• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [ZHIHU] CÔNG THỨC TÍNH TỔNG (1 Viewer)

  • Phần 5

9.

Vì câu nói của Giang Cảnh Hàn mà tôi mất ngủ cả đêm.

Trong lòng không khỏi mắng bản thân thật không có chút tiền đồ.

Tôi thức dậy với đôi mắt gấu trúc vào sáng ngày hôm sau, hình như có ai đến nhà.

Hoá ra là Giang Cảnh Hàn.

Tôi có nghe Manh Manh nói là cậu ấy đến thăm con bé.

Cậu ấy vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng vẫn không che hết được khí chất nhà giáo.

Hiện tại, cậu ấy đang ngồi ở bàn học nghiêm túc sửa bài tập cho Manh Manh.

Manh Manh rất thích Giang Cảnh Hàn, trừ lúc học, lúc cậu ấy sửa bài tập, con bé nắm chặt bút không dám cử động.

Cảnh tượng này làm tôi nhớ đến lúc Giang Cảnh Hàn sửa bài tập toán cho tôi hồI trung học, tôi cũng lo lắng như vậy.

"Bạn học Lâm, câu hỏi này cậu chọn gì?"

Giọng tôi yếu ớt: "D..."

...

Giang Cảnh Hàn dường như đã chú ý đến ánh mắt của tôi, quay lại nhìn rồi mỉm cười.

Tôi dụi mắt, đây nhất định là ảo giác.

Trong nháy mắt, Giang Cảnh Hàn đã đến bên cạnh tôi, cậu ấy ghé vào tai tôi thì thầm:

"Bạn học Lâm, hình như tối qua cậu ngủ không ngon thì phải! Thật trùng hợp, tôi cũng vậy!"

Trái tim tôi lỡ một nhịp, tên đàn ông chó này làm sao vậy? Sáng sớm đã đến trêu chọc tôi?

Tôi im lặng tách ra: “Thầy Giang, nam nữ thụ thụ bất thân."

Cậu ấy nhìn tôi một cách bình tĩnh: " Tôi nhớ có một người đã từng viết hẳn một bài văn để bác bỏ chuyện này mà nhỉ?"

Tôi:……

Xin hãy để quá khứ ngủ yên-.-!!!!

Trong những ngày đó, tôi đã cố gắng hết sức để có thể lại gần Giang Cảnh Hàn.

Mỗi lần muốn đến gần, cậu ấy đều thẳng thừng cự tuyệt:

"Mạnh tử có câu nói, Nam nữ thụ thụ bất thân!"

Tôi nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp viết một bài phản bác lại quan điểm ấy.

Zzzzz......mất mặt quá!

Khi cậu ấy ra về, mẹ tôi cứ khăng khăng bắt tôi ra tiễn.

Tôi không hiểu!

Sau khi tiễn cậu ấy đến cửa tiểu khu, tôi tính về nhà.

Nhưng cậu ấy đã túm lấy tôi, giọng nói cẩn thận: "Cậu thực sự không suy nghĩ đến chuyện nói cho tôi kết quả sao?

Tôi mơ mang , kết quả là gì?

Cậu ấy nheo mắt nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng:

"Đừng nói với tôi là cậu không xem tin nhắn tối qua tôi gửi cho cậu."

Trong lòng tôi nhất thời áy náy, tối hôm qua mất ngủ, làm sao có tâm trạng xem điện thoại...

Tôi đã cố gắng trốn thoát, nhưng cậu ấy đã ôm tôi rồi ném vào xe.

Cậu ấy nghiêng người về phía trước, ánh mắt như lửa đốt: " Chạy trốn như vậy để làm gì?"

Tôi khóc không ra nước mắt, cãi lại:

“Tôi không chạy trốn!”

"Chà, cậu không muốn chạy trốn! Vậy, cậu có nên giải thích tại sao hồi đó lại đá tôi?"

Không nhắc đến thì không sao, nhắc đến chuyện đó thì lại khiến tôi rất tức giận.

Giữa tôi và Giang Cảnh Hàn, tôi luôn là người chủ động.

Cậu ấy luôn tỏ ra điềm tĩnh và lạnh lùng, nếu tôi không chủ động thì giữa tôi và cậu ấy sẽ chẳng có chuyện gì diễn ra cả.

Để theo đuổi cậu ấy, tôi đã rất vất vả, thậm chí còn nghiên cứu "99 mẹo để theo đuổi con trai" cả đêm.

Gay cấn nhất là khi ba của cậu ấy tưởng hai người đã yêu sớm nên đặc biệt trịnh trọng mời mẹ tôi đến trường nói chuyện.

Tôi nhớ mình khi về nhà đã bị mẹ đánh một trận khá nặng.

Nhưng điều này không làm tôi nản chí để tiếp tục theo đuổi cậu ấy.

Sau một năm theo đuổi, cuối cùng cậu ấy cũng đồng ý ở bên tôi sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tôi tưởng đã đạt được như nguyện ước, nhưng hoá ra đoa chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi.

Vào thời điểm đó, tôi đã hỏi cậu ấy : " Là đó sự kiên trì của tớ khiến cậu rung động sao?"

Cậu ấy liếc nhìn tôi rồi một cách nhẹ nhàng:

"Là vì sự can đảm của cậu."

Tôi:……

Sau khi cậu ấy và tôi ở bên tôi rồi, cậu ấy vẫn như trước đó, điềm tĩnh và lạnh.

Tay không nắm, mặt không chạm, môi cũng không hôn.

Ngay cả bạn thân của tôi cũng nói đùa "Giang Cảnh Hàn không được sao?"

Cuối cùng, tôi đã chọn chia tay cậu ấy vào một buổi chiều đầy nắng.

Ban đầu tôi chỉ muốn cậu ấy quan tâm đến tôi nhiều hơn, nghĩ rằng cậu ấy sẽ níu tôi lại.

Nhưng tôi đã quên rằng, người đó là Giang Cảnh Hàn.

Khả năng cậu ấy mở lời níu khéo còn nhỏ hơn tỉ lệ sao hoả va vào trái đất.

Sau khi chúng tôi chia tay, cậu ấy cũng không gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi của lúc đó như thế nào nhỉ? Cảm giác có chút hụt hẫng, có chút không nỡ, cũng có chút nực cười bản thân đã quá đa tình.

Sau khi Giang Cảnh Hàn lắng nghe những lời nói của tôi, khuôn mặt cậu ấy trực tiếp đen đi:

"Vậy cậu đã yêu cầu chia tay vì điều này sao?"

Tôi liếc nhìn cậu ấy bực bội: "Nếu không thì sao?"

Sau đó, một nụ hôn vừa hỗn loạn lại nóng bỏng rơi xuống môi.

Cậu ấy nghiến răng và nói: "Lâm Ngôn, sớm muộn gì anh cũng bị em làm tức chi*t"

Tôi bị cậu ấy hôn đến ngây ngốc.

Luôn có một cảm giác không chân thực. Hôn môi là cảm giác này sao?

Đôi mắt cậu ấy đục ngầu, giọng nói khàn khàn: " Năm đó có rất nhiều người theo đuổi anh, nếu như không thích em thì tại sao lại đồng ý cơ chứ ."

Cậu ấy tiếp tục: " Bạn học Lâm, nhớ đọc tin nhắn. Anh chờ câu trả lời của em."

10.

Vẻ ửng hồng trên mặt tôi mãi đến khi về đến nhà mới tiêu tan, lời nói của Giang Cảnh Hàn vẫn còn vang vọng trong đầu tôi.

Cậu ấy nói thích tôi...

Chợt nghĩ ra điều gì, luống cuống mở máy.

Có một tin nhắn chưa đọc nằm trong tin nhắn văn bản của điện thoại di động.

Mở nó ra lại thấy một loạt các công thức.

Tôi chỉ cần nhìn vào số điện thoại là biết đó là ai, trái tim tôi vừa tràn đầy nhiệt huyết liền lập tức lạnh đi một nửa.

Cậu ấy đang chơi tôi sao?

Gửi một công thức toán học cho tôi rồi cho cậu ấy một câu trả lời?

Tôi không khỏi tự giễu tự mình đa tình, dường như mỗi lần cậu ấy chủ động, trái tim kiên định của tôi lại không khỏi dao động.

Tôi đã gửi tin nhắn này cho người bạn thân nhất của mình, và nó còn cười chảy cả nước mắt ở đầu bên kia điện thoại: " Tao mắc cười quá, Giang Cảnh Hàn đúng là bông hoa cao lãnh của lớp chúng ta, cách thức muốn tái hợp cũng khác người."

Tôi:?

Nó nhìn tôi chằm chằm và cười nói: "Cậu ấy đã gửi cho mày một công thức tính tổng, có nghĩa là hãy quay lại đi!"

Tôi:……

Tôi thề, tôi chưa bao giờ nghĩ đến.

Bằng này tuổi ai lại đi tìm ra công thức tính tổng?

Hoá ra cậu ấy cũng đánh giá cao tôi! Sau bao nhiêu năm, tôi đã quên từ lâu công thức tính tổng...

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tâm trạng tôi như đang đi tàu lượn siêu tốc, lên xuống thất thường.

Người bạn thân nhất của tôi nhìn tôi đầy khinh bỉ : "Nếu mày thích một người như Giang Cảnh Hàn, mà không hiểu rõ tính cách của cậu ấy, thật đáng thất vọng."

Tôi lườm nó" "Sao mày cứ mỉa mai thế?"

Nó cười bí ẩn và cho tôi một ý tưởng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom