• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Thời hạn ba năm đã đến

Tử Ngục!

Nơi mà người đời đều biết rõ nhưng không một ai muốn nhắc tới.

Đây là nơi giam giữ mười tên tội phạm bị truy nã gắt gao nhất toàn cầu, chúng là những kẻ tàn bạo, nguy hiểm, sức ảnh hưởng lớn nhất trên thế giới, là những tên khủng bố số một, nhưng tại đây, những tên tù nhân này cũng chỉ xếp cuối.

Nhưng ít ai biết, Tử Ngục tập hợp những tên tội phạm cực kỳ đáng sợ lại vốn được thiết kế chỉ để giam giữ một người.

Bốn bề bao quanh toàn là biển khiến hòn đảo này giống như một viên ngọc rực rỡ dưới bầu trời xanh tươi!

“Tử Ngục” - nơi khiến cho mọi người dân trên thế giới vừa nghe danh đã sợ mất mật, sởn tóc gáy, một khi đã bị đưa vào đây thì đừng mong có thể sống sót đi ra!

Lúc này, mặt biển bốn bề bỗng nổi lên những cơn sóng dữ dội.

Một chiếc trực thăng quân đội chuyên dụng đáp xuống khoảng đất trống bên ngoài nhà tù, từ trên trực thăng nhảy xuống hai người hoàn toàn không ăn nhập với nơi này.

“Làm phiền giám thị ngục giam cho mời cậu Mạc ra gặp!”

Một ông lão tóc bạc đi đầu, chống gậy bước xuống từ trên trực thăng, nhìn giám thị bước đến chào hỏi mình, vô cùng khách khí nói.

Nhưng người phụ nữ kế bên mặc quân phục, trên vai gắn hai ngôi sao lại cau mày: “Ông Quách, chúng ta đến để thẩm vấn phạm nhân, không cần thiết phải dùng từ ‘mời’ chứ?”

“Hỗn láo!”

Người đàn ông mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn bên cạnh thấp giọng nói: “Tuyết nhi sau này không được lỗ mãng như vậy nữa, phải gọi là cậu Mạc!”



Lúc này, tại phòng VIP bên trong nhà tù.

Đây rõ ràng là phòng giam, nhưng bên trong lại được bày biện, bố trí trông giống như một khách sạn, nhà tắm, giường kingsize có đầy đủ, nói đây là một nhà tù thì đúng là phi lý, đây rõ ràng là một khách sạn phong cách nhà tù thì đúng hơn.

“Thưa cậu, có người muốn thẩm vấn cậu!”

Giám thị hớt ha hớt hải chạy tới trước mặt người đàn ông, cúi đầu cung kính với vẻ mặt nịnh bợ, đây nào phải là thái độ đối xử với phạm nhân, giống phản ứng khi cấp dưới gặp cấp trên, khi người hâm mộ được gặp thần tượng của mình hơn.

“Uống trà đi!”

“Cảm ơn cậu!”

Rất nhanh, từ ngoài cửa, một già một trẻ đi vào, ông lão mặc bộ đồ truyền thống tràn đầy tinh thần, ông ta tuy chống gậy nhưng không hề có dấu hiệu của tuổi tác.

Còn cô gái trẻ tuổi mặc một quân trang, đôi lông mày ánh lên khí phách kiêu ngạo, thân hình cao ráo, tóc dài được vén lên, chỉ nhìn khuôn mặt thôi thì cô ta chắc chắn là một mỹ nhân hạng nhất.

Một người đẹp hiếm thấy như vậy đang đứng ở đây, vậy mà người đàn ông mặc áo sơ mi trắng lại không hề ngẩng đầu lên.

“Mạc Hiển! Cậu vẫn khỏe chứ!”, ông lão chậm rãi nói.

Người này tên là Mạc Hiển, một mình xông vào Quy Khư, tiêu diệt tám tổ chức lớn, làm cho tàn dư bỏ chạy tán loạn, bảo vệ sự an toàn cho Hoa Hạ Bắc Đại Môn trong ba năm!

Người phụ nữ đánh giá anh từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra một chút thất vọng, thành thật mà nói, cô ta không nhìn ra khí chất đàn ông đàn ang anh hùng gì từ người này, ngược lại trông còn có vẻ yếu đuối.

“Có phải anh chính là người trấn sơn hà, vạn dặm cũng không có kẻ nào dám truy đuổi, Tu La của nhân gian- Mạc Hiển không? Chỉ thế này thôi sao?”

Cô ta nhìn lên nhìn xuống, có vẻ như đối phương khác xa so với hình tượng trong lời đồn, ẻo lả như một gã thư sinh chỉ biết văn biết thơ, đây thực sự là người trong truyền thuyết đứng lên bảo vệ non sông đất nước, Tu La của nhân gian sao?

“Không giống à?”

“Anh cảm thấy anh giống chỗ nào, nếu anh thực sự là Tu La nhân gian, anh còn bị nhốt ở đây được à?”

“...”

Giám thị, Mạc Hiển, và ông lão mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn nhìn nhau, không thể nhịn được mà bật cười.

Cô gái này tên Dương Tuyết, là một trong số ít những nữ tướng của quốc gia, đối mặt với sự chế giễu mà chẳng có nổi một không có lời giải thích từ phía ba người, cô ta cau mày, trầm giọng: “Ông Quách, các ông cười cái gì?”

“Cậu ấy không bị cầm tù! Mà là tự cậu ấy muốn vào đây!”. Ông Quách dựa vào cây gậy cười khúc khích.

Giám thị cũng đứng dậy: “Thưa cậu, nếu cậu muốn rời đi, tôi e rằng không nhà tù nào trên thế giới có thể giữ chân được cậu!”

“Vậy chúng ta nói ngắn gọn nhé, tôi cần sự trợ giúp của anh!”, Dương Tuyết nghiêm túc nhìn anh nói.

Mạc Hiển buông cây bút lông trong tay xuống, hơi ngước mắt lên, lộ ra một tia lạnh lùng: “Hử, cô đang ra lệnh cho tôi à?”

“Anh là phạm nhân, lẽ nào tôi không thể ra lệnh cho anh được sao?”

“Cô! Không! Xứng!”

Ngắn gọn ba chữ, sát khí bùng nổ khiến giám thị dựng tóc gáy.

Chính vào lúc này.

Ngoài cửa vang lên tiếng chuông báo động, khắp nhà tù bừng lên ánh đèn đỏ.

“Giám thị, không hay rồi!”

“Tên Đồ Tể Hình Người và Cốt Vương đánh nhau rồi!’

“Bát quái Bắc Minh đang tìm cách vượt ngục, chúng đánh trọng thương rất nhiều người của chúng ta!”

“Dạ Ma vừa lấy trộm chìa khóa nhà tù, hắn đã thả tất cả tù nhân ra rồi!”

“...”

Giám thị lại rất bình tĩnh, quay đầu liếc nhìn Mạc Hiển đang hút thuốc.

“Thưa cậu, có lẽ phải phiền đến cậu lần nữa rồi!”

Mạc Hiển xoa xoa thái dương, không nói nên lời: “Ông lắm chuyện thế không biết!”

Sau đó, anh đưa chiếc bút vẽ của mình cho một tên quản giáo.

“Mang đó đi tìm Đồ Tể Hình Người và Cốt Vương đi! Cho họ ngâm trong nước biển sâu mười mét để họ tỉnh táo lại, nếu còn không nghe lời tôi sẽ đích thân đi xử lí!”

“Mang chữ viết của tôi đi tìm Bát quái Bắc Minh, cho cả tám tên về phía sau đào than, ai đào dưới một nghìn cân, cứ bảo kẻ đó tự mình đập đầu vào tường!”

Nhìn xung quanh, dường như không còn gì khác, anh đưa nửa điếu thuốc còn đang cháy dở trong tay: “Nói với Dạ Ma, tôi ghét nhất là vượt ngục! Nếu là đàn ông thì hãy đường đường chính chính đi bằng cửa chính, tôi ở bên ngoài đợi hắn! Nếu hắn không dám thì hãy tới phòng biệt giam đi!”

Đơn giản mấy câu nhưng lại có khí thế bá đạo, coi thường thiên hạ!

Những quản giáo này cúi đầu, thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh.

Mới có ba phút trôi qua, tất cả âm thanh báo động đã biến mất.

Ông Quách và giám thị đều mang nét mặt tương đối bình thản, ngược lại, Dương Tuyết tỏ ra hoài nghi, chỉ với mấy thứ đó thôi cũng đủ để khiến cho tất cả các tù nhân ở đây ngoan ngoãn vâng lời à?

Đây… người này thực sự là Tu La trong truyền thuyết sao?

“Được rồi, các người từ đâu đến, thì quay về đó đi, tôi phải ngủ rồi!” Mạc Hiển xua tay với ông Quách, nhẹ giọng nói.

Ông Quách vẻ mặt trịnh trọng nói: “Tiểu Mạc, chúng tôi muốn nhờ cậu làm chút việc, Số 1 sẽ đích thân nói cho cậu biết, việc này chỉ có cậu mới có thể làm được!”

“Haha, tôi? Số 1 quan tâm đến quyền lực hay tiền bạc của tôi đây?”

“Nhờ cậu cứu một người! Là phụ nữ!”

“Không cứu! Đôi tay này của tôi là để giết người, không phải dùng để cứu người!”

“Nếu như tôi nói có liên quan đến cái chết của sư phụ cậu, cậu cũng không cứu sao?”

“…”

Nghe đến đây, Mạc Hiển hiển nhiên do dự vài giây rồi im lặng.

Một lúc sau!

Vút!

Anh búng điếu thuốc khác vừa châm, đầu mẩu thuốc lá mềm mại vô lực cư nhiên đã bị khảm vào bức tường đá cẩm thạch.

“Tốt nhất là ông đừng đùa giỡn tôi! Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”, Mạc Hiển cưỡng chế hạ giọng, lạnh lùng nói.

Rồi anh sải bước ra cửa.

Chỉ thấy giám thị đi theo phía sau hét lớn: “Thời hạn ba năm đã đến, chúc mừng cậu Mạc được tự do!”

Nhìn theo bóng lưng anh dần khuất, Dương Tuyết không khỏi nheo mắt, trầm giọng: “Là anh ta thì ổn chứ?”

“Yên tâm, nếu cậu ấy không làm được, e rằng trên đời này không ai có thể làm được!”

“Anh ta lợi hại như vậy, sao lại bị nhốt ở đây?”

“Vì một lời hứa!”

“Lời hứa? Lời hứa gì?”

“Cậu ấy đã đồng ý với sư phụ của mình, ba năm không trở về thủ đô! Thế nên dứt khoát nhốt mình ở nơi nguy hiểm nhất!”

“...”
Chương 2: Bao ăn, bao ở, bao gái

Bên ngoài ngục giam.

Lúc này, tất cả phạm nhân đều được dẫn hết ra khu đất trống bên ngoài, hơn nữa còn là xếp thành hai hàng thẳng tắp, chính giữa chừa ra một hành lang vắng vẻ.

Vừa nghe thấy tin Mạc Hiển ra tù, cả trại giam đều bùng nổ sự ầm ĩ.

Thậm chí còn có tội phạm cầm biểu ngữ xin chữ ký, kiểu này nào giống ra tù, nói là fan meeting chắc đúng hơn.

Dương Tuyết theo phía sau cũng đi ra ngục giam, quét mắt nhìn một vòng, ở chọn đại ra một người thì đều là những tội phạm cấp độ S, thế mà họ lại chỉ có thể chen chúc nhau trong một góc, trở thành fan trung thành của Mạc Hiển.

“Cũng được yêu thích quá nhỉ!”, cô ta đi sau đột ngột thốt ra một câu.

Mạc Hiển không khỏi hừ lạnh: “Yêu thích? Đám người này chỉ ước tôi mau ra tù thôi!”

Lần này anh ra ngoài, Tử Ngục cũng mất đi ý nghĩa, hoàn toàn không có ai trấn áp được đám tội phạm nguy hiểm này nữa.

Ba năm nay, đám đại ca làm mưa làm gió bên ngoài này bị anh tra tấn tới mức muốn tự tử không dưới ba lần, hôm nay nghe thấy anh ra tù, họ thật sự còn nhiệt tình phấn khởi hơn là nghe tin mình có thằng cu bụ bẫm nữa.

Mọi người thấy anh đúng giờ lên trực thăng thì đồng loạt quỳ xuống đất.

“Kính thỉnh Mạc gia ra tù...”

Thấy cảnh này, Mạc Hiển còn mở cửa sổ, quát bên dưới: “Đừng sốt ruột! Vài hôm nữa anh của mấy chú sẽ quay lại nha!”

Phụt!

Đám phạm nhân bên dưới muốn khùng luôn, đặc biệt là những kẻ bị anh tra tấn tới mức sắp điên, hiện tại mồm không ngừng la hét đòi tự sát.

“Đại ca, cầu anh tha cho tụi em! Em không bao giờ... muốn ăn đế giày thối hoắc của anh nữa đâu!”

“Nếu đại ca dám quay lại, em chết cho anh vừa lòng!”

“Ba năm! Một nghìn lẻ chín mươi lăm ngày! Có ngày nào mà ông đây không sống trong ác mộng! Xin anh, đừng về nữa! Còn không ấy thì thả tôi ra đi, tôi sửa mà, thay đổi hoàn toàn, không cần gặp mặt Mạc gia nữa!”

“...”

Nghe thấy Mạc Hiển còn muốn quay về, thậm chí còn có người cầm dao kề cổ mình để uy hiếp.

Đám tội phạm này có ai không phải nhân vật sừng sỏ bên ngoài chứ?

Xách ra một người nào đó thì cũng là kẻ hung ác, phong vân một cõi trong chốn giang hồ, thế mà cuối cùng lại khuất phục dưới chân Mạc Hiển.

Dương Tuyết quay đầu nhìn Mạc Hiển đang khoanh tay, khép hờ hai mắt.

Tuổi không lớn, vẻ ngoài bình thường, dáng vóc trông không mấy vạm vỡ, có chút gầy, người thế này mà lại khiến đám phạm nhân trong Tử Ngục sống không bằng chết thế kia sao.

“Anh đúng là kỳ dị, ra được rồi mà vẫn muốn quay lại, nơi này có gì thu hút anh thế?”

Mạc Hiển chậm rãi mở mắt, nở nụ cười xấu xa: “Bao ăn, bao ở, bao gái!”

“Anh...”

“...”

...

Một tháng sau.

Nước Hạ, trong một khách sạn xa hoa ở Giang Châu.

Hai tay Mạc Hiển đang gối sau đầu, anh xem tin tức không ngừng phát lại trên ti vi.

[Tiêu điểm hôm nay: Một người bí ẩn dùng năng lực bản thân phá huỷ một ổ hải tặc, hiện tại mười sáu tên đầu sỏ đã tự mình đầu thú...]

Mạc Hiển tắt ti vi, anh chỉ thuận tiện chọn một rắc rối để thu dọn, dù sao cũng mới ra, cần luyện tay một chút.

Thế nên Mạc Hiển đã “thuận tiện” giải quyết luôn vấn đề mà bên ngoài không xử lý được trong tám năm qua chỉ với một giờ đồng hồ, coi như là quà gặp mặt.

Lúc này trong tay anh đang cầm một tấm hình, không thể không nói là cô gái trong tấm hình rất xinh đẹp, da trắng nõn nà, gương mặt như ánh trăng, vừa liếc nhìn cái thôi đã khiến người ta mê đắm.

Không hổ là “đệ nhất mỹ nhân” Giang Châu.

“Cô nói xem, cô nghiên cứu gì chả được, cớ sao lại nghiên cứu ra công thức trường sinh? Như vậy có thể nào không khiến kẻ khác ngấp nghé?”, Mạc Hiển nhìn bức ảnh, bất đắc dĩ cười nói.

Anh thật sự không hiểu, sống lâu thì có gì tốt, sư phụ anh cũng vì vô tình tìm ra bí mật của trường sinh mà bị kẻ khác theo dõi, cuối cùng thì hi sinh vô ích.

Reng reng reng!

Lúc này điện thoại reo.

Mạc Hiển nhấn nghe rồi cười nói: “Số 1, có hài lòng món quà ra mắt tôi tặng không?”

“Ranh con, đúng là dao báu không tuổi ha! Ra tay một cái là chí mạng, nhiệm vụ lần này, cậu phải hoàn thành tốt đấy!”

“Nhận nhiệm vụ cũng được nhưng tôi có một điều kiện!”

“Nói đi!”

“Tôi muốn gầy dựng lại Thập Điện Diêm La, tôi sẽ chọn ra mười người thân nhất trong Tử Ngục, sau này mười người đó đều làm việc cho tôi, mà người, mạng, quyền, tiền đều do tôi quyết định!”

“...”

Lôi đại một kẻ trong Tử Ngục ra thì đã đủ để chế tạo khủng hoảng cho toàn thế giới rồi, một mình Mạc Hiển đã đủ căng, giờ hay rồi, tên này còn đòi thả thêm mười người, bất cẩn chút thôi là đám này có thể làm cho thế giới đảo điên, trời đất đảo loạn.

Bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng thốt ra một câu: “Một khi anh hùng rút kiếm, đó sẽ là kiếp nạn mười năm của chúng sinh! Lần này, cậu định gây ra phiền phức cỡ nào mới bằng lòng bỏ qua!”

“Thời gian ba năm vừa hết, con rồng bị vây khốn cũng nên rời núi thôi! Tôi đồng ý trả cho thế giới sự bình yên, tôi làm được rồi! Tiếp theo, thế giới này nên bồi thường cho tôi!”, Mạc Hiển nói bằng giọng điệu lạnh như băng: “Kẻ từng tham dự vào sự kiện năm xưa, không một ai thoát được đâu! Không! Kẻ! Nào! Chạy! Thoát! Được!”

“...”

Một giây sau, Mạc Hiển cúp máy, không cho bên kia cơ hội phản bác bất cứ điều gì.

Với mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này, ngoài Mạc Hiển thì chắc không ai dám nhúng tay, vừa lúc anh có thể theo dõi đám người đã hại chết sư phụ, đồng thời giải quyết luôn.

Cùng một mục đích, cùng một nhóm người!

Đều tới vì trường sinh!

...

Lúc này, tại tập đoàn Phong Hoa Giang Châu.

“Cái gì? Mai mối xem mắt?”

“Còn là mới ra tù? Ông nội hết chuyện làm rồi ạ?”

“Còn phải theo đuổi anh ta? Cháu cua gã đó?”

“...”

Một cô gái với mái tóc dài tung bay mang đôi giày cao gót đế hồng vừa nói chuyện điện thoại vừa đi dọc theo hành lang tới văn phòng.

Cô ấy chính là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Phong Hoa, đứng thứ mười trên bảng xếp hạng nhà giàu Giang Châu, người duy nhất có tên khi mới hơn hai mươi, đồng thời còn là nữ.

Đây là ví dụ mẫu cho việc tài năng và vẻ ngoài cùng tồn tại, không thể nói là có một không hai nhưng cũng là hiếm có ngàn dặm mới tìm được một.

Không biết ông nội cô ấy nghĩ sao nữa, làm mai làm mối cũng thôi, dù gì cũng phải chọn người bình thường chút chứ.

Thế mà chọn người mới ra tù!

Xem thường ai thế không biết!

“Được rồi ông nội, cháu sẽ không đi gặp người kia đâu! Đánh đấm giỏi hả! Đánh đấm giỏi thì làm được gì, sau đó thì có thể dùng nắm tay nói chuyện sao?”, Tần Lan mất kiên nhẫn nói, sau đó cúp điện thoại.

Nhưng khi cô ấy đẩy cửa văn phòng ra người bỗng lắc lư lảo đảo.

Hiện tại ghế của cô đang bị một người đàn ông chiếm mất, hai chân anh vắt lên bàn làm việc, trong tay còn đang cầm ly uống nước của cô để uống.

Tần Lan còn chưa kịp bình tĩnh, người đàn ông đã lên tiếng.

“Cô có biết tôi đã phải chờ cô năm phút rồi không? Số 1 còn không dám bắt tôi đợi lâu thế đâu nhé cô gái! Tốt nhất cô nên cho tôi một cái cớ hợp lý đi!”, Mạc Hiển cầm ly uống nước của Tần Lan, nhấp ngụm trà, sau đó phun cái phèo.

“Ố đệch! Táo tàu kèm đường đỏ, kinh nguyệt của cô không đều à?”

“...”
Chương 3: Trông cũng xinh đấy, nghĩ cách theo đuổi tôi đi

“Đồ khốn nạn! Cút ra ngoài mau!”

Tần Lan cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ sự phẫn nộ, chỉ vào Mạc Hiển giận dữ hét lên: “Ai cho anh đi vào!”

“Tính tình của cô thế này, tôi rất không thích! Sửa đi!”, Mạc Hiển nói với vẻ thản nhiên.

“Cút! Liên quan quái gì anh! Bảo vệ đâu?”

Cô ấy gào to ra bên ngoài một tiếng, lại cầm điện thoại lên để gọi cho lễ tân, bảo lễ tân kêu bảo vệ lên.

Nhưng mà…

“Tần… Tổng giám đốc Tần, tất cả bảo vệ, đều vào bệnh viện rồi…”

“Cái gì? Tất cả đều vào bệnh viện rồi?”

“Đúng ạ! Không chỉ bộ phận bảo vệ mà cả những người đến phỏng vấn để làm vệ sĩ cũng bị một người lạ đánh cho bị thương, bây giờ họ đều bị xe cấp cứu của bệnh viện đưa đi rồi!”

“…”

Tần Lan cúp điện thoại, đôi mắt đẹp đầy lửa giận, quay người chỉ thẳng tay vào Mạc Hiển phẫn nộ quát: “Là anh làm phải không?”

“Đừng có tuyển dụng mấy thứ rác rưởi đó, một chiêu cũng không đỡ nổi!”, Mạc Hiển nhún vai, lạnh giọng nói.

Tần Lan giận đến phát điên, đã ngồi chỗ của mình, uống trà của mình, còn xỏ xiên mình kinh nguyệt không đều, trọng điểm là còn đánh người của công ty đến mức phải vào bệnh viện!

Dũng khí này là Lương Tĩnh Như* cho anh đấy sao?

*Lương Tĩnh Như là ca sĩ, có bài hát tên Dũng khí

“Anh chính là Mạc Hiển?”, Tần Lan tức giận, trừng mắt nhìn anh hỏi.

Mạc Hiển chỉnh lại cổ áo, lạnh lùng nói: “Xem ra ông của cô đã nói cho cô biết rồi! Mời được tôi cũng là vinh dự của nhà họ Tần các người đấy!”

Rốt cuộc thì lương một năm cũng chỉ một trăm triệu, nếu mà là trước đây, con chó anh nuôi cũng có thể vung vuốt cho đối phương một cái bạt tai, đây chẳng phải là đơn thuần nhục nhã người ta sao?

Anh đã từng nuôi một con chó săn cỡ bự, người ta có thể ra giá cả tỷ chỉ để mời chó qua trông giữ trang viên cho họ.

Nếu không phải là vì chuyện của sư phụ mình thì còn lâu anh mới đồng ý cái vụ cỏn con này của nhà họ Tần.

Hồng nhan họa thủy có lẽ chính là nói tới Tần Lan, cha cô ấy nghiên cứu ra trình tự tái tổ hợp gen, đồng thời cũng nghiên cứu ra bí mật trường sinh, trước khi chết đã đem bản sao lưu giao cho con gái!

Nhưng người mà cô gái này chọc phải lại vừa hay có dính tới cái chết của sư phụ anh!

Sư phụ chết và thân thế luôn mãi không thể rõ ràng của anh có liên quan mật thiết tới mấy người này, đây mới là nguyên nhân nhà họ Tần vô tình được lợi.

“Ha ha, chỉ bằng anh? Mà cũng đòi làm chồng chưa cưới của tôi? Nằm mơ!”, Tần Lan phẫn nộ nói với anh.

Vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt Mạc Hiển cứng lại: “Gì? Chồng chưa cưới? Tôi thừa nhận cô cũng có chút nhan sắc nhưng ban ngày ban mặt mơ mộng cái gì đấy hử? Muốn tôi làm chồng chưa cưới của cô, trí tưởng tượng bay hơi xa rồi! Hơn nữa… cho dù muốn tôi hạ mình để làm cô vừa lòng thì cũng phải thêm tiền!”

“Cái gì? Vừa lòng tôi! Anh mà xứng!”

“Xứng với cô? Thừa sức!”

“…”

Tần Lan quả thực là bị anh chàng này chọc tức điên lên rồi, vốn đang nghĩ phải chèn ép anh một chút để anh biết khó mà lui, nhưng nghe ý tứ của đối phương đi, ngược lại còn cảm thấy cô không xứng à?

Cô, thiếu nữ thiên tài duy nhất được ca ngợi ở Giang Châu trong vòng mười năm nay!

Mười sáu tuổi đã được trường đại học đứng đầu của nước ngoài đặc cách tuyển chọn, 18 tuổi đã tuyên bố luận văn về thay đổi gen di truyền, lấy được học vị thạc sĩ, 20 tuổi về nước sáng lập tập đoàn Phong Hoa, một trăm triệu đầu tư lúc đầu bây giờ đã tăng giá trị lên gấp trăm lần!

Năm nay cô mới có 22 tuổi, đã là một trong mười người đứng đầu bảng phú hào ở Giang Châu, cũng là người nữ tỷ phú duy nhất!

Những người theo đuổi cô xếp hàng dài từ đây tới nước Pháp, người tới cầu hôn còn đạp vỡ được cả cổng lớn nhà họ Tần đấy, mà tên này còn dõng dạc nói thừa sức xứng với cô?

Đúng là cóc ghẻ mà còn đòi ăn thịt thiên nga!

Tên này thì trái ngược, tướng mạo bình thường, quần áo tầm thường, ngoại trừ dáng người, dù có ném anh lên đường lớn thì chắc chắn không thể nhận ra đâu, vậy mà còn đòi làm chồng chưa cưới của cô?

Nằm mơ!

“Đây là một triệu! Cầm tiền, cút!”

Tần Lan mở ngăn kéo ra lấy một tờ chi phiếu, viết xong rồi ném vào mặt Mạc Hiển, giọng nói đầy sự chán ghét.

“Cũng thú vị đấy!”

Mạc Hiển chậm rãi đứng dậy, cười lạnh: “Tuy rằng tính tình cô cao ngạo tự đại, ngực lại nhỏ, mặt thì cũng chẳng nổi bật nhưng tôi thích tính tình đanh đá khó chiều này, tôi ăn thiệt chút vậy, cho cô một cơ hội theo đuổi tôi!”

“Theo đuổi anh? Haha, nằm mơ giữa ban ngày!”

“Đấy, xem cô đi, lại bắt đầu vờ tha để bắt!”

“Biến!”

Tần Lan thật sự tức nổ phổi.

Đúng lúc này.

Mạc Hiển bước nhanh tới, trực tiếp áp Tần Lan lên bàn làm việc, một tay bắt lấy tay cô, tay kia đỡ lấy đùi đẹp.

Cô đang mặc tất đen, quả nhiên vô cùng mượt mà!

Sau đó anh đặt chân cô lên vai, có lẽ Tần Lan chưa bao giờ nghĩ tới việc có một ngày đầu gối có thể gặp ngực mình theo cách này.

“Đồ khốn! Tôi giết anh!”

Tần Lan hét đến khàn giọng.

Ông nội giới thiệu cho mình cái loại biến thái chết tiệt gì thế này, tự tin thái quá thì thôi đi, lại còn là phường lưu manh!

Phanh!

Giờ phút ấy.

Mặt kính đột nhiên vang lên một tiếng giòn vang, máy lọc nước bên tường dường như bị một thứ gì đó đụng mạnh vào, ngay lập tức chia năm xẻ bảy, vỡ tan tành.

Tiếng súng vang lên đầy thanh thúy kia trực tiếp làm Tần Lan đơ ra.

Thậm chí xem nhẹ cả cái “móng heo” của Mạc Hiển đặt trên đùi đẹp của mình, bị dọa đến mức run rẩy cả người.

“Ai, một trăm triệu này của nhà cô cũng thật khó kiếm!”

Mạc Hiển buông lỏng tay, thả cô ra nói: “Vừa mới nãy cô được hời nhé, phải thêm tiền! Còn chuyện cô muốn tôi làm chồng chưa cưới, cũng phải thêm tiền!”

Chần chờ hồi lâu, Tần Lan mới nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa mới nãy, nếu không phải nhờ người này, chỉ sợ mình đã bị một phát súng bắn chết.

“Tôi cho anh thêm một trăm triệu nữa, hy vọng anh có thể bảo đảm an toàn của tôi!”, cô nói, trong mắt còn mang theo ánh nước.

Xem ra chuyện vừa gặp phải cũng đã làm cô hoảng sợ, trước kia, nhiều lắm chỉ là trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, buổi tối bị theo dõi, rình mò, lần này hoàn toàn ngược lại, trực tiếp gây nguy hiểm đến tính mạng của cô.

Thấy cô bỗng nhiên cầu khẩn, Mạc Hiển cười khổ nói: “Tôi thích cái vẻ đanh đá ban nãy hơn, quay trở lại dáng vẻ đó đi!”

“Được!”

Không hổ là người làm ăn lớn, tuổi không lớn nhưng khí thế mạnh mẽ đến vậy.

“Hai trăm triệu! Bảo vệ sự an toàn của tôi!”, Tần Lan nhìn anh với vẻ mặt lạnh băng.

Mạc Hiển làm ra vẻ mặt khó xử lắc đầu, số tiền này cũng quá là ít, anh chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn như vậy nha!

Tu La nhân gian nổi tiếng ra tay, kết quả chỉ có giá một, hai trăm triệu, chuyện này truyền ra ngoài thì... mẹ nó, sau này anh còn làm ăn gì nữa?

Vậy sao mình lăn lộn giang hồ nổi nữa?

Đây chẳng phải là một cái tát vào mặt Quốc vương Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất sao? Người ta đã chi 100 tỷ chỉ để hẹn anh ăn một bữa cơm, Mạc Hiển còn không thèm cho ông ta mặt mũi nữa là, huống chi bây giờ anh tự mình ra tay, đến số lẻ của đống tiền kia cũng chưa tới được nữa.

Reng reng reng!

Di động của Mạc Hiển vang lên, lấy ra nhìn liền thấy là của ông Tần gọi tới.

“Lão già, mỗi việc một giá, giá cả thấp thế thì thôi đi, lại còn muốn tôi làm chồng chưa cưới của cô này sao? Nhà họ Tần các người muốn chiếm hết lợi ích sao được? Dùng tình cảm nam nữ ràng buộc tôi à, truyền ra ngoài thì sao tôi lăn lộn giang hồ được?”, anh vừa mở điện thoại ra đã tức giận nói.

Đầu dây kia truyền đến tiếng cười đã thực hiện được âm mưu của ông cụ Tần: “Tiểu Mạc Nhi à, có vài chuyện chắc cậu không biết. Năm đó sư phụ của cậu đánh bài với tôi, còn thiếu nợ ta chút chút tiền! Cho nên không….”

“Không phải là chút tiền sao? Bao nhiêu, tôi thay ông ấy trả lại là được!”

Cũng không nhiều lắm, hơn 1960 tỷ mà thôi! Cậu coi khi nào thì trả được?”

“??????”
Chương 4: Mẹ kiếp, ông đúng là nhân tài!

1960 tỷ!

Nghe thấy con số này, não của Mạc Hiển chấn động, đỏ đen cỡ nào mà thua tới mức này?

“Con mẹ nó, cỡ đó thì rốt cuộc đánh bao nhiêu thế hả?”

Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng điệu có chút bỉ ổi của ông Tần: “Không lớn, chỉ năm hào thôi!”

“Năm... năm hào?”

“Giấy trắng mực đen ghi ở chỗ tôi đây này, hoặc là cậu trả hết 1960 tỷ này, đồng thời giúp giá trị công ty nhà họ Tần chúng tôi tăng lên gấp 10 lần, còn không, chỉ đành để cậu chịu ấm ức, làm cháu rể của nhà họ Tần chúng tôi !”

“Ôi vãi..”

“...”

Anh thực sự không ngờ được mà, lúc còn sống, sư phụ của anh cũng đã báo anh rồi, không ngờ chết đi vẫn còn để lại cho anh một đống nợ dai dẳng thế này.

Hơn một nghìn tỷ, mặc dù bản thân anh cũng là người từng trải nhưng hồi đầu vẫn bị cháu số này làm cho ngã ngửa.

Vốn gốc năm hào mà còn có thể thua nhiều vậy, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa chắc ông ấy cũng chẳng cần đánh bài nữa.

“Ngoài ra, tôi cũng tiết lộ cho cậu một thông tin, e là sư phụ của cậu không chỉ nợ mình nhà họ Tần của tôi đâu!”. Ông Tần xấu xa cười tít mắt nói: “Nếu cậu làm cháu rể của nhà họ Tần này, tôi có thể giúp cậu”.

Tần Lan ở bên cạnh hoàn toàn không thích điều này, để anh ta làm vệ sĩ của cô ấy thì cũng coi như là đạt tiêu chuẩn, nhưng mà để anh ta làm chồng chưa cưới của mình, anh xứng sao?

“Không, cháu không gả, dạng người lưu manh như anh làm sao xứng với cháu chứ!”

Ông lão ở đầu dây bên kia gầm lên giận dữ: “Câm miệng cho ông...”

“Gả cho tôi? Mơ đi cưng! Người theo đuổi tôi, có thể xếp hàng dài mười dãy phố đấy, tiền sư phục nợ nhà họ Tần nhà các người, tôi sẽ trả hết cả vốn lẫn lãi!”, Mạc Hiển không nhịn được cười lạnh nói.

Nghe nói thế, ông lão chỉ chỉ yên lặng thở dài một hơi: “Là nhà họ Tần chúng tôi trèo cao rồi, vậy ngày mai cậu đến công ty làm việc đi!”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Anh thật sự không nghĩ tới, sư phụ của mình chết rồi mà vẫn có thể để báo anh tới mức này.

“Chìa khóa!”

Mạc Hiển đi đến trước mặt Tần Lan, vươn tay ra trước mặt cô ấy nói.

“Chìa khóa gì?”, cô ấy nhíu mày, trầm giọng nói.

“Hỏi thừa! Chìa khóa nhà cô đó! Tôi không đi theo, lỡ đâu một ngày nào đó cô chết ở trong nhà thì sao! Có điều tôi nói trước nhé, tôi chỉ bảo vệ cho cô thôi, tôi bán nghệ không bán thân, cô đừng có mà thèm khát thân xác tôi!”

“Ai thèm khát cơ thể của anh chứ!"

Tuy rằng nói như vậy, nhưng tình huống ban nãy vẫn rõ rành rành trước mắt, dù có chút không muốn, nhưng cô ấy vẫn gỡ chìa khóa ở chỗ treo chìa khóa dự phòng xuống.

Khi lấy được chìa khóa, Mạc Hiển chuẩn bị xoay người rời, hoàn toàn không cần hỏi Tần Lan sống chỗ nào, chỉ cần thăm dò một chút là có thể biết tất cả thông tin Tần Lan, thậm chí ba vòng cũng có thể điều tra ra được.

“Ê, không phải anh đã nói bảo vệ tôi sao! Bây giờ anh đi đâu?”, Tần Lan nhìn theo bóng dáng của anh, dậm chân hét lên: “Làm ơn đi, anh cầm đi nhiều tiền như thế, làm ăn đàng hoàng một tí có được không?!”

Mạc Hiển đi đến cửa rồi chỉ quay đầu nhìn cô một cái: “Chỉ mới gặp đã muốn dính lấy tôi, ở chung rồi còn định ngủ chung hay gì! Quả nhiên, phụ nữ đều thích vờ tha để bắt”.

“Cút! Cút ngay lập tức!"

“Yên tâm đi, cấp bậc sát thủ như thế này thường thì sẽ không ra tay lần thứ hai sau một lần thất bại! Cô vẫn an toàn mà!"

“…”

Nói xong, anh rời khỏi phòng làm việc.

Loại sát thủ cấp bậc như vậy, theo định nghĩa tiêu chuẩn của anh, ngay cả nhập môn cũng không tính.

Xem ra theo dõi Tần Lan còn có người khác, nếu không Số 1 cũng không mời anh ra tù.

Sau khi rời khỏi tập đoàn Phong Hoa, Mạc Hiển vẫy một chiếc xe bên đường, lên trên một ngọn núi ở ngoại thành.

Núi Tử Vân.

Ở bên sườn núi có một ngôi mộ lẻ loi, có người nói khi tiền bối chết, chọn nơi cao mà mai táng, chôn cất ở nơi càng cao, cháu sẽ càng thịnh vượng.

Nhưng sau khi chết đi, sư phụ của Mạc Hiển lại được an táng ở sườn núi, hơn nữa cách xa khu nghĩa địa, không một cọng cỏ.

Đi vào trong rừng trúc, Mạc Hiển cũng nhìn thấy ngôi mộ nhỏ đấy.

“Lão già, tôi quay về rồi!”, sau khi anh quỳ trên mặt đất ba quỳ chín lạy xong liền yên lặng dâng hương nhẹ giọng nói.

Khi sư phụ của mình hấp hối, trước khi tắt thở, ông ấy chỉ để lại một câu nói.

“Ba năm không được về thủ đô!”

Nói anh quá tàn nhẫn, tính cách quá ngông cuồng, rất dễ xảy ra chuyện, thời gian ba năm cũng đủ để rèn luyện tâm tính của một người rồi!

“Sư phụ, ông nói tôi là rồng trong biển người, sẽ bị trời phạt, nhất định phải đè ép mình ba năm, khóa thần thông ba năm, tôi làm được rồi!”

“Nhưng ông muốn tôi yên ổn sống hết đời này, không tạo thêm sóng gió thì xin lỗi, tôi không làm được!"

“Sói đi nghìn dặm ăn thịt, chó đi nghìn dặm gặm phân, có thù không báo thì tôi đã không phải đồ đệ của ông rồi!”

“…”

Anh bày rượu và thức ăn lên, thắp hương dâng nến, ngoài ra còn đốt một bộ bài ở bên cạnh nữa.

Tuy rằng lão già này luôn chỉ biết báo đời anh nhưng chung quy một ngày làm thầy, cả đời làm cha, không có ông ấy thì làm sao có Mạc Hiển của ngày hôm nay.

Không phải chỉ 1960 tỷ thôi sao!

Số tiền nhỏ mà!

Nhưng đúng lúc Mạc Hiển đang quỳ trước mộ, lạy ba lạy rồi chuẩn bị xuống núi.

Đột nhiên, cái đài đặt trước mộ mở ra, từ dưới đất chậm rãi dâng lên một chiếc hộp.

Nhìn đến đây, tươi cười trên khuôn mặt Mạc Hiển càng lúc càng tươi: “Ha ha ha ha! Ông già, tôi biết mà, tôi biết ngay mà, sao ông có thể không để lại gì cho tôi trước khi chết được!”

Cái hộp to cỡ này, theo anh, nếu không phải là bí kíp võ công thì cũng là bảo vật tuyệt thế, cao nhân lánh lời như sư phụ, di vật chắc chắn không phải thứ tầm thường.

Anh mang theo sự mong chờ mà nghĩ, nhưng khi mở chiếc hộp ra, anh lập tức ngạc nhiên mắt trợn tròn!

“Đây là…”

Anh lấy ra một xấp giấy dày, còn tưởng đấy là di sản sư phụ để lại cho mình, cho đến khi lật nó ra...

“Chết tiệt, là giấy nợ! Toàn là giấy nợ!”

“Nhà họ Tần 1960 tỷ!”

“Nhà họ Lý 360 tỷ!”

“Nhà họ Liễu 797 tỷ 900 triệu!”

“Nhà họ Vương…”

“Nhà họ Diệp…”

“…”

Liên tục đọc xuống dưới, giấy nợ kéo dài đến đất rồi.

Mẹ nó, đây là nợ hết bao nhiêu tiền?

Còn tưởng rằng đây là giấy tờ bất động sản, nhà cửa, thương nghiệp mà sư phụ già kia để lại cho mình chứ, chết tiệt, hoá ra để lại cho mình cả đống nợ!

Nhưng mà từ một mức độ nào đấy mà nói thì... có thể nợ nhiều tiền như vậy, chứng tỏ sư phụ của mình ở trong giang hồ cũng là kẻ ra gì và này nọ lắm.

Anh lấy tờ giấy dưới cùng của chiếc hộp, bị các tờ giấy nợ này đè lên đọc.

“Đồ nhi, vi sư đánh mạt chược có năm hào, vận may chưa tới, có nợ một số tiền nhỏ, con chớ trách!”

“Con nhất định sẽ hỏi đánh năm hào mạt chược thôi sao mà nợ nghìn tỷ như vậy được? Vi sư dùng con gán nợ cho mấy nhà đó để đánh, không ngờ con cũng đáng tiền đấy chứ!”

“Khi con nhìn thấy phong thư này, có lẽ vi sư đã không còn trên đời này nữa, không có gì để lại cho con, đây coi như là quà tạm biệt mối nhân duyên thầy trò chúng ta vậy!”

Nhìn đến đây, cả người Mạc Hiển giống như bị sét đánh vậy, sững sờ tại chỗ.

Đã gặp báo cha, báo con, báo con gái, còn đây là báo đồ đệ, một lần không đủ, báo tới chết vẫn báo mà!

Không chỉ là tiền mà còn muốn giúp nâng giá trị gia tộc của họ lên gấp mười lần!

Nếu không sẽ phải tới ở rể nhà chủ nợ!

Anh đường đường là Tu La nhân gian thế nhưng lại bị sư phụ của mình gài đến mức độ này.

“Chơi mạt chược năm hào, nợ mấy nghìn tỷ, con mẹ nó, ông đúng là nhân tài đó!"
Chương 5: Nhiệm vụ này, tôi không nhận không được!

Hành tẩu giang hồ, coi trọng nhất chính là chữ tín!



Hơn nữa, giấy trắng mực đen, dấu tay cũng đã ấn rồi, mọi thứ đều được viết rõ ràng như vậy, nếu như thật sự thất hứa, ăn quỵt, đừng nói là làm xấu mặt sư phụ dưới cửu tuyền, mà ngay cả bản thân Mạc Hiển cũng cảm thấy xấu hổ.



Cái gì mà nhất ngôn cửu đỉnh, cái gì mà lời hứa đáng giá nghìn vàng!



"Ác lắm! Ác quá——!"



Mạc Hiển sẽ đi trả toàn bộ khoản nợ này, không phải chỉ là tiền thôi sao?!



Nếu mọi việc đều chỉ đơn giản là kiếm tiền thì anh đã chẳng có gì phải muộn phiền.



Giang Châu, mùa xuân ở căn nhà cỏ!



Căn biệt thự này có cái tên nghe khá là thơ, xung quanh đều là những loại cây quý, đắt đỏ, toàn bộ khu biệt thự đều trồng cây tiêu huyền kiểu Pháp.



Có lẽ hầu hết những người cao quý nhất và giàu có nhất Giang Châu đều tề tựu nơi đây, tất cả các gian phòng đều đã kín người trọ, hơn nữa đều là biệt thự nhà riêng, có khuôn viên vườn tược, hai tầng, hai mặt bắc nam đều thông thoáng.



Giá cả cũng đắt đến mức cắt cổ, lên tới một trăm tám mươi nghìn nhân dân tệ một mét vuông, được coi là tiểu khu đắt đỏ nhất ở Giang Châu, thậm chí là cả khu vực Tây Nam cũng không có nơi nào sánh bằng!



Mạc Hiển cầm chìa khóa cổng, nghênh ngang bước vào, bởi vì ông Tần đã thiết lập xong mọi mối quan hệ, cho phép anh có thể ra vào tiểu khu mà không bị cản trở, không những vậy, còn lo rằng anh sẽ không tìm được biệt thự Tần Lan ở đâu.



Nên ông ta đã đặc biệt dặn dò anh, ngôi nhà có đèn lồng treo trước cửa là nhà của Tần Lan, dù sao lần này cô ấy cũng đã gây ra rất nhiều phiền toái, tốt nhất nên có thêm nhiều người theo cạnh bảo vệ hơn.



Nhiệm vụ lần này không có quy định về thời gian, chỉ khi Mạc Hiển loại bỏ được hết toàn bộ những người ở phía sau đang theo dõi hạng mục nghiên cứu này thì nhiệm vụ mới có thể kết thúc.



Có lẽ ông Tần không rõ lắm về những thành tích của Mạc Hiển, nhưng danh tiếng của sư phụ anh lớn thế nào, ông ta lại biết rất rõ.



Đừng nói đến việc ở chung một chỗ, nếu Mạc Hiển nói một câu tối nay sẽ lên động phòng, đoán chừng ông già đó sẽ vui đến mức không ngủ mất.



Hầu hết những cánh cửa của biệt thự này đều có khóa mật khẩu, khóa vân tay hoặc nhận diện khuôn mặt, tất nhiên cũng vẫn sẽ có phương pháp mở khóa nguyên thủy nhất, đó chính là dùng chìa khóa.



Anh mở cửa, tiện tay ném chiếc túi nhỏ trên người mình xuống ghế sô pha.



Trên bàn khắp nơi đều là mì hộp, dưới sàn thì là những gói đồ ăn vặt, không chỉ vậy, trên ghế sofa còn chất đầy quần áo phụ nữ, thậm chí còn có các loại tất lưới đen nhìn xuyên thấu rải rác khắp nơi, ngay đến cả đồ lót nhỏ cũng cứ thể móc trên sô pha.



Anh lấy ngón tay khều bộ quần áo vẫn còn đọng lại hơi ấm trên ghế sô pha lên, rõ ràng là có người vừa mới thay ra cách đó không lâu



"Chị Lan, chị về rồi ạ! Chị có thể mang mớ quần áo của em vào được không? Nó ở trên bàn ấy, em đi tắm quên mang vào!"



Lúc này, từ trong phòng tắm truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.



"Đệt!"



Mạc Hiển không khỏi sửng sốt: "Một phần tiền, bảo vệ hai người? Ông đây chưa từng làm ăn thua lỗ như vậy bao giờ!"



"Chị Lan? Chị Lan! Chị có ở ngoài phải không? Mang quần áo vào hộ em với!"



Anh nhìn quanh, cầm bộ quần áo đã được gấp trên ghế sofa lên, sau đó còn nấp bên ngoài phòng tắm, gõ nhẹ cửa rồi đưa tay ra.



Rất nhanh, một đôi tay búp măng trắng nõn thon dài từ bên trong thò ra.



Kết quả là đối phương vô tình nắm lấy cổ tay của Mạc Hiển rồi chạm vào cánh tay của anh.



Giây tiếp theo...



"A a a a a a!"



Một tiếng hét chói tai phát ra từ phòng tắm, người phụ nữ bên trong quấn một chiếc khăn tắm rồi chạy ra ngoài.



Lúc này, ánh mắt cô ấy chạm vào với ánh mắt Mạc Hiển, sau khi bốn mắt nhìn nhau được vài giây, giây tiếp theo lại là một tiếng hét còn to hơn vang lên.



"Có kẻ trộm!"



"Bắt tên biến thái đi!"



"Tôi đã nói rồi mà, tại sao gần đây quần lót của tôi phơi ngoài ban công lại biến mất. Anh thật to gan, trước đây trộm mấy bộ quần áo thì thôi đi, hôm nay lại còn dám tơ tưởng đến tôi sao!"



"......"



Mạc Hiển nhất thời không nói nên lời, họ bố trí cho anh nhiệm vụ gì thế này, ít tiền thì đã đành, tại sao người nào cũng kỳ quái thế?



Có bao nhiêu cô gái cởi trần van xin Mạc Hiển ngó một cái nhưng đều bị anh thẳng thừng từ chối, nhưng người này lại còn vu oan cho anh là tên trộm chuyên trộm đồ lót?



Thật đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển!



"Tơ tưởng cô? Thôi xin, mắt nhìn của tôi cũng không kém đến mức đó đâu? Cô đúng là thích nằm mơ giữa ban ngày!", Mạc Hiển nói với biểu cảm cạn lời.



Nhưng cô gái này nhất quyết không chịu bỏ qua cho anh, cứ nằng nặc đòi gọi cảnh sát.



Cô ấy còn chỉ vào bộ quần áo vừa thay trên sô pha, quát lớn: “Anh còn nói anh không phải kẻ biến thái, quần áo tôi cởi ra rõ ràng là để dưới đất, anh đã nhặt lên phải không? Không lẽ anh còn thích ngửi?! Tên biến thái chết tiệt!"

Mạc Hiển: "? ? ? ?"



Ngay lúc này.



Từ bên ngoài vọng vào tiếng mở khóa bằng vân tay.



"Hai người đang làm gì thế?!"



Tần Lan đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn hai người, cô gái kia đang quấn khăn tắm, tay túm chặt lấy cánh tay của Mạc Hiển, sợ anh bỏ chạy: “Chị Lan, chị đã về rồi! Thời gian này chúng ta thường xuyên bị mất tất chân, đồ lót các thứ, mấy thứ đó đều bị tên biến thái này trộm đó! Anh ta thậm chí còn chạy đến nhà mình, định tán tỉnh, ve vãn em đó!"



"Này này này, đúng là lâu rồi tôi không chạm vào phụ nữ, nhưng cô cũng không thể vu oan cho tôi được, tôi cũng không đến mức bụng đói vơ quàng! Hơn nữa, tôi thích kiểu ngực bự!"



"Anh đang nói ai ngực nhỏ? Nói ai hả?"



Khi bạn nói phụ nữ ngực nhỏ thì chẳng khác nào người ta nói đàn ông yếu sinh lý ấy, mấy câu này rất dễ chọc điên đối phương.



Cô ấy lập tức giật khăn tắm ra, động tác này không chỉ khiến Mạc Hiển sửng sốt mà cả Tần Lan đang đứng ở cửa cũng ngơ ngác theo.



Bạn ơi, người ta nói bạn ngực nhỏ, sao bạn lại chứng minh bằng cách khoe ra thế này?



"Còn dám chê tôi nhỏ?!"



Tần Lan vội vàng đi tới, quấn khăn tắm lên cho cô: "Em ngốc quá! Bị nhìn thấy rồi!"



"A! Tên khốn này cố tình trêu tức em!"



Cô ấy vội vàng kéo cô gái này lên lầu, để lại một mình Mạc Hiển ở dưới phòng khách.



"Ăn gì mà to vậy!", Mạc Hiển cũng lắc đầu bất đắc dĩ nói.



Trên lầu, trong phòng.



Tần Lan cũng kể cho cô ấy nghe chuyện xảy ra hôm nay, cô gái tên là Trần Hân, là bạn học đại học của Tần Lan.



Trong khoảng thời gian này, hai người thường xuyên gặp phải đủ loại chuyện kỳ lạ trong biệt thự, rõ ràng là có kẻ đang gây chuyện với Tần Lan, theo đó cũng liên lụy đến Trần Hân đang ở cùng chỗ với cô.



"Chị nói cái gì cơ! Đây là đối tượng xem mắt mà ông nội giới thiệu cho chị á?"



"Anh ta ư?"



"Tên đó làm sao có thể xứng với chị? Lôi thôi luộm thuộm, quê mùa nhếch nhác! Mấu chốt là... đó là một tên háo sắc! Chị để hắn sống ở đây, hai chúng ta lại là con gái, chị thật sự không lo lắng gì sao?"



"......"



Khoảng thời gian này, trong nhà chỉ có hai người con gái các cô ấy, ban đêm thường có người dùng đèn pin chiếu từ bên ngoài vào qua lớp kính cửa, không những thế còn có người ném rắn vào trong sân.



Trong nhà quả thật cần có một người đàn ông, hơn nữa ban sáng, Mạc Hiển vừa mới phát hiện có người đối diện muốn giết mình, thế nên mới nhanh nhẹn né được một phát súng kia!



Cô không còn nghi ngờ gì về kỹ năng và trình độ của người này!



Dù anh ta có háo sắc một chút, nhưng chỉ cần có thể hoàn thành công việc, chút “hời” đó cứ mặc anh ta hưởng đi!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám
Ẩn Hôn
  • Bán Tiệt Bạch Thái
Chương 91...
Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Sát Thủ Quy Ẩn
  • 5.00 star(s)
  • 1000min
Chương 51-54

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom