• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] TÔI QUÊN MẤT TRA NAM SAU KHI BỊ HẮN LỪA DỐI (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • PHẦN III END

11.

Bệnh viện kiểm tra toàn diện cho tôi lần nữa, cuối cùng cũng kết luận rằng do tôi mệt mỏi quá độ nên bị kiệt sức.

Chỉ cần nằm viện theo dõi ba ngày.

Tôi không muốn nhận sự chăm sóc của Bùi Kỳ, tìm thuê hộ lý riêng.

Nhưng anh ta ngày nào cũng đến.

Hôm nay anh ta còn mang theo hộp đựng đồ ăn, mở ra bên trong là canh thịt dê.

Bùi Kỳ như dâng vật quý, bưng canh thịt dê nóng hổi đến trước mặt tôi.

“Quyển Thư, đây là món em thích nhất. Nhớ trước kia khi ở Hy Nhĩ, chúng ta bị gió tuyết vây khốn, ngón chân anh tê cứng, nằm trong lều bất động, khi bụng đói đang réo lên thì em xốc cửa lều lên bưng tới cho anh một bát canh thịt dê, mũi em còn đỏ ửng.”

“Sau đó anh mới biết em thích món này, anh chạy theo bà Trần năn nỉ mãi bà mới chịu dạy anh, điều kiện là anh phải dọn phân ngựa cho bà một tháng, Quyển Thư, em có nhớ bà Trần không? Bà ấy…”

Bùi Kỳ nhìn tôi đầy mong đợi.

Nhưng lại bị vẻ mặt lạnh tanh của tôi làm cho nghẹn lại.

Mặt tôi không có biểu tình gì, giống như đang nghe chuyện của người khác, trong đầu trống rỗng.

Đến hôm nay tôi mới hiểu, hóa ra mất dần trí nhớ không phải triệu chứng bác sĩ tiên đoán cho tôi.

Hội chứng “đánh mất thời gian” này không giống bệnh Alzheimer của người già, mê man không nhận ra người trước mặt.

Mà là quên đi từng chút từng chút ký ức, đầu tiên là quên đi những kỉ niệm khi yêu đương với Bùi Kỳ.

Cuối cùng là toàn bộ con người anh ta.

Hàng mi tôi run rẩy, trong lòng có chút chua xót.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi chia tay, tôi nhìn thẳng vào mắt Bùi Kỳ: “Bùi Kỳ, những chuyện anh nói, tôi đều không nhớ được.”

Bùi Kỳ đột nhiên như mất đi thính giác.

Anh ta ngẩn người một lúc lâu, sau đó buồn bã nhìn về phía tôi, vẻ mặt như sợ mất đi tôi hoàn toàn: “Thật xin lỗi, Quyển Thư, thật sự xin lỗi em.”

Anh ta lặp đi lặp lại lời xin lỗi, giọng nghẹn ngào xen chút nức nở như đã khóc.

Tôi nhắm mắt lại, nắm chặt tay.

Trong lòng bàn tay tôi vốn có một vết sẹo.

Trước đây khi còn ở Hy Nhĩ, để chụp được những cảnh đẹp tuyệt mỹ nhất, Bùi Kỳ đã cùng tôi trèo lên vách đá.

Vết sẹo này là do dây thừng mài mòn bao tay, sau đó dần dần cọ vào tay tôi.

Lòng bàn tay Bùi Kỳ cũng có một vết sẹo tương tự.

Đã vô số lần, anh ta hôn lên vết sẹo này, dịu dàng hỏi tôi có đau không.

Tôi chỉ lắc đầu cười: “Nhiếp ảnh gia ai mà không trải qua mấy chuyện này?”

Hội chứng “đánh mất thời gian” đã khiến tôi dần quên đi quá khứ.

Nhưng sau một lần hộc máu, cơ thể tôi như được tái sinh.

Vết sẹo tồn tại 8 năm trong lòng bàn tay.

Giờ đây đã biến mất không còn bóng dáng.

12.

Úc Hành mang một bó hoa cát cánh lớn đến thăm tôi.

Thật không ngờ anh ấy cũng khá có lòng và tinh tế.

Úc Hành cẩn thận đánh giá sắc mặt tôi: “Mạnh Quyển Thư, tôi đến là để yêu cầu cô chứng minh.”

Tôi hoang mang ngẩng đầu lên, anh ấy lại vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

“Ê-kip đến Hy Nhĩ của tôi không cần một người ốm yếu không làm được việc, cô cần tự chứng minh năng lực của mình.”

Anh ấy nghiêm túc là thế, tôi lại cười mỉm.

“Đạo diễn Úc, đã có ai nói anh là người khẩu xà tâm phật chưa?”

Úc Hành nhíu mày, mím môi lại như chuẩn bị thốt ra câu khó nghe nào đó.

Nhưng tôi không cho anh ấy cơ hội.

“Người mấy tháng trước tôi gặp ở cầu thang bệnh viện, là anh đúng không?”

Ngày hôm đó, tôi đến bệnh viện và được chẩn đoán mắc hội chứng hiếm gặp kia.

Nghe bác sĩ nói bệnh này có khả năng t.ử v.o.n.g, tôi hoảng sợ khóc rất lâu ở cầu thang bệnh viện.

Tôi không để ý còn có những người khác ở gần đó.

Khi tôi khóc đến khàn cả giọng, có ai đó nhẹ nhàng chạm chạm vào cánh tay tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng thấy một cái khăn tay.

Đầu ngón tay của người đưa chiếc khăn đó còn thoang thoảng mùi thuốc lá.

Đó chính là Úc Hành.

Tôi ngồi giường bệnh, đưa tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên tấm chăn.

“Anh không trực tiếp hủy hợp đồng mà chỉ muốn tôi chứng minh, điều này chứng tỏ anh rất tín nhiệm tôi, đúng không?”

Úc Hành nhìn tôi chăm chú, tôi không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt của anh ấy.

“Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, đầu tiên là tôi có thể từ bỏ tất cả mọi thứ đang có.”

Anh ấy cười, gỡ một bông hoa cát cánh ra đặt vào lòng bàn tay tôi.

“Tôi đây rửa mắt mong chờ.”

Cát cánh là loài hoa thường mọc trên vách đá, anh ấy đang lấy hoa để kích tôi.

Trước khi tôi đi Hy Nhĩ, Bùi Kỳ lại dùng một số điện thoại khác nhắn tin cho tôi.

【Quyển Thư, anh đã hứa sẽ cùng em bước chân đến vùng đất Hy Nhĩ lần nữa.】

【Em không tha thứ cho anh cũng được, anh sẽ đối tốt với em cả đời.】

Tôi nghe câu này quen quen, không nhớ nổi cụ thể tình huống nó từng được nói ra.

Một ký ức trống rỗng không thể lưu giữ, tôi chỉ là một khán giả đứng xem bên ngoài.

Lời thề năm hai mươi tuổi, ký ức năm hai mươi tuổi ấy đã bay theo gió.

Tôi nhíu mày, nhắn lại.

【Anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, vậy là tốt nhất cho tôi.】

13.

Tôi bỏ rất nhiều thuốc vào túi hành lý.

Dù lần trước bị nôn ra máu nhưng hội chứng kia lại khiến bệnh cũ của tôi hồi phục khá nhiều, sau đó dần quên đi những ký ức ở bên Bùi Kỳ, với tôi mà nói cũng là chuyện tốt.

Tôi nhất định phải hoàn thành thật tốt bộ phim tài liệu về Hy Nhĩ.

Người cùng tôi đến Hy Nhĩ lại là người mới quen chẳng bao lâu, Úc Hành.

Bùi Kỳ không đến, anh ta lại tự thất hẹn một lần nữa.

Diệp Thư uống thuốc ngủ phải vào viện, anh ta không thể đi được.

Tôi cũng chẳng trông đợi gì ở anh ta nữa.

Khi nhân viên báo lại chuyện này cho tôi, tôi chỉ thờ ơ gật gật đầu.

Khi máy bay hạ cánh, tôi không ngăn được trái tim mình đập thình thịch, hơi thở gấp gáp.

Tôi sợ nơi này, tôi hận nơi này.

Nhưng tôi cũng không thể lừa dối chính mình rằng tôi yêu nơi này sâu đậm.

Ra khỏi máy bay, Úc Hành thoáng nhìn thấy tay tôi hơi run lên.

Anh ấy không nói gì, đưa cho tôi một viên kẹo bạc hà.

Sau đó cầm mũ áo khoác trùm lên đầu tôi.

“Gió to, cẩn thận cảm lạnh.”

Được che bởi mũ và kính râm, tôi mạnh dạn để nước mắt rơi xuống.

Trong những ngày đầu, tôi dần thích nghi với trạng thái làm việc cường độ cao.

Nhóm chúng tôi quay chụp động vật hoang dã ở dãy núi Côn Luân, một lần đi quay là gần như mất cả ngày.

Tính tình Úc Hành nóng nảy, yêu cầu cũng khắt khe nhưng tài năng là không thể phủ nhận.

Tôi phối hợp với anh ấy rất ăn ý.

Kể từ lần cuối cùng tôi đột nhiên nôn ra máu, hội chứng “đánh mất thời gian” không có bất kỳ tác động rõ rệt nào đến tôi nữa.

Trước khi tới đây, tôi cũng đã đốt quyển nhật ký kia đi.

Thật nhẹ nhõm.

So với việc vướng vào yêu ghét với người khác.

Tôi yêu chính bản thân mình hơn.

Một hôm trời mưa to.

Mưa rào còn xen thêm mưa đá.

Thời tiết khắc nghiệt, mọi người ở lại trại để nghỉ ngơi.

Quay chụp nhiều ngày, cánh tay tôi hơi tê mỏi, vừa mở ba lô ra tìm dầu xoa bóp thì Úc Hành ở ngoài lều khẽ gọi tên tôi.

Anh ấy bưng đến một bát canh nóng, còn cầm thêm một lọ dầu cây rum.

“Tôi nghĩ cô có thể dùng… Cô có cần giúp gì không?”

Tôi thản nhiên gật đầu, kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn.

Úc Hành hơi mất tự nhiên chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

Sau đó thoa dầu lên cánh tay cho tôi, dùng lòng bàn tay xoa nắn.

Ngoài trời mưa to gió lớn, củi kêu lách tách, bếp lửa ấm áp.

Đúng lúc này Bùi Kỳ xông vào.

Cả người anh ta ướt nhẹp, tóc trên trán còn nhỏ nước.

Chật vật như chó mắc mưa.

Mắt anh ta đỏ bừng như sắp nhỏ máu, nhìn tôi đầy đau đớn: “Mạnh Quyển Thư, em thật tàn nhẫn.”

14.

Bất chấp sự có mặt của Úc Hành, Bùi Kỳ điên cuồng ném ra một đống giấy tờ.

Từng trang giấy tung bay như tuyết trắng trước mặt tôi.

Đó là hồ sơ bệnh án của tôi.

“Sao em lại gạt anh?”

Tôi không biết vì sao anh ta lại biết được.

Có thể là vì Diệp Thư trùng hợp nằm cùng một bệnh viện tới tôi, có thể là bác sĩ khám cho tôi là bạn anh ta, cũng có thể ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ta kiểm tra hồ sơ bệnh án online của tôi.

Tôi chống trả với sự tức giận dồn nén: “Anh có quyền gì mà tức giận với tôi?”

Tôi cúi người nhặt từng tờ bệnh án lên, mặt lạnh tanh.

“Tám năm bên nhau, tôi luôn dùng tình cảm chân thành đối đãi với anh, người nên áy náy là anh, người nên cảm thấy có lỗi là anh, anh có tư cách gì mà tới đây nổi nóng với tôi?”

“Huống chi, tôi không yêu anh nữa, anh không xứng.”

Bùi Kỳ cảm thấy như một làn đạn xuyên thẳng vào ngực mình, khuôn mặt ướt đẫm tái nhợt một cách đáng sợ.

Anh cúi gập người xuống, hối hận rơi nước mắt.

Sau đó anh ta run rẩy bắt lấy tay tôi: “Sao lại có loại bệnh này? Anh không tin, anh không tin…”

Câu nói tiếp theo nghẹn trong cổ họng.

Anh ta đã thấy.

Vết sẹo giống như trong lòng bàn tay anh ta, đã biến mất hoàn toàn.

Đó là minh chứng bên nhau của Bùi Kỳ và Mạnh Quyển Thư năm hai mươi tuổi.

Giờ đã không còn nữa.

Bùi Kỳ nắm lấy lòng bàn tay tôi, đầu ngón tay trắng bệch.

Anh ta mở to đôi mắt mờ mịt nhìn xuống.

Nhưng cũng chỉ thấy những giọt nước mắt của chính mình rơi trong lòng bàn tay tôi.

Tôi rút tay về, thở dài: “Bùi Kỳ, chúng ta kết thúc rồi.”

Úc Hành rất lễ độ, từ đầu đến cuối chỉ đứng một bên không lên tiếng.

Tôi hơi xấu hổ khi để người khác chứng kiến chuyện riêng của mình.

Đặc biệt người này cũng coi như là sếp của tôi.

Có lẽ cảm nhận được sự khó chịu của tôi, Úc Hành đỡ Bùi Kỳ đang hồn bay phách lạc ra ngoài.

Anh ấy còn quay đầu dặn tôi đi nghỉ sớm.

Mắt Bùi Kỳ vô hồn, trái tim như bị đào rỗng, chỉ còn lại một vũng bùn.

Tôi nặng nề đi vào giấc ngủ trong tiếng mưa rào.

Tôi đã từng nghĩ Bùi Kỳ là người kéo mình ra khỏi bóng ma tâm lý bao trùm suốt 8 năm qua.

Giờ nghĩ lại thì không đúng.

Là tự tôi tỉnh ngộ, cũng là tự tôi thoát ra khỏi bóng ma đó.

Không có người đó thì tôi vẫn là chính tôi.

15.

Tín hiệu ở Hy Nhĩ không tốt, đặc biệt là chúng tôi còn hay đi sâu vào núi.

Giao tiếp với thế giới bên ngoài tương đối rắc rối.

Bùi Kỳ không còn là người phụ trách dự án như năm xưa nữa.

Rất nhiều lúc anh ta cần về công ty, không thể dứt ra được.

Tôi ở Hy Nhĩ quay chụp gần một năm, chỉ gặp Bùi Kỳ hai lần.

Sau đêm hôm đó, anh ta lại bay đến một lần nữa.

Chỉ dám đứng từ xa, buồn bã nhìn bóng lưng tôi.

Úc Hành không có phản ứng gì về chuyện xảy ra đêm đó.

Anh ấy không hỏi nhiều, còn giúp tôi giữ bí mật.

Ban đầu, tôi còn lo Úc Hành sẽ yêu cầu tôi rút lui vì lý do sức khỏe như lần ở bệnh viện.

Nhưng hội chứng “đánh mất thời gian” này cũng thật có ích.

Ít nhất trong vòng một năm ở Hy Nhĩ, dù phải làm việc với cường độ cao, tôi cũng chưa một lần ốm đau hay kiệt sức.

Tôi cũng không bị nôn ra máu lần nào nữa.

Nhưng cũng không phải khỏe mạnh hoàn toàn, thỉnh thoảng tôi cũng bị choáng váng và việc mất đi trí nhớ vẫn lơ lửng trên đầu.

Ngày đóng máy, Úc Hành lại tặng cho tôi một bó hoa cát cánh.

Dường như trong mắt anh ấy ẩn chứa điều gì đó khó nói, nhưng tôi nghĩ có lẽ mình nhìn lầm.

Mọi người vui đến phát khóc, nhảy nhót hoan hô.

Đám người ồn ào, Úc Hành bắt đầu ôm từng người một.

Người cuối cùng là tôi.

“Cám ơn sự chứng minh của cô, tôi rất vừa lòng.”

Anh ấy nói nhỏ vào tai tôi.

Trước khi rời Hy Nhĩ, tôi đi đến sườn núi.

Đây là chỗ an táng của bố tôi.

Tôi từng thắc mắc vô số lần, vì sao người tốt lại không nhận được trái ngọt.

Vì sao thiên nhiên lại trừng phạt người bảo vệ nó mà không phải những kẻ săn trộm táng tận lương tâm.

Giờ đây, tôi không thèm nghĩ nữa.

Bố tôi yên giấc ngàn thu ở đây, tâm hồn tôi cũng được thanh lọc ở đây.

Đây cũng là nơi tôi chọn để nằm lại sau khi ra đi.

Bởi vì, tôi vẫn luôn yêu Hy Nhĩ sâu đậm.

Bố, bố có nghe được không?

Cuối cùng thì sau khi bố đi, con cũng có thể trở nên kiên cường dũng cảm.

Có bông tuyết đọng trên lông mi tôi, tuyết bắt đầu rơi.

Tôi quay người trở về, thấy Úc Hành lặng lẽ đứng ở khe núi chờ tôi.

Anh ấy mở dù ra che cho tôi.

Tôi không hỏi anh ấy sao lại ở đây, vì tôi không muốn vượt qua giới hạn.

Bộ phim quay xong, ê-kip cũng lục tục rời đi.

Tôi ở lại Hy Nhĩ, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Bùi Kỳ.

Trước khi chuyến bay cất cánh, Úc Hành nhắn tin cho tôi.

【Tôi có linh cảm đây sẽ là một bộ phim thành công vang dội.】

16.

Sáu tháng sau, phim tài liệu chúng tôi làm giành được Giải thưởng Phim tài liệu xuất sắc trong nước.

Bộ phim đề cao vẻ đẹp của sinh vật và thiên nhiên Hy Nhĩ đã nhận được sự ủng hộ lớn từ đông đảo công chúng.

Úc Hành lại một lần nữa xuất kích thành công, đồng thời giúp cả ê-kip cũng trở nên nổi tiếng.

Dù tôi ở Hy Nhĩ vẫn nhận được rất nhiều lời mời hợp tác.

Trong một cuộc phỏng vấn, Úc Hành nhắc đến tôi, hết lòng mời tôi tới tham dự lễ trao giải.

Tôi đồng ý.

Tôi muốn đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn lung linh, tưởng tượng ra cảnh bố tôi sẽ tự hào thế nào.

Úc Hành đặt một dòng phụ đề ở cuối phim.

【Tưởng nhớ tất cả những người đã ngã xuống để bảo vệ Hy Nhĩ.】

Trên màn hình lớn, giám khảo viết thế này:

【Đây là bộ phim tài liệu phải đốt cháy linh hồn mới làm ra được.】

Tôi vô thức chảy nước mắt đầy mặt.

Giữa đoàn khách mời, Úc Hành lặng lẽ đưa khăn giấy cho tôi: “Lau nước mắt đi.”

Tôi cũng từng tưởng tượng, một ngày nào đó mình sẽ đứng trên sân khấu, dưới ánh hào quang rực rỡ, làm cho mọi người biết rằng tài năng trẻ cũng có thể phát triển thêm, không hề hết thời.

Tôi tưởng tượng mình sẽ nắm chặt tay Bùi Kỳ, nói rằng người tôi biết ơn nhất là anh ta.

Nhưng hiện tại, người tôi biết ơn nhất là chính mình.

Sau đó, là Úc Hành.

Sau lễ trao giải, mọi người cùng nhau ra ngoài.

Dưới ánh đèn đường, một người đang lẳng lặng đứng.

Nửa năm không gặp, Bùi Kỳ tiều tụy đi nhiều, dưới ánh đèn lạnh lẽo, thậm chí tôi còn có thể thấy vài sợi tóc bạc trên đầu anh ta.

Gió tuyết chia cách chúng tôi, anh ta dường như đứng không vững.

“Mạnh Quyển Thư, anh tìm em đã lâu.”

Tôi chỉ dùng ánh mắt hoang mang như người xa lạ nhìn lại.

Bùi Kỳ không nói nên lời, đôi mắt đỏ hoe như sắp nhỏ máu.

Anh ta kích động muốn bắt lấy tay tôi.

“Quyển Thư, sao em lại nhìn anh như vậy, anh là Bùi Kỳ, chúng ta đã từng…”

Tôi gạt tay anh ta ra, nhận thấy đầu ngón tay anh ta run run.

“Chúng ta quen nhau à?”

Tôi nói dối.

Tôi còn nhớ, nhớ rõ anh ta với Diệp Thư gian gian díu díu mập mờ, nhớ rõ họ hôn nhau dưới chân núi tuyết.

Nhưng tôi quên đi nhiều hơn.

Quên hết từng kỉ niệm trong tám năm chúng tôi yêu nhau.

Quên hết những năm tháng chúng tôi bên nhau.

Bây giờ đối với tôi, anh ta thật sự chỉ như một người xa lạ không đáng để nhắc đến.

Tôi cũng chẳng hiểu, sao lại có những người sau khi cắm sừng người ta lại còn cố tỏ ra thâm tình, cầu đối phương tha thứ.

Trong lần thứ hai Bùi Kỳ đến tìm tôi ở Hy Nhĩ.

Anh ta nói Diệp Thư uống thuốc ngủ, chuyện liên quan đến mạng người, anh ta không có cách nào khác mới phải đến bệnh viện.

Từ sau lần đó, anh ta hoàn toàn không để ý đến Diệp Thư nữa.

Lúc ấy Bùi Kỳ đã quỳ trước mặt tôi, xin tôi quay lại.

Tôi dứt khoát nói rõ với anh ta: “Đừng lằng nhằng nữa, tôi vĩnh viễn sẽ không quay đầu.”

“Còn nữa, lần sau gặp lại, hãy coi nhau như người xa lạ.”

Cho nên bây giờ, chúng tôi là người xa lạ.

17.

Sau khi tôi hỏi câu kia, Bùi Kỳ đau đớn ôm ngực.

Bông tuyết đậu trên mi anh ta, tan ra thành nước mắt.

Tôi xoay người rời đi, không phát hiện ra có một bóng người vụt đến từ sau lưng.

Con dao trong tay Diệp Thư tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Bùi Kỳ khàn giọng hét lên: “Cẩn thận——”

Tôi còn chưa kịp quay lại đã bị anh ta đẩy cho loạng choạng.

Lưỡi dao sắc bén cắm vào da thịt, mùi máu tươi nồng lên trong không khí.

Bùi Kỳ dùng tay không nắm dao nhưng tôi vẫn bị đâm.

Cơn đau quét qua tôi, mắt tôi tối sầm rồi ngất đi tại chỗ.

Lần trước trong phòng bệnh, Úc Hành chỉ lạnh lùng nói muốn tôi tự chứng minh năng lực.

Anh ấy dùng lời nói kích tôi.

Bây giờ cũng nằm trong phòng bệnh.

Nhưng khi tỉnh lại, tôi lại thấy Úc Hành đang nắm tay tôi áp lên mặt, nhỏ giọng cầu xin tôi: “Mạnh Quyển Thư, em đừng ch.ế.t.”

Thật ra trong lúc hôn mê tôi còn nghe được một câu.

Úc Hành còn nói: “Năm đó ở Hy Nhĩ, đáng lẽ anh nên gặp được em trước.”

Nhưng tôi còn hơi mệt mỏi về mặt cảm xúc.

Nên không hỏi lại chuyện đó.

Diệp Thư cũng nhanh chóng bị bắt vì tội cố ý gây thương tích.

Lần cuối cùng tôi gặp cô ta, qua tấm kính, cô ta như phát điên: “Tôi tiếp cận anh ấy là vì tiền tài, địa vị, vinh quang! Tại sao cái gì chị cũng có, còn tôi thì không?! Vì muốn níu kéo chị, anh ấy không thèm để ý đến tôi nữa, mặc kệ nhà tôi xảy ra chuyện. Dựa vào cái gì mà chuyện tốt luôn bị một mình chị chiếm hết! Dựa vào cái gì? Hả? Hả?”

Con người luôn đau khổ vì yêu, vì hận, vì si mê, vì thù ghét.

Tôi đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ cũng thật đáng thương.

Tình cảm của Diệp Thư vốn không đơn thuần, nhưng lại mong người mình cướp được chỉ yêu mình mình.

Bùi Kỳ thì cứ do dự giữa hai đầu, cuối cùng chẳng có được gì.

Từ sau hôm đó, tôi không còn gặp Bùi Kỳ lần nào nữa.

Nhát dao của Diệp Thư đã cắt đứt gân, một tay anh ta tàn phế.

Anh ta nghỉ việc, chuyên tâm đi làm từ thiện, địa điểm là vùng phía Tây cằn cỗi.

Bùi Kỳ nhắn Úc Hành chuyển lời cho tôi rằng anh ta muốn ở đó chuộc lỗi, vĩnh viễn sẽ không quay về.

Tôi rất vui vì anh ta đã tìm được đường đi cho mình.

Thật ra anh ta có quay về hay không cũng chẳng quan trọng, tôi vốn đã quên mất anh ta.

Anh ta ở trong trí nhớ tôi gần như không còn gì.

Ngày tôi bay về Hy Nhĩ, Úc Hành đến tìm tôi.

Anh ấy lại cầm một bó hoa cát cánh: “Đồng ý với anh, trị liệu đàng hoàng, uống thuốc đúng giờ, anh sẽ đến tìm em.”

Tôi gật đầu, ôm anh ấy một cái.

Thật ra tôi hiểu ý nghĩa của hoa cát cánh.

Từ đầu tôi đã hiểu.

Hy Nhĩ lại có tuyết rơi.

Một lúc lâu sau, tôi mới xách hành lý và khó khăn bước về phía sườn núi.

Kỷ niệm dần tan biến như những bông tuyết.

Tôi thấy những người chăn bò, chăn cừu nhiệt tình vẫy tay chào đón tôi.

Tôi thấy một gia đình ngồi cạnh lều hét lớn mời tôi ăn cơm.

Tôi thấy một cặp đôi nắm chặt tay nhau chân thành thề ước dưới núi tuyết.

Hy Nhĩ gột rửa hết thảy mệt nhọc.

Tôi nắm chặt bó hoa cát cánh trong tay, đột nhiên lại muốn biết sao ngày đó Úc Hành lại nói đáng lẽ anh ấy nên gặp tôi trước.

Tôi nghĩ, chờ đến khi Úc Hành tới, tôi nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Gió nơi hoang dã thổi qua những ngọn núi phủ tuyết tĩnh lặng.

Tôi nhìn dưới chân núi tuyết, một bóng người xa xa đang vẫy tay với tôi.

Đó là người bố mà tôi đã lâu không gặp.

(Hoàn)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom