• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] SAU KHI GIẢ MÙ, TA GẶP ĐƯỢC THÁI TỬ ĐẦY MƯU MÔ (1 Viewer)

  • Phần III

12.

Trở lại yến tiệc, Thái tử giả vờ như không có chuyện gì, bình tĩnh uống rượu nhưng dái tai lại đỏ bừng.

Thỉnh thoảng một số hoàng tử sẽ nói vài lời khách sáo với ta, ta đều lắc đầu, vẻ mặt chân thành.

“Lúc đó ta đang ngẩn người nên không nghe thấy gì cả, Lục đại nhân chỉ nói bừa thôi.”

Lục Vân Cảnh hài lòng gật đầu.

“Đúng rồi, cứ nói như vậy đi.”

Thật đáng giận.

Lục Vân Cảnh đã đạt được mục đích nên dùng xong bữa trưa liền đem ta rời đi.

"Thẩm cô nương đừng sợ, bản quan đã cho người mai phục cẩn thận ở Thẩm phủ, đêm nay bất kể là ai tới thì hắn có chạy đằng trời.”

Kết quả là Lục Vân Cảnh mai phục tốt quá, mà các hoàng tử cũng không phải kẻ ngốc. Nên trong nhiều ngày liên tiếp, Thẩm phủ đều sóng yên biển lặng, thậm chí đến một con muỗi còn chẳng thèm bay vào phòng ta lúc nửa đêm nữa.

Lục Vân Cảnh còn cố ý yêu cầu ta thường xuyên ra ngoài, thậm chí còn loan tin rằng vụ án đã được điều tra, ba ngày sau cùng với Hình Bộ, Đô Sát Viện thăng đường hội thẩm.

* Hình Bộ: là một cơ quan hành chính nhà nước thời phong kiến tại một số quốc gia Đông Á, như Trung Quốc, Việt Nam v.v. Bộ Hình có thể coi là tương đương với Bộ Tư pháp và Tòa án Tối cao ngày nay. Quan đứng đầu bộ Hình là Hình bộ thượng thư (thượng thư bộ Hình), tương đương với Bộ trưởng Bộ Tư pháp hoặc Chánh án Tối cao ngày nay.

* Đô Sát Viện: là cơ quan tối cao trong các triều đại Trung Quốc và Việt Nam xưa, với trọng trách thay mặt vua giám sát, đàn hặc và kiến nghị mọi hoạt động của quan lại các cấp, lẫn trọng trách giám sát việc thi hành luật pháp và thực hiện nghiêm chỉnh các quy tắc triều đình ban hành từ trung ương đến địa phương. Đô sát viện là cơ quan độc lập tại trung ương, trực thuộc sự điều hành của vua, và không phụ thuộc vào bất kỳ cơ quan nào trong hoạt động giám sát của mình. Đô sát viện đã tạo nên một hệ thống giám sát hiệu lực và góp phần làm trong sạch hệ thống quan lại trong các triều đại quân chủ xưa

Lần này, rốt cục có người không nhịn được nữa.

Chùa Đại Minh nằm gần ngoại ô phía Nam, ngọn núi phía sau chùa được bao phủ dày đặc bởi thảm thực vật và nối liền với núi Nam Sơn.

Lục Vân Cảnh nói nơi này thích hợp nhất để hành thích, sau khi tấn công thành công, kẻ đó sẽ trốn thoát khỏi Nam Sơn, giống như nước hòa vào biển rộng, không để lại dấu vết. Hắn đưa ta đi dạo ở sau núi, chọn những con đường vắng vẻ.

Ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch và giữ chặt cánh tay hắn.

"Lục đại nhân, chúng ta làm như vậy quá rõ ràng, liệu như thế có ổn không?"

Lục Vân Cảnh hừ nhẹ, như thể mọi việc đã tiên liệu trước.

"Đây là một dương mưu, hắn biết đây là ta đang tạo ra cơ hội, nhưng lại không thể không cắn câu."

"Vậy ngươi phải bảo vệ thật tốt cho ta."

Ta cảm thấy kế hoạch của Lục Vân Cảnh sẽ thất bại.

Bởi chỉ có ta mới biết kẻ sát nhân thực sự chính là Thái tử.

Thái tử võ công cao cường, muốn giết ta dễ như trở bàn tay, trước đó hắn đã thử mấy lần, nhưng đều tha cho ta, điều này chứng minh cái gì?

Điều đó chứng tỏ kỹ năng diễn xuất của ta rất xuất sắc, hắn ta tin rằng ta thực sự không nhìn thấy hay nghe thấy gì nên mới không giết ta, nên tất nhiên bây giờ không cần thiết phải hành thích ta, rồi chính bản thân bị bại lộ.

Nghĩ đến đây, ta lại thấy thoải mái, không có gì phải sợ hãi cả.

13.

Không ngờ chúng ta rẽ vào một góc đường thì đụng phải Thái tử Tiêu Viễn.

Hắn hôm nay rất khác với mọi lần, hắn không mặc mãng bào màu vàng mà thay vào đó là một chiếc áo choàng màu xanh lam, hòa quyện với núi rừng phía sau.

Lục Vân Cảnh dừng lại và giữ chặt cánh tay của ta

"Thái tử điện hạ? Thật trùng hợp."

Tiêu Viễn sắc mặt nghiêm túc, bước tới, nắm lấy cánh tay còn lại của ta, kéo mạnh về phía hắn.

"Không trùng hợp, bổn vương đã đợi ở đây rất lâu"

"Dao Dao, tại sao Lưu Ly không đi theo ngươi? Ngươi đứng gần cái tên họ Lục như vậy để làm gì?"

Giọng điệu của Thái tử quá gay gắt, chứa đầy ghen tuông khiến ta nghe xong cảm thấy choáng váng.

Lục Vân Cảnh cũng bị sốc, hắn ta nhìn tôi rồi quay ra nhìn Thái tử, rồi chỉ vào hai chúng ta.

“Các người, hai người—”

Thái tử gật đầu.

"Chúng ta quen biết nhau đã lâu, đã sớm hẹn ước chung thân. Dao Dao đã kể cho ta nghe mọi chuyện. Lục đại nhân, người đem nàng làm mồi nhử đã từng suy xét đến hoàn cảnh của nàng chưa?”

Ừm? Thái tử cũng đoán được Lục Vân Cảnh đang mượn mồi câu để thực thi pháp luật, cho nên hắn tin tưởng ta không nghe thấy mọi chuyện?

Vậy là hắn cố ý chờ ở đây, mục đích của hắn là gì?

Ta cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, không thể suy nghĩ được nữa, đúng lúc ta đang bối rối thì đột nhiên có một âm thanh sắc nhọn như xé gió từ xa, một mũi tên xoay tròn lao thẳng về phía ta.

Đồng tử của ta đột nhiên co lại, vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc thì Thái tử đã ôm lấy ta rồi tránh sang một bên. Ta khó khăn né được mũi tên, nhưng cánh tay của Thái tử đã bị xượt qua, chảy một vết máu lớn.

Một nhóm người mặc đồ đen từ trong rừng rậm đi chéo về phía trước, cầm kiếm lao về phía ta Thái tử rất tức giận.

"Lục Vân Cảnh, nhìn xem ngươi đã làm được chuyện tốt gì! Dao Dao, cẩn thận!"

Lục Vân Cảnh hỗn chiến với nhóm người mặc đồ đen, Thái tử cũng giơ tay chặn vài đòn tấn công, sau đó kéo tay ta bỏ chạy.

Hắn chạy rất nhanh, cành lá hai bên lướt qua mặt ta, móc vào chiếc trâm cài đầu của ta, một lát sau tóc tai của ta rối bù trông giống như một bà điên.

Ta thở hổn hển, đầu óc vẫn còn phát ngốc.

Không phải, những kẻ này là ai? Thái tử mới là hung thủ, vậy những kẻ giết người này là ai?

Những gã đàn ông mặc đồ đen vừa rồi ra tay tàn nhẫn, chiêu nào cũng trí mạng, trông không giống như giả tạo, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

14.

Chẳng bao lâu sau, ta không thể chạy được nữa nên Thái tử đã khom người cõng ta trên lưng rồi từ từ đi qua khu rừng rậm.

"Thẩm Dao Dao, ôm chặt ta."

Hắn đổ mồ hôi đầm đìa, giọng nói khô khốc, làm ta càng không hiểu rõ mọi chuyện.

Vừa rồi nếu ta chết dưới mũi tên của gã mặc đồ đen, thì chẳng phải hắn đã đạt được mục đích sao, vậy lý do gì mà hắn còn tốn công cứu ta?

Quên đi, đầu óc ta hiện giờ đang quá tải rồi, nếu nghĩ mãi không ra thì không cần nghĩ nữa. Dù sao thì khi hắn bỏ nhiều công sức để cứu ta như vậy thì hắn sẽ không muốn giết ta nữa đâu.

Đột nhiên ta cảm thấy lạnh sống lưng, những giọt nước mưa dày đặc rơi xuống, ta ngẩng đầu thì thấy những đám mây cuộn lên ở phía xa, mưa càng lúc càng lớn.

Thái tử thở phào nhẹ nhõm.

"Mưa sẽ rửa sạch dấu chân của chúng ta, bọn chúng sẽ không đuổi kịp, tạm thời chúng ta sẽ an toàn."

Thái tử tìm được một cái sơn động để ẩn nấp, đưa ta trốn ở trong động, còn hắn ở cửa động bố trí một chút để che đậy dấu vết.

Ta ngồi bệt xuống đất, nắm vạt váy, vắt ra được một ít nước rồi bắt đầu thử thăm dò Thái tử.

"Điện hạ, đám sát thủ đó là do Tam hoàng tử phái tới phải không? Ta rất sợ hãi."

Ta ôm chặt đầu gối, quay mặt về phía hoàng tử, với vẻ mặt ngượng ngùng.

"Làm sao điện hạ biết Lục đại nhân dùng ta làm mồi nhử? Tại sao lại ngẫu nhiên xuất hiện ở đây?"

Thái tử nhặt mấy cành khô trong hang, nhóm lửa rồi bước đến ngồi cạnh ta, xử lý vết thương trên cánh tay.

“Ta đoán.”

“Hôm qua trong yến hội, ta nhìn thấy biểu cảm kinh sợ của ngươi, ta liền đoán là ngươi bị Lục Vân Cảnh lợi dụng.”

"Hắn trước nay vẫn vậy, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, không màng tới sống chết của người khác. Ta không yên lòng nên cố ý đến đây để xem."

Haha, ngươi thật là thiện lương, thật là biết quan tâm đến ta nha, ta suýt bị ngươi làm cho cảm động rồi đấy.

Ta thẹn thùng mím môi, duỗi tay che lại ngực.

“Không nghĩ tới Thái tử điện hạ lại quan tâm tiểu nữ như vậy.”

"Ừ, ta đã để ý nàng từ lâu rồi.”

Thái tử bỗng nhiên nắm lấy tay ta.

"Ba năm trước, ta dẫn binh hồi kinh, giữa hàng vạn người ta liếc mắt một cái đã nhìn trúng nàng. Đứng giữa đám đông, nàng mặc một bộ váy màu trắng, dung mạo xinh đẹp, ta vừa gặp đã thương nàng rồi, cứ khắc ghi hình bóng của nàng mãi không thể quên.”

Hả?

Nụ cười trên môi ta lập tức cứng đờ.

15.

Thái tử nhìn ta đầy thâm tình, còn ta nhìn chằm chằm vào Thái tử, hai mắt đăm đăm.

Phương pháp quen thuộc này, mùi vị quen thuộc này.

Con mẹ nó, đại ý là Thái tử vẫn đang thử ta, hắn vẫn không tin ta!

Vậy ngươi bỏ nhiều công sức như thế để cứu ta làm gì? Sao không để ta chết đi.

Ta thực sự không hiểu trong lòng hắn muốn làm gì, nhưng dưới góc độ của Thái tử, hắn nghe được ta thổ lộ tình cảm thầm kín của mình, bây giờ hắn cũng đáp lại tình cảm với ta, vậy ta cũng nên có hành động đáp lại chứ nhỉ.

Ta dừng lại một lúc, nắm chặt tay Thái tử, nước mắt lưng tròng.

“Chúng ta đây chẳng phải là…..lưỡng tình tương duyệt sao?”

Thái tử: "..."

"Thật không dám giấu, trong lòng tiểu nữ đã ái mộ Thái tử từ lâu."

Ta nhào vào trong ngực ôm lấy lấy Thái tử.

"Chàng, chàng, chàng, Tiêu Viễn ca ca."

Thân thể hắn lập tức cứng đờ.

Ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt Thái tử tựa như ngọc được bao phủ bởi sắc vàng cam của ánh lửa, khóe mày điên cuồng giật giật.

Ta cười thầm trong lòng: Không phải ngươi học ta sao? Ghê tởm ta, muốn làm ta sợ hãi? Haha, nói cho ngươi biết khi ta bỏ được cảm giác xấu hổ lúc ban đầu thì ta chẳng còn sợ gì hết.

Thái tử cúi đầu nhìn ta, lông mày nhíu lại, ánh mắt tối tăm không rõ giống như vực sâu thăm thẳm.

Thời điểm ta nghĩ hắn muốn lùi bước thì đột nhiên hắn nắm lấy tay ta, khàn giọng nói: "Dao Dao, xiêm y của nàng đã ướt hết rồi, mau cởi ra rồi hong khô bên đống lửa đi.”

Ta kinh hãi, theo bản năng co rúm người một chút.

"Cái này không tốt lắm đâu?"

Trong mắt Thái tử đột nhiên lóe lên một tia sáng sắc bén, ta nhận ra hắn vẫn đang muốn thử ta, ta ổn định lại cảm xúc si mê với hắn, không thể để hắn phát hiện được.

Ta thẹn thùng mà quay đầu, đưa tay chạm vào thắt lưng của hắn

"Xiêm y của Tiêu Viễn ca ca cũng ướt rồi, chúng ta cùng nhau hong khô đi"

Thái tử: "....."

16.

Ta và Thái tử đều đang thăm dò lẫn nhau, mỗi người một bước kẻ tiến người lùi buộc đối phương phải bộc lộ ra sơ hở của mình.

Nếu ta thua, bị phát hiện ra không phải người mù, kết cục chỉ có một chữ “chết”.

Nếu hắn thua, lộ ra lời nói không nhất quán, không có logic, hắn không thực lòng thích ta, vậy thì mục đích hắn xuất hiện ở đây rất đáng nghi. Kết cục chính là - ừm? Vẫn là ta phải chết?

Vậy ta đang làm cái gì đây?

Mẹ kiếp, hình như ta nghĩ sai rồi, đáng ra nên giả bộ ngượng ngùng, trốn sang một bên rồi không nói lời nào thì tốt hơn.

Trong lòng ta thấy hối hận nhưng cũng đã muộn rồi.

Hang động nhỏ, ánh lửa cháy bập bùng, bầu không khí đột nhiên trở nên rất ái muội.

Ta ngồi trong vòng tay của Thái tử, hắn duỗi tay vỗ vô đầu vai ta, giọng khàn khàn.

"Thẩm Dao Dao, nàng thật sự ái mộ bổn vương sao?"

Ta gật đầu, thấy chết không sợ mà nhìn chằm chằm vào Thái tử

"Tiêu Viễn ca ca còn hoài nghi cái gì sao?"

Đồng tử của Thái tử tối sầm, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn cũng phản chiếu bóng dáng đơn bạc của ta.

Hai chúng ta ở rất gần nhau, hơi thở như quyện vào nhau, tim ta đập dồn dập như trống, chóp mũi tràn ngập mùi thông lạnh trên người của Thái tử.

Tia lửa nhảy lên, củi khô khi đốt phát ra âm thanh tách tách giòn tan, Thái tử đột nhiên cúi đầu nhìn ta

"Hoài nghi nàng là kẻ lừa đảo."

Thái tử hôn ta, toàn thân ta cứng đờ tê dại.

Tại sao, tại sao tình huống lại biến thành như thế này?

May mắn thay, không lâu sau, tiếng la hét từ bên ngoài truyền tới.

“Thái tử điện hạ——”

Không khí ái muội đột nhiên biến mất, cả hai chúng ta đều tỉnh táo lại, Thái tử đem áo khoác choàng lên người ta.

"Ở bên ngoài chờ."

Bên ngoài hang động, Lục Vân Cảnh toàn thân quần áo rách rưới thở phào nhẹ nhõm khi thấy chúng ta bước ra mà không bị tổn hại gì.

"Thái tử điện hạ, đã bắt được thích khách."

17.

Thích khách là tử sĩ, ở khóe miệng có chứa độc dược, nhưng trên y phục của hắn lại có mùi thơm kỳ lạ. Lục Vân Cảnh lần theo manh mối, tra xét toàn bộ các cửa hàng hương liệu trong kinh thành, cuối cùng phát hiện ra mùi hương đó là của một nha hoàn trong phủ nhị hoàng tử.

Chân tướng đã bị bại lộ, nhị hoàng tử phái người tới ám sát ta, hắn mới chính là hung thủ thật sự. Tam hoàng tử được rửa sạch oan khuất, nhưng những tội trạng trong tấu chương mà Bùi Ngự sử dâng lên đều tìm được chứng cứ rõ ràng.

Tuy hắn đã được thả khỏi Tông Nhân Phủ nhưng cũng bị Hoàng thượng tước bỏ phong vị.

Cuối cùng chỉ có Thái tử mới là người chiến thắng thực sự.

Vậy là ta đã hiểu hóa ra những thích khách đó là do Thái tử phái đến. Ngày hôm đó hắn xuất hiện ở sau núi, thứ nhất là để hãm hại nhị hoàng tử, thứ hai là chứng minh mình trong sạch, thứ ba là thuận tiện thăm dò ta, xem có đúng là ta không nhìn thấy gì hay không.

Một mũi tên trúng ba con chim, ta sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, không ngừng xem xét trong đầu xem liệu hành động lúc đó của mình có chút sơ hở nào không.

Mong là không có, ta đã mất đi một nửa trong sạch, hắn vẫn còn có thể hoài nghi ta nữa sao?

Trong lòng ta cảm thấy bất an, cùng lúc đó, một tin đồn lan truyền khắp cả kinh thành.

Nói gì mà Thái tử vì ái mộ ta từ lâu nên đã bí mật đi theo ta đến núi Nam Sơn, kết quả là gặp phải thích khách, ta không màng đến sống chết mà liều mạng để cứu Thái tử.

Hai chúng ta đều ái mộ nhau đã lâu, cuối cùng tu thành chính quả, thật sự quá cảm động.

Phụ mẫu ta nghe được đều rất kinh hãi.

"Dao Dao, bên ngoài đều nói con không có mặt mũi, danh tiết đã bị hủy hoại hoàn toàn, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Mặt ta xị xuống.

"Con cũng không biết. Hay con xuất gia nhá?"

"Sao vậy, Dao Dao không phải nàng nói là ái mộ bổn vương sao, hiện tại lại muốn phủ nhận?"

Thái tử mặc một bộ mãng bào màu vàng rực bước vào đại sảnh, phụ mẫu của ta vội cúi đầu hành lễ. Hôm nay hắn mang kim quan, ánh mắt sắc bén, phong thái uy nghiêm, dọa ta giật mình, lập tức nhếch lên khóe miệng.

"Tiểu nữ nói chính là xuất giá. Tiêu Viễn ca ca, người là tới cầu thân sao?"

Ta đi theo giọng nói của Thái tử mà đưa tay tới ôm lấy cánh tay hắn.

"Chúng ta đều đã như vậy rồi nếu không thành thân thì thật khó ăn nói với mọi người."

Thái tử lông mày nhíu lại, duỗi tay quàng ôm lấy bả vai ta.

"Được rồi, ta sẽ lập tức xin phụ hoàng ban hôn."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom