• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] MỘT ĐỜI MỘT KIẾP (1 Viewer)

  • Phần II

4.

Sáng sớm, Mục Nhược Yên đã phái người tới mời ta đến.

Xem ra nàng ta đã nghe nói về chuyện Tiêu Ngọc Tuyên gây ra tối qua, trong lòng không thoải mái, nên muốn đến gây rắc rối.

Lần này, cái chết của ta hẳn là không thể giấu được.

Đức Thuận nghe xong, khuôn mặt sững lại đáp ứng.

Hắn trở về phòng buộc tóc, bôi son phấn, lúc ra cửa lại trở lại thành vị Đức Thuận công công xem mặt đoán ý.

Lão thành đĩnh đạc, hoàn toàn không còn vẻ non nớt tối qua.

Mục Nhược Yên thấy người bước vào là Trương Đức Thuận, trên mặt lộ vẻ không vui:

“Đức Thuận Công công bận rộn như vậy, sao lại có thời gian đến đây.”

Trương Đức Thuận hành lễ:

“Nô tài đến đây nhận lỗi với nương nương, hôm nay Giang Hoà không thể đến Trường Nhạc Cung, có việc gì cứ dặn dò nô tài là được.”

Mục Nhược Yên cười lạnh:

“Trong cung này ngay cả một nha hoàn ta cũng không sai khiến được sao? Chẳng lẽ Đức Thuận công công tối hôm qua động phòng hoa chúc, để Giang Hoà chịu khổ không thành?”

Lời của Mục Nhược Yên rõ ràng là đang chọc vào chỗ đau của Đức Thuận.

Hắn là một vị công công đã được tịnh thân, nào có chuyện động phòng hoa chúc.

Không ngờ Đức Thuận lại gật đầu đồng ý:

"Nương nương sáng suốt, nô tài làm không biết nặng nhẹ, nên mới dẫn đến việc Giang Hoà không thể xuống giường. Nương nương muốn phạt, cứ phạt nô tài đi!"

Mục Nhược Yên kinh ngạc nhìn thoáng qua Đức Thuận: "Chuyện này thật đúng là không ngờ."

Ta dù sao cũng là nữ nhân của hoàng đế, cho dù là bị vứt bỏ, cũng không phải là kẻ mà một tên thái giám như hắn có thể nhúng chàm.

Ai cũng biết, lời nói của hoàng đế chỉ là nhất thời, chỉ cần hắn sửa miệng thì mọi chuyện sẽ như chưa hề xảy ra.

Mục Nhược Yên hiển nhiên đối với việc này rất hài lòng, nàng cười duyên rót một chén trà, tự tay đưa cho Trương Đức Thuận:

"Đức Thuận công công làm việc vất vả, uống chén trà sưởi ấm người đi. Giang Hoà có đến hay không đều không quan trọng, tất nhiên là ưu tiên công công."

Nói xong nàng đưa cho nha hoàn bên cạnh một ánh mắt.

Không bao lâu liền có một nắm vàng lá nhét vào tay Trương Đức Thuận.

Mặt Trương Đức Thuận không chút thay đổi mà nhận lấy:

"Đa tạ nương nương ban thưởng."

"Không phải ban thưởng, là quà tân hôn"

"Tạ ơn nương nương ban hạ lễ."

Mục Nhược Yên thoải mái, Trương Đức Thuận tìm một cái cớ để lui xuống.

Ta đi theo hắn một lúc lâu, phát hiện hắn đến chỗ ở của Thiên Tuyết.

Thiên Tuyết nhìn thấy Trương Đức Thuận, vội vàng quỳ xuống: “Ân tình của công công, Thiên Tuyết ghi tạc trong lòng. Có chỗ nào cần dùng, công công cứ việc sai bảo.”

Trương Đức Thuận đưa toàn bộ số lá vàng mà Mục Nhược Yên ban cho Thiên Tuyết: “Giữ lấy đi, dưỡng thương cho tốt. Nếu Giang Hoà còn sống, chắc chắn không nỡ nhìn thấy ngươi vì nàng mà liều lĩnh như vậy.”

Thiên Tuyết dừng một chút, cũng không khách sáo với Trương Đức Thuận, thu hết số lá vàng vào:

“Ta gọi Giang Hoà cô cô một tiếng tỷ tỷ, đây là bổn phận của muội muội. Chỉ cần có thể đưa cô cô ra khỏi cung, Thiên Tuyết bỏ mạng thì thế nào chứ.”

Ta nghe được vừa tức giận lại đau lòng.

Năm ta mới vừa bị Tiêu Ngọc Tuyên giam cầm trong cung, hậu cung không có phi tần, ta dù vô danh vô phận nhưng cũng là sủng phi.

Thái hậu mỗi ngày mời ta đến để học quy củ, thực chất là để chèn ép ta.

Mà Thiên Tuyết chính là người mà Thái hậu đặt ở trước mặt ta để cảnh cáo.

Thiên Tuyết trông giống ta năm phần, chắc chắn là nàng chọn hồi lâu mới tìm được.

Lúc ấy ta đã chết tâm, cũng không để ý nhiều như vậy.

Chỉ là cảm thấy Thiên Tuyết mới mười bốn tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy, có chút thương cảm.

Bản thân ta cũng coi như là một cung nữ, liền nói giỡn kêu nàng gọi ta là tỷ tỷ.

Không nghĩ tới, sau khi ta chết, nàng lại vì một tiếng tỷ tỷ, bất chấp mạng sống của chính mình cũng muốn đưa ta ra khỏi cung.

Cuối cùng Trương Đức Thuận dặn dò một câu: "Ngươi cẩn thận Hoàng hậu gây khó dễ, nếu ngươi để ý, ta sẽ tìm cách điều ngươi về chỗ Thái hậu."

Thiên Tuyết lắc đầu: "Tạ ơn ý tốt của công công."

Thấy thế, Trương Đức Thuận không nói thêm nữa, gật đầu rời đi.

Ta không đi theo, ở lại với Thiên Tuyết.

Có lẽ là tâm linh tương thông, Thiên Tuyết bắt đầu làm bánh hoa đào.

Nàng cũng thèm rồi nhỉ.

Không ngờ, bánh hoa đào còn chưa làm xong.

Liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bàn tán hoảng loạn.

Nghe nói Đức Thuận công công thất lễ trước triều, sắp bị đánh chết.

Lúc ta đến Vĩnh Ninh điện, hình phạt đánh đòn mới vừa bắt đầu.

Đức Thuận nằm đó, vẫn như ngày xưa ngoan cường cắn chặt môi, không một tiếng động.

Cái khăn của ta được hắn che cẩn thận ở trước ngực.

Tôi không đành lòng nhìn, vào Vĩnh Ninh điện.

Sắc mặt của Tiêu Ngọc Tuyên đen như mực, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ta mới thấy hắn có vẻ mặt này.

Ngay cả Mục Nhược Yên cũng không dám nói lời nào, chỉlặng lẽ pha trà cho Tiêu Ngọc Tuyên.

Trên mặt nàng ta như bị dọa sợ, nhưng trong mắt lại tràn đầy đắc ý.

Xem ra nàng ta là kể lại chuyện sáng nay cho Tiêu Ngọc Tuyên nghe.

Như thế nào, không phải là ngươi ban ta cho thái giám sao? Giờ đã chịu không nổi rồi à?

Lúc này, có một tiểu thái giám vừa lăn vừa bò mà tiến vào: "Hoàng thượng... Giang Hoà... "

Hắn nuốt nước bọt, hận không thể cả người có thể quỳ rạp xuống đất:

"Giang Hoà cô cô, chết rồi."

5.

“Ngươi nói lại lần nữa!”

Ngực Tiêu Ngọc Huyên kịch liệt phập phồng, như là cảm thấy cực kỳ nực cười.

Tiểu thái giám run rẩy, yếu ớt lặp lại một lần nữa: “Hồi bẫm bệ hạ, Giang Hoà cô cô, chết rồi.”

Tiêu Ngọc Tuyên đột nhiên đứng bật dậy, trong ánh mắt mang theo phẫn nộ và khiếp sợ.

Hắn không quan tâm đến hình tượng thường ngày, lao đến trước mặt Đức Thuận, hung hăng túm lấy cổ áo hắn:

“Trương Đức Thuận! Ngươi đã làm gì! Sao ngươi dám……”

Trương Đức Thuận bị bóp cổ đến mức gần như không thở nổi, ý thức đã bắt đầu tan rã.

Mục Nhược Yên cũng đuổi tới, nàng đá một phát vào tiểu thái giám đang quỳ xuống run rẩy:

“Còn không mau đi ngăn hoàng thượng lại!”

Nhưng mà, không ai dám đi ngăn.

Mục Nhược Yên tức giận đến phát run: “Tiêu Ngọc Tuyên! Chàng phát điên cái gì!”

Một câu này, cuối cùng cũng khiến hắn tỉnh táo, máy móc mà buông lỏng tay.

Lúc này, cuối cùng cũng có người dám tiến lên.

Đỡ Tiêu Ngọc Tuyên trở về chính điện.

Mục Nhược Yên cầm lấy khăn tay sạch lau vết máu trên tay hắn:

“Ngọc Tuyên ca ca, ta biết huynh thương xót Giang Hoà cô cô, nhưng người đã chết, nước không thể một ngày không có vua, nếu thân thể huynh suy yếu…”

Ta nghe ra được ý tứ của nàng.

Nàng đang dùng giang sơn mà Tiêu Ngọc Tuyên khó khăn lắm mới giành được để uy hiếp hắn.

Quả nhiên, Tiêu Ngọc Tuyên bình tĩnh lại.

Hắn giấu bàn tay nắm chặt vào trong áo bào:

“Người đâu, đi mời Thái y.”

Thái y vốn là người giỏi, nhưng giờ đây lại bị bắt làm quan tài y để khám nghiệm tử thi của ta.

Cuối cùng, kết luận được đưa ra là người đã chết hơn nửa tháng.

Tiêu Ngọc Tuyên không tin: “Giả chết phải không? Các ngươi bị nàng mua chuộc để lừa trẫm?”

“Hơn nửa tháng, vậy ngươi giải thích cho ta xem, thi thể sao không hề thối rữa? Hả?”

Thái y quỳ đầy đất, không ai trả lời được.

Cũng phải thôi, dù sao cũng là do hệ thống động tay chân.

Làm sao có thể điều tra ra được.

Cuối cùng cũng khiến cho Thái hậu phải kinh động:

“Chết thì chết, mấy vị thái y kia chẳng lẽ đều có thể bị mua chuộc sao?!”

Cao Dung liếc mắt nhìn thi thể của ta được đặt ở trên giường:

“Trương Đức Thuận đâu? Cái này nếu đã hứa cho hắn rồi, thì cứ để hắn đi xử lý đi.”

“Hoàng thượng muốn mỹ nhân nào mà chẳng có, thích kiểu như Giang Hoà thì ai da sẽ tìm cho ngươi.”

Tên của ta gọi chú ý của Tiêu Ngọc Tuyên về lại, hắn trợn mắt đỏ ngầu, lần đầu tiên không cãi lời Cao Dung.

Hắn cúi người bế ta lên: “Người đâu, đưa mẫu hậu và Hoàng hậu trở về nghỉ ngơi đi.”

Ta nhìn thấy tay hắn ôm lấy ta run rẩy, giống như đã mất đi thứ gì đó quý giá.

Tiêu Ngọc Tuyên, đang diễn cái gì vậy?

Ngươi là đế vương, máu lạnh vô tình, lúc ta còn sống ngươi sao không trân trọng.

Giữ một khối thi thể, ngươi có thể trân trọng được bao nhiêu ngày?

Tôi không hề đi theo hắn, quay sang nhìn Trương Đức Thuận.

Nói là đánh chết, nhưng sau vụ náo loạn này, không ai dám đánh nữa.

Chỉ đành khiêng người trở về.

Hắn nằm ở trên giường, bộ dáng bất động của hắn còn giống một thi thể hơn ta.

Ta cuống cuồng đi thăm dò hơi thở của hắn, cho đến khi xuyên qua người hắn mới nhớ tới chính mình chỉ là một linh hồn.

Cũng may, một lúc sau, hắn run rẩy chớp mắt, tỉnh dậy.

Ngay khi tỉnh dậy, hắn liền từ trong lòng ngực lấy ra chiếc khăn tay.

Xác nhận chiếc khăn tay vẫn còn, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cẩn thận cất chiếc khăn tay trắng tinh dưới gối, lúc này mới cố gắng muốn ngồi dậy.

Lúc này, cửa phòng tối om bị mở ra.

Người bước vào chính là Thiên Tuyết, nàng đưa thuốc trong tay qua:

“Công công cố gắng lên.”

Trương Đức Thuận không nhận: “Xin lỗi, ta không thể bảo vệ được nàng…”

Thiên Tuyết mạnh mẽ nhét vào trong tay Trương Đức Thuận: "Không phải lỗi của công công, công công cứ dưỡng thương cho tốt đi."

Nói xong, nàng quay người bước ra khỏi cửa phòng.

Nàng là một cung nữ, ở đây không thích hợp.

Thiên Tuyết đi ra ngoài tìm một tiểu thái giám thân thiết với Trương Đức Thuận, đưa cho người ta mấy miếng là vàng, bảo người ta đi chăm sóc cho người bệnh.

Ta sợ Thiên Tuyết lại đi cầu xin Tiêu Ngọc Tuyên, liên tục lặp lại bên tai nàng:

“Không sao, chết rồi thì chết, chôn ở đâu cũng như nhau thôi.”

“Thiên Tuyết, nếu ngươi còn xốc nổi nữa thì ta sẽ không nhận ngươi làm muội muội nữa đâu!”

“Không cần thiết… Nha đầu ngốc, không cần thiết…”

Đáng tiếc là ta nói bao nhiêu lần, nàng cũng không nghe thấy.

Ta tức đến mức không còn đi theo Thiên Tuyết nữa, lại bay đến Vĩnh Ninh Điện.

Chỉ thấy Tiêu Ngọc Tuyên ôm chặt lấy thi thể của ta, lòng bàn tay vuốt ve mái tóc của ta từng chút một.

Trong miệng lặp đi lặp lại: “A Hoà, không phải ngươi nói sẽ luôn ở bên cạnh ta sao?”

Không biết đã qua bao lâu, hắn theo quán tính mà gọi Trương Đức Thuận một tiếng.

Tiểu thái giám đang đợi ở ngoài cửa vội vàng bước vào: “Hoàng thượng, hôm nay là nô tài trực.”

Tiểu thái giám thông minh không nhắc đến Trương Đức Thuận, Tiêu Ngọc Tuyên cũng không quan tâm.

Chỉ là hắng giọng một cái phân phó:

“Soạn ý chỉ, Giang Hoà dịu dàng hiền thục, được lòng trẫm, đặc phong Hoàng Quý Phi, ban hiệu Hiền.”

6.

Thánh chỉ vừa mới ban xuống, Cao Dung và Mục Nhược Yên liền chạy đến như đã hẹn.

Hai người khó khăn lắm mới đạt được thống nhất, một bên khuyên dỗ một bên tạo áp lực.

Buộc Tiêu Ngọc Tuyên thu hồi thánh chỉ.

Tiêu Ngọc Tuyên mím chặt môi, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt hung ác nham hiểm tràn ngập lạnh lẽo:

"Là trẫm suy xét không chu toàn, đa tạ mẫu hậu nhắc nhở.”

"Nhược Yên, nàng thay trẫm đưa mẫu hậu về đi."

Cao Dung và Mục Nhược Yên vừa đi, hắn rốt cuộc không thể kìm nén nổi, điên cuồng đập phá hơn phân nữa Vĩnh Ninh Điện.

Mãi đến khi kiệt sức, hắn lại ôm lấy ta:

"A Hòa, nàng hãy đợi trẫm, nàng đợi trẫm lật đổ Cao gia, trẫm nhất định sẽ cho nàng một danh phận."

Ta cười lạnh một tiếng quay người bỏ đi.

Ta sống cả đời cũng không cần cái danh phận đó, sau khi chết càng không muốn.

Có lẽ lần kích động này đã khiến Tiêu Ngọc Tuyên hiểu rõ, ngôi vị hoàng đế mà hắn ngồi được ba năm cũng không vững vàng.

Cao gia, Mục gia, đều có thể uy hiếp hắn.

Hắn ẩn mình bắt đầu đào tạo người của chính mình, mà trong số đó, người hữu dụng nhất thế nhưng là Trương Đức Thuận.

Vì vậy, hơn nửa năm qua Tiêu Ngọc Tuyên cũng chưa bước chân vào hậu cung.

Mục Nhược Yên hoàn toàn không thể ngồi yên.

Nàng nhân lúc Tiêu Ngọc Tuyên thượng triều, sai người mang thi thể của ta qua đây.

Nàng ngồi ngay ngắn, bên cạnh có nha hoàn đang tô móng tay cho nàng.

Mà trong sân có một chiếc chuồng chó khổng lồ, bên trong buộc năm con chó điên.

Nhìn thấy thi thể của ta, nàng không thèm ngẩng đầu mà ra lệnh: "Cho chó ăn đi, thi thể không bị thối rữa nhất định là đã dùng tà thuật gì rồi.”

“Để hoàng thượng được bình an, các ngươi hành động đi."

"Vâng."

Thi thể của ta cứ như vậy bị nhét vào chuồng chó.

Những con chó săn đã được huấn luyện, chỉ cần ngửi thấy mùi thịt là liền gầm lên lao tới.

Mục Nhược Yên cười khúc khích cổ vũ: "Chó ngoan, ai hung dữ nhất thì sẽ được phong tước hiệu.”

“Ban phong hiệu "Hiền" thì thế nào?"

Nha hoàn bên người vội vàng ca ngợi.

Đúng lúc này, Trương Đức Thuận xông vào:

“Dừng lại!”

Giọng nói hắn the thé, còn mang theo hơi thở.

“Đồ hạ tiện ở đâu đến mà lại dám nói chuyện với hoàng hậu nương nương?”

Nha hoàn bên cạnh Mục Nhược Yên lập tức đứng dậy.

Trương Đức Thuận không thèm quan tâm đến quy củ, trực tiếp giơ lên át chủ bài uy hiếp Mục Nhược Yên:

“Ta có bằng chứng Mục gia bí mật nuôi quân lính, nếu nương nương chịu buông tha cho Giang Hoà, bằng chứng này sẽ không xuất hiện ở trước mặt hoàng thượng.”

Mục Nhược Yên đập bàn đứng dậy: “Ngươi dám uy hiếp ta?”

Trương Đức Thuận quỳ xuống: “Nếu hoàng thượng biết được, chắc chắn sẽ không qua mặt được thái hậu nương nương…”

Bịch——

Một chén trà đập vào trên đầu Trương Đức Thuận, trán hắn lập tức chảy máu.

Hắn vẫn quỳ thẳng tắp.

“Được lắm, được lắm." Mục Nhược Yên tức giận đến phát run, "Đến mức dám lấy Thái hậu ra uy hiếp ta."

"Nô tài không dám."

Trương Đức Thuận đáp lời, cúi đầu kính cẩn.

Mục Nhược Yên nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh:

"Tha người thì được, nhưng có bản lĩnh thì công công tự đi bế người ra."

Nói xong, nàng lại đắc ý lên: "Chúng ta đi thôi, nhường chỗ cho công công."

"Vâng."

Mấy tên hạ nhân tháo xích chó ra, đi theo Mục Nhược Yên rời đi.

Trương Đức Thuận bỗng nhiên đứng dậy chui vào lồng chó, ôm chặt lấy thi thể của ta.

Một cú nhào tới, suýt chút nữa khiến hắn bị cắn trúng cổ, cũng may kịp thời dùng tay đỡ lại.

Ta cuống cuồng: "Chỉ là một thi thể mà thôi, ngươi hà tất phải như thế, tự bảo vệ mình đi chứ..."

Nhưng mà, hắn căn bản không nghe thấy lời ta nói.

Sau khi bị cắn vài vết, hắn cuối cùng cũng ôm lấy cả người ta vào trong lòng ngực, chuẩn bị ra khỏi lồng.

Năm con chó nhìn thấy miếng thịt muốn bỏ chạy, liền định lao vào người hắn.

Ta thấy không đành lòng nhìn, chỉ cần Trương Đức Thuận bị chúng quật ngã, hắn rất có thể đứng dậy không nổi.

Bị bầy chó điên này gặm cắn đến chết.

"Mút mút mút, lại đây nào."

Tiếng gọi chó đột nhiên vang lên, thu hút sự chú ý của năm con chó điên.

Trương Đức Thuận nhân cơ hội chui ra khỏi chuồng chó.

Hắn giờ phút này tóc tai quần áo hỗn loạn, bàn tay lộ ra một vết dấu cắn thật sâu.

Nhưng hắn không quan tâm đến mấy cái này, chỉ kiểm tra vết thương trên người ta.

"Công công không sao chứ, nô tỳ trước khi vào cung từng nuôi chó ở quê."

Thiên Tuyết nói mấy lời quan tâm Trương Đức Thuận, nhưng tròng mắt lại dán chặt vào trên người ta.

Hai người giằng co, cuối cùng Trương Đức Thuận buông tay, đặt ta vào trong tay Thiên Tuyết:

"Làm phiền ngươi giúp Giang Hoà thu dọn một chút... "

Hằn còn chưa nói hết câu đã bị ngắt lời:

“Không làm phiền, hôm nay tỷ tỷ làm phiền công công rồi, công công vẫn nên mau chóng thu dọn đồ đạc của mình một chút, điện tiền không thiếu người."

Thân thể Trương Đức Thuận lắc lư, khẽ đáp một tiếng.

Hắn chống tay vào bàn, thất tha thất thểu rời đi, lúc đến cửa lại quay lại giải thích:

"Là ta không chăm sóc tốt Giang Hoà, ta..."

Hắn lại bị Thiên Tuyết cắt ngang:

"Chuyện của Giang Hoà tỷ tỷ không cần công công bận tâm, nô tỳ biết phải làm thế nào."

Trương Đức Thuận đành quay người rời đi, chân thọt thọt, hẳn là vừa mới bị chó cắn đau.

Ta quay đầu nhìn về phía Thiên Tuyết, trên mặt nàng mang theo quyết tâm hy sinh dũng cảm.

Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, có một loại dự cảm không lành.

Thiên Tuyết... ngươi muốn làm gì vậy...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom