• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] MỘT ĐỜI MỘT KIẾP (1 Viewer)

  • Phần III

7.

Thiên Tuyết được Tiêu Ngọc Tuyên sủng hạnh.

Ta nhìn thấy nàng đang trang điểm theo như ta, nàng vốn đã có năm phần giống ta.

Sau khi trang điểm xong, lại trông giống ta đến bảy tám phần.

Nàng vốn là ở điện Vĩnh Ninh hầu hạ, nhân lúc Tiêu Ngọc Tuyên chưa về, nằm trên giường hắn.

Tiêu Ngọc Tuyên trong nửa năm qua đều có thói quen uống rượu trước khi đi ngủ, giống như để làm tê liệt bản thân.

Cứ như vậy, hắn đem Thiên Tuyết trở thành ta mà sủng hạnh.

Ta đứng ngoài cửa nghe, gió lạnh thấu xương, ta run rẩy, ước gì có thể vào ngăn cản tất cả những điều này.

Thiên Tuyết... Ngươi cần gì phải như thế đâu?

Tiêu Ngọc Tuyên ngủ một giấc rất sâu, Thiên Tuyết nhân lúc hắn chưa tỉnh, đã lẻn ra ngoài.

Ta nhìn nàng trở về phòng rửa mặt chải đầu, trang điểm lại một lần nữa.

Sáng sớm, nàng đã đến trước mặt Thái hậu để thỉnh an.

Cao Dung hài lòng ra lệnh cho người đỡ Thiên Tuyết dậy: "Đã được sủng hạnh, lại há không thể không có danh phận, ai da làm chủ, phong ngươi làm Tuyết Tần."

“Còn mong Tuyết Tần sớm ngày thay hoàng nhi khai chi tán diệp.”

Thiên Tuyết quỳ xuống lĩnh mệnh: “Vâng, tuân theo ý chỉ của Thái hậu nương nương.”

Nàng đây là quy thuận Thái hậu rồi.

Hành động của Tiêu Ngọc Tuyên đã giấu được hơn nửa năm, nhưng Cao Dung vẫn phát hiện ra.

Nếu hoàng đế có ý định lật đổ Cao gia, Cao gia bọn họ cũng có ý định thay đổi một vị đế vương.

Chỉ cần Thiên Tuyết sinh hạ long tử, Cao gia sẽ có thể thực hiện một cuộc nhiếp chính.

Cao Dung không hề che giấu tham vọng của bà, bà ta trực tiếp cho Tuyết Tần ở lại trong cung bà.

Sau khi Mục Nhược Yên biết tin, tức giận đến mức đập phá hơn phân nửa điện.

Nàng đi tìm Tiêu Ngọc Tuyên, như không chịu thua, hai người ngày ngày quấn quýt triền miên.

Hàng ngày thái y đều đến cung của Thái hậu, Hoàng hậu để bắt mạch.

Cuối cùng một tháng sau, tin tức Tuyết Tần có thai đã được lan truyền.

Ta nhìn thấy Thiên Tuyết gầy đi một vòng, trong lòng càng thêm khó chịu.

Nàng đây là đã tính toán từ trước, nàng đã dùng thuốc trước khi đến.

Có thể tăng khả năng mang thai, nhưng tổn thương cho cơ thể mẹ rất lớn rất lớn...

Nàng sợ mình không thể sống sót để sinh con.

Tin tức này khiến Tiêu Ngọc Tuyên càng thêm hoảng loạn, hắn giao cho Trương Đức Thuận càng thêm nhiều quyền.

Hoàng cung nhìn như ngày càng bình lặng, nhưng cơn gió nổi lên đang ẩn giấu, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan gì đến Thiên Tuyết.

Nàng mỗi ngày chỉ ăn với ngủ, ngủ dậy lại ăn, hoạt động duy nhất mỗi ngày chính là rửa sạch thi thể của ta.

Hầu hạ ta tắm gội rửa mặt chải đầu, trang điểm chải chuốt.

Như thể ta vẫn còn sống.

Theo thời gian trôi đi, bụng nàng ngày càng lớn, sắc mặt cũng càng lúc càng nhợt nhạt.

Tất cả chất dinh dưỡng trong cơ thể đều cung cấp cho bụng.

Một cái chớp mắt đã trôi qua bảy tháng.

Ngày hôm đó, nàng đang trang điểm cho ta: "Lông mày của tỷ tỷ là khác nhất với ta, là thần thái mà ta không thể dùng bút vẽ được."

Ta bĩu môi, đó là bởi vì các người luôn cụp mi rũ mắt, tự nhiên không bằng tươi tắn của ta.

Chúng ta câu được câu không mà trò chuyện.

Nàng nói một mình, ta trả lời một mình.

Bỗng nhiên, bụng nàng co rút đau đớn một trận, vén váy lên, đã thấy máu đỏ.

Nha hoàn đang hầu hạ bên ngoài vội vàng mời thái y đến.

Thái y nói,

Tuyết Tần, là sinh non.

8.

Ta ở chỗ Thiên Tuyết được bảy tháng, lần nữa nhìn thấy Trương Đức Thuận lại có hơi không nhận ra.

So với trước đây, hắn càng thêm mảnh khảnh, nhưng khí thế lại mạnh mẽ hơn nhiều.

Cũng phải, dù sao quyền lực trong tay cũng càng thêm lớn.

Sau khi hỏi thăm tình hình phòng sinh, hắn quay người đi tìm Thái hậu.

Thiên Tuyết lâm bồn, bà đã đến từ sớm để trực tiếp giám sát, giờ phút này ở chính điện uống trà.

Thấy Trương Đức Thuận đến, bà nhíu mày:

“Đức Thuận công công không ở điện tiền hầu hạ, sao chạy đến nơi này làm gì?”

Trương Đức Thuận trực tiếp quỳ xuống:

“Thái hậu nương nương nói đùa rồi. Tuyết Tần hạ sinh hoàng tử, chuyện lớn như vậy, nô tài nhất định phải đến đây để chia sẻ vui mừng với nương nương.”

“Ồ?” Cao Dung nheo mắt nhìn thoáng qua Trương Đức Thuận.

“Công công sao lại chắc chắn trong bụng của Tuyết Tần chính là hoàng tử chứ? Lỡ là công chúa..…?"

"Tuyết Tần có phúc, sinh ra ắt là hoàng tử." Trương Đức Thuận tiếp lời của Cao Dung,

"Chỉ cần Tuyết Tần bình an, hoàng tử này mới được coi là thật sự bình an."

Hắn vừa dứt lời, Cao Dung liền khựng lại, chậm rãi mà buông chén trà trong tay:

"Công công đây là uy hiếp ai gia?"

"Nô tài chỉ là muốn thay nương nương phân ưu."

Hắn nói xong, Cao Dung thật lâu không động đậy.

Một lúc sau, Cao Dung được nha hoàn đỡ tay đứng dậy:

"Thôi, ai gia tuổi tác cao rồi, không nhìn được máu. Chuyện này giao cho Đức Thuận công công đi."

Ta đi theo Trương Đức Thuận trở lại cửa phòng sinh, không biết lúc nào trong phòng lại được đưa vào một thai phụ khác.

Cũng là hôm nay sinh.

Ý của Trương Đức Thuận là, tất cả bảo đại.

Hoàng tử, hắn sẽ làm được.

Đối với Cao gia mà nói, có phải là huyết mạch hoàng gia hay không, thực sự không quan trọng lắm.

Chỉ cần một con rối mà thôi.

Một chậu lại một chậu máu loãng cứ thế được mang ra ngoài, ta không đi vào.

Bởi vì ta biết, ta chẳng thể làm gì được.

Mãi đến chiều tối, tiếng động bên trong cuối cùng cũng dừng lại.

Bà mụ run rẩy mà được đưa ra ngoài:

“Tuyết Tần hạ sinh hoàng tử, mẹ tròn con vuông.”

Ta vào phòng xem một lúc, để bảo toàn tính mạng, đứa trẻ ở trong bụng bị nghẹn quá lâu.

Sắc mặt tái xanh, sinh ra đã là một đứa trẻ chết non.

Trương Đức Thuận cho tiền thưởng, không ở lại thêm nữa.

Ta đi theo hắn trở về Vĩnh Ninh điện, lúc này mới phát hiện Vĩnh Ninh điện đã bị hắn nắm quyền kiểm soát.

Hắn cầm lấy chiếc lụa trắng và bình rượu độc nên ban cho phi tần, đưa đến trước mặt Tiêu Ngọc Tuyên:

“Hoàng thượng, ngài có thể lên đường rồi.”

Tiêu Ngọc Tuyên hung tợn đạp hắn ngã xuống đất:

"Ngươi dám phản bội ta, quy thuận Cao gia. Ngươi là loại thái giám, ngươi... ưm ưm ưm..."

Hắn không thể nói tiếp, Trương Đức Thuận sai người rót rượu độc cho hắn.

Trương Đức Thuận cứ thế đứng đó nhìn Tiêu Ngọc Tuyên phun máu từ bảy lỗ trên người, đau đớn quằn quại.

Hắn lấy ra chiếc khăn tay trong lòng ngực, đặt một nụ hôn thành kính lên đó:

"A Hòa, ngươi xem, ta đã thay ngươi báo thù rồi."

Đây là lần đầu tiên, ta nhìn thấy trong mắt hắn có tham vọng, có dục vọng.

Cũng có tình yêu rực cháy.

Đốt đến mức ta mất tự nhiên mà quay đầu đi.

9.

Sau khi Tiêu Ngọc Tuyên chết, Cao gia nhanh chóng nắm quyền.

Cũng phải đến sau này ta mới biết, kế hoạch sở dĩ thuận lợi đến vậy.

Là bởi vì, sản phụ được đưa vào cung kia họ Mục.

Mưu kế của Trương Đức Thuận là chơi chiêu hai bên đầu hàng, Cao gia Mục gia đều cho rằng mình được lợi, tất nhiên là vui vẻ đưa Tiêu Ngọc Tuyên lên đường.

Trận biến động này kéo dài mãi đến tận cuối năm mới ổn định lại.

Thi thể của ta qua tay nhiều người, cuối cùng được Thiên Tuyết giao cho Trương Đức Thuận.

Dáng vẻ của nàng tốt hơn rất nhiều, cả người như trầm tĩnh lại.

Ngày ngày ngoài chăm sóc Tiểu Hoàng đế, nàng chỉ ở trong Phật đường.

Cao Dung đã là Thái Hoàng Thái Hậu, ôm đứa trẻ trong nôi ngồi trên địa vị cao.

Mà Mục Nhược Yên, hình như đã điên rồi.

Trương Đức Thuận giao quyền, tự nguyện rời khỏi cung.

Ngày hắn đưa ta rời khỏi cung, đúng vào ngày đầu năm, tuyết rơi rất lớn.

Cỗ xe rất xóc, đi mãi đi mãi rời khỏi kinh thành.

Ta cuối cùng, cuối cùng cũng rời khỏi lồng giam này.

10.

Thi thể ta bắt đầu hư thối, Trương Đức Thuận có hơi lo lắng.

Sau khi ra khỏi cung hắn mang đi du lịch khắp nơi, cuối cùng chúng ta đến Giang Nam.

Ta nhớ mình đã từng nói với Thiên Tuyết, nếu có thể ra khỏi cung, điều ta muốn làm nhất chính là ngắm nhìn cảnh đẹp thơ mộng của Giang Nam.

Không ngờ đến được Giang Nam mà lòng mong mỏi bấy lâu, thi thể ta lại bắt đầu hư thối.

Dù Trương Đức Thuận lau chùi hàng ngày, cũng không thể ngăn cản thi thể bốc mùi.

Hắn đứng cạnh thi thể của ta, lẩm bẩm hỏi: "A Hoà, nàng muốn đi rồi à?"

Như để trả lời câu hỏi của hắn, thi thể của ta càng thêm thối rữa nhanh chóng.

Sau đó, Trương Đức Thuận thay ta chọn một rừng hoa đào để chôn cất ta.

Nhưng linh hồn của ta vẫn không có chút dấu hiệu tiêu tán, ngược lại càng thêm không bị ràng buộc.

Ta muốn đi đâu thì đi.

Ta theo Trương Đức Thuận khắp nơi du ngoạn, từ Giang Nam đến biên cương, từ biên cương lại đến đất liền...

Một người một hồn, một đường làm bạn.

11.

Trương Đức Thuận sắp chết.

Hắn như ý thức được điều này, nên nhanh chóng quay về Giang Nam.

Cả đời này hắn chịu khổ chịu nạn, cuối cùng vẫn là một kẻ yểu mệnh.

So với nỗi buồn của ta, hắn lại có vẻ thật cao hứng.

Lúc trở về Giang Nam, hắn dặn người ta làm một tấm bia mộ mới.

Ta thấy được, trên đó viết: Phu Trương Đức Thuận, thê Giang Hoà.

Lúc hắn chết, không chịu bất kỳ tra tấn nào, mà lại nhẹ nhàng ra đi.

Trong tay nắm chặt một chiếc khăn tay đã ngả vàng.

Người nhặt xác không thể kéo ra, đành phải cùng nhau chôn xuống.

Lâu lắm rồi, ta lại nghe được âm thanh của hệ thống:

“Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ một đời một kiếp một đôi người đã hoàn thành, phần thưởng nhiệm vụ đã được phát hành.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom