• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11 Là anh làm đúng không?

Bên trong tiệm cà phê——

“Đây là ba trăm vạn tiền mặt, tôi biết cô đang thiếu tiền, sau khi cầm ba trăm vạn này thì cô hãy lập tức biến khỏi Tiểu Bắc, cô và nó không hợp với nhau đâu.”

Phu nhân này chẳng phải ai xa lạ mà chính là mẹ của Lục Bắc, một người xuất thân danh môn, ăn mặc hết sức quý phái và hào hoa.

Ba trăm vạn tiền mặt được đựng trong túi ni-lông đặt trên mặt bàn.

Chung Hi khuấy nhẹ ly cà phê, cô bật cười, “Bác gái, hình như bác hiểu lầm rồi. Cháu và Lục Bắc không phải kiểu quan hệ như bác nghĩ đâu.”

“Sao? Ý của cô là cô không muốn nhận số tiền này?”

Phu nhân cau mày, “Cô đã sống chung với nó luôn rồi, còn cần tôi hiểu nhầm gì nữa sao? Số tiền này hôm nay cô muốn nhận thì nhận, không muốn nhận cũng phải nhận. Nếu như cô cố chấp tiếp tục mê hoặc quyến rũ Tiểu Bắc, vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác nhé.”

Chung Hi bước ra khỏi tiệm cà phê, trên đôi tay thon dài là một túi tiền nặng cũng gần chục cân.

Tiền! *thở một hơi*!

Không ngờ rằng sẽ có ngày cô lại vì tiền mà bị người ta sỉ nhục một cách tàn nhẫn như thế.

Bất thình lình, Chung Hi dùng hết sức ném túi tiền lên không trung. Thoáng chốc, những tờ tiền giấy tung bay khắp trời.

“Có người ném tiền kìa! Có người ném tiền kìa!”

“Mau nhặt tiền đi! Kẻo mưa xuống ướt đấy!”

Có người vừa nhặt tiền, vừa nhìn Chung Hi bằng ánh mắt kì lạ, “E rằng đây là một người điên rồi! Ngay cả tiền cũng không cần nữa!”

“Tôi nhìn có vẻ quen quen đấy, liệu có phải là vợ trước của tổng giám đốc tập đoàn Bạc thị không nhỉ! Cái người mà có cha vừa mới chết, còn công ty thì vừa mới phá sản ấy!”

“Đừng nhiều chuyện nữa, nhặt tiền trước đi! Cô ta không cần thì thôi, chúng ta thì cần đấy! Dù sao thì nữ nhân có sắc vóc tốt như cô ta đi đâu mà chẳng kiếm được tiền!”

Những lời xầm xì to nhỏ lọt vào tai Chung Hi khiến cô chau mày.

Cô nhớ lại khi ở đám tang cha, cô bị Bạc Lương Thần túm tóc, phải nằm rạp xuống trước linh cữu cha để làm chuyện ấy.

Trong hội sở Minh Khê, tuy rằng ở trước mặt mọi người Chung Hi đã khiến Bạc Lương Thần khó xử, nhưng dù cho có làm anh khó xử thì bản thân cô cũng chẳng dễ chịu gì.

Tại cửa tập đoàn, sau khi Chung Hi phỏng vấn bị từ chối, Ôn Nguyễn Nhi đã đưa danh thiếp cho cô một cách đầy khiêu khích.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, cô từ một người con gái được yêu thương hết mực nay đã hoàn toàn rơi xuống vũng lầy.

Đau đớn lắm, đau đớn lắm…

Tiếng còi xe bíp bíp inh ỏi, đường xá hỗn loạn, vì muốn nhặt được nhiều tiền hơn mà những người đi đường không ngại va vào nhau.

Mưa như trút nước, Chung Hi nhìn thấy một chiếc xe dừng ở bên cạnh mình, thấp thoáng trong ô cửa kính xe đã nhòe là một gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Là Bạc Lương Thần.

Cửa xe mở ra, Bạc Lương Thần với thân hình cao ráo thong thả bước đến trước mặt Chung Hi, bên cạnh là tài xế đang che dù cho anh.

“Là anh đúng không, là anh làm đúng không?”

Bà Lục quanh năm suốt tháng chỉ ở trong phòng, chẳng màng đến chuyện thế gian, sao có thể đột nhiên chạy đến giày vò người khác một trận như thế.

Ngoài trừ Bạc Lương Thần, cô không nghĩ ra một người nào khác.

“Chung Hi, tôi như vậy là đã đủ nhân từ với cô rồi.”

Trong cơn mưa lớn, Bạc Lương Thần với thân hình cao gầy đưa ánh mắt lạnh lùng lướt nhanh từng chút một trên gương mặt Chung Hi.

Ngay sau đó, anh đưa những ngón tay thon dài nhưng đầy sức lực nắm lấy chiếc cằm của cô một cách chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, “Vốn dĩ tôi muốn tha cho cô một lần, nhưng cô thực sự không nên như thế, mới đó mà đã có người đàn ông khác rồi.”

Nghe được lời này khiến Chung Hi cảm thấy có chút ghen tuông phảng phất đâu đây.

Khuôn mặt ướt lạnh trong mưa nhẹ nhàng mỉm cười.

Nhưng ngay sau khoảnh khắc đó, tận đáy lòng cô dâng trào lên một cơn ớn lạnh, ngay tức khắc lan tỏa đi khắp người.

Bạc Lương Thần dùng tông giọng trầm đầy cuốn hút thốt ra từng câu từng chữ, “Tôi không cho phép người nhà họ Chung sống những ngày tháng hạnh phúc, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Chương 12 Tôi trả một mạng lại cho anh

“Vậy thì anh còn muốn thế nào đây?”

Cô ngẩng mặt lên, dáng vẻ ương ngạnh như khi còn ở hội sở Minh Khê, “Cha tôi đã chết rồi! Tôi và anh cũng đã ly hôn! Bạc Lương Thần, anh còn muốn dây dưa đến khi nào nữa!”

“Năm đó, Chung Quốc Ngụy đã hại chết hai mạng người, đó chính là cha mẹ tôi. Bây giờ ông ta đã chết, cũng chỉ là một mạng đền hai mạng mà thôi.” Anh gằn giọng xuống, như thể đang kết án cô.

Bạc Lương Thần ra sức nắm lấy chiếc cằm của cô, mạnh đến nỗi khiến xương như thể muốn phát ra tiếng trật khớp, nhưng Chung Hi chỉ ngây ra mà không nói một lời nào.

Chính lúc này, từ trong ánh mắt sâu thẳm xen lẫn vẻ chán ghét của Bạc Lương Thần, Chung Hi dường như hiểu ra điều gì đó.

Một mạng đền hai mạng.

Hóa ra cô vẫn nợ anh một mạng.

“Nếu đã như vậy thì cứ dùng cái mạng của tôi để trả nốt cho anh, như vậy lại vừa hay?” Đôi môi nhợt nhạt của cô lẩm bẩm, cố ép bản thân không rơi nước mắt, vẻ bướng bỉnh của cô khiến người khác không khỏi đau lòng, ngay cả Bạc Lương Thần cũng không khỏi động lòng.

Có lẽ máu đã dồn lên não, cũng có lẽ chính sự tuyệt vọng tột độ, không còn đường nào để đi đã khiến Chung Hi trong thoáng chốc mất đi niềm tin.

Lúc này, cô dường như quyết tâm ôm lấy cái chết.

Một chiếc xe tải chạy như tên bắn đến, vút qua vai của Bạc Lương Thần.

Toàn thân Bạc Lương Thần run lên, khi phản ứng được thì đã chậm hơn nửa nhịp, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, tiếng xe và người va vào nhau vang vọng.

Xe giảm tốc với tiếng phanh gấp chói tai, tài xế nhanh chóng xuống xe nhưng trước mặt đã là một người phụ nữ gục trong vũng máu.

“Xảy xảy ... xảy ra án mạng rồi! Bớ người ta!” Người lái xe hét lên.

Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi ‘120’, thế nhưng liền bị một lực rất lớn đẩy ra.

Bạc Lương Thần bước nhanh lên trước, ngồi xuống ôm lấy người phụ nữ đang chảy đầy máu, cả người đang toát ra hơi lạnh như băng.

Anh không ngờ rằng sự kiên cường mạnh mẽ của người phụ nữ này lại vượt xa tưởng tượng của anh.

“Lão Chu, lập tức lái xe đến bệnh viện.”

Trong lúc mê man, Chung Hi dường như ngửi thấy một chút mùi thuốc lá nhẹ quanh mình.

Kèm theo là giọng nói trầm đang sai khiến người khác của một người đàn ông, những ngón tay thô ráp của anh không ngừng vỗ vào mặt cô, "Chung Hi, tinh lại đi, không được ngủ."

Nhưng cô thật sự rất mệt, rất buồn ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, cô sẽ bắt gặp hình bóng cha đang đứng ngược sáng đưa tay về phía cô, “Tiểu Hi, cha nhớ con, đến với cha nào …”

Chung Hi cuối cùng cũng nhắm mắt lại.

Nhìn chằm chằm vào những ngón tay nhuốm máu của cô, những ngón tay từng vò nhăn nhúm và để lại vết máu trên chiếc áo vest anh mặc nay đã buông thõng, gương mặt Bạc Lương Thần trở nên thật khó coi, anh ngước đầu bảo tài xế, “Chạy nhanh hơn nữa đi.”

Trong bệnh viện, sau tám giờ phẫu thuật, Chung Hi đã tỉnh dậy, nhưng khắp người lại là những cơn đau bất thường.

Cô cố chịu đựng cơn đau ngồi dậy, cố gắng rút dây truyền dịch trên mu bàn tay ra, nhưng ngay lập tức bị y tá vừa vào phòng thay băng chặn lại.

“Cô Hi, tốt nhất là cô không nên cử động. Cô vừa gặp tai nạn xe và bị sẩy thai. Cô đang rất yếu và cần phải nghỉ ngơi.”

Chung Hi ngừng lại, sắc mặt tái nhợt, như thể hoàn toàn không nghe rõ, "Chị vừa bảo sao? Sảy thai?"

“Vâng, cô Hi, cô không biết sao? Cô mang thai hơn một tháng rồi! Chỉ là thật đáng tiếc, đứa nhỏ này đã…”

Nói đến đây, y tá lại cảm thấy có chút thương tiếc, nhưng cô ta vẫn tiếp tục nói, “Cô Hi ... cô đừng buồn quá, nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho tốt, rồi thì sẽ có con thôi.”

Y tá thay thuốc cho cô xong thì rời phòng bệnh với nỗi thấp thỏm, để lại một mình Chung Hi với đầu óc quay cuồng.

Đứa con…

Đứa con của cô...

Cô đưa tay lên vuốt bụng, nước mắt cuối cùng cũng rơi lã chã xuống, cô không ngờ rẳng mình có một đứa con, chính là cùng với Bạc Lương Thần… trong đám tang ngày hôm đó.

Tất cả những điều này liệu có phải đã nói lên giữa cô và Bạc Lương Thần thật chất là một mối nghiệt duyên.

Cô cười trong nước mắt, rồi khóc trong tiếng cười, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, ánh mắt giờ đây lại bị thu hút bởi một mặt dây chuyền hình nửa trái tim trên bàn đầu giường.

Chung Hi có ấn tượng về nó, chính là sau khi tai nạn xảy ra, lúc Bạc Lương Thần ôm lấy cô, chính cô đã tháo nó từ người anh xuống.

Cô nhặt nó lên, nhìn ngắm nó, và sắc mặt dần dần thay đổi.

Đây chính là mặt dây chuyền mà cô đã đánh mất sau khi cứu Bạc Lương Thần nhiều năm về trước!

Và chiếc mặt dây chuyền mà cô đã làm mất từ lâu lại được Bạc Lương Thần luôn đeo theo bên mình!?

Chuyện này đã nói lên điều gì?
Chương 13 Ôn Nguyễn Nhi cũng có một mặt dây chuyền

Tâm tư ngập ngừng nửa giây, cửa phòng bệnh đột ngột bị người khác mở ra, “Chung Hi! Cô đúng thật là âm hồn vất vưởng!”

Ôn Nguyễn Nhi trong cơn giận dữ đã vội vã chạy đến, khi nhìn thấy mặt dây chuyền đang giữ trong tay Chung Hi, cặp chân mày mảnh của cô ta nay càng nhíu chặt hơn, xoắn hết cả vào nhau.

Cô ta bước lên trước vài bước trên đôi giày cao gót lênh khênh, một tay vồ lấy “Đồ của Lương Thần sao lại ở chỗ của cô!”

“Nó rơi ra từ người anh ta.” Trông thấy cô ta bước vào, Chung Hi nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, cô liếc nhẹ Ôn Nguyễn Nhi, “Cô đã đến rồi, vậy thì giúp tôi trả lại cho anh ta nhé.”

“Úi chà.” Ôn Nguyễn Nhi vẫn không chịu thôi, cô ta lấy sợi dây chuyền trên cổ mình ra ngay trước mặt Chung Hi.

"Cô nhìn thấy rồi chứ? Mặt dây chuyền giống hệt nhau, cái của Lương Thần là một nửa, và của tôi cũng là một nửa. Đây là tín vật tình yêu của hai người chúng tôi! Chung Hi à, cô vốn đã thua ngay từ đầu rồi!"

Ánh mắt Chung Hi ngừng lại trên bàn tay mà Ôn Nguyễn Nhi đang nắm chặt mặt dây chuyền, toàn thân cô run lên.

Hóa ra là mặt dây chuyền giống hệt nhau.

Nhưng tại sao Ôn Nguyễn Nhi cũng có một cái như thế?

Ánh mắt Chung Hi lóe lên, cô bắt chước lời của Ôn Nguyễn Nhi, “Tín vật tình yêu? Tín vật giữa hai người có từ bao giờ thế?"

“Đó là chuyện của hai mươi năm trước!” Ôn Nguyễn Nhi nói mà không hề chớp mắt, sắc mặt cũng chẳng hề thay đổi, “Trong một vụ tai nạn xảy ra hai mươi năm về trước, chính tôi đã cứu Lương Thần, vì vậy chúng tôi đã trao nhau nửa mặt dây chuyền, và xem đây như tín vật của tình yêu!”

“Cô nói dối!” Chung Hi cười khẩy, người cứu Bạc Lương Thần lúc đó rõ ràng là cô, sao có thể là Ôn Nguyễn Nhi được!

Sắc mặt của Ôn Nguyễn Nhi lập tức thay đổi, nhiều năm qua, ngay cả chính bản thân cô ta cũng tin lời nói dối này, nhưng ngày hôm nay Chung Hi lại thẳng thừng vạch trần điều đó!

“Cô đang nói nhảm nhí gì vậy?! Chung Hi, cô có tư cách gì mà chõ mồm vào chuyện giữa tôi và Lương Thần?” Ôn Nguyễn Nhi tức giận nói, "Cô bảo là dối trá, vậy tại sao tôi và Lương Thần lại có một nửa mặt dây chuyền giống hệt nhau?”

Chung Hi cũng không rõ chuyện này là thế nào, lẽ nào đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

“Cô đúng thật là ăn không được phá cho hôi!” Ôn Nguyễn Nhi thấy Chung Hi chẳng lên tiếng, cho rằng cô không có chứng cứ gì nên thái độ càng trở nên xấu xa, kiêu ngạo.

“Bây giờ tôi mới đường đường chính chính là bà Bạc…, Chung Hi, nếu cô tiếp tục dây dưa với chồng chưa cưới của tôi, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô đâu!”

Ngay chính lúc này, y tá tức nước vỡ bờ đẩy cửa vào, “Tôi không phải đã bảo với cô rồi sao, bệnh nhân vừa mới sảy thai, cần phải nghỉ ngơi! Cô còn to tiếng cái gì nữa!”

Y tá chửi mát xong rồi thì liền đóng cửa bỏ đi.

Cả người Ôn Nguyễn Nhi run lên, chỉ vào Chung Hi với vẻ kinh ngạc, "Cô ... trước kia cô đã mang thai rồi sao? Có phải là ... của Lương Thần hay không?"

Chung Hi chẳng ừ hử gì cả.

"Chung Hi! Cô thật là đê tiện! Hai người rõ ràng đã ly hôn rồi, thế mà lại..."

“Ôn Nguyễn Nhi, thay vì mắng nhiếc tôi, chi bằng hãy quản lý tốt người đàn ông của cô đi. Con của tôi đã không còn nữa, món nợ còn thiếu cũng nên trả sạch rồi. Từ nay trở đi, xin các người hãy cút khỏi cuộc đời của tôi!”

Bên ngoài phòng bệnh, một bóng người cao lớn đứng lặng người nghe hết những lời này, không sót một chữ.

Khuôn mặt Bạc Lương Thần ẩn trong tối, anh quay đầu, đưa mắt từ cửa sổ vào trong phòng bệnh,

Anh vừa ra khỏi phòng khám, đã hỏi chi tiết về bệnh tình của Chung Hi.

Sau khi bị xe tông, cô bị thương không hề nhẹ, cộng thêm việc bị sẩy thai, cơ thể cô kiệt quệ vô cùng.

Bác sĩ bảo đời này khó có thể mà mang thai lại.
Chương 14: Cuộc chạm trán giữa hai người đàn ông

Không thể có con... có lẽ đây là chuyện không có bất kỳ người phụ nữ nào chịu nổi!

Hẳn là món nợ giữa bọn họ cũng đã thanh toán rõ ràng!

Nhưng vì sao tâm trạng anh lại không vui vẻ chút nào, ngược lại còn vô cùng nặng nề?

Bạc Lương Thần dừng chân bên ngoài phòng bệnh thêm một lát rồi mới xoay người ra khỏi bệnh viện. Người đã ngồi lên xe nhưng tâm hồn đang trôi dạt nơi nào.

Lão Chu tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu: "Bạc Tổng, tôi đã làm theo lời dặn của ngài, nộp viện phí và tiền thuốc men gần một tháng cho Chung tiểu thư, ngoài ra còn dặn dò y tá nếu cần nộp tiếp thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

"Ừm." Bạc Lương Thần lạnh lùng đáp một tiếng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc trông thấy Ôn Nguyễn Nhi đeo cặp kính to, giận dữ đi từ trong bệnh viện ra.

"Bạc Tổng, là Ôn tiểu thư. Có cần tiện thể đón cô ấy lên xe không?" Tài xế hỏi.

"Không cần." Bạc Lương Thần nghĩ tới dáng vẻ ngang ngược hống hách của Ôn Nguyễn Nhi trong phòng bệnh, lòng thầm cảm thấy bực bội.

Rõ ràng Ôn Nguyễn Nhi là người anh chọn, lại còn là ân nhân cứu mạng hồi nhỏ của anh. Nhưng sau một thời gian chung sống, anh thật sự không nảy sinh hứng thú gì với đối phương.

Trên người cô ta có hơi thở con buôn, vô hình trung bị khí chất thanh cao kiêu ngạo đặc biệt trên người Chung Hi lấn át.

"Về công ty." Bạc Lương Thần lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng, thưa Bạc Tổng."

...

Ôn Nguyễn Nhi đi rồi, cuối cùng phòng bệnh cũng yên tĩnh.

Chung Hi nhớ lại màn giằng co hồi nãy rồi chìm vào suy tư.

Hiện tại khả năng duy nhất chính là Ôn Nguyễn Nhi nói dối, Bạc Lương Thần nhận nhầm ân nhân cứu mạng.

Đúng là thiên đạo có luân hồi, ông trời sẽ không bỏ qua cho ai. Nếu Bạc Lương Thần biết chân tướng sự việc, không biết vẻ mặt anh sẽ đặc sắc cỡ nào.

Lúc này, thậm chí trong lòng Chung Hi còn có khoái cảm trả thù.

Suốt ba ngày tiếp theo, cô nhốt mình trong phòng bệnh, thỉnh thoảng lại ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chung Hi ngắm nhìn y tá đẩy xe của trẻ con trong bệnh viện, đôi lúc sẽ giơ tay xoa bụng, cảm nhận sinh mệnh đã từng tồn tại trong đó.

Thật kỳ lạ, mấy ngày nay Ôn Nguyễn Nhi không đến tìm cô gây chuyện, Bạc Lương Thần cũng giống như là mất tích, hiếm khi lỗ tai cô được yên tĩnh.

Mãi cho đến khi y tá gõ cửa phòng cô: "Chào Chung tiểu thư, có một vị Lục tiên sinh nói muốn gặp chị."

Ngoài Lục Bắc ra, Chung Hi không nghĩ ra mình còn có người bạn nào họ Lục.

Nhưng mấy ngày trước bà Lục sỉ nhục cô ở quán cà phê, dường như chuyện này vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt.

Chung Hi ngồi bên bệ cửa sổ, hờ hững đáp lời: "Tôi không muốn gặp anh ấy, cô bảo anh ấy về đi."

Y tá đã chuyển lời nhưng Lục Bắc ở ngoài cửa không chịu từ bỏ, gõ cửa rầm rầm: "Chung Hi, anh đã biết chuyện mẹ anh đến tìm em, anh thề là anh không biết gì hết. Nếu bà ấy có làm chuyện gì quá đáng, anh xin thay mặt bà ấy xin lỗi em. Em mở cửa ra trước đã, rồi chúng ta từ từ nói chuyện có được không?"

Anh ta mới kết thúc một trận đấu ở nơi khác, vừa xuống máy bay liền ba chân bốn cẳng chạy đến đây, còn chuẩn bị một bó hoa hồng ôm trong lòng.

Phía bên trong cánh cửa không có động tĩnh gì.

"Chung Hi! Anh biết em đang tức giận, anh đảm bảo sẽ không để cho mẹ anh đến quấy rầy em nữa!"
Lục Bắc mặc trang phục đua xe, ngoại hình cực ngầu, làm cho trái tim thiếu nữ của các cô y tá trong bệnh viện rung rinh.

Có người không nhịn được nhắc nhở Lục Bắc: "Tiên sinh, Chung tiểu thư đang hồi phục sức khoẻ sau khi sảy thai, anh có thể nói nhỏ một chút không?"

"Sảy thai?"

Lục Bắc sửng sốt, một giây sau lập tức mắng thầm: "Shit!"

Đứa bé này còn có thể là con của ai ngoài Bạc Lương Thần chứ!

Lục Bắc ném bó hoa vào quầy tiếp tân của khoa điều trị nội trú, sau đó rảo bước định đi tìm Bạc Lương Thần tính sổ. Ai dè anh ta mới đi vài bước đã va vào Bạc Lương Thần vừa ra khỏi thang máy.
Chương 15: Chung Hi mất tích

Bạc Lương Thần dừng bước. Người đằng sau trông có vẻ là trợ lý, trong tay còn xách hộp cơm giữ nhiệt, thở hổn hển đi theo anh.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Bạc Lương Thần phát hiện ra trái tim mình mất khống chế, cứ nhớ nhung Chung Hi trong bệnh viện.

Dáng vẻ cô cố chấp lao vào xe, cùng với sự thật cô không thể mang thai khiến anh sinh lòng áy náy, bèn sai người mua ít thuốc bổ mang tới đây.

"Bạc Lương Thần, thằng khốn nạn này!"

Trong mắt Lục Bắc ngùn ngụt lửa giận, anh ta đi vài bước xông về phía trước, mấy giây sau nắm đấm cứng như thép nện thẳng vào mặt Bạc Lương Thần: "Rốt cuộc phải làm sao mày mới tha cho cô ấy? Mày còn là đàn ông hay không mà lại đối xử với một người phụ nữ như vậy?"

Cơn đau bỏng rát khiến Bạc Lương Thần lập tức tỉnh táo lại. Thấy Lục Bắc lại đến gần, anh bèn giơ nắm đấm đánh trả không chút do dự.

Trận đánh giữa hai người đàn ông hết sức căng thẳng, ngay cả trợ lý ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt sững sờ, chứ đừng nói chi đến người khắp cả khoa điều trị nội trú.

"Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi!" Có người hét lên chói tai.

Tiếng ồn ào ngoài cửa làm Chung Hi hơi nhíu mày. Cô chuyển hướng xe lăn từ chỗ bệ cửa sổ ra ngoài.

Lúc này lại có người gọi tên cô: "Chung tiểu thư, cô ra đây nhanh lên! Bên ngoài có người đánh nhau vì cô này!"

Chung Hi siết chặt bàn tay vịn xe lăn. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng mắng chửi của Lục Bắc.

"Chung Hi đúng là bị mù, sao cô ấy lại thích thằng khốn như mày kia chứ!"

Lục Bắc vừa mắng vừa đánh.

Khi Lục Bắc lại đấm thêm một phát, Bạc Lương Thần dứt khoát chộp lấy nắm đấm của anh ta, lạnh lùng chất vấn: "Còn mày thì sao? Đến mẹ mình cũng không giải quyết được, mày dựa vào đâu mà bảo vệ cô ấy?"

Thời gian như dừng lại tại thời khắc này, Lục Bắc nghẹn họng không nói nên lời.

Không ai chú ý tới cửa phòng vẫn luôn đóng chặt đã mở ra một khe nhỏ từ lúc nào chẳng hay, một bóng người im hơi lặng tiếng rời đi.

Mười phút sau, khoa điều trị nội trú nhận được một cuộc gọi, mặt cô y tá lập tức biến sắc: "Gì cơ? Chung tiểu thư làm thủ tục xuất viện rồi ư?"

"Cái gì?" Nghe vậy, Lục Bắc buông bàn tay túm vạt áo Bạc Lương Thần ra, ngoảnh đầu lao vào phòng bệnh. Quả nhiên bên trong trống không.

Anh ta nhìn Bạc Lương Thần, gương mặt người đàn ông này vẫn lạnh lùng như mọi khi, cho dù nghe tin Chung Hi xuất viện cũng không bộc lộ cảm xúc, chẳng qua sắc mặt sa sầm hơn vài phần.

Lục Bắc sải bước vượt qua Bạc Lương Thần, đi đến trước mặt cô y tá rồi giật lấy điện thoại: "Cô ấy đang ở đâu?"

Người ở đầu dây bên kia cảm thấy khó hiểu: "Chuyện này... tôi không biết. Tiên sinh, anh có thể gọi điện cho bệnh nhân."

Sau đó người kia cúp máy luôn.

Gọi điện? Chung Hi nhất quyết không chịu nói chuyện với anh ta, thậm chí còn không cho anh ta vào phòng, vậy thì cô sẽ nhận cuộc gọi từ anh ta chắc?

"Bạc Lương Thần, tao cảnh cáo mày, nếu Chung Hi có mệnh hệ gì thì tao sẽ không tiếc dốc hết tất cả mọi thứ nhà họ Lục, đấu với mày đến cùng!" Lục Bắc dựng thẳng hai ngón tay mang ý cảnh cáo, sau đó đi vào thang máy ấn phím.

"Bạc Tổng... Ừm, có cần xử lý vết thương của anh không?" Trợ lý đặc biệt nhìn gò má sưng tấy của Bạc Lương Thần cùng khóe môi rỉ máu.

"Tôi không sao." Bạc Lương Thần giơ tay lau vết máu nơi khóe miệng.

Đến khi Lục Bắc vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, Bạc Lương Thần trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng: "Cô ấy sẽ không đi xa."

Bạc Lương Thần nói đúng, nhà họ Chung còn nợ ngập đầu với lãi suất cao, Chung Hi không thể đi đâu.

Sau khi cô rời khỏi bệnh viện, tin nhắn giục nợ trong điện thoại nhảy ra tới tấp, tổng cộng lên tới hàng chục triệu.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom