• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-48

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 48: Cuối tuần mất liên lạc




Translator & Editor: Lục Tịnh An



“Mau lại đây, thiết bị của anh đã chuẩn bị xong rồi, cuối tuần này anh sẽ ở lại đây, em không được đi đâu hết, ở yên đây để anh kiểm tra.” Trần Liệt kéo Cố Niệm Chi vào phòng sách.



  



Thiết bị của hắn được đặt trong phòng sách của Hoắc Thiệu Hằng.



  



Cố Niệm Chi bị lôi kéo thất tha thất thểu, nhịn không được cười nói: “Anh Trần, cũng phải để em đặt đồ đạc xuống và rửa mặt trước chứ? Còn nữa, em còn chưa ăn tối, đói rồi.”



  



“Ăn tối cái gì? Đói một trận cũng không phải vội, coi như giảm cân đi.” Trần Liệt căn bản không nghe cô ấy nói, lấy ba lô của cô ấy xuống, kéo tay cô ấy để cô ngồi trên ghế kiểm tra, một chuỗi các thiết bị kiểm tra được đặt trên đầu, cánh tay và tim của Cố Niệm Chi.



 



Cố Niệm Chi biết sự si mê của Trần Liệt với y học, chỉ là không ngờ rằng có một ngày, bản thân mình sẽ trở thành đối tượng “kiểm tra” của Trần Liệt.



  



Hết cách rồi, chỉ có thể dựa vào ghế kiểm tra cao lớn, nhắm mắt lại, tùy ý Trần Liệt kiểm tra.



  



Sau khi cố định xong chuỗi thiết bị, Trần Liệt lại bắt đầu lấy máu cô ấy.



  



Cố Niệm Chi mở mắt ra, nhìn chằm chằm cánh tay mình, đột nhiên nói: “Anh Trần, sao cánh tay em lại có nhiều vết kim như vậy?”



  



Thật ra vết kim rất không rõ ràng, đã qua một tuần, có một chút sớm đã biến mất rồi.



  



Có điều thị lực của Cố Niệm Chi cực kì tốt, vết kim nhỏ cách mấy cô ấy cũng có thể nhìn thấy.



  



Cả tuần nay ở trường mỗi ngày cô ấy đều bận rộn muốn chết, lúc tắm cũng vội vội vàng vàng, vẫn chưa tỉ mỉ nhìn cơ thể mình, cho đến giờ mới phát hiện ra.



  



Trần Liệt bình tĩnh nói: “... Ừ, là anh lấy máu vào cái tuần mà em bị hôn mê.”



 



Cố Niệm Chi không còn lời nào để nói, nhìn chằm chằm Trần Liệt một cái, nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng lời nói của Trần Liệt cứ vang vọng bên tai cô ấy.



  



Cô ấy nghĩ đến việc bản thân mình chẳng qua là trúng thuốc kích tình thôi vậy mà lại hôn mê cả tuần...



  



Nếu như thật sự không có chuyện gì, tại sao Trần Liệt lại lấy nhiều máu của mình như vậy chứ?



  



Còn nữa, tại sao rõ ràng cô ấy không sao rồi, vẫn phải kiểm tra một tuần một lần?



  



Thứ cô ấy trúng thật sự là thuốc kích tình đơn giản như vậy sao?



  



Cố Niệm Chi là một người rất cẩn thận.



  



Những suy nghĩ này xoay chuyển trong đầu cô ấy, lập tức chỉ ra một vấn đề lớn hơn.



 



Cô ấy mở mắt ra, nhìn Trần Liệt đang bận bịu với thiết bị, đột nhiên mở miệng hỏi: “... Có phải em trúng độc không?”



 



Cô ấy hỏi rất bất ngờ, người bình thường dưới tình huống này chắc chắn sẽ lỡ miệng nói ra sự thật.



  



Nhưng Trần Liệt không phải người bình thường, mà là bác sĩ quân đội đế quốc có quân hàm đại tá, vốn dĩ tính cảnh giác cao hơn người thường rất nhiều, hơn nữa đã tiếp nhận rất nhiều huấn luyện chuyên môn.



  



Cho nên mánh khóe của Cố Niệm Chi không đạt được.



  



Trần Liệt điềm tĩnh lắc đầu, “Tất nhiên là không trúng độc, em chỉ trúng thuốc kích tình có công hiệu mạnh, hơn những loại thuốc kích tình khác rất nhiều. Vì để chế ra thuốc giải cho em, ngay cả bảo bối của anh anh cũng lấy ra rồi.”



  



“Hả? Thật hả?” Cố Niệm Chi trừng to mắt, vốn dĩ mắt cô ấy đã to, hơn nữa con ngươi vừa đen vừa sáng, lúc nhìn người khác có một loại thuần khiết và tin cậy của trẻ con.



  



Trần Liệt vùi đầu xuống, chỉ nhìn số liệu thiết bị của mình, không nhìn mắt của Cố Niệm Chi nữa.



  



Hắn sợ khi đối diện với đôi mắt biết nói đó sẽ không cẩn thận mà tiết lộ chân tướng...



  



Hậu quả thật sự quá nghiêm trọng, hắn không muốn sau khi bị lừa gạt đau khổ một trận thì quãng đời còn lại phải làm thí nghiệm trong tù đâu!



  



“Tất nhiên là thật, nên em phải báo đáp anh, để anh tiếp tục theo dõi, hoàn thiện hệ thống số liệu thuốc giải của anh.” Trần Liệt đẩy đẩy gọng kính sắp trượt xuống sóng mũi, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc.



  



Lúc này Cố Niệm Chi mới hoàn toàn tin lời Trần Liệt, thở ra một hơi, nằm trên ghế kiểm tra uể oải nói: “Sao không nói sớm… Anh rõ ràng biết em nhát gan còn hù dọa em.”



  



“Em cho rằng là cái gì?”



  



“Em cho rằng là trúng độc, trước mắt còn sót lại độc tố đó.” Cố Niệm Chi cười lẩm bẩm nói, vậy mà dựa trên ghế kiểm tra dần dần ngủ mất rồi.



  



Cô ấy ngủ rồi càng tốt.



  



Thậm chí Trần Liệt còn cho cô ấy uống thuốc ngủ sâu, thuận tiện tiếp tục quan sát từng chức năng cơ thể của cô ấy.



  



Hai ngày này, Cố Niệm Chi trôi qua nửa tỉnh nửa mê.



  



Trần Liệt còn gọi Nghiệp Tử Đàn đến, giúp hắn cùng chăm sóc Cố Niệm Chi.



  



Bởi vì Nghiệp Tử Đàn là bác sĩ nữ, có vài chuyện do bác sĩ nữ xử lí thì tốt hơn chút.



  



Cả hai ngày cuối tuần, Mai Hạ Văn gọi cho Cố Niệm Chi vô số cuộc điện thoại, Cố Niệm Chi cũng không bắt một cuộc nào, cả tin nhắn cũng không có, hắn gấp đến sắp điên rồi.



  



Thậm chí trong lúc đó còn đi đến căn nhà ở tiểu khu Phong Nhã mà Cố Niệm Chi giúp người ta trông coi hộ.



 



Có điều lần này, ngay cả cửa chính của tiểu khu cũng không thể vào.



  



Lần trước hắn có thể vào, là Trần Liệt đồng ý với người gác cổng cho hắn vào.



  



Lần này, Trần Liệt nếu không muốn bị quấy rầy khi đang tiến hành kiểm tra bệnh tật liên quan đến tính mạng của Cố Niệm Chi, tất nhiên không muốn hắn vào gây thêm phiền phức.



  



Vào buổi tối chủ nhật Cố Niệm Chi mới hoàn toàn tỉnh táo lại.



  



Cô ấy ngồi dậy từ trên giường, nhìn Nghiệp Tử Đàn đang thu dọn đồ đạc, rất kinh ngạc nói: “Bác sĩ Nghiệp đến khi nào vậy?”



  



Nghiệp Tử Đàn quay đầu cười nói: “Em tỉnh rồi? Đói không? Trần Liệt gọi thức ăn rồi, cùng ăn nhé?”



  



Vừa nghe nói có đồ ăn, Cố Niệm Chi trong chốt lát tung chăn bò ra, “Ở đâu ở đâu? Bây giờ em đói đến mức có thể ăn hết một cái đầu bò!”



  



“Không có đầu bò, có thịt kho tàu ăn không?” Trần Liệt thò đầu vào nhìn một chút, thể hiện sự khen ngợi với tinh thần vui sướng của Cố Niệm Chi, cười mỉm sờ một ít râu ria vừa mới mọc dài ra dưới cằm, nói: “Là thức ăn dinh dưỡng canteen nhỏ nơi đóng quân mang đến, ở bên ngoài không có để ăn đâu!”



  



Cố Niệm Chi nhìn thấy Trần Liệt, nhào qua nắm chặt cánh tay hắn, nghiêng đầu cười: “... Anh Trần, canteen nhỏ nơi đóng quân có thịt kho tàu hả? Anh đừng gạt em, đầu em chưa bị hỏng đâu!”



  



“Khà khà, đứa nhỏ này, càng ngày càng nghịch ngợm!” Trước mặt Cố Niệm Chi Trần Liệt dứt khoát cậy mình nhiều tuổi, “Nhớ lúc đầu khi anh lần đầu tiên thấy em, em như con thú nhỏ, thấy người là cào cấu, mu bàn tay anh vẫn còn dấu vết móng tay của em đây!”



 



Cố Niệm Chi che miệng cười, “Em đã từng làm vậy sao? Không nhớ nữa…”



  



Trong lúc hai người cười nói, Nghiệp Tử Đàn đã dọn ra chén đũa và đồ ăn, gọi bọn họ qua ăn cơm.



  



Cố Niệm Chi ăn một bữa rất no, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, mớt đặt đũa xuống.



  



Sắc trời đã không còn sớm, Nghiệp Tử Đàn phải về nơi đóng quân, Trần Liệt không yên tâm một mình cô ấy trở về, bàn bạc với Cố Niệm Chi: “Niệm Chi, anh với bác sĩ Nghiệp về nơi đóng quân, một mình em ở đây không có vấn đề gì chứ?”



  



Hắn biết lúc Cố Niệm Chi ở đây một mình có thể đếm trên đầu ngón tay, đa số thời gian đều cùng ở với Hoắc Thiệu Hằng.



  



Nhưng cũng không phải chưa từng ở một mình.



  



Tuần trước Trần Liệt đi trước thời hạn, một mình Cố Niệm Chi ở đây cả một buổi tối, sáng sớm ngày thứ hai quay về trường học.



  



Cố Niệm Chi cảm thấy mình phải mau chóng có cuộc sống độc lập.



  



Do đó cô ấy không yêu cầu Trần Liệt ở lại.



  



Vả lại một mình Nghiệp Tử Đàn về nơi đóng quân thật sự không tốt lắm, nhưng quan trọng hơn là, Cố Niệm Chi biết Trần Liệt âm thầm thích Nghiệp Tử Đàn, chỉ là không có dũng khí theo đuổi.



  



Trần Liệt đối xử với cô ấy tốt như vậy, tất nhiên cô ấy phải có qua có lại.



 



Cố Niệm Chi chớp chớp mắt với Trần Liệt, “Không sao không sao, anh Trần, anh với bác sĩ Nghiệp cùng đi đi. Em còn việc phải làm đây.”



  



Trần Liệt quay đầu nói với Nghiệp Tử Đàn: “Bác sĩ Nghiệp, tôi còn có một vài số liệu phải thảo luận với em, vừa hay trên đường có thể nói một chút.”



  



“Được thôi, không vấn đề gì, vừa lúc em cũng có vài vấn đề muốn thỉnh giáo anh đây.” Nghiệp Tử Đàn vội vàng gật đầu, đứng dậy lấy ba lô laptop của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom