• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch (1 Viewer)

  • Chương 77: Anh, thật sự không bình thường

Người đàn ông mặc vest đen dẫn đầu cung kính đưa cuốn sổ nhỏ màu đỏ lại cho Mạc Hiển.

“Ồ, xem ra thẻ học sinh của tôi cũng khá hữu dụng đó chứ!”, Mạc Hiển xòe tay ra cười tủm tỉm với dáng vẻ xấu xa nói.

Tần Binh lập tức nhìn anh bằng vẻ mặt không thể tin được: “Làm sao có thể! Cậu đưa một tấm thẻ học sinh rách nát mà cũng vào được sao? Tôi nói này, mấy người có mắt không vậy?”

“Mời tất cả những người không liên quan rời khỏi nơi này!”. Người đàn ông cao to dẫn đầu chỉ liếc nhìn Tần Binh một cái, lạnh lùng nói.

“Mẹ nó, ánh mắt này là sao? Tôi chính là người nhà họ Tần!”

“Hôm nay cho dù cậu là cha của ông trời, thì không có giấy thông hành cậu cũng không được vào!”

“Tôi càng muốn vào đó!!”

Nói xong, tên Tần Binh này ngu ngốc đến mức muốn xông vào thử, nhưng cuối cùng, còn chưa kịp xông vào vòng chăng dây đỏ kia, thì những người mặc vest đen đã đồng loạt móc súng từ trong tay áo ra.

Cứ như vậy, họ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Binh.

Trong phút chốc, khí chất kiêu ngạo vừa rồi của anh ta lập tức tiêu tan, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng trước đó.

Mạc Hiển quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn anh ta.

Ha ha!

Đồ bỏ đi!

Chỉ có vậy thôi sao?

Thấy anh ta dám xông vào đây, còn tưởng anh ta là một người đàn ông thực thụ, không ngờ lúc bị súng chĩa vào đầu, anh ta lại sợ đến tè ra quần!

Thực sự là tè ra quần, có lẽ trong đời anh ta chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy!

“Được rồi được rồi, đừng dọa trẻ con!”, Mạc Hiển đứng trong vòng dây đỏ, xua tay cười nói.

Sáu gã đàn ông cường tráng này đột nhiên đồng loạt hạ tay xuống, cung kính gật đầu với Mạc Hiển.

Tần Binh sợ tới mức hai chân có chút tê dại, hơn nữa thật sự có nước từ giữa háng chảy xuống, từ khoảng cách xa như vậy cũng có thể ngửi thấy mùi khai đó.

“Người anh em à, chúng tôi sẽ chờ anh ở trong đó! Còn nữa, anh trở về thay quần đi, bẩn quá nha!”, Mạc Hiển bịt mũi, vẻ mặt chán ghét nói.

Ngay cả Tần Lan cũng che miệng bật cười ra tiếng.

“Chờ đó! Các người chờ đó cho tôi!”

Bình tĩnh lại một lát, Tần Binh mới hít sâu vài hơi, tức giận nhìn anh nói.

Nhưng Mạc Hiển cũng không thèm để ý tới anh ta, mà dẫn đi vào bên trong.

Trên đường đi, ánh mắt của Tần Lan không hề rời khỏi anh.

Vẻ mặt cô rất ngạc nhiên, thậm chí còn nhìn người đàn ông này bằng đôi mắt không thể nhìn thấu anh!

“Cuối cùng cũng nhận ra tôi quá đẹp trai sao?”, Mạc Hiển nhìn cô rồi cười nói.

“Ọe--!”

Tần Lan nôn khan một cái.

Anh nhanh chóng đưa tay sợ nhẹ vào bụng Tần Lan.

Nếu là trước kia anh dám làm vậy, Tần Lan đã đá anh bay ra xa từ lâu, cô chưa bao giờ để bất kỳ người đàn ông nào đến gần mình như vậy, tên này thì mẹ nó hay rồi, còn trực tiếp táy máy tay chân.

“Làm gì vậy? !”

Mạc Hiển cười tà ác nói: “Cứ sinh ra đi! Nếu không phải của tôi, tôi cũng nuôi!”

“Nuôi cái gì?

Sau khi sửng sốt mấy giây, cuối cùng cô cũng phản ứng kịp: “Đồ khốn kiếp! Nếu anh lại nói nhảm nữa, anh có tin bà đây sẽ sinh mười tám đứa con trai để trả thù anh không?”

“??????”

Chừng mực tám chuyện của hai người này giờ đây cũng đang dần mở rộng ra, mối quan hệ của họ cũng không còn cứng nhắc như lúc mới bắt đầu gặp nhau.

Vốn dĩ Tần Lan còn muốn hỏi anh cuốn sổ đỏ mà anh vừa lấy ra rốt cuộc là cái gì, nhưng cuối cùng lại bị anh ngắt lời, quên mất.

Bước vào sảnh tiếp khách này, bình thường mọi người chỉ có thể nhìn thấy những nhân vật này trên TV, hôm nay bọn họ đều có mặt ở hiện trường, bọn họ nâng cốc và trò chuyện với nhau, như thể họ đang mong chờ vào tương lai của vùng phía bắc thành phố này.

Cô chỉ định tìm một chỗ ở hàng phía sau để ngồi thôi, nhưng Mạc Hiển lại đi thẳng về phía trước.

“Anh làm cái gì vậy? Nơi đó không phải chỗ chúng ta ngồi, đi ra phía sau đi!”, Tần Lan thấp giọng mắng sau lưng anh.

Nhưng Mạc Hiển lại trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống: “Ngồi đi!”

“Anh điên à? Đây là vị trí VIP, chỉ có thị trưởng mới có thể ngồi, anh đừng làm loạn nữa được không!”

Tần Lan hạ giọng, nói với giọng trầm thấp.

Tranh thủ lúc này vẫn chưa có ai ở bên trong để ý đến họ, phải nhanh chóng lẻn ra phía sau.

“Chúng ta là khách quý!”, Mạc Hiển nhìn cô, cười nhẹ nói.

Anh chưa từng đồng ý với Bộ chỉ huy quân sự Giang Châu sẽ phải lên sân khấu cắt băng khánh thành, có lẽ đó chỉ được coi là một mánh lới quảng cáo thôi.

Nếu Mạc Hiển còn không phải là khách quý thì còn là ai được nữa?

Lúc này Tần Lan cũng phát hiện, trên bàn này thực sự có đặt bảng tên của cô.

Đây là vị trí mà chỉ có nhân vật có cấp bậc như thị trưởng mới có thể ngồi vào!

Làm sao mà chủ tịch một công ty dược phẩm nhỏ bé như cô, lại có thể có danh tiếng lớn như vậy?

“Lúc trước anh đã từng nói anh vừa mới ra tù phải không?”. Vẻ mặt Tần Lan khó hiểu hỏi.

Mạc Hiển rất bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy!”

“Có phải anh còn có điều gì chưa nói với tôi không? Ví dụ như trong những năm anh mất tích, rốt cuộc anh đã đi đâu? Anh đã làm gì!”

“Muốn biết?”

Anh cười đùa: “Theo đuổi được tôi trước đi rồi nói, người ta nói, sự tò mò của một người phụ nữ đối với một người đàn ông là khởi đầu cho sự mê đắm của cô ấy, cô… sẽ không yêu tôi đó chứ!”

“Yêu cái đầu anh, tôi có yêu ai cũng sẽ không yêu anh! Không nói thì thôi, cũng đúng thôi! Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, tôi không dám hỏi!”

“Nhưng, đây có thể không phải là bí mật duy nhất của tôi!”

Tần Lan đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Hiển với vẻ mặt lộ ra một tia nghi ngờ và ngạc nhiên.

Không chỉ có một bí mật?

Bắt đầu từ tiệc sinh nhật của ông cụ Tần vào hai ngày trước, đến việc đi nhà họ Khương rồi đến lễ cắt băng khánh thành khu phía bắc thành phố này, tất cả mọi việc đều đã gửi một tín hiệu tới Tần Lan.

Anh, không bình thường!

Ít nhất, anh cũng không phải là loại người đã từng ngồi tù như người thường vẫn hay nghĩ!

Thật sự rất bí ẩn!

Họ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nhưng không có ai dám tới đuổi bọn họ đi, nghĩa là bọn họ đã ngồi đúng chỗ.

Ngay cả những người đứng đầu thành phố Giang Châu cũng không ngần ngại ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, cứ vậy hai chiếc ghế ở giữa bị hai người ngoài thể chế ngồi, nhưng không ai dám phản bác.

Thế lực này quá lớn, lớn đến mức Tần Lan có chút không tiếp thu nổi!

“Anh nghĩ hôm nay nhân vật lớn kia có đến không?”. Cô ngồi bên cạnh lặng lẽ hỏi anh.

Mạc Hiển trả lời rất dứt khoát: “Tới! Có lẽ cũng đã tới đây rồi!”

“Tới rồi? Ở đâu? Tại sao tôi không nhìn thấy vậy, nếu đã tới thì chắc hẳn sẽ có người la hét cổ vũ mới đúng chứ!”

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!”

“Anh?”

Phụt!

Tần Lan không nhịn được che miệng nở nụ cười.

“Người ta là một người đàn ông cao ráo giàu có đẹp trai, một nhân vật lớn đến từ đế đô! Anh có điểm nào giống vậy đâu?”

Mạc Hiển cũng không hề giải thích, anh nhún vai khẽ cười nói: “Tôi đẹp trai!”

“Đẹp trai có ăn được không? Ngày nào anh cũng nhắc đến chuyện đó!”

“Đẹp trai thật sự có thể kiếm ăn được đấy! Có rất nhiều phụ nữ muốn nuôi tôi, nên cô đừng có mà không biết điều!”

“Xí!”

Tất cả những gì anh nói đều có thể là sự thật, nhưng mỗi lời anh nói đều khiến Tần Lan nghe như chỉ đang nói đùa thôi!

Chẳng mấy chốc, ánh đèn trên sân khấu nhấp nháy.

Chỉ thấy một người phụ nữ tóc dài xõa trên vai, mặc một chiếc váy dài, đi giày cao gót bước ra từ hậu trường.

Dáng người này, tỷ lệ cơ thể này, được chiếc váy này phụ trợ làm nổi bật lên một cách hoàn hảo!

Cả đám đông reo hò.

“Xinh đẹp quá!”

Ngay cả Tần Lan cũng xem đến trợn mắt há hốc mồm, kỳ thật người thích ngắm mỹ nữ nhất không phải đàn ông mà là phụ nữ, bọn họ càng thích ngắm váy ngắn vớ ren hơn.

“Con bé này, thân hình đẹp vậy sao?”, Mạc Hiển cũng thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi nhớ trước đây là quả quýt, bây giờ biến thành quả bưởi rồi?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám
Ẩn Hôn
  • Bán Tiệt Bạch Thái
Chương 91...
Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Sát Thủ Quy Ẩn
  • 5.00 star(s)
  • 1000min
Chương 51-54

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom