• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-23

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 23: Được tỏ tình rồi




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Cố Niệm Chi nhớ trước khi mình mất đi ý thức, Phùng Nghi Hỉ có chích cái gì đó trên vai cô ấy nên mới bị trúng chiêu.



Trên vai nhói lên mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng cô ấy vẫn có cảm giác.



Cảm giác đó cực kì không thể chịu nổi, cả đời này cô ấy cũng không thể quên được.



Xém chút nữa, cô ấy đã bị Phùng Nghi Hỉ huỷ hoại hoàn toàn rồi...



Hơn nữa cô ấy lại rất nhanh nghĩ đến việc bản thân mình xếp hạng nhất vòng thi nhập học nghiên cứu sinh lại bỏ lỡ phỏng vấn, có lợi nhất chắc chắn là người xếp thứ hai Phùng Nghi Hỉ này rồi.



Lúc này, cô ấy còn chưa lập tức giết đến Phùng gia tìm cô ta tính sổ thì thôi, còn phải nhận là “bạn thân nhất” sao?



Cô ấy ngây thơ, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.



Mai Hạ Văn trầm mặc một lát mới nói: “Cũng phải, thanh danh Phùng Nghi Hỉ bây giờ không tốt, cậu không liên quan đến cô ta là tốt nhất, lỡ như lại liên luỵ đến cậu.”



“Thanh danh không tốt? Không phải cậu nói cô ta nổi danh rồi sao?” Cố Niệm Chi chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn lại, cười rất đẹp, “Lớp trưởng, mình ít đọc sách và tuổi còn nhỏ, cậu đừng lừa gạt mình.”



Mai Hạ Văn: “......”



Trần Liệt hứng thú đứng ngoài quan sát cả buổi, lúc này phì cười một tiếng, “Niệm Chi nhà chúng tôi tuổi còn nhỏ, nhưng ít đọc sách thì không hẳn, phải không? Lớp trưởng Mai?”



Mai Hạ Văn bị ánh mắt của Cố Niệm Chi làm chấn động đến mức ba hồn bay mất bảy phách, rất không dễ dàng hoàn hồn lại, có chút hỗn loạn cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt long lanh của Cố Niệm Chi nữa, lấy điện thoại của mình ra, lại ngừng một lát rồi lấy tinh thần đưa qua, “Này, cậu tự xem đi.”



Cố Niệm Chi nhận lấy, phát hiện màn hình khoá điện thoại của Mai Hạ Văn vậy mà là hình của mình, đôi mắt chớp chớp, không biết phản ứng thế nào, chỉ vờ như không nhìn thấy, tuỳ tiện thử một chút liền trả lại, cười nói: “Lớp trưởng, không mở được.”



Màn hình khoá bằng vân tay, tất nhiên cô ấy không mở được.



Mai Hạ Văn mỉm cười nhận lấy, ngón tay nhấn nút home, ấn dấu vân tay của mình mở khoá mật mã, sau đó nắm tay Cố Niệm Chi, dịu dàng nói: “Nào, cũng ấn vân tay của cậu vào đi, sau này cậu có thể mở điện thoại của mình bất kì lúc nào.”



Cả người Cố Niệm Chi đều thấy không ổn rồi, đây là muốn làm gì?



“Lớp lớp lớp trưởng, điện thoại là riêng tư, mình mình mình không muốn xâm phạm sự riêng tư của cậu.” Cố Niệm Chi vội rút tay về.



Mai Hạ Văn nắm tay cô ấy không buông, ánh mắt dịu dàng mà cố chấp: “Trước mặt cậu mình không cần quyền riêng tư, mình giao sự riêng tư của mình cho cậu.”



Lúc này dù Cố Niệm Chi có đơn thuần hơn nữa cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nhất thời vô cùng hỗn loạn.



Cô ấy lớn từng này, vẫn chưa từng có người con trai nào tỏ tình với cô ấy rõ ràng như vậy, càng không biết đáp lại như thế nào, chỉ biết hướng về phía Trần Liệt cầu cứu.



Trần Liệt cười tít mắt nhìn cô ấy, chớp chớp mắt, huýt gió một cái, nói: “Tiểu Niệm Chi nhà chúng tôi cũng phải có bạn trai rồi, chú Hoắc của em biết được nhất định sẽ rất vui.”



Cố Niệm Chi: “......”



Nhân lúc này, Mai Hạ Văn nhập vân tay cô ấy vào điện thoại, trở thành một trong những mật mã mở khoá, sau đó tự mở weibo của mình, tìm những chủ đề có liên quan đến Phùng Nghi Hỉ cho cô ấy xem.



Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy trên mặt nóng rực, trong đầu tràn đầy hỗn loạn, có điều sau khi cô ấy nhìn thấy những chủ đề tìm kiếm hot có liên quan đến Phùng Nghi Hỉ, lực chú ý của cô ấy trong chốc lát bị hấp dẫn.



Đọc hết nhanh như gió, Cố Niệm Chi cong khoé miệng, “Thì ra là như vậy, cô ta thật sự trở thành hiện tượng mạng rồi.”



Cố Niệm Chi biết rõ Phùng Nghi Hỉ cực kì xem thường hiện tượng mạng, mỗi lần nhắc đến đều là một vẻ mặt xem thường.



Hai năm nay cô ấy hạng nhất, Phùng Nghi Hỉ hạng nhì, mặc dù Phùng Nghi Hỉ không biểu lộ rõ ràng, Cố Niệm Chi cũng có thể cảm giác được tâm lý đố kị của Phùng Nghi Hỉ đối với cô ấy, nhưng nội tâm nữ sinh nhỏ, sự đố kị lẫn nhau giữa các đối thủ cạnh tranh quá bình thường, Cố Niệm Chi cũng không để ý lắm, cho nên mới không đoán được Phùng Nghi Hỉ thật sự sẽ biến tâm lý đố kị thành hành động hãm hại cô ấy.



Mai Hạ Văn than một tiếng: “Cô ta cũng không tự ái, loại đồ đó mà cũng có thể đụng vào? Hèn gì cuối cùng lại gây ra chuyện lớn như vậy, nghiên cứu sinh khoa Luật đại học B trong tầm tay cũng bay mất, không chỉ bị nhà trường đuổi, mà còn bị trừng phạt, nghe nói phải bị giáo dục quản chế một năm.



Cố Niệm Chi trả điện thoại cho Mai Hạ Văn, cười một cái, trong lòng âm thầm sảng khoái một chút, “Lớp trưởng, cô ta đây là gieo gió gặt bão, mình nói rồi, mình vốn dĩ trèo cao không nổi, sau này đừng nói cô ta là bạn thân nhất của mình, vẫn luôn là cô ta nói nhưng mình chưa bao giờ thừa nhận.”



Mai Hạ Văn gật đầu, “Mình biết rồi, sau này mình sẽ đứng về phía cậu giúp cậu dẹp yên.” Nói xong ngừng một chút, “Vậy mình thì sao? Mình có phải bạn thân nhất của cậu không?”



“Lớp trưởng là bạn tốt của tất cả bọn mình.” Cố Niệm Chi rất không dễ dàng mới tìm được cách nói thích hợp, bản thân cũng vui lên.



Mai Hạ Văn đút hai tay vào trong túi quần, cười nói: “Đừng vội vàng phát thẻ người tốt cho mình, mình không chỉ muốn làm bạn thân nhất của cậu.”



“Lớp trưởng thật biết nói đùa.” Cố Niệm Chi đã mở xong hộp quà của Mai Hạ Văn, bên trong là một bộ váy dạ tiệc đuôi cá tơ tằm nhiều tầng màu xanh lá của Valentino.



“Lớp trưởng, món quà này quá quý giá rồi, mình không thể nhận.” Cố Niệm Chi nhìn nhãn hiệu, vội đặt vào trong hộp, đưa lại cho Mai Hạ Văn.



“Không có gì đâu, cũng không quý, chút tiền này mình vẫn có thể bỏ ra được.” Mai Hạ Văn khăng khăng không lấy lại, “Nếu cậu không cần, vứt vào thùng rác là được.”



Cố Niệm Chi: “......”



Trần Liệt nheo mắt nhìn một chút, ha ha một tiếng, nói: “Cũng đúng, trang phục đã qua mùa cũng chỉ đáng vứt vào thùng rác thôi.”



Mai Hạ Văn ngoài ý muốn nhìn Trần Liệt một cái.



Có thể chỉ nhìn một cái liền biết bộ váy dạ tiệc này đã qua mùa, ánh mắt của người này cũng không tồi nha…



Trần Liệt nói như vậy, Cố Niệm Chi còn muốn trả lại cũng không được, chỉ có thể cười nói: “Bộ váy dạ tiệc rất đẹp, nhãn hiệu lại nổi tiếng như vậy, vứt vào thùng rác thì đáng tiếc quá, mình biết lớp trưởng cố ý nói như vậy. Nếu đã vậy thì mình cứ nhận thôi.”



Đợi đến khi tốt nghiệp tặng lại cho hắn một món quà có giá trị tương đương với bộ váy dạ tiệc này là được rồi.



Lúc này Trần Liệt đã mở cửa phòng ngủ, mỉm cười nhìn Mai Hạ Văn, có một bộ dạng muốn tiễn khách.



Mai Hạ Văn cũng không thể đợi thêm nữa, lưu luyến không rời hỏi: “Niệm Chi, khi nào cậu về trường học?” Lại nói: “Cậu đừng lo chuyện phỏng vấn nghiên cứu sinh, vốn dĩ thành tích phỏng vấn của Phùng Nghi Hỉ là tốt nhất, nhưng cô ta xảy ra chuyện, giáo sư Hà khoa Luật đại học B sẽ không thu nhận cô ta nữa, cậu vẫn còn cơ hội.”



Cố Niệm Chi đi qua tiễn Mai Hạ Văn ra ngoài, vừa tự chế giễu: “Là trong thời khắc mấu chốt mình lại bỏ lỡ, còn có cơ hội gì chứ? Cô ta không được, xếp thứ hai phía sau cô ta không phải sẽ được đẩy lên sao?”



Mai Hạ Văn đi ra khỏi nhà, dừng lại ở cửa thang máy, nói với cô ấy: “Cậu vào trong đi. Phỏng vấn ngày hôm đó chỉ có một mình Phùng Nghi Hỉ đạt tiêu chuẩn thôi, những người khác sớm đã bị loại rồi. Mình nghe thầy cô trong khoa nói, giáo sư Hà vẫn ở trong trường đại học của bọn mình chưa đi, thầy cô trong khoa đang tranh thủ muốn thầy ấy phỏng vấn lần nữa đó, cho nên mình mau chóng đến thông báo cho cậu biết. Cậu thấy không, của cậu rồi sẽ là của cậu thôi, người khác muốn cướp cũng không được.”



Lời nói của Mai Hạ Văn khiến Cố Niệm Chi hết sức vui vẻ, cô ấy tràn đầy nét tươi cười, ngọt ngào nói: “Cám ơn tin tức tốt của lớp trưởng. Đợi mình quay về trường sẽ tìm giáo sư Hà thử xem sao.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom