• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] MỘT ĐỜI MỘT KIẾP (1 Viewer)

  • Phần I

1.

Tưởng rằng tách rời khỏi thân thể sẽ rất đau, nào ngờ lại không đau chút nào.

“Ký chủ, linh hồn của ngươi sẽ luôn mãi ở lại thế giới này, không thể tái sinh.”

“Cho đến khi ngươi bị tất cả mọi người quên lãng, sẽ mãi mãi tiêu tán.”

Có lẽ trước khi biến mất hệ thống đã làm gì đó, thân thể của ta lại không hề thối rữa bốc mùi.

Ta liền lảo đảo lắc lư ở trong cung lơ lửng suốt bảy ngày, ngắm nhìn hoa nở rộ vào mùa xuân, ngắm nhìn những vì sao đêm.

Chờ đến ngày thứ tám, ta phát hiện chính mình vẫn chưa tiêu tán.

Lại phục hồi tinh thần, ta đã đến điện Vĩnh Ninh.

Tiêu Ngọc Tuyên đang xử lý tấu chương, hoàng hậu mới phong của hắn Mục Nhược Yên ở một bên mài mực.

Mặc dù không nói chuyện, nhưng hai người luôn vô tình chạm vào tay đối phương.

Gương mặt Mục Nhược Yên ửng hồng, ánh mắt ngập tràn xuân sắc.

Tiêu Ngọc Tuyên đặt bút: “Nhược Yên, đây là do nàng mời ta đấy.”

“Giang Hoà cô cô hôm nay lại không trực, nghe nói nàng rất nghiêm, nếu để nàng biết, sẽ trách tội thần thiếp.”

Nghe thấy tên ta, Tiêu Ngọc Tuyên dừng động tác, biểu cảm thỏa mãn lập tức sụp xuống:

“Nhắc nàng ta làm gì, mất hứng. Huống chi nàng là hoàng hậu của trẫm, một cung nữ như nàng ta thì dám nói gì?”

Mục Nhược Yên vùi mặt vào trong lòng ngực Tiêu Ngọc Tuyên nhận sai:

“Giang Hoà cô cô dù sao cũng là nữ quan ngự tiền do thái hậu nương nương chỉ định, thần thiếp đương nhiên phải…”

Ta nhìn có chút buồn nôn, lại bay đi ra ngoài một vòng.

Là một linh hồn, ta lại bị nhốt trong thâm cung này mà không thể ra ngoài.

Thế nhưng, nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Tiêu Ngọc Tuyên như vậy, có lẽ không bao lâu nữa ta sẽ sớm tiêu tán thôi.

Bay đi một lúc, ta không ngờ lại đến nơi gặp hắn lần đầu tiên.

Lúc đó ta mới vừa xuyên qua, thân phận đích nữ thừa tướng khiến nhiều hoàng tử đối với ta ân cần.

Nhưng ta hoàn toàn không muốn gả vào lồng giam này.

Huống chi hệ thống giao cho ta nhiệm vụ là: hoàn thành một đời một kiếp một đôi người.

Ở trong yến hội, ta lấy cớ trốn ra ngoài hít thở không khí, đúng lúc gặp phải Tiêu Ngọc Tuyên đang bị đám con nhà quyền quý bắt nạt.

Mẫu phi của hắn bị nhốt vào lãnh cung mười hai năm, hoàng đế thậm chí còn không nhớ mình có một đứa con trai này.

Chứ đừng nói đến những con cháu của gia đình thế gia đó, ngay cả cung nữ thái giám cũng có thể ức hiếp hắn.

Ta không đành lòng nên ra tay cứu hắn, giúp hắn một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hoàng đế.

Làm điều kiện ta giúp hắn phong vương ra khỏi cung, hắn hứa với ta cả đời chỉ cưới chính phi, không nạp thiếp.

Hắn nói: "A Hoà, có nàng ở đây, dù không được phong vương, ta cũng mãn nguyện rồi."

Nhưng cuối cùng, cũng chỉ là ta vọng tưởng.

Không có hoàng tử nào lại không muốn có vị trí kia.

Cũng không có hoàng đế nào không muốn say sưa bên mỹ nhân, thức dậy nắm quyền thiên hạ.

Sau cuộc chiến đoạt ngôi giết cha, phụ thân ta bị buộc phải lui về ở ẩn.

Bởi vì hiếu kỳ, ta bị hắn giam cầm trong cung, làm nữ quan hầu hạ trong ba năm.

Chính suy nghĩ ngây thơ vốn có của người hiện đại, đã khiến ta tự nhốt mình trong lồng giam này.

Đảo mắt kỳ hạn ba năm đã qua đi, hắn phong Mục Nhược Yên làm hoàng hậu.

Còn ta, nhiệm vụ của hệ thống thất bại, bị buộc phải rời khỏi thân xác.

2.

Lại lang thang thêm vài ngày, ta có chút nhớ món bánh hoa đào của nha đầu Thiên Tuyết kia.

Ta tìm nàng ở nơi trực và tẩm cung của nàng thật lâu, nhưng không thấy đâu cả.

Cho đến khi nghe thấy hai thái giám đi ra khỏi điện Vĩnh Ninh, nhắc đến nàng ở điện Vĩnh Ninh quỳ gối không chịu đứng dậy, ta mới tìm đến đó.

Không biết đã quỳ bao lâu, sắc mặt Thiên Tuyết đã tái nhợt, nàng không ngừng dập đầu:

“Nô tỳ cầu xin bệ hạ thả Giang Hoà cô cô ra khỏi cung.”

“Nô tỳ cầu xin bệ hạ thả Giang Hoà cô cô ra khỏi cung.”

“Nô tỳ cầu xin bệ hạ thả Giang Hoà cô cô ra khỏi cung.”

...

Máu tươi từ trán nàng chảy xuống má, rồi chảy xuống ngực, nhuộm vạt áo của nàng thành màu đỏ sậm.

Ta muốn ngăn nàng lại, nhưng tay ta lại xuyên qua cơ thể nàng.

Ta có chút bối rối, rõ ràng ta đã chết rồi, nha đầu ngốc Thiên Tuyết này...

Nàng biết ta không thích hoàng cung, nàng muốn chôn cất ta bên ngoài hoàng cung.

Nhưng nếu một cung nữ chết, dựa theo quy định thì không thể đưa ra khỏi cung.

Nàng giấu giếm cái chết của ta, không màng sống chết cầu xin Tiêu Ngọc Tuyên thả ta ra ngoài.

“Đủ rồi!”

Tiêu Ngọc Tuyên giận tím mặt, “Ra ngoài? Nàng còn nghĩ đến chuyện một đời một kiếp một đôi người? Ngươi cho rằng người trong sạch nào còn dám muốn nàng ta?”

Hắn nhìn sang đại thái giám đang hầu hạ bên cạnh, cười lạnh: “Trương Đức Thuận, trẫm niệm tình ngươi hầu hạ nhiều năm, nên sẽ thưởng cho ngươi làm người nấu ăn đi.”

“Cung nữ và thái giám, cũng coi như là một đời một kiếp một đôi người.”

Đức Thuận công công bị doạ không nhẹ, vội vàng quỳ xuống: "Nô tài không xứng, nô tài không xứng, xin hoàng thượng buông tha cho nô tài."

Tiêu Ngọc Tuyên nhướng mày: "Ngươi cũng coi thường nàng?"

Trương Đức Thuận quỳ xuống, cả người phát run, không dám lên tiếng.

Tiêu Ngọc Tuyên hừ lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Thiên Tuyết:

"Ngươi thấy chưa, thưởng cho Trương Đức Thuận, hắn cũng dám chống lại thánh chỉ của trẫm. Ra khỏi cung, ngươi cho rằng người nào trong sạch còn muốn lấy Giang Hoà cô cô của ngươi nữa không?”

"Ngươi về đi báo cho nàng, đừng mơ nữa!"

Thiên Tuyết không đáp lại, chỉ là siết chặt lòng bàn tay rồi quỳ lạy một cái, lần nữa cầu xin:

"Nô tỳ khẩn cầu bệ hạ thả Giang Hoà cô cô ra khỏi cung."

Tiêu Ngọc Tuyên tức giận không thôi, trực tiếp phất tay áo rời đi, câu nói lạnh lùng vô tình vang lên:

"Trương Đức Thuận hầu hạ trẫm có công, đặc ân cho ngươi và Giang Hoà ngày mai thành hôn."

Đức Thuận công công kinh hô ra tiếng: "Không ổn đâu bệ hạ, nô tài..."

“Im đi." Tiêu Ngọc Tuyên cười lạnh lùng, "Ngươi còn không nhận ân huệ của trẫm sao?"

Đức Thuận công công không còn trả lời, quỳ xuống tạ ơn ý chỉ.

Tiêu Ngọc Tuyên đi rồi, Đức Thuận công công sai người đưa Thiên Tuyết trở về.

Ta bám chặt đi theo phía sau hai người.

Cái chết của ta, Thiên Tuyết đã không thể giấu được nữa.

Đức Thuận công công sẽ lập tức nhìn thấy thi thể của ta, Tiêu Ngọc Tuyên sẽ biết được tin tức về cái chết của ta.

Hắn sẽ có phản ứng gì?

Sẽ đáp ứng yêu cầu của Thiên Tuyết đưa ta ra khỏi cung? Hay vẫn sẽ chán ghét mà sai người lôi đi xử lý?

Điều làm ta không ngờ tới chính là, Trương Đức Thuận giấu kín tin tức về cái chết của ta.

Hắn không nói một tiếng mà đi rồi, chỉ dặn dò Thiên Tuyết chăm sóc ta thật tốt.

Ta tò mò đi theo hắn, lại phát hiện hắn đang sai người may gấp hỉ phục.

Trương Đức Thuận bắt đầu theo Tiêu Ngọc Tuyên sau khi hắn ta ra khỏi lãnh cung.

Bây giờ với thân phận thái giám nắm quyền, chỉ cần nói một câu cũng đủ để đám người dưới quyền không tiếc mạng sống mà làm.

Chớ đừng nói chi đây là ý chỉ của hoàng đế, Thượng Y Cục không ngừng đẩy nhanh tốc độ, trong vòng một ngày đã hoàn thành xong hỉ phục.

Ta nhìn hắn thay hỉ phục cho ta, thay ta trang điểm chảy chuốt.

Ôm ta hoàn thành xong lễ thành hôn.

Ta không hiểu, hắn làm vậy để làm gì?

Tuy rằng Tiêu Ngọc Tuyên hạ ý chỉ, nhưng hắn hoàn toàn không cần phải làm đến mức này.

Cho dù ta còn sống cũng không cần thiết, huống chi hiện giờ ta chỉ là một khối thi thể.

Ta chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, lại đột nhiên nghe thấy tiếng Tiêu Ngọc Tuyên vọng ra từ bên ngoài phòng tân hôn.

Hắn như say rượu, không còn chút dáng vẻ hoàng đế nào, cứ đập cửa mãi:

"Giang Hoà, nàng mở cửa cho ta.”

"Nàng cho rằng nàng có thể trốn thoát được sao? Nàng chịu thua cho ta, ta sẽ coi như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì, ta phong nàng làm quý phi được không?"

3.

Đức Thuận như không nghe thấy, chỉ cúi đầu lau đi lớp phấn trang điểm trên mặt ta mới vừa thoa không bao lâu.

Tay nghề của hắn là đỉnh cao, ta nằm trên đó da trắng như tuyết, mặt phấn sinh xuân, hoàn toàn không thể nhận ra là người đã chết.

Ta đã từng nghĩ tới, bộ dáng mặc mũ phượng khăn quàng vai gả cho Tiêu Ngọc Tuyên.

Không ngờ cuối cùng lại là bộ dạng này gả cho thái giám Trương Đức Thuận.

Tiêu Ngọc Tuyên say quá, cố chấp đập cửa:

“Giang Hoà, sao nàng không hiểu ta. Ta ở vị trí này, ta chỉ có thể cưới Mục Nhược Yên làm hoàng hậu. Binh quyền của Mục gia, ta không thể không kiêng…”

Hắn kể ra nỗi khổ của mình, nhưng ta lại thấy, nếu hắn không làm hoàng đế, chắc chắn sẽ là con hát rất giỏi.

“Bệ hạ, nơi này không phải là nơi người nên đến.”

Giọng nữ phẫn nộ khiến ta giật mình nhìn ra ngoài cửa.

Đây là có người đã mời Thái hậu đến.

Ta nhìn Trương Đức Thuận không đổi sắc mặt, ra khỏi cửa.

Từ khi Tiêu Ngọc Tuyên ra khỏi lãnh cung đến khi được hoàng đế coi trọng là nhờ vào Giang gia chúng ta.

Hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, hơn một nữa là dựa vào Thái hậu Cao Dung.

Cao Dung từng có một nhi tử, cùng tuổi với Tiêu Ngọc Tuyên, chỉ là năm 4 tuổi không may rơi xuống hồ chết đuối.

Thân thể bà không tốt, dưỡng bệnh nhiều năm nhưng vẫn không thể lại có con nối dõi.

Tiêu Ngọc Tuyên đột nhiên xuất hiện liền thu hút chú ý của bà.

Con cháu Cao gia đều có người làm việc ở Hàn lâm viện và Đại lý tự, liền nâng đỡ Tiêu Ngọc Tuyên lên nắm quyền.

Đương nhiên trong cuộc tranh giành ngôi vị cuối cùng kia, Mục gia cũng không ít lần ra tay.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn hẳn là đem ngôi vị hoàng hậu ra đánh đổi mới có thể lấy được.

Cho nên làm gì có chuyện thân bất do kỷ, cuối cùng thì chính là do Tiêu Ngọc Tuyên ngươi quá tham lam.

“Mẫu hậu, đã trễ thế này, thân thể ngài không được tốt thì sao lại đến nơi dành cho hạ nhân này?”

Tiêu Ngọc Tuyên giờ phút này tỉnh táo không ít, lễ phép thỉnh an Cao Dung.

Cao Dung cười lạnh một tiếng: “Hoàng đế đến được, vì sao ta không thể đến?”

Lúc này hiển nhiên không thể xé toạc mặt nhau, Tiêu Ngọc Tuyên liếc mắt nhìn lại cánh cửa vẫn đóng chặt, bước lên đỡ Cao Dung rời đi:

“Ta đưa mẫu hậu về cung, trời tối rồi, bị cảm lạnh không tốt.”

Quả nhiên là một người con hiếu thảo.

Nhưng những gì hắn nghĩ trong lòng, sợ là Cao Dung hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Rốt cuộc, Tiêu Ngọc Tuyên nỗ lực ba năm, nhưng giang sơn này vẫn có một nửa nằm trong tay Cao gia.

Bọn họ đi rồi, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, Đức Thuận bước ra.

Hắn khom lưng, bước từng bước một run rẩy đi vào trong sân, ngồi xuống bàn đá.

Lúc này hắn chưa buộc tóc, chưa bôi son phấn, ngũ quan được ánh trăng chiếu rọi trông non nớt dịu dàng.

Ta bỗng nhiên choáng váng, lúc này mới nhớ tới vị thái giám nắm quyền này năm tuổi đã bị bán vào trong cung, đến nay cũng mới vừa qua tuổi trưởng thành.

Ngồi được một lúc, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc khăn tay.

Khăn tay thêu này hình thù méo mó, chẳng nhìn ra được là hoa văn gì.

Ở góc dưới bên phải thêu một chữ "hòa".

Khăn tay này hình như là của ta?

Là chiếc khăn tay đầu tiên ta thêu lúc bị ép học nữ công, nghĩ là có ý nghĩa kỷ niệm nên cứ giữ mãi.

Sau này có lần vào cung, gặp được một tiểu thái giám bị đánh gậy.

Hắn cắn chặt môi, một tiếng cũng không kêu.

Khoé môi bị cắn đến chảy máu, bộ dáng quật cường nhìn mà thấy không đành lòng, ta bèn sai nha hoàn đưa một chiếc khăn tay cho hắn cắn.

Hình như chính là chiếc khăn tay này.

Lúc ấy hắn là một tiểu thái giám, tên là gì thì tùy ý chủ tử cao hứng.

Chỉ có những thái giám được đi hầu cận hoàng đế mới có tư cách mang họ Trương, mà đời hắn là Đức chữ lót, chữ "Thuận” là do Tiêu Ngọc Tuyên ban tặng.

Chắc là có ý nghĩa thuận theo ý tứ.

Vậy nên Trương Đức Thuận giấu giếm tin ta chết, là để báo ơn sao?

Nhưng cũng phải thôi, một hoàng tử không được sủng ái cũng sống khổ sở thế này, huống chi là một tiểu thái giám.

Không biết lúc nào, ta đã cùng Trương Đức Thuận ngồi qua một đêm.

Hắn nhìn chiếc khăn tay cả đêm, ta cả đêm nhìn những vì sao.

Đây là lần đầu tiên sau khi ta chết, không phải trải qua một mình.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom