• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em (1 Viewer)

  • Chương 21-25

Chương 21: Tên đàn ông cặn bã

Bạc Lương Thần không giải thích nhiều, đồn trưởng Lâm đành phải im miệng trong lúng túng.

Dường như nhìn ra được ông ta đang nghĩ gì, trợ lý Mẫn đứng ở phía sau Bạc Lương Thần khẽ dặn dò: “Đồn trưởng Lâm không cần phải kiêng nể, chúng tôi đương nhiên sẽ trao đổi với nhà họ Ôn.”

Đồn trưởng Lâm gật đầu như giã tỏi: “Ừ, ừ, được, tổng giám đốc Bạc đã nói vậy chúng tôi đương nhiên sẽ xử lý tốt.”

Phòng thẩm vấn.

Cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, nữ cảnh sát vẫn là dáng vẻ giải quyết công việc: “Được rồi, thẩm vấn kết thúc, ra ngoài đi.”

Cơn phẫn nộ của Chung Hi giống như đấm vào bông nên đành phải tạm thời đi theo ra ngoài.

Nhưng cô luôn cảm thấy đằng sau tấm kính kia có một ánh mắt nào đó, rất lạnh, cho cô một cảm giác tựa như đã từng quen biết.

Khi đi đến cửa, cô lại nhìn về phía tấm kính ấy.

Bạc Lương Thần đứng ở phía sau tấm kính nhìn Chung Hi, ánh mắt hai người nhìn nhau chằm chằm cách nhau bởi tấm kính một chiều màu đen đó.

Nhưng khác nhau ở chỗ là, Chung Hi không nhìn thấy người kia là ai, mà Bạc Lương Thần lại nhìn thấy vẻ không chịu khuất phục trong đôi mắt của Chung Hi.

Như thể có thứ gì đó đâm vào trong lòng, lần đầu tiên Bạc Lương Thần lựa chọn chủ động dời ánh mắt đi chỗ khác khi đối diện với ánh mắt của Chung Hi.

Chung Hi bị đưa đi.

Tâm trạng của anh rất lâu cũng không bình tĩnh lại được.

Giống như có thứ gì đó đã hoàn toàn khác.

Cô ấy mất đi một đứa con.

Đứa con chung của họ.

Có lẽ, cũng có thể đền một mạng.

Anh nhắm mắt lại, quay trở về là một Bạc Lương Thần không có tình cảm kia, anh mở cửa phòng thẩm vấn đi ra bên ngoài.

Đồn trưởng Lâm dẫn theo một đội cảnh sát, tiễn Bạc Lương Thần đến cổng.

Đột nhiên, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, có người bước xuống từ trên chiếc xe đua màu đỏ rực.

Trên mặt Lục Bắc chứa đầy sự tức giận, trong khoảnh khắc nhìn thấy Bạc Lương Thần anh liền vung tay đấm một cú!

“Bạc Lương Thần! Khi nào mày mới có thể buông tha cho cô ấy! Kể từ sau khi gặp mày, cô ấy có sống được một ngày tốt đẹp không! Lẽ nào lương tâm của mày không biết đau sao?”

Ở trong mắt của Lục Bắc, Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần là một đôi cẩu nam nữ.

Bạc Lương Thần né tránh cú đấm kia, sau đó lạnh nhạt nhìn Lục Bắc.

Đây chính là người đàn ông chung nhà với cô ấy?

Chẳng qua chỉ là một đứa con nhà giàu bốc đồng không có thành tích, cũng đáng để cô ấy bảo vệ như vậy ư.

“Trước đồn cảnh sát cãi nhau cái gì vậy!”

Đồn trưởng Lâm nhìn thấy cảnh này, trực tiếp dẫn người đi tới khống chế Lục Bắc.

Bạc Lương Thần đưa tay ngăn lại: “Đồn trưởng Lâm, ân oán cá nhân thôi.”

Nói xong, ánh mắt lạnh lùng của anh lướt từng li từng tí ở trên người Lục Bắc.

“Tôi đã nói rõ với Chung Hi rồi, ngay cả mẹ mình cậu cũng không xử lý được, còn có thể giúp gì cho cô ấy?”

Nở nụ cười chế giễu, Bạc Lương Thần không nán lại thêm nữa mà trực tiếp rời đi với trợ lý.

“Bạc Lương Thần, tên đàn ông cặn bã!”

Giọng nói đầy tức giận của Lục Bắc truyền đến từ phía sau.

Bước chân của Chung Hi dừng lại, là cô ảo thính rồi sao?
Chương 22: Thành toàn cho các người

Cuối cùng Chung Hi cũng không gặp được Lục Bắc, cô bị tạm giam suốt ba ngày.

Rạng sáng ba ngày sau, xe của tòa án đến đưa Chung Hi đến tòa.

Bên nhà họ Ôn không chịu bỏ qua, muốn phải kết án.

Trên ghế nguyên đơn người nhà họ Ôn không đến, chỉ có luật sư kim bài mà họ mời đến để tập hợp hết tất cả hành vi phạm tội của Chung Hi.

“… Thưa thẩm phán, bị cáo đã nhiều lần xúc phạm nguyên đơn, và có suy nghĩ cố ý gây thương tích cho nguyên đơn đã lâu, cho dù là động cơ giết người chủ quan hay là sự thật khách quan làm bị thương người khác, thì cũng đều đủ để chứng minh hành vi phạm tội của bị cáo.”

Chung Hi cười mỉa mai, vị luật sư này thật đúng là có thể nói trắng thành đen.

Lúc này, giọng nói quan tâm của Lục Bắc vang lên từ trong phòng xử án: “Chung Hi, em đừng sợ!”

Trong lòng Chung Hi ấm áp, gật đầu cảm ơn.

Mấy hôm nay, mặc dù cô từ chối gặp Lục Bắc nhưng Lục Bắc vẫn tìm luật sư đại diện giúp cho cô.

Ngay sau đó đến lượt luật sư của cô lên tiếng.

“Thưa thẩm phán, phía chúng tôi đã nắm được bằng chứng có liên quan và cho rằng nội dung trong camera giám sát mà phía nguyên đơn cung cấp rõ ràng đã được chỉnh sửa, bây giờ phía cảnh sát đã cung cấp video giám sát đầy đủ.”

Tiếp theo, luật sư lấy ra một đoạn camera giám sát đầy đủ đã được phục hồi.

Tất cả mọi người trong phòng xử án đều ồ lên kinh ngạc.

Ngay cả Chung Hi cũng có hơi không dám tin.

Về việc camera giám sát này, trước đây luật sư chưa từng trao đổi với cô.

Tiếp đó, luật sư tiếp tục tranh luận với lý do: “Có thể thấy, thân chủ của tôi lúc đó hoàn toàn xuất phát từ mục đích tự vệ, chứ không phải động cơ cố ý giết người. Vì thế thân chủ của tôi về ý nghĩa chủ quan không có động cơ giết người, lần này không nên được xử lý như một vụ án hình sự.”

Lục Bắc cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta có trực giác Chung hi đã được cứu!

Nhưng trong lòng Chung Hi vẫn còn nghi ngờ, bỗng nhiên có một ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào lưng cô, cô chuyển tầm mắt bắt gặp ánh mắt của Bạc Lương Thần.

Ánh mắt Bạc Lương Thần sâu kín, mang theo thứ gì đó mà Chung Hi không thể hiểu được.

Một lát sau, cô nhớ đến ba ngày trước… Cô không phải ảo thính!

Khi đó cho dù cô khiếu nại thế nào chăng nữa cũng không có ai xem lại camera giám sát.

Mãi đến sau khi cô nghe thấy tiếng “Bạc Lương Thần” của Lục Bắc, thì không lâu sau họ thả cô ra khỏi phòng thẩm vấn.

Nếu không phải là anh ta thì còn có thể là ai đây?

Chỉ là, vì sao Bạc Lương Thần lại làm như vậy!

Ngay khi cô đang ngây người thì nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh kéo cánh tay Bạc Lương Thần lên, ngoại trừ phần trán được băng bó ra thì không nhìn thấy vết thương nào khác.

Khóe miệng Ôn Nguyễn Nhi nở nụ cười đắc ý, Bạc Lương Thần cuối cùng cũng là của cô ta!

Chung Hi cười lạnh, thì ra bọn họ đều đến đây để xem chuyện cười.

Mà Chung Hi cô, chỉ muốn vạch rõ giới hạn với tất cả mọi thứ liên quan đến Bạc Lương Thần!

Lần trước đã không chết được, vậy thì lần này…

Chung Hi mở miệng, thầm nói, “Không phải muốn thấy tôi xuống địa ngục sao? Tôi thành toàn cho anh.”

Chuyển ánh mắt, Chung Hi can đảm ưỡn ngực, cho dù đứng ở ghế bị cáo cũng không hề có chút sợ sệt.

Trong lòng Bạc Lương Thần chấn động, ngồi thẳng lưng.

Cô ấy có ý gì?

Lúc này, thẩm phán xem xong camera giám sát thì nhíu mày.

“Bị cáo, cô có quyền bào chữa.”

Luật sư cũng nhìn Chung Hi khích lệ: “Chung tiểu thư, bây giờ cô có thể kể rõ lại chuyện xảy ra vào thời điểm đó.”

Ánh mắt Chung Hi lóe lên, “Luật sư Từ, rất cảm ơn ông đã giúp đỡ tôi.”

Luật sư Từ có chút ngạc nhiên nhìn Chung Hi.

Chung Hi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khi mở mắt ra lại lần nữa thì trong ánh mắt đã hiện ra vẻ không biết sợ.

“Thưa thẩm phán, tôi nhận tội. Lúc đó tôi không phải tự vệ chính đáng mà là muốn giết chết Ôn Nguyễn Nhi.”
Chương 23: Chúc các người trăm năm hạnh phúc

Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng, những người ngồi trong phòng xử án lại hít một hơi lạnh.

Cho dù là tội phạm giết người thật sự cũng hiếm có ai trực tiếp thừa nhận hành vi phạm tội của mình.

Trong mắt Lục Bắc đều là kinh hãi.

Vì sao cô ấy muốn nói như vậy!

Trong mắt thẩm phán cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Bị cáo, đây là tòa án, cô phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói.”

Chung Hi nhìn thẳng vào mắt thẩm phán.

Ôn Nguyễn Nhi đã muốn đưa cô vào chỗ chết, có lẽ cũng chỉ có như thế này Bạc Lương Thần mới có thể thật sự buông tha cho nhà họ Chung!

“Thưa thẩm phán, những lời tôi nói đều là sự thật, cũng là suy nghĩ chân thực trong lòng tôi, tôi căm thù Ôn Nguyễn Nhi, tôi muốn cô ta phải chết!”

“Chung Hi! Có phải em điên rồi không!”

Lục Bắc suy sụp hét lớn, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, muốn lao về phía Chung Hi!

Thẩm phán cầm búa trong tay lên: “Im lặng!”

Nhân viên vừa giữ kỷ luật vừa trực tiếp đưa Lục Bắc ra ngoài.

Tòa án yên lặng trở lại.

Thẩm phán nhìn Chung Hi đứng ở ghế bị cáo, ánh mắt giao nhau với Bạc Lương Thần, trầm giọng hỏi lại lần nữa: “Bị cáo, cô xác định động cơ của cô khi đó là giết người?”

Luật sư Từ vội vàng đứng dậy, muốn giải thích rõ nhưng lại bị thẩm phẩm trực tiếp cắt ngang -

“Để bị cáo tự nói.”

Ánh mắt Chung Hi nhìn về phía Ôn Nguyễn Nhi. Quả nhiên nhìn thấy sự mừng rỡ từ trong đôi mắt cô ta.

Có phải cảm thấy có thể kéo ngã được cô rồi không?

Ngược lại là Bạc Lương Thần, đầu mày nhíu chặt dường như còn có chút lo lắng cho cô?

Thật nực cười.

“Phải, tôi thừa nhận, tôi muốn giết chết cô ta.” Chung Hi nhắc lại lời nói của mình.

Vẻ mặt cương quyết của cô rõ ràng là đã không cần bất cứ ai biện hộ cho mình nữa, ngay cả luật sư cũng lau mồ hôi lia lịa, cảm thấy tiếc cho cô.

Sau khi phiên tòa kết thúc, có người áp giải Chung Hi xuống.

Khi đi ngang qua hai người đang ngồi trong phòng xử án, bước chân cô dừng lại.

Sống lưng thẳng tắp chống đỡ tất cả mọi sự kiêu ngạo của cô.

Ánh mắt dừng lại ở mặt dây chuyền hồng ngọc đôi trên cổ Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần, khóe miệng cô nở một nụ cười thâm thúy.

“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Nói xong, bóng lưng của cô đi dần xa, cuối cùng biến mất ở cổng tòa án.

Ánh mắt Bạc Lương Thần luôn chăm chú dõi theo, trong lòng rất khó chịu.

Cô ấy … Lại cứ thế nhận tội.

Ôn Nguyễn Nhi thấy Bạc Lương Thần cứ nhìn cửa như vậy thì nắm lấy tay anh lắc lắc, nũng nịu nói: “Lương Thần, anh đang nhìn gì thế? Chung Hi thật sự quá độc ác, không ngờ ngay từ đầu cô ta đã muốn giết em! Cũng may là Lương Thần anh đến nhanh…”

Bạc Lương Thần nghe thấy giọng nói này, trong lòng lờ mờ dâng lên một nỗi chán ghét.

Đoạn camera giám sát đó, cũng không phải anh chưa từng xem.

Rút tay ra khỏi tay Ôn Nguyễn Nhi, Bạc Lương Thần đứng dậy.

“Đi thôi, về nhà.”
Chương 24: Có muốn đi tìm chút niềm vui không

Nhà tan cửa nát, ly hôn ngồi tù.

Mỗi một ngày ở trong tù Chung Hi đều sống trong cơn ác mộng không thể nào tỉnh lại được.

“Số 326, vì cô có biểu hiện tốt trong tù nên được phép ra tù sớm.”

Lạch cạch.

Cánh cửa cứng và lạnh lẽo như băng kia ngăn cách cô với bên trong thành hai thế giới, Chung Hi mặc một bộ trang phục bình thường màu trắng, chậm rãi bước ra ngoài.

Sự tự do đã lâu không gặp tựa như một cơn gió, trực tiếp thổi ở bên tai cô.

Đây chính là, cảm giác của sự tái sinh ư?

Cô chầm chậm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lại lần nữa mở mắt ra, ánh mắt vẫn kiên định như thế.

Cách đó không xa, một chiếc xe thể thao khiêm tốn đã đợi ở đó, cửa xe mở ra.

Lục Bắc chạy tới, lẩm bẩm: “Đồ ngốc, khi đó rõ ràng em có thể không cần phải ngồi tù, chứng cứ mà luật sư nắm giữ đủ để chứng minh em vô tội, vậy mà em lại cứ muốn làm khó bản thân!

Anh ta vì chuyện này mà chạy gãy chân, nhưng Chung Hi lại khăng khăng làm theo ý mình.

Chung Hi thấy anh ta vẫn như trước, bình tĩnh nhếch khóe miệng, “Thực ra, như thế này cũng không có gì xấu cả.”

Lục Bắc ngớ ra, cảm thấy dường như có nơi nào đó trong cô đã thay đổi trở nên khác hơn, nhưng anh ta không nói rõ được.

Chung Hi không để ý mỉm cười, giống như người vừa mới ra tù không phải là cô.

Lục Bắc thuận thế gật đầu, “Đi thôi, rời khỏi cái nơi xui xẻo này thôi.”

“Hôm nay có một chuyện lớn, em muốn xem náo nhiệt không?”

Lục Bắc ngồi vào ghế lái, đưa cho cô một chiếc điện thoại di động mới, giả bộ thờ ơ nói.

Chung Hi nhướng mày, nhận lấy điện thoại, động tác có chút xa lạ mở Weibo.

Tin tức đầu tiên trên hotsearch Weibo – “Hôn lễ thế kỷ của Bạc và Ôn.”

Nhấp vào xem, hóa ra là trực tiếp hiện trường hôn lễ của Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi.

Cô nở nụ cười giễu cợt.

Khuôn mặt của người đàn ông trên màn hình không có bất cứ thay đổi nào, tay cô không nhịn được siết chặt, hận ý che giấu nơi đáy mắt.

Thật là trùng hợp, ngày cô ra tù thì bọn họ kết hôn.

“Có muốn đi tìm chút niềm vui không? Để bọn họ xem, em không phải người dễ bắt nạt, cho dù thế nào anh cũng sẽ ủng hộ em.”

Sau một lúc im lặng, Chung Hi vui vẻ đồng ý.

“Được.”

Cũng nên tính sổ với hai người tự tay tống cô vào tù rồi.

Lục Bắc không ngờ cô sẽ đồng ý sảng khoái đến vậy, nên không khỏi sửng sốt.

Nhưng ngay sau đó, anh ta nở một nụ cười hứng thú xen lẫn ý xấu, chiếc xe thể thao giống như mũi tên bắn ra khỏi dây cung, chạy nhanh trên đường cao tốc đi về phía tổ chức hôn lễ.

Tại khách sạn nơi tổ chức đám cưới, Trang Uyển Như mặc một bộ váy đắt tiền, đeo trang sức quý giá, khuôn mặt tươi cười nhận lời chúc phúc của người khác.

Ở bên cạnh bà ta, là Ôn Quốc Huy cha của Ôn Nguyễn Nhi, hai người trông vô cùng thân thiết, tay của người đàn ông luôn ôm eo Trang Uyển Như.

“Vất vả cho em rồi, bận rộn trước sau vì hôn sự của Nguyễn Nhi.”

Trang Uyển Như nở nụ cười dịu dàng, tựa vào trong ngực Ôn Quốc Huy, nhẹ nhàng nói: “Đây đều là việc em nên làm, em kết hôn với anh đương nhiên phải xem Nguyễn Nhi như con ruột, chỉ là không biết khi nào mới có thể nghe con bé gọi em một tiếng mẹ.”

Vẻ mặt Ôn Quốc Huy cứng đờ, cười gượng hai tiếng.

“Anh vừa mới cưới em, Nguyễn Nhi nhất thời không thể chấp nhận được, em đừng vội, cứ từ từ thôi.”

Trang Uyển Như trong lòng biết rõ ý tứ của lời nói này, bà ta thẹn thùng mỉm cười, không nói gì thêm nữa.

Các khách mời lần lượt đi vào bên trong, Lục Bắc đậu xe xong rồi cùng Chung Hi xuống xe.

Nhà họ Lục cũng nhận được thiệp mời đám cưới, lúc Lục Bắc đến đón Chung Hi ra tù, để đề phòng vạn nhất đã lấy hai tấm thiệp mời từ trong nhà đi.

Chung Hi nhìn tấm thiệp mời tinh xảo kia với ánh mắt lạnh lùng.

Khi đi lên bậc thang, từ xa cô đã nhìn thấy Trang Uyển Như, vẻ mặt cô rất sốc.

“Lục Bắc.” Cô thì thầm.

“Sao thế?”

“Vì sao Trang Uyển Như lại ở nơi này?”

Trang Uyển Như là mẹ kế của cô.

Một người phụ nữ ở bên cạnh cha cô sáu bảy năm, tuy rằng cha cô nhớ nhung người vợ đã khuất nên luôn không làm thủ tục với Trang Uyển Như, nhưng vẫn đối tốt với bà ta, Chung Hi nhìn ở trong mắt.

Thậm chí, cô đã chuẩn bị chấp nhận Trang Uyển Như.

Chỉ là không ngờ, Trang Uyển Như lại lựa chọn bỏ đi khi tập đoàn Chung thị xảy ra chuyện và nhà họ Chung khó khăn nhất!

Biến mất không dấu vết!

Người mà cô cho rằng đã biến mất trên thế giới này, lại yên lành xuất hiện ở đám cưới lần thứ hai của Bạc Lương Thần?

Đôi mắt xinh đẹp của Chung Hi lạnh lẽo, lạnh như băng.

Lục Bắc theo ánh mắt của Chung Hi nhìn về phía bên kia, nhíu mày nói: “Hi Hi, bà ta bây giờ là mẹ kế của Ôn Nguyễn Nhi.”

Chung Hi như bị sét đánh.

Ha…

Thế giới này thật nhỏ bé.

Cô nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào nụ cười rạng rỡ của Trang Uyển Như.

Trang Uyển Như vốn đang dựa trong ngực của Ôn Quốc Huy, đột nhiên nhìn vào đôi mắt băng giá của Chung Hi, bà ta khẽ kêu lên rồi theo bản năng đẩy Ôn Quốc Huy ra đứng thẳng người lên.

“Chung Hi?”

Sao nó ra ngoài rồi?

Không phải bị kết án hai năm sao? Bây giờ mới một năm thôi mà.

Bà ta vội vàng muốn tránh, nhưng trước mắt làm gì có nơi nào để bà ta tránh được, chỉ đành dựa ở trong ngực Ôn Quốc Huy trước.

Giọng Trang Uyển Như không lớn nhưng lại thu hút những vị khách ở bên ngoài.

Mọi người đều biết Chung Hi, cô là vợ cũ của Bạc Lương Thần, một năm trước đã bị tống vào tù.

Ôn Quốc Huy nhíu mày, “Bảo vệ.”

Nhưng bảo vệ chưa kịp đến để đuổi Chung Hi ra ngoài, thì cửa khách sạn ở phía sau họ đã mở ra.

Một bóng dáng cao lớn xuất hiện.

Bạc Lương Thần mặc một bộ vest màu đen, tóc khéo léo chải ngược ra phía sau, để lại một ít tóc mái buông lơi trước trán, che đi đôi mắt lạnh lùng kia.

Những người có mặt tại đây đều hít một hơi thật sâu, e là sẽ có trò hay để xem.

Vợ cũ của tổng giám đốc Bạch, được ra tù trước thời hạn, còn đi cùng với cậu chủ nhà họ Lục, đến để đập phá hôn lễ ư?

Đôi mắt anh ta lướt về phía bóng dáng xinh đẹp kia, một năm không gặp cô đã gầy đi rất nhiều.

Làn da trắng đến mức không có chút máu, nhưng đôi mắt kia lại ánh lên vẻ kiên định.

Người đàn ông nhìn chăm chú hồi lâu, đầu mày nhíu lại, anh ta cũng không ngờ họ sẽ gặp lại nhau vào một dịp như thế này.

Cùng lúc đó Chung Hi cũng nhìn thấy anh ta, chú rể của ngày hôm nay!

Cô không còn yếu đuối lẩn tránh giống như trước đây nữa, mà nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta hơn nữa còn mang theo một chút chế giễu, Bạc Lương Thần, tôi đến tặng cho anh một món quà lớn.

Ánh mắt mang theo vẻ kiên cường và mạnh mẽ kia khiến trong lòng Bạc Lương Thần có sự xao động hiếm thấy.

Mái tóc dài trước đây đã được đổi thành kiểu tóc ngắn ngang tai khoan khoái nhẹ nhàng, không còn xinh đẹp như trước nhưng lại phù hợp với Chung Hi của hiện tại hơn.

Một người phụ nữ đã không còn liên quan gì đến anh ta nữa.

Cuối cùng, là anh ta dời ánh mắt đi trước.

Giống như không nhìn thấy cô, anh ta gật đầu chào vài vị khách và đi về phía Ôn Quốc Huy.

“Tống giám đốc Ôn, hôn lễ có thể bắt đầu.” Giọng nói của Bạc Lương Thần không lạnh không nặng nhưng lại cực kỳ có cảm giác áp bức.

Sắc mặt Ôn Quốc Huy chợt thay đổi, ông ta đáp, “Được.”

Cho dù hôm nay là ngày kết hôn của con gái ông ta và Bạc Lương Thần, thì Bạc Lương Thần vẫn gọi ông ta là tổng giám đốc Ôn chứ không phải gọi là bác hay cha.

Sự xa cách này khiến trong lòng Ôn Quốc Huy cảm thấy khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể nhịn.

Ai bảo đối phương là Bạc Lương Thần.

Ôn Quốc Huy và Trang Uyển Như theo Bạc Lương Thần đi vào, Trang Uyển Như không dấu vết nhìn Chung Hi, nhưng mí mắt đột nhiên giật không ngừng.

Cầu trời phù hộ, hôn lễ ngày hôm nay nhất định phải diễn ra suôn sẻ.
Chương 25: Đến cả người mà mình phải bảo vệ cũng nhầm

Lục Bắc nhìn về phía Chung Hi: "Vẫn đi vào sao?"

Anh ta sợ Chung Hi không chịu được.

"Vào chứ, em còn có trò hay chưa xem xong."

Chung Hi đi trước đến cửa lớn khách sạn.

Lục Bắc đuổi theo sau, trong tay bọn họ có giấy mời nên được thông qua suôn sẻ.

Ôn Nguyễn Nhi mặc trang phục lộng lẫy đang ngồi trong phòng trang điểm của khách sạn. Mấy người phù dâu đi theo sau đều tươi cười như hoa, nói vài câu chúc mừng.

Ôn Nguyễn Nhi càng đắc ý hơn, qua hôm nay, chỉ cần cô ta nói một câu thôi cũng đã đủ để toàn bộ Bắc Xuyên phải chấn động!

Lúc này, Ôn Quốc Huy đi đến với vẻ mặt khó coi: "Chuẩn bị xong chưa?"

"Xong rồi."

Ôn Nguyễn Nhi thẹn thùng cười một tiếng, cô ta đã đắm chìm trong niềm vui nên không chú ý đến sự khác thường của Ôn Quốc Huy. Ôn Nguyễn Nhi cười ngọt ngào, kéo tay ông ta đi ra ngoài.

Phía trên thảm đỏ, cảnh cửa lớn dẫn vào lễ đường từ từ được mở ra.

Ôn Nguyễn Nhi đội khăn phủ đầu màu trắng, mặc áo cưới cao cấp được đặt trước, rạng rỡ lộng lẫy, xuất hiện ở một đầu thảm đỏ, mà Bạc Lương Thần mặc âu phục đi giày da đang đứng ở nơi cuối cùng.

Ôn Nguyễn Nhi nhìn người đàn ông đối diện xuyên qua tấm khăn phủ đầu, trong lòng nôn nao.

Cuối cùng, người đàn ông đó cũng thuộc về cô ta.

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, khúc ca của hôn lễ bắt đầu du dương vang vọng, Ôn Nguyễn Nhi kéo tay Ôn Quốc Huy, đi về phía Bạc Lương Thần.

"Cha cô dâu có thể trao cô dâu cho chú rể."

Tiếng người chủ trì vừa dứt, tay Ôn Nguyễn Nhi được trao vào tay Bạc Lương Thần.

Hai người đều đeo bao tay màu trắng, dựa theo quá trình, tiếp tục hôn lễ.

Ôn Nguyễn Nhi không cảm nhận được nhiệt độ bàn tay của ngươi đối diện kia, cô ta cụp mắt, che giấu vẻ thẹn thùng.

"Trước khi hôn lễ chính thức bắt đầu, tôi còn muốn chia sẻ tín vật của hai vị tân hôn với tất cả các vị đang ngồi đây. Đây là minh chứng cho tình yêu bền chặt của bọn họ."

Cô gái làm lễ bên cạnh cầm khay trong tay, giơ hai nửa mặt dây chuyền ở trong đó ra cho tất cả mọi người.

Dưới bục, đuôi lông mày của Chung Hi nhướng lên, đúng vậy, bây giờ trò hay mới bắt đầu.

"Quý chủ trì, làm phiền ông ngừng một chút!"

Giọng nói trong vắt xuyên qua nền nhạc nhẹ nhàng, gọi sự chú ý của tất cả mọi người.

Trên bục, Bạc Lương Thần là người đầu tiên nghe thấy lời cô nói, anh hơi nghiêng đầu, mắt lộ ra ý cảnh cáo.

Chung Hi trừng mắt nhìn, hoàn toàn không quan tâm.

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả khách mời, cô vui vẻ đứng dậy, giẫm lên thảm đỏ bước đến cô dâu chú rể.

Mà trong khoảnh khắc Ôn Nguyễn Nhi nhìn thấy Chung Hi, sống lưng cô ta chợt cứng đờ.

Cô ta nhìn khuôn mặt cực kỳ quen thuộc kia với vẻ không dám tin, ngón tay khẽ run lên, không phải cô ta đang nằm mơ đấy chứ?

Chung Hi!

Cô ta ra từ lúc nào vậy?

Không đúng, sao cô ta có được tư cách bước vào hiện trường hôn lễ của mình.

"Lương Thần, chắc chắn là cô ta đến gây chuyện, mau đuổi cô ta ra đi." Ôn Nguyễn Nhi sốt ruột.

Sắc mặt Bạc Lương Thần u ám, đương nhiên anh cũng không nghĩ tới việc Chung Hi dám làm gì trước mặt tất cả mọi người.

Mọi người ở Bắc Xuyên đều biết quan hệ giữa bọn họ.

Chung Hi trong trí nhớ của anh sẽ không làm ra chuyện hoang đường như vậy.

Nhưng vì sao, cho dù kẻ đang đi về phía người phụ nữ của anh đã ở trong ngục tù một năm, mà vẫn tuyệt sắc như xưa. Càng thêm vẻ từng trải hơn so với sự ngây thơ tươi đẹp trước đây.

Lông mày anh nhíu lại trong vô thức, cứ thế quan sát Chung Hi đi từng bước vào lễ đường.

"Lương Thần."

Ôn Nguyễn Nhi lo đến mức giậm chân, vì sao anh lại giữ im lặng, chẳng lẽ anh vẫn còn tình cảm với Chung Hi?

Chung Hi vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, đón nhận ánh mắt của những vị khán giả, chậm rãi cất tiếng: "Nay nhân ngày vui của Bạc tiên sinh và Ôn tiểu thư, người từng trải như tôi có đôi lời muốn chúc phúc, không có vấn đề gì chứ?"

Ánh mắt Bạc Lương Thần dần lạnh lẽo. Nhưng anh cần thể diện, vì vậy không thể đuổi cô ra ngoài trước mặt tất cả mọi người.

Ôn Nguyễn Nhi cũng không giữ được bình tĩnh.

Cô ta là nữ chính của ngày hôm nay, không thể bị Chung Hi phá hỏng thời gian tốt đẹp của mình được!

Ôn Nguyễn Nhi cắn răng, cố gắng khống chế biểu cảm gần như méo mó trên khuôn mặt: "Chung tiểu thư, không hay lắm đâu, vẫn nên chờ buổi lễ kết thúc, chúng ta tự nói chuyện với nhau."

Đúng, phải hoàn thành buổi lễ!

Nói xong, Ôn Nguyễn Nhi giữ vững nụ cười, đồng thời nháy mạnh mắt ra hiệu cho bảo vệ dưới bục.

Chung Hi cong môi, sốt ruột sao?

Không đợi bảo vệ tới, bỗng nhiên Chung Hi cất bước tiến lên, giật lấy mặt dây chuyền trong tay người chủ trì.

Lục Bắc đứng dưới bục sân khấu, ngăn cản mấy tên bảo vệ. Có anh ta ở đây, không ai có thể động vào Chung Hi.

Chung Hi lắc lắc mặt dây chuyền kia: "Có một số việc, có lẽ Ôn tiểu thư ngại mở miệng, vậy thì để tôi nói cho mọi người biết, mặt dây chuyền này là sự tồn tại vô cùng lãng mạn. Đây là thứ mà Ôn tiểu thư sơ ý đánh rơi lúc cứu Bạc tiên sinh."

Nụ cười của Ôn Nguyễn Nhi cứng đờ, bàn tay siết chặt váy cưới hơn nữa.

Chung Hi thấy cô ta bối rối rất rõ ràng, nụ cười càng sâu hơn: "Muốn tôi nói, hay là chính cô tự thú nhận?"

Ôn Nguyễn Nhi nóng lòng: "Chung Hi, rốt cuộc cô muốn làm gì? Trả lại cho tôi!"

Khuỷu tay Chung Hi vụt một cái, cầm mặt dây chuyền trốn sau lưng Bạc Lương Thần.

Bàn tay dưới ống áo của người đàn ông từ từ siết chặt, giằng cổ tay Chung Hi, kéo cô ra trước mặt: "Đưa đây."

Chung Hi trừng mắt nhìn: "Hử? Anh muốn cái này hả, nhưng cái đó là giả đấy."

"Giả?"

Dưới bục sân khấu rộ lên tiếng ồn ào bàn tán.

Một mặt dây chuyền thôi mà, còn phân thật giả gì chứ!

Bạc Lương Thần cầm tay cô siết rất chặt, vốn dĩ không hề để ý đến việc cô có đau hay không: "Chung Hi, sự khoan dung của tôi có giới hạn."

Chung Hi quay đầu, không hề quan tâm đến lời cảnh cáo của anh.

"Vừa khéo, sự khoan dung của tôi cũng có giới hạn. Đúng rồi, nhắc nhở anh một câu, bao nhiêu phóng viên đang ghi hình lại đấy. Tốt nhất là anh nên lịch sự một chút, đừng để đến mức ngày mai không dám nhìn mặt báo."

Lòng bàn tay Bạc Lương Thần lướt qua cổ tay cô, do dự một chút rồi buông tay.

Chung Hi thừa cơ cầm lấy ly rượu đỏ, nhẹ nhàng thả mặt dây chuyền vào ngay trước mặt Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần.

Khẽ lắc lư ly rượu mấy lần, sau đó nhẹ buông tay.

Choang.

Ly rượu đỏ vỡ vụn tại chỗ.

Ly rượu đỏ đầy tràn như hoa hồng rách nát, rơi hết lên trên bộ váy cưới cao quý của Ôn Nguyễn Nhi.

Cũng rất giống thời gian hôn nhân vỡ vụn kia của Chung Hi, vật đổi sao dời, nhưng vẫn tinh tế đến mức chói mắt.

"A!"

Ôn Nguyễn Nhi tức giận thét lên, nếu không phải phù dâu kéo cô ta lại thì chắc chắn cô ta sẽ túm tóc Chung Hi ngay tại chỗ: "Cô điên rồi, cô có biết bộ vây cưới này đáng giá bao nhiêu tiền không?"

"Đáng tiền hả? Nhưng đáng tiếc, bởi vì rất nhanh thôi, cô, sẽ không còn đáng giá nữa."

Chung Hi ngồi xổm người xuống, nhặt mặt dây chuyền lên từ dưới đất. Phía trên là chất liệu hơi xám đi, sau khi được gột rửa đã lộ ra màu đỏ thắm vốn có của nó.

Nhưng kỳ lạ thay, trên dây chuyền màu đỏ kia, vậy mà lại khắc một chữ "Hi" rất rõ ràng!

Bạc Lương Thần tận mắt chứng kiến sự thay đổi của mặt dây chuyền kia, vẻ mặt lạnh lùng như băng chợt chấn động.

Tất cả khách mời dưới bục đều mở to hai mắt nhìn, cái này còn ảo diệu hơn cả ảo thuật.

Tín vật đính ước của cô dâu chú rể lại khắc tên vợ trước?

Sao lại thế...

Ôn Nguyễn Nhi cũng kinh ngạc, cả buổi không nói nên lời.

Chung Hi cười như không cười nhìn hai người bọn họ.

"Bạc Tổng, là tình cảm của hai người quá lung lay dễ đổ, hay là anh còn tình cảm chưa dứt với tôi đây hả?"

Câu nói này thật sự trào phúng quá, khiến cho Bạc Lương Thần không còn lời nào để nói. Anh không ngờ được sẽ xảy ra chuyện như thế này, một suy nghĩ to gan loé lên trong đầu.

Ánh mắt anh nặng nề, khẽ giữ Chung Hi lại: "Nói, chuyện gì đã xảy ra?"

Chung Hi bị động ngẩng đầu lên, giả bộ như không biết: "Anh không nên hỏi tôi, nên đến hỏi vợ mới cưới của anh đi."

"Bộp!"

Mặt dây chuyền bị cô ném xuống đất, cầm thêm một giây cũng cảm thấy bẩn.

Cô nâng cổ tay bị anh nắm chặt lên, cất tiếng lạnh lùng: "Bạc Tổng, hôm nay là ngày vui của anh, anh quấy rối tôi trước mặt mọi ngườithế này, có phải hơi mất thể diện không?"

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi, sợ rằng cô phát điên rồi? Dám khiêu khích Bạc Lương Thần như thế.

Nhưng hình như, sự thật đúng là như thế.

Bạc Lương Thần vẫn lôi kéo cô...

Sự lạnh lẽo trên khuôn mặt người đàn ông tan biến hết. Lần đầu tiên anh phát hiện mình không có cách nắm bắt Chung Hi. Mặc dù anh cực kỳ muốn biết đáp án, nhưng Chung Hi đã đẩy mạnh tay anh ra.

Giữa ngón tay chợt trống rỗng.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Chung Hi sóng vai đi ra ngoài với Lục Bắc.

Lúc sắp bước đến cửa, Chung Hi lại thêm chút mồi lửa.

"Bởi vì mặt dây chuyền này, là của tôi."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom