• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] SAU KHI GIẢ MÙ, TA GẶP ĐƯỢC THÁI TỬ ĐẦY MƯU MÔ (1 Viewer)

  • Phần II

6.

Ta có một tật xấu là khi sợ hãi cả người ta sẽ ngây ra như phỗng và phải rất lâu mới có thể phản ứng lại. Khi tỉnh lại, cơn hoảng loạn trước đó đã qua đi, ta trở lại với vẻ mặt vô cảm.

Từ nhỏ phụ thân đã khen ngợi ta là có khí chất của một vị tướng vì dù Thái Sơn có sập xuống thì biểu cảm trên khuôn mặt ta vẫn bất biến.

Ta mặt không đổi sắc mà gật đầu.

"Có lý, nhưng hai tháng nay ta đều nằm trên giường cả ngày, mọi việc đều có nha hoàn hầu hạ, những việc khác rất ít động tay chân, có lẽ đã khiến đại nhân thất vọng rồi."

Có lẽ là bởi vì thái độ của ta quá bình tĩnh, nên Lục Vân Cảnh cũng không để tâm quá nhiều về điểm này nữa liền đổi chủ đề, đột nhiên nhắc đến chuyện xảy ra ngày hôm đó trong rừng đào.

"Hôm đó, Thẩm cô nương với mẫu thân của ta đi cùng xe trở về. Trước khi lên xe, cô nương còn phải đi thay xiêm y sao?"

“Cô nương, ngươi xuống xe đi dạo cũng chỉ mất khoảng một nén hương thôi tại sao phải tốn công thay xiêm y vậy? Phải chăng trên xiêm y có dính thứ không nên dính….chẳng hạn như máu?”

Lục Vân Cảnh đột nhiên tiến đến trước mặt ta, hạ giọng rồi từng chút từng chút một thử thăm dò biểu cảm của ta.

Ta càng luống cuống hơn, à, đúng rồi, tại sao ta phải thay quần áo sao?

Đầu óc ta suy nghĩ trong giây lát, ta cúi đầu xuống với khuôn mặt đỏ bừng.

"Lục đại nhân, ta, ta đi tiểu, vì không nhìn thấy nên đã tiểu vào váy.”

Lục Vận Cảnh:......

Hắn rõ ràng đã sửng sốt một chút vì không ngờ câu trả lời của ta lại thẳng thắn như vậy, nên không được tự nhiên mà tránh đi tầm mắt.

"Trong ngựa đều có bô, Thẩm tiểu thư di chuyển khó khăn, tại sao còn cố ý xuống xe để đi tiện?"

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày ta sẽ cùng Trạng Nguyên nổi danh trực tiếp thảo luận về vấn đề đi tiểu của mình. Nhưng bỏ qua cảm giác xấu hổ, ta ngược lại lợn chết không sợ nước sôi.

“Ồ, ta thích đi tiểu nơi hoang dã, vừa đón gió vừa ngửi hương hoa, tận hưởng cảm giác sảng khoái.”

Ta đang nói bậy bạ cái gì vậy, haha, thôi kệ đi, cứ loại bỏ hiềm nghi đã.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Vận Cảnh đột nhiên đỏ bừng, hắn cố gắng giữ thái độ chuyên nghiệp và tiếp tục thẩm vấn.

“Lúc cô nương đang nghỉ ngơi trong rừng đào, người có nghe thấy âm thanh gì không? Có người kêu cứu, hay có người nói chuyện không?”

Ta lắc đầu.

"Ta không nghe thấy. Tiếng đi tiểu quá lớn đã át đi những âm thanh khác."

Lục Vân Cảnh không nói nên lời, mím môi, bình tĩnh lại trong chốc lát, cố nói thêm vài câu rồi vội vàng rời đi.

“Sau này nếu như cô nương có nghĩ ta chuyện gì thì nhất định phải nói cho bản quan biết.”

7.

Hắn vừa rời đi, ta lập tức rũ vai, hít một hơi thật sâu rồi ngồi dựa vào hàng ghế.

Lưu Ly vội vàng chạy ta.

"Tiểu thư, thế nào rồi?"

Ta thở dài.

“Đưa ta về phòng rồi thắt cổ thôi.”

Lưu Ly bị sốc.

"Cái gì? Tiểu thư, chúng ta bị phát hiện rồi sao?"

"Không sao đâu, haizzz, ta chỉ cảm thấy, chính là mấy ngày này ta không muốn gặp ai cả thôi."

Ta trốn trong phòng mấy ngày không hề bước chân ra khỏi cửa, hy vọng chờ chuyện này qua đi. Không nghĩ ta, sau mấy ngày Lục Vân Cảnh điều tra, chuyện này lại có tiến triển mới. Tiến triển như thế nào thì hắn không nói, chỉ nói đã phát hiện ra nghi phạm, nhưng quá trình cụ thể vẫn cần ta hợp tác.

Ta đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

"Lục đại nhân, ngài xem, thị lực của ta không tốt, tham gia yến tiệc ngắm hoa có vẻ không thích hợp lắm?"

Lục Vận Cảnh đanh mặt lại.

"Là ta thông báo cho người, chứ không phải khẩn cầu ngươi."

Nói xong, để tránh xảy ra hiềm nghi hắn lùi một bước rộng, đứng cách xa ta, như thể trên người ta có thứ gì bẩn thỉu vậy.

Chẳng lẽ ta có thể tiểu lên người hắn sao?

Tức điên lên mất.

Tiệc ngắm hoa mà Lục Vân Cảnh nói đến được tổ chức tại thôn trang suối nước nóng ở ngoại ô phía đông của phủ Bình Dương công chúa. Bình Dương công chúa và nhị hoàng tử là anh em ruột, người cũng là công chúa được hoàng đế sủng ái nhất.

Ở thôn trang có rất nhiều loài hoa đặc sắc, màu đỏ của hoa đào, màu xanh của cây liễu, mùi hương hoa tỏa khắp, cảnh sắc thì tuyệt đẹp nhưng ta lại không có tâm trạng để thưởng thức.

Bởi vì vừa bước vào sân liền nhìn thấy mấy bóng người mặc kim bào ở trong đình cách đó không xa. Đó đều là các hoàng tử, người đứng người ngồi, trong đó có cả Thái tử, nhìn ta chằm chằm với vẻ thích thú.

"Lục Vân Cảnh, ngươi mang theo nàng ta làm gì?"

Lục Vân Cảnh vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt mà liếc nhìn Thái tử

"Ồ? Điện hạ biết nàng sao?"

8.

Xong rồi, trán ta bắt đầu đổ mồ hôi.

Ta chỉ là khuê nữ của tiểu quan ngũ phẩm, thân thể không tốt, phần lớn thời gian đều ở nhà, Thái tử làm sao có thể biết ta?

Tiêu Viễn ơi là Tiêu Viễn, không ngờ ta ngươi lại bại lộ nhanh như vậy, đúng là đồ ngu xuẩn! Đừng có làm liên lụy đến ta!

Ta sững người tại chỗ, Thái tử khẽ cười một tiếng và hếch cằm về phía ta.

"Ta hỏi nàng."

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía ta, ta nắm chặt tay đứng im tại chỗ, mặt nghẹ đến đỏ bừng, không nói nên lời. Bình Dương công chúa trừng mắt nhìn ta giận dữ.

"Sao ai cũng biết nàng ta vậy? Nàng ta là quý nữ nhà ai? Lục Vân Cảnh, ngươi cùng nàng có quan hệ gì?!"

Bình Dương công chúa càng bực bội hơn, đến mức kéo cành liễu gai bên cạnh xuống khi biết phụ thân ta chỉ là Hộ bộ lang trung, một tiểu quan ngũ phẩm.

"Loại người này cũng xứng cùng chúng ta chơi sao? Ngươi mang nàng ta đến đây làm gì?"

"Khi Bùi Ngự sử xảy ra chuyện, nàng ta cũng đang ở trong rừng đào. Mấy ngày này ta muốn ở bên cạnh bảo vệ nàng ấy, một giây cũng không rời.”

Sau khi Lục Vân Cảnh nói xong, vẻ mặt của các hoàng tử đều thay đổi, nhị hoàng tử kích động đến mức đứng bật dậy.

“Ồ, nàng ta đã thấy những gì?”

Lục Vân Cảnh tiếc nuối lắc đầu.

"Thẩm cô nương có bệnh về mắt nên cả hai mắt đều không thể nhìn thấy. Tuy nhiên, nàng có thính lực hơn người đã nghe ra một chút manh mối. Việc này, xin thứ cho tại hạ không thể bẩm báo được.”

Trong đầu ta vang lên một tiếng “ù ù”, sắc mặt lập tức trắng bệch

Mẹ kiếp, Lục Vân Cảnh, tên khốn này!

Ta biết ý của hắn!

Hắn ta cố tình không nói rõ ràng để lấy ta làm mồi nhử rồi dụ hung thủ cắn câu! Theo ý của hắn, hung thủ thực sự sẽ nghi ngờ những gì ta nghe được nên sẽ giết người diệt khẩu.

Đến lúc đó, hắn ta có thể lần ra manh mối và tìm ra hung thủ.

Ngươi thật cơ trí, cơ trí đến mức không màng đến mạng sống của người khác.

9.

Quả nhiên, nhị hoàng tử hai mắt sáng lên, tiến lại gần mấy bước.

"Lục đại nhân, vậy ngươi nhất định phải bảo vệ Thẩm tiểu thư cho tốt, nếu không có một số người nghe được lời này, chỉ sợ là Tông Nhân phủ cũng không giữ được mà lao ra giết người luôn đấy."

Ngũ hoàng tử và lục hoàng tử đều cùng một phe với tam hoàng tử, nghe nhị hoàng tử nói như vậy lập tức nổi giận, tiến ta tranh cãi với hắn.

"Nhị hoàng huynh có ý gì? Vụ án này vẫn chưa được giải quyết đâu. Có một số người đừng vừa ăn cướp vừa la làng là được."

“Đúng vậy, Thẩm tiểu thư, hôm nay tại khu vườn này, ngươi tốt nhất là nên tránh xa nhị hoàng tử một chút.”

Các vị hoàng tử một bên cãi cọ ầm ĩ, còn ta một bên thì đổ đầy mồ hôi.

Thân phận của ta là gì, có xứng được nghe những lời này không?

Cũng may Bình Dương công chúa kịp thời đến giải vây, nàng trợn mắt há hốc mồm: “Các ngươi tranh cãi cái gì? Người thẩm tra vụ án này là Lục Vân Cảnh. Đừng tùy tiện ra lệnh hay gây áp lực cho hắn.”

Nói xong nàng trực tiếp tiến đến kéo tay ta.

“Đừng lo lắng, nếu hắn đã nói sẽ bảo vệ ngươi thì hôm nay trong phủ của ta, ta nhất định sẽ không để ngươi mất một sợi tóc đâu.”

Ta ôm chặt cánh tay của Bình Dương công chúa, vẻ mặt đầy cảm kích mà gật đầu.

"Công chúa, người thật tốt."

Yến hội được tổ chức tại nhà thủy tạ ở bên hồ, công chúa Bình Dương an bài vị trí của ta ở bên cạnh nàng ấy, yêu cầu nha hoàn bên người nàng phục vụ đồ ăn cho ta. Ta ăn một cách máy móc, chẳng có tư vị gì, căn bản không có tâm trạng để thưởng thức mỹ thực.

Bởi vì Thái tử ngồi đối diện với ta, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, ngón tay đều đặn gõ gõ lên mặt bàn vài cái, đột nhiên cười nói: “Để Kiếm Thu tỷ tỷ phục vụ đồ ăn cho ngươi, là phúc khí của ngươi đấy.”

“Là phúc khí của ngươi”, hắn ta cố tình nhấn mạnh mấy chữ này, nghe thật quen tai, hình như ta đã nghe được ở đâu đó rồi.

Ta sững sờ vài giây, một ý nghĩ chợt lướt qua trong đầu ta.

"Được chết dưới lưỡi kiếm của ta là phúc khí của ngươi."

Máu toàn thân ta như đông cứng lại, cả người như rơi vào hầm băng, tim ta hẫng một nhịp rồi trùng xuống.

Chết mất, xong đời rồi!

Khi đó Bùi Ngự sử ngã xuống trước mặt ta tạo ra tiếng động, thời điểm Thái tử giết ông ta đã nói câu này.

Ta chỉ bị mù chứ không phải điếc, không nên không có phản ứng!

Sơ hở quá lớn, rốt cuộc nên làm như thế nào mới vẹn toàn đây?

Hủy diệt đi, đem thiên lôi đánh vỡ cái đình này đi, khiến thiên thạch rơi xuống san phẳng kinh thành đi, à, ta sống không được nữa rồi!

10.

"Kiếm Thu tỷ tỷ từng hầu hạ bên cạnh mẫu hậu, thậm chí một khắc cũng không thể để tỷ ấy rời đi. Vậy mà khi muội được ban phủ, bệ hạ còn hào phóng đem Kiếm Thu tỷ ban cho muội. Bình Dương, ân sủng này của muội lại khiến cho huynh đệ chúng ta đỏ mắt ghen tỵ đấy.”

Mấy vị hoàng tử mồm năm miệng mười mà tán gẫu, Kiếm Thu lắc đầu mỉm cười.

“Các vị điện hạ coi trọng nô tỳ quá rồi, Thẩm tiểu thư, món ăn này có hợp khẩu vị của cô nương không?”

"Thẩm tiểu thư?"

Kiếm Thu cất cao giọng, mọi người đều nhìn về phía ta, còn ta thì sững sờ tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Mãi cho đến khi được Công chúa Bình Dương nhắc nhở, ta mới phản ứng lại vội đỏ mặt xin lỗi Kiếm Thu tỷ.

"Xin lỗi, vừa rồi ta không nghe thấy."

Ừm?

Mắt ta sáng lên, lập tức nảy ra một ý hay.

"Ta có chút tật xấu, từ nhỏ đến giờ thường xuyên ngây ngốc thất thần. Những lúc mất tập trung như vậy, ta đều không nghe được người khác nói gì, có lẽ đã khiến các vị chê cười rồi."

Lời giải thích này nghe thật gượng ép nhưng có còn hơn không, không biết Thái tử có tin hay không. Hai mắt ta nhìn thẳng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thái tử, hắn vẫn bình tĩnh không biểu lộ gì, nhưng Ngũ hoàng tử bên cạnh lại cười xen mồm vào.

"Thật là trùng hợp, hôm kia Lục đại nhân nhìn chằm chằm một khóm trúc bên cạnh Tần Chính điện đến phát ngốc, đến mức thủ phụ đại nhân kêu ba tiếng mà ngài ấy cũng không nghe thấy. Thủ phụ tán dương ngài ấy có bộ dạng của Vương Dương Minh, xem ra Thẩm cô nương cũng là một nhà triết học lỗi lạc.”

* Vương Dương Minh (1472-1528): tên thật là Thủ Nhân, là một nhà chính trị, nhà triết học, nhà tư tưởng xuất sắc thời nhà Minh.

À, vâng, vâng, ngươi làm sao mà tự dưng lại giải thích như vậy? Ta chỉ thích nghĩ về triết lý cuộc sống mà thôi!

Ta nhìn Ngũ hoàng tử với vẻ biết ơn, Thái tử nhìn ta như có điều suy nghĩ, dường như có chút tin tưởng ta.

Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi quá khẩn trương nhưng bây giờ có thể thả lỏng.Hiện tại, ta muốn đi nhà xí nên đã hướng công chúa xin phép thất lễ rồi được đích thân Kiến Thu dẫn vào nhà vệ sinh.

Cách nhà thủy tạ không xa.

Trong hoa đường, Kiếm Thu đỡ ta đi dọc bên hồ, phía trước bờ hồ có một lối rẽ, nhưng Kiếm Thu đột nhiên buông tay ta ra, đứng yên ở bên cạnh.

Giọng nói lười biếng của Thái tử vang lên phía sau ta.

"Ngươi cứ đi thẳng về phía trước, ta sẽ theo ngươi, đừng sợ."

Con đường đá xanh dọc bên tay phải bên cạnh lối rẽ, nếu đi tiếp chắc chắn sẽ rơi xuống hồ. Thái tử không có ý tốt, rõ ràng vẫn không tin ta, cố ý thử ta.

Ta oán trách trong lòng nhưng chỉ biết gật đầu tỏ vẻ biết ơn.

"Đa tạ Thái tử điện hạ."

Sau đó, ta duỗi tay ra và mò mẫm đi về phía trước.

11.

Một chân của ta chuẩn bị bước xuống hồ thì Kiếm Thu đột nhiên hét lên từ phía sau: "Thẩm cô nương, đợi một chút."

Nàng nhanh chóng đuổi kịp ta, nắm lấy cổ tay ta, dẫn ta sang bên phải, cười khúc khích và nói: “Sao cô nương đi một mình mà có thể đi nhanh như vậy?”

Phần lưng căng chặt của ta cũng được thả lỏng chút. Bài khảo hạch này chắc là đạt nhỉ?

Không nghĩ tới ta còn quá ngây thơ.

Phòng của công chúa tại phủ tịch thật sự quá xa hoa.

Có một bình phong, huân hương được đốt, thậm chí còn có một chiếc ghế dựa bên cạnh là một cái bô được làm bằng gỗ tử đàn nạm vàng.

Ta không biết cái ghế dùng để làm gì, nhưng lúc này, Thái tử đang khoanh tay ngồi trên đó, nhìn ta chằm chằm.

Kiếm Thu kịp thời biến mất, ta đưa tay chống vào tường, gân xanh trên trán giật giật.

Chịu hết nổi mất, Thái tử còn có thể biến thái hơn nữa sao? Sau khi nhìn ta tắm bây giờ lại muốn nhìn ta đi vệ sinh.

Muốn sống mà khó đến vậy sao.

Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta chỉ là một mỹ thiếu nữ chưa gả đi thôi mà!

Móng tay ta bấm vào tường, ta hít một hơi thật sâu rồi mò mẫm tiến lại gần Thái tử.

Muốn ép chết ta phải không, thế thì ta cũng không thể chịu đựng một mình được.

Ta đưa tay về phía trước vẫy vẫy vài lần, vừa vặn chạm vào tay ghế, ta nắm lấy tay vịn, vén gấu váy lên, ngồi lên đùi hoàng tử.

“Quả nhiên là phủ công chúa, ngay cả bô cũng được thiết kế theo phong cách riêng, vừa ấm áp lại còn đàn hồi như vậy, không biết nó được làm từ chất liệu gì.”

Thái tử: "...."

Ta đưa tay ra vỗ nhẹ vào đùi Thái tử.

"Được đi vệ sinh ở cái bô như vậy, ta có cảm giác như - à -"

Thái tử đột nhiên đẩy mạnh ta rồi bỏ chạy với khuôn mặt đỏ bừng.

Ta đứng dậy khỏi mặt đất, mỉm cười nham hiểm.

Muốn đấu với ta, mấy hôm nay ta vứt mặt mũi đi còn nhiều hơn ăn cơm, ta còn cái gì phải sợ?

Ra khỏi nhà vệ sinh, ta khóc sướt mướt rồi nắm chặt lấy tay áo của Kiếm Thu.

"Kiếm Thu tỷ tỷ, thật đáng sợ. Vừa rồi đột nhiên cái bô bật dậy, đẩy ngã ta."

Kiếm Thu: "...."

"Khụ khụ khụ, Thẩm cô nương nói đùa rồi."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom