• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 120-121

Chương 120: Người mẫu

Chuyện Chung Hi được đặc cách thay thế Vân Tích tham dự show VK nhanh chóng bị nhân viên của MON tiết lộ cho phóng viên truyền thông.

Thoáng cái tin tức này đã lan truyền rầm rộ trong giới thời trang.

Có người nói dù sao Chung Hi cũng là thiên kim tiểu thư nhà họ Chung, vả lại cô từng học thiết kế, trở mình chỉ là chuyện sớm muộn.

Còn có người nói chắc chắn sau lưng Chung Hi có người đang giúp cô.

Hơn nữa, cách đây không lâu cô và Bạc Lương Thần có scandal ở studio. Thậm chí có người cho rằng khả năng cao là họ sẽ tái hôn.

Tin tức này lọt vào tai Ôn Nguyễn Nhi làm cô ta thiếu chút nữa tức nổ phổi.

Cô ta đã nhờ vả rất nhiều người nhưng không lấy được thư mời của show VK.

"Khó đến thế sao? Ngay cả Chung Hi cũng có thể tới chỗ của nhà thiết kế, vậy mà tôi không vào được?" Ôn Nguyễn Nhi đạp thợ trang điểm Giáp đang trang điểm cho mình rồi cầm điện thoại gào lên: "Không lấy được thư mời thì cô khỏi cần xuất hiện nữa."

Sau đó cô ta cúp máy luôn.

Thợ trang điểm bị đạp ra, song vẫn phải đứng ngay ngắn trước mặt cô ta: "Ôn tiểu thư, có cần tiếp tục không?"

"Phí lời, cô muốn tôi ra ngoài với dáng vẻ này hả?"

Ôn Nguyễn Nhi nghiến răng trèo trẹo. Mấy ngày nay Bạc Lương Thần thật sự không liên lạc với cô ta, cô ta gọi điện lần nào cũng bị từ chối, đến cả trợ lý Mẫn cũng không nhận cuộc gọi của cô ta.

Đời này Ôn Nguyễn Nhi chưa từng bị ai đối xử như vậy!

Cũng không biết mấy ngày nay Trang Uyển Như xảy ra chuyện gì mà mỗi lần Ôn Nguyễn Nhi nhắc đến Chung Hi, bà ta cứ như gặp ma vậy.

Lồng ngực Ôn Nguyễn Nhi phập phồng lên xuống, cô ta nhất định phải xả cơn giận này!

Nếu minh tinh hạng xoàng giới giải trí không vào được vòng xã giao kia, vậy thì phu nhân nhà giàu được chứ?

Nghĩ vậy, Ôn Nguyễn Nhi bấm số điện thoại của Hàn Chỉ Mai.

. . .

Hôm show VK diễn ra, Chung Hi phụ trách phụ kiện của mười người mẫu vòng tay. Đó chỉ là một tiết mục nhỏ mở màn, không dễ xảy ra sai lầm.

Cô có mặt từ sáng sớm, xác định từng chi tiết một lượt.

"Cô Chung Hi, cô cẩn thận thật đấy! Chiếc vòng tay này cũng rất đẹp." Người mẫu vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.

Bởi vì Chung Hi không chỉ thể hiện phong cách vốn có của vòng tay, mà còn kết hợp với sự hiểu biết của cô về show diễn này. Chủ đề là sao trời, cho nên trang phục của người mẫu khá tối màu.

Trong tình huống này, bộ phận vòng tay nhất định phải bắt mắt.

Nhưng trên sân khấu không có nhiều ánh đèn, vậy thì chỉ có thể dựa vào phụ kiện video trên cổ tay người mẫu để làm nổi bật lên kim cương và đá quý trên vòng tay.

Cô sửa một chút tạo hình của mỗi người mẫu dựa theo trang phục.

Hơn nữa, cô đã trao đổi trước với nhà thiết kế thời trang về chuyện này.

"Cảm ơn các bạn, hi vọng tối nay thuận lợi." Chung Hi chỉnh sửa cho người mẫu cuối cùng xong, đang định thu dọn đồ đạc thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

"Cô Chung Hi ơi tiêu rồi, Tiểu Na bị đau chân, không thể tham gia show diễn tối nay được."

Chung Hi sững sờ mấy giây: "Có người thay thế bổ sung không?"

"Không có… Tôi đã liên lạc với công ty người mẫu của họ, nhưng tìm người đột xuất thế này thì khó lắm." Nhân viên công tác cực kỳ sốt ruột: "Còn mười phút nữa là bắt đầu rồi, phân đoạn vòng tay trình diễn nửa đầu rồi, phải làm sao đây?"

Tất cả mọi người đều nhìn Chung Hi.

"Hay là cô đích thân lên?"

Chung Hi nhíu mày, vết thương trên cổ cô vẫn chưa lành.

"Để tôi nghĩ cách."

Tối nay có nhiều người đến tham dự show VK như vậy, biết đâu sẽ có người có thể…

Nhưng cô nhìn khách mời bên ngoài mà hoa hết cả mắt.

Người bình thường không thể vào đây, những người tới dự không giàu cũng sang, toàn là nhân vật quyền thế đỉnh cấp ở Vân Thành. Cho dù là người nhà họ Chung lúc trước đến nơi này cũng chỉ là tép riu, chứ đừng nói chi đến Chung Hi bây giờ.

Cô không biết tự lượng sức mình cỡ nào mới cả gan nhờ các phu nhân cao quý này làm người mẫu cho mình chứ!

Chung Hi không sợ bị từ chối, nhưng cô không có thời gian!

Tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, Chung Hi nắm chặt rào chắn. Lẽ nào hi vọng của cô bị dập tắt tại đây?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng cười khẽ: "Ôi, đây chẳng phải là Chung Hi ư? Sao thế, MON sai cô đến đây quét dọn vệ sinh à?"

Chung Hi liếc nhìn thì thấy Ôn Nguyễn Nhi đứng ở chỗ rẽ cầu thang, ánh mắt tràn đầy chế nhạo.

"À, lúc nãy tôi đi qua hậu trường, hình như tôi nghe nói có người mẫu bị đau chân. Chậc chậc, sao lại xui thế kia chứ! Bọn họ còn nói là số cô không tốt, vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng giờ lại. . ."

"Cô im đi! Ăn mặc như chim công rêu rao gây sự chú ý, cô cảm thấy mình đẹp lắm hả?"

Chung Hi lườm Ôn Nguyễn Hi, vòng qua cô ta đi vào trong đại sảnh.

"Chung Hi, vô dụng thôi, hôm nay cô mất mặt là cái chắc, bởi vì từ lâu cô đã không xứng đứng ở nơi này." Ôn Nguyễn Nhi giận nghiến răng: "Nếu trên cổ cô không có vết thương thì còn có thể lên sân khấu. Bây giờ cô đi đâu tìm người?"

Chung Hi dừng chân.

Cô chậm rãi xoay người nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Ôn Nguyễn Nhi.

"Tôi nhớ chuyện ở bãi đậu xe đấy. Tôi không động vào cô là bởi vì Lương Bạc Thần, đừng tưởng tôi không dám." Chung Hi chỉ vào vết thương bị khăn lụa che khuất: "Cô mà chọc vào tôi nữa thì tôi sẽ khiến cô hối hận cả đời."

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô kiên quyết kinh người.

Ôn Nguyễn Nhi cứng đờ cả người, cắn chặt khóe môi.

Bạc Lương Thần biết chuyện này rồi sao?

Lớp trang điểm đậm trên mặt cũng không che được sắc mặt tái nhợt, khí thế trên người cô ta lập tức tan thành mây khói.

"Nghe nói có người đang tìm người mẫu?" Một giọng nói cuốn hút đầy gợi cảm vang lên.

Chung Hi và Ôn Nguyễn Nhi cùng nhìn sang. Khi thấy rõ mặt đối phương, cả hai đều sững sờ.

Trương Mẫn chớp mắt: "Lẽ nào tôi nghe nhầm?"

"Không, không nghe nhầm!" Chung Hi lập tức lao tới: "Trương tiểu thư, tôi khẩn thiết nhờ cô làm người mẫu cho tôi có được không? Cô có yêu cầu gì đều được hết…"

"Sắp không kịp thời gian rồi." Trương Mẫn chỉ vào đồng hồ đeo tay, nụ cười càng tươi hơn.

"Cảm ơn cô!"

Chung Hi kéo Trương Mẫn vào trong, trên đường đi còn luôn miệng cảm ơn đối phương.

Trương Mẫn để mặc cô đeo vòng tay cho mình.

Bởi vì không kịp thời gian, vả lại bộ lễ phục dạ hội trên người Trương Mẫn khá hợp chủ đề tối nay, cho nên ngoài Chung Hi đang bận rộn ra, những người mẫu khác đều nhìn chăm chú.

Không ngờ họ lại được đi catwalk cùng Trương Mẫn!

Mắt ai nấy đều sáng lấp lánh, tràn đầy mong đợi.

"Tôi cứ tưởng đến cho đủ số, trình diễn một chiếc vòng tay mà thôi, nào ngờ lại được lên sân khấu cùng với cô Trương Mẫn."

"Cô ấy còn đẹp hơn trên màn ảnh, vừa cao vừa có khí chất!"

"Đúng vậy đúng vậy. Còn nữa, cô ấy trắng thật đấy!"

Trương Mẫn đã nghe mấy câu này nhiều lần lắm rồi, cho nên không có phản ứng gì.

Chung Hi tập trung vào việc chỉnh phụ kiện vòng tay, bởi vì có rất nhiều chỗ cực kỳ tinh tế nên cô bắt buộc phải đích thân điều chỉnh: "Có chặt không?"

Trương Mẫn nâng cổ tay rồi thử hạ xuống.

"Hơi hơi."

"Chờ chút, để tôi xem lại." Trán Chung Hi rịn mồ hôi.

Cuối cùng cô cũng đeo xong vòng tay cho Trương Mẫn trước khi các người mẫu lên sân khấu một giây. Đó là chiếc vòng tay kết hợp kim cương và đá quý, cực kỳ bắt mắt.

Chiếc vòng ấy đeo trên tay Chung Mẫn rất giống vì sao trên bầu trời.

Trương Mẫn đi cuối cùng trong nhóm người mẫu. Cô ấy vừa xuất hiện, gần như cả hội trường đều chấn động.

"Trương Mẫn không đi show, sao lại được mời? Nhà thiết kế vòng tay lần này là ai mà giỏi như vậy?"

"Hình như là Chung Hi."
Chương 121: Cô đâu có chọc giận anh

Nghe thấy tên Chung Hi, đám phu nhân nhà giàu kia không còn kích động như vậy nữa.

"Cô ta á? Đúng là tiêu chuẩn của MON càng ngày càng kém."

"Nghe nói cô ta và chồng cũ lại..."

"Hình như lúc nãy tôi thấy Ôn Nguyễn Nhi tới, vậy có phải là Bạc Lương Thần cũng tới không?"

Mấy tin đồn kiểu này rất dễ khơi dậy lòng tò mò của mọi người. Khi show diễn tiến hành được phân nửa, Ôn Nguyễn Nhi cuống đến độ suýt bật khóc trong nhà vệ sinh.

"Lương Thần, em cầu xin anh, anh đến đón em đi! Em cảm thấy đau bụng."

Đây không phải là lần đầu tiên cô ta lấy đứa con ra nói chuyện.

Ở bên kia Bạc Lương Thần vừa mới họp xong, đang rời khỏi công ty thì nghe thấy tiếng nói vang lên trong tai nghe bluetooth. Anh lập tức nhíu mày, gương mặt lạnh lùng càng sa sầm hơn.

"Tôi bảo tài xế đến đón cô."

"Không! Lương Thần à, anh đích thân đến có được không?" Ôn Nguyễn Nhi gần như là cầu xin anh, giọng nói hết sức hèn mọn.

Cô ta đang nói dở thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, bèn vội vàng cúp máy.

Cuộc gọi kết thúc đột ngột làm Bạc Lương Thần nhíu mày.

Sáng sớm Chu Phóng đã hẹn anh, lúc này vừa mới lái xe đến. Thấy vẻ mặt anh khác thường, Chu Phóng thuận miệng hỏi: "Có việc à?"

"Đi với tôi đến một nơi. Trợ lý Mẫn, cậu tan làm trước đi."

"Vâng, thưa Bạc Tổng."

Sau đó, một chiếc xe thể thao cao cấp chạy ra khỏi bãi đỗ xe của tập đoàn Bạc thị, âm thanh động cơ vun vút trên đường.

Vừa đến cửa show diễn, hai người đã trông thấy ảnh và tên trên bảng tuyên truyền.

"Chung Hi cũng ở đây ư?" Chu Phóng cảm thấy sự việc không đơn giản.

Bạc Lương Thần nhíu mày, bước lên bậc thang.

Chu Phóng lắc đầu: "Đã hơn một năm rồi mà sao không học được cách sống yên phận một chút kia chứ!"

Nếu Ôn Nguyễn Nhi biết nhìn mặt gửi lời hoặc là biết làm thế nào để lấy lòng Bạc Lương Thần, thì có lẽ cô ta đã ngồi vững vị trí nữ chủ nhân của tập đoàn Bạc thị từ lâu rồi.

Nhưng khổ nỗi cô ta cứ túm lấy Chung Hi mãi không buông.

Chu Phóng đi vào cùng Bạc Lương Thần. Show diễn bên trong đang khép màn, tất cả các nhà thiết kế và người mẫu cùng lên sân khấu.

Tiếng vỗ tay tán thưởng vang vọng khắp hội trường, thực lực mà MON trình diễn rõ như ban ngày.

"Tôi cảm thấy bộ phận kia của vòng tay rất tuyệt, rất sáng tạo."

"Chung Hi thật sự có thiên phú."

Bạc Lương Thần dừng chân, tầm mắt bất giác bị thu hút bởi bóng dáng trên sân khấu. Cô đứng dưới ánh đèn, trên mặt nở nụ cười điềm tĩnh dịu dàng, đôi mắt kia lấp lánh ánh sáng.

Đây mới là Chung Hi chân chính.

Cô vốn nổi bật và kiêu ngạo như thế, cho dù đứng giữa dàn nữ minh tinh người mẫu cũng không hề kém cạnh.

Trong một khoảnh khắc tầm mắt của hai người giao nhau.

Bạc Lương Thần hơi nhướng mày, nhưng lại phát hiện ra Chung Hi tựa như không nhìn thấy anh. Cô không nhanh chóng dời mắt, mà tỏ ra xa lạ.

Bàn tay dưới ống tay áo dần siết chặt, anh lại trông thấy có người từ bên mé đi lên sân khấu tặng hoa cho các nhà thiết kế. Người dẫn đầu là Lục Bắc!

Trước mặt mọi người, anh cởi mũ lưỡi trai ra rồi mỉm cười tặng một bó hoa: "Chung Hi, chúc mừng em."

Tay Chung Hi khựng lại giữa không trung, cô không kìm được nụ cười vui vẻ xen lẫn bất ngờ: "Sao anh lại tới đây? Còn chẳng nói với em một tiếng!"

"Xin lỗi, anh tới muộn." Ý của Lục Bắc là chuyện giải thích với cô.

Chung Hi không đáp lời. Cô sẽ nói chuyện rõ ràng với Lục Bắc, nhưng hoàn cảnh lúc này không thích hợp.

"Cảm ơn các nhà thiết kế và người mẫu. Quý vị vui lòng nghỉ ngơi một lát, buổi đấu giá của chúng ta sắp bắt đầu! Tối nay sẽ bán đấu giá năm kiệt tác của nhà thiết kế trang sức..."

Tất cả các nhà thiết kế xuống sân khấu, Lục Bắc cũng đi theo Chung Hi.

Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người, trong lòng bùng lên ngọn lửa không tên.

"Lương Thần."

Ngay sau đó, Ôn Nguyễn Nhi sáp đến, dáng vẻ vui mừng: "Lương Thần, cảm ơn anh đến đón em."

Bạc Lương Thần liếc cô ta, thong thả rút tay mình ra: "Chẳng phải tôi đã nói với cô là bớt đến nơi đông người rồi sao?"

Phụ nữ có thai phải biết hai chữ "an thai" này chứ.

Mà Ôn Nguyễn Nhi thì chỉ biết cái lợi trước mắt, nhất quyết muốn mượn thân phận Bạc phu nhân rêu rao khắp nơi. Anh đã biết từ lâu, chẳng qua không ngăn cản mà thôi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ôn Nguyễn Nhi mím môi, nũng nịu nói: "Xin lỗi Lương Thần, em..."

"Đau bụng đúng không? Giờ đi luôn." Bạc Lương Thần xoay người đi ra ngoài.

Nhưng Ôn Nguyễn Nhi đâu thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy.

"Lương Thần, vừa rồi họ nói có buổi đấu giá, chúng ta ở lại xem một lát được không?" Ôn Nguyễn Nhi nhếch môi nở nụ cười: "Một lát thôi mà!"

Chu Phóng ở bên cạnh cũng nhận thấy Bạc Lương Thần không vui.

Nhưng Ôn Nguyễn Nhi cứ năn nỉ ỉ ôi không cho Bạc Lương Thần đi, kéo dài thời gian cho tới khi buổi đấu giá bắt đầu.

Chu Phóng nhìn Bạc Lương Thần bị cô ta kéo đến ghế ngồi xuống mà đỡ trán bất lực. Đến cả người bạn này cũng nhìn ra Bạc Lương Thần hoàn toàn không thích Ôn Nguyễn Nhi.

Nếu không phải Ôn Nguyễn Nhi mang thai thì có lẽ...

Khi ý nghĩ này nảy ra, Chu Phóng lập tức ho húng hắng. Sao anh ta lại trở nên lắm chuyện như đám người kia thế nhỉ!

Các nhà thiết kế đều đi từ sau cánh gà ra, Lục Bắc vẫn đi theo bên cạnh Chung Hi.

Anh vẫn luôn tìm cơ hội muốn giải thích với đối phương.

Nhưng Chung Hi không nói gì, dồn hết sự chú ý lên sân khấu. Vì vậy Lục Bắc đành phải đè nén những lời đó dưới đáy lòng.

"Ngồi đây nhé?"

Chung Hi gật đầu rồi ngồi xuống. Ngay sau đó cô cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, bèn quay lại nhìn thì thấy Bạc Lương Thần đang nhìn mình chòng chọc.

Cô thoáng sửng sốt, cô chọc đến anh hả?

Chung Hi nhíu mày quay đi, thái độ vẫn xa cách như trước.

Bạc Lương Thần gõ ngón tay lên đầu gối, đó là động tác anh thường làm trước khi nổi giận.

Chu Phóng đã chú ý tới điều này.

Còn Ôn Nguyễn Nhi thì hài lòng thỏa ý muốn khoe ân ái để cho những người có mặt ở đây biết cô ta mới là Bạc phu nhân, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Bạc Lương Thần.

"Các vị khách quý đã chờ lâu. Tiếp theo xin mời vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng tôi, đó là tác phẩm của nhà thiết kế đứng đầu công ty MON chúng tôi - nhà thiết kế Vân Tích. Thật đáng tiếc vì hôm nay anh ấy không thể tham dự show diễn."

"Đây là một chiếc vòng cổ kim cương..."

"Giá khởi điểm là ba trăm nghìn."

Người dẫn chương trình vừa dứt lời đã có người bắt đầu đấu giá.

Chẳng mấy chốc chiếc vòng cổ đã được bán đấu giá thành công.

"Vật phẩm đấu giá tiếp theo là chiếc vòng tay mà Trương Mẫn tiểu thư trình diễn, nó đã nói lên chủ đề tối nay của chúng ta một cách hoàn mỹ. Đôi mắt hoàng hậu lấp lánh như sao trời, mặc dù giá trị của nó không bằng Trái tim hoàng đế, nhưng cũng là tác phẩm đắc ý của công ty chúng tôi."

"Giá khởi điểm năm trăm nghìn."

Lúc này Chung Hi mới kịp phản ứng. Hèn chi cô thấy chiếc vòng tay kia quen mắt như vậy, hóa ra nó cũng ra đời từ tay của nhà thiết kế Trái tim hoàng đế.

"Đây là phần do em phụ trách phải không?" Đột nhiên Lục Bắc sáp lại gần hỏi.

Chung Hi đáp "ừ".

Một giây sau anh lập tức giơ bảng: "Sáu trăm nghìn."

Chung Hi giật mình: "Anh muốn mua à?"

"Ừ, tặng em." Ánh mắt Lục Bắc vô cùng kiên định.

Chung Hi từ chối theo bản năng: "Em không cần."

Lục Bắc thở dài: "Ngoài tiền ra anh không biết em còn thiếu cái gì. Hơn nữa, hình như anh không có ưu điểm gì có thể khoe ra."

Chung Hi bị biểu cảm cố ý của anh chọc cười: "Mẹ anh mà biết anh phá của như vậy thì sẽ đánh anh đấy."

"Em không giận nữa hả?"

Chung Hi còn chưa trả lời, phía sau bỗng vang lên một giọng nói: "Bảy trăm nghìn."

Là Bạc Lương Thần!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom