• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

  • Chương 1591: Chúng tôi kính chào vua Bắc Lương

Mấy câu nói ngắn ngủi của Tần Vũ khiến mặt Trần Hoa An đỏ bừng.

Năm đại danh sơn?

Bây giờ năm đại danh sơn tự lo cho mình còn chưa xong, đâu rảnh rỗi mà quan tâm tới lão nữa?

Vừa ban nãy, thông qua màn hình ti vi, Trần Hoa An đã tận mắt chứng kiến một nhát kiếm của Tiêu Chính Văn san phẳng cả ngọn núi chính của Hằng Sơn thế nào!

Trong số năm đại danh sơn, những ai không chịu cúi đầu đã bị tiêu diệt hết.

Hơn nữa, Tung Sơn trong số năm đại danh sơn cũng đã nhận tội trước khi Tiêu Chính Văn kịp giết tới Tung Sơn, huống hồ là nhà họ Trần bọn họ?

Ban nãy ở trước cửa, Trần Hoa An còn gặp được mấy môn chủ tông chủ từng khuyên lão đừng cúi đầu trước Tiêu Chính Văn.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Trần Hoa An, mấy lão già đó chỉ biết cúi đầu làm ra vẻ không hề quen biết!

Điều này càng khiến cho Trần Hoa An tức phát điên!

Gì mà năm đại danh sơn, gì mà võ tông!

Đều là một đám nhát chết!

Mấu chốt nhất chính là mấy môn chủ tông chủ đang xếp hàng trước cửa đều chỉ phạm phải lỗi nhỏ.

Dù có phạm phải những sai lầm nghiêm trọng thì cũng đều là hành vi của đám đệ tử, có truy giết cũng không tới được trên đầu bọn họ!

Thế nhưng Trần Hoa An thì khác, lão gần như đã trực tiếp tham gia vào một loạt những chiêu trò che mắt dư luận, bôi nhọ công lao, chống đối lại Tiêu Chính Văn!

Có rất nhiều bài báo và tin tức đều do đích thân Trần Hoa An cầm bút!

Nếu như tính toán rõ ràng thì Trần Hoa An sẽ chính là người phải đứng mũi chịu sào!

Suy cho cùng, nhà họ Trần cũng chỉ là một gia tộc kinh doanh bình thường, ngay cả võ tông cũng đã sợ, lão đâu còn dám đối địch với Tiêu Chính Văn nữa?

“Cậu Tần, tôi biết trước đây đều là do tôi không tốt, là tôi sống không biết điều! Cầu xin cậu nể mặt ông Dương mà cho tôi cơ hội được làm lại một lần nữa nhé!”

Trần Hoa An nắm chặt lấy tay Tần Vũ, đầu gối uốn cong mấy lần như muốn quỳ luôn xuống trước mặt Tần Vũ!

“Giờ ông lại nhớ đến các mối quan hệ à? Nói thật nếu như không nể mặt ông Dương thì trước đây tôi cũng chẳng buồn tới nhà họ Trần mấy người!”

“Ông có biết loại chuyện như lật đổ bia công trạng có sức ảnh hưởng lớn tới độ nào tại Hoa Quốc hay không? Chuyện đã qua rồi thì tôi cũng không muốn nhắc lại nữa, chỗ này có một bản báo cáo, ông xem đi!”

Tần Vũ nói, rút ra một tập tài liệu từ trong ngăn kéo rồi đưa cho Trần Hoa An.

Trần Hoa An chỉ liếc mắt nhìn qua đã sợ tới độ ngồi thụp xuống đất!

Cả Hoa Quốc, ba mươi sáu tỉnh liên danh yêu cầu điều tra tới cùng chuyện dỡ bỏ bia công trạng của nhà họ Tiêu!

Hơn nữa, có quá nửa số quan chức lớn cấp tỉnh công khai bày tỏ, bất luận ai là người đầu sỏ phía sau thì đều phải nghiêm trị không tha!

Mà một nửa số quan chức lớn cấp tỉnh còn lại cũng kiên quyết hơn, đề nghị chu di cửu tộc người đã tung tin đồn nhảm để răn đe kẻ khác!

“Chuyện…chuyện này…”

Trần Hoa An vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa cầu xin: “Tổng tư lệnh Tần, cậu phải điều tra cho rõ vào! Tôi…nhà họ Trần chúng tôi cũng bị người của năm đại danh sơn bức ép!”

“Tình hình khi đó, tôi nghĩ cậu cũng biết rồi, nếu như nhà họ Trần chúng tôi không nghe theo thì có thể sẽ còn bị giết hết, tổng tư lệnh Tần, xin tha mạng!”

Nói xong, Trần Hoa An quỳ luôn xuống đất, không ngừng dập đầu lạy Tần Vũ!

Lão hiểu rất rõ, người có thể cứu lão lúc này chỉ có Tần Vũ mà thôi!

Trong số những quan chức cấp cao tại Long Kinh, duy chỉ có Tần Vũ là từng kề vai tác chiến với Tiêu Chính Văn, vậy nên tình cảm giữa hai người hết sức sâu sắc!

Đổi lại là người khác thì đều không thể xin được một con đường sống cho nhà họ Trần!

“Ôi chao! Thật ra có một số chuyện không phải tôi muốn thế nào thì sẽ thế đó, danh tiếng của vua Bắc Lương vào năm năm trước, không cần tôi nói, tự bản thân ông cũng biết!”

“Bây giờ, để lấy lòng vua Bắc Lương, chuyện gì thì mấy quan chức lớn cấp tỉnh cũng có thể làm ra được, ba mươi sáu tỉnh đó, tất cả mọi người đều thống nhất với nhau!”

“Hơn nữa chuyện này cũng đã truyền tới tai Thiên Tử rồi, ông bảo tôi cứu ông, thế nhưng tôi biết cứu ông như thế nào đây?”

Tần Vũ bất lực lắc đầu.

Chưa nói tới chuyện Tần Vũ đã chẳng có chút thiện cảm nào với Trần Hoa An, dù anh ta thật lòng muốn cứu, sự việc đã tới nước này thì anh ta cũng chẳng thể làm gì được nữa rồi!

“Tổng tư lệnh Tần, tôi tình nguyện gánh hết tất cả mọi tội danh, chỉ xin cậu tha cho mấy chục sinh mạng vô tội của nhà họ Trần chúng tôi!”

“Dù gì thì bọn họ cũng đều là người vô tội, chỉ cần tổng tư lệnh Tần có thể cứu được nhà họ Trần của tôi, vậy tôi… tôi có phải làm trâu làm ngựa cho cậu thì cũng cam tâm tình nguyện hết!”

Trần Hoa An vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống lã chã.

“Ôi chao!”

Tần Vũ thấy Trần Hoa An đã từng này tuổi mà còn khóc lóc thảm thương như vậy thì không khỏi động lòng trắc ẩn!

“Thật ra muốn bảo vệ cho nhà họ Trần thì chỉ cần một câu nói của vua Bắc Lương. Thế nhưng nhà họ Trần ông biết làm sao để rửa sạch cho hết mọi tội trạng khi trước? Nếu như so về danh vọng, tiền tài, chưa nói tới nhà họ Trần của ông, những môn chủ võ tông bên ngoài cửa kia đều phải dựa vào vua Bắc Lương hết đó!”

“Có câu nghiệp quật không chừa một ai, sự đến nước này, tôi chỉ có thể nhắc việc này với vua Bắc Lương mà thôi, còn về việc vua Bắc Lương có thể gặp ông hay không, gặp ông lúc nào thì tôi thật sự không nói chắc được!”

Tần Vũ không ngừng lắc đầu thở dài, nói.

Dẫu sao vật đổi sao dời, nếu như ban đầu khi anh ta tìm tới nhà họ Trần, Trần Hoa An có thái độ này thì giờ Tần Vũ có nói giúp mấy câu cho nhà họ Trần, xin Tiêu Chính Văn tha mạng cho họ cũng không khó!

Thế nhưng bây giờ, hàng dài người đang xếp hàng bên ngoài cửa.

Dù Tiêu Chính Văn có trở về, chính sự còn xử lý chưa xong, đâu có thời gian mà đi gặp Trần Hoa An cơ chứ?

“Hừ! Ông nội, theo cháu thấy tên họ Tần này không hề muốn giúp nhà họ Trần chúng ta! Vả lại, giới truyền thông cả nước đều nằm trong tay chúng ta, vua Bắc Lương dám làm gì chúng ta chứ!”

Tần Vũ vừa dứt lời, nam thanh niên đứng sau lưng Trần Hoa An đã tiến lên trước một bước, đỡ Trần Hoa An dậy rồi lớn tiếng quát tháo.

“Hỗn xược!”

Trần Hoa An giơ tay giáng một cái tát rất mạnh lên trên mặt của nam thanh niên đó.

Bây giờ đã tới giây phút sinh tử tồn vong của nhà họ Trần rồi, truyền thông gì? Thân phận địa vị gì?

Ở trước mặt vua Bắc Lương, những thứ này có tác dụng sao?

Hơn nữa, ngay tới vương thất Lý Tâm người ta cũng dám tiêu diệt, dòng chảy lưu truyền của năm đại danh sơn cũng dám cắt đứt, một nhà họ Trần nhỏ bé, ở trong mắt người ta chẳng là cái thá gì!

“Trần Hoa An, mấy người trở về đợi đi, tám mươi phần trăm Tiêu Chính Văn không có thời gian gặp mấy người đâu, sớm biết sẽ có ngày này sao ban đầu còn làm thế? Nguỵ tạo chứng cứ giả, sỉ nhục anh hùng, mấy người đã phạm phải điều tối kỵ của Tiêu Chính Văn!”

“Thứ mà mấy người sỉ nhục không chỉ là nhà họ Tiêu mà còn cả hai trăm nghìn tướng sĩ quân Phá Long đóng quân ở Bắc Lương, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua được!”

Đại trưởng lão võ tông lạnh lùng nhìn Trần Hoa An, trầm giọng nói.

Lời này vừa mới thốt ra, hai ông cháu Trần Hoa An lập tức bị doạ sợ!

“Vâng…vâng! Tôi hiểu rồi!”

Trần Hoa An nước mắt lưng tròng gật đầu lia lịa, sau đó được cháu trai đỡ đi ra khỏi cửa.

Mà lúc này, Sở Hồng Thiên cũng chắp hai tay sau lưng chạy tới hóng chuyện!

Ông ta vừa nhìn đã nhận ra ngay mấy người Lạc Trường Sinh bên trong đám người, đúng là thế sự vô thường!

Nghĩ tới đây, Sở Hồng Thiên cười lạnh lùng, nói: “Ôi chao, đây không phải viện trưởng Lạc Trường Sinh của học viện kiếm thuật Thiên Sơn à? Sao thế, không phải cậu nói phải đấu một trận với Tiêu Chính Văn ư?”

“Cậu đấu đi chứ!”

Giọng nói của Sở Hồng Thiên rất lớn, mọi người đang có mặt đều nghe thấy rõ mồn một!

Đặc biệt là Lạc Trường Sinh đã bị mấy câu nói này của Sở Hồng Thiên sỉ nhục, đỏ mặt tía tai!

“Sư thúc, dẫu sao thì ông và tôi cũng là người trong Thiên Sơn, việc gì phải bức ép người ta như thế?”

Mặt Lạc Trường Sinh đỏ bừng, nghiến răng nói.

“Sư thúc?”

“Hừ! Từ lúc tôi trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, cậu gọi tôi được một tiếng sư thúc chưa? Ở trong mắt cậu, tôi chính là một tên hèn nhát, là tên phế vật có bị người ta tát công khai cũng không dám hé răng nửa lời!”

“Sao nào, giờ cậu cũng mang mặt mình tới đây cho cậu Tiêu tuỳ ý tát rồi sao?”

Sở Hồng Thiên lạnh lùng chế nhạo.

“Chuyện này…”

Lạc Trường Sinh nghiến răng ken két!

Trước khi tới đây, gã đã cho người đi hỏi thăm, chiến sự ở vùng ngoài lãnh thổ đang rất căng thẳng, cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ của Thiên Sơn căn bản chưa thể trở về ngay lập tức!

Đừng nói là vài tháng, dù là một ngày thì mấy người Lạc Trường Sinh cũng không đợi được nữa!

“Ôi chao! Kẻ thức thời mới là trang hào kiệt, kẻ thức thời!”

Sở Hồng Thiên lớn giọng nhắc lại một lần ba chữ cuối cùng!

Mặc dù ông ta đang chế nhạo mấy người Lạc Trường Sinh, thế nhưng trong lòng thì lại cảm khái muôn phần!

Một mình Tiêu Chính Văn lại thật sự ép cho năm đại danh sơn không ngóc đầu lên nổi, cậu ta mới bao nhiêu tuổi?

Một người thanh niên mới hai mươi mấy tuổi lại khiến cho năm đại danh sơn phải đồng loạt cúi đầu!

Đây là sự quyết đoán và cường thế ở độ nào cơ chứ?

Đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên chiếu xuống một tia sáng màu vàng!

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng ngước mắt nhìn lên trời!

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn đứng trên thân rồng vàng, chậm rãi tiến lại!

“Chúng tôi xin kính chào vua Bắc Lương!”

Ầm một tiếng, tất cả môn chủ tông chủ cùng với đại diện của năm đại danh sơn đều đồng loạt quỳ xuống!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom