• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [ZHIHU] CÔNG THỨC TÍNH TỔNG (1 Viewer)

  • Phần 2

3.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày họp lớp, mọi người ăn mặc chỉnh tề.

Tôi cũng không ngoại lệ, còn đặc biệt mặc váy ống.

Vừa bước vào, ánh mắt tôi dừng lại ở Giang Cảnh Hàn.

Ngồi bên cạnh cậu ấy là hai cô gái đã phải lòng cậu thời trung học, họ đang có một cuộc trò chuyện sôi nổi.

Thấy tôi đi tới, ánh mắt cậu rơi xuống ngực tôi, hồi lâu vẫn không dời đi.

Ăn trong bát còn nhìn trông nồi!!!

Tôi không thể không trừng mắt nhìn cậu ta.

Lớp trưởng thấy tôi đến, rất nhiệt tình kéo ghế ngồi cho tôi: "Ngôn Ngôn, lâu rồi không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp!"

Lớp trưởng tên là Trương Hạo, cậu ta thích tôi từ thời trung học và theo đuổi tôi rất lâu, lần nào tôi cũng từ chối không thương tiếc.

Bây giờ nghĩ lại vẫn còn hơi xấu hổ.

Tôi lễ phép cười với cậu ta: "Cảm ơn lớp trưởng, cậu càng ngày càng đẹp trai!”

Cô bạn thân của tôi vừa đi vệ sinh về, nghe thấy vậy không khỏi nháy mắt với tôi, như muốn nói: Ồ, mày được lắm!

Ngoài ra còn có một số tiếng la ó từ bên cạnh: "Lớp trưởng, đã bao nhiêu năm rồi, cậu có còn thương nhớ Lâm Ngôn sao?"

Tôi chỉ cảm thấy rất xấu hổ.

Vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Giang Cảnh Hàn.

Mẹ kiếp, lạnh quá!

Tại sao lại có cảm giác như mình bị bắt quả tang ngoại tình ngay tại chỗ vậy?

Giữa tiếng la ó của những người xung quanh, khuôn mặt của lớp trưởng càng lúc càng đỏ, ánh mắt nhìn tôi càng lúc càng nóng bỏng, "Ngôn Ngôn, nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn nhớ em!"

Tôi không cần nghe những lời tiếp theo cũng biết nó là gì.

Ngay lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ nên từ chối như thế nào, Giang Cảnh Hàn đã nói:

"Lớp trưởng, cậu nên từ bỏ ý định đi!”

Trương Hạo sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống: "Tôi nhớ cậu cùng Lâm Ngôn đã sớm chia tay! Liên quan gì đến cậu?"

So với lớp trưởng, Giang Cảnh Hàn bình tĩnh hơn nhiều: "Có thể cậu không biết, nhưng em bé của Lâm Ngôn đã học tiểu học rồi!"

"Phải không? Lâm Ngôn?"

Dưới ánh mắt của mọi người, tôi ngượng ngùng gật đầu: "Đúng vậy, giáo viên chủ nhiệm con bé là Giang Cảnh Hàn!”

Trương Hạo nhiệt tình trong mắt lập tức bị dập tắt, một mình cúi đầu uống rượu.

Sau một bữa tiệc, tôi chỉ cảm thấy khó xử.

Thế là tôi kiếm cớ đi vệ sinh.

Vừa tới cửa, tôi đã bị một lực mạnh kéo đẩy vào góc tường.

Mùi quen thuộc xộc vào mũi làm tôi thả lỏng.

Là Giang Cảnh Hàn

Cậu ấy uống rượu, trên người có mùi rượu, cùng mùi trên người hắn hòa lẫn vào nhau, cũng không có khó ngửi.

Cậu ấy có vẻ say rồi, hai mắt đỏ hoe, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày.

Cậu cúi xuống, ghé sát vào tai tôi thì thầm:

"Lâm Ngôn, có được rồi em liền không biết trân trọng sao?”

Tôi....... không đúng!

Bông hoa cao lãnh kia đâu rồi!

4.

Giang Cảnh Hàn say rượu hoàn toàn khác với vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày của cậu ấy, và sự tương phản đó đáng yêu đến mức không thể giải thích được.

Tôi thở dài cam chịu, sau một hồi đắn đo, tôi quyết định đưa cậu ấy về nhà.

Tôi nhẹ nhàng nói: "Tôi đưa cậu về nhé!

Cậu ấy chớp mắt, đôi mắt đen sáng lên, lấp lánh như một dải ngân hà đầy ánh sao.

Cậu ấy đi đến bằng ô tô, và chiếc ô tô đó đang ở gần đây.

Xe của cậu ấy là một chiếc Bentley màu đen, rất hợp với khí chất của cậu.

Tôi thở dài thườn thượt, tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy giữa người với người cơ chứ?

Ai cũng có đủ khả năng để lái một chiếc Bentley, chỉ có tôi vẫn còn nghèo và mỗi ngày phải cưỡi con 'lừa' điện cũ đi làm.

Sau khi ngồi vào ghế lái phụ, cậu ấy vẫn có thể tự cài thắt dây an toàn hoàn chỉnh

Tôi nhìn chiếc vô lăng trong tay mà không khỏi lo lắng.

Đã vài năm kể từ khi tôi thi lấy bằng lái xe, nhưng vẫn luôn không đủ tiền mua một chiếc ô tô, vì vậy tôi đã gần như quên mất cách lái nó.

Tôi cẩn thận nhớ lại nó trong đầu, như thể sắp vào số.

Tôi lóng ngóng với hai tay, sẵn sàng vào số lái.

Giang Cảnh Hàn ở một bên đột nhiên khịt mũi, giọng nói khàn khàn: "Lâm Ngôn, cậu đang làm gì vậy?"

Tôi nhìn xuống, anh bạn, tôi đã chạm vào...

Sau khi bị tôi chạm vào như vậy, cơn say của cậu ấy đã tiêu tan đi một chút, và đôi mắt đen của cậu nhìn tôi thật sâu.

Tôi cảm thấy áy náy một lúc: “Tôi… vào số…”

Tôi không có chút niềm tin vào hai từ cuối cùng.

Cậu nghiêng đầu cười nhẹ: “Vậy thì cách sang số của cậu cũng khá đặc biệt đấy.”

Tôi đỏ mặt và cúi đầu xuống

Cậu ấy nới lỏng cổ áo, nhìn tôi cười nửa miệng: “Chỉ là, xe tôi là xe tự động, cậu đi số mấy?”

Tôi:……

Tôi hoàn toàn bị lừa ...

May mắn thay, Giang Cảnh Hàn đã gần như tỉnh táo, dưới sự hướng dẫn kiên nhẫn của cậu ấy, cuối cùng tôi đã đưa tổ tông này về đến nhà.

Trong khi đó, khi cậu ấy ở gần tôi, mùi bạc hà thoang thoảng cùng với mùi rượu quyện vào nhau, đọng lại nơi chóp mũi, không những không khó chịu vả lại còn rất gây nghiện.

Đến nơi, tôi vừa định bước xuống xe thì bị cậu túm lấy.

Có lẽ là do rượu nên tay cậu ấy vô cùng nóng, vừa chạm vào tay, tim tôi không khỏi nhảy dựng lên.

Trong lòng tôi thầm chửi mình thật không có tiền đồ, nhiều năm như vậy, tôi vẫn không có sức phản kháng lại cậu ấy.

Tôi giả vờ bình tĩnh: "Còn gì nữa không?"

Giọng cậu ấy khản đặc, nhìn chăm chú vào mặt tôi: "Muốn mời cậu vào uống chén trà!”.

Mặt tôi nóng bừng: "Không cần, muộn rồi, tôi phải về!"

Cậu cười tủm tỉm nói: "Tôi đoán chừng hiện tại cậu không thể trở về, ba tôi ở ngoài xe."

Tôi men theo ngón tay cậu nhìn sang, thầy chủ nhiệm của trường trung học năm đó đang ở ngoài cửa sổ xe.

Tim tôi đập mạnh một nhịp, và một cảm giác hoảng sợ không thể giải thích được ập đến.

Tôi thực sự xấu hổ khi nhìn thấy ông ấy.

Nhưng tôi cũng không thể ngồi yên trong xe...

Tôi nhìn Giang Cảnh Hàn như cầu cứu, nhưng cậu ấy giả vờ như không nhìn thấy, đôi chân dài bước xuống xe.

Ngay khi cửa xe được mở ra, tôi đã được tiếp xúc trực tiếp với ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm.

Bốn mắt chạm nhau, ngọn lửa bùng cháy.

Sau ba giây im lặng, thầy chủ nhiệm nhẹ nhàng mời tôi xuống xe.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom