• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-50

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 50: Theo sau một đường




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Mai Hạ Văn ngồi bên cạnh tập trung tinh thần lái xe, nghe thấy tiếng “A lô” khàn khàn này của Cố Niệm Chi, trong lòng không kìm nổi mà run rẩy, âm thanh đó quả thật khiến cho lỗ tai cũng muốn hòa tan rồi.





Hoắc Thiệu Hằng rủ mắt nhìn điếu thuốc giữa ngón tay, giọng nói còn trầm thấp hơn bình thường, có từ tính không nói nên lời, có thể thu hút tim của người ta, anh từ từ gọi tên cô ấy: “Niệm Chi.”





Cố Niệm Chi ngồi thẳng lên trong chốc lát, kinh ngạc cực độ: “Chú Hoắc?”





“Ừ.” Hoắc Thiệu Hằng nhàn nhạt trả lời một tiếng.





“Chú Hoắc không làm việc sao?”





“Mới làm xong.”





“Chú Hoắc khi nào trở về?” Cố Niệm Chi thấp giọng hỏi, thần sắc mềm mại yêu kiều bộc lộ một cách tự nhiên.





Chỉ có Hoắc Thiệu Hằng có thể khiến cô ấy buông bỏ hoàn toàn cảnh giác.





Nếu trên thế giới này có thể có người khiến cô ấy hoàn toàn tín nhiệm và ỷ lại, người này chỉ có thể là Hoắc Thiệu Hằng.





Mai Hạ Văn không kìm được mà quay đầu nhìn cô ấy một cái.





Đó giờ hắn không biết giọng nói của cô ấy có thể mềm mại như vậy, cơ thể hắn cũng nóng lên rồi.





Toàn bộ tinh thần của Cố Niệm Chi đều đặt trên điện thoại của mình.





Từ giây phút nhận điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, sắc trời không tịch mịch nữa, bên cạnh cũng không cô đơn nữa.





Tất nhiên Cố Niệm Chi cũng biết, loại cảm giác này không có liên quan gì đối với bản thân Hoắc Thiệu Hằng, chỉ có bản thân cô ấy xem anh là nơi gửi gắm tâm linh của mình mà thôi.





Cũng giống như những người có đức tin vào tôn giáo, Hoắc Thiệu Hằng chính là tín ngưỡng của cô ấy.





Hoắc Thiệu Hằng lại không biết nói gì cho tốt.





Anh là người không giỏi việc lựa chọn từ ngữ, hơn nữa cũng không có kiên nhẫn, đó giờ làm nhiều hơn nói.





Im lặng một lát, trong tai nghe truyền đến tiếng hít thở yếu ớt của Cố Niệm Chi, dường như anh có thể nghe thấy tiếng tim đập của cô ấy.





Cố Niệm Chi cũng rất căng thẳng, Hoắc Thiệu Hằng không nói chuyện, cô ấy cũng không dám thở mạnh, nhưng thời gian nín thở quá lâu, tim cô ấy đập càng ngày càng nhanh.





Nếu như lúc này Trần Liệt đo lường triệu chứng bệnh cho cô ấy, sẽ nói với cô ấy là ‘chức năng tự bảo vệ của cơ thể khi bị thiếu khí oxi tự động khởi động’.





Mai Hạ Văn đang lái xe, cả buổi cũng không nghe Cố Niệm Chi nói chuyện, còn cho rằng cô ấy đã gọi xong rồi, ngồi bên cạnh hỏi: “Là người giám hộ của em sao?”





Hoắc Thiệu Hằng ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của Mai Hạ Văn, mới đẩy cửa phòng sách đi xuống lầu, vừa khoan thai hỏi: “Em đang ở đâu? Ai đang nói chuyện?”





Cố Niệm Chi chầm chậm hít vào một hơi, cơ thể cứng ngắc thả lỏng ra, cô ấy dựa vào ghế, nhìn ánh đèn xán lạn vừa vụt qua bên ngoài cửa xe, nhẹ cười nói: “Là bạn học của em, lớp trưởng, em đang trên xe cậu ấy, cậu ấy đón em về trường.”





Máy thu thanh đã mở rồi, sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.





Hoắc Thiệu Hằng “Ừ” một tiếng, tiếp tục hỏi: “Một tuần nay em đã làm những gì?”





Vốn dĩ Cố Niệm Chi không muốn đặt điện thoại xuống lập tức thao thao bất tuyệt kể cho Hoắc Thiệu Hằng nghe về chuyện trong trường, chuyện trong kí túc xá, thậm chí cả chuyện phỏng vấn của mình, việc lớn việc nhỏ gì cũng kể rất rõ ràng.





Cô ấy trước giờ miệng mồm lanh lợi, nếu không thì cũng không có mong muốn học luật rồi.





Hoắc Thiệu Hằng chỉ giống như bình thường, thỉnh thoảng “Ừ” một tiếng, thể hiện là anh vẫn đang nghe.





Cố Niệm Chi cứ nói như vậy cả một quãng đường, ngẩng đầu lên thì thấy đã đến kí túc xá rồi.





Thời gian qua thật nhanh mà.





Cố Niệm Chi vui mừng phấn khởi nghĩ, đeo ba lô kéo theo va li hành lí xuống xe.





Mai Hạ Văn muốn giúp cô ấy kéo xuống, bị cô ấy từ chối ngay.





Hoắc Thiệu Hằng còn chưa cúp điện thoại, Cố Niệm Chi cũng không có thời gian nói gì với Mai Hạ Văn, xoay người đi vào kí túc xá.





Cố Niệm Chi đi lên lầu, lúc này nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng nói trong điện thoại: “Niệm Chi, việc em muốn tìm bạn trai, Trần Liệt nói với tôi rồi.”





Mặt Cố Niệm Chi trong phút chốc đỏ lên như quả táo chín, vừa muốn biện bạch không phải cô ấy muốn tìm bạn trai mà là có người muốn theo đuổi cô ấy, Hoắc Thiệu Hằng đã nói: “Tôi không có ý kiến.”





Cố Niệm Chi trầm mặc trong chốc lát, cả ngày trời mới cười nói: “Được.” Sau đó chủ động cúp điện thoại.





Ngừng bước ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang đứng tại cửa phòng kí túc.





Cho nên thật ra Hoắc Thiệu Hằng đã gọi cho cô ấy cả đoạn đường.





Trên xe hình như cô ấy hoàn toàn không nói với Mai Hạ Văn câu nào, thật sự xem hắn là tài xế rồi.





Thật là quá bất lịch sự, ngày mai phải xin lỗi hắn.





Cố Niệm Chi đẩy cửa, cửa không mở, vẫn còn khóa, có thể thấy ba người kia vẫn chưa quay về.





Cố Niệm Chi chỉ có thể lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào.





Mở đèn lên, nhìn thấy căn phòng không một bóng người, còn có hai cái giường tầng trong phòng, bốn cái bàn học, cô ấy cong môi lộ ra nét cười.





Chờ mong điện thoại không biết bao nhiêu ngày cuối cùng cũng gọi rồi, đối với cô ấy mà nói, thật ra chính là một chiếc giày còn lại cuối cùng cũng rớt xuống đất.





Từ nay về sau, cô ấy phải làm quen với việc sống một mình.





Cố Niệm Chi đặt ba lô và va li xuống, bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình.





Lúc trở về đã tắm rồi, cô ấy chỉ vào phòng tắm rửa mặt lại, đắp một miếng mặt nạ, bắt đầu mở laptop ra tiếp tục viết luận văn.





Thành viên Đội hành động đặc biệt âm thầm bảo vệ Cố Niệm Chi lái xe theo sát cả một quãng đường, vừa thỉnh thoảng truyền tin về hệ thống liên lạc.





Trước lúc đi ngủ Triệu Lương Trạch mở hệ thống giám sát theo dõi trong máy tính của mình ra xem một chút, phát hiện Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn nói chuyện với Cố Niệm Chi.





Hắn nhấp nhẹ chuột, trên màn hình máy tính rất nhanh hiện ra bản đồ địa hình của thành phố.





Vị trí chấm đỏ biểu hiện cho Cố Niệm Chi không ngừng di chuyển, đã sắp đến gần cổng trường học.





Điều này thể hiện rõ Cố Niệm Chi đang tiến lên trong quá trình nói chuyện điện thoại với Hoắc Thiệu Hằng.





“Làm cái gì đây?” Triệu Lương Trạch vỗ vỗ con chuột, tự mình nói tự mình nghe: “Sao lại như thế này? Niệm Chi có chuyện gì sao?”





Người có chức vụ cao như Hoắc Thiệu Hằng bận rộn biết bao nhiêu, không ai có thể hiểu rõ hơn Triệu Lương Trạch.





Nhưng Hoắc thiếu tướng trăm công nghìn việc lại khó có lúc dành thời gian quý báu của một buổi tối chủ nhật để gọi điện cho Cố Niệm Chi, đã sắp được nửa tiếng đồng hồ rồi.





Triệu Lương Trạch nhịn không được mà gội điện thoại nội bộ cho m Thế Hùng, vừa mở miệng ra đã hỏi: “Đại Hùng, Niệm Chi bên đó có chuyện gì vậy?”





m Thế Hùng đã ngủ rồi, mơ mơ màng màng bị Triệu Lương Trạch làm tỉnh, nhắm mắt nói: “Không có. Gần đây Niệm Chi không có chuyện gì.”





Nếu có chuyện làm sao hắn lại không biết?





Chuyện bên ngoài của Cố Niệm Chi thật ra đều do hắn quản lí.





Triệu Lương Trạch vò đầu, nhìn chấm đỏ trên màn hình máy tính đã đến cổng trường.





Mà đường dây bên Hoắc Thiệu Hằng vẫn đang “trong cuộc gọi”.





“Hoắc thiếu làm gì mà vẫn luôn nói chuyện điện thoại với Niệm Chi vậy? Trễ thế này rồi, Niệm Chi nên ngồi xe trở về trường.” Triệu Lương Trạch dùng tay vuốt cằm, hỏi một cách đầy thâm ý.





Bởi vì m Thế Hùng chăm sóc Cố Niệm Chi bao nhiêu năm nay, hiểu mức độ xem trọng của Hoắc Thiệu Hằng đối với Cố Niệm Chi hơn là Triệu Lương Trạch.





Hắn ngáp một cái, không hề để ý nói: “Cái này còn không hiểu sao? Niệm Chi một mình về trường giữa khuya, Hoắc thiếu không yên tâm, cho nên vẫn luôn gọi điện với em ấy đó. Lỡ như có gì nguy hiểm, Hoắc thiếu có thể lập tức điều động nhân thủ mà không cần đợi người khác báo lại.”





Triệu Lương Trạch: “......”





Một suy nghĩ quay cuồng trong đầu hắn một lát, nhưng vẫn áp chế xuống, cười nói: “Vậy thì tốt, tôi còn lo là có chuyện gì. Anh ngủ đi, tôi cũng ngủ đây.”





Dù sao nơi đóng quân cũng có người trực ca.





Hai mươi bốn giờ đều có thể yên tâm mà ngủ.





Đêm khuya, nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt của quân đội thành phố tràn ngập tĩnh lặng yên bình.





Hoắc Thiệu Hằng đứng trong bóng đêm, ngẩng đầu nhìn những chòm sao đầy trời, cuối cùng cũng yên tâm rồi.





Hai tay anh đút vào túi quần, không nhanh không chậm đi về toà nhà nhỏ nơi mình ở.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom