• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [ZHIHU] CÔNG THỨC TÍNH TỔNG (1 Viewer)

  • Phần 4

7.

Sau khi Chu Hạo rời đi, tôi đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, giả vờ bình tĩnh nhìn cậu ấy: "Thầy Giang, bây giờ chúng ta có thể trao đổi được chưa?"

Giọng nói bình tĩnh và xa cách rõ ràng khiến cậu không hài lòng, nhưng vẫn nhanh chóng trấn áp nó.

Cậu ấy nhìn tôi thật sâu rồi nói: " Cậu có nghĩ rằng việc tôi nói chuyện với cậu khi đói thế này có thích hợp không?"

Tôi:……

Cậu ấy không đợi tôi kịp phản ứng, đã sải đôi chân thon dài, ôm Manh Manh trên giường bệnh đi ra ngoài.

Tôi giận dữ đi theo, cậu ấy như vậy là có ý gì?

Mới đây, cậu ấy có thể trò chuyện và cười đùa với những người phụ nữ khác còn cả đi mua sắm, bây giờ thì muốn đi ăn cùng tôi.

Cậu ấy là một bậc thầy về quản lý thời gian mà!

Giang Cảnh Hàn đưa tôi đến nhà hàng An Huy.

Cậu khéo léo gọi đồ ăn, Manh Manh không khỏi nhìn chằm chằm vào dáng vẻ nghiêm túc đó, con bé chớp chớp đôi mắt đầy sao, thở dài: "Thầy Giang, thầy thật đẹp trai!"

"Sau này lớn lên em nhất định sẽ gả cho thầy!"

Nghe vậy, Giang Cảnh Hàn cười nhẹ, xoa đầu Manh Manh và nhìn tôi đầy ẩn ý: "Đẹp trai nhưng vẫn bị đá thôi."

Tôi nghi ngờ cậu ấy đang nói về tôi, nhưng tôi không có bằng chứng.

Manh Manh mở to mắt, hai má phồng lên,

"Đó là bởi vì người đó không có mắt."

Ý cười trong mắt Giang Cảnh Hàn càng đậm, cậu nhìn tôi không chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Cậu cảm thấy thế nào? Phụ huynh Lâm."

Tôi nghĩ tốt hơn là mình nên im lặng. IM LẶNG LÀ VÀNG.

Không biết có phải trùng hợp không mà cậu ấy gọi toàn món tôi thích.

Tôi thích ăn ẩm thực An Huy, cả nhà tôi ai cũng biết, Manh Manh cũng không ngoại lệ.

Con bé bĩu môi, không hài lòng nói: "Thầy Giang, sao thầy toàn gọi món cô con thích vậy? Sao không có món con thích..."

Người nói không có ý, nhưng người nghe có tâm.

Cảm giác thèm ăn của tôi bỗng biến mất, trong lòng càng thêm hỗn độn.

Tôi chợt nhớ ra rằng tôi và Giang Cảnh Hàn cũng chia tay nhau trong một nhà hàng An Huy vào một buổi chiều đầy nắng.

Cậu ấy cũng như ngày hôm nay, đối với tôi rất tối. Nhưng sau khi gọi một bàn những món tôi thích, tôi lại điềm nhiên nói lời chia tay, cậu aya trầm giọng hỏi tôi:

"Em chắc chứ?"

Dường như cậu ấy luôn bình tĩnh như vậy cho dù có chuyện gì, như thể không có gì có thể làm trái tim cậu ấy bối rối.

Dù tôi đã nói chia tay nhưng dường như cậu cũng không muốn giữ tôi lại chút nào.

Cứ như thể tôi và cậu ấy chỉ đang bàn về dự báo thời tiết vậy.

Nếu năm đó là cô gái kia cùng cậu ấy yêu đương, cậu ấy sẽ níu kéo sao?

Trái tim tôi đau đớn, mắt có chút chua xót.

Giang Cảnh Hàn liếc nhìn tôi, sau một hồi im lặng, múc nửa bát canh sườn heo đưa cho Manh Manh, nhẹ nhàng nói: "Em ăn nhạt đi, uống nhiều canh vào!"

Manh Manh là người hâm mộ số một của Giang Cảnh Hàn, nên con bé ngoan ngoãn ăn hết bát canh sườn đó.

Tôi cắn một miếng, như nhai sáp.

Giang Cảnh Hàn đột nhiên nói: "Cậu....không thích sao?"

Tôi nhìn anh chằm chằm, cười rạng rỡ: "Đúng vậy, đồ ăn cũng như con người, ăn hoài cũng chán.”

Cậu ấy thông minh như vậy, làm sao có thể không hiểu ẩn ý của tôi?

Nghe tôi nói vậy, tay anh múc súp, súp đổ ra bàn.

...

Cậu ấy rời đi ngay sau khi giải thích bài tập về nhà do các giáo viên bộ môn khác của Manh Manh giao.

Tôi đã không gặp cậu ấy cho đến khi Manh Manh xuất viện.

Cuộc gặp gỡ giữa tôi và cậu ấy tưởng như chỉ là ảo ảnh.

8.

Vào ngày Manh Manh xuất viện, tôi đã mời Chu Hạo một bữa ăn.

Có thể coi như cảm ơn anh ấy đã chăm sóc Manh Manh trong khoảng thời gian này.

Ăn xong, anh nằng nặc đòi đưa tôi về.

Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc báo địa chỉ nhà mình.

Anh ấy đưa tôi đến cầu thang trong toà, sau khi cảm ơn anh ấy một lúc, tôi rời đi.

Ngay khi tôi đến góc, một lực kéo lấy tôi.

Vừa định giơ chân đá, tôi đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người đối phương nên thả lỏng cảnh giác.

Đêm khuya thanh vắng, không khỏi có chút bực bội: “Giang Cảnh Hàn, cậu làm gì vậy?”

Vì có mưa nhỏ nên trên người cậu ấy có cảm giác lạnh và ẩm ướt, không hiểu sao khiến tôi rùng mình.

Xung quanh mờ mịt, cậu kéo tôi đến dưới gốc cây, nâng cằm tôi lên ép ánh mắt tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt lạnh lùng hỏi: “Em và anh ta có quan hệ gì?”

Anh ta? Chẳng lẽ là Chu Hạo?

Tôi buồn cười không hiểu nổi, ngữ khí trở nên lạnh lùng: "Là sao? Chỉ cậu được phép cùng người khác đi mua sắm? Tôi không được phép cùng người khác ăn cơm sao?"

"Hơn nữa, cậu là gì đối với tôi? Quản gì cơ chứ?"

Nói xong, tôi hất tay cậu ấy ra, chuẩn bị rời đi thì lại bị giữ chặt trong lòng.

Cậu ấy mặc rất ít, tôi có thể cảm nhận được hơi nóng trên người cậu xuyên qua lớp quần áo mỏng, sự lạnh lùng trong mắt cậu ấy tan đi,nhẹ nhàng nói: "Bạn học Lâm, em ghen à?”

Thấy tôi lại sắp nổi giận, cậu ấy xoa tóc tôi giải thích: " Bạn học Lâm, em đừng hiểu nhầm, đó là em họ của anh.”

"Con bé vừa trở về Trung Quốc, vì vậy anh phải tiếp đãi con bé!"

Sợ tôi không tin, cậu ấy còn cho tôi xem một bức ảnh chụp cả gia đình từ album ảnh trên điện thoại di động.

Sự oán giận mà tôi đã tích lũy trong một thời gian dài đã bị cuốn trôi vào lúc này.

Cậu ấy nhìn tôi thật sâu, thanh âm có chút khàn khàn: "Cho nên, hiện tại em có thể nói cho anh biết, em cùng anh ta..."

Tôi cắn môi cướp lời: "Quan hệ bình thường!"

Nghe vậy, trong mắt cậu ấy hiện lên ý cười, môi mỏng khẽ cong, ôn nhu nói: "Vậy thì yên tâm."

Yên tâm? Ý gì đây?

Chẳng lẽ cậu ấy đối với tôi....

Một câu trả lời hiện lên rõ ràng trong đầu nhưng nhanh chóng bị tôi gạt phắt đi.

Nếu cậu ấy thích tôi, vậy tại sao lúc đó cậu ấy lại không giữ tôi lại?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom