• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • chap-47

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 47: Kháng thể




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Cố Niệm Chi giơ ba lô trên đỉnh đầu, chạy về phía Mai Hạ Văn.



  



Một chiếc dù không lớn che cho hai người, lảo đảo đi đến nơi đậu xe trước cửa thư viện.



  



Chiếc dù nghiêng lệch một đường, lúc Mai Hạ Văn thu dù lại lên xe, thân mình đã bị thấm ướt một bên.



  



“Hạ Văn, trong xe cậu có quần áo để thay không? Nếu có, cậu cởi áo khoác ra để thay vào đi.” Cố Niệm Chi lên tiếng nhắc nhở Mai Hạ Văn.



  



Người chứ không phải cây cỏ, ai có thể vô tình?



  



Mai Hạ Văn đối xử tốt với cô ấy, không phải cô ấy không có cảm giác, trong lúc vô tình ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi rồi.



 



Mai Hạ Văn nghe thấy Cố Niệm Chi đã thay đổi xưng hô, trong lòng rất hớn hở, cười mỉm nói: “Không sao, áo khoác này không thấm nước.”



 



“Vậy thì tốt, nếu không bị thấm ướt lỡ như sinh bệnh thì chính là lỗi của mình rồi.”



  



“Ngược lại anh đang muốn bị bệnh đây, có phải em sẽ đến thăm anh không?”



  



Mặt Cố Niệm Chi hơi đỏ, ho nhẹ một tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mưa lớn quá, đến canteen ăn thôi.”



  



“Được.” Mai Hạ Văn xoay vô lăng hướng về đường đến canteen ba của đại học C.



  



Vốn dĩ hắn tính chở Cố Niệm Chi ra ngoài ăn, có điều mặc dù có xe, nhưng khi trời mưa thì trên đường sẽ kẹt hơn bình thường, không ra ngoài cũng được.



  



Hai người đi đến canteen, nhìn thấy rất nhiều cặp đôi đi cùng nhau, anh đút em ăn, em đút anh ăn, thỉnh thoảng còn nhận một nụ hôn, cũng không cảm thấy dầu mỡ bên miệng...



  



Trước đây Cố Niệm Chi nhắm mắt làm ngơ, bây giờ nhìn lại cảm thấy buồn nôn, di chuyển tầm mắt, chăm chú nhìn phía trước, cùng Mai Hạ Văn đi tìm vị trí hai mặt giáp cửa sổ.



 



Mai Hạ Văn nói: “Em ngồi đây, anh đi mua cơm.”



  



Không thể không nói, Mai Hạ Văn là người con trai rất tỉ mỉ, rất biết cách chăm sóc người khác.



  



Bữa cơm này Cố Niệm Chi cùng ăn với hắn rất vui vẻ, còn vui hơn bữa ăn Ý đắt tiền tối hôm qua.



  



Ăn trưa xong, Mai Hạ Văn lại đưa cô ấy đi thư viện, yên lặng ngồi bên cạnh cô ấy cả một buổi chiều.



 



Hai người tự tra tư liệu viết luận văn của mình, lúc mệt thì nhìn nhau cười, trong lúc vô tình, khoảng cách giữa hai bên được kéo lại gần hơn rất nhiều.



  



Một tuần nay, mỗi buổi sáng Mai Hạ Văn mang đồ ăn sáng tới, bữa trưa và bữa tối đều ăn cùng Cố Niệm Chi.



  



Cho dù việc của bản thân bận bao nhiêu, nhất định một ngày ba lần gọi cho cô ấy vào giờ ăn, nói cho cô ấy mình đang làm gì, hỏi cô ấy có mệt không, còn có cuối tuần có muốn ra ngoài chơi không.



  



Vốn dĩ Cố Niệm Chi vẫn luôn nhớ đến điện thoại của Hoắc thiếu, sau đó đợi đến thứ sáu, Hoắc thiếu bên đó vẫn không có hồi âm, cô ấy cũng ngại việc thường xuyên hỏi Trần Liệt, càng ngại hỏi m Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, cứ như vậy kéo dài đến buổi chiều thứ sáu, kết thúc tiết học cuối cùng, cô ấy mang theo áy náy nói với Mai Hạ Văn đang tha thiết mong chờ: “Hạ Văn, mình có việc cuối tuần phải trở về một chuyến, không thể theo cậu được.”



 



“Hả? Là chuyện gì vậy? Có cần anh đi cùng em không?” Mai Hạ Văn vừa mới thân thiết với Cố Niệm Chi một chút, rất không nỡ tách ra.



  



Mặc dù hắn sắp tốt nghiệp, luận văn tốt nghiệp cũng làm sắp xong rồi, nhưng hắn có công việc của Hội sinh viên khoa Luật và Hội sinh viên trường cần xử lí, vì để dành thời gian ở bên cạnh Cố Niệm Chi, mỗi ngày chỉ ngủ được ba bốn tiếng đồng hồ.



  



Rất không dễ dàng mới đến cuối tuần, hai người có thể dính với nhau rồi, không ngờ rằng Cố Niệm Chi lại phải ra ngoài.



  



Cố Niệm Chi không biết phải nói sao.



  



Cô ấy về chung cư là do Trần Liệt muốn cô ấy nhất định phải về.



  



Mỗi tuần đến kiểm tra cơ thể một lần.



  



Mặc dù cơ thể cô ấy không có gì khác thường, nhưng cô ấy không phải bác sĩ, Trần Liệt đã cho rằng cô ấy bắt buộc phải tiếp nhận kiểm tra mỗi tuần một lần, cô ấy cũng phải nghe theo.



  



Cố Niệm Chi mỉm cười nhẹ giọng nói: “Là chuyện của người giám hộ của mình, sau này có thời gian sẽ để cậu gặp ngài ấy.”



  



Điều này thể hiện là muốn đưa hắn đi gặp người lớn trong nhà sao?



  



Mai Hạ Văn càng vui mừng hơn, liên tục gật đầu, “Vậy được, có gì gọi điện cho anh.” Nói xong lại hỏi: “Tiền có đủ xài không? Số tài khoản Alipay của em là bao nhiêu? Để anh chuyển một chút cho em.”



  



“Hả? Ơ… mình không có số tài khoản Alipay.” Cố Niệm Chi úp úp mở mở nói, chột dạ cúi đầu.



  



Không phải cô ấy không có tài khoản Alipay, nhưng tài khoản Alipay của cô ấy được Triệu Lương Trạch quản lý toàn diện, cho dù là tình trạng gì hắn đều sẽ biết trước tiên.



  



Nên Cố Niệm Chi không muốn để Mai Hạ Văn biết.



  



Lỡ như hắn biết rồi, chuyển ít tiền vào, bị Hoắc thiếu nhìn thấy, không biết anh sẽ nghĩ như thế nào...



  



Có điều lời này nghe vào tai của Mai Hạ Văn, càng thương tiếc cô ấy hơn.



  



Ngay cả tài khoản Alipay cũng không có, vậy làm người giám hộ để làm gì?



  



Cũng quá mất mặt.



  



Mai Hạ Văn không nói tiếng nào trong điện thoại, tìm kiếm gì đó cả buổi, dùng thẻ ngân hàng của mình mở cho cô ấy một tài khoản Alipay mới, gửi tin nhắn số tài khoản và mật mã đến điện thoại cô ấy, nói: “Cuối tuần anh có thể không ở trong thành phố, em dùng tài khoản này đi. Lỡ như có chuyện gì, cũng sẽ không gấp gáp.”



  



Cố Niệm Chi: “......”.



  



Lúc cầm điện thoại quay về kí túc xá thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở lại căn hộ tiểu khu Phong Nhã, Lục Trà Phương nhìn ra thần sắc hốt hoảng của cô ấy, ôm vai cô ấy hỏi: “Sao vậy? Có tâm sự sao?”



  



Cố Niệm Chi nhìn Lục Trà Phương một cái, biết cô ấy có kiến thức rất sâu sắc về chuyện tình cảm nam nữ, lấy điện thoại ra cho cô ấy xem: “... Là thế này, Mai Hạ Văn mở cho em một tài khoản Alipay, em không biết phải làm sao mới tốt.”



  



Lục Trà Phương đi đến gần nhìn một cái, cười, vỗ vỗ lưng cô ấy: “Không tệ nha. Lớp trưởng của chúng ta thật sự có chút phong phạm của chủ tịch bá đạo, không nói lời nào đã ném cho em tài khoản Alipay! ——Tiểu Tứ, cố gắng giữ nha, nhớ mua chút đồ kỉ niệm cho chị em đó.”



  



Cố Niệm Chi dở khóc dở cười, lắc đầu: “Dù gì em cũng sẽ không dùng đâu, chị muốn dùng thì nói với Mai Hạ Văn một tiếng, em không có quyền sử dụng.”



 



“Cắt, xem chút tiền đồ của em kìa.” Lục Trà Phương chỉ chỉ cái trán cô ấy, xoay người đeo ba lô của mình, “Chị đi trước đây, tuần sau gặp!”



  



Người trong phòng kí túc đều đi hết rồi, Cố Niệm Chi rời khỏi sau cùng.



  



Cô ấy gọi xe, đi vài vòng trong thành phố, trời sắp tối mới về đến căn hộ tầng hai mươi tám cao nhất tòa nhà C tiểu khu Phong Nhã.



 



Trần Liệt đã đợi trong phòng, vừa thấy cô ấy vào, vội vẫy tay nói: “Sao bây giờ mới về? Mau đến đây, anh kiểm tra cho em một lát.”



  



Cố Niệm Chi ngạc nhiên nói: “Anh Trần, sao mới thứ sáu anh đã đến rồi? Em còn cho rằng phải đến ngày mai cơ.”



  



Cả tuần nay Trần Liệt trải qua vừa căng thẳng vừa hưng phấn.



  



Hắn sử dụng số liệu mà Hoắc Thiệu Hằng lấy được, còn có quá trình chế tạo virus ban đầu, nhưng phương diện công dụng, hắn không dám đảm bảo là giống như đúc.



  



Suy cho cùng hắn không cách nào giống như Masao Oda, làm thực nghiệm trên phụ nữ của đế quốc đang sống sờ sờ...



  



Trong lúc so sánh hai nhóm số liệu, hắn phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị, chính là mẫu máu của Cố Niệm Chi, dường như có tác dụng ức chế virus đó.



  



Nếu như hắn đoán không sai, Cố Niệm Chi dựa vào năng lực miễn dịch của chính cơ thể mình để chiến thắng virus.



  



Đồng nghĩa với việc, nếu trong vòng một tháng tới cô ấy thật sự không có chuyện gì, rất có khả năng cô ấy đã sinh ra kháng thể rồi!



  



Điều này đối với vũ khí virus tổng hợp mà nói, quả thật giống như sự tồn tại của cột mốc lịch sử.



  



Cơ thể người sinh ra kháng thể với virus tự nhiên thì rất bình thường, nhưng đối với vũ khí virus tổng hợp, đặc biệt giống như H3aB7 là vũ khí virus tổng hợp hoàn toàn nhằm vào chủng loại cơ thể người, cơ thể mục tiêu về cơ bản không thể sinh ra kháng thể được.



 



Nếu như cơ thể mục tiêu có thể sinh ra kháng thể, vậy đã thể hiện rõ sự thất bại của vũ khí virus tổng hợp.



 



Mà loại vũ khí virus tổng hợp này của Masao Oda, đã đến giai đoạn hoàn thiện cuối cùng, đồng nghĩa với việc, đã được chứng minh rằng không thể do cơ thể người tự sản sinh ra kháng thể nữa.



  



Nhưng thứ có thể ức chế virus tự sản sinh trong máu của Cố Niệm Chi này, thật sự rất giống kháng thể nha!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom