• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Chỉ tiếp rượu, không bán thân

Chung Hi ngồi trên xe lăn, nhếch miệng nở nụ cười trào phúng.

Trước đây lúc cơm ngon áo đẹp, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.

Chẳng khác gì chó rơi xuống nước, không có nơi nào để đi.

Trời dần tối, những hạt mưa li ti rơi từ không trung xuống, từng hạt mưa vương trên người Chung Hi.

Cơn mưa dần nặng hạt, Chung Hi vội vàng đẩy xe lăn đi tìm chỗ trú mưa gần nhất.

"Tiểu thư, xin hỏi cô... có cần tôi gọi xe cứu thương giúp cô không?"

Một người đàn ông mặc vest đi giày da đứng trước mặt Chung Hi, trên mặt lộ vẻ dò xét.

Chung Hi sửng sốt, người này trông rất quen.

Cô nhìn về phía sau người đàn ông này.

Trang hoàng lộng lẫy, đượm hương vị xa hoa.

Bốn chữ to "Minh Khê Sơn Trang" lẳng lặng, sừng sững ngoài cửa lớn.

"Hẳn là không có nơi làm việc nào phù hợp với Chung tiểu thư hơn nơi này đâu nhỉ?"

Câu nói của Ôn Nguyễn Nhi văng vẳng bên tai Chung Hi, cuối cùng cô thầm đưa ra một quyết định.

Do quan hệ với Bạc Lương Thần, bây giờ không có bất kỳ công ty nào muốn nhận cô!

Nhưng cô vẫn còn nợ mấy chục triệu. Ngoài nơi này ra, còn có chỗ nào cho cô đặt chân?

Thật sự bị Ôn Nguyễn Nhi nói trúng rồi!

Hai bàn tay đặt bên hông chợt siết chặt thành nắm đấm, trong mắt Chung Hi đong đầy nỗi căm hận sâu sắc, nhưng tận sâu trong đáy mắt là vẻ quật cường không chịu thua!

Cô là người nhà họ Chung.

Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó!

Chung Hi thầm hạ quyết tâm, hiên ngang ưỡn ngực, tuy ngồi trên xe lăn nhưng vẫn toát ra khí thế khiến người ta không thể chống đỡ.

"Xin chào, tôi đến ứng tuyển."

Trong văn phòng của Minh Khê Sơn Trang, mama-san ngồi sau bàn làm việc, híp mắt nhìn vị tiểu thư nhà giàu thuở trước ở phía đối diện.

Gái ở đây kiểu gì cũng có, nhưng không có thiên kim tiểu thư sa cơ lỡ vận.

Mama-san có dự cảm chắc hẳn Chung Hi có thể mang đến cho bà ta nhiều điều hơn thế.

"Chung tiểu thư, cô đã nghĩ kỹ chưa?"

Chung Hi cười hờ hững: "Chưa nghĩ kỹ thì tôi sẽ không xuất hiện ở nơi này."

Mama-san dùng bàn tay nhăn nheo đẩy một tập tài liệu đến trước mặt Chung Hi.

"Vậy thì Chung tiểu thư ký vào tài liệu này đi."

Chung Hi vươn tay cầm lấy, tùy ý lật mở. Toàn bộ nội dung bên trong đều là các điều khoản ngang ngược.

"Má mì à, tôi đã nói là tôi chỉ tiếp rượu chứ không bán thân rồi mà? Điều khoản trong văn bản này là thế nào?"

Ánh mắt mama-san lộ vẻ khinh bỉ.

Làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết! Bà ta đã gặp nhiều cô bé bước đến đường cùng, nhưng chẳng có mấy ai không biết điều như Chung Hi.

"Chung tiểu thư, nếu tôi đoán không sai thì hẳn là bây giờ cô đang nợ rất nhiều tiền phải không? Tiếp rượu kiếm tiền rất chậm, cô chắc chứ? Với tư chất của cô, chưa biết chừng bán thân mấy lần là có thể trả hết nợ. Cô không cân nhắc một chút sao?"

Chung Hi cười gằn: "Tôi đã bày tỏ suy nghĩ vô cùng rõ ràng rồi."

Mama-san nghiến hàm răng trắng, nếu không phải xét thấy Chung Hi có thể khơi dậy hứng thú của đám đàn ông kia...

"Được, tiếp rượu thì lương cơ bản là một nghìn, còn đâu phải xem bản lĩnh của Chung tiểu thư!"

Chung Hi ở lại ký túc xá nhân viên của Minh Khê Sơn Trang.

Có điều mười phút sau, từ trên xuống dưới Minh Khê Sơn Trang đều biết Chung đại tiểu thư cao quý ngày xưa, giờ đây cũng giống như các cô gái khác, đến nơi này làm gái làng chơi bị người đời khinh bỉ.

"Ôi dào, tôi nghe nói cô ta còn không định bán thân cơ. Ý gì thế? Lập đền thờ hả?"

"Giả bộ cứng rắn cái gì chứ, mama-san hết lời khuyên nhủ mà thái độ của cô ta vẫn rất tệ. Cô ta thật sự cho rằng mình vẫn còn là đại tiểu thư chắc? Chỉ là một chiếc giày rách bị Bạc Lương Thần vứt bỏ mà thôi!"

"Phải đó! Đã ra nông nỗi này, nợ nần chồng chất, thế mà cô ta còn giả vờ thanh cao cho ai nhìn?"

Trong phòng trang điểm chung, các cô gái của Minh Khê đều đang trang điểm, so bì sắc đẹp. Không có gì bất ngờ, Chung Hi đã trở thành trung tâm của câu chuyện.

Nhưng Chung Hi không hề hay biết.

Cô yên tĩnh dưỡng thương trong phòng mình, không gặp ai hết.
Chương 17: Tiểu thư gặp nạn

Sáng sớm hôm sau Bạc Lương Thần đi vào phòng làm việc, mặt mày lạnh nhạt, lạnh lùng nhìn trợ lý.

"Chung Hi đâu rồi? Đã về chưa?"

Trợ lý Mẫn căng thẳng cầm một tập tài liệu, bất giác nuốt nước bọt, họng khô miệng rát trả lời: "Chung tiểu thư vẫn chưa về... nhưng đã tra được cô ấy đang ở đâu."

Bạc Lương Thần ngồi xuống ghế: "Nói đi!"

"Chung tiểu thư... cô ấy đến Minh Khê Sơn Trang, nghe nói tối nay sẽ chính thức tiếp rượu..."

Tập tài liệu bị đôi bàn tay to túm chặt. Ánh mắt Bạc Lương Thần sáng như đuốc, trong đôi mắt ấy mang theo cơn mưa tiễn lạnh như băng.

"Tiếp-rượu?"

Trợ lý Mẫn lúng túng gật đầu, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

"Vâng... Nhưng nghe đâu cô ấy không bán thân."

"Hừ!"

Bạc Lương Thần cười gằn, ánh mắt lạnh lùng.

Người phụ nữ này muốn đối đầu với anh có phải không?

Những người ra vào Minh Khê Sơn Trang đều là người có máu mặt trong giới kinh doanh, có ai không biết Chung Hi từng là người phụ nữ của anh?

Bây giờ cô lại biến thành một món đồ chỉ cần trả tiền là có thể chơi, như thế chẳng phải là tát vào mặt Bạc Lương Thần này sao!

"Hiện tại cô ta nợ bao nhiêu tiền? Trả hết toàn bộ thay cô ta!"

Trợ lý Mẫn thoáng sửng sốt.

Nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Bạc Lương Thần, anh ta không dám dị nghị gì.

Trợ lý Mẫn đáp lời rồi khẽ khàng ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Ở góc rẽ khác hướng phòng tổng giám đốc, Ôn Nguyễn Nhi đã nghe thấy tất cả, trong mắt lóe lên nỗi hận thù.

Ghen tỵ khiến cho gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên vặn vẹo.

"Chung Hi, mày đúng là âm hồn không tan..."

Buổi tối, Minh Khê Sơn Trang đưa đón khách ra vào nườm nượp, đèn điện sáng trưng.

Cửa phòng Chung Hi bị gõ vang.

"Clindy, má mì bảo chúng ta phải chuẩn bị thật tốt, cô không có vấn đề gì chứ?"

Luna mặc chiếc váy bó eo đính đầy hạt cườm đứng ở cửa, quan sát vị tiểu thư gặp nạn này từ trên xuống dưới một lượt với thái độ cay nghiệt.

Tên của Chung Hi trong Minh Khê Sơn Trang là Clindy.

Trùng tên với cô bé Lọ Lem, nhưng cảnh ngộ hoàn toàn trái ngược.

Cô từ ngai vàng rơi xuống cát bụi, còn cô bé Lọ Lem trong chuyện cổ tích lại trở thành vương phi nhờ có một đôi giày thủy tinh.

Thật mỉa mai, đó là khoảng cách giữa chuyện cổ tích và thực tế.

Chung Hi chùi son môi, sống lưng chưa từng còng xuống nay vẫn thẳng tắp, tôn lên thân hình rực rỡ rạng ngời. Đường nét vùng vai và gáy duyên dáng đủ để khơi gợi dục vọng của mỗi gã đàn ông.

"Tôi tới ngay đây."

Khi Chung Hi đẩy xe lăn đến, khuôn mặt được trang điểm nhạt mà tinh tế xuất hiện trong hội sở, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Có ánh mắt kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, có khinh bỉ, cũng có lạnh lùng.

Nhưng nhiều hơn cả là sự tham lam muốn chiếm hữu.

"Mẹ Lý, bà có người mới cao quý thế này từ bao giờ thế? Sao còn không giới thiệu cho chúng tôi làm quen?"

Một người đàn ông hói đầu mặc vest cũng không che được bụng bia, vừa nâng một ly rượu vang vừa nhìn Chung Hi bằng ánh mắt háo sắc.

"Ôi chao Vương Tổng, đây là Clindy, người mới chỗ chúng tôi. Được Vương Tổng coi trọng là phúc của cô ấy. Cô còn không mau lại đây?"

Sống lưng Chung Hi cứng đờ, hai tay siết chặt, nhưng cuối cùng cô vẫn lấy một ly rượu mà nhân viên phục vụ bên cạnh đưa cho, sau đó đi đến bên cạnh Vương Tổng.

Cô đang định lên tiếng chào hỏi thì một giọng nữ lanh lảnh tràn đầy kinh ngạc vang lên sau lưng.

"Chung Hi? Sao cô lại ở đây?"
Chương 18: Mời rượu

Ôn Nguyễn Nhi mặc trang phục đặt may cao cấp của hãng C, lôi kéo mấy cô gái cũng trang điểm xinh đẹp xuất hiện phía sau Chung Hi.

Cô ta ngạc nhiên ra mặt, như thể trông thấy thứ gì đó không nên xuất hiện ở nơi này.

Chung Hi không ngờ Ôn Nguyễn Nhi lại có mặt ở đây.

Hơn nữa, không chỉ có Ôn Nguyễn Nhi và mấy chị em cây khế của cô ta, mà còn có một nhân vật mọi người không ngờ tới.

Đó là Chu Phóng, bạn thân của Bạc Lương Thần.

Trong hai năm Chung Hi và Bạc Lương Thần làm vợ chồng, cô chỉ nhìn thấy Chu Phóng từ xa vài lần, hai người không quen thân.

Chu Phóng nhíu chặt mày nhìn Chung Hi mặc chiếc váy bó eo. Anh ta do dự giây lát, cuối cùng vẫn lên tiếng.

"Chung Hi, bây giờ cô... làm việc ở đây sao?"

Anh ta đắn đo dùng từ, nhưng vẫn đâm mạnh vào tim Chung Hi.

Đúng vậy! Đại tiểu thư của tập đoàn Chung thị ngày xưa, nay đã lưu lạc đến tình cảnh trở thành đồ chơi.

Tất cả là do ai ban tặng?

Thấy Chung Hi lặng thinh không nói gì như là cam chịu, Chu Phóng cảm thấy cõi lòng nặng nề, bèn tiến lên một bước chặn giữa Vương Tổng và Chung Hi.

"Chung Hi, Lương Thần có biết chuyện cô ở đây không?"

"Chu tiên sinh, hiện tại tôi và anh ta đã ly hôn, lẽ nào chồng cũ của tôi phải biết hành tung của tôi?"

Chu Phóng khựng lại. Chuyện của hai người họ ầm ĩ đến mức dư luận xôn xao, đương nhiên là Chu Phóng biết chứ.

Anh ta còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Ôn Nguyễn Nhi ở bên cạnh lại thẳng thừng cướp lời.

"Chung Hi, cho dù cô thiếu tiền cũng không thể đến nơi này làm việc, chà đạp bản thân. Cô còn thiếu bao nhiêu tiền, tôi có thể cho cô vay trực tiếp luôn. Nhưng nếu cô làm việc ở đây..."

"Ôn tiểu thư, chỗ chúng tôi không phải là nơi không đàng hoàng gì. Thế nào là cho dù thiếu tiền cũng không thể đến nơi này làm việc?"

Mama-san lập tức ngắt lời Ôn Nguyễn Nhi.

Nếu Chung Hi thật sự không làm việc ở đây nữa, vậy chẳng phải là tin tức bà ta tung ra ngoài sẽ khiến cả Minh Khê Sơn Trang gặp xui xẻo sao?

Chung Hi cười khẩy.

"Cô không cần giả mù sa mưa ở đây. Hôm nay tôi tới nơi này còn không phải là nhờ trước đây cô giới thiệu sao, Ôn tiểu thư?"

Ôn Nguyễn Nhi không ngờ Chung Hi lại thẳng thừng lật tẩy ngay trước mặt, tức thì mặt cau mày có.

Thấy Ôn Nguyễn Nhi bị lép vế, mấy người bạn thân ở cạnh đó đưa mắt nhìn nhau.

"Được thôi, nếu Chung tiểu thư làm việc ở đây thì chúng tôi gọi cô ta. Sao nào?"

Vương Tổng ở bên cạnh thấy miếng thịt trong tay sắp bay mất, làm gì có chuyện ông ta chịu bỏ qua.

"Ơ hay, phải theo thứ tự chứ! Mẹ Lý à, bà không thể bất chấp lý lẽ."

"Vương Tổng, đương nhiên là chúng tôi biết đạo lý trước sau, cũng không thật sự muốn giành Clindy của ông. Tuy nhiên, chúng ta có thể cùng gọi cô ta tiếp khách..."

Vẻ mặt mấy cô gái kia hàm chứa ẩn ý sâu xa.

Ban đầu Vương Tổng thoáng sững ra, nhưng ngay sau đó trên gương mặt dầu nhờn lập tức lộ vẻ hưng phấn và tham lam.

"Chất chơi đấy, không hổ là bạn của Ôn tiểu thư. Ok, tôi đồng ý là được chứ gì!"

Mẹ Lý không ngờ bọn họ lại nảy ra ý tưởng này, ngay cả một người đã quen gặp sóng to gió lớn như bà ta cũng phải thương hại nhìn Chung Hi.

Sao Chung Hi lại không biết ý nghĩ của mấy người này chứ? Rõ ràng là bọn họ đang sỉ nhục cô!

"Các người điên rồi sao? Đừng để đến lúc lớn chuyện lại hối hận!" Chu Phóng nói đến đây chợt nghẹn lại: "Chung Hi, cô đúng là phụ lòng Lương Thần..."

Chu Phóng nói xong, giận dữ nhìn Chung Hi, sau đó xoay người lập tức rời khỏi đây.

Thấy Chu Phóng rời đi, Ôn Nguyễn Nhi biết mình đã đạt được mục đích. Cô ta muốn tất cả mọi người bên cạnh Bạc Lương Thần đều khinh thường Chung Hi!

Lúc này cô ta không giả vờ quan tâm nữa, nhìn Chung Hi bằng ánh mắt mỉa mai.

"Clindy, cùng một thời gian mà có thu nhập gấp đôi chẳng phải rất tốt sao? Cô hãy cân nhắc thật kỹ đi! Ồ, chắc là cô không thể cân nhắc đâu, khách hàng là thượng đế cơ mà. Vương Tổng nói xem có đúng không?"

Vương Tổng cười ha hả, ánh mắt trần trụi quan sát Chung Hi từ trên xuống dưới, hận không thể bắt đầu ngay bây giờ.

"Ôn tiểu thư không hổ là người hiểu biết! Nào Clindy, đến đây với chúng tôi!" Ông ta nói xong còn định kéo tay Chung Hi.

"Ôi chao, Vương Tổng đừng vội! Tôi thấy hay là để Clindy mời ông một ly rượu nhé?"

Ôn Nguyễn Nhi nở nụ cười khó nắm bắt, vươn tay ngăn cản Vương Tổng, ám chỉ ẩn ý gì đó.

Đầu tiên Vương Tổng hơi ngẩn ra, sau đó mới kịp phản ứng.

"Phải phải, Clindy còn nợ tôi một ly rượu đấy!"

Chung Hi ngồi trên xe lăn nhìn cảnh tượng này, thầm cười khẩy trong lòng.

Đám người này nghĩ gì, Ôn Nguyễn Nhi muốn cô bẽ mặt cỡ nào, Chung Hi đều biết cả.

Vậy thì cho bọn họ toại nguyện cũng được!

Chân dùng sức, Chung Hi cố chống đỡ đôi chân không có sức lực, run rẩy đứng lên khỏi xe lăn, đi đến chỗ Vương Tổng. Tốc độ rất chậm nhưng vững vàng.

Hành động này khiến những người có mặt ở đây đều sửng sốt.

"Vương Tổng, tôi mời ông."

Chung Hi đi tới trước mặt Vương Tổng, giơ ly rượu vang trong tay lên và chạm vào ly rượu trong tay Vương Tổng, tiếng "keng" trong trẻo vang lên.

Vương Tổng ngây ra tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng.

Chung Hi cũng chẳng muốn đợi ông ta phản ứng.

"Ôn tiểu thư, còn cô nữa, cảm ơn cô đã giới thiệu tôi đến đây."

Chất rượu màu vàng trút thẳng xuống đầu Ôn Nguyễn Nhi.
Chương 19: Bị tống vào tù

“A!” https://vietwriter.vn/

Ôn Nguyễn Nhi theo phản xạ rụt cổ lại, há to miệng, ngay mũi đều là mùi rượu nồng nặc.

Tất cả mọi người đều bối rối trước tai nạn này, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Chung Hi như cười như không lấy lại ly rượu trống rỗng.

Ôn Nguyễn Nhi hết lần này tới lần khác đến khiêu khích trước mặt cô, thật sự cho rằng cô ăn chay ư?

Sau khi Ôn Nguyễn Nhi phản ứng kịp, ban đầu là không dám tin nhưng ngay lập tức cô ta tức giận hét lên, cầm ly rượu bên cạnh lên định ném về phía Chung Hi!

“Chung Hi! Cô dám! Tôi giết cô!”

Chung Hi né tránh, theo bản năng cầm thứ gần nhất bên tay lên ném về phía Ôn Nguyễn Nhi theo phản xạ có điều kiện!

Trong mắt Ôn Nguyễn Nhi lóe lên sự thù hận, có thứ gì đó chợt lóe rồi biến mất, chai rượu trong tay Chung Hi vốn hoàn toàn không chạm được đến mặt cô ta, nhưng một giây sau lại đập thẳng vào mặt Ôn Nguyễn Nhi!

Ôn Nguyễn Nhi yếu ớt kêu lên sau đó ngã xuống đất, máu đỏ tươi từ trên đầu chảy xuống, rơi vào trong vũng máu.

“Giết người rồi! Có người giết người rồi!”

Cảnh tượng trong chốc lát rối loạn tột cùng.

Những người xung quanh sợ liên lụy đến mình, có thể đi đều bỏ đi hết.

Nhưng vẫn có người gọi xe cứu thương và 110.

Rất nhanh, hiện trường đã được kiểm soát.

“Xảy ra chuyện gì? Là ai làm?”

Cảnh sát mặc đồng phục, ánh mắt sáng như đuốc nhìn những người đang bị khống chế ở hiện trường.

“Đồng chí cảnh sát! Người bị thương là bạn tôi! Bạn tôi bây giờ sống chết còn chưa rõ…”

Đám bạn xấu của Ôn Nguyễn Nhi đưa tay chỉ vào Chung Hi, sâu trong đáy mắt lóe lên vui sướng khi người gặp họa.

Cảnh sát nhíu máy, lấy còng tay lạnh như băng ra đi đến trước mặt Chung Hi.

“Tiểu thư, mời cô theo chúng tôi đến đồn cảnh sát.”

Chung Hi nhíu mày, cảnh sát đến hiện trường nhanh như vậy?

Cô theo bản năng nhìn Ôn Nguyễn Nhi đang che đầu, đối phương đang ngước mắt lên nở một nụ cười kỳ dị với cô.

Cả người Chung Hi lạnh như băng.

Xúc cảm lạnh lẽo trên cổ tay nhắc nhở cô, lần này lại là một cái bẫy Ôn Nguyễn Nhi bày ra.

Mà cô, lại lần nữa sa vào vũng lầy không thể nào tự giải thoát.

Bạc Lương Thần kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị, mệt mỏi xoa ấn đường, ngồi ở ghế sau xe.

Di động của trợ lý Mẫn ngồi ở ghế lái phụ đột nhiên vang lên.

“A lô? … Cái gì? … Được, tôi biết rồi… Uhm, tôi sẽ nói với Bạc tổng.”

Bạc Lương Thần nhíu mày, mở mắt ra, đôi mắt nhìn trợ lý Mẫn gần như không có độ ấm.

“Chuyện gì?”

Vẻ mặt trợ lý Mẫn có hơi khó xử: “Tổng giám đốc, là… Chuyện của Chung tiểu thư.”
Chương 20: Bạn cũ

“Không phải bảo cậu đi giúp cô ấy trả hết những món nợ kia sao? Thế nào, cô ấy vẫn muốn ở nơi đó?”

“Không phải ạ, người của chúng ta vừa đến bên câu lạc bộ, định nói cho Chung tiểu thư biết chuyện này thì nhìn thấy cảnh sát đang đưa Chung tiểu thư đi…”

Cảm xúc trong đôi mắt Bạc Lương Thần sầm xuống, không khí toàn thân lập tức đóng băng.

“Cậu nói cái gì?”

Trợ lý Mẫn rung mình, không dám giấu diếm nữa nên kể đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện.

“Lúc này Ôn tiểu thư đang cấp cứu ở bệnh viện, bên nhà họ Ôn nhận được tin tức đã thông báo cho luật sự, định kiện Chung tiểu thư tội cố ý giết người…”

Bạc Lương Thần cứng đờ sống lưng, cảm xúc trong đôi mắt khiến người ta không thể nhìn rõ.

Đồn cảnh sát.

Khi Chung Hi bị đưa xuống khỏi xe cảnh sát trong lòng cô lạnh lẽo, không nói thêm gì chỉ dựa vào bức tường lạnh lẽo của trại tạm giam.

Bên tai là những tiếng phàn nàn đứt quãng

“Thật là xui xẻo, nửa đêm còn gặp phải chuyện này.”

“Phải, vậy mà còn có gan giết người có tiền, chắc say thật rồi.”



“Được rồi, lát nữa sẽ thẩm vấn, chưa đạt hay hoàn thành cũng không biết nữa nhưng cấp trên đã gây áp lực, lần này phải thẩm vấn nghiêm hơn, mọi người lên tinh thần đi!”

Không lâu sau, cánh cửa sắt được mở ra.`

“Ra ngoài đi, thẩm vấn.”

Chung Hi được đưa vào một căn phòng nhỏ tối tăm, “Soạt” một ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mặt cô.

Mà đối diện cô là một khoảng tối đen.

Đây là một tấm kính một chiều màu đen, ngồi đối diện tấm kính là một nữ cảnh sát vẻ mặt vô cảm, đang cầm một cây bút trong tay.

Là cảnh tượng chỉ có thể thấy trong phim truyền hình, nhưng bây giờ đã thực sự xảy ra trên người cô.

“Tên, tuổi…” Cảnh sát hỏi theo thủ tục qua micro.

Chung Hi trả lời từng câu.

Vào lúc biết được nhà họ Ôn kiện mình cố ý giết người, Chung Hi cười khẩy, quả nhiên là cái bẫy của Ôn Nguyễn Nhi.

“Tôi không giết người, chỉ là phòng vệ chính đáng, không tin cô có thể kiểm tra camera giám sát.

Rõ ràng là Ôn Nguyễn Nhi ra tay trước, hơn nữa còn cố ý ném chai rượu vào cô.

Chỉ cần xem camera giám sát, người sáng suốt sẽ có thể biết chuyện gì đã xảy ra.

Mà nữ cảnh sát giống như không nghe thấy, tiếp tục ghi chép.

Cuối cùng, Chung Hi không thể chịu đựng được nữa, “Bộp” chống tay lên bàn.

“Các người nghe thấy không? Tôi không giết người!”

Chung Hi có chút suy sụp, nợ của cô còn chưa trả hết sao? Vì sao những người có liên quan đến Bạc Lương Thần vẫn cứ níu chặt cô không buông?

Có một chuyện cô không biết là, lúc này Bạc Lương Thần đang ở phía bên kia tấm kính một chiều.

Ánh mắt Bạc Lương Thần nhìn bóng dáng gầy yếu kia qua tấm kính.

Cho dù sắp bị tống vào tù thì sống lưng của người này dường như sẽ không bao giờ cong.

Lúc này, đồn trưởng Lâm nghe tin đi đến bên cạnh anh, xoa hai tay: “Tổng giám đốc Bạc, không biết ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?”

Đè nén sự khác thường trong lòng xuống, Bạc Lương Thần lạnh nhạt nhìn đồn trưởng Lâm.

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, con cáo già này liền biết rằng mọi chuyện sẽ không dễ xử lý.

Nhà họ ôn đã cho người đến chào hỏi, nhưng Bạc Lương Thần đây nghe nói có quan hệ mật thiết với nhà họ Ôn, lúc này anh ta xuất hiện ở đây không biết là có ý gì.

Trên đường ông ta đến còn nghe nói, nghi phạm là vợ trước của vị này.

Nguyên do bên trong thật sự máu chó và phức tạp.

“Đồn trưởng Lâm, ông vẫn khỏe chứ. Lần này tôi đến chỉ là vì một tranh chấp nhỏ.”

Tranh chấp nhỏ?

Đồn trưởng Lâm nghe thấy lời này, trong lòng bối rối.

Vốn tưởng Bạc Lương Thần đến là sợ sức uy hiếp của nhà họ Ôn không đủ.

Không ngờ…

Nhưng ông ta phản ứng rất nhanh: “Tôi hiểu tôi hiểu, tôi vừa xem camera xong chỉ là một trò đùa nhỏ.”

Đồn trưởng Lâm vốn cảm thấy chuyện này khó giải quyết nhưng Bạc Lương Thần vừa nói như vậy, ông ta lại cảm thấy nhẹ nhõm.

“Nhưng mà… Không biết Tổng giám đốc Bạc có quan hệ gì với người bên trong kia?

“Bạn cũ mà thôi.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom