• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1937-1940

Chương 1937: Quả bom hạng nặng

Ý trong lời nói của Tiêu Chính Văn đã hết sức rõ ràng, không chỉ tỏ rõ lập trường với Tư Mã Tư mà còn tỏ rõ lòng với tất cả mọi người!

Nhà họ Khổng, nhà họ Nguỵ thì không cần phải nói nhiều, dù là nhà họ Võ, nhà họ Chu, nhà họ Tư Mã cũng buộc phải tuân thủ luật pháp trong thế tục, bất kể là ai, thậm chí ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng không được tự ý phá vỡ quyền lợi của pháp luật!

Những lời này của Tiêu Chính Văn vô cùng hùng hồn, những người đang có mặt lập tức hướng mắt nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

“Được! Tôi nhất định sẽ chuyển lời của anh Tiêu!”

Giọng điệu nói chuyện của Tư Mã Thuỵ với Tiêu Chính Văn lúc này cũng trở nên kính trọng dị thường.

“Còn không mau cút đi!”, Long Hình lạnh lùng gằn giọng.

“Vâng vâng vâng! Giờ tôi sẽ cút, giờ cút luôn đây!”

Tư Mã Thuỵ giống như bừng tỉnh giấc mộng, vội vàng ôm lấy cái xác của Tư Mã Nghê Thường rồi quay người bỏ chạy.

Lúc này, Thành Kế Hào nhướn mắt đánh giá hai người Long Hình và Long Nguyệt, trong lòng không biết phải nói sao!

Trước lúc đó, anh ta đã từng quan sát rất kỹ Tiêu Chính Văn, nhiều nhất chẳng qua chỉ có thực lực Nhân Vương cấp năm, thế nhưng lúc Long Hình và Long Nguyệt ra tay ban nãy, khí tức của cường giả ở cảnh giới Nhân Hoàng đã khiến cho anh ta vô cùng chấn động!

Nhìn vào mức độ cung kính của hai người Long Nguyệt và Long Hình dành cho Tiêu Chính Văn, hai người bọn họ có lẽ chỉ là đàn em của Tiêu Chính Văn mà thôi, một võ giả ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà lại dẫn theo hai vệ sĩ cùng ở cảnh giới Nhân Hoàng?

Đặc biệt là thái độ của Tiêu Chính Văn đối với nhà họ Tư Mã càng khiến cho Thành Kế Hào cảm thấy kinh ngạc!

Tư Mã Thị chiếm cứ vị trí số một trong số mấy hoàng tộc kia, những người khác nịnh bợ còn sợ không kịp nữa, mà Tiêu Chính Văn thì hay rồi, thẳng tay giết chết tay sai của Tư Mã Tư!

Dẫu sao bất luận bạn có bối cảnh và chỗ dựa lớn tới độ nào bên trong thế tục, thế nhưng thế tục dù gì cũng bị vứt bỏ mấy nghìn năm, thậm chí trước khi Tiêu Chính Văn phá vỡ điều cấm kỵ, khiến cho linh khí phục hồi, trong thế tục ngay tới một cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần cũng cực kỳ hiếm gặp!

Nơi này căn bản không có khả năng so bì với vùng ngoài lãnh thổ cao thủ nhiều như nấm!

Thậm chí có thể nói, cách biệt giữa hai nơi rõ ràng là một trời một vực!

Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại có một đòn dằn mặt rất táo tợn với gia tộc Tư Mã và các thế gia lớn khác ở vùng ngoài lãnh thổ!

Đây là khí phách ở độ nào?

Thậm chí lúc này, Thành Kế Hào còn thầm cảm nhận được một cỗ khí tức chỉ Đế Vương mới có ở trên người Tiêu Chính Văn, thậm chí có thể dùng cụm từ “coi thường chúng sinh” để hình dung.

Cũng chính vì như vậy, trong ánh mắt Thành Kế Hào nhìn về phía Tiêu Chính Văn cũng mang theo mấy phần nể sợ.

Tần Vũ đứng bên cạnh lại cực kỳ không hiểu, trong ấn tượng của anh ta, khí phách và hoài bão của Tiêu Chính Văn nào phải là thứ mà người bình thường có thể so bì nổi, mà hai người Tư Mã Thuỵ chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, đổi lại khi trước, Tiêu Chính Văn căn bản sẽ không ra tay giết hai người họ!

“Cậu Tiêu, hai người bọn họ chẳng qua chỉ là kẻ đầy tớ mà thôi, cần gì phải nghiêm khắc với bọn họ tới thế?”, Tần Vũ không hiểu lên tiếng hỏi.

Thật ra Tần Vũ cũng xuất phát từ ý tốt, dẫu sao Tiêu Chính Văn hiện tại đã có rất nhiều kẻ thù rồi!

Mà trong số tất cả những chuyện đã qua này căn bản không có chuyện gì là vì bản thân Tiêu Chính Văn, tất cả đều là vì nhân dân Hoa Quốc và để bảo vệ cho pháp luật của Hoa Quốc!

Tiêu Chính Văn càng một lòng vì chuyện công thì Tần Vũ càng hy vọng Tiêu Chính Văn đừng lộ liễu quá, dẫu sao cái cây lớn nhất trong rừng rồi sẽ bị gió quật ngã đầu tiên!

“Mặc dù bọn họ chỉ là kẻ tay sai, thế nhưng lại đang giúp đỡ cho nhà họ Tư Mã, nói cách khác, những thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ, ngoại trừ số ít ngay thẳng ra thì những thế gia khác đều coi thế tục là đám chuột nhắt có thể chết thay cho bọn họ bất cứ lúc nào!”

“Nếu như hắn có bụng dạ khó lường thì việc gì tôi phải nhẹ tay? Giết một mình hắn cũng là để tránh phát sinh xung đột lớn hơn, để cho nhà họ Tư và các thế gia lớn ở vùng ngoài lãnh thổ đều phải vì thế mà dè chừng, biết tiến lùi, tuân thủ luật pháp, như vậy thì mới có thể bình ổn dài lâu!”

Từ đầu chí cuối, ngay tới một câu nghĩ cho bản thân Tiêu Chính Văn cũng không có, thậm chí hoàn toàn chẳng thèm coi nhà họ Tư Mã ra gì!

Tránh xung đột chứ không phải sợ xung đột, ý của Tiêu Chính Văn hết sức rõ ràng, nếu như giết gà vẫn chưa thể doạ khỉ, vậy thì cũng giết cả khỉ luôn!

Võ Anh Hào nghe tới đây thì không khỏi thầm gật đầu, không ngờ trong thế tục lại có một người chém giết quyết đoán như Tiêu Chính Văn!

Nếu như đổi vị trí mà suy xét, anh ta nhất định không có lá gan và khí phách giống như Tiêu Chính Văn!

Những chuyện này đối với Tiêu Chính Văn mà nói chỉ là một việc chẳng có gì quan trọng.

Thế nhưng đối với võ tông trong thế tục thì lại là một quả bom hạng nặng!

Thật ra vào lúc mấy người Tư Mã Thuỵ tới Giang Trung, không ít người trong võ tông cũng đã sớm biết được hành tung của Tiêu Chính Văn!
Chương 1938: Không bình thường

Lúc này Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đang xử lý một hợp đồng lưu thông xuất khẩu dược phẩm quốc tế, để không dẫn tới những lãng phí không cần thiết và không làm phiền tới các tầng lớp trong thế tục Giang Trung nên mới âm thầm trở về Giang Trung.

Vậy nên không ít tông môn đều âm thầm cử mật báo tới Giang Trung ẩn nấp trước, chính là muốn biết Tiêu Chính Văn sẽ quy phục nhà họ Tư Mã như thế nào.

Để tiện công bố tin tức này ra ngoài đầu tiên.

Thế nhưng ai có thể ngờ được Tiêu Chính Văn chẳng những không quy phục mà ngược lại còn giết cả tay sai nhà họ Tư Mã!

Tư Mã Thuỵ nghênh ngang hống hách tìm tới Giang Trung, cuối cùng lại sợ tới độ tiểu cả ra quần mà cút khỏi toà nhà Vy Nhan!

Điều này đồng nghĩa với việc giáng một cái tát rất mạnh lên trên mặt nhà họ Tư Mã trong vô hình.

Sau khi người của võ tông biết được tin tức này thì đều lộ ra vẻ không dám tin!

Nhà họ Tư Mã đấy, cả võ tông có ai là không muốn nhanh chóng đặt chân vào trong vùng ngoài lãnh thổ, có ai không muốn được một thế gia lớn nào đó ở vùng ngoài lãnh thổ thu nạp?

Thế nhưng Tiêu Chính Văn không những thẳng thừng từ chối lời chiêu mộ của nhà họ Tư Mã mà còn giết cả Tư Mã Nghê Thường!

“Hừ, theo tôi thấy, Tiêu Chính Văn hắn chỉ đang giả vờ mà thôi!”

“Không sai, có thể được nhà họ Tư Mã nhìn trúng là vinh hạnh lớn đối với phần mộ tổ tiên nhà họ Tiêu hắn, hắn thì hay rồi, không biết thức thời thì cũng thôi đi, ngược lại còn đắc tội với nhà họ Tư Mã, tôi thật muốn nhìn xem lần này Tiêu Chính Văn sẽ xử lý thế nào!”

“Với tính khí của Tư Mã Tư thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, nhà họ Tiêu không bị giết sạch thì cũng do nhà họ Tư Mã quá nhân từ rồi!”

Mà sau khi năm đại danh sơn nhận được tin tức này thì đều đồng loạt ngửa mặt cười lớn.

Đặc biệt là Triệu Kế Hồng còn cười một tràng dài!

Trước đây ông ta còn lo lắng một khi Tiêu Chính Văn tiếp nhận lời chiêu mộ của nhà họ Tư Mã, sau này trở thành con chó săn của nhà họ Tư Mã thì bản thân mình có lẽ cả đời cũng chẳng còn cơ hội để báo thù nữa!

Thế nhưng Tiêu Chính Văn thì hay rồi, phá hỏng một món hời lớn, chưa nói tới chuyện cự tuyệt nhà họ Tư Mã mà còn giết người của nhà họ Tư Mã, đây đã là mạng người thứ hai của nhà họ Tư Mã chết trong tay Tiêu Chính Văn rồi!

“Tên Tiêu Chính Văn này đúng là tự cho mình thông minh, cho rằng hắn giết Tư Mã Nghê Thường, tỏ rõ thái độ với thế tục là có thể bình an vô sự rồi à? Thật đúng là quá ngây thơ!”

“Anh Triệu nói chí phải, theo tôi được biết, lần này Khổng Kỳ Thiên của nhà họ Khổng trở về thế tục cũng là để nhắm vào hắn!”

“Hừ, khi trước đắc tội với Đế Vương Các, vẫn còn chưa giải quyết triệt để sự việc đã động tới nhà họ Tư Mã, hắn thật sự cho rằng bản thân là chiến thần sao? Dám một thân một mình khiêu chiến với cả vùng ngoài lãnh thổ?”

“Hừ, tôi thấy hắn là không biết tự lượng sức, giờ thì tên họ Tiêu cũng chẳng hống hách được thêm mấy ngày đâu, chúng ta cũng nên chuẩn bị sớm thôi!”

Thiên Hà Đạo Quân cười lạnh lùng nói.

Mà lúc này, Tiêu Chính Văn cùng với mấy người Tần Vũ và ông cụ Quý sau một hồi thảo luận cũng đưa ra được quyết định.

“Được, nếu như cậu Tiêu đã đồng ý, vậy thì chuyện này chúng ta cứ quyết định như vậy đi! Dù sao tới lúc đó, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì vẫn phải trông cậy nhiều vào cậu Tiêu!”

Tần Vũ chắp tay với Tiêu Chính Văn nói.

Dù gì trận đấu lần này, thoạt nhìn là các thế gia lớn cử ra người được chọn phù hợp, tranh đoạt Thánh Huyết Đế Tuấn, thực ra lại là cái bẫy mà Thiên Đạo Minh Ước bố trí cho Hoa Quốc!

Tất cả môn phái võ tông trong thế tục và các thế gia lớn ở vùng ngoài lãnh thổ đều nhận được lời mời, duy chỉ không thông báo cho giới chính trị Hoa Quốc, điều này đã nói lên rằng bên trong đang âm thầm loại trừ thế tục Hoa Quốc ra bên ngoài!

“Mọi người đều là vì nhân dân trong thiên hạ, anh Tần không cần phải cảm ơn tôi, Tiêu Chính Văn tôi cũng là một trong số những con dân của Hoa Quốc mà!”

Nghe thấy lời này, sự tôn sùng của mọi người dành cho Tiêu Chính Văn không khỏi nhiều lên mấy phần.

“Cậu Tiêu, bên ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn xe riêng, theo tôi thấy, chi bằng tối nay chúng ta tìm lấy chỗ nghỉ trước đã, không biết ý cậu thế nào?”

Tiêu Chính Văn nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Chu Chấn Long.

“Cậu Tiêu, nếu như bên phía Giang Trung xảy ra chuyện gì thì tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực!”, Chu Chấn Long chắp tay nói với Tiêu Chính Văn.

Lúc này Tiêu Chính Văn mới khẽ gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của mấy người Tần Vũ.

Sàn đấu so tài không đặt trong lãnh thổ Hoa Quốc mà là ở thủ đô Vy Hào cách một bãi biển.

Không chỉ bên phía Hoa Quốc mà ngay cả Âu Lục cũng cử đại diện tới tham gia.

Thậm chí bên phía Vy Hào cũng cử ra mấy người tới sàn đấu so tài chuẩn bị.

Từ lần trước sau khi Vy Hào bị Tiêu Chính Văn chém đứt dòng chảy lưu truyền thì cũng không gượng dậy nổi, mãi tới gần đây sau khi cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ trở về thì mới hơi nhem nhóm phục hồi lại thêm lần nữa.

“Tại sao tôi cứ luôn cảm thấy cả Vy Hào dường như có chút khí tức không hề bình thường nhỉ?”, Thành Kế Hào hơi cảnh giác nói.

“Ồ? Có gì không bình thường?”, Trương Lăng Phong lại chẳng bận tâm.

“Lẽ nào anh không biết kinh đô này từng là địa bàn của Yuoki - một trong ba tôi tớ của Hachiki Orochi?”, Thành Kế Hào nhíu mày nói.
Chương 1939: Gặp lại người quen

Thật ra nơi kinh đô này không chỉ là địa bàn của Yuoki mà còn là quê cũ Mokita, hai người này đều là một trong số những nhân vật được Vy Hào thần hoá mà thành!

Hơn nữa, thân phận khác của bọn họ chính là tay sai của Hachiki Orochi.

Chắc hẳn người Vy Hào sắp đặt sàn đấu so tài ở kinh đô cũng là thầm có thâm ý gì đó.

Vào lúc hai người Thành Kế Hào đang nhỏ tiếng bàn luận, Tiêu Chính Văn cũng hơi nhíu mày.

Xung quanh dường như có một luồng khí tức mà anh hết sức quen thuộc, dù luồng khí tức này vô cùng yếu ớt, thế nhưng vẫn bị Tiêu Chính Văn cảm nhận được.

“Được rồi, mọi người từ xa vạn dặm tìm tới đây cũng mệt rồi, vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi!”, Tần Vũ nói với mọi người.

Tần Vũ trước nay đều không có hứng thú với những thần thoại truyền thuyết của Vy Hào kia.

Dù gì bây giờ không phải niên đại của thần thoại đó, hơn nữa, những nhân vật được thần hoá có thật sự sở hữu bản lĩnh lớn như vậy không vẫn còn là một dấu chấm hỏi rất lớn.

Nếu không sao bọn họ ngay tới quốc môn của Vy Hào cũng không bảo vệ được?

Dưới sự chỉ dẫn của Tần Vũ, mọi người đi tới một khách sạn nổi tiếng trong kinh đô rồi tiến hành các thủ tục nhận phòng.

Tiêu Chính Văn quay một vòng bên trong đại sảnh, sau đó cho những người khác về nghỉ ngơi trước rồi đi tới một quán trà ở gần đó.

Vừa mới pha xong một ấm trà, rèm cửa chợt chuyển động, một người đàn ông trung niên khí độ phi phàm bước từ bên ngoài vào.

“Từ Kiêu Long?”

Tiêu Chính Văn bất ngờ nhing về phía người đàn ông trung niên.

“Tiêu Vương?”

Từ Kiêu Long thoạt tiên ngơ ngác, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng tiến về phía anh.

Thật ra nói cho xác đáng thì Tiêu Chính Văn từng có ơn cứu mạng ông ta vài lần, lần đại quân năm nước áp sát dưới chân thành, chính Tiêu Chính Văn là người ra tay đánh cho liên quân năm nước phải rút lui hết.

Vậy nên mới bảo vệ được cho tính mạng của Từ Kiêu Long!

Nghĩ năm đó, ngay tới cường giả ở cảnh giới Thiên Vương cũng đếm được trên đầu ngón tay, mặc dù cách biệt cảnh giới giữa ông ta và Tiêu Chính Văn không lớn, thế nhưng chiến lực thật sự giữa hai người lại là cách biệt giữa trời và đất.

Mà kể từ sau lần đó, cảnh giới của Tiêu Chính Văn cũng không ngừng nhảy vọt, khiến cho Từ Kiêu Long chỉ biết ngước nhìn.

Đây cũng là lần đầu trong vòng mấy chục năm nay, Từ Kiêu Long có một loại cảm giác lực bất tòng tâm, dường như bất luận ông ta có nỗ lực ra sao thì cũng chẳng thể sánh ngang với Tiêu Chính Văn được nữa.

Thế nhưng tất cả những chuyện này lại chỉ mới là bắt đầu mà thôi, từ sau khi linh khí được phục hồi, Tiêu Chính Văn đã mở ra thời đại chỉ thuộc về mình anh!

Nếu như không có Tiêu Chính Văn, e rằng Hoa Quốc đã không còn tồn tại từ lâu, mà bây giờ, mấy người Từ Kiêu Long so với cao thủ trong võ tông đã không đáng để nhắc tới từ lâu rồi.

Tiêu Chính Văn giờ ở trong mắt Từ Kiêu Long sớm đã giống như một vị thần cao không với tới, không còn là chủ soái Bắc Lương mà ông ta ngồi ngang hàng khi trước nữa rồi!

Vậy nên lúc gặp lại Tiêu Chính Văn, Từ Kiêu Long hết sức cung kính chắp tay vái lạy Tiêu Chính Văn!

“Mọi người cùng là kẻ bề tôi, chủ soái Từ không cần phải khách sáo như vậy!”, Tiêu Chính Văn vội vàng đưa hai tay ra đỡ lấy, nhường cho Từ Kiêu Long chỗ ngồi của mình.

“Thật là trùng hợp, sao chủ soái Từ lại rảnh rỗi như vậy, vẫn an nhàn thoải mái tới kinh đô thưởng trà?”

Dù gì bây giờ Từ Kiêu Long vẫn là thống soái chiến khu, địa vị hết sức quan trọng, không thể vô duyên vô cớ chạy tới nước Vy Hào.

“Còn không phải vì chuyện có liên quan tới trận đấu lần này hay sao? Sự việc có liên quan tới Quốc Vận, nói thật thì trong lòng tôi không thể tên tâm được, có điều gặp được Tiêu Vương thì tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi!”

Nói tới đây, trên mặt Từ Kiêu Long lộ ra một nụ cười thoải mái.

Trong lòng ông ta biết rõ chiến lực của Tiêu Chính Văn, mặc dù nói tham gia vào trận đấu lần này đều là một số đệ tử trong thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ, thế nhưng ở trước mặt Tiêu Chính Văn, những kẻ này chỉ giống như đứa trẻ ba tuổi, thắng dễ như trở bàn tay!

Tiêu Chính Văn khẽ cười nói: “Quả thực sự việc có liên quan tới Quốc Vận, tôi cũng buộc phải đặc biệt tìm tới, hiếm có ai biết lo nghĩ cho quốc gia như chủ soái Từ nhỉ!”

Từ Kiêu Long hổ thẹn lắc đầu nói: “Tôi nhiều nhất chỉ có thể lo nghĩ mà thôi, căn bản chẳng giúp sức được gì, không giống như Tiêu Vương, có thể dùng sức mạnh để cứu quốc gia từ trong nguy nan!”

“Có điều trận đấu lần này thâm sâu khó lường, theo tôi được biết, Vy Hào có một cao thủ lánh đời trở về rồi, nghe nói người này chính là người khai sáng Đoạn Đao Lưu của Vy Hào!”
Chương 1940: Không mời mà đến

“Người này có không ít tín đồ tại Vy Hào, hơn nữa môn sinh cũng rất đông đảo, tôi nghe nói người này còn lưu lại một câu chuyện thần thoại, Tiêu Vương nhất định phải lưu ý và cẩn thận hơn với người này đấy!”

Từ Kiêu Long nhíu mày, nói với vẻ lo lắng.

“Người mà ông nói chắc là Yuoki hay là Mokita nhỉ?”, Tiêu Chính Văn khẽ cười hỏi.

Từ Kiêu Long vội vàng gật đầu nói: “Không sai! Chính là Cửu Đồng Tử! Tôi nghe nói ba ngày trước ông ta đột nhiên từ vùng ngoài lãnh thổ trở về, tám mươi phần trăm là vì trận đấu lần này!”

“Vy Hào rình mò Hoa Quốc đã lâu, càng hiểu rõ hơn về giá trị của Thánh Huyết Đế Tuấn so với mấy quốc gia nhỏ bé ở Âu Lục kia! Vậy nên ông ta đặc biệt từ vùng ngoài lãnh thổ trở về, nhất định chính là để tranh đoạt Thánh Huyết!

Từ Kiêu Long nói chắc như đinh đóng cột.

“Chủ soái Từ không cần phải lo lắng, thật ra Thánh Huyết Đế Tuấn không phải bất cứ ai cũng có tư cách có được, muốn chiếm thứ này buộc phải áp chế cảnh giới xuống dưới ngưỡng Nhân Vương cấp năm, nếu không sẽ bỏ lỡ dịp tốt với thứ này!”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa đưa một tách trà sang cho Từ Kiêu Long.

“Ồ? Lại còn có chuyện như vậy nữa?”, Từ Kiêu Long đỡ lấy tách trà bằng hai tay, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ.

Đối với cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà nói, Tiêu Chính Văn tuyệt đối là sự tồn tại không ai địch lại nổi!

Dù gì Tiêu Chính Văn khi trước đã nhiều lần chém giết ngược dòng, thậm chí vào lúc đối diện với cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, Tiêu Chính Văn cũng chẳng chút sợ hãi.

“Không sai, nếu không thì hai người chúng ta e rằng căn bản chẳng có tư cách tham gia trận đấu lần này!”

Đang nói, chỉ thấy rèm cửa cử động, Thành Kế Hào và Trương Lăng Phong lần lượt đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn.

Thành Kế Hào chắp tay bái lạy Tiêu Chính Văn trước, sau đó lại quay sang khẽ gật đầu với Từ Kiêu Long.

“Thật ra so với cao thủ của Vy Hào thì cao thủ của Âu Lục lại càng đáng chú ý hơn!”, Trương Lăng Phong nhíu mày nói.

Bởi vì trong số những người tham gia trận đấu lần này còn có một thân vương, nghe nói người này có chiến lực rất cao, từng mấy lần đánh bại cao thủ các nước Âu Lục!

“Không cần phải lo lắng làm gì, mấy người phải có niềm tin vào lưu truyền của Hoa Quốc, mấy nghìn năm nay, Âu Lục vẫn luôn là mảnh đất u mê, nếu như không phải Đại Minh truyền bá văn minh vào Âu Lục thì bây giờ bọn họ vẫn còn ăn lông ở lỗ!”

Tiêu Chính Văn nói xong thì dùng tay chỉ vào vị trí bên cạnh, ý bảo hai người họ ngồi xuống.

Dù bây giờ thế lực các phương đã hội tụ đầy đủ, thế nhưng thấy được biểu cảm bình thản của Tiêu Chính Văn, Từ Kiêu Long cũng an tâm phần nào.

Cộng thêm việc nhà họ Thành cũng là một thế gia lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, điều này nói lên rằng các thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ cũng chẳng phải không để tâm tới thế tục Hoa Quốc.

Lần này, không chỉ có một sự viện trợ mạnh nhất từ Tiêu Chính Văn mà còn có sự tham gia của các thế gia khác ở vùng ngoài lãnh thổ, mười thì có tới tám, chín phần Thánh Huyết Đế Tuấn sẽ không rơi vào tay kẻ khác.

Sáng ngày hôm sau, trận đấu lần này chính thức được triển khai trên sân vận động của kinh đô, chỉ là Tiêu Chính Văn không tới quan sát mà ở lại trong phòng khách sạn tiếp tục lĩnh hội cảnh giới Quy Chân.

Mãi tới chiều ngày hôm đó, Tiêu Chính Văn mới bình thản tới xem một chút, mặc dù hai người Trương Lăng Phong và Thành Kế Hào có mấy lần chiến thắng rất khó khăn, thế nhưng vẫn coi như đánh bại được cả đám đối thủ.

Dù gì bất luận là nhà họ Thành hay là nhà họ Trương thì đều muốn có được tinh hoa trận pháp của Hoa Quốc, không phải là thứ mà mấy quốc gia khác ở Âu Lục có thể so bì, ngay tới mấy cao thủ trẻ tuổi mà Vy Hào phái tới cũng lần lượt bại trong tay hai người họ.

Tối ngày hôm đó, rất nhiều Hoa kiều của Hoa Quốc ở Vy Hào đã đặc biệt tổ chức một tiệc rượu rất lớn để mừng công cho hai người Trương Lăng Phong và Thành Kế Hào.

Dù gì sự việc cũng có liên quan tới tương lai Quốc Vận của cả một quốc gia, đối với những Hoa kiều này mà nói, cường thế của Hoa Quốc chính là sự bảo đảm an toàn có sức mạnh nhất của bọn họ tại Vy Hào!

Chỉ cần Hoa Quốc lớn mạnh, những cao thủ võ đạo của Vy Hào kia cũng không dám tuỳ tiện làm khó kiều bào của Hoa Quốc.

“Thật ra lần này chúng ta thắng được là tốt, không cần phải tổ chức lớn như vậy làm gì, mọi người sẽ cho rằng chúng ta đang cố ý khoe khoang!”, Tần Vũ tay nâng ly rượu, trên mặt sớm đã nở nụ cười vui vẻ không thể che giấu.

“Ban đầu Vy Hào bọn họ hống hách ức hiếp người khác như thế nào? Không chỉ chiếm lãnh thổ của chúng ta, giết dân ta mà còn không chịu xin lỗi, giờ phải cho họ thấy Hoa Quốc chúng ta đã khác xưa từ lâu rồi!”

Một phú thương trong số đó cười nói.

Ông ta vừa nói dứt lời, cửa phòng tiệc đột nhiên bị người khác dùng lực đẩy ra, mấy chục võ giả Vy Hào và cả võ giả Âu Lục lẫn Phi Lục đồng loạt sải bước vào bên trong.

“Các vị, xin thứ lỗi cho chúng tôi không mời mà đến!”, một võ sĩ Vy Hào trong số đó híp mắt, sắc mặt u ám dị thường, lên tiếng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom