• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (6 Viewers)

  • Chương 1589: San bằng Hằng Sơn

Lúc này Hỏa Long Chân Quân đã sợ đến mức đứng không vững.

Ánh mắt ông ta hiện lên vẻ sợ hãi.

Người thanh niên trước mặt này quả là đáng sợ quá.

Lúc này trên núi Huệ Mi đã có vô số thi thể ngã xuống.

Những người này gần như bị cướp đi mạng sống chỉ trong thoáng chốc.

Hiện giờ người vẫn có thể đứng trên cả đỉnh Huệ Mi cũng chỉ còn một mình Hỏa Long Chân Quân.

Ngay cả đệ tử Bán Bộ Nhân Vương của ông ta cũng không thể thoát nạn, bị Tiêu Chính Văn cướp đi mạng sống, chết thảm trong trận chiến.

Khi một mình đang cảm thấy sợ hãi thì ngay cả ý thức phản kháng cũng không có chứ đừng nói là ra tay.

Lúc này Hỏa Long Chân Quân chỉ mong đợi kỳ tích có thể xảy ra.

Nhưng thế giới này làm gì có nhiều kỳ tích như thế?

“Tiêu Chính Văn, tình thế đã thay đổi, cường giả ngoài lãnh thổ đã quay về với số lượng lớn, lẽ nào cậu không…”

Ông ta còn chưa dứt lời đã phải ngừng lại đột ngột.

“Cũng không phải ngày đầu tiên cường giả ngoài lãnh thổ quay về, cho dù là ai nếu vi phạm pháp luật của thế tục đều phải trả giá”.

Tiêu Chính Văn rút kiếm Tần Vương ra, trên thân kiếm không dính chút máu nào.

Thi thể của Hỏa Long Chân Quân dần ngã xuống đất.

Đến lúc chết ánh mắt ông ta vẫn tràn đầy vẻ không cam lòng.

Hầu hết người trên toàn thế giới đều có thể nhìn thấy khoảnh khắc Hỏa Long Chân Quân ngã xuống qua màn hình tivi.

Phần lớn các đệ tử Huệ Mi vì không bước ra khỏi cửa và không làm nhiều việc ác.

Nên Tiêu Chính Văn không diệt sạch Huệ Mi, cũng xem ra để lại thế hệ truyền thừa cho Huệ Mi.

Lúc này hai danh sơn còn lại cũng trở nên yên tĩnh hơn.

Những người vừa rồi còn lớn lối đó đã sợ ngu người.

Không ai có thể ngờ được Tiêu Chính Văn lại dám giết năm đại danh sơn thật, thậm chí còn cắt đứt hết thế hệ truyền thừa của Hoa Sơn.

Lúc này không chỉ là năm đại danh sơn bị nỗi sợ với cái chết bao trùm, ngay cả các nước Mỹ Lục từng lên mặt với Hoa Quốc cũng bắt đầu lo lắng.

Ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ mọi thứ sắp kết thúc thì Tiêu Chính Văn đeo kiếm Tần Vương lên, chân đạp lên rồng lớn bay về phía Hằng Sơn.

Nhìn ba con rồng lớn đó ngay cả người dân cũng cảm thấy da đầu tê dại.

Tất cả mọi người đều dời tầm mắt nhìn về hướng Hằng Sơn.

Trước đó Hằng Sơn vẫn luôn xảy ra mâu thuẫn với Tiêu Chính Văn, thậm chí có một cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương chết trong tay Tiêu Chính Văn.

Bây giờ Tiêu Chính Văn đã tiêu diệt liên tiếp hai đại danh sơn, rồi quay sang tấn công Hằng Sơn, Hằng Sơn sẽ làm thế nào với Tiêu Chính Văn cũng trở thành tiêu điểm được mọi người quan tâm nhất.

Lúc này sắc mặt ông Lư thay đổi, đổ mồ hôi lạnh nhìn lên bầu trời.

Là cụ ta xem thường Tiêu Chính Văn, dù có thế nào cụ ta cũng không ngờ Tiêu Chính Văn mới hơn hai mươi tuổi mà dám khiêu khích năm đại danh sơn bằng cách như vậy.

Nhưng điều này cũng không phải do một mình ông Lư, dù sao so với năm đại danh sơn thì Tiêu Chính Văn hệt như một đứa bé mới chào đời.

Mà năm đại danh sơn lại giống một người đàn ông trưởng thành.

Một đứa trẻ đứng trước mặt người đàn ông trưởng thành chỉ vào anh ta nói, ông đây muốn dạy dỗ anh, e là không có ai tin.

Nhưng vấn đề là đứa trẻ này không chỉ dạy dỗ người đàn ông trưởng thành đó, mà còn cố ý đánh gãy một chân của anh ta.

“Ông Lư, làm sao đây, Tiêu Chính Văn đã đuổi tới, cần… cần mở Hộ Sơn Đại Trận của Hằng Sơn chúng ta không?”

Một người đàn ông trung niên đi đến gần ông Lư, mặt mày tái xanh hỏi.

Ông Lư quay đầu lại nhìn người đàn ông trung niên và những người Hằng Sơn phía sau.

Gần một trăm đệ tử thế hệ thứ ba của Hằng Sơn đều đứng quanh cụ ta, nhưng sắc mặt ai nấy cũng đều rất khó coi.

Thậm chí ông Lư có thể nghe được tiếng tim đập của họ từ ánh mắt đầy vẻ sợ hãi của họ.

Dù có quỳ xuống cầu xin với Tiêu Chính Văn, chỉ cần có thể bảo vệ được mạng sống này thì họ không sợ.

“Mọi người đều sợ sao?”

Ông Lư lạnh lùng nói, người khác có thể đầu hàng nhưng chỉ có cụ ta là không thể.

Với tư cách là phó thủ lĩnh của Hằng Sơn, cho dù có thế nào cụ ta cũng phải bảo vệ điểm cuối cùng.

Ngay lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng sấm cuồn cuộn.

“Ầm ầm ầm!”

Vô số tia chớp đánh vào đỉnh núi Hằng Sơn, nhiều căn nhà và cây cối đều bị thiêu rụi.

Chỉ thoáng chốc đỉnh núi Hằng Sơn đã rơi vào biển lửa.

“Mở Hộ Sơn Đại Trận ra”.

Ông Lư không dám chậm trễ, vội vàng hét lên với đệ tử bên cạnh.

Dù có chết cụ ta cũng phải chiến đấu đến cùng.

Một luồng khí tức cổ xưa lan ra từ đỉnh núi Hằng Sơn, bao trùm lấy Hằng Sơn như một tấm màn bảo vệ cực lớn.

Hộ Sơn Đại Trận của Hằng Sơn không giống Hoa Sơn và Huệ Mi, chỉ có chức năng phòng vệ.

Mặc dù cũng từng đấu lại với cảnh giới Nhân Hoàng, thậm chí là cường giả cảnh giới cao hơn, nhưng Hộ Sơn Đại Trận của Hằng Sơn yếu nhất trong năm đại danh sơn.

Khí tức cổ xưa đó nhanh chóng bị một luồng khí tức Đế Vương trấn áp, lúc này bầu trời cũng biến thành một màu vàng kim.

Một con rồng màu vàng kim xoay vòng trên bầu trời Hằng Sơn, khiến đám người Hằng Sơn hoảng hốt.

“Tiêu Chính Văn, rõ… rõ ràng cậu lấy việc công báo thù riêng. Hằng Sơn tôi có ân oán của cậu từ lâu rồi, hôm nay dù cậu tàn sát đệ tử Hằng Sơn thì Hằng Sơn tôi cũng sẽ không cúi đầu với cậu”.

“Ngay cả pháp luật Hoa Quốc cũng không quy định giết người chắc chắn là tội chết, hơn nữa không chỉ là đệ tử Hằng Sơn như thế, cậu có thể hỏi xem có tông môn nào không làm chuyện này không?”

“Chẳng qua mượn cớ giết người mà thôi, bớt tỏ ra mình chính nghĩa đi”.

Ông Lư chỉ vào Tiêu Chính Văn, tức giận gào lên.

Thà dùng cách khích tướng này còn hơn đi cầu xin Tiêu Chính Văn, ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn trúng kế, ngược lại Hằng Sơn có cơ hội sống sót.

Hơn nữa bảo vệ Hằng Sơn bằng cách này, vừa có thể diện vừa thể hiện được tầm quan trọng của mình. Sau khi xong chuyện này, không ai trong năm đại danh sơn được nó cụ ta lời lẽ đanh thép.

Cho dù Tiêu Chính Văn không trúng kế, cụ ta cũng xem như ngẩng cao đầu mà chết.

“Tìm cớ? Giết các ông còn cần phải mượn cớ sao?”

“Hơn nữa, trong bảy điều cấm đã nói rõ, người đi giết người có thể chém đầu hoặc chém vào thắt lưng, có cái nào không phải tội chết?”

“Dĩ nhiên không chỉ là đệ tử Hằng Sơn các ông làm bậy làm càn, thế nên tôi mới để tất cả tông môn các ông đều đến Long Kinh chịu phạt. Tôi chưa từng xử oan cho người tốt, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho một hung thủ giết người”.

Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn cầm chặt kiếm Tần Vương đánh về đỉnh núi Hằng Sơn.

Một luồng uy thế bao phủ cả trời đất như ập xuống.

Đòn tấn công này vừa chứa đựng sức mạnh chân khí vừa có sức mạnh của Đế Vương.

Mặc dù Hộ Sơn Đại Trận của năm đại danh sơn rất mạnh nhưng sức mạnh Đế Vương lại là khắc tinh của Hộ Sơn Đại Trận.

Nhát kiếm này của Tiêu Chính Văn không chỉ muốn giết ông Lư mà còn muốn hủy diệt đỉnh Hằng Sơn chỉ trong một kiếm.

Ngay lúc Tiêu Chính Văn giơ cao kiếm Tần Vương qua đỉnh đầu, bầu trời đã xuất hiện tia chớp màu tím, Tiêu Chính Văn chỉ kiếm vào Hộ Sơn Đại Trận của Hằng Sơn, tia chớp màu tím cũng đánh xuống cùng lúc.

“Rắc!”

Ánh sáng màu tím bao trùm cả Hằng Sơn, ngay cả Hộ Sơn Đại Trận cũng rung chuyển.

Hộ Sơn Đại Trận của Hằng Sơn vốn đã yếu, sao có thể chống đỡ được sự tấn công cuồng bạo như vậy?

Chỉ miễn cưỡng chịu đựng được một lúc thì Hộ Sơn Đại Trận của Hằng Sơn đã nứt toác.

Hộ Sơn Đại Trận của Hằng Sơn bị hỏng, ngọn núi lộ ra.

Cùng lúc đó con rồng lớn màu trắng bỗng há miệng lao mạnh xuống.

Như thể cảm nhận được uy thế lớn mạnh của rồng màu trắng, cả ngọn núi Hằng Sơn đều rung chuyển dữ dội.

Tiếp đó là một kiếm đủ để hủy diệt trời đất của Tiêu Chính Văn.

Chém ra một kiếm, một luồng sáng màu bạc chói mắt chém đứt đỉnh Hằng Sơn ra làm đôi.

“Rầm! Rắc rắc rắc!”

Một tiếng động cực lớn vang lên, đỉnh núi Hằng Sơn bắt đầu nghiêng sang một bên.

Tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của đỉnh núi Hằng Sơn, toàn bộ ngọn núi sụp xuống.

Một kiếm san bằng đỉnh núi Hằng Sơn?

Ngay cả Lý Chính Đạo cũng ngạc nhiên đến mức trợn to mắt chứ đừng nói là người bình thường.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom