• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1590: Võ tông nhận tội

Ngọn núi chính của năm đại danh sơn có thể nói là nơi quy tụ của tất cả tư liệu sách cổ.

Ngọn núi chính của Hằng Sơn bị phá huỷ, vậy thì vô số trận pháp, công pháp đã lưu truyền mấy nghìn năm cũng sẽ bị chôn sâu dưới lòng đất cùng với ngọn núi chính của Hằng Sơn!

“Cậu ta đang cắt đứt dòng chảy lưu truyền của Hằng Sơn!”

Ông lão đứng bên cạnh đứng bật dậy, lồng ngực phập phồng không thôi!

Bên trong võ tông có một quy định bất thành văn, dù có mối thù thâm sâu tới độ nào thì cũng tuyệt đối không thể giết sạch hết những người kế thừa!

Nếu không thì sự tích luỹ cả mấy nghìn năm sẽ bị huỷ hoại chỉ trong phút chốc!

Cũng chính vì nguyên nhân này mà võ tông mới có thể không ngừng phát triển lớn mạnh.

Dù có một số tông môn đã bị tiêu diệt, thế nhưng dòng chảy lưu truyền vẫn còn, chỉ cần có một, hai người giữ được mạng sống thì vẫn có thể xây dựng lại tông môn!

Thế nhưng lần này Hằng Sơn quả thực đã bị Tiêu Chính Văn nhổ cỏ tận gốc, dù cường giả vùng ngoài lãnh thổ trở về xây dựng lại Hằng Sơn thì những cuốn sách cổ đó cũng chẳng thể tìm lại được nữa!

Điều này sẽ khiến cho Hằng Sơn hình thành một phần đứt đoạn vô cùng nghiêm trọng, thậm chí nhân tài cũng sẽ suy yếu từ đây!

“Ôi chao! E rằng sau này khi cường giả vùng ngoài lãnh thổ của Hằng Sơn trở về thì nhất định sẽ một mất một còn với cậu ta! Chuyện này không một ai nói đỡ được đâu!”

Lý Chính Đạo khẽ lắc đầu.

Chiến lực kinh khủng của Tiêu Chính Văn quả thực đã khiến cho cụ ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Thế nhưng lúc này Lý Chính Đạo vẫn âm thầm cười khổ trong lòng, dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng còn quá trẻ!

Làm việc căn bản không phân nặng nhẹ, dù đệ tử Hằng Sơn có phạm phải sai lầm lớn tới đâu thì cũng không thể huỷ hoại nền móng của người ta chứ!

“Một mất một còn? E rằng chỉ cần cường giả vùng ngoài lãnh thổ của Hằng Sơn trở về thì sẽ lập tức truy sát Tiêu Chính Văn, tuyệt đối sẽ không để cho cậu ta có cơ hội nghỉ ngơi! Tới lúc đó chỉ có thể là hành hạ tới chết, đâu còn nói được tới chuyện sinh tử chi nữa!”

Ông lão nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Lý Chính Đạo khẽ gật đầu, dòng chảy lưu truyền bị người ta chặn đứt, ai có thể nhẫn nhịn nổi đây?

Khoảnh khắc này, đám người Tung Sơn vẫn chưa bị Tiêu Chính Văn tìm tới cửa đã hoàn toàn chấn động vì hành động chém giết quả quyết của Tiêu Chính Văn!

Tuyệt đối không thể liều mạng với Tiêu Chính Văn, bọn họ không muốn trở thành Hoa Sơn hay Hằng Sơn thứ hai!

“Mau, cử người tới Long Kinh ngay lập tức!”

Một ông lão ngồi bên trong chính điện của Tung Sơn lớn tiếng gầm lên với mấy người đàn ông trung niên bên dưới!

“Sư phụ, lẽ nào chúng ta thật sự phải cúi đầu trước cậu ta hay sao? Hoa Sơn và Hằng Sơn đều có thể…”

“Có thể cái rắm! Cậu muốn nói bọn họ hy sinh anh dũng à? Có cái rắm!”

“Bọn họ không còn cơ hội nhận sai nữa nên mới buộc phải chết! Chỉ người sống sót thì mới có thể diện! Hiểu chưa hả?”

Ông lão đã hoàn toàn nổi điên.

Người khác không nhìn ra nhưng cụ ta lại nhìn thấy rất rõ.

Vào khoảnh khắc cuối cùng, Hoa Sơn cũng muốn nhận sai, chỉ là Xung Tiêu Tử vẫn chưa kịp nhận sai thì cả Hoa Sơn đều đã bị giết sạch!

Hằng Sơn thì càng không cần phải nói, bị một nhát kiếm của Tiêu Chính Văn chém đứt ngọn núi chính, lúc này hối hận có tác dụng gì sao?

Dù là thiên thần giáng thế thì cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi!

Thế nhưng Tung Sơn thì khác, Tiêu Chính Văn vẫn chưa giết tới Tung Sơn, cũng có thể nói, Tung Sơn vẫn còn một con đường sống!

“Rõ! Đệ tử lập tức tới Long Kinh nhận tội!”

Một người đàn ông trung niên tiến lên trước một bước, chắp tay nói với ông lão rồi lập tức quay người chạy ra khỏi đại điện!

Mãi tới khi người đàn ông trung niên đi xa rồi, ông lão đột nhiên lớn tiếng hô lên với Tiêu Chính Văn đang tiến về phía Tung Sơn: “Thưa vua Bắc Lương, Đới Hách Sinh của Tung Sơn đã tới Long Kinh nhận tội!”

“Vẫn mong vua Bắc Lương giơ cao đánh khẽ!”

Giọng nói của ông lão vang vọng khắp cả nước, ngay lập tức, những người trong võ tông vẫn còn đứng một bên quan sát bỗng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Đúng, còn đứng xem cái quái gì!

Hằng Sơn và Hoa Sơn đều bị tiêu diệt rồi!

Mau!

Ngay lập tức, cả võ tông chợt trở nên nhốn nháo, vô số tông môn đồng loạt cử người tới Long Kinh nghe theo sự xử phạt của Tiêu Chính Văn!

“Thưa vua Bắc Lương, Lạc Hà Tông đã cử thủ lĩnh tới Long Kinh chịu điều tra!”

“Tông chủ Thiên Cực Tông đã tới Long Kinh!”

Ngay lập tức, những giọng nói cứ nối tiếp nhau truyền tới từ khắp bốn phương tám hướng của Hoa Quốc!

Rất rõ ràng, tính mạng quan trọng hơn nhiều so với thể diện, trước đây bọn họ còn dám quan sát là vì đang đánh cược Tiêu Chính Văn sẽ không dám ra tay giết người!

Thế nhưng hiện giờ, không một ai dám hoài nghi về dũng khí và sự quyết tâm của Tiêu Chính Văn nữa!

Còn đứng xem tiếp, nói không chừng ngay cả cơ hội nhận lỗi cũng sẽ không có!

Ngay lập tức, dư luận trở nên xôn xao.

Năm đại danh sơn trước đây vẫn còn hống hách đã bị tiêu diệt mất phân nửa chỉ trong nháy mắt, mà võ tông thì càng lật mặt nhanh hơn, gần như tất cả đều đã nhận sai cùng một lúc!

Năm năm qua, đừng nói là cả võ tông, dù chỉ là một tông môn nhỏ thì cũng đã có lúc nào phải cúi đầu trước người khác?

Hơn nữa, bên trong thế tục, bất luận là ai, chỉ cần có dính dáng tới võ tông thì sẽ trở thành một người làm quan, cả họ được nhờ ngay tức khắc!

Có thể nói, trong vòng năm năm qua, cả Hoa Quốc bề ngoài vẫn ở dưới sự kiểm soát của giới chính trị, thế nhưng trên thực tế thì võ tông đã nắm giữ quyền sinh quyền sát!

Thậm chí ngay cả một số quan chức cấp cao trong giới chính trị cũng phải dựa vào võ tông mà sống, ngay cả loại người như Vương Quốc Xương thì cũng có thể leo lên địa vị rất cao!

Thế nhưng vào khoảnh khắc này, mấy môn chủ tông môn ngày trước cao không với tới và cả hai đại danh sơn còn sót lại của năm đại danh sơn cũng đã đồng loạt cúi đầu nhận sai.

Điểm mấu chốt nhất chính là chỉ cần dựa vào sức mạnh của một mình Tiêu Chính Văn đã có thể thay đổi hết tất cả!

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều nhớ lại năm năm về trước, chính người đàn ông giống như một vị thần này đã dựa vào sức mình đạp bằng cả thế giới, vô số cường quốc lúc bấy giờ đều bị tắm máu chỉ trong một đêm!

Chỉ một mình anh đã trấn áp được rất nhiều nước ngay cả đầu cũng không dám ngóc dậy!

Có thể nói, mỗi một lần Tiêu Chính Văn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người thì đều sẽ tạo ra kỳ tích, đều dự báo cho sự khởi đầu của một thời đại hoàn toàn mới!

Mà ngày hôm nay, giẫm bẹp uy phong của năm đại danh sơn, danh tiếng của Tiêu Chính Văn lại lẫy lừng khắp cả thiên hạ!

Rất rõ ràng, bất luận thời đại có thay đổi ra sao, ba chữ vua Bắc Lương vẫn là một cái tên khiến cho người ta nghe mà khiếp hoảng!

Cùng lúc này, bên trong sân bay Long Kinh đã bị tắc cứng từ lâu, các tông môn lớn và cả đại diện của năm đại danh sơn đã khiến cho lối đi của sân bay trở nên chật ních.

Thậm chí có một số tông chủ tông môn còn đích thân tìm tới!

Mà trước cửa trụ sở chính của Hắc Băng Đài tại Long Kinh thì đã chật kín người từ lâu.

“Mọi người đừng chen chúc, xếp hàng đi!”

“Nói ông đấy, nhìn cái gì mà nhìn! Còn chen nữa thì cút về đi!”

Một lính ngự lâm quân dùng tay chỉ vào một ông lão đang định chen hàng, lớn tiếng quát tháo.

Đổi lại là khi trước, đừng nói là ngự lâm quân, dù là những người cao quý có địa vị chức vụ cao thì cũng tuyệt đối không dám ăn to nói lớn như vậy với những tông chủ môn chủ của võ tông!

Thế nhưng hôm nay, tất cả đều đã thay đổi rồi.

Đối diện với lời quát tháo của tên lính ngự lâm quân kia, gương mặt hung ác của ông lão không ngừng co giật, thế nhưng cuối cùng thì ông ta vẫn chọn nhẫn nhịn.

Ngay cả những người dân đứng hóng chuyện xung quanh cũng hết sức sững sờ, đó là tông chủ môn chủ đấy, ít nhất cũng là thủ lĩnh hay chưởng giáo gì đó!

Đã có lúc nào bọn họ cần phải xếp hàng đâu cơ chứ?

Dù gì thân phận địa vị cũng phơi bày ra đó!

Thế nhưng lúc này, những tông chủ môn chủ đó lại thật sự ngoan ngoãn xếp thành hàng dài, thậm chí bị hai tên lính ngự lâm quân canh trước cửa quát mắng mà cũng không dám hé răng nửa lời!

Thời đại thật sự thay đổi rồi!

Không ít người không nhịn được mà oà khóc, mấy năm vừa qua, bọn họ đã phải chịu đựng biết bao nhiêu sự đối xử bất công, bao nhiêu người nhà tan cửa nát!

Hiện giờ, bọn họ lại có thể an cư lạc nghiệp được rồi, sao có thể không kích động được cơ chứ!

Mà tất cả những điều này đều phải cảm ơn vua Bắc Lương!

Lúc này, Tần Vũ ngồi bên trong phòng làm việc, yên lặng chờ Tiêu Chính Văn trở về.

Dù gì thời hạn ba ngày cũng đã qua, mấy người giống như Sở Hồng Thiên có thể nhận được cơ hội gặp mặt Tiêu Chính Văn tại khách sạn.

Thậm chí sau khi xong việc còn có cơ hội thưởng thức đại tiệc.

Thế nhưng những người trước mắt này lại không có đãi ngộ tốt tới thế.

Không chỉ cần phải giải thích rõ tất cả mọi vấn đề mà còn cần viết cả giấy cam kết.

Ngoài ra, với tính tình của Tiêu Chính Văn, làm không tốt thì sẽ còn phạt bọn họ một trận nữa!

Lúc ông ta đang tính toán trong lòng, ngoài cửa đột nhiên truyền tới những âm thanh ồn ào.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người ta đẩy ra, chỉ thấy Trần Hoa An bước vội tới trước mặt Tần Vũ, tươi cười đon đả nói: “Cậu…cậu Tần à, khi trước đều là do tôi nói năng không suy nghĩ, vẫn hy vọng cậu đừng để bụng làm gì!”

“Có thể… có thể làm phiền cậu Tần thay nhà họ Trần chúng tôi nói tốt mấy câu ở trước mặt vua Bắc Lương không?”

Từ lúc thông tin Tung Sơn quy phục và cả Hoa Sơn lẫn Huệ Mi đều bị tiêu diệt truyền tới, Trần Hoa An đã hoàn toàn hoang mang!

Lăn lộn ngoài đời đã lâu, lão biết rất rõ vào thời khắc mấu chốt mà đứng nhầm đội sẽ có kết cục như thế nào!

Chỗ dựa duy nhất của lão chính là năm đại danh sơn, thế nhưng lúc này, ngay cả năm đại danh sơn cũng đã quy phục, còn có thể bảo vệ được cho nhà họ Trần hay sao?

“Ồ? Tôi không nghe nhầm đấy chứ, ông Trần, nhà họ Trần mấy người có năm đại danh sơn che chở cho mà vẫn còn cần tới mấy lời nói tốt của tôi hay sao? Hoa Quốc vẫn là Hoa Quốc khi xưa, có ai là không sợ hãi trước uy phong của năm đại danh sơn cơ chứ?”

Tần Vũ bật cười lạnh lùng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom