• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-49

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 49: Nhớ em




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Cố Niệm Chi xoay người, nhân lúc Nghiệp Tử Đàn không nhìn thấy, giơ ngón cái với Trần Liệt, làm khẩu hình “cố lên”.





Trần Liệt nháy mắt với cô ấy, trên khuôn mặt tròn tròn có chút ngại ngùng, vùi đầu đi theo Nghiệp Tử Đàn ra ngoài.





Cửa chính ‘lạch cạch’ một tiếng đóng lại, trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại.





Một mình Cố Niệm Chi đứng ở phòng khách vắng vẻ một lát, sau đó chạy lên chạy xuống trong căn hộ, mở tất cả đèn trong phòng.





Không ngờ rằng đèn sáng rồi, ngược lại cô ấy càng cô đơn hơn, hình như mỗi một cái đèn đều đang thể hiện căn hộ rộng rãi này trống trải bao nhiêu.





Lúc này trong sân bay thành phố, trước khi Ôn Thủ Ức lên máy bay về thủ đô đã gửi một e-mail: “Xin lỗi, mọi người đã chọc đến người không nên chọc, vụ án của cậu ông chủ bọn mình không nhận.”





m thanh thúc giục lên máy bay trong sân bay vang lên, Ôn Thủ Ức tắt điện thoại, đi về phía đường riêng dành cho khoang hạng nhất.





Lên máy bay, Ôn Thủ Ức vào khoang hạng nhất, nhìn thấy Hà Chi Sơ đang ngồi trên ghế dựa của khoang hạng nhất thoải mái rộng rãi, nghiêng đầu nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ.





“Giáo sư Hà.” Ôn Thủ Ức ngồi xuống vị trí bên cạnh anh, tiện tay phủ lên người anh một tấm chăn lông.





Hà Chi Sơ không nói chuyện, chỉ nghiêng người, yên tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi.





Trần Liệt và Nghiệp Tử Đàn về đến nơi đóng quân, vừa hay đụng phải Hoắc Thiệu Hằng vừa từ trường huấn luyện đi xuống.





Anh nhìn thấy Trần Liệt và Nghiệp Tử Đàn, đang dừng lại ở bên đường.





“Hoắc thiếu, lại chạy việt dã mười kilomet sao?” Nghiệp Tử Đàn mỉm cười vẫy tay.





Hoắc Thiệu Hằng mặc áo thun màu đen, quần rằn ri xanh quân đội, ống quần nhét bên trong đôi bốt quân đội, trong tay kẹp một điếu thuốc, thân thể cao lớn oai phong đứng dưới đèn đường, khí thế khoáng đạt, khiến người ta lập tức có sự kích động muốn báo cáo nghiêm nghỉ cho thủ trưởng.





Trần Liệt và Nghiệp Tử Đàn không hẹn mà gặp cùng đứng lên làm tư thế quân đội.





“Không phải cậu đến chỗ Niệm Chi sao? Cô ấy thế nào? Về trường chưa?” Hoắc Thiệu Hằng nâng cằm, ý là bọn họ không cần câu nệ.





Trần Liệt lắc đầu, “Thân thể Niệm Chi rất tốt, tạm thời không có chỗ nào bất thường. Em ấy vẫn chưa về trường, nói là sáng mai sẽ về.” Nói xong còn thêm một câu: “Tuần trước là như vậy.”





Hoắc Thiệu Hằng hút một hơi thuốc lá, khua tay với bọn họ.





Sau khi Trần Liệt và đi rồi, một mình Hoắc Thiệu Hằng đứng dưới gốc cây, ánh lửa của điếu thuốc giữa ngón tay lúc sáng lúc tối.





Anh lặng lẽ hút xong điếu thuốc mới đi về phía chỗ ở của mình nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt.





Cố Niệm Chi tắm xong, một mình ngồi trên bệ cửa sổ lồi (bay window) của căn hộ, ôm búp bê nhỏ của mình yên lặng nhìn đèn đuốc sáng trưng bên ngoài.





Điện thoại vừa mới được sạc đầy, mở lên xem, hiện ra vô số cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn và lời nhắn thoại.





Đa số đều là của Mai Hạ Văn.





Cố Niệm Chi đang trong lúc cô đơn nhìn thấy các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn này, cảm thấy hơi kì quái.





Loại cảm giác được một người khác nhớ mong như thế này vô cùng mới lạ.





Cô ấy xem từng lời nhắn.





“Niệm Chi, em đi đâu vậy?”





“Niệm Chi, nếu tiện thì gọi lại cho anh.”





“Niệm Chi, nếu không thể gọi điện thì gửi tin nhắn cũng được.”





“Gửi mail đi em, anh vẫn luôn đợi em trả lời.”





“Niệm Chi, tụi mình mới xa nhau ba mươi sáu tiếng mười hai phút, anh đã có thể dùng mắt thường nhìn thấy rõ ràng tốc độ lão hoá. Lần đầu tiên hiểu rõ cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu.”





“Buổi tối cùng người nhà ăn cơm, số người tuy nhiều, hơn nữa còn náo nhiệt phồn hoa, nhưng anh lại giống như người lạc lối giữa phố xá sầm uất. Sự náo nhiệt phồn hoa đó không thuộc về anh, anh chỉ muốn ở bên em, lâu bền như trời đất.”





“Nhớ em, nhớ em, nhớ em.”





Tin nhắn cuối cùng, không có lời nào khác, toàn là tên cô ấy.





“Cố Niệm Chi, Cố Niệm Chi, Cố Niệm Chi.”





Không biết đã viết bao nhiêu lần.





Cằm dựa trên đầu của con búp bê trong lòng mình, Cố Niệm Chi nghĩ Mai Hạ Văn - thiếu gia giàu có này vậy mà lại còn văn vẻ thế này, tin nhắn hắn viết đều có văn chương lai láng.





Ngón tay lướt trên điện thoại rất lâu, cuối cùng cũng gọi điện qua.





“Niệm Chi? Em về rồi à?!” Tiếng chuông bên đó chỉ vang lên một tiếng thì Mai Hạ Văn đã bắt máy rồi, rõ ràng hắn vẫn luôn đợi điện thoại của cô ấy.





Cố Niệm Chi có chút cảm động, thấp giọng “Ừ” một tiếng, mềm mại nói: “Trong nhà có người đến, đưa mình đi lên núi làm khách. Bên đó tín hiệu không tốt.”





Mai Hạ Văn thở ra một hơi dài, vừa lái xe vừa nói: “Bây giờ anh đang trên đường về trường, cần anh đến đón em cùng về không?”





Giọng nói hắn mang theo ý cười rõ ràng, tâm trạng phiền muộn cả cuối tuần vì một cuộc điện thoại của Cố Niệm Chi mà tan thành mây khói, xuân về hoa nở.





Đề nghị này của Mai Hạ Văn thật sự rất hấp dẫn, Cố Niệm Chi phát hiện bản thân mình không có cách nào từ chối.





Vì cô ấy thật sự không muốn ở một mình tại đây cả một buổi tối.





Trước đây khi Hoắc Thiệu Hằng thỉnh thoảng cũng có công việc khẩn cấp cuối tuần, không đến đây ở với cô ấy, nhưng lúc đó cô ấy không hề thấy cô đơn.





Bởi vì trong tiềm thức cô ấy cho rằng, cho dù anh có ở đây hay không, cuối cùng cũng sẽ quay lại.





Mà một tuần gần đây, cô ấy có một loại cảm giác là Hoắc Thiệu Hằng đang rời cô ấy càng ngày càng xa.





Cố Niệm Chi chỉ do dự mười giây, kiên quyết nói: “Vậy cậu có tiện đến đón mình không?”





Không muốn một mình cô đơn lạnh lẽo ở lại đây, cô ấy vẫn nên trở về nơi kí túc xá nhiều người huyên náo đó mới có thể ngủ ngon.





Mai Hạ Văn vui mừng khôn xiết, vội vã xoay vô lăng, lái xe về hướng tiểu khu Phong Nhã của Cố Niệm Chi, vừa nói: “Khoảng hai mươi phút nữa anh sẽ đến chỗ em, khoảng mười giờ.”





Cố Niệm Chi nhảy xuống từ bệ cửa sổ lồi, cười nói: “Mình ở cổng chính tiểu khu đợi cậu.”





Cô ấy vào phòng tắm tắm rửa mười phút, sau đó thu xếp đồ đạc của mình, đeo ba lô, kéo theo va li hành lí nhỏ ra ngoài.





Hoắc Thiệu Hàng bận rộn làm việc ở phòng sách, nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rồi.





Lấy điện thoại ra, cảm thấy Cố Niệm Chi chắc đã ngủ rồi, nên không gọi cô ấy, mà gọi cho nhân viên Đội hành động đặc biệt âm thầm bảo vệ Cố Niệm Chi.





Từ sau khi Cố Niệm Chi gặp nguy hiểm hai tuần trước, Hoắc Thiệu Hằng đã nâng cao cấp bậc bảo vệ của Cố Niệm Chi.





Vì Hoắc Thiệu Hằng là người giám hộ, nhân thủ âm thầm bảo vệ Cố Niệm Chi là từ Đội hành động đặc biệt của anh.





Người đó nhận điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, vội nhỏ giọng nói: “Tiểu thư Cố vừa mới từ tiểu khu ra ngoài, đang đứng ở cổng, hình như đang đợi người.”





“Trễ thế này rồi cô ấy còn đợi ai?” Hoắc Thiệu Hằng mở máy tính, con chuột đặt vào một chương trình, cuối cùng vẫn di chuyển đi, không mở ra chương trình đặc biệt.





Người bên kia chuẩn bị nói “Không biết”, xoay đầu liền nhìn thấy một chiếc xe Buick lái đến, người bước ra khỏi xe là lớp trưởng đại học Mai Hạ Văn của Cố Niệm Chi.





Người đó mau chóng báo cáo sự thật cho Hoắc Thiệu Hằng: “Chắc là đang đợi lớp trưởng Mai Hạ Văn của tiểu thư Cố.”





Hoắc Thiệu Hằng cúp điện thoại, ném điện thoại công việc lên trên bàn, đi đến ban công, một tay châm lửa điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, vừa đeo tai nghe bluetooth đa năng đặc chế lên, cuối cùng cũng kết nối ngoại tuyến với điện thoại của Cố Niệm Chi.





Cố Niệm Chi ngồi vào trong xe của Mai Hạ Văn, đang tán gẫu với hắn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.





Cúi đầu nhìn thì thấy là điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng.





Lúc này, bản thân Hoắc thiếu chắc sẽ không tự gọi đến, cô ấy cảm thấy chắc chắn lại là Triệu Lương Trạch.





Cố Niệm Chi uể oải lướt mở điện thoại, “A lô” một tiếng.





Khuya rồi chưa ngủ nên giọng nói cô ấy hơi hơi khàn, mang theo vài phần mê hoặc tự nhiên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom