• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 461

Chương 461: Mong thiên đường không có khổ đau


Ngay sau đó!


Phụt!


Trà Tụng chỉ cảm thấy cổ mình chợt lạnh, sau đó là một luồng ấm nóng!


Rồi tầm nhìn của hắn trở nên ngả nghiêng, chao đảo.


Cộc cộc cộc…


Trà Tụng cứ thế đầu một nơi người một nẻo, cái đầu lăn xa mười mấy mét.


Lấy được đầu tướng địch trong vạn quân!



Ngay sau đó, nơi đây chính là cuộc tàn sát đơn phương!


Từng nhóm người ngã xuống, tiếng súng không dứt.


Sau đó, mặt đất chất đống thi thể, không khí cũng nồng mùi máu tanh gay mũi.


Tiêu Chính Văn không hề dừng lại, anh cõng Long Nhất, nhanh chóng rời đi từ vách núi phía sau.


Không đến một phút sau khi bọn họ rời đi, bốn phía đỉnh núi lại lần nữa có rất nhiều binh lính tập kết.


Khi nhìn thấy thi thể chất đống ở đây, các binh lính này cũng há hốc miệng kinh ngạc.


Có binh lính không thể chịu được cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, nôn thốc nôn tháo tại chỗ.


Tên phó quan dẫn đầu nhìn thấy thi thể của Trà Tụng dưới đất, lập tức hai mắt đỏ ngầu, tức giận gầm lên: “Lập tức phong tỏa núi Long Môn! Chắc chắn vua Bắc Lương vẫn chưa đi xa! Điều động trăm chiếc xe bọc thép và một trung đội máy bay không người lái, tìm kiếm bằng hình thức thả bom trên diện rộng ở núi Long Môn! Ngoài ra, lập tức liên lạc với đại đội pháo binh dưới chân núi, tiến hành cho nổ cả khu vực! Cho dù là một con ruồi thì cũng phải cho nổ chết!”


Dứt lời, tên phó quan kia đứng nghiêm chào với thi thể của tướng quân Trà Tụng!


Các binh lính phía sau cũng làm theo.


Cả núi Long Môn nhanh chóng có động tĩnh!


Mấy chục nghìn binh lính, cùng với máy bay không người lái đầy trời, bắt đầu tiến hành tìm kiếm trải thảm khắp núi Long Môn.


Khu vực nào hơi khác lạ một chút, là đại đội pháo binh dưới chân núi liền dùng hỏa lực bao trùm chỗ đó, thả bom loạn xạ.


Ầm ầm ầm!


Cả núi Long Môn chìm vào chiến hỏa.


Tiếng hỏa pháo không dứt, vang vọng phạm vi mấy chục dặm xung quanh.


Những người dân ở thị trấn Thụy Hi gần đó cũng nghe thấy tiếng hỏa pháo từ phía núi Long Môn vọng lại, thậm chí lên cao còn có thể nhìn thấy ánh lửa rực trời.


Cả thị trấn cũng lập tức giới nghiêm!


Lúc này, Quỷ Đầu Kim và đám thuộc hạ đang đứng ở nơi cao nhất của thị trấn, nhìn về phía núi Long Môn, vẻ mặt nghiêm trọng.


“Đại nhân, sợ là vua Bắc Lương lành ít dữ nhiều rồi. Cho bom nổ trên diện rộng thế này, thì có ai có thể sống sót chứ?”, một tên thuộc hạ run rẩy nói.


Quỷ Đầu Kim nhếch mép cười khẩy, nói: “Cho dù đội quân một trăm nghìn người kia đã chết hết thì vua Bắc Lương cũng sẽ không chết ở đây. Về thôi, cứ yên tâm làm việc đi. Chẳng mấy chốc, nơi này sẽ bị đội quân các thế lực bao vây”.


“Vâng”.


“Đúng rồi, bên phía biên giới Bắc Lương có động tĩnh gì không?”


“Thưa đại nhân, theo tin tình báo anh em báo về, hai trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương đã sẵn sàng ở biên giới Hoa Quốc, nhìn có vẻ như đang chờ đợi…”


“Tôi hiểu rồi”.





Cùng lúc đó, trong rừng rậm ở núi Long Môn, Tiêu Chính Văn cõng Long Nhất, chạy như bay trong rừng, phía sau lưng, tiếng nổ của hỏa pháo vang lên không dứt.


Mấy lần, có mấy quả đạn pháo sượt qua ngay bên cạnh Tiêu Chính Văn, nổ ầm một tiếng, đất cát tung tóe, ánh lửa ngút trời, mấy cây cổ thụ cao lớn cũng bị nổ cho gãy lìa.


“Chủ… chủ soái, anh mau đi đi, cứ mặc kệ tôi…”


Long Nhất được Tiêu Chính Văn cõng sau lưng, lúc này hai mắt đỏ ngầu hét lên.


Tiêu Chính Văn vừa chạy như bay vừa hét lại: “Tướng sĩ Bắc Lương trước giờ không vứt bỏ chiến hữu!”


Tiêu Chính Văn nhanh chóng chạy tới một vách đá, nhẹ nhàng đặt Long Nhất xuống đất.


Sau đó, anh quan sát thật kĩ binh lực, trận địa pháo binh bên dưới và mấy chiếc máy bay không người lái đang lòng vòng trên không trung.


Sau khi im lặng một lúc, Tiêu Chính Văn giấu Long Nhất vào một khe đá, dùng cây bụi và cành cây che lên người anh ta, nói: “Anh ở đây nghỉ ngơi, chờ tôi quay lại! Nếu tôi không quay lại, thì anh tự tìm cơ hội rời khỏi đây!”


“Chủ soái!”, Long Nhất nghẹn ngào, nước mắt chảy ra.



Tiêu Chính Văn mỉm cười, sau đó xoay người, lộn người một cái, nhảy từ trên vách đá xuống.


Anh linh hoạt chẳng khác gì một con khỉ, chỉ trong chớp mắt đã nhảy giữa các mỏm đá nhô ra trên vách.


Tiêu Chính Văn nhanh chóng áp sát trận địa pháo binh ở bên dưới.


Sau đó, anh chậm rãi nằm rạp xuống, giấu mình sau một vách đá, quan sát kĩ cách bố trí của đại đội pháo binh bên dưới.


Lúc này, đại đội pháo binh vừa tiến hành một đợt tấn công, đang là thời gian bổ sung đạn dược và nghỉ ngơi.


Trên trời còn có mấy chiếc máy bay không người lái, giám sát chặt chẽ tình hình của đại đội pháo binh.


Chắc là đối phương cũng đoán được Tiêu Chính Văn sẽ đến tấn công nơi này.


Chờ đến giữa trưa, mặt trời rát bỏng trên đầu.


Trong rừng rậm vừa nóng bức vừa ẩm ướt.


Các binh lính trong đại đội pháo binh bên dưới, bởi vì cảnh giác và bắn pháo cao độ, nên đã rơi vào trạng thái mệt mỏi.


Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn ngắm chuẩn một chiếc máy bay không người lái trên không, anh rút mấy cây châm ở thắt lưng ra, vung tay lên, mấy cây châm lập tức bắn ra.


Keng keng keng!


Châm bắn vào trong máy bay không người lái một cách chuẩn xác, phá hủy động cơ trung tâm của chúng.


Xèo xèo xèo…


Chiếc máy bay không người lái kia lập tức bốc khói, lảo đảo nghiêng ngả, sau đó rơi xuống đất, phát nổ.


Lúc này, trong phòng tác chiến máy bay không người lái, một người lính lập tức đứng dậy báo cáo: “Báo cáo! Đại đội pháo binh có địch! Máy bay không người lái số hiệu 078 đã bị phá hoại!”


“Lập tức phong tỏa đại đội pháo binh! Mau! Tăng cường người đến! Tuyệt đối không được để vua Bắc Lương thực hiện được mưu đồ!”


Mấy nghìn binh lính gần đó lập tức bao vây đại đội pháo binh.


Còn ở bên này, Tiêu Chính Văn đã nhún người nhảy một cái, căn chuẩn thời gian, xông vào đại đội.


Anh chạy như bay, sau đó lộn nhào một cái dưới đất, cả người dán sát xuống mặt đất, như một con hổ, nhanh chóng trèo lên, trốn dưới một chiếc xe tải chở hỏa pháo.


Cộp cộp cộp!


Đúng lúc này, có một tiểu đội năm người đi tuần ngang qua.


Bọn họ nhanh chóng cảnh giác, tên tiểu đội trưởng nhặt chiếc máy bay không người lái đã cháy rụi dưới đất lên, kiểm tra một lượt rồi báo cáo: “Tìm thấy rồi, nhưng gần đây không có dấu vết của kẻ địch!”


Tiêu Chính Văn bò rạp dưới chiếc xe tải, miệng cắn chuôi một con dao găm, tay phải lấy mấy cây châm ra.


Sau đó, anh vung tay, mấy cây châm bay vèo ra, trúng mắt cá chân của mấy binh lính kia.


Trong nháy mắt, mấy binh lính kia cảm thấy chân tê rần, ngã xuống đất.


Còn lúc này!


Bụp bụp bụp!


Tiêu Chính Văn đang trốn dưới chiếc xe tải, nhanh chóng rút súng ra, chĩa vào đầu mấy binh lính kia.


Tất cả đều bị bắn chết!


Sau đó, hai chân anh đá mạnh vào chiếc xe tải, cả người trượt ra ngoài.





Anh nhanh chóng kéo năm cái xác ra sau bụi cây bên cạnh, rồi lột quân phục của một người trong số đó mặc vào trong chớp mắt.


Tất cả mất chưa đến ba phút, Tiêu Chính Văn mặc quần áo của phe địch, bước từ sau bụi cây ra.


Sau đó, thông qua tai nghe, anh sợ hãi kêu lên: “Kẻ địch tấn công! Kẻ địch tấn công! Khu B đại đội pháo binh có kẻ địch tấn công! Mau mau mau! Tất cả tập hợp đến khu B!”


Tất cả binh lính tuần tra của đại đội pháo binh lập tức đổ dồn về khu B.


Còn Tiêu Chính Văn trà trộn sau đám người, ngắm đúng thời cơ, lẻn vào kho đạn dược ở gần đó, phá mở một hòm đạn, lấy ra mấy chục quả lựu đạn và thuốc nổ, nhanh chóng ném vào dưới hỏa pháo hoặc vào hòm đạn.


Làm xong xuôi tất cả, Tiêu Chính Văn lại giết một tiểu đội tuần tra, lục soát được đạn và một khẩu súng bắn tỉa trên người bọn họ.


Sau đó, anh nhanh chóng rời khỏi đại đội pháo binh, trèo lên một cái cây cao cách đó mấy trăm mét.


Anh ngồi xổm trên một cành cây to, giơ súng bắn tỉa lên, điều chỉnh ống ngắm, tìm được hòm đạn vừa bố trí khi nãy.


Lúc này, trong ống kính ngắm bắn không ngừng có binh lính chửi rủa đi qua.


“Mong là trên thiên đường không có khổ đau”.


Tiêu Chính Văn nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó ngón tay bóp vào cò súng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom