Hot Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 128-130

Chương 128: Cô có thể chịu trách nhiệm không?

Chung Hi không lên tiếng, lại nghe Lục Hán Minh dặn dò vài câu, mới tạm biệt rời đi.

Cửa đóng lại, Hàn Chỉ Mai chậm rãi thở dài.

“Con bé làm như vậy, Tiểu Bắc sẽ vui vẻ sao? Nếu nó biết, Chung Hi là bởi vì nó mà muốn cắt cụt chân, thì... Nó sẽ đau khổ đấy.” Mấy ngày nay Hàn Chỉ Mai trải qua sinh tử của đứa con trai, cả người như già đi mấy tuổi.

Mấy ngày nay Chung Hi làm cái gì, lại kiên định quyết tuyệt đến cỡ nào, bà ta nhìn thấy hết.

Bà ta không thể không thừa nhận, trước kia đúng là bà ta bởi vì chuyện nhà họ Chung mà có thành kiến với Chung Hi.

:Vậy thì đừng để nó biết!”

Lục Hán Minh lạnh lùng hạ giọng, “Tiểu Bắc vất vả mãi mới nhặt được một cái mạng từ Quỷ Môn Quan về, chỉ cần là nó muốn thì tất cả cứ giữ lại bên cạnh nó, sau này sẽ có thứ gì khác bồi thường cho con bé kia, bây giờ quan trọng nhất, chính là mạng của Tiểu Bắc.”

Hàn Chỉ Mân lẩm bẩm, “Đúng vậy, chúng ta chỉ có một đứa con trai này.”

Cho dù trời sập, Lục Bắc cũng không thể xảy ra chuyện!

......

Cùng lúc , phóng viên nghe tin chạy tới, chặn Bạc Lương Thần ở hành lang bệnh viện.

“Bạc tổng, lần này xảy ra tai nạn ngoài ý muốn ở đấu trường thi cúp Lôi Đình, công ty anh đã điều tra kỹ chưa?”

“Nghe nói có thể là do con người gây ra, anh thấy thế nào đây?”

“Nghe nói vợ cũ anh Chung tiểu thư và Lục Bắc có quan hệ rất thân thiết, có khả năng sẽ trở thành quan hệ bạn bè nam nữ, lúc ấy bọn họ cùng ở trên chiếc xe kia, là ngẫu nhiên sao?”

Mũi nhọn chỉ thẳng vào Bạc Lương Thần.

“Mặt khác, tập đoàn Bạc thị là nhà đầu tư lớn nhất của giải đấu Lôi Đình lần này, xảy ra scandal như vậy, công ty anh sẽ tổn thất rất lớn, sau này anh có tiếp tục đầu tư vào những cuộc đua xe không?”

Ánh mắt Bạc Lương Thần rét lạnh, vấn đề của những phóng viên này không biết gì khiến anh không vui chút nào,

Nhưng ngay khi anh muốn mở miệng, phía sau đám người bỗng nhiên truyền đến một tiếng, “Hai người bọn họ có ở cùng một chỗ hay không, là chuyện của bọn họ, không có quan hệ với Bạc thị! Còn nữa, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, mấy người muốn phỏng vấn thì đi phỏng vấn Chung Hi đi.”

Ôn Nguyễn Nhi nhíu mày, xuất hiện phía sau các phóng viên.

Khi ống kính nhắm thẳng vào cô ta, cô ta bực tức nói một câu: “Chúng tôi không có gì để nói, trên trường đua kích thích này, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, bây giờ còn chưa có cả kết quả giám định, ai biết có phải là hai người bọn họ mắc sai lầm trong khâu thao tác không!”

Một câu nói, đem trách nhiệm của Bạc Lương Thần và tập đoàn Bạc thị phủi đi sạch sẽ.

Chung Hi và y tá đi ra từ trong thang máy, nghe rõ ràng mấy câu này, cũng nhìn thấy Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần sóng vai đứng chung một chỗ, phản bác những phóng viên kia.

Lập trường và lí do thoái thác của bọn họ, không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng câu chuyện còn chưa điều tra rõ ràng mà đã nóng lòng xóa sạch quan hệ như vậy?

Chung Hi nắm chặt bình thuốc trong tay, Bạc Lương Thần, anh thật sự càng ngày càng kém cỏi.

Ôn Nguyễn Nhi thấy những phóng viên kia bị mấy câu nói của mình kìm hãm lại, càng thêm đắc ý làm càn, khoác cánh tay Bạc Lương Thần nói, “Lương Thần xuất phát từ ý thức trách nhiệm nên đã ở trong bệnh viện mấy ngày, giờ trách nhiệm đã được trả hết, nếu lại có người ở sau lưng nói linh tinh, vấn đề là do họ rồi.”

Lời này đã âm thầm đâm vào nhà họ Lục và Chung Hi?

Bạc Lương Thần liếc Ôn Nguyễn Nhi một cái, anh cũng không muốn nói những câu như này.

Nhưng các phóng viên đều đã giơ máy quay lên chụp, lời đã nói ra, nước đổ khó hốt.

Anh đang muốn ngăn cản Ôn Nguyễn Nhi thì thoáng nhìn thấy bóng lưng Chung Hi đi qua, mơ hồ cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của cô.

Trong lòng Bạc Lương Thần trầm xuống.

Nhưng ở bên cạnh anh, Ôn Nguyễn Nhi vẫn đang gắt gao túm lấy anh, nhỏ giọng nói, “Lương Thần, không chỉ có em tới, chú Hai cũng tới, chúng ta đi đón chú ấy đi.”

“Chú Hai?”

Người đàn ông đè nén cảm xúc trong ánh mắt, chuyện này, rõ ràng anh đã phân phó qua, không được kinh động đến chú Hoài n.

Chú Hai vừa mới về nước không lâu, anh hy vọng chú có thể nghỉ ngơi một thời gian.

Không ngờ tin tức lại lan truyền nhanh như vậy.

“Lương Thần, tất cả phóng viên đang nhìn.” Ôn Nguyễn Nhi lại thấp giọng nhắc nhở một câu, còn không quên dựa vào người anh ra vẻ ân ái.

Bạc Lương Thần nhìn lướt qua cô ta một cái, không đẩy cô ta ra trước mặt mọi người, sải chân bước lên lầu một.

Trong phòng bệnh, y tá thay thuốc cho Lục Bắc, lại đem những điều cần chú ý nói cho Chung Hi.

“11 giờ đêm phải thay một lần, đến lúc đó em bấm chuông gọi y tá là được rồi.”

Chung Hi khẽ gật đầu, ghi nhứo từng cái một, mấy ngày nay, cô cũng quen tay hay việc rroofi.

Bên kia, Hàn Chỉ Mai đem mọi thứ thu vào trong mắt, trừ bỏ khoản nợ hiện tại của Chung Hi và cuộc hôn nhân thất bại trước kia của cô, cho dù hàn Chỉ Mai là người kén chọn như vậy cũng không thể không thừa nhận, Chung Hi là người con dâu vô cùng hoàn hảo.

“Mẹ, mẹ đừng nhìn Tiểu Hi như vậy, em ấy sẽ ngại đấy.” Lục Bắc cố ý cười đùa giỡn một câu, anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi tỉnh lại, mẹ anh ta và Chung Hi lại có thể chung sống hòa bình.

Hơn nữa trong nhà cũng cắt đứt liên lạc với nhà họ Từ, chuyện anh ta rối rắm nửa tháng, cứ như vậy được giải quyết xong.

Ngoại trừ trên người còn có chút đau nhức, Lục Bắc thực sự cảm thấy mỗi ngày như đang ở trên thiên đường.

“Ăn táo không?” Hàn Chỉ Mai cười chuyển hướng đề tài.

Chung Hi đưa y tá đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy những phóng viên kia đi tới bên này, từng người một giơ micro, khí thế bức người.

Ánh mắt cô đột nhiên lạnh lùng, Lục Bắc vừa kết thúc ca phẫu thuật đầu tiên, thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, anh ta cần tĩnh dưỡng.

Nhưng Bạc Lương Thần lại không biết xấu hổ như thế còn kéo phóng viên đến bên này?

Chung Hi giữ bên cửa, quay đầu lại nói một câu, “Tôi đi ứng phó phóng viên, mọi người đừng đi ra ngoài.”

Sau đó, cô đóng cửa lại.

Lục Bắc có chút lo lắng, lúc này muốn Hàn Chỉ Mai đỡ anh ta ra ngoài.

“Con bé đã nói rồi, bảo con không cần đi ra ngoài, vết thương của con còn chưa khỏi!” Hàn Chỉ Mai ấn anh ta xuống, không cho anh ta động đậy.

Lục Bắc giãy dụa một chút, “Mẹ, mẹ không biết, Chung Hi vẫn rất chán ghét tiếp xúc với phóng viên, lúc nhà họ Chung xảy ra chuyện không may, em ấy ở trong tù cũng không được an bình, bây giờ muốn em ấy vì con mà đi thừa nhận áp lực dư luận kia, làm sao con có thể nhẫn tâm chứ?”

Bàn tay Hàn Chỉ Mai đè anh ta xuống dần thả lỏng sức lực.

Bà ta không biết nên nói với Lục Bắc như thế nào, Chung Hi đối với anh ta áy náy nhiều hơn là thích.

Nên làm gì có người phụ nữ nào, có thể thản nhiên đem nửa đời sau của mình đặt vào chứ...

Vào giờ khắc Hàn Chỉ Mai này, hoàn toàn tán thành với Chung Hi, “Tiểu Bắc, mẹ đỡ con.”

Ngoài cửa, Chung Hi nắm chặt tay nắm cửa, bởi vì không muốn cho các phóng viên đi qua.

“Chung tiểu thư, chúng tôi muốn phỏng vấn Lục thiếu, cô cho chúng tôi vào đi!”

“Phỏng vấn tôi cũng như vậy.” Chung Hi lãnh đạm nhìn qua, “Đài truyền hình thành phố đúng không? Tôi biết đài trưởng Vương của các người, năm ngoái tham nhũng vào tù, tôi và cô ấy là bạn tù.”

Một câu nói khiến người phóng viên kia ngậm miệng lại ngay lập tức.

Những người khác lập tức chĩa micro và ống kính vào Chung Hi.

“Cô Chung, cô có thể nói về đời sống tình cảm hiện tại của cô không? Bây giờ cô đang qua lại với Lục thiếu sao?”

Chung Hi suy nghĩ một chút, “Đó là chuyện riêng tư của tôi, tôi có quyền không trả lời.”

“Vậy các người...”

“Không phải mấy người quan tâm đến thời điểm xảy ra tai nạn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra sao?” Chung Hi hỏi ngược lại một câu, “Kết quả phán định của hiệp hội đua xe còn chưa có, chúng tôi cũng đang chờ tin tức, nhưng tôi có thể lấy thân phận là người trong cuộc để nói rõ ràng cho mấy người biết, trước khi đua xe chúng tôi đã hoàn thành tiến hành sát hạch, xe trước khi lên đường đua cũng không có vấn đề gì.”

“Sau đó, trải qua tay ai, còn cần phải điều tra.”

Thanh âm Chung Hi từng chữ từng chữ, kiên định vờn quanh cả hành lang.

“Cô Chung, ý cô là, vụ tai nạn này là do có người cố ý tạo ra, phải không? Cô có thể chịu trách nhiệm cho những gì mà cô đang nói bây giờ không?”
Chương 129: Lời xin lỗi vô nghĩa

“Vậy cô có bằng chứng không? Vừa rồi Ôn tiểu thư có nói, cũng có thể là do hai người thao tác không đúng.”

Chung Hi hít sâu một hơi, ý lạnh trong mắt cô càng ngày càng nồng đậm, “Ôn Nguyễn Nhi cô ta đã lái xe sao? Lời nói của cô ta mấy người tin như vậy à?”

“...”

Các phóng viên bị nói ngược bèn ngừng truy vấn.

Nhưng vẫn có người vì muốn đào được dữ liệu nóng mà không từ bỏ ý định, “Chung tiểu thư, nhà đầu tư lớn nhất của cuộc thi cúp Lôi Đình lần này chính là tập đoàn Bạc thị, gây ra scandal tai nạn đua xe, đối với tập đoàn Bạc thị sẽ là một cú sốc không nhỏ, liệu có thể phỏng vấn cảm xúc của cô lúc này không?”

Vấn đề này hỏi ra khiến Chung Hi muốn đánh người.

“Tôi chính là nhân chứng, lúc chúng tôi đi qua khúc cua đầu tiên, lập tức phát hiện phanh có vấn đề.” Lục Bắc ngồi xe lăn, được Hàn Chỉ Mai đẩy ra, anh ta chủ động chắn trước mặt Chung Hi.

“Mấy người còn có vấn đề gì nữa, thì cứ tới chỗ tôi.”

Ánh mắt Chung Hi xao động, “Lục Bắc...”

Tay anh mang theo chút lạnh lẽo, nắm lấy tay Chung Hi, chậm rãi siết chặt.

Chung Hi cúi đầu nhìn một chút, không né tránh.

Các phóng viên ai nấy đều sáng mắt, giống như bắt được tin tức lớn, lập tức giơ micro lên, nhắm ngay Lục Bắc, “Lục thiếu, hai người đây là đang công bố quan hệ sao? Lúc trước tin đồn anh sẽ đính hôn với thiên kim tập đoàn Từ thị, là giả sao?”

Lục Bắc cười nhạt, “Những gì các cậu nhìn thấy chính là sự thật, hiện tại chúng tôi chỉ muốn chờ kết quả phán định của hiệp hội đua xe, các người chụp ảnh xong thì mời về đi, dù sao đây cũng là bệnh viện, tôi không muốn ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác nghỉ ngơi.”

Nếu đã chụp được những gì bọn họ muốn chụp, các phóng viên cũng không theo đuổi không rời nữa, rất nhanh, phòng bệnh một lần nữa trở về yên tĩnh.

Lục Bắc được Chung Hi và y tá đỡ lên giường bệnh, tay anh ta mới buông Chung Hi ra.

Lục Bắc vui vẻ giống như thiếu niên mới yêu, ánh mắt cứ như dính chặt vào người Chung Hi vậy.

Chung Hi nhíu mày, lẩm bẩm, “Vết thương của anh còn chưa khỏi, đi ra ngoài làm gì? Nhỡ đâu...”

“Anh lo lắng cho em.” Anh ta không hề che dấu suy nghĩ trong lòng, cho dù ở trước mặt Hàn Chỉ Mai, ánh mắt của anh ta cũng hoàn toàn không ngừng lại.

Hàn Chỉ Mai ở bên cạnh ho khan một chút, “Vừa rồi bác sĩ bảo mẹ đi qua một chuyến, nói kết quả kiểm tra của Tiểu Bắc có rồi, mẹ qua đấy một chút.”

Hàn Chỉ Mai vừa mới rời đi không lâu, đã có người gõ cửa phòng bệnh, Chung Hi còn tưởng rằng phóng viên của đài truyền hình nào đó đi rồi quay lại.

“Anh Lục Bắc, em đến thăm anh.” Từ Á xách hoa quả xuất hiện ở cửa, hơn nữa hoàn toàn không để ý tới Chung Hi, trực tiếp đi vào.

Mấy ngày nay Lục Bắc cũng nghe Hàn Chỉ Mai nói chuyện xảy ra khi anh ta phẫu thuật, lập tức thái độ đối với Từ Á càng thêm lạnh nhạt.

Nhất là sau khi nhìn thấy Từ Á không để ý đến Chung Hi, giọng Lục Bắc càng lạnh, “Từ tiểu thư đến thăm, tôi không gánh nổi.”

Dáng vẻ tươi cười của Từ Á cứng đờ, xấu hổ cong môi, “Chị Chung Hi, em muốn cùng nói chuyện riêng với anh Lục Bắc, chị có thể...”

“Không thể.”

Lục Bắc lạnh giọng nói một câu, trực tiếp kéo Chung Hi đến bên mình, “Hiện tại tôi một phút một giây cũng không thể rời khỏi cô ấy.”

Từ Á không thể cười nổi, “Anh Lục Bắc, anh thật sự phải đối xử với em như vậy sao? Ngày đó sau khi xảy ra chuyện, em vẫn luôn lo lắng cho anh, mấy ngày không ngủ được, bác Lục không cho em gặp anh, em thật sự không có cách nào khác.”

Cô ta vừa nói, nước mắt đã chảy dài.

Lục Bắc chán ghét, “Cô muốn khóc thì ra ngoài khóc đi.”

“Anh Lục Bắc, em thật sự rất nhớ anh, em biết chắc chắn anh đã hiểu lầm em. Em về trước vậy, em sẽ không làm phiền anh nữa, chờ anh ra viện rồi chúng mình nói chuyện rõ ràng sau.”

Cô ta cứ nói như vậy rồi tủi thân đi ra ngoài.

Chung Hi cau mày, “Cô ta đi ra ngoài như vậy khẳng định sẽ bị phóng viên chặn cho mà xem.”

Lục Bắc vẫn không buông tay cô ra, “Anh không quan tâm, hôm đó khi thi đấu, anh đã dự liệu được hôm nay, trước khi lên sân, bọn anh Tôn chắc chắn sẽ kiểm tra kỹ càng, loại sai lầm cấp thấp này không có khả năng xuất hiện.”

Chung Hi trầm mặc.

Cô cũng đã sớm nghĩ tới điểm này, cũng đã nói chuyện điện thoại với Tôn Lưu để xác minh qua, trên sân thi đấu chuyện gì cũng có thể xảy ra, chỉ có loại tai nạn phanh không nhạy này xảy ra rất ít.

Cơ hồ là một phần ngàn trong xác suất, cứ như vậy trùng hợp bị bọn họ gặp phải.

“Mặc dù hiệp hội đua xe sẽ điều tra vấn đề này, nhưng anh không nghĩ rằng họ sẽ tìm thấy sự thật.” Lục Bắc nở nụ cười với Chung Hi, “Cho nên, em đừng cảm thấy anh bị thương, là trách nhiệm của em.”

Anh ta không muốn cô có gánh nặng.

Trong lòng Chung Hi khẽ xao động, cô cúi đầu nhìn bình nước, “Hết nước nóng rồi, em đi lấy đã.”

Lục Bắc nhìn cô chạy ra khỏi phòng bệnh, khẽ thở dài.

Chung Hi vừa mới đi qua góc tường, đã bị Từ Á chờ ở đó ngăn lại.

“Tránh ra.”

Chung Hi có chút không kiên nhẫn.

Cô không có thời gian để chơi trò chơi giả khóc ngây thơ với Từ Á.

“Tôi nghe nói, mấy ngày nay toàn là cô chăm sóc anh Lục Bắc à? Cũng đúng, cô hại anh ấy hại thảm như vậy, đúng phải nên chuộc tội thật tốt, nhưng từ ngày mai trở đi, cô không cần xuất hiện nữa.” Giọng điệu Từ Á ra lệnh.

Chung Hi chỉ thản nhiên nhìn cô ta, “Việc này, là chuyện của tôi và Lục Bắc, cô không đến lượt.”

Cô nói xong thì muốn lách qua người Từ Á để đi.

Từ Á vội vàng túm lấy cô, “Ngày đó ba mẹ tôi quá sốt ruột, mới có thể nói cái gì giải trừ hôn ước, nhưng hôm nay tôi tới, chính là muốn nói với ba mẹ Lục, tôi muốn tiếp tục qua lại với anh Lục Bắc, cho nên...”

“Từ tiểu thư, cô có tư cách gì đứng ở đây ra lệnh cho tôi?” Chung Hi lườm một cái, ánh mắt lạnh thấu xương, “Lúc Lục Bắc cần người ủng hộ anh ấy nhất, cô ở đâu?”

Nếu Từ Á thật sự thích Lục Bắc, Chung Hi sẽ không nói thêm một chữ, nhất định sẽ chú ý duy trì khoảng cách với Lục Bắc.

Nhưng sự thật là, gia đình cô ta chỉ coi Lục Bắc là một quân cờ.

Sắc mặt Từ Á cứng đờ, “Vậy cũng không tới lượt cô ở chỗ này làm anh hùng, nếu không phải cô ở trên xe, Lục Bắc sẽ xảy ra chuyện sao? Trong lòng cô hẳn là cũng đã suy nghĩ qua, vì sao có thể xảy ra loại tai nạn này!”

Từ Á la hét, thấy Chung Hi thay đổi thái độ, biết mình chọc trúng tâm tư của cô, càng thêm đắc ý, “Nhà họ Lục không truy cứu trách nhiệm của cô, cô nên mừng thầm đi lại còn mỗi ngày lắc lư trước mặt anh Lục Bắc, cô thật sự muốn hại chết anh ấy à?”

“Từ tiểu thư, nói chuyện phải nói có chứng cớ.” Hàn Chỉ Mai từ văn phòng bác sĩ lấy báo cáo đi tới, nghe được cuộc nói chuyện của các cô.

Bà trực tiếp đi đến bên cạnh Chung Hi, lúc nhìn Từ Á, chút nhiệt tình nào, “Phong cách làm việc của người nhà họ Từ, tôi đã biết, Từ tiểu thư mời trở về đi, con trai tôi không trèo cao nổi.”

“Bác Lục!” Từ Á hoảng hốt, vội vàng xin lỗi, “Ngày đó ba con cũng vì sốt ruột, mới có thể nói như vậy, bác đừng để ở trong lòng.”

Hàn Chỉ Mai cười lạnh, “À... Lúc con của tôi khó khăn nhất, chỉ có Chung Hi trông coi bên cạnh nó, bây giờ nó đã tỉnh lại, cô mới chạy tới xin lỗi, cô cảm thấy người nhà họ Lục chúng tôi dễ bị lừa như vậy sao?”

“Con... Bác Lục, bác hiểu lầm con rồi!”

Từ Á vội vàng túm lấy làn váy, không biết nên giải thích thế nào.

Cô ta cho rằng chri cần mình quay đầu, người nhà họ lục sẽ vui mừng hớn hở đón cô ta, không ngờ là...
Chương 130: Tình cảm thì có thể vun đắp được

Hàn Chỉ Mai kéo Chung Hi lại rồi thốt ra một câu đầy nghiêm túc: “Từ nay trở đi, tốt nhất hai nhà chúng ta đừng qua lại với nhau nữa.”

Nói xong, bà ta kéo Chung Hi đi về phía phòng bệnh của Lục Bắc.

Chung Hi sững sờ một lúc, đến khi định thần lại, cô mới nhận ra khóe mắt Hàn Chỉ Mai đã đỏ hoe.

Cô ngập ngừng bảo: “Bác ơi, bác có cần khăn giấy không?”

Hàn Chỉ Mai ngớ ra, bà ta nhìn Chung Hi rồi thở dài nặng nề, “Vừa rồi cô ta bảo con như thế, sao con không nói lại lời nào? Trong khoảng thời gian này, con đã bỏ ra bao nhiêu cho Tiểu Bắc, mọi người đều nhìn thấy cả, con thật là, sao luôn làm nhiều hơn nói thế!”

Nghe vậy, Chung Hi mỉm cười rồi đưa khăn giấy cho Hàn Chỉ Mai.

“Nói những điều đó với cô ta thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Bây giờ cô chỉ muốn dành thời gian cho những người xứng đáng để cô bỏ ra.

Những lời chỉ trích, những lời buộc tội đó, đối với cô mà nói, chẳng đáng để nhắc đến.

Cô nhìn về phía tay của Hàn Chỉ Mai, “Kết quả kiểm tra thế nào? Hay là phải…”

Chung Hi không nói ra nửa câu sau, cô biết rằng Hàn Chỉ Mai rất quan tâm đến phương án điều trị bằng cách phẫu thuật cắt chi.

“Không, không cần nữa!” Hàn Chỉ Mai mắt ngấn nước những vẫn cười trong khi cầm bản báo cáo đó, “Bác sĩ bảo Tiểu Bắc mấy ngày qua hồi phục rất tốt, không cần cắt chi nữa, toàn bộ phương án điều trị trước kia đều bị hủy bỏ, tuy rằng còn phải mổ hai lần nữa, nhưng khả năng thành công của ca mổ rất cao, chỉ cần từ từ hồi phục …”

Rầm.

Một tiếng rầm lớn vang lên từ phía phòng bệnh.

Chung Hi phản ứng ngay lập tức, cô xông vào trong.

Lục Bắc ngã xuống đất, trên tay toàn là những mảnh vỡ thủy tinh, anh ta ngơ ngác nhìn Chung Hi, “Vừa rồi em nói gì với mẹ anh thế, phẫu thuật cắt chi gì đó?”

“Anh bị thương rồi.” Chung Hi cau mày trong khi nắm lấy tay anh ta, “Bác ơi, gọi y tá đến đây đi.”

“Được được được, bác đi ngay.” Hàn Chỉ Mai vội vàng chạy ra ngoài.

Lục Bắc dường như không còn tỉnh táo, liên tục hỏi Chung Hi: “Em còn chưa nói cho anh biết là ai phải phẫu thuật cắt chi!”

Mọi người đều giấu anh ta điều này.

Lúc nãy, khi anh ta đang uống nước thì nghe thấy tiếng ngoài cửa, nhất thời hốt hoảng nên cả người mới ngã nhào xuống đất.

Chung Hi nghiến răng, cô biết rằng mình không thể che giấu được nữa.

“Lục Bắc, đó chỉ là một phương án điều trị do bác sĩ đưa ra, bây giờ đã dẹp bỏ rồi, anh đừng lo, sau này nhất định anh vẫn sẽ đua xe được.”

Chung Hi không biết nên động viên anh ta thế nào.

Những lời được thốt ra trông thật yếu ớt.

Cô cúi đầu, dùng tay cẩn thận gỡ những mảnh thủy tinh lớn ra, thổi nhẹ nhàng để anh ta cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng……

Một giây tiếp theo, bàn tay còn lại của Lục Bắc nắm lấy vai cô, nắm chặt hết sức, “Cho nên, vì cảm thấy anh không thể lái xe được nữa, thậm chí không thể đi lại được nữa, em cảm thấy áy náy nên mới đồng ý hẹn hò với anh đúng không?"

Anh ta đột nhiên bật cười, “Anh đúng là một thằng ngốc, anh theo đuổi em bao nhiêu năm nay, anh hiểu tính tình của em nhất, làm sao em có thể đồng ý được!”

“Lục Bắc.”

Chung Hi siết chặt lấy cổ tay anh ta trong khi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai nói gì thêm.

Có quá nhiều lời nghẹn lại trong cổ họng của Chung Hi, cô không biết phải giải thích tâm trạng của mình như thế nào, có lẽ, đúng là cô cảm thấy hổ thẹn thật.

“Nếu anh là em, anh cũng sẽ lựa chọn như em khi nhìn thấy một người có thể liều mạng vì mình.” Chung Hi không còn day dứt trong lòng nữa, cô chậm rãi mấp máy khóe môi, từng chữ từng chữ một, một cách nghiêm túc và trịnh trọng, “Em đã là người trưởng thành, em biết mình đang làm gì.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nghe thấy sau lưng có tiếng mở cửa, Chung Hi buông tay Lục Bắc ra, lặng lẽ đi ra ngoài.

Cô đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại rồi, không thể nào lao vào chỗ chết lần nữa.

Dù là điều kiện gia đình hay chính con người anh ta, Lục Bắc đều được xem như một chỗ dựa tốt, có lẽ ông trời cho họ cùng nhau trải qua lần sinh tử này, chính là để Chung Hi hiểu rằng cô không có tư cách để phụ lòng anh ta lần nữa.

Nhìn cô đi ra ngoài, ánh mắt Lục Bắc dần dần tối sầm lại.

Sau khi y tá băng bó cho anh ta xong, Hàn Chỉ Mai nhìn ra bên ngoài.

“Sao Chung Hi lại đi lâu như vậy? Để mẹ gọi cho cô ấy.”

“Mẹ.” Lục Bắc ngăn bà ta lại, “Đừng bảo cô ấy đến nữa, con không muốn nhìn thấy cô ấy.”

Thấy anh ta nói vậy, Hàn Chỉ Mai cảm thấy khó hiểu, “Hai đứa vừa cãi nhau à? Mẹ nói này, Chung Hi là một đứa trẻ tốt. Gần đây mẹ cũng đã kiểm điểm lại mình rồi, nếu các con hòa thuận với nhau thì cha và mẹ cũng sẽ không phản đối.”

“Không phải.”

Lục Bắc cảm thấy lòng rối như tơ vò, anh ta không biết nên nói gì.

Hàn Chỉ Mai thấy anh dán mắt vào bản kết quả kiểm tra kia, bà ta mãi mới lẩm bẩm câu, “Tình cảm thì có thể vun đắp được, hai đứa con vẫn còn một chặng đường dài phía trước.”

Lục Bắc gục đầu xuống, mái tóc che đi đôi mắt, giọng điệu anh ta trông chán nản vô cùng, “Con không muốn cô ấy vì thương hại nên mới ở bên cạnh con.”

Vốn dĩ Chung Hi chỉ muốn ra ngoài hóng gió, điều chỉnh lại tâm trạng, như vậy thì mới có thể nói chuyện đoàng hoàng với Lục Bắc được.

Nhưng sau khi nhận được cuộc gọi từ Tôn Lưu, cô liền vội vàng rời khỏi bệnh viện.

Cô bắt taxi đến thẳng Bạc thị.

Cô muốn đích thân hỏi Bạc Lương Thần tại sao lại nhúng tay vào kết quả điều tra của Hiệp hội đua xe!

Lại công khai thừa nhận sự cố lần này là một vụ tai nạn?

Sau khi xông vào Bạc thị, cô nhanh chóng bị nhân viên lễ tân và an ninh chặn lại.

“Chung tiểu thư, cô không có hẹn trước thì không thể Bạc tổng được.”

“Tránh ra!”

Chung Hi nghiến răng, “Hôm nay nếu các người không cho tôi vào thì sẽ hối hận đấy.”

“Chung tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi.”

“Chung Hi?” Có người từ phía sau đi đến và nhận ra Chung Hi.

Người đó mặc một bộ vest thủ công chỉnh tề, môi nở một nụ cười thân thiện, đôi mắt to tròn sáng ngời, tràn đầy sức sống, trông chẳng giống một người năm mươi mấy tuổi chút nào.

Bạc Hoài Ân, chú hai của Bạc Lương Thần, cũng là phó chủ tịch hiện tại của tập đoàn Bạc thị.

Tuy bảo là phó chủ tịch, nhưng ông ta lại không có thực quyền gì cả, ông ta mới được điều về khu vực Vân Thành vào tháng trước.

Chung Hi có ấn tượng về người này cũng bởi vì ông ta là một trong số ít họ hàng của Bạc Lương Thần, hơn nữa ông ta có mối quan hệ khá tốt với Bạc Lương Thần, khi họ tổ chức đám cưới, Bạc Hoài Ân cũng có mặt.

Chính là vào lúc đó, họ đã chạm mặt nhau.

Khi Bạc Hoài Ân nhìn thấy Chung Hi quay đầu lại, ông ta càng cười tươi hơn, “Là cháu thật à, chú nói mà, chú vẫn chưa già đến nỗi mắt mờ.”

Sau đó, ông ta cau mày khi thấy các nhân viên an ninh túm lấy tay Chung Hi, “Mau buông ra!”

“Nhưng, Bạc phó tổng, Chung tiểu thư không có hẹn trước, chúng tôi không thể cho cô ấy vào được.” Nhân viên lúng túng giải thích.

Bạc Hoài Ân nhướng mày, lập tức giải vây cho Chung Hi, “Người cô ấy muốn gặp là tôi, tôi hẹn với cô ấy rồi, được rồi, được rồi, đi làm việc của các anh đi.”

Ông ta vẫy tay, nháy mắt ra hiệu với Chung Hi.

Rồi đưa cô vào thang máy.

Chung Hi không hiểu, “Sao chú lại giúp cháu?”

Bạc Hoài Ân cười, “Dù cháu và Lương Thần có chia tay nhau vì điều gì đi nữa thì cháu cũng đã từng là cháu dâu của chú, hai đứa tụi cháu thật là, chẳng biết trân trọng gì cả, cứ phải đợi đến sau này mới hối hận, hừ…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom