• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1586: Ngọc nát đá tan +1587

Nghe Lý Chính Đạo nói thế, người dân khắp cả nước đều ngây người.

Không ai có thể ngờ được nhà họ Lý lại đứng ra lên tiếng ủng hộ Huệ Mi ngay tại thời điểm mấu chốt này.

Nhất là mấy trưởng lão của võ tông và vài ông lớn quay về từ ngoài lãnh thổ của năm đại danh sơn càng thêm ngạc nhiên.

“Vãi! Giữa nhà họ Lý và Huệ Mi có mối thù thâm sâu mấy đời, sao lại nói giúp Huệ Mi vào lúc này chứ?”

Tần Vũ – người hiểu rõ mối ân oán mấy đời của nhà họ Lý và Huệ Mi cũng không khỏi nhíu mày.

“Tôi cũng không ngờ Huệ Mi lại gây dựng thanh thế cho nhà họ Lý. Nhưng chuyện này chắc chắn có vấn đề”.

Đại trưởng lão khó hiểu lắc đầu.

Mặc dù Đại trưởng lão cực kỳ không hiểu thái độ của nhà họ Lý, nhưng chắc chắn trong chuyện này có nguyên nhân mà nhà họ Lý không thể không ra mặt.

Thế nên Đại trưởng lão quay đầu lại nhìn về phía ông cụ Quý ở bên cạnh.

Nhà họ Lý là công thần của Lý Đường, còn nhà họ Quý lại có quan hệ máu mủ với Lý Đường.

Thế nên không ai có thể hiểu được nhà họ Lý bằng ông cụ Quý.

“Nhà họ Lý cũng giống nhà họ Quý tôi đều nhận lệnh của Thái Tông, cho dù là bất kỳ lúc nào, chỉ cần Hoa Quốc gặp khó khăn thì phải căng mình chống đỡ. Nhưng vua Bắc Lương tấn công Huệ Mi sẽ khiến Hoa Quốc rơi vào tai họa, ngay cả tôi cũng không hiểu nổi”.

Ông cụ Quý cùng nhíu chặt mày.

Không đến lúc bất đắc dĩ thì Lý Chính Đạo sẽ không đại diện cả nhà họ Lý để đến nói chuyện với Tiêu Chính Văn.

Chứng tỏ chuyện lần này đe dọa đến tính mạng và an toàn của người dân Hoa Quốc.

Chỉ là trong không trung Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về hướng nhà họ Lý lạnh nhạt nói: “Nhà họ Lý cũng cùng một giuộc với năm đại danh sơn sao?”

Anh vừa nói thế, ngay cả ông lão bên cạnh Lý Chính Đạo cũng không nhịn được nữa.

“Tiêu Chính Văn, cậu có ý gì? Nhà họ Lý tôi…”

Nói đến đây ông lão bỗng ngừng lại, không nói hết nửa câu sau.

Lý Chính Đạo quay đầu nhìn ông lão: “Không được!”

Nếu cứ nói tiếp thì sẽ giống như cho mọi người thấy, nhà họ Lý không cần thông đồng làm bậy, ngược lại sẽ khiến nhà họ Lý bị đẩy xuống vực sâu.

Đừng nói nhà họ Lý không có suy nghĩ thèm muốn vị trí Thiên Tử, dù có cũng không thể để lộ ra như vậy.

Nhưng không để Lý Chính Đạo lên tiếng, Tiêu Chính Văn đã ra tay với Huệ Mi.

Thấy Tiêu Chính Văn giơ kiếm Tần Vương lên đánh về phía Huệ Mi, không hề có ý dừng lại.

Lý Chính Đạo cũng bùng lên một cơn giận không tên.

Tiêu Chính Văn đúng là không hề nể mặt nhà họ Lý gì cả.

Nhìn khắp cả võ tông, dù là năm đại danh sơn cũng không dám xem thường lời nói của nhà họ Lý như thế.

Nhà họ Lý là một trong các gia tộc có thực lực nhất trong võ tông Hoa Quốc, còn là gia tộc lớn có thể chống lại năm đại danh sơn.

Dù là trước khi linh khí được khôi phục thì lúc ở ngoài lãnh thổ địa vị của nhà họ Lý vẫn rất cao.

Bây giờ Lý Chính Đạo đại diện nhà họ Lý nói chuyện với Tiêu Chính Văn thế mà bị xem thường.

Một bên khác, Tiêu Chính Văn đạp lên rồng thần, tay cầm kiếm Tần Vương đánh giết về phía Huệ Mi.

Huệ Mi cũng như gặp phải thù địch, ngay khi Tiêu Chính Văn vừa động đậy muốn đánh về phía Huệ Mi thì Huệ Mi cũng đã khởi động Hộ Sơn Đại Trận.

Hộ Sơn Đại Trận của Huệ Mi khác với Hoa Sơn, không phải là trận pháp không gian nhưng cũng khiến mấy chục đỉnh núi của Huệ Mi càng thêm bí ẩn.

Một luồng sáng đầy màu sắc bao phủ lấy Huệ Mi, giữa núi rừng sương mù bao phủ, trông có vẻ vô cùng huyền bí và hẻo lánh.

Hơn nữa phạm vi của khí tức rộng mênh mông này đang liên tục mở rộng.

Thậm chí ngay cả mấy tỉnh xung quanh đều bị bao trùm vào trong đó.

Sau đó các loại ánh sáng chiếu thẳng lên trời, hơi thở tàn sát lơ lửng trên đỉnh núi Huệ Mi không tan.

Khí tức này lao thẳng lên tầng mây như thể ngay cả ánh mặt trời giữa trưa cũng mang theo vô số kiếm khí sắc bén, cực kỳ lạnh lẽo.

Dường như có một con dã thú khổng lồ từ thời xa xưa đang há miệng đầy máu nuốt chửng cả thế giới vào trong.

Một thanh kiếm dài đơn sơ chậm rãi giơ lên trong bầu trời dưới ánh nhìn chăm chú và kinh hoàng của mọi người.

Trên vỏ kiếm còn khắc một hàng chữ nhỏ: “Phá mây trời đất mở ra, chém trời diệt đất”.

Kiếm Khai Thiên!

Ngay lúc thanh kiếm này xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người dường như tất cả đều sửng sốt.

Ông cụ Quý bỗng nói: “Tôi hiểu rồi! Bảo vật của Huệ Mi chính là kiếm Khai Thiên. Truyền thuyết nói rằng kiếm Khai Thiên xuất hiện, một kiếm có thể chém đứt Thục Sơn”.

“Vậy chẳng phải là người dân gần Thục Sơn đều sẽ chết thảm dưới kiếm Khai Thiên sao?”

Nghe nói thế, Đại trưởng lão võ tông cũng ớn lạnh.

Thục Sơn!

Đó là cách gọi của người xưa với nó, còn bây giờ người đời quen gọi nó là dãy núi Kỳ Liên.

Cả dãy núi Kỳ Liên đi qua năm tỉnh phía Tây Bắc của Hoa Quốc.

Nếu đúng như ông cụ Quý nói thì chẳng phải người dân Hoa Quốc ở năm tỉnh đó đều sẽ gặp tai họa hết sao?

Kiếm Khai Thiên xuất hiện, ngay cả Lý Chính Đạo cũng thở dài.

Hỏa Long Chân Quân đã quyết định kéo cả người ở năm tỉnh cùng chết với Huệ Mi, nhà họ Lý cũng không thể ngăn cản.

Sát khí ngùn ngụt gần như xuyên qua màn hình tivi lan ra khắp thế giới.

Tiêu Chính Văn liếc mắt đã nhận ra kiếm Khai Thiên.

Thanh kiếm có tiếng từ thời xưa là một loại vũ khí tà ác.

Nhưng Tiêu Chính Văn không tỏ vẻ sợ hãi, vì trong tay anh là kiếm Tần Vương, vũ khí hàng đầu bảo vệ Hoa Quốc.

“Giết!”

Tiêu Chính Văn hét lên một tiếng, vung kiếm Tần Vương lên đâm về phía Huệ Mi.

Ầm!

Ánh kiếm và Hộ Sơn Đại Trận của Huệ Mi va vào nhau, vầng sáng bao phủ khắp cả trời, ngay cả mấy ngọn núi nhỏ bên cạnh cũng nổ tung cùng một lúc.

Uy thế này đáng sợ như thể muốn hủy diệt cả đất trời một vùng.

Đừng nói là người bình thường, ngay cả môn chủ của tông môn cũng có không ít người sợ đến nỗi run lẩy bẩy.

Mà ba con rồng cũng quấn vào nhau lao vào đụng phải Hộ Sơn Đại Trận của Huệ Mi như một thanh kiếm rắn chắc.

“Haizz! Cuối cùng vẫn không thể tránh được trận chiến này”.

Lý Chính Đạo bất lực thở dài nói.

“Hừ, đứng trước kiếm Khai Thiên thì phần thắng của Tiêu Chính Văn gần như có thể nói là không đáng kể”.

Ông lão bên cạnh Lý Chính Đạo lạnh lùng nói.

Lý Chính Đạo khẽ lắc đầu.

Nếu không có kiếm Tần Vương thì quả thật Tiêu Chính Văn không có cơ hội thắng, dù vũ khí thần kỳ có linh thức nhưng vẫn là vật bất động.

Nói là thế nhưng vũ khí này lại có thể phóng đại sức mạnh vô hạn của con người, đây cũng là lý do tại sao năm đại danh sơn đều có vật bảo trấn núi của riêng mình.

Tất cả vật bảo trấn núi đều là những vũ khí có lai lịch lớn.

Chẳng hạn như kiếm Khai Thiên, dù chỉ mới có cảnh giới Nhân Vương cấp một cũng đủ để khiến nó phát huy được sức chiến đấu một phần mười.

Dù không thể một kiếm chém đứt Thục Sơn như truyền thống nói, nhưng thừa sức giết Tiêu Chính Văn.

Chỉ là thanh kiếm trong tay Tiêu Chính Văn cũng rất lợi hại.

Lý Chính Đạo chỉ không thể xác định được đó có phải là kiếm Tần Vương trong truyền thuyết hay không mà thôi.

Nếu Tiêu Chính Văn đang giữ kiếm Tần Vương thì cuộc chiến này vẫn chưa biết ai sẽ là người thua cuộc.

“Nếu Tiêu Chính Văn đang cầm kiếm Tần Vương thật thì e là vẫn không thể nói trước kết quả của trận chiến này. Mặc dù kiếm Khai Thiên có thể chém đứt cả Thục Sơn, nhưng kiếm Tần Vương cũng có thể chém được cả Thiên Hà”.

Lý Chính Đạo lẩm bẩm.

Kiếm Khai Thiên từ từ giơ lên bầu trời, kiếm Tần Vương và kiếm Khai Thiên đều phát ra tiếng va chạm vang dội trong không trung.

Ngay cả thanh kiếm khổng lồ được tạo ra bởi ba con rồng cũng lập tức tan rã.

Tiêu Chính Văn cũng bị chấn động lùi lại một bước.

Nếu không có Hộ Sơn Đại Trận thì lúc này Hỏa Long Chân Quân e là cũng phải lùi về sau mấy bước.

Sức mạnh cuồng bạo đó quá mạnh, chỉ dư chấn thôi mà cũng khiến toàn bộ cây cối trong vòng năm cây số đều bật gốc.

“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu đã biết sự lợi hại của kiếm Khai Thiên chưa? Kiếm này xuất hiện thì sinh vật sống cũng biến thành tro bụi. Nếu Huệ Mi tôi đã sắp biến mất thì vài con kiến nhỏ bé không cần phải sống”.

Hỏa Long Chân Quân giơ tay lên vung kiếm Khai Thiên trong tay ra, rống to lên.

“Vậy à? Tôi nghĩ chưa hẳn”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy rồi lại vung kiếm lên.

Ầm!

Một luồng sáng chói mắt bắn ra giữa bầu trời đỉnh núi Huệ Mi chiếu sáng trong năm cây số xung quanh.

Thậm chí nhiều người phải nhắm mắt lại để tránh cực quang chói mắt.

Cùng lúc đó cả dãy núi Thục Sơn đều chấn động dữ dội như thể xảy ra động đất trên tám độ richter.

“Không ổn, Hỏa Long Chân Quân là cao thủ tầng hai Nhân Vương, ông ta đã mở kiếm linh của kiếm Khai Thiên. Ông ta… ông ta muốn hủy diệt hết mọi thứ”.

Vẻ mặt của Lý Chính Đạo lập tức trở nên nghiêm nghị.
Chương 1587: Tiêu Chính Văn chết rồi sao?

Nhà họ Lý vốn là thế gia võ thuật được truyền từ mấy ngàn năm trước, có lai lịch vô cùng sâu xa, lại còn hiểu rất rõ về thanh kiếm Khai Thiên!

Nếu lúc này Hỏa Long Chân Quân chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp một, thì phạm vi ảnh hưởng sẽ không thể rộng như thế được.

Nhưng từ uy thế được bộc lộ ra của thanh kiếm Khai Thiên cho thấy Hỏa Long Chân Quân lúc này đã đạt đến thực lực của Nhân Vương cấp hai!

Tuy rằng chỉ kém một cấp bậc, nhưng cảnh giới Nhân Vương cấp hai lại có thể mở ra sát khí của thanh kiếm Khai Thiên!

Điều này hoàn toàn khác với lúc Tiêu Chính Văn đánh vào Hoa Sơn!

Không phải Hộ Sơn Đại Trận của Hoa Sơn không có năng lực tấn công, mà do sự tu luyện của Xung Tiêu Tử không đủ nên hoàn toàn không thể sử dụng Hộ Sơn Đại Trận để giao đấu với Tiêu Chính Văn!

Nhưng còn Hỏa Long Chân Quân thì khác.

Lúc này, sát khí của thanh kiếm Khai Thiên đã được giải phóng, trong khi thanh kiếm Khai Thiên lại là tâm trận của Hộ Sơn Đại Trận của Huệ Mi.

Có nghĩa là Hỏa Long Chân Quân có thể sử dụng Hộ Sơn Đại Trận để đánh một trận sống chết với Tiêu Chính Văn!

Lúc này, mặc dù Lý Chính Đạo cũng đã ngờ tới việc Tiêu Chính Văn tấn công Huệ Mi có thể sẽ dẫn đến chiến tranh, nhưng cụ ta lại không thể ngờ rằng sẽ là một trận chiến kinh hoàng đến mức này.

Đã có nhiều sổ sách ghi lại rằng những chiến tranh hạt nhân có thể hủy diệt mọi sinh vật đã nổ ra ở thời tiền sử!

Nhưng đó chỉ là cách hiểu sai về lịch sử cổ đại của người hiện đại mà thôi!

Loại uy lực có thể hủy diệt loài người, thậm chí là tất cả sinh vật trên thế giới bằng một cú đánh tuyệt đối không phải thứ vũ khí hạt nhân này có thể làm được.

Chỉ có Nhân Vương hay thậm chí là một sự tồn tại lớn mạnh hơn mới có thể bùng phát được sức mạnh kinh hoàng khi liều mạng ra tay!

Cho dù Tiêu Chính Văn và Hỏa Long Chân Quân đều không có thực lực ghê gớm như thế, nhưng nếu cả hai dốc toàn lực mà xé nát thì lại có thể hủy diệt dãy núi Thục Sơn!

Nghĩ đến đây, Lý Chính Đạo không khỏi siết chặt nắm đấm.

Cụ ta rất muốn ngăn cản, nhưng cho dù là thực lực của cụ ta hay những ông lão bên cạnh đều không đủ để thay đổi trận chiến quyết định giữa Tiêu Chính Văn và Huệ Mi!

Hỏa Long Chân Quân cầm thanh kiếm Khai Thiên trong tay, lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn nói: "Ranh con, hôm nay tôi sẽ cho cậu lĩnh giáo thế nào gọi là sức mạnh hủy trời diệt đất!"

"Cho dù có bao nhiêu người chết thảm trong trận chiến này, cũng sẽ tính trên đầu cậu!"

"Không phải cậu thường mượn việc đòi công lý cho người dân để làm cớ sao? Vậy thì lần này chính cậu sẽ là người khiến trăm họ lầm than!"

Hỏa Long Chân Quân đột nhiên hét lên một tiếng, sương mù trong toàn bộ Huệ Mi và hàng chục đỉnh núi đều trở nên mờ nhạt hẳn đi!

Trên thanh kiếm Thiên Sơn, dày đặc chữ Triện và ký tự phong ấn xuất hiện trong nháy mắt!

Ngay cả trên bầu trời cũng xuất hiện vô số tia chớp mãnh liệt, gần như cả trời đất bên này cũng sắp không chịu nổi áp lực mạnh mẽ này, và như sắp sụp đổ tới nơi!

Mà ở xung quanh Huệ Mi, một người bình thường trong bán kính trăm cây số, vào lúc này, rõ ràng cảm nhận được ngay cả không khí cũng sắp bị rút sạch, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn!

Những thú dữ trong rừng núi thậm chí nằm phịch xuống và không ngừng run rẩy.

Thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, như thể cái chết đã ở ngay trước mặt!

"Ầm!"

Tiêu Chính Văn vung tay lên, thanh kiếm Tần Vương lại lần nữa chém về phía Hỏa Long Chân Quân!

Một vầng sáng bạc chói chang tự nhiên xuất hiện trên bầu trời, một cơn bão nổi lên trên mặt đất, cuốn lấy vô số cát đá, ngay cả sắc trời cũng mờ tối đi rất nhiều!

"Giết!"

Hỏa Long Chân Quân giận dữ rống lên, đồng thời vung thanh kiếm Khai Thiên, chém thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

"Rầm!"

Trước khi hai thanh kiếm dài của đôi bên kịp chạm vào nhau, trên trời đã vang lên tiếng sấm kinh thiên động địa!

Trong tích tắc, mặt đất ở giữa hai người đã nứt toác.

Dung nham nóng rực phun trào từ dưới lòng đất!

Mặt đất không ngừng nứt ra, bầu trời lúc sáng lúc tối, như thể vào giờ khắc này, ngay cả bầu trời cũng sắp sụp đổ, cả mặt đất cũng sắp vỡ tan tành!

Lý Chính Đạo dường như cũng cảm nhận được sức mạnh hủy trời diệt đất này, cụ ta đột nhiên đứng lên, rồi chạy thẳng vào nhà trong mấy bước, lại dừng lại!

"Thế Tử muốn lấy bảo vật gia truyền của nhà họ lý ra để ngăn cản hai người họ sao?"

Ông lão có vẻ hơi do dự nói.

Nhà họ Lý cũng có bảo vật gia truyền, nếu lấy bảo vật gia truyền dùng hết sức để tấn công, chắc chắn có thể ngăn chặn thảm họa này xảy ra!

Nhưng nếu như vậy, con át chủ bài của nhà họ Lý sẽ sớm bị bại lộ, điều này cực kỳ bất lợi cho nhà họ Lý!

"Quên nó đi, tôi bây giờ chỉ còn một phần ba sức mạnh, không thể nào phát huy được sức chiến đấu mạnh nhất, lại càng không thể ngăn cản được hai người họ! Ngược lại sẽ lật hết con át chủ bài của nhà họ Lý tôi, sau này rất có khả năng sẽ bị những thế gia khác kìm hãm!"

"Có lẽ đây là số mệnh, số mệnh của những người ở xung quanh Thục Sơn là như vậy!"

Lý Chính Đạo nhắm mắt lại và lắc đầu liên tục.

Lúc này, sau khi Tiêu Chính Văn và Hỏa Long Chân Quân cố đỡ một đòn, hai người lại tách ra!

Tiêu Chính Văn đứng sừng sững trên không trung, cũng nhận ra sự thay đổi lúc này.

Anh khác với Hỏa Long Chân Quân, anh tuyệt đối sẽ không để ngọn lửa chiến tranh ảnh hưởng đến người thường!

Ngay sau đó anh vung tay, một luồng sáng vàng lập tức bao vây lấy anh và Hỏa Long Chân Quân!

Đúng vậy, đó là trận pháp không gian của Hoa Sơn, việc này đồng nghĩa với việc Tiêu Chính Văn vừa từ bỏ con át chủ bài cuối cùng của mình để tránh trăm họ lầm than!

Thấy vậy, Hỏa Long Chân Quân nở ra một nụ cười xấu xa, Tiêu Chính Văn làm vậy chẳng khác gì tự phế võ công của mình!

"Ranh con, theo như tôi biết, trận pháp không gian này hẳn là cách cứu lấy bản thân cuối cùng của cậu đúng không, không ngờ cậu thật sự vì những con kiến này mà không màng đến sống chết!"

Giọng nói của Hỏa Long Chân Quân nhỏ đến mức chỉ có hai người họ mới nghe được.

Thậm chí ngay cả những người đang chú ý xem trận chiến cũng hoàn toàn không nghe được cuộc đối thoại của hai người họ!

"Thế thì đã sao, giết ông, chẳng tốn hơi sức chút nào!"

Tiêu Chính Văn hừ một tiếng, thân hình anh đột nhiên di chuyển!

Lần này, Tiêu Chính Văn không hề nương tay, mà sử dụng ngay chân khí của mình, thân hình của anh nhanh như tia chớp, xông lên giết Hỏa Long Chân Quân!

"Xì!"

Hỏa Long Chân không thể ngờ rằng tốc độ di chuyển của Tiêu Chính Văn lại nhanh đến mức này!

Theo lý mà nói, Tiêu Chính Văn chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp một vốn không thể có được động tác nhanh như vậy được!

Có lẽ nào anh đã lĩnh ngộ được cấp độ đó!

Trong lòng Hỏa Long Chân Quân đột nhiên chùng xuống, Tiêu Chính Văn đã lĩnh ngộ được nguyên khí?

Hay cao hơn nguyên khí?

Còn không kịp suy nghĩ thì Hỏa Long Chân Quân đã vung kiếm Khai Thiên trong tay, khi vô số kiếm khí tóe ra, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một biển lửa!

Chỉ trong nháy mắt ánh lửa lan ra hàng trăm cây số, che khuất mặt trời trên bầu trời!

Tiêu Chính Văn đang ở trong biển lửa lại như hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

Dưới chân anh xuất hiện hình thái cực âm dương cực lớn đang xoay tròn nhanh chóng.

Vô số sinh khí lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn và hình thanh một bức thành che chở xung quanh anh, đồng thời ngăn tách cơ thể anh khỏi biển lửa vô tận!

"Tiêu Chính Văn! Cậu còn không dừng tay lại, lửa trời này một khi rơi xuống, Huệ Mi sẽ không còn ai sống sót trong bán kính trăm cây số!"

Nhìn thấy tốc độ của Tiêu Chính Văn không giảm mà lại tăng, trong lòng của Hỏa Long Chân Quân cũng bắt đầu hốt hoảng!

Tiêu Chính Văn đã mất trí thật rồi, lửa trời vô tận này nếu như rơi xuống, chỉ cần vừa chạm tới thì tất cả mọi người đều sẽ chết, hơn nữa ngay cả linh hồn cũng sẽ bị thiêu chết!

Sở dĩ ông ta làm như vậy là vì muốn ngăn cản tốc độ tấn công của Tiêu Chính Văn, nhưng lại không ngờ rằng ý chí chiến đấu của Tiêu Chính Văn lại còn mạnh hơn!

"Tiêu Chính Văn điên rồi sao? Hỏa Long Chân Quân đang sử dụng Thiên Hỏa Bất Diệt! Đó là một trong ba tuyệt kỹ của Huệ Mi, loại lửa này dùng trận pháp để tập hợp lửa trời trong vũ trụ lại với nhau!"

"Trừ khi Hỏa Long Chân Quân thu lại trận pháp về, nếu không, tuyệt đối không thể dập tắt được! Lẽ nào cậu ta muốn những người ở xung quanh Thiên Sơn đều phải chôn thân dưới biển lửa sao?"

Lý Chính Đạo đứng bật dậy, hai mắt ngơ ngác nhìn về phía Huệ Mi!

Lúc này, tất cả những người ở phía dưới bị bao trùm bởi lửa trời đều hít sâu một hơi!

Mặc dù lửa trời đó cách bọn họ rất xa, nhưng cảm giác bỏng rát đó lại vô cùng chân thật!

"Nếu cậu đã muốn chết, thì chơi tới cùng luôn”.

Hỏa Long Chân Quân thấy sát khí của Tiêu Chính Văn không hề giảm, mà lại càng ngày càng đến gần mình, ông ta hít sâu một hơi, rồi đột nhiên hét lớn một tiếng!

Ông ta vung thanh kiếm Khai Thiên, và dùng hết sức để giết Tiêu Chính Văn!

Cho dù có chết, ông ta cùng phải kéo theo Tiêu Chính Văn chết chung!

"Ầm!"

Hai binh khí cấp thần lại va chạm vào nhau!

Trên bầu trời lập tức nổ ra một đám mây hình nấm cực lớn!

Khi sóng khí cuộn trào, lửa trời trước đó ngay lập tức càng trở nên nóng rực hơn!

Rầm!

Lúc này, gần như cả thế giới đều chết lặng!

Sau khi đám mây hình nấm nổ ra, hình thái cực âm dương dưới chân Tiêu Chính Văn cũng biến mất theo, chỉ còn lại biển lửa vô tận trên không trung trong bán kính trăm cây số!

Không còn hơi thở của Tiêu Chính Văn nữa!

"Ha ha ha…"

Sau khi sững sờ một phút, Hỏa Long Chân Quân đột nhiên bật cười ha hả: "Thằng nhóc Tiêu Chính Văn chết rồi! Ha ha ha…"
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom