• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch (2 Viewers)

  • Chương 74: Ăn bám thì phải ăn kiểu chắt lọc tinh hoa

Kể từ lần trước, sau khi Mạc Hiển giải được đề toán của người tự xưng là thiên tài toán học trong không đến một phút, người thầy kia vẫn luôn quấy rầy Trần Hân, muốn xin phương thức liên hệ của anh.

"Vi thần?"

Mạc Hiển gật đầu: "Tên đó thông minh thật! Cái đề mà tôi mất một phút để giải ra, nhưng anh ta đã tính ra kết quả chỉ trong hơn mười phút, hơn nữa còn giống hệt với kết quả của tôi! Ngoại trừ bản thân tôi ra, anh ta chính là người duy nhất tôi thừa nhận là người có thiên phú!"

"...", Trần Hân híp mắt trừng anh một cái: "Anh cứ kiêu ngạo như thế, thật sự không sợ bị đánh sao?"

Anh đứng dậy, đi đến bên ngăn kéo, lấy giấy bút ở bên trong ra, nhanh chóng viết một đề bài rồi đưa qua.

"Nói cho đối phương, sau khi giải ra thì đến tìm tôi, nếu không làm được thì sau này đừng nghĩ đến chuyện tìm tôi nữa! Tôi cũng rất bận!"

Trần Hân cầm tờ giấy lại, vừa nhìn thấy: "Người ta dạy toán học, không phải dạy tiếng Anh, cái đề này của anh…"

"Có phải đây là một đề toán không có số? Với chỉ số thông minh này của cô, cô nghĩ mình vẫn nên học toán à?"

"Anh…"

Chín giờ sáng.

Giang Châu, phòng bảo vệ của tập đoàn Phong Hoa.

Sáng sớm này, ở công ty có không ít khách hàng ra ra vào vào, tới tới lui lui, rõ ràng là một khung cảnh phồn vinh thịnh vượng.

Phải biết là, mấy ngày hôm trước, công ty này đã suýt chút phá sản.

Ngoại trừ anh Hắc canh cửa ở bên ngoài, những người còn lại đều đang đánh bài với Mạc Hiển ở trong.

Thật ra bọn họ không thua tiền, nhưng trên mặt đã bị dán đầy giấy, mặt bị dán kín hết cả.

"Đại ca, trình bài bạc của anh đỉnh ghê! Nếu đi đánh ở quán trà, một ngày có thể thắng được mấy ngàn tệ là chuyện thật dễ dàng!". Một thanh niên bên cạnh nhỏ giọng nói.

Mạc Hiển vỗ đầu cậu ta, cười lạnh: "Đánh cược nhỏ thì vui, đánh cược lớn lại hại thân! Cách thức kiếm tiền có rất nhiều, dựa vào bài bạc chính là cách tệ nhất!"

"Không hổ là đại ca, đúng là có tầm nhìn!"

"..."

Đúng lúc này.

Anh Hắc đang nằm trên cái bàn cạnh cửa, dường như đang ngủ gật, nhưng đột nhiên nhìn thấy có người đi ra từ trong công ty, lập tức tỉnh lại: "Ra tới rồi, ra tới rồi!"

"Ai đi ra?"

"Là chủ tịch và cậu Khương, nhìn bọn họ cười vui vẻ như thế, nhất định đã ký kết hợp đồng xong rồi!"

Nghe được những lời này, Mạc Hiển không khỏi có chút hứng thú, ngẩng đầu nhìn phía trước một chút.

Anh thật sự không ngờ tên Khương Minh này sẽ tự mình đi đến để ký hợp đồng.

"Kỳ lạ, sao cậu Khương lại chạy đến hướng này chứ?"

Trên mặt anh Hắc lộ vẻ nôn nóng, nói: "Mau mau, mau dọn bài vào đi!"

Rất nhanh chóng, mấy thứ kia đều đã được dọn sạch, sau đó một đám người thuận tay lấy ra một quyển sách.

Cộc cộc cộc!

Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.

"Cho hỏi, có thể vào được không?", Khương Minh bên ngoài cửa hỏi vô cùng lễ phép.

Mạc Hiển ho khẽ một tiếng: "Vào đi!"

Mở cửa ra, bảo vệ nên đọc sách thì đang đọc sách, nên làm báo cáo thì ngồi cặm cụi làm.

"Trùng hợp thật, anh Mạc, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Anh ta khách khí nhìn Mạc Hiển, nói, sáng sớm anh ta đặc biệt đến nơi này thật ra chỉ để gặp Mạc Hiển.

Tối hôm qua, sau khi ông cụ tỉnh lại, biết được hành vi của mấy người nhà họ Khương thì đã tức giận đến mức nhảy xuống giường, cầm gậy đánh mọi người một trận.

Nhân vật lợi hại thế này có thể đến nhà họ Khương, thì đó đều nhờ vía ông bà phù hộ đấy, ngay cả tên thầy gà mờ Vương Bình Anh kia cũng là người có duyên gặp chứ không thể xin gặp đối với nhà họ Khương.

Càng đừng nói là người như Mạc Hiển!

Cũng khó trách người ta coi thường mấy trăm triệu thù lao, loại người có tuyệt kỹ này, thù lao có chút như thế thì họ chẳng quan tâm đâu.

Nếu không phải Khương Minh thông minh, chỉ sợ hôm qua bọn họ đã đuổi Mạc Hiển đi từ lâu rồi.

Anh Hắc đứng ở cửa nghe được cậu Khương luôn gọi Mạc Hiển là anh Mạc thì miệng há hốc.

"Anh Mạc, nếu tôi vào ngồi thì anh không thấy phiền chứ?", Khương Minh nhìn anh, khách khí hỏi.

"Mời!"

"Muốn uống gì không?"

"Nếu không thì uống chút cà phê?"

Anh Hắc lập tức sửng sốt một chút, chỗ này của anh ta làm gì mà có cà phê, chỗ này chỉ có trà loại năm đồng một gói thôi.

Dùng cái loại này để đãi khách chỉ sợ là có chút không thích hợp.

Mạc Hiển ngoắc tay với Tần Lan đang ở bên ngoài cửa: "Đi mua cà phê!"

"Tôi?". Cô kinh ngạc chỉ vào bản thân.

Mẹ nhà anh!

Bản thân mình là chủ tịch công ty, anh ta là một bảo vệ, thế mà lại ra lệnh cho mình ở trước mặt nhiều người như thế!

"Đi mau! Cho mọi người mỗi người một ly, nhớ kỹ, tôi chỉ uống Cappuccino ½ đường!", Mạc Hiển nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Mau đi đi!"

Tất cả mọi người đều nín thở.

Ngay cả Khương Minh cũng âm thầm tự trách mình, uống gì không uống, lại cố tình ở đây muốn uống cà phê!

Anh ta nhớ ngày hôm qua lúc Tần Lan tức giận đã đập hết mấy triệu tiền đồ cổ của mình!

Đừng để vì mình mà khiến hai người lại cãi nhau, bản thân nhất định sẽ là tội nhân.

"Đợi một lát, tôi đi liền đây!"

Tần Lan cắn răng trừng mắt nhìn Mạc Hiển một cái.

Hừ!

Ba ngày sau, bà đây muốn xử đẹp anh!

Tất cả mọi người trong phòng bảo vệ đều ngơ ngác.

Đường đường là chủ tịch của một công ty, thế mà lại bị sai sử trước mặt nhiều người như nhân viên bán trà sữa, hơn nữa lại còn mua cho mỗi người trong phòng bảo vệ một ly.

Thế mà Tần Lan lại còn ngoan ngoãn đi!

Tất cả mọi người không khỏi yên lặng giơ ngón cái với Mạc Hiển.

"Anh Mạc, thế này… hình như không ổn lắm nhỉ!". Vẻ mặt Khương Minh xấu hổ, cười cười nói.

"Không có việc gì! Phụ nữ không thể quá nuông chiều được!"

Anh buông tay, khẽ cười nói: "Ăn bám thì phải chắt lọc tinh hoa mà ăn!"

"Hay! Đúng là thâm thuý!"

"..."

Những người khác cũng rất thức thời mà đi ra ngoài, lúc này nếu không đi thì thật sự là không hiểu quy củ.

Hơn mười phút trôi qua.

Tần Lan xách theo rất nhiều ly cà phê, thậm chí khi cô đưa cho bọn anh Hắc, tất cả mọi người còn chưa tin rằng chuyện này là sự thật!

Phỏng chừng mấy người cấp cao trên công ty, còn chưa từng uống cà phê đích thân chủ tịch đưa đâu.

Hơn nữa, sau khi đưa cà phê cho bọn họ, trong tay Tần Lan bưng hai ly cà phê cũng không vội vã đi vào, ngược lại lại đứng chờ ở bên cửa.

Chi nha!

Lúc này, Khương Minh và Mạc Hiển vừa nói vừa cười đi ra.

"Vẫn là anh Mạc hào phóng rộng rãi, cảm ơn, cảm ơn!"

Anh xưa tay khẽ cười nói: "Yên tâm, dựa theo phương thuốc của tôi thì sẽ không có vấn đề gì lớn!"

Thấy hai người bọn họ ra, Tần Lan mới đưa cà phê sang.

Sau khi Mạc Hiển uống một hớp thì đưa cốc cho cô: "Uống dở qua, còn dư lại cô uống đi!"

"Anh…!"

Tần Lan tức giận đến mức muốn tát mình hai cái, nhưng vẫn nhận lấy ly cà phê, nhấp một ngụm, hơn nữa còn xài chung một cái ống hút.

Tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Đây vẫn là boss nữ hoàng băng giá trong mắt của bọn họ sao?

Bây giờ lại được dạy dỗ nghe lời đến như vậy!

"Đừng thất thần, đưa cậu Khương đi tham quan nhà máy một chút đi!", Mạc Hiển đạm nhiên nói.

Tần Lan nhanh chóng làm động tác mời: "Cậu Khương, mời bên này!"

Chỉ là vừa mới đi hai bước, sau đó cô đột nhiên ý thức được rồi quay đầu lại nhìn anh: "Từ từ! Tên khốn, rốt cuộc là ai là người làm công, ai là chủ hả?"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám
Ẩn Hôn
  • Bán Tiệt Bạch Thái
Chương 91...
Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Sát Thủ Quy Ẩn
  • 5.00 star(s)
  • 1000min
Chương 51-54

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom