng sau hắn, nhìn bộ dạng này có thể đều là vội vàng tìm đến.

Ngay cả tư thế đứng cơ bản nhất của vệ sĩ cũng không biết.

Càng đừng nói đến vóc dáng của bọn chúng hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của vệ sĩ.

Đây chắc hẳn là một đám không biết gì nhất thời bị gọi đến.

Mà lúc này, ánh mắt anh Bạch giả mạo xuyên qua lớp mặt nạ lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn ở bên cạnh Khương Vy Nhan: “Tiểu thư Khương, vị này là?”

Khương Vy Nhan giới thiệu: “Anh Bạch, đây là chồng tôi, Tiêu Chính Văn. Tôi bảo anh ấy đến là vì hai chúng tôi muốn gặp mặt cảm ơn anh Bạch”.

Nghe vậy, ánh mắt anh Bạch giả đó lóe lên tia quái dị, thoáng có vẻ lạnh lùng với kẻ địch, khinh thường nói: “Thì ra là chồng của tiểu thư Khương, tôi cứ nghĩ tối nay chỉ có tôi và tiểu thư Khương thôi chứ, không ngờ cô còn dẫn theo một người làm vật cản trở như vậy”.

Câu nói quả thật không hề nể mặt chút nào.

Khương Vy Nhan sa sầm mặt mày, tỏ vẻ áy náy nói: “Anh Bạch, tôi xin lỗi, do tôi suy nghĩ không thấu đáo. Tiêu Chính Văn là chồng tôi, tôi…”

“Được rồi, tiểu thư Khương không cần phải để tâm nhiều vậy đâu”.

Lúc này anh Bạch giả mạo hờ hững nói.

Sau đó, thức ăn được bưng lên, Khương Vy Nhan nâng ly lên nói với anh Bạch: “Anh Bạch, tôi còn muốn cảm ơn anh về chuyện ở sơn trang Bạch Mã lần trước”.

Anh Bạch giả mạo rõ ràng hơi sững sờ hệt như đã quên mất chuyện này, nhưng chẳng mấy chốc đã phản ứng lại cười nói: “Không sao, không sao, tiện tay thôi mà”.

Khương Vy Nhan cũng không hề cảnh giác cứ nâng ly lên uống cạn, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, anh Bạch giả mạo nhìn Khương Vy Nhan với ánh mắt chứa đầy dục vọng.

Hắn chỉ ước gì tối nay có thể có được người phụ nữ đã khiến hắn rung động này.

Chỉ có một vật cản duy nhất chính là người đàn ông bên cạnh cô.

“Sao vậy, lẽ nào chồng của tiểu thư Khương không muốn mời tôi một ly à? Chẳng phải nói muốn gặp mặt để cảm ơn tôi sao?”

Lúc này giọng điệu anh Bạch trở nên lạnh lùng, vô cùng kiêu ngạo.

Nghe hắn nói vậy, Khương Vy Nhan cũng thúc vào cánh tay Tiêu Chính Văn tỏ ý anh nâng ly lên mời rượu.

Tiêu Chính Văn không hề nhúc nhích, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh Bạch giả mạo, anh bỗng nói: “Tôi nghĩ anh vẫn chưa có tư cách bảo tôi mời rượu anh đâu”.

Soạt!

Những người khác đều hít một hơi khí lạnh, sửng sốt ngây dại!



Khương Vy Nhan khiếp sợ trợn tròn hai mắt, không thể tin được nhìn Tiêu Chính Văn.

Anh ấy lại dám nói vậy với anh Bạch?

Anh Bạch giả mạo thẹn quá hóa giận, tức giận quát: “Anh nói gì vậy? Tôi không có tư cách ư? Nực cười!”

“Tiểu thư Khương, chồng cô có ý gì đây? Xem thường tôi sao?”

Giọng nói dưới lớp mặt nạ vô cùng lạnh lẽo.

Bốn vệ sĩ phía sau cũng tức giận, siết chặt nắm đấm, có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Khương Vy Nhan hoảng hốt, lập tức quát Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, anh đang làm gì vậy? Còn không mau kính rượu xin lỗi anh Bạch đi!”

Tiêu Chính Văn điên rồi sao?

Tại sao anh ấy lại làm vậy?

Đắc tội với anh Bạch có lợi gì cho anh ấy và mình chứ?

Dứt lời, Khương Vy Nhan liên tục nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Chính Văn.

Thế nhưng điều khiến Khương Vy Nhan và anh Bạch giả mạo bất ngờ là Tiêu Chính Văn không những không xin lỗi mà ngược lại anh liếc xéo anh Bạch giả mạo bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng hỏi: “Anh nói mình là anh Bạch, vậy có chứng cứ chứng minh thân phận của mình không?”
Chương 429: Là giả thật kìa!

Cả phòng bao trở nên im lặng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Anh Bạch giả mạo kia tức giận gầm lên: “Láo toét! Anh dám nghi ngờ thân phận của tôi, lẽ nào tôi là anh Bạch mà còn cần chứng minh thân phận với loại vô dụng bám váy đàn bà như anh chắc?”

“Tiểu thư Khương, tối nay là cô mời tôi tới đây ăn cơm! Chồng cô không coi ai ra gì, còn nghi ngờ thân phận của tôi, thế là ý gì? Hay là tiểu thư Khương không muốn hợp tác với tôi nữa?”

Khương Vy Nhan lập tức sợ đến mức tay chân lóng ngóng, nhìn anh Bạch với vẻ hốt hoảng, không ngừng cúi người nói: “Xin lỗi anh Bạch, là do tôi suy nghĩ không chu đáo. Tôi thay mặt chồng tôi xin lỗi anh, xin anh hãy tha thứ cho anh ấy, anh ấy ăn nói cũng hơi quá đáng…”

“Hừ!”

Anh Bạch kia lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Cô xin lỗi thay anh ta thì có ích gì chứ? Tối nay, anh ta phải quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ hủy bỏ hợp đồng với công ty nhà họ Khương! Còn hạ lệnh cấm cửa công ty nhà họ Khương các cô ở Tu Hà!”

Ầm!

Câu nói này như sét đánh bên tai Khương Vy Nhan.

Hủy bỏ hợp tác, cấm cửa công ty nhà họ Khương?

Đây không phải là chuyện đùa!

Toi rồi, toi rồi!

Tiêu Chính Văn gây họa lớn rồi!

Vẻ mặt Khương Vy Nhan đầy hoảng hốt và sợ hãi, tức giận nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi, quát lên: “Tiêu Chính Văn, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy? Còn không mau xin lỗi anh Bạch đi!”

Tại sao?

Tại sao tối nay Tiêu Chính Văn lại kỳ lạ, trở nên mất lịch sự như vậy?

Lẽ nào vì đối phương là anh Bạch, vì đối phương từng giúp đỡ mình sao?

Trong lòng Khương Vy Nhan rất tức giận và thất vọng.

Vốn dĩ cô còn nghĩ Tiêu Chính Văn là một người đàn ông có thể dựa dẫm phó thác, nhưng không ngờ anh lại nhỏ nhen ích kỉ, tràn đầy ác ý, không hiểu quy tắc như vậy.

Tiêu Chính Văn vẫn ngồi im tại chỗ, nhìn Khương Vy Nhan đang tỏ vẻ sốt ruột, nói: “Vy Nhan, anh nghi ngờ anh Bạch này là giả, em hãy tin anh”.

“Đủ rồi!”

Tâm trạng Khương Vy Nhan hơi mất khống chế, gào lên: “Tiêu Chính Văn, anh mau xin lỗi anh Bạch đi, nếu không ngày mai chúng ta sẽ ly hôn!”

Ly hôn?

Tiêu Chính Văn nghe thấy thế thì run rẩy, anh không ngờ Khương Vy Nhan lại làm như vậy.

“Vy Nhan, em hãy tin anh”.

Tiêu Chính Văn cuống lên, đứng dậy cầm lấy tay Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan hất luôn tay anh ra, lau nước mắt rồi lạnh lùng nói: “Xin lỗi anh Bạch đi! Nếu không em sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh”.

Anh Bạch giả mạo đang ngồi cười khẩy nói: “Còn ngồi đấy à, tôi đang chờ anh xin lỗi đây”.

Nhưng ngay sau đó.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn bắn ra tia lạnh lẽo, khí thế lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, nói với Khương Vy Nhan: “Vy Nhan, hãy tin anh, hắn không phải là anh Bạch, hắn là kẻ giả mạo”.

“Láo toét!”

Một tiếng quát giận dữ đột nhiên vang lên ngoài cửa.

Sau đó, cả nhà Khương Văn Kỳ cùng với đám người Khương Học Bác ùa vào.

Khương Văn Kỳ chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn, tức giận mắng: “Cậu ấy không phải là cậu Bạch, lẽ nào là cậu sao? Cậu không tự soi gương xem mình là cái thá gì đi”.

Sau đó, ông ta nở nụ cười cung kính, quay sang cúi người với anh Bạch giả mạo đang ngồi, nói: “Chào cậu Bạch, chúng tôi đến hơi muộn”.

Lúc này, vẻ mặt Khương Vy Nhan cũng tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: “Bác cả, bố, sao mọi người lại đến đây?”

Khương Văn Kỳ quay lại, sắc mặt lạnh lùng, tức giận mắng Khương Vy Nhan: “Khương Vy Nhan, cô mưu mô thật đấy, không ngờ lại dám hẹn riêng cậu Bạch! Cậu Bạch là người quan trọng như vậy, là người mà cô có thể lén hẹn gặp riêng sao? Nếu xảy ra sơ sót gì, thì cô có gánh được hậu quả không?”

“Lại còn dẫn theo cái đồ không có đầu óc như Tiêu Chính Văn, cô xem, chẳng phải đã đắc tội với cậu Bạch rồi sao? Đúng là làm càn!”

“Cả phòng bao này nữa, không ngờ cô lại mời cậu Bạch đi ăn ở nơi như thế này, có phải cô khinh thường cậu Bạch không?”

Khương Văn Kỳ dạy dỗ mấy câu, khiến gò má Khương Vy Nhan đỏ bừng, tỏ vẻ áy náy.

Sau đó, Khương Văn Kỳ lại nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với ánh mắt lạnh lùng, quát mắng: “Tiêu Chính Văn! Tôi vừa bước vào cửa đã nghe thấy cậu đắc tội cậu Bạch, còn không mau xin lỗi đi! Cậu muốn tôi đuổi các cậu ra khỏi nhà họ Khương sao?”

Sắc mặt Khương Mỹ Nghiên cũng không khá hơn chút nào, nhếch môi cười khẩy, nói: “Có người tự thẹn không bằng, chỉ đành rêu rao gây sự, còn nói anh Bạch là giả nữa, đúng là nực cười!”

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh tanh, nhìn đám người nhà họ Khương đột ngột ùa vào này, cười lạnh lùng nói: “Tôi nói hắn là giả thì chính là giả!”

“Láo toét! Cậu đúng là láo toét quá!”

Khương Văn Kỳ quát tháo, chỉ muốn lấy chai rượu trên bàn đập vào đầu Tiêu Chính Văn.

Lúc này, anh Bạch giả mạo đang ngồi kia cũng nổi giận, đứng dậy chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn, tôi đã nhớ anh rồi! Dám nghi ngờ thân phận của tôi, tôi nghĩ tôi cũng không cần phải hợp tác tiếp với nhà họ Khương nữa!”

Dứt lời, anh Bạch giả mạo xoay người định đi.

Khương Văn Kỳ vội vàng ngăn hắn lại, nói: “Cậu Bạch, cậu rộng lượng đừng chấp nhặt loại vô dụng bám váy đàn bà này. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt cậu ta xin lỗi cậu!”

Nói xong, khuôn mặt Khương Văn Kỳ u ám, quát vào mặt Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, cậu đúng là ngông cuồng quá thể! Cậu dám nghi ngờ cả thân phận của cậu Bạch, cậu có biết cậu lỗ mãng như vậy sẽ gây hậu quả gì cho nhà họ Khương không? Cậu lập tức xin lỗi cậu Bạch ngay, nếu không tôi sẽ bảo lão gia đuổi hai người ra khỏi nhà họ Khương!”

Nghe thấy thế.

Khương Vy Nhan cuống lên, vội vàng đứng ra nói với anh Bạch: “Anh Bạch, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên dẫn theo anh ấy đến, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh”.

Dứt lời, Khương Vy Nhan định quỳ xuống.

Nhưng một bàn tay đã kéo cô lại.

Tiêu Chính Văn thản nhiên nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Không cần quỳ”.

Anh vừa nói xong, bên ngoài phòng bao đột nhiên vang lên tiếng bước chân xôn xao.

Sau đó, một đội cảnh sát xông vào.

Họ chẳng nói chẳng rằng, ấn luôn anh Bạch giả mạo và bốn tên vệ sĩ xuống đất, rồi còng tay lại.



Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người nhà họ Khương, bao gồm cả Khương Vy Nhan, đều kinh hãi.

Khương Văn Kỳ lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: “Anh cảnh sát, các anh đang làm gì vậy? Có phải các anh bắt nhầm người rồi không? Đó là cậu Bạch ở Tu Hà đó! Các anh muốn bắt thì phải bắt cái tên Tiêu Chính Văn phỉ báng cậu Bạch mới phải chứ!”

Đám người Khương Mỹ Nghiên sau lưng ông ta cũng sốt ruột nói.

“Phải đấy anh cảnh sát, các anh bắt nhầm người rồi!”

“Mau thả anh Bạch ra, các anh đắc tội anh Bạch như vậy thì Cục thanh tra các anh sẽ không được yên đâu”.

“Tiêu Chính Văn, đây là chuyện cậu làm đúng không? Cậu thật là láo toét! Dám cho người bắt anh Bạch!”

Đối mặt với lời chửi mắng giận dữ của mọi người, Tiêu Chính Văn vẫn rất thản nhiên.

Còn anh cảnh sát kia lại lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Người này là anh Bạch giả mạo! Chúng tôi nhận được báo án của rất nhiều người bị lừa, chứng cứ vô cùng xác thực, dẫn đi!”

Dứt lời, anh cảnh sát kia áp giải luôn đám người anh Bạch giả mạo rời khỏi phòng bao.

Lúc bị áp giải ra ngoài, mặt nạ của anh Bạch giả mạo còn bị rơi, để lộ một khuôn mặt vô cùng xấu xí.

Khương Thần trong đám người lập tức kêu lên: “Kia chẳng phải là nhân viên ăn hoa hồng của bộ phận tiếp thị mà công ty mới đuổi việc mấy ngày trước sao? Còn lên cả đại hội phê bình…”
Chương 430: Nhà họ Hàn ở tỉnh

Trong phòng bao yên lặng như tờ.

Ai mà ngờ được anh Bạch này thực sự là đồ giả mạo chứ.

Đám người nhà họ Khương đều tỏ vẻ xấu hổ.

Khương Văn Kỳ trợn ngược mắt lên, tức giận vung ống tay áo, quát tháo Khương Vy Nhan: “Khương Vy Nhan, cô xem chuyện tốt cô làm đi! Đúng là… ngu xuẩn!”

Nói xong, ông ta dẫn theo mọi người nhanh chóng rời khỏi phòng bao.

Khương Học Bác cũng nhíu mày, nhìn Khương Vy Nhan, sau đó bất lực lắc đầu rời đi.

Trong phòng bao chỉ còn lại Khương Vy Nhan vẻ mặt ngu ngơ, và Tiêu Chính Văn vẻ mặt điềm nhiên.

Ánh mắt Khương Vy Nhan tỏ vẻ không thể tin nổi.

Không ngờ anh Bạch lại là kẻ giả mạo?

Lại còn do một nhân viên bị công ty đuổi việc giả mạo nữa…

Vừa rồi cô đã làm những gì?

Nghi ngờ Tiêu Chính Văn, quát tháo anh, thậm chí còn lấy việc ly hôn ra uy hiếp anh xin lỗi anh Bạch giả mạo kia…

Nghĩ đến đây, nước mắt Khương Vy Nhan lăn xuống, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Em xin lỗi, Chính Văn, vừa rồi em…”

Tiêu Chính Văn nở nụ cười bình thản, véo cái mũi xinh xắn của cô, nói: “Được rồi, không sao đâu, em cũng bị lừa mà, chúng ta về nhà thôi”.

Khương Vy Nhan khóc sướt mướt, cuối cùng được Tiêu Chính Văn kéo ra khỏi nhà hàng.

Trên đường đi, Khương Vy Nhan hỏi: “Sao anh biết anh Bạch đó là giả mạo?”

Tiêu Chính Văn nghĩ một lát rồi giải thích: “Anh đọc tin tức”.

“Tin tức?”, vẻ mặt Khương Vy Nhan đầy khó hiểu.

Tiêu Chính Văn mở một bản tin trong điện thoại ra, nói: “Hôm nay anh Bạch không ở Tu Hà, mà tham gia hoạt động ở tỉnh”.

Đây cũng là một bản tin mà Tiêu Chính Văn đã bảo Long Nhị chuẩn bị sẵn.

Khương Vy Nhan đọc tin tức xong mới biết bản thân mình hồ đồ đến mức nào.

Đúng vậy, người có máu mặt như anh Bạch, sao có thể đích thân liên lạc với cô chứ?

Chắc chắn phải có trợ lý hoặc thư ký liên lạc với cô mới phải.



Cùng lúc đó, nhà họ Hàn ở tỉnh.

Trong võ đường nhà họ Hàn, không khí lạnh lẽo bao trùm, một luồng sát khí tích tụ giữa không trung võ đường nhà họ Hàn mãi không tan.

Một tiếng rống giận dữ như hổ gầm vang vọng khắp võ đường.

“Ngông cuồng! Một thằng ở rể bám váy đàn bà ở Tu Hà mà cũng dám khiến con trai tao bị thương!”

Ở đại sảnh võ đường nhà họ Hàn, một người đàn ông trung niên mặt mày giận dữ đang ngồi trên ghế thái sư phủ da hổ ở chính giữa, sắc mặt xanh mét, hai mắt phun lửa.

Là gia chủ nhà họ Hàn, cũng là người sáng lập võ đường, Hàn Lôi Long.

Một nhân vật cấp tông sư trong giới võ thuật ở tỉnh.

Nghe đồn Hàn Lôi Long đã là cao thủ có thực lực quân vương.

Nằm trong top năm ở tỉnh!

Hàn Lôi Long, người cũng như tên, vóc dáng vạm vỡ, cơ thể tráng kiện, làn da màu đồng cổ, mặt vuông chữ điền, mắt hổ mày rậm.

Thân hình cao hai mét, khiến tất cả những ai mà nhìn thấy ông ta đều phải kinh hồn khiếp đảm.

Với vóc dáng cường tráng như vậy, riêng bề ngoài cũng đủ khiến ai nấy khiếp sợ.

Chưa kể ông ta còn là một tông sư võ đạo có thực lực quân vương nữa.

Bên dưới, Hàn Khắc Sảng ngồi xe lăn, hai chân bó bột, mặt sưng tím, nước mắt nước mũi ròng ròng kể lại tình cảnh bi thảm của hắn ở Tu Hà.

“Bố, bố nhất định phải trả thù cho con! Tên Tiêu Chính Văn khốn kiếp kia đúng là đáng ghét! Chẳng coi nhà họ Hàn ở tỉnh là chúng ta ra gì cả!”

Hàn Khắc Sảng khóc lóc ỉ ôi, vẻ mặt tức tối.

Bởi vì tâm trạng kích động nên gò má cũng bị đau.

Trong đại sảnh, hai bên có mười đệ tử giỏi nhất của võ đường đang đứng, ai nấy thân thủ bất phàm.

Ngoài ra, phía dưới Hàn Lôi Long còn có ba người đàn ông đang ngồi, tuy khí thế kém hơn ông ta một chút, nhưng sự lạnh lùng và sát khí tỏa ra trên người thì chắc chắn là cấp binh vương.

“Đường chủ, để tôi dẫn người đến Tu Hà, bẻ gãy chân tay của thằng nhãi Tiêu Chính Văn ngông cuồng kia mang về đây, đền tội cho thiếu gia!”

Một người đàn ông trung niên mũi khoằm đứng dậy, tay siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói.

Ông ta là hướng dẫn viên võ thuật trong võ đường nhà họ Hàn, tên thật là Ngưu Mãng, có thực lực là binh vương cấp ba sao.

Trước kia, ông ta là một binh vương thuộc bộ phận dã chiến.

Sau đó, bởi vì không tuân thủ quy định quân đội, ông ta bị khai trừ, rồi được Hàn Lôi Long chiêu mộ dưới trướng, đã cống hiến cho Hàn Lôi Long được mười năm.

Sắc mặt Hàn Lôi Long u ám, vẫn đang cân nhắc.

Để một hướng dẫn viên thực lực binh vương trong võ đường của mình đến Tu Hà nhỏ bé để dạy dỗ một thằng ở rể, nếu để các võ đường khác ở tỉnh biết được thì chắc chắn sẽ thành trò cười, bị người ta ghét bỏ.

Nhưng, đúng lúc này.

Một người làm vội vàng xông vào, quỳ thẳng xuống đất, lớn tiếng kêu lên: “Đường chủ, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Sắc mặt Hàn Lôi Long sa sầm, tức giận quát: “Hốt hoảng như thế còn ra thể thống gì! Chuyện gì thì mau nói!”

Người làm kia sợ hãi quỳ dưới đất, kêu lên: “Đường chủ, võ đường Thất Hổ ở Tu Hà bị người ta đến cửa thách thức, Hạ Thất Hổ đã…”

“Ông ta làm sao?”, Hàn Lôi Long lạnh lùng hỏi.

“Hạ Thất Hổ bị người ta giết chết chỉ bằng một chiêu! Chết thê thảm lắm ạ! Võ đường Thất Hổ cũng bị điều tra niêm phong!”

Người làm kia giọng nói run rẩy đáp.

Hạ Thất Hổ chết rồi sao?

Ầm!

Trong chớp mắt, trên người Hàn Lôi Long tỏa ra sát khí ngút trời, tức giận gầm lên: “Là kẻ nào? Dám giết đồ đệ của Hàn Lôi Long tôi?”

Không chỉ ông ta, ba hướng dẫn viên có thực lực binh vương kia cũng tỏ vẻ kinh ngạc và phẫn nộ.

Hạ Thất Hổ có thực lực không hề thấp.

Cũng có thực lực của binh vương huyền cấp hai sao!

Vậy mà bị người ta giết chỉ bằng một chiêu?

Thực lực này ít nhất cũng phải là binh vương cấp ba sao, thậm chí là cao hơn, có khi là binh vương cấp bốn sao.

Một Tu Hà nhỏ bé mà lại có người bản lĩnh đến vậy sao?

Người làm đang quỳ dưới sảnh, vô cùng sợ hãi trả lời: “Thưa… thưa đường chủ, là một người thanh niên tên là Tiêu Chính Văn”.

Tiêu Chính Văn?

Cái tên này quen thế nhỉ!

Đột nhiên, Hàn Lôi Long nổi trận lôi đình, gầm lên: “Là hắn! Thằng ở rể chết tiệt kia, không những khiến con tao bị thương, còn giết cả đồ đệ của tao nữa! Ngưu Mãng, lập tức dẫn theo mười người đến Tu Hà, đem đầu của tên Tiêu Chính Văn kia về đây!”

Hàn Lôi Long đã nổi giận rồi!

Nếu để truyền ra ngoài thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của võ đường nhà họ Hàn.

Khuôn mặt của Hàn Khắc Sảng đang ngồi xe lăn cũng tỏ vẻ dữ tợn lạnh lùng.



Tiêu Chính Văn, mày chết chắc rồi!

Ha ha ha!

Ngưu Mãng cũng nhanh chóng đứng dậy, siết chặt nắm đấm đáp: “Rõ! Thuộc hạ sẽ dẫn người đến Tu Hà ngay! Chắc chắn sẽ mang được đầu của tên ngông cuồng đó về!”

Dứt lời, Ngưu Mãng dẫn theo mười đệ tử có thực lực mạnh nhất võ đường, tối đó ngồi xe riêng đến luôn Tu Hà.

Vừa đến Tu Hà, Ngưu Mãng đã cho người đi đưa tin.

Nhà họ Hàn ở tỉnh sắp ra tay với nhà họ Khương ở Tu Hà.

Đồng thời còn cảnh cáo nhà họ Khương, bắt bọn họ giao ra hung thủ Tiêu Chính Văn.

Cả nhà họ Khương như gặp phải kẻ địch, triệu tập cuộc họp gia tộc khẩn cấp.

“Điên rồi, điên rồi! Tên Tiêu Chính Văn kia chắc chắn là điên rồi! Không ngờ cậu ta lại đắc tội với nhà họ Hàn ở tỉnh!”

“Trời đất ơi! Nhà họ Khương chúng ta sắp tiêu đời rồi sao? Đây là nhà họ Hàn ở tỉnh đó! Hàn Lôi Long là hạng người thủ đoạn tàn độc! Giết người không chớp mắt đó!”

“Mau! Gọi Tiêu Chính Văn đến đây! Tại sao tên ngu ngốc này lại chọc phải nhà họ Hàn chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom